Chương 4. Chia cho Vương gia một nửa
“Tướng quân đa lễ rồi.” Hai vị nam nhân liếc nhau, Bách Dật Phong cười một tiếng nói lời cảm tạ, “Lần này nhờ có tướng quân tương trợ, đa tạ.”
Mộ Tu Trúc nhàn nhạt đáp lễ lại, “Vương gia quá lời rồi.”
Khách sáo xong, giữa hai người liền cũng không có đề tài nào khác nữa, Mộ Tu Trúc còn muốn cùng Mộ Tri Tửu đơn độc nói chuyện liền lên tiếng, “Đường xá xa xôi, Vương gia nếu không ngại xin dời bước đến phòng cho khách nghỉ tạm?”
Bách Dật Phong nhìn về phía Mộ Tri Tửu, trong ánh mắt nhiễm một chút ý cười, “Tiểu tướng quân đã đáp ứng với bổn vương……”
Lời còn chưa nói xong, Mộ Tri Tửu đã hoảng loạn che lại môi hắn, đôi mắt đẹp tràn đầy ý uy hiếp, Mộ Tu Trúc nhìn thấy thần sắc hai người quái dị, đôi mắt thâm thúy khẽ nhúc nhích, đem nữ hài kéo đến ở phía sau mình, hơi hơi gật đầu nói: “Tiểu Cửu tuổi còn nhỏ, đã mạo phạm Vương gia rồi, thỉnh Vương gia thứ lỗi.”
Bách Dật Phong nhìn hắn, thần sắc không có gì khác thường, “Tướng quân không cần đa lễ, tiểu tướng quân ngây thơ hồn nhiên, ngược lại là rất đáng yêu.”
Sắc mặt Mộ Tu Trúc sa sầm, thanh âm đầy vẻ xa cách nói: “Xác thật là không bằng Điện hạ có tài mưu tính sâu xa, cơ trí vô song.”
Bách Dật Phong sờ sờ chiếc nhẫn trên ngón tay, tầm mắt đối diện với Mộ Tu Trúc, có điều chỉ mở miệng nói, “Tướng quân cũng không kém.”
Bách Dật Phong sao lại không biết ý tứ của hắn, Mộ gia từ trước đến nay chỉ trung thành với Hoàng đế, tuyệt không tham dự vào cuộc tranh giành ngôi vị Hoàng đế, huống hồ trong tay Mộ gia còn nắm giữ trọng binh, trong triều không ít đôi mắt đều đang nhìn chằm, sơ sẩy một tí thì đó là mối tai họa ngập đầu.
Lời đã nói đến nước này, Mộ Tu Trúc tin tưởng lấy sự thông minh tài trí của Bách Dật Phong, đủ để lý giải ra ý tứ của hắn.
Bách Dật Phong không để ý lắm cười lãnh đạm, nhìn chằm chằm vào nữ hài ở phía sau hắn, nốt ruồi nơi khóe mắt càng thêm dụ người, “Tiểu tướng quân, nhưng đừng khiến bổn vương thất vọng.”
Sắc mặt Mộ Tri Tửu ửng đỏ, mang theo một chút quẫn bách, đợi Bách Dật Phong rời đi, Mộ Tu Trúc liền đi thẳng vào vấn đề trực tiếp hỏi, nữ hài ấp úng một hồi lâu, cũng không giải thích rõ ràng.
Sắc mặt Mộ Tu Trúc trầm một chút, “Tiểu Cửu.”
Thấy nữ hài mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đẹp hàm chứa một chút hoảng loạn, thôi bỏ đi, chờ Bách Dật Phong sau khi rời khỏi, hắn liền đưa nàng hồi Hoàng thành, biên cảnh bên này tóm lại không phải là chỗ để nàng quy túc.
“Đa nương đưa tin tới, bảo ngươi hồi Hoàng thành.” Mộ Tu Trúc đem thư nhà của phụ thân Mộ Lệ Phong gửi đưa cho nàng, trong thư phần nhiều chứa đựng sự quan tâm dành cho huynh muội hai người.
Mộ Tri Tửu có chút không tình nguyện rũ đầu, đa nương đã không phải lần đầu tiên đề nghị nàng hồi Hoàng thành, nhưng nàng không thích cái nơi Hoàng thành tràn ngập cái viễn cảnh ngươi lừa ta gạt, nơi nơi tràn ngập sự giam cầm kia, còn không bằng ở thành bên này thoải mái.
Mộ Tu Trúc làm sao lại không biết tâm tư của nàng, chỉ là ở nơi biên cảnh này, tuyệt đối không phải là kế lâu dài, duỗi tay xoa xoa lên đầu tóc nữ hài, “Tiểu Cửu chẳng lẽ không nhớ đa nương?”
Mộ Tri Tửu gật gật đầu, thanh âm mang theo một chút nghẹn ngào, “Đại ca, tiểu Cửu cũng lo lắng cho huynh.”
Mộ Tu Trúc nhẹ nhàng đem nữ hài ôm vào trong ngực, ôn nhu nói: “Đại ca biết, tiểu Cửu, trở về đi.”
Mộ Tri Tửu không rời khỏi cái ôm của hắn, nếu như nàng trở về hoàng thành, thì biên cảnh bên này liền thật sự chỉ còn một mình hắn, trong lòng chênh lệch cực lớn, “Đại ca……”
“Nha đầu ngốc, khóc cái gì, đại ca thủ vệ Thiên Chiêu, bảo hộ sinh hoạt bá tánh an khang, không phải vẫn luôn là hy vọng của tiểu Cửu sao?” Tâm tư của nữ hài đều viết lên hết trên mặt, hắn càng lo lắng cho những ngày nàng quay trở về Hoàng thành hơn.
“Đại ca nhất định phải bảo trọng, tiểu Cửu nhất định còn quay lại.” Mộ Tri Tửu biết việc hồi Hoàng thành là kết cục đã định, thôi thì thuận theo tự nhiên, trở về nhìn xem đa nương cùng nhị ca vậy.
“Tiểu Cửu, có một số việc đại ca vẫn là muốn dặn dò ngươi, Dật vương gia là hoàng tử, nếu tiểu Cửu không muốn tiến vào hoàng thất, vậy thì hãy cách Hoàng tộc xa một chút.” Mộ Tu Trúc lòng tràn đầy lo lắng, tiểu Cửu tuổi còn nhỏ, nếu như bị người lợi dụng, thì nên làm thế nào cho phải đây.
Bách Dật Phong thân là hoàng tử, tâm tư thâm trầm, tay lại cầm binh mã, thấy thế nào cũng đều không phải là phu quân của tiểu Cửu, đương kim hoàng đế trời sinh tính tình đa nghi, hơi có chút sai lầm, cũng sẽ đều mang đến đại họa cho Mộ gia.
Mộ Tri Tửu gật gật đầu, tiểu cô nương một thân váy áo màu đỏ, eo quấn ngọc bội, mi mắt tinh xảo cong cong, “Tiểu Cửu đã không còn là tiểu hài tử nữa, đã biết phân rõ nặng nhẹ, đại ca cứ yên tâm.”
Mộ Tu Trúc biết rõ nàng thông minh, nhưng chung quy thì vẫn là một cái tiểu cô nương, ánh mắt mông lung, Thái tử âm thầm không ngừng có động tác, hắn chỉ là sợ Mộ Tri Tửu liên lụy vào trong đó.
Một vòng trăng sáng treo trên ngọn cây, Mộ Tri Tửu lặng lẽ xách theo một hũ rượu hoa lê trắng, ngọn cây khẽ rung rinh, nữ hài cảnh giác quan sát bốn phía, hoàn toàn nâng cao tinh thần.
Lúc thị nữ Tinh Vận nhìn thấy nàng trở về thì đầu tiên là vui vẻ, khi chú ý tới bầu rượu trên tay nàng thì nhịn không được khuyên: “Tiểu thư, người lại trộm mang rượu trở về.”
Mộ Tri Tửu dựng thẳng một ngón tay đặt bên môi, hạ giọng lặng lẽ nói:“Đừng để cho đại ca phát hiện.”
Hai người nhanh chóng quay trở về phòng, Mộ Tri Tửu gấp đến độ không chờ nổi liền rót ra một ly, mang theo dư vị thỏa mãn, “Ta nguyên một thời gian thật dài không có uống rồi đó.”
Lại nói tiếp bầu rượu này vẫn là Bách Dật Phong giúp nàng mang về đây, nếu không phải hắn, phỏng chừng đã sớm bị Mộ Tu Trúc phát hiện ra rồi, nhớ tới lúc vừa mới đi lấy.
Nam nhân kia cười như không cười nhìn chằm chằm nàng, thanh âm ôn nhuận như gió mát, “Tiểu tướng quân, qua cầu rút ván, thế thì không tốt lắm đâu.”
Mộ Tri Tửu lộ ra vẻ quẫn bách, chợt lóe lên một tia chột dạ, “Vương gia tâm địa thiện lương, thích giúp đỡ mọi người, ta khi nào qua cầu rút ván nhỉ?”
Bách Dật Phong bất động thanh sắc nhìn nàng, thật đúng là tiểu hồ ly, lợi dụng hắn xong liền bỏ, nam nhân chậm rãi đứng lên, từng bước một đi đến bên cạnh nữ hài, “Mộ tiểu thư, bổn vương giận rồi, có thể làm như thế nào cho tốt đây.”
Sắc mặt Mộ Tri Tửu nghiêm túc nhìn hắn, tựa hồ thật sự bởi vì nàng lừa hắn mang rượu về nên tức giận, có chút chột dạ nói: “Không bằng, chia cho Vương gia một nửa?”
Đôi mắt xinh đẹp của nữ hài mang theo ý tứ thăm dò, làn da vô cùng mịn màng, đặc biệt giờ phút này đây khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, lông mi cong vút của nữ hài khẽ run lên, đáng yêu chết đi được mà không hề hay biết.
Bách Dật Phong bất động thanh sắc thối lui một chút, vừa xa cách mà lãnh đạm, “Không cần.”
Mộ Tri Tửu có chút kỳ quái, là nàng nói sai cái gì sao, như thế nào lại đột nhiên thay đổi rồi, nếu hắn không cần, thế thì nàng mang đi là được.
Tinh Vận tận lực khuyên nàng giữ lại một ít, để hôm sau lại uống, thế nhưng mà hoàn toàn không khuyên được, trên khuôn mặt phấn nộn của nữ hài nhiễm đỏ ửng, còn gắt gao giữ chặt chén rượu.
Tinh Vận bất đắc dĩ thở dài, mỗi lần uống được liền uống cho say, có điều nữ hài sau khi uống say thì càng thêm ngoan ngoãn, không ồn không nháo, an an tĩnh tĩnh ôm gối ôm, mềm mềm mại mại, không hề có chút góc cạnh nào.
Đợi nàng thu thập xong xuôi, liền dịch chăn tốt cho nữ hài, tắt đèn sau đó mới lặng lẽ lui ra, thế nhưng lại chưa từng phát hiện ra trong phòng còn nhiều thêm một đạo thân ảnh.
Bách Dật Phong gần như si mê nhìn nữ hài đang nằm trên giường, quá ngoan ngoãn quá đáng yêu, phân nửa khuôn mặt bị tấm chăn che giấu, đôi mắt tràn ngập linh khí kia đang nhắm lại, khuôn mặt đỏ bừng.
Nam nhân vô thức ngồi ở bên cạnh giường, đầu ngón tay hơi lạnh khẽ lướt từ thái dương đến gò má, lại rơi xuống trên cánh môi đỏ hồng đang chu lên, cực kỳ lưu luyến mà chạm nhẹ vào.
“Tiểu Cửu, Tiểu Cửu……” Nam nhân khó có thể tự khống chế mình mà ở bên tai nữ hài khẽ khàng lẩm bẩm.
Hôm sau, Mộ Tu Trúc phái ám vệ hộ tống nữ hài hồi Hoàng thành, ở cửa thành nữ hài thân một bộ váy đỏ, rực rỡ như ánh nắng mặt trời, nụ cười tươi đẹp mắt treo ở trên mặt, lộ ra mộ đôi răng nanh đáng yêu.
Mộ Tu Trúc chịu khó dặn dò nàng đường xá xa xôi luôn phải chú ý an toàn, nữ hài cười hề hề nhất nhất đồng ý.
“Thay ta hướng đa nương vấn an.” Mộ Tu Trúc áp xuống sự bất đắc dĩ trong lòng, nhìn nàng lên xe ngựa.
Trên tường thành, Bách Dật Phong nhìn xe ngựa mỗi lúc một xa, đôi mắt híp lại, thần sắc toát lên vẻ khó lường, Mộ Tu Trúc ở dưới tường thành nhìn hắn trong chốc lát, sau đó cất bước lên tường thành, “Dật vương gia.”
Bách Dật Phnog thu hồi tầm mắt, chậm rãi gật đầu đáp lại, hai người nhìn nhau, mỗi người đều cất giấu tâm tư riêng mình, Mộ Tu Trúc cảm thấy hắn đối với Mộ Tri Tửu có chút kỳ quái, có loại cảm xúc không giải thích được.
“Vương gia, thành Sóc Giang đã không còn trở ngại, không biết Vương gia khi nào thì hồi thành Hoài Nhiễm?” Mộ Tu Trúc dò hỏi, cho dù hắn cất giấu tâm tư gì thì tiểu Cửu cũng đã trở về Hoàng thành, có đa nương ở bên, có ra cái đại sự gì cũng chả được.
Bách Dật Phong liếc mắt nhìn Mạnh Quỳnh, đang giữ hai đầu hắc mã chờ đợi ở dưới thành, gật đầu nói: “Thái Hậu đại thọ, bổn vương hồi kinh chúc thọ, ngay lập tức liền xuất phát.”
Bách Dật Phong tự mình về kinh, mặt ngoài là vì Thái Hậu mừng thọ, còn âm thầm làm cái gì, ai mà biết được, Mộ Tu Trúc coi như cũng chưa nói cái gì, thối lui một bước để hắn rời đi.
Nhìn thân ảnh của hắn dần khuất, Mộ Tu Trúc ở trong lòng có chút bất an, Bách Dật Phong lúc này hồi kinh, là đang ấp ủ kế hoạch gì?
Cả thiên hạ đều biết, mẹ đẻ của Dật Vương gia không rõ lai lịch, là Hoàng Thượng trực tiếp mang về cung trở thành Tứ Hoàng tử Thiên Chiêu, từ năm mười sáu tuổi vẫn luôn ở tại thành Hoài Nhiễm, chưa từng hồi kinh.
Mộ Tri Tửu từ trong núi rừng ngoài thành nhìn hoàng thành đã lâu chưa thấy, nghĩ thầm nhìn thấy đa nương, trong lòng vui sướng vạn phần, sai người đẩy nhanh tốc độ vào thành.
Cửa Hoàng thành, Bách Hạo một thân cẩm y đẹp đẽ quý giá, bên cạnh có thị nữ chống dù đón gió mà đứng, ở phía sau có hai hàng thị vệ, nam nhân mí mắt đơn bạc*, làn da trắng nõn, nhìn cỗ xe ngựa đang tới gần, trong mắt xẹt qua một tia hứng thú.
*眼皮单薄 [Yǎnpí dānbó]: Tức là mắt một mí
Bá tánh xung quanh nhỏ giọng nghị luận, là cái nhân vật dạng gì mà đáng giá để cho Thái tử điện hạ phải đích thân nghênh đón, “Nghe nói là Thái tử phi tương lai……”
“Thái tử điện hạ cũng đã tới tuổi kết hôn rồi, không biết là vị tiểu nhà nào, có thể lấy được vị hôn phu này.”
“Thái tử điện hạ phong thần tuấn lãng như thế, lại đối đãi với bá tánh chúng ta thân thiết như vậy, chỉ sợ phải là tiên nữ mới xứng đôi.”
Thanh âm bá tánh ở xung quanh khen ngợi không ngừng, Bách Hạo cong cong môi,
“Ta nghe nói ha, vị Thái tử phi tương lai này á chính là Mộ gia đại tiểu thư, thật đúng là trời cho lương duyên à nha..” Bá tánh ghé tai nhau, nhỏ giọng trò chuyện bát quái mà chính mình nghe được, thấy Thái tử không có ý trách tội, thanh âm đàm luận lớn một chút.
Mộ Tri Tửu nhìn xuyên qua mành nhìn người đứng ở cửa thành, suy tư chốc lát, phân phó người đi qua hỏi một chút.
“Mộ tiểu thư, cô đứng đây chờ thật lâu rồi, muốn đưa Mộ tiểu thư hồi phủ.” Bách Hạo thanh âm thoải mái, bá tánh chung quanh nhìn với vẻ mặt bát quái.
Mộ Tri Tửu tạm dừng một lát, chậm rãi xuống xe, đi đến trước mặt Bách Hạo, nữ hài một bộ váy dỏ, mặt mày tinh xảo vô song, đã nhiều năm không thấy, vẫn là trước sau như một khiến cho người ta kinh diễm.
Nữ hài hơi hơi khom người, “Gặp qua Thái Tử, Tiểu Cửu nơi nào gánh nổi để Thái tử điện hạ chờ?”
Bách Hạo nhìn chằm chằm gương mặt kia của nữ hài không chớp mắt, người được xưng là tuyệt thế vô song, hắn từng gặp qua mỹ nhân nhiều đến nỗi đếm không xuể, thế nhưng chưa từng có một người có thể làm cho hắn cam tâm tình nguyện buông xuống tư thái, “Mộ tiểu thư nói quá lời, nàng sẽ là thái tử phi của Cô, gì mà nói gánh không nổi cơ chứ.”
Mộ Tri Tửu hơi nhíu mày, lông mi hơi rũ, thanh âm có vài phần xa cách, “Xin Thái tử điện hạ cẩn thận lời nói.”
Bách Hạo hoàn toàn không để ý lắm cười nhẹ, “Phụ hoàng đã hạ thánh chỉ, Mộ tiểu thư hồi phủ, muốn liền có thể nhìn xem thánh chỉ.”
Mộ Tri Tửu thần sắc khó phân biệt nhìn hắn một cái, sau đó nhanh chóng hồi phủ.
Tướng quân đang ở bên trong phủ, thái giám cũng vừa mới rời đi, Mộ Lệ Phong nhìn thánh chỉ trong tay, trong lòng đủ loại tư vị.
← Chương trước | Danh mục truyện | Chương sau → |