Vướng tiếng lòng – Chương 3

Chương 3. Nàng ấy là khách quý

Vẻ mặt Mộ Tri Tửu quái dị nhìn chằm chằm hắn, ánh măt nhìn thấu hết thảy dừng ở trên người Trì Hành, “Trì Hành?”

“Có thuộc hạ.”

Mộ Tri Tửu xoay người trở lại đem hai hũ rượu còn dư lại mang ra, đặt ở trên bàn, tay nhỏ gõ nhịp hai cái, “Ta rất đáng sợ sao?”

Trì Hành sững sờ, ánh mắt dại ra, vội vàng lắc đầu phủ nhận, “Chủ tử đối đãi với mọi người thân thiện, đương nhiên là không phải.”

Mộ Tri Tửu từ trước cũng cùng hắn nói qua, đi theo bên người nàng, không cần quá mức câu nệ, nhưng hắn lúc nào cũng bảo trì sự cung kính, chưa từng vượt quá giới hạn.

Mộ Tri Tửu không hề kiêng nể gì mà đem tầm mắt dừng ở trên người hắn, Trì Hành có thể cảm nhận được ánh mắt nàng, cúi đầu, chỗ sâu trong đáy mắt hiện lên từng tia cảm xúc phức tạp nhè nhẹ.

Thời gian như đình trệ, Trì Hành suy tư liên tục, ngầng đầu đối diện với đôi mắt Mộ Tri Tửu, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt liền quay đầu đi, “Thuộc hạ còn có……”

“Trì Hành.” Mộ Tri Tửu đem lại hai hũ Nữ nhi hồng còn dư lại đẩy đến trước mắt hắn, thanh âm nhàn nhạt nói: “Lui ra đi.”

Trì Hành khom người hành lễ cáo từ, sau đó đóng kỹ cửa phòng rồi nhìn lên bầu trời đen như mực, đồng tử khẽ nhúc nhích, xoay người rời đi.

Trên ngọn núi cao ở ngoài thành lúc này, Tạ Cánh ẩn mình trong đêm đen, nhìn theo phương hướng bên trong thành, nắn vuốt ngón tay, đem phần cảm xúc mềm mại kia tựa hồ còn có thể cảm nhận được, khóe miệng câu ra một nụ cười tà tứ.

Sáng sớm hôm sau, Mộ Tri Tửu nhìn vào y phục được đưa tới, bất đắc dĩ nhíu mày, y phục thật sự là quá lớn, nhiều chỗ không vừa người, vừa rộng lại vừa lớn.

Mộ Tri Tửu chính là bó tay bất lực, thị vệ Thừa Quy cười hì hì nghiêng người về phía trước, một gương mặt đáng yêu đến cực điểm, “Tiểu thư, thuộc hạ đã cho người lấy kim chỉ.”

Thừa Quy mang một bộ dáng nhanh khen ta đi đem kim chỉ trong tay đặt ở trên bàn, Mộ Tri Tửu mang một phen thâm ý khác nhìn hắn, dường như đang nói, “Ngươi cảm thấy ta biết sao?”

Thừa Quy tựa hồ cũng ý thức được có chút thiếu sót, liền đem kim chỉ thu về, “Thủ hạ đi hỏi Dật vương gia một chút?”

Mộ Tri Tửu không muốn bởi vì việc nhỏ nhặt này mà đi tìm hắn, thành Hoài Nhiễm hiện giờ nguy cơ tứ phía, hắn hẳn là không rảnh giải quyết mấy cái chuyện cỏn con này.

Nữ hài cắn răng quyết tâm, trong lúc đang định làm mấy cái kết để mặc tạm thì trong viện truyền đến thanh âm, Mạnh Quỳnh bưng một thân y phục màu đỏ, “Điện hạ sai thuộc hạ đưa tới, lo lắng tiểu tướng quân không có y phục vừa người.”

Mộ Tri Tửu nhìn tấm vải dệt được thêu thùa thuộc hàng thượng thừa, nội tâm khẽ than một tiếng, không biết là y phục của vị mỹ nhân nào.

Mạnh Quỳnh thấy nàng còn chần chờ nhìn chằm chằm vào y phục, mở miệng hỏi:“Tiểu tướng quân không thích?”

Mộ Tri Tửu lắc đầu, đi ra khỏi cửa cũng không cần quá kén chọn như thế, đành tiếp nhận y phục nói cảm tạ.

Ở bên trong thư phòng lúc này đây, vài vị tướng lĩnh thỉnh thoảng lại trộm đánh giá Bách Dật Phong đang ngồi ở vị trí chủ thượng một chút, đôi mắt nam nhân hơi khép hờ, không chút để ý dựa nghiêng vào trên ghế.

Đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ánh mắt trao đổi, Hạ Thái phức tạp liếc mắt nhìn hắn một cái, loại tình huống này chưa bao giờ từng có.

Lúc Mộ Tri Tửu lại đây, bên trong thư phòng yên tĩnh không một tiếng động, khi đám người nhìn đến một cái tiểu cô nương, vẻ mặt đều kinh ngạc.

Bùi Lâm là tướng quân canh gác của thành Hoài Nhiễm, tính cách ngay thẳng, nhìn thấy nàng một cái tiểu cô nương nũng nịu tiến vào, sắc mặt khẽ biến:“Thư phòng là nơi trọng địa, mau đưa nàng rời đi.”

Mộ Tri Tửu nhìn hắn, đoán chắc là hắn hiểu lầm, môi khẽ nhúc nhích, thanh âm của Bách Dật Phong liền giành trước một bước, “Nàng ấy là khách quý, thành Sóc Giang Mộ tiểu tướng quân.”

Không hiểu vì sao, Mộ Tri Tửu cứ cảm thấy khi hắn đang nói ba chữ ‘tiểu tướng quân’ lại có loại cảm giác mạc danh kỳ lạ, ngước mắt đối diện với đôi mắt hắc diệu thạch* kia, liền không tự giác muốn lảng tránh.

* 黑曜石 [Hēiyàoshí]: Tên của Đá thủy tinh núi lửa, còn có tên gọi khác là đá vỏ chai (Obsidian), một lại thủy tinh rhyolite có hàm lượng silic điôxit cao (chúng chiếm khoảng 65% đến 80%); được hình hành từ dung nham đã phun trào của núi lửa. Có màu đen tuyền, sáng bóng. Cho nên thường những truyện mô tả đôi mắt hắc diệu thạch thường ý chỉ là đôi mắt đen láy và sáng như loại đá này:

Đá Hắc Diệu Thạch Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật

Trong nháy mắt Bùi Lâm liền thay đổi thái độ, đứng dậy ôm quyền xin lỗi, “Là tại hạ có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, mong tiểu tướng quân thứ lỗi.”

Mộ Tri Tửu cũng không có cảm giác gì, lúc trước tại thành Sóc Giang loại ánh mắt như thế này nàng đã gặp qua quá nhiều, ai cũng cảm thấy nàng là một cái tiểu cô nương hồ nháo, cho nên nàng hơi hơi gật đầu, nhẹ giọng nói: “Quá lời rồi.”

Bùi Lâm xấu hổ ngay tại chỗ, không biết nên giải thích như thế nào, trước đó hắn nhìn thấy một cái tiểu cô nương đến vốn cho rằng là đi loạn tới nơi đây, chứ chưa từng nghĩ lại là ánh mắt hắn thiển cận.

“Hiện giờ đám người đó ở trong thành đã không còn làm nên tiếng gió gì*, các vị cảm thấy nên đối mặt với đại quân Đông Khải như thế nào.” Hạ Thái thấy mọi người đều đã ngồi xuống, nhận sự ngầm đồng ý của Bách Dật Phong liền mở miệng hỏi.

*不成气候 [Bù chéngqìhòu]: Một thành ngữ ý chỉ việc không thể đạt được, không có triển vọng để phát triển, Không hoàn thành được gì; thất bại. 

“Người Đông Khải dám tới, chúng ta liền giết.” Bùi Lâm tính tình bộc trực, trong đầu không chứa nhiều tâm tư như vậy, lòng đầy căm phẫn nói.

“Đúng vậy, Đông Khải dám đến, liền khiến cho bọn chúng có đến mà không có về.” Thực nhanh liền có người phụ họa, Hạ Thái gật gật đầu, Bách Dật Phong thì vẫn chưa tỏ thái độ.

Mộ Tri Tửu liếc nhìn hắn vài lần, vốn cho rằng chỉ là một tên công tử thế gia không học vấn không nghề nghiệp, thế nhưng lại thực sự bị ngữ khí của hắn làm cho sửng sốt.

Bách Dật Phong liếc mắt nhìn nàng, rồi nhướng mày cười như không cười, một cỗ ý vị trêu đùa như có như không, “Tiểu tướng quân, cảm thấy như thế nào cho phải?”

Mộ Tri Tửu ngước mắt nhìn hắn, đối với chuyện hắn bị bao vây nàng thật sự nghĩ không ra, chuyện gì đáng giá cho hắn phải đơn thương độc mã chạy ra khỏi thành mà không mang theo bất luận ám vệ gì, đôi mắt hơi chớp, nhẹ giọng nói: “Vương gia mưu tính sâu xa, cơ trí vô song, hẳn trong lòng sớm đã có đối sách.”

Bách Dật Phong một tay gõ gõ nhẹ lên mặt bàn, “Mộ tiểu tướng quân quá khen rồi.”

Dường như đồng ý với những lời nàng nói, các vị hoàng tử Đông Khải tranh đấu gay gắt đã nhiều năm, Thái tử Tạ Cánh tuy thủ đoạn tàn nhẫn nhưng cũng tiêu hao không ít tinh lực, nếu lúc này cùng Thiên Chiêu nổi chiến, tất nhiên sẽ không rảnh rỗi bận tâm đến triều đình.

Bách Dật Phong nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, bỗng nhiên đồng tử khẽ nhúc nhích, thành Sóc Giang cùng Bắc Mạc liền nhau, Đông Khải tuy không có khai chiến, nhưng nếu là cùng với Bắc Mạc câu kết, đánh Sóc Giang trở tay không kịp.

“Chuẩn bị ngựa, trước đi thành Sóc Giang Thành.” Bách Dật Phong bỗng nhiên mở lời, Mộ Tri Tửu cả kinh, lúc này thành Sóc Giang e rằng đã có người cố ý tung lời đồn, không chỉ có nàng tới thành Hoài Nhiễm mà ngay cả Tần Sách tướng quân cũng đều lãnh binh tiến đến.

Nữ hài trong nháy mắt đứng dậy, nhất thời hoảng sợ, Mạnh Quỳnh cũng thực mau chuẩn bị ngựa thật tốt, đám người đi trước, nhờ Mạnh Quỳnh chỉnh đốn kỵ binh chi viện.

Ở bên trong thành Sóc Giang, Mộ Tu Trúc một thân y phục màu đen ẩn ở trong bóng tối, nhìn bóng người lén lút trong phủ nội Thành chủ, liên tiếp tra xét mấy ngày liền, kẻ tung lời đồn thế nhưng lại tra ra được hóa ra là người trong phủ mình.

Lạc Hi được hắn ám chỉ, dẫn dắt người nhanh chóng đem kẻ kia bao vây, ánh mắt Khúc Thao nặng nề nhìn Lạc Hi cùng Mộ Tu Trúc như đạp ánh trăng mà đến, trong mắt lướt qua một tia không cam lòng.

Lạc Hi như thế nào cũng không nghĩ tới, phản bội Mộ Tu Trúc thế nhưng lại là hắn, trong mắt tràn đầy chua xót, “Khúc Thao, tướng quân đối đãi với chúng ta không tệ, ngươi vì sao lại muốn phản bội tướng quân?”

So với sự chấn kinh của Lạc Hi, Mộ Tu Trúc càng bình tĩnh hơn, chậm rãi nói: “Khi nào?”

Khúc Thao trong mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn, khi nào, có lẽ từ rất sớm đến nỗi hắn đã không còn nhớ rõ, không biết khi nào hắn đã động tâm tư không nên có, tiểu cô nương một cái nhăn mày một nụ cười cũng có thể dễ dàng tác động đến tinh thần hắn.

Hắn biết nàng thân phận cao quý, hắn thân phận thấp kém, đem tâm tư không dám nói lại càng không thể nói cất giấu ở chỗ sâu nhất, là từ khi nào hắn đã không còn biết thỏa mãn, tham lam muốn ánh mắt nàng chỉ lưu ở trên người mình.

Hắn giấu trời qua biển, lại không ngờ Tạ Cánh vậy mà dễ dàng xuyên qua, một khi có một tia hy vọng, hắn rốt cuộc áp không được những tà niệm tham lam đó, hắn đã đáp ứng xong xuôi điều kiện của hắn ta.

“Khúc Thao tự biết nghiệp chướng nặng nề, nguyện lấy cái chết tạ tội, chỉ mong tướng quân….. Không cần phải nói cho nàng.” Khúc Thao cố nhấp nhìn Mộ Tu Trúc, kỳ vọng có thể nhận được câu trả lời khẳng định.

Dáng người Mộ Tu Trúc thon dài, một tay đặt ở sau lưng, ngón tay cái vô thức giật giật, “Bổn tướng niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, tha cho ngươi một mạng.”

Khúc Thao kinh ngạc ngẩng đầu, trong mắt ẩn chứa sự không thể tin được, hắn thông đồng với địch phản chủ, vậy mà tướng quân vẫn muốn thả hắn đi.

Mộ Tu Trúc không tiếp tục nhìn hắn nữa, xoay người trở về phòng, thanh âm trầm thấp hồn hậu rơi xuống, “Không có lần sau.”

Khúc Thao cúi đầu, Lạc Hi nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, không hiểu ra làm sao liền hỏi hắn, “Tướng quân đang nói gì với ngươi?”

Khúc Thao không có ngẩng đầu, đem phần cảm xúc phức tạp chôn ở đáy lòng, “Không có gì.”

Lạc Hi thấy hắn không muốn nói, cũng không tiếp tục hỏi nhiều, “Tướng quân ngày thường đối đãi với chúng ta thế nào, trong lòng ngươi ắt hiểu rõ, ngươi phản bội tướng quân như thế, Tướng quân có thể khoan hồng độ lượng tha cho ngươi một mạng, chủ tử như vậy chính là đã ít mà càng thêm ít, ngươi vậy mà còn không biết quý trọng.”

Khúc Thao bị hắn nói mà hổ thẹn đầy mặt, màn đêm buông xuống vẫn ở bên ngoài cửa phòng Mộ Tu Trúc mà quỳ cả một đêm, trong lúc đó Lạc Hi cũng từng ra khuyên bảo quá hai lần, thế nhưng Khúc Thao quyết tâm vẫn phải quỳ.

Sáng sớm hôm sau, Mộ Tu Trúc ở cửa phòng đứng đó một lúc lâu, đẩy cửa nâng bước mà đi ra, ánh mắt chiếu tới Khúc Thao đang quỳ gối trong đình viện, thấy hắn ra, Khúc Thao liền hành lễ nói: “Tham kiến tướng quân.”

Mộ Tu Trúc khoanh tay mà đứng, thanh âm trầm thấp, “Ngươi không cần như thế, bổn tướng đã tha cho ngươi, liền sẽ không tiếp tục truy cứu.”

Khúc Thao ngẫm nghĩ một lúc lâu, vẫn là mở miệng nói, “Thuộc hạ biết sai, mong rằng Tướng quân cho phép thuộc hạ tiếp tục đi theo.”

Mộ Tu Trúc nhìn hắn một cái, “Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng, ngươi có thể phản bội một lần, đem tình cảnh trong thành làm thành cái dạng gà chó không yên, bổn tướng như thế nào lại tiếp tục tin ngươi?”

Khúc Thao nhất thời không biết nên nói cái gì, là do hắn phản bội từ trước, Tướng quân khoan dung độ lượng tha cho hắn một mạng, đã là dựa vào nhiều năm tình cảm, hắn há có thể nào da mặt dày cầu lưu lại đây.

“Tướng quân, thuộc hạ biết sai.” Khúc Thao khấu đầu thật mạnh trên mặt đất, trong mắt mang theo một tia mong đợi cùng quật cường, “Tướng quân, thuộc hạ tự biết không xứng với tiểu tướng quân, sau này cũng không dám tiếp tục có ý nghĩ tâm tư xằng bậy, xin thỉnh tướng quân lại cấp cho thuộc hạ thêm một lần cơ hội.”

Mộ Tu Trúc vẫn chưa nhiều lời, nhưng chẳng qua ý cự tuyệt lại quá rõ ràng, Khúc Thao lại lần nữa khấu đầu, “Xin hỏi tướng quân, tướng quân không muốn thuộc hạ lưu lại, có phải bởi vì tiểu tướng quân?”

Mộ Tu Trúc vậy mà cho hắn một ánh mắt, không giận mà uy nói: “Thông đồng với địch phản quốc là tử tội, bổn tướng đem ngươi tha cho một mạng là bởi vì nhiều năm tình nghĩa, không muốn ngươi lưu lại là bởi vì ngươi không thích hợp với nơi này, cùng tiểu Cửu không có liên quan.”

Khúc Thao trong mắt hiện lên một tia may mắn, như vậy nói đến, kia hắn có phải hay không có lẽ vẫn còn có chút hy vọng, nghĩ lại, hổ thẹn càng sâu, hắn cấu kết địch quốc, nếu như để Tạ Cánh thực hiện được, chẳng phải là làm hại đến Mộ Tri Tửu rồi sao.

Mộ Tri Tửu lúc này đang gấp rút trở về, bên trong thành Sóc Giang một mảnh an tĩnh, nửa phần dị thường cũng không có, chẳng lẽ là bọn họ nghĩ sai rồi, nữ hài áp xuống nghi hoặc trong lòng, liền nhanh chóng nhìn thấy Mộ Tu Trúc, “Đại ca, Sóc Giang có dị động gì không?”

“Không có, hết thảy đều mạnh khỏe, chuyện lời đồn cũng đã được giải quyết, nhưng thật ra là ngươi, như thế nào mà gấp gáp trở về như vậy.” Nữ hài dáng vẻ phong trần mệt mỏi, tơ máu ở trong mắt che cũng đều che không được, Mộ Tu Trúc rất là đau lòng.

“Chỉ là suy đoán, thành Hoài Nhiễm không có việc gì nên lo lắng cho đại ca.” Mộ Tri Tửu đem suy nghĩ của nàng cùng hắn nói qua một lần.

Mộ Tu Trúc cũng có chút ngoài dự đoán, Mạnh Quỳnh lúc tới vội vội vàng vàng, Mộ Tri Tửu lo lắng cũng là bình thường, lúc này mới chú ý tới Bách Dật Phong ở phía sau nữ hài, Mộ Tu Trúc hơi hơi khom người, “Gặp qua Dật vương gia.”

 


← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

Leave a Reply

error: Content is protected !!