Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Phiên ngoại 4

Phiên ngoại 4. Chuyến đi của Túc Khê tại Yến quốc

Lục Hoán trái lo phải nghĩ, cảm thấy nên che lại khuôn mặt không chỉ có đám nam nam nữ nữ ở Bình Khang phương kia, mà còn là ở trên mặt Túc Khê nữa.

Một lát sau, hắn nhíu chặt hàng lông mày, không biết từ chỗ nào lấy ra được một tấm mạng che mặt, nhìn sạch sẽ lại thuần khiết, còn có chút trong suốt, nhưng mà khi hắn che lên khuôn mặt của Túc Khê, rất nhanh mấy cung nữ bên cạnh Túc Khê cũng không còn nhìn thấy gương mặt của cô nữa, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của Túc Khê lộ ra ngoài, tròn xoe.

Túc Khê:……

Các cung nữ:……

Túc Khê không phục mà muốn đem mạng che mặt tháo xuống, Lục Hoán liền giữ chặt cổ tay của cô, ngăn lại, vẻ mặt ôn hòa hỏi: “Mạng che mặt không thoải mái sao?”

“Đây cũng không phải――” mạng che mặt thì vô cùng thông thoáng, mang theo cùng với không mang theo cũng như nhau, nhưng mà dựa vào cái gì mà cô không thể lộ mặt? Lấy tướng mạo nữ phẫn nam trang của cô, thanh tú hơn người, nói không chừng còn có thể hấp dẫn một chút ánh mắt vài cô nương mỹ mạo đâu, Túc Khê quay đầu lại, nói: “Đúng vậy, cực kỳ không thoải mái, quá nặng.”

Lục Hoán không biết lại từ đâu đem ra một tấm mạng che mặt màu đỏ thắm càng thêm nhẹ nhàng, phía trên còn thêu lên hai chú bướm, nhu hòa mà nhìn cô, một bộ dáng “Mạng che mặt nhẹ nhất khắp thiên hạ ta đều có thể vì nàng mà lấy được” .

Túc Khê:……

Thôi bỏ đi, màu đỏ thắm gái tính quá, chờ lúc đó đem các tiểu tỷ tỷ đều hù chạy mất. Cô tâm không cam tình không nguyện mà đeo mạng che mặt lên, ngước mắt nhìn xem Lục Hoán còn lộ ra ngoài nguyên một khuôn mặt tuấn tú đẹp trai ngời ngời, vô cùng không cam lòng nói: “Muốn mang theo có bản lĩnh thì cả hai người cùng đeo, chỉ có mỗi mình ta thì tính là gì, chỉ bằng chàng là bạn trai ta liền có thể tiêu chuẩn kép sao?!”

Ai ngờ Lục Hoán nghe cô nói xong lời này, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt vui mừng, có chút e thẹn lại cho người đưa tới một tấm che mặt màu đen, nói: “Tiểu Khê muốn để cho ta mang, không để ta gặp người, sao cũng được.”

Túc Khê:……

Cung nữ bên cạnh ước chừng sớm đã được ra lệnh, cho nên cho dù thấy cái gì, hay nghe được cái gì, cũng không làm ra bất kỳ biểu lộ, phát ra bất kỳ âm thanh gì, nếu không sẽ bị mất đầu. Lúc này nhìn thấy vị Hoàng đế thánh minh quân chủ trẻ tuổi trước mặt cùng với ngày xưa ăn nói có ý tứ, mặt không thay đổi tưởng chừng như hai người. Vậy mà cũng có thể nhịn xuống, đứng ở một bên tựa như cọc gỗ.

Chỉ có một mình Túc Khê ở trong lòng đang thét gào.

Cô trợn mắt nhìn Lục Hoán: “Hai người đều đeo mạng che mặt, còn đi cái nơi thanh sắc gì nữa?! Người không biết còn cho là chúng ta muốn đi cướp ngục cũng nên!”

Lục Hoán thuận thế đẩy thuyền, ánh mắt sáng lên: “Vậy liền không đi, còn nhiều, rất nhiều chỗ chỉ có hai người chúng ta có thể đi!”

“Không được.” Túc Khê khẽ cắn môi, đạo: “Đeo thì đeo.”

Cô đem mạng che mặt đeo lên, Lục Hoán vừa sầu não lại vừa uất ức đem mạng che mặt lên.

Nhìn giống như là, một cái cái công tử xem ca nhi sắp ném tú cầu chọn rể cùng với một vị đế vương sắp ra pháp trường đứng chung một chỗ.

Lục Hoán đồng dạng cũng đổi lại thường phục, cùng Túc Khê mặc chính là một màu, chỉ là so với Túc Khê hắn cao hơn nhiều, 3 năm nay, chiều cao thiếu niên dần dần hướng về cao lớn hùng vĩ mà phát triển, lúc này đang ở độ giao thoa giữa nam tử trưởng thành cùng thiếu niên mặc quần áo sang trọng, cho dù đeo mạng che mặt, đứng ở trong đám người vẫn là hạc giữa bầy gà.

Hắn khoát tay áo, mấy cung nữ kia liền lui xuống, ngay lập tức mấy thị vệ mà hắn đã an bài tốt mặc thường phục tiến vào.

Mấy thị vệ này ăn mặc giống như là gia đinh trong thế gia thông thường ở kinh thành, nhìn cũng tương đối là ít nổi danh, không quá khoa trương.

Lục Hoán dắt Túc Khê hướng về phía ngoài Hoàng cung mà đi.

Bởi vì có ý định mang theo cô đi dạo một vòng, cho nên không có loan giá, chỉ có thị vệ ở phía sau lưng chống đỡ hai cây dù. Nhưng cũng không phải là Hoàng La tán chuyên dụng của Hoàng đế, mà là loại Khinh Trù tán mà con em quý tộc phổ thông trong kinh thành thường xài.

Dọc theo đường người trong Hoàng cung đã sớm giải tán.

Túc Khê đi theo hắn ra khỏi Đại Minh cung, vòng qua Thái Dịch Trì, đi qua Hàm Quang Điện, từ cổng Tuyên Vũ đi vào, nhìn thấy phía trước còn có Thái Cực điện nguy nga tráng lệ, đơn giản là to đến nỗi khiến cho mí mắt người ta choáng váng, cung thành to lớn, tiếng ve ngày hè kêu vang trời, hai bên tường viện cao sâu cùng mái ngói lưu ly, hoa sen trong hồ nở liên tiếp mấy ngày liền, cảnh đẹp không sao tả xiết.

Cuối cùng cũng đi ra khỏi Thái Cực cung, Lục Hoán hỏi người bên cạnh: “Có mệt mỏi hay không?”

“Vì sao mà lại lớn như vậy?!” Túc Khê cảm thấy choáng váng, lớn gấp 5 lần cái trường học của tụi mình luôn đó.

Lục Hoán đánh giá khoảng cách một chút, nói: “Không chỉ vậy đâu, mới từ Đại Minh cung đi ra ngoài đường, đã gấp hai mươi cái trường học Cao trung, 10 cái trường Đại học rồi.”

Túc Khê:……

Lục Hoán đi đến trước mặt Túc Khê, vén áo bào lên đứng kiểu trung bình tấn, nói với cô: “Ta cõng nàng.”

Đám thị vệ sau lưng nhao nhao thức thời nhìn về phía bầu trời, phảng phất như trên trời có đồ vật ghê gớm gì hấp dẫn tầm mắt của bọn hắn vậy.

Túc Khê nói: “Trở về lại cõng, còn ở chỗ này thì đừng nên.”

Cô tiến đến bên tai Lục Hoán: “Bằng không thì uy nghiêm Hoàng đế của chàng để ở đâu.”

Lục Hoán giống như cười mà như không cười: “Nàng đây là sợ trở thành Yêu Phi hại nước hại dân sao?”

Túc Khê trừng mắt liếc hắn một cái.

Lục Hoán nghĩ nghĩ, sai thị vệ đi dắt hai con ngựa tới, nói với Túc Khê: “Ngược lại là có một con đường tắt có thể trực tiếp ra cổng Chu Tước, chúng ta cưỡi ngựa đi qua.”

“Ta ở bên kia cũng đã cưỡi qua ngựa, có điều là ở cảnh khu, những con ngựa kia đều rất dịu dàng ngoan ngoãn, còn hai con ngựa này ――”  Túc Khê sờ lên lưng ngựa, phát hiện hai con ngựa này so với mấy con ngựa ở cảnh khu kia còn muốn dịu dàng ngoan ngoãn hơn, trong đó có một con màu đỏ thẫm, còn một cái khác lông màu tuyết trắng, cùng với con ngựa mà trước kia đưa cho Lục Hoán có chút tương tự, nhưng lại không phải nó.

“Không ngại, có ta, ta với nàng chung một con ngựa.” Lục Hoán nói xong, liền thấy Túc Khê nhìn chằm chằm vào hai con ngựa, nhân tiện nói: “Con ngựa mà nàng đưa cho ta kia đã xuất ngũ, lúc này nó đang ở trong chuồng ngựa Hoàng cung an hưởng nửa đời sau, ngày mai ta dẫn nàng đi xem.”

Túc Khê lập tức có chút thương cảm: “Như thế mà đã già rồi?”

“Tiểu Lê Hoa mà 6 năm trước nàng tặng cho ta, lúc đó nó đương trưởng thành, ước chừng 5 tuổi, hiện tại 6 năm trôi qua, nó đã mười một tuổi rồi. Thuần huyết mã trước mười lăm tuổi phần lớn đều còn phục dịch, nhưng trong hoàng cung ngựa lớn tuổi đến mười tuổi thì liền bắt đầu an hưởng tuổi già rồi.”

Túc Khê lập tức bị trọng điểm kéo lại: “Đợi đã, chàng gọi nó là gì?!”

Lục Hoán bỗng nhiên bắt đầu cảm thấy xấu hổ, liên tục sờ lên trán con ngựa bên cạnh, thấp giọng nói: “Tiểu Hoa Lê.”

Túc Khê nhìn chăm chú vào hắn: “Đây là cái tên Câu Lan Viện gì vậy?!”

Vành tai Lục Hoán có chút đỏ hồng, không đáp lời, chỉ nói: “Đến, ta dìu nàng lên ngựa.”

Thời điểm nhận con ngựa mà Túc Khê tặng này, hắn còn không biết Túc Khê là ai, hình dáng thế nào, có giọng nói hay dáng điệu tướng mạo ra làm sao, khi đó đối với hắn mà nói, không nhìn thấy Túc Khê thì hắn ngày nhớ đêm mong. Thời điểm hắn nhìn thấy dưới cây ở bên ngoài kinh thành buộc lấy con ngựa mà nàng đưa cho hắn, liền ở trong lòng suy nghĩ, đợi đến đầu xuân ―― Chậm nhất là đợi đến đầu xuân, thời điểm hoa lê nở, hắn liền lấy dũng khí nói với nàng, muốn gặp nàng. Nhưng về sau, lại không đợi được đến đầu xuân, hắn liền nhịn không được, tùy tiện đưa ra lời thỉnh cầu kia.

Cái kia chỉ sợ là một chuyện mà Lục Hoán cho là không có kế hoạch nhất, vô cùng đường đột, thấp thỏm nhất, hành động cực kỳ theo cảm tính. Hắn khi đó cho là bởi vì hắn đưa ra lời thỉnh cầu này, nàng liền hoàn toàn biến mất tại thế giới của hắn, nhưng cũng may, về sau nàng lại đến.

Cho nên con ngựa này gọi là Tiểu Hoa Lê.

Hoa Lê đương đến, nàng đã tới rồi.

Hắn hy vọng có một ngày, thời điểm tiếng vó ngựa vang lên, có thể cùng nhau đem nàng mang đến thế giới của hắn.

Túc Khê lên ngựa, Lục Hoán liền trở mình lên ngựa, ngồi ở phía sau cô, ôm lấy cô, nắm lấy dây cương, trong miệng khẽ quát một tiếng, chú ngựa lông tuyết trắng liền giống như mũi tên nhọn, nhanh chóng chạy đi.

Sau lưng mấy tên thị vệ cũng vội vàng theo sau.

Làn gió mùa hè thổi qua bên tai, Túc Khê không khỏi lùi ra sau dựa vào, tựa ở trong lồng ngực của Lục Hoán, Lục Hoán mang theo cô giục ngựa đi qua cửa thành, ngõ hẻm cao sâu, phố xá kinh thành, tận mắt nhìn thấy, một mảnh phồn hoa, náo nhiệt an lành, chính là trước kia cô từ trong tủ quần áo của Lục Hoán đã nhìn thấy qua bức tranh thiên hạ thái bình kia.

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

Leave a Reply

error: Content is protected !!