Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Phiên ngoại 3

Phiên ngoại 3. Đây là lần đầu tiên Túc Khê đến Yến quốc

Thời điểm một trăm điểm, Lục Hoán có thể nhìn thấy cô, hai người cuối cùng cũng có thể giao lưu. Thời điểm hai trăm điểm, Lục Hoán cuối cùng cũng có thể đơn phương mà từ Yến quốc xuyên qua. Mà dựa theo hệ thống nói tới, sau khi đạt 300 điểm, cô cũng có thể đi theo Lục Hoán đi đến thế giới kia nhìn một chút.

Cũng không đoái hoài tới cái nghi thức gì mà tắm rửa đốt hương, hôm nay hai người đơn độc chờ ở trong căn hộ, Lục Hoán đã sớm cho cung nhân lui khỏi Đại Minh cung, tiếp đó liền trở lại nhà trọ, mở ra màn sân khấu, liền trực tiếp mang theo Túc Khê đi vào thế giới kia.

Túc Khê ở bên này chính là mùa hè, tiếng ve ở bên ngoài nhà trọ kêu to không thôi, bởi vì cửa sổ mở ra để thông gió, cho nên còn có thể lờ mờ nghe được thanh âm của dòng xe cộ đi lại ở bên ngoài nhà trọ, cùng với thanh âm của hộ gia đình mới đến ở lầu trên đang dọn nhà.

Nhưng mà sau khi cô đi theo Lục Hoán bước vào tẩm điện của Đại Minh cung, những âm thanh này liền biến mất ở bên tai, chỉ có đồng dạng tiếng ve ồn ào.

Trên người cảm nhận được không khí lưu động cùng một cái thế giới khác không có gì là khác biệt.

Túc Khê bỗng nhiên liền hiểu được câu thơ “Nhân sinh đại đại vô cùng dĩ, Giang nguyệt niên niên vọng tương tự.“* kia.

*人生代代无穷已,江月年年望相似 [rénshēng dài dài wúqióng yǐ, jiāng yuè nián nián wàng xiāngsì]: Trích từ trong bài thơ Xuân giang hoa nguyệt dạ (thơ Trương Nhược Hư) –  Ý chỉ cuộc sống là vô tận từ thế hệ này sang thế hệ khác, chỉ có trăng trên sông là luôn giống nhau năm này qua năm khác.

Mặc dù đã trải qua thời gian gần ngàn năm, thế nhưng thế giới này là chân thật tồn tại.

Cô sợ hãi xen lẫn thán phục mà nhìn xem đủ loại đồ vật trong hậu điện, cái lư hương được đốt bằng Long Tiên Hương quý giá, ở góc Đông Nam cùng Tây Nam hai cái sừng được thả vào hai cái cửu đỉnh tinh xảo, thoạt nhìn là cửu đỉnh, thế nhưng xích lại gần xem kỹ thì mới phát hiện bên trong chứa khối băng, trực tiếp làm cho cả hậu điện mát mẻ sảng khoái.

Túc Khê lại nhanh chạy đến phía trước bàn, đưa tay sờ sờ.

Thời điểm Lục Hoán còn ở trong Ninh Vương Phủ, cái bàn dùng để đọc sách viết chữ chẳng qua cũng là vật liệu gỗ thông thường chế thành, về sau chức quan của hắn dần cao, cái bàn bắt đầu đã biến thành vật liệu gỗ quý giá, mà hiện tại chiếc bàn này là từ gỗ tử đàn chế tạo mà thành, văn phòng tứ bảo đặt ở trên bàn tất cả đều là bảo vật vô giá.

Lục Hoán ngày thường chính là ở đây phê duyệt tấu chương.

Túc Khê thông qua màn hình thấy qua chiếc bàn này, nhưng mà trông thấy và tự tay chạm đến lại là cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Cái miệng Túc Khê chỉ có thể vô cùng không kiến thức mà phát ra một tiếng “Cái lùm mía…..”

Lục Hoán không nhịn được mà cười một tiếng, đi đến bên người cô: “Nàng có thể tưởng tượng được tâm tình khi đó của ta, nhìn thấy thế giới kia của nàng ngựa xe như nước, xe đi cực nhanh tựa như bay trên mặt đất vậy, cơ hồ cho là mình đi trong thế giới theo truyền thuyết có thể ở trên kiếm bay bay.”

Túc Khê vẫn cảm thấy không chân thực, sờ đông sờ tây, lại đem một miếng mứt hoa quả trên bàn dài ăn một miếng, hỏi Lục Hoán: “Đây là cái gì?”

Lục Hoán: “Nghe cung nhân nói là dã sâm* cách đây không lâu từ Vân Châu đào tới, sản xuất thành mứt hoa quả, ta cảm giác ăn sẽ nóng người, thế là không có mang cho nàng.”

*野参 [Yě cān]: Sâm dại (Dã sơn sâm) là sâm mọc hoang nơi rừng núi.

“Nếu như nàng thích, thì mùa hạ có thể ăn một chút, chờ lát nữa chúng ta về nhà mang một chút trở về.”

“Thế nhưng mà đây cũng quá ―― quá lớn rồi đó!!!” Túc Khê nhìn xem toàn bộ hậu điện, không khỏi cảm thán nói, chỉ mình Đại Minh cung đã có bốn tòa cung điện, chớ nói chi là toàn bộ Hoàng cung, còn có Hưng Khánh cung, Phù Dung viên được Hoàng đế dùng làm nơi nghỉ ngơi, cùng với các Hành cung khác nữa!

Hơn nữa, kinh thành còn có nơi bướm hoa!

Làm Hoàng đế cũng quá sướng rồi nha!

Túc Khê cắn tay áo Lục Hoán muốn khóc.

Cái bộ dáng này của cô, rơi vào trong mắt Lục Hoán, Lục Hoán cảm thấy đáng yêu muốn mạng, nhịn không được nhéo nhéo gương mặt của cô, nói: Đi theo ta bên này, ta chuẩn bị quần áo rồi, nàng thay đồ, rồi ta mang nàng đi ra ngoài dạo chơi.”

Túc Khê kích động đến muốn mạng, vội vàng theo hắn đi qua.

Lục Hoán dắt cô, vừa đi vừa giới thiệu nói: “Trước tiên ở trong Hoàng cung đi loanh quanh, phía Đông lúc trước thời điểm Phụ hoàng còn tại thế còn dựng lên Trích Tinh Đài, ban đêm tinh hà rực rỡ, có thể đi xem, còn ngự hoa viên thì ngay tại phía trước Hàm Nguyên Điện, chờ một lúc nữa nàng thay quần áo xong thì chúng ta liền đi, còn có Thái Dịch Trì, ta nhớ được nơi đó có rất nhiều cá chép màu đỏ, có thể đi cho cá chép ăn…..”

Lục Hoán nói, trong con ngươi cũng toát ra vẻ chờ mong, lúc trước hắn không cảm thấy những nơi này là cảnh đẹp cảnh hiếm cỡ nào, nhưng mà có nàng ở bên cạnh mình về sau, hết thảy cảnh sắc giống như đều trở nên mới lạ.

Hắn thấy Túc Khê sờ một chút lên bình phong, lại sờ một chút vào cây cột, nhịn không được mỉm cười hỏi: “Nàng muốn đi nơi nào nhất, chúng ta trước liền đi tới chỗ đó.”

“Chàng thật sự hỏi ta chăng?!” Túc Khê kích động hẳn lên: “Ta nói trước đi đến chỗ nào thì liền đi đến chỗ đó?!”

Lục Hoán: “Đúng vậy.”

Hắn có mấy phần kiêu ngạo mà nói: “Tiểu Khê muốn cái gì, Trẫm cũng đều có thể cho nàng.”

“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”

Túc Khê lập tức hưng phấn mà giơ tay lên: “Vậy ta muốn đi Bình Khang phường, nghe nói bên đó có tiểu quan, còn có một vài con em thế gia tướng mạo anh tuấn ngâm thơ đối ẩm!”

“……”

Lục Hoán mới vừa rồi còn một bộ dáng dương dương đắc ý  biểu lộ “Ái phi nàng muốn cái gì Trẫm cũng có thể thỏa mãn nàng, nàng cho dù muốn Trẫm thì Trẫm cũng không phải là không thể”, thế nhưng vừa nghe thấy lời này của cô, khuôn mặt lập tức biến đen.

“Nàng nhất định phải đi?” Hắn vòng tới trước mặt Túc Khê, trên mặt viết một hàng chữ lớn “chẳng lẽ Lục Hoán nhà nàng còn chưa đủ anh tuấn sao”.

Túc Khê liền cảm thấy áp lực, tràn ngập mong đợi hỏi: “Muốn đi, có thể chứ?”

Lục Hoán chưa từ bỏ ý định, lại yếu ớt hỏi một lần nữa: “Cho dù ta có ghen, nàng cũng muốn đi?”

Túc Khê vội nói: “Không phải mới vừa rồi chàng nói quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy sao? Lúc này chỉ mới vài giây đồng hồ chàng liền đổi ý?!”

Lục Hoán bị nghẹn lại, vô cùng hối hận lời nói kia của mình.

“Ta đây không phải là đồ nhà quê không kiến thức sao, thật sự là muốn đi mở mang một chút, hơn nữa ta thề đi đến đó, chỉ đơn thuần là nghe một chút diễn tấu tranh tiêu các loại thôi à, ánh mắt tuyệt đối không dừng trên bất kỳ cẩu nam nhân nào nhiều hơn một giây ngoại trừ chàng!”

Túc Khê thấy Lục Hoán vẫn là dáng vẻ sầu não uất ức, nhanh chóng nói thêm: “Tối nay không để Đảm Đại ở trên giường của ta, có thể hôn chàng 20 cái!”

Lục Hoán bắt đầu có chút dãn ra, do dự nhìn chăm chú vào cô.

Túc Khê lại nói: “Bốn mươi cái?”

Sắc mặt Lục Hoán không một chút thay đổi nói: “Năm mươi cái. Hơn nữa, chỉ có thể đi lần này thôi, thuần túy là tới kiến thức một chút, về sau không thể đặt chân đến mấy chỗ phong nguyệt thế này. Còn có, cứ dựa theo lời nàng nói mà xử lý, ánh mắt không được dừng trên thân nam nhân khác vượt quá một giây.”

Túc Khê nhanh chóng kéo kéo ống tay áo của hắn, mặt mày hớn hở nói: “Được được được! Quỷ hẹp hòi, tất cả đều nghe theo chàng!”

Túc Khê ở trong lòng gảy bàn tính, không thể nhìn đàn ông con trai, cô vào xem mỹ nữ đẹp như hoa như trăng cũng tốt nha!

Đời này ai có thể có cái loại cơ hội này a!

Bữa tiệc thị giác, suy nghĩ một chút cũng là nhan cẩu cuồng hoan à nha!

*颜狗的狂欢 [Yán gǒu de kuánghuān]: Ý chỉ tha hồ ngắm người đẹp 

Nhìn Túc Khê từ khóe mắt cho đến đuôi lông mày đều không nhịn được hưng phấn, Lục Hoán bỗng nhiên có loại dự cảm không ổn, nhịn không được bổ sung thêm một câu: “Ánh mắt cũng không thể dừng trên người nữ nhân thêm một giây.”

Túc – Đang muốn từ trong rương chọn quần áo – Khê:……

“Đây là cái điều khoản nhục nước mất chủ quyền gì vậy?!” Cô cả giận nói: “Nam nhân không thể nhìn thì cũng thôi đi, nữ nhân cũng không cho nhìn nữa?!”

“Cũng chỉ nhìn chàng thôi à?!”

“Mỗi ngày đều nhìn chàng!”

Túc Khê còn muốn bức xúc thêm hai câu, Lục Hoán liền buông mi mắt đen như mực xuống, thần sắc có mấy phần đìu hiu, thất hồn lạc phách nói: “Ta biết ngay mà, cuối cùng sẽ có một ngày, nàng sẽ chán ghét ta, lúc này mới có 3 năm――”

“Dừng lại dừng lại!” Túc Khê có chút dở khóc dở cười, nói với hắn: “Ta đáp ứng với chàng, nhưng mà mỗi người chỉ có thể nhìn một giây, chàng đây dù sao cũng phải đáp ứng với ta nha?! Chính là ta không có nhìn chằm chằm vào họ.”

Lục Hoán chắp tay trầm tư trong phút chốc, làm ra vẻ hào phóng nói: “Umh, ba giây, hứa với ta nàng chỉ nhìn chằm chằm vào mỗi người chỉ 3 giây, ta sẽ truyền lệnh xuống, lệnh cho đám người ở Bình Khang phường đeo mạng che mặt lên, mỗi người chỉ có thể ở trước mặt nàng trong 3 giây.”

Túc Khê::……

Ta cám ơn ngươi a.

Ba giây, còn cần làm bộ dáng đắc ý “Vi phu có phải là rất độ lượng hay không” mà nhìn ta…. Nhà mi thật đúng là rộng lượng a.

Vì để tránh cho quá nhiều bạo động, Túc Khê không có mặc nữ trang, mà là từ trong rương chọn lấy một kiện thường phục công tử ca nhi, sau khi thay đồ, hiển nhiên trở mình một cái chính là con em thế gia phong lưu, Lục Hoán nhịn không được nhìn cô chằm chằm. Rất nhanh liền có cung nữ cùng hoạn quan mà Lục Hoán gọi tới buộc quan cho Túc Khê.

Có Thánh thượng ở bên, các cung nữ cũng không dám nhiều lời, chỉ là Túc Khê mặc nam trang thập phần thanh tú, có hai cung nữ thay cô buộc quan nhịn không được nhìn cô nhiều thêm hai cái.

Lục Hoán:……

Túc Khê nhịn không được vụng trộm nhìn lén Lục Hoán.

Chỉ thấy, khuôn mặt của quỷ hẹp hòi nào đó lại biến đen.

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

Leave a Reply

error: Content is protected !!