Chương 2. Cản đường đi rồi
Mộ Tri Tửu xoay người, nhìn hắc y nhân dẫn đầu, cười vô tội, “Cái này thì không thể được.”
Nữ hài vươn một ngón tay nhỏ trắng nõn chỉ chỉ vào Bách Dật Phong, thanh âm ôn hòa, “Hắn, lưu lại, các ngươi đi.”
Hắc y nhân mắt trừng trừng nhìn chằm chằm nữ hài, lại nhìn hơn một ngàn kỵ binh ở phía sau nàng, ảo não ra lệnh rút lui.
Bách Dật Phong từng bước từng bước một đi đến trước ngựa của nữ hài, ánh mắt thâm thúy nhìn nàng, mạc danh mang theo một chút đáng thương, tựa như là chịu ủy khuất cực lớn.
Đôi mắt Mộ Tri Tửu hơi rũ, hàng mi cong vút tạo nên một cái bóng nhỏ, nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, sau đó đầu hơi nghiêng sang một bên, “Ngươi, cản đường đi rồi.”
Bách Dật Phong hơi hơi nhếch môi, ánh mắt khóa chặt nữ hài, thanh âm trầm thấp, “Ta nhường một chút?”
Mộ Tri Tửu khó hiểu nhìn hắn, cái này còn cần phải hỏi nàng sao?
Bách Dật Phong đứng một chỗ không có động tác gì, Trì Hành ở bên tai Mộ Tri Tửu nói nhỏ vài câu, Bách Dật Phong thấy hắn đứng sát vào người nữ hài, đôi mắt đen nhánh hiện lên một tia băng lãnh.
Mộ Tri Tửu không xoắn xuýt nữa, giục ngựa từ bên cạnh hắn vòng đi qua, nào ngờ nam nhân nhân lúc nữ hài sai lầm đi ngang qua liền nhảy lên lưng ngựa, đem nữ hài giam ở trong ngực, bàn tay to nắm lấy dây cương trên tay nữ hài.
Mộ Tri Tửu quay nửa người nhìn hắn, Bách Dật Phong không những tự nhận thức về bản thân nên tránh tị hiềm, mà ngược lại tiến đến bên tai nàng thấp giọng, khó phân biệt được thực hay đùa, “Nàng đã cứu ta, mạng này chính là của nàng”
Trì Hành thấy hắn không kiêng nể một chút gì như vậy, rút bội kiếm bên hông chỉ thằng vào Bách Dật Phong, “Làm càn.”
Một cái tay khác của Mộ Tri Tửu nắm lấy cổ tay nam nhân, ý định muốn tránh ra, ngược lại bị nắm càng chặt hơn, võ công của nữ hài vốn dĩ không cao, lúc này bị giam cầm ở trên lưng ngựa, muốn dùng lực lại không thể nào ra tay.
Đôi mắt xinh đẹp nhiễm vẻ không vui, thanh âm vừa xa cách lại lãnh đạm, “Buông tay.”
Bách Dật Phong vui vẻ cười một tiếng, như thật như đùa: “Liền đối xử với phu quân nàng như vậy a?”
Khuỷu tay Mộ Tri Tửu hơi hơi dùng sức, đánh vào ngực nam nhân, một tiếng kêu rên truyền vào trong tai, Bách Dật Phong ở bên tai nàng nhẹ giọng, “Ra tay nặng như vậy sao?”
Mộ Tri Tửu nhất thời cạn lời, người này quen thuộc một cách kỳ lạ, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, tay nhỏ trắng nõn từ cổ tay nam nhân chậm rãi di chuyển lên, Bách Dật Phong nhìn ngón tay nhỏ kia từng chút từng chút tới gần cổ hắn, không chút phòng bị mà nhìn vào đôi mắt nữ hài.
Một tay nàng điểm vào hầu kết của nam nhân, tựa như trêu chọc lại tựa ngầm có sát ý, “Nếu mạng này là của ta, liền không được chống đối ta, hiểu?”
Hầu kết của Bách Dật Phong mất tự nhiên lên xuống một cách bất thường, đôi mắt đen nhánh sâu không đáy hàm chứa thâm ý, cuối cùng chỉ là nhàn nhạt cười một tiếng, nhảy xuống ngựa, nhìn nữ hài biến mất trong tầm mắt.
Trong ánh mắt đen như mực nhiễm nhè nhẹ từng đợt từng đợt thỏa mãn, hồi tưởng lại hơi thở mềm ngọt của nữ hài, không tự giác nghĩ: Thật muốn vĩnh viễn đem nàng giam ở trong lồng ngực.
Mạnh Quỳnh chạy thẳng theo phương hướng đến Xích Phong Cốc, ở ngay ngã ba chọn con đường gần nhất, ngược lại là phải vòng một vòng lớn mới tìm được người, nhìn nam nhân một thân bê bết máu, xuống ngựa chắp tay nói: “Vương gia, thuộc hạ tới muộn.”
“Trở về thành.” Bách Dật Phong không hề so đo, nhảy lên ngựa, nhanh chóng lên đường trở về thành.
Cửa thành đóng chặt, Mộ Tri Tửu mang theo người đến cửa thành đợi người truyền lời, Hạ Thái bước từng bước trầm ổn nhanh chóng tiến lên cửa thành, khuôn mặt già nua khi trông thấy nữ hài một thân váy đỏ, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
“Mau mở cửa thành.” Hạ Thái phân phó người đem cửa thành mở ra, còn chính mình thì từ tháp canh đi xuống, thấy bọn họ tiến vào, chắp tay hành lễ nói: “Lão hủ thay mặt Vương gia đa tạ thành Sóc Giang ra tay tương trợ.”
Mộ Tri Tửu xuống ngựa đáp lễ lại, “Ta là Mộ Tri Tửu, Tần Sách tướng quân ngay ngày mai liền có thể mang quân tới.”
“Tiểu tướng quân mời vào bên trong.” Hạ Thái đưa bọn họ dàn xếp xong xuôi, thì cũng gần đến giờ cơm chiều.
Mộ Tri Tửu nằm phịch ở trên giường, không muốn nhúc nhích, liên tiếp rong ruổi hai ngày liền, nữ hài có chút ăn không tiêu, khi Trì Hành tiến vào, đôi mắt nữ hài cũng không buồn nâng, thanh âm hàm chứa mỏi mệt, “Làm sao vậy?”
Trì Hành cúi đầu, không dám nhìn loạn, “Hạ đại nhân chuẩn bị cơm chiều, muốn mời chủ tử đi cùng.”
Mộ Tri Tửu đem đầu chôn ở trong chăn, một thanh âm khác ở trong đầu nói, nhanh lên đừng để cho người khác đợi lâu, một cái âm thanh khác thì không muốn nhúc nhích, bảo nàng ngủ đi ngủ đi.
Sau một lúc lâu, lâu đến nỗi Trì Hành cho rằng nàng sẽ không nói nữa, đang muốn đi trở về chỗ Hạ Thái, nữ hài bỗng nhiên ngồi dậy, trong miệng lầm bầm rằng mình không thể ngủ nướng, không thể ngủ nướng.
Trì Hành thấy nàng mệt mỏi như vậy, có chút chần chừ, nói: “Chủ tử, để thủ hạ đi từ chối Hạ Thái.”
Mộ Tri Tửu mở nửa đôi mắt, lắc đầu nói: “Hôm nay vừa đến, không nên thiếu tôn trọng như vậy.”
Nữ hài được hạ nhân dẫn đến trong phòng, khi nhìn đến Bách Dật Phong ngồi ở vị trí chủ vị, sửng sốt trong giây lát, ngay sau đó tỏ ra điềm nhiên như không cất bước đi vào.
Hạ Thái thấy nàng tiến vào liền chủ động giới thiệu nói: “Tiểu tướng quân, vị này chính là Dật vương gia.”
Mộ Tri Tửu hơi hơi khom người hành lễ, đạm nhiên lại xa cách, “Gặp qua Dật vương gia.”
Bách Dật Phong cười như không cười nhìn chằm chằm vào nàng, không nói bình thân, nữ hài hơi ngừng một chút liền trực tiếp đứng lên, nữ hài từ nhỏ được nuông chiều nào từng chịu qua tình huống khó xử như vậy.
Bách Dật Phong nhìn nàng, khuôn mặt nữ hài tinh xảo làn da trắng nõn, một đôi mắt xinh đẹp linh động mềm mại, lại có thể cảm nhận được trên người nàng có chút buồn ngủ nhè nhẹ, nhàn nhạt nói: “Tiểu tướng quân không cần đa lễ, ngày sau cũng không cần.”
Hạ Thái nhìn Bách Dật Phong nhiều thêm vài lần, trong mắt hiện lên từng tia từng tia lo lắng, không biết có phải ảo giác của hắn hay không, tổng cảm thấy thái độ của Bách Dật Phong đối với nàng có chút kỳ quái.
Mộ Tri Tửu ngồi xuống, trong bữa tiệc vẫn không có một lời nào, an an tĩnh dùng cơm xong, sau đó đám người vào thư phòng, thương nghị kế sách đối địch.
Theo tin tức đoạt được trước mắt, Đông Khải ở ngoài thành ước tính có 30 vạn đại quân, bên trong thành cũng có gián điệp quân địch pha trộn, Thái tử Đông Khải Tạ Cánh tự mình lãnh binh.
Tin đồn đãi rằng Thái tử Đông Khải trời sinh tính tình hung ác, thủ đoạn tàn nhẫn, phương thức tra tấn người đa dạng nhiều không đếm xuể, cố tình lại có một bộ túi da tốt*, lúc không tức giận thì phong thần tuấn lãng, lại thêm quyền thế ngập trời, khiến cho không ít nữ tử sinh lòng ngưỡng mộ.
*一副好皮囊 [Yī fù hǎo pínáng]: Ý chỉ người có dáng dấp, ngoại hình đẹp mắt
“Tạ Cánh trời sinh tính tình đa nghi, chúng ta có thể lợi dụng điểm này.” Mộ Tri Tửu có nghe nói qua người này, khi còn là thiếu niên chinh chiến, ở trên chiến trường từ trước đến nay đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, đánh thắng trận nhiều đến nỗi đếm không xuể.
“Việc cấp bách là phải tra ra được gián điệp ở bên trong thành, kết hợp lợi dụng chúng, đánh lừa đối phương.” Hạ Thái tán đồng gật gật đầu, một bàn cờ, có thể hay không trở thành thế cục mà bọn họ nghĩ đến, vẫn là phải xem người bố trí nó.
“Tiểu tướng quân thế nhưng có kế sách gì chăng?” Bách Dật Phong thanh âm ôn nhuận, ngữ điệu mạc danh có chút dụ người, nàng được rất nhiều người xưng hô tiểu tướng quân, duy chỉ có một mình hắn lúc gọi nàng như vậy, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.
Mộ Tri Tửu thu lại tâm tư, liền nói ngay: “Dẫn xà xuất động.”
Đêm đã về khuya, thương nghị kết thúc nữ hài quay trở về sương phòng, phân phó người đưa nước ấm tới, trong phòng hơi nước mờ mịt, nữ hài thoải mái tắm rửa, xua tan bớt một thân mỏi mệt.
Ba nghìn sợi tóc đen như mun xõa ra, trên khuôn mặt trắng nõn như sứ nhiễm lấy một chút bọt nước, vừa mông lung mà lại thuần tịnh, đôi mắt hơi khép hờ.
Tiếng bước chân rất nhỏ đột ngột truyền đến, nữ hài nhanh chóng mặc xong quần áo, cửa phòng bị mở ra, nam nhân một bộ y phục dạ hành xuất hiện, bốn mắt nhìn nhau, Tạ Cánh nhanh chóng đến bên người nữ hài, chỉ trong một cái chớp mắt liền đem nữ hài khống chế được.
Mộ Tri Tửu bị hắn bưng kín miệng, cũng không có ý định mở miệng kêu cứu, Tạ Cánh cảnh giác nghe ngóng tiếng vang bên ngoài, ở bên tai nàng uy hiếp nói: “Không cho phép phát ra tiếng động.”
Bên trong phủ thị vệ vội vội vàng vàng đang tìm kiếm cái gì, Bách Dật Phong nhìn chằm chằm cánh cửa kia, nâng bước đi qua gõ nhẹ hai tiếng, trong phòng nữ hài bị người cản tay, Tạ Cánh nhìn nàng, trong mắt ngầm có ý cảnh cáo.
Bách Dật Phong thấy trong phòng không có động tĩnh, một chân đá vào cửa, động tác có phần thô lỗ, trong phòng nữ hài tử từ sau bức bình phong đi ra, một thân váy áo màu trắng, thuận tịnh không chút khinh nhờn.
Bách Dật Phong dời tầm mắt, lễ độ mở miệng giải thích nói: “Bên trong phủ có thích khách, có nhiều mạo phạm, nàng ở nơi này, vẫn ổn chứ?”
“Ân.” Mộ Tri Tửu vừa nhẹ nhàng vừa xa cách gật đầu.
Bách Dật Phong liếc nhìn về phía cửa, dò hỏi: “Thị vệ nàng đâu?”
Lúc bọn họ tới, ở bên ngoài phòng không một người bảo hộ, xem ra nữ hài hẳn là mới vừa tắm xong, làm sao lại không có một ai ở bên ngoài.
Mộ Tri Tửu cũng không phát ra dị thường, thanh âm bình đạm nói: “Có chút chuyện.”
Bách Dật Phong không nói chuyện, tầm mắt đảo qua trong phòng, nâng bước tới gần nữ hài, Mộ Tri Tửu nhìn thấy hắn lại gần, liền chớp chớp mắt hắn, ám chỉ chút gì đó.
Bách Dật Phong làm bộ như không thấy, thân hình mạnh mẽ đem nữ hài dứt khoát ôm ở trong ngực, một cái tay khác thì cản phá nắm đấm của Tạ Cảnh quét tới, kéo ra khoảng cách.
Tạ Cánh thừa cơ liền phá cửa sổ mà nhảy ra, Mạnh Quỳnh vội vàng đuổi theo, đợi thị vệ rời đi, Bách Dật Phong trên dưới đánh giá nữ hài một phen, “Có bị thương hay không?”
Sắc mặt Mộ Tri Tửu hồng hồng, không biết là tức giận hay như thế nào, trong thanh âm mang theo một chút cảm xúc, “Không có nhìn đến ám chỉ của ta sao?”
Thật tình cũng không cần phải quan tâm nàng, nhân lúc này bày ra bẫy rập, chỉ đợi hắn ra khỏi phòng, liền có thể đem hắn ta vây khốn, hiện giờ lại thất bại trong gang tấc.
Bách Dật Phong đương nhiên là chú ý tới ám chỉ của nàng, đôi mắt hiện lên vẻ thâm trầm phức tạp, muốn mở miệng để cho nàng biết, lấy chính mình làm vốn đặt cược, là thập phần sai lầm, nhưng lời vừa tới bên miệng, cuối cùng là không có mở miệng.
Mộ Tri Tửu thấy hắn một chút phản ứng cũng không có, âm thầm phàn nàn vài câu, cùng với cái người mà nàng nghe được như thế nào mà một chút cũng đều không giống nhau, quả thực là ngu ngốc mà.
“Thôi bỏ đi bỏ đi, những người khác đâu?” Mộ Tri Tửu cũng hiểu rõ, Tạ Cánh kẻ kia làm sao có thể dễ dàng bị bắt như vậy, là nàng có chút nóng vội.
“Người ở bên trong phủ đều đã sa lưới, còn dư lại những kẻ chẳng làm nên trò trống gì.” Bách Dật Phong đơn giản đem tình huống cùng nàng nói qua một chút.
Ngay lúc thương nghị từ sớm, liền đã thả ra tiếng gió, đêm nay ở bên trong thành một nửa thị vệ sẽ ra khỏi thành truy tìm gián điệp quân địch, bên trong phủ đúng là hoàn toàn trống không, quả nhiên, kẻ mò tới tìm tòi đến tột cùng không ít.
Chỉ là không có dự đoán được Tạ Cánh sẽ tự mình lộ diện, nghĩ đến đây Bách Dật Phong có chút thất thần, mục đích của Tạ Cánh đêm nay đều không phải là hắn, mà ngược lại là nàng.
Ngay chỗ sâu nhất trong đôi đồng tử đen nhánh lại quỷ mị cất giấu một tia hung ác, chỉ là một cái chớp mắt, liền khôi phục lại bộ dáng tuấn tú ôn nhuận, “Nghỉ ngơi sớm chút, ta sẽ phái người canh giữ ở ngoài cửa.”
Mộ Tri Tửu hơi hơi gật đầu, sau khi nhìn hắn rời khỏi, nằm thả lỏng ở trên ghế bập bênh, nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc Trì Hành trở về nhìn đến ám vệ ở ngoài cửa thì ngẩn ra trong giây lát, rồi sau đó gõ cửa, thanh âm nữ hài truyền đến, Trì Hành tiến vào sau đó đóng cửa, “Chủ tử, bắt được rồi.”
Mộ Tri Tửu tiếp nhận lệnh bài trong tay hắn, nhìn thấy mặt trên một cái thế chữ “Xong”*, hơi hơi câu môi vừa lòng cười một tiếng, mở miệng ngợi khen nói: “Nghĩ muốn khen thưởng cái gì?”
*竟 [[jìng]: Ý nghĩa gần với sự kết thúc, hoàn thành, hoàn tất – Nói chung từ này nghĩa cũng hơi rộng, giải thích thì hơi dài dòng. Vì mình muốn mạch văn cho các bạn dễ liên tưởng nên mình nghĩ từ ‘xong’ có nghĩa gần và sát với ý trong truyện hơn.
Trì Hành cúi đầu hành lễ, trầm giọng nói: “Thuộc hạ vì chủ tử mà làm việc, không cần khen thưởng.”
Mộ Tri Tửu như hoàn toàn biết trước gật gật đầu, đứng dậy, từ trong ngăn tủ xách ra hai hũ Nữ nhi hồng, lặng lẽ đẩy đến trước mặt hắn, “Đây chính là Nữ nhi hồng tốt nhất của thành Hoài Nhiễm, không được lộ ra.”
Trì Hành nhìn hai bầu rượu trước mặt, khuôn mặt hơi trầm xuống, “Chủ tử, tướng quân có nói qua không được để ngài ở bên ngoài uống rượu.”
Mộ Tri Tửu trừng mắt liếc hắn một cái, mang thâm ý khác mà nhìn chằm chằm hắn, “Đại ca lại không có ở đây, chỉ cần nhà ngươi không đi cáo trạng thì vạn sự đại cát.”
Trì Hành cúi đầu hành lễ nói: “Thuộc hạ tuyệt đối không có ý phản bội chủ tử, xin chủ tử minh giám.”
Mộ Tri Tửu thở dài một hơi, Trì Hành chỗ nào cũng đều tốt, võ công cao cường, nhan sắc lại thượng thừa, chỉ là tính cách quá cứng nhắc, bất đắc dĩ nói: “Ta biết ngươi một lòng vì ta, nhưng lần này ngẫu nhiên uống một chút, sẽ không có chuyện gì.”
Trì Hành ở trong lòng oán thầm, lần nào cũng nói một chút, nhưng rồi cuối cùng nào thật sự chỉ là một chút, chủ tử thích rượu như vậy, hắn nên khuyên can, tướng quân không ở đây, hắn tự hỏi liệu chính mình có khuyên được nàng hay không đây, “Chủ tử nếu muốn thưởng, không bằng toàn bộ đều thưởng cho thuộc hạ đi.”
← Chương trước | Danh mục truyện | Chương sau → |