Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 8

Chương 8. Thần tiên tỷ tỷ sẽ giúp ngươi

Một đám hạ nhân tụ tập xung quanh đứng chung một chỗ chờ buông lời chế giễu, còn có hạ nhân tinh ranh* mà thay Lục Văn Tú lấy ra lò than nhỏ cùng áo khoác da cừu lông chồn, lấy lòng thay hắn phủ thêm, phụ họa cười nói: “Nhị thiếu gia, một trăm thùng nước này đem đến Hậu trù phòng nhưng có một chút phí sức, bây giờ đã là buổi trưa rồi, chỉ sợ ánh trăng leo đến đầu cành cũng mang không hết.”

*鸡贼 (Kê tặc) [Jī zéi]: Tính từ này thường được giới trẻ Trung Quốc sử dụng nhiều, để mô tả những người keo kiệt, bủn xỉn, rẻ tiền, luôn tính toán chi li dù đi ăn uống với bạn bè thân thiết, thậm chí có thể nói là xảo quyệt. 

Lục Văn Tú càng thêm đắc ý: “Vậy thì đổ cho đến ngày mai cho ta, lúc nào chuyển xong thì lúc đó mới có thể mang tứ muội rời đi!”

Nghe nói như thế, đứa bé gái bên người hắn quay đầu nhìn một lớp mặt băng mỏng manh, bị dọa sợ đến chân đều mềm nhũn, nhếch môi muốn gào khóc, nhưng mà bị một tên hạ nhân bên người Lục Văn Tú bịt lấy miệng.

Lục Văn Tú quát lớn: “Không cho phép khóc! Ồn ào quá, khóc cái gì, dù sao cũng là thứ nữ của Ninh Vương Phủ, này một chút dũng khí cũng không có?”

Cô bé bị bịt chặt đến sắc mặt trắng bệch, sắp ngạt thở, chỉ miễn cưỡng hô câu “Nương, cứu –”

Âm thanh đột ngột dừng lại, bị đám hạ nhân Lục Văn Tú nắm chặt trên quần áo, nửa người lơ lửng trên mặt sông.

Lục Văn Tú lúc này mới quay đầu, nhướng mày, gác chân, cười hì hì hướng Lục Hoán nói: “Như thế nào? Không phải ngươi có khí lực lớn sao, lần trước lúc giám khảo triều đình tới khảo thí lộ ra một mặt, giương cung rất lợi hại sao, chắc hẳn một trăm thùng nước đối với tam thiếu gia của chúng ta mà nói cũng hoàn toàn là việc rất nhỏ a.”

Lục Hoán lạnh lùng nhìn hắn, đáy mắt đen nhánh một mảnh thâm trầm, biểu tình lạnh nhạt làm lòng người lạnh run.

Lục Hoán mặc dù không trả lời, nhưng Lục Văn Tú biết, hắn nhất định sẽ đi xách, bởi vậy Lục Văn Tú dương dương đắc ý dựa vào phía sau ghế, chờ xem kịch vui.

Quả nhiên, Lục Hoán hướng mắt về phía thứ muội, không nói tiếng nào đi đến một trăm thùng nước bên cạnh kia.

Một trăm thùng nước dày như rừng, mỗi cái thùng nước một người ôm không xuể.

Thùng nước ở Ninh Vương Phủ thường không lớn như vậy, đây là Lục Văn Tú đặc biệt để cho hạ nhân đi lấy bồn nước lớn, mỗi một cái to khoảng chừng bằng hai cái vại nước cộng lại, nếu như chứa đầy nước, liền hai cái hạ nhân cũng chỉ là miễn cưỡng có thể xê dịch một chút.

Mười mấy năm qua, Ninh Vương Phủ mời thầy dạy tứ thư ngũ kinh cùng kiếm pháp cho hai huynh đệ Lục Văn Tú, Lục Dụ An. Lục Văn Tú chơi bời lêu lổng, cái gì cũng không học được, lại không ngờ tới bị cậu bé Lục Hoán vụng trộm leo lên tường viện học lén, nếu không phải là lần trước giám khảo triều đình tới khảo thí, Lục Văn Tú thậm chí vẫn không hề hay biết tên tiểu tử Lục Hoán này lại có chút tài năng.

Chính hắn học không thành, nhưng mà thấy Lục Hoán biết cưỡi ngựa, học văn chương, trong lòng lại hết sức ghen ghét, thế là càng làm khó dễ.

Hắn biết Lục Hoán khí lực xem như là lớn, dù khiêng nổi một cái bồn lớn chứa đầy nước mặc dù sẽ phí sức, khẽ cắn môi cũng có thể đem đến phòng bếp bên kia.

Nhưng mà liên tục vừa đi vừa về vận chuyển không ngừng 100 cái, hắn cũng không tin là không mệt chết được Lục Hoán!

Chỉ sợ đến chuyến thứ ba, Lục Hoán sẽ gục xuống!

Đám người nhìn Lục Hoán đứng bên cạnh thùng nước thứ nhất, cũng tựa như xem náo nhiệt, chờ xem Lục Hoán lộ ra vẻ mặt thống khổ.

Thế nhưng là —

Lại chỉ thấy Lục Hoán một tay cầm lên một cái thùng nước, giống như là căn bản không cảm thấy có cái gì nặng cả, trong lòng bàn tay nhấc lên hạ xuống.

Đám người:?

Hắn nhíu nhíu mày, một cái tay khác lại trực tiếp xốc lên một cái nữa, tựa hồ vẫn cảm giác không thấy cái gì nặng lắm.

Đám người:??

Hắn vững chắc khiêng hai thùng nước, mặt không đổi xoay người rời đi.

Đám người:?????

Tiếp đến, tay áo hắn lướt nhẹ, bước đi như bay về hướng phòng bếp.

Cmn, đợi đã?

Vừa mới rồi bên giếng nước còn huyên náo lập tức im lặng một mảnh.

Đám người nhìn chằm chằm Lục Hoán, trợn mắt há mồm. Cái này, không phải, cái thùng nước này chẳng lẽ không có đổ đầy sao? Rõ ràng là đã trút cho đầy nha?!

Vừa rồi hai người bọn họ còn thử qua, cần phải nhờ đến người khỏe mạnh khí lực lớn mới có thể ôm nổi một thùng nước.

Lục Hoán như thế nào lại khiêng nhẹ nhàng như vậy –?

Lục Văn Tú tức giận đến mức trực tiếp đứng lên, quát lớn: “Các ngươi, ngay đến nước cho đến cùng là có rót đầy cho bản thiếu gia không?”

“Rót đầy ạ, thiếu gia người xem.” Hai tên hạ nhân bị dọa đến mức quỳ xuống.

Lục Văn Tú sắc mặt tái xanh, nhưng đồng thời cũng vô cùng kinh ngạc.

Cái tình huống gì vậy, dáng vẻ như vậy rốt cuộc là Lục Hoán đang giả vờ hay thật sự là quá nhẹ nhàng? Nước nặng như vậy, hắn làm sao mà có thể nhấc nhẹ lên được?

Đám người còn chưa có hồ nghi xong, chỉ thấy Lục Hoán liền đã đưa xong hai thùng nước, hắn đi trở về tiếp tục đến thùng nước bên cạnh.

Cái này, hắn tựa hồ cảm thấy còn chưa đủ nặng, tay trái hai thùng, tay phải hai thùng, cùng một lúc xốc lên bốn thùng nước, hướng về phòng bếp bên kia đi đến.

Đám người: “………………”

Bốn thùng nước, chỉ sợ phải 8 người khỏe mạnh đồng thời xách, cứ như vậy một giọt không hề bị hắn vẩy ra ngoài, nhẹ nhàng giống như là không có mang đồ nặng vậy.

Bọn hạ nhân đứng đơ như mấy chục khúc gỗ, đồng loạt há to mồm.

“Tam thiếu gia như thế nào nhẹ nhàng như vậy?”

“Lần trước giám khảo triều đình tới, thật sự khen hắn kéo cung như thần.”

Có mấy cái tiểu nha hoàn cũng không phải là người trong viện Lục Văn Tú thậm chí nhịn không được lặng lẽ đỏ mặt, nhỏ giọng nói thì thầm.

Lục Hoán mấy chuyến đi đi về về, vậy mà một cái chớp mắt đã chuyển được hai mươi thùng!

Căn bản vốn không đến mấy nén nhang, liền có thể hoàn toàn chuyển xong, cái này cùng với dự định làm khó dễ hắn của Lục Văn Tú lúc trước, tính để hắn chuyển tới sáng sớm ngày mai hoàn toàn bất đồng!

Ngay lúc đó thứ nữ của Tứ di nương bên dòng suối cũng ngừng khóc thút thít, mở to hai mắt nhìn xem Lục Hoán.

Lục Hoán chớp mắt lại trở về.

Trong lòng Lục Hoán cũng cảm giác không thể tưởng tượng nổi, nhịn không được cúi đầu nhìn thùng nước trong tay mình, rõ ràng là chứa đầy nước. Nhưng mà vì cái gì hắn cảm giác không thấy nặng chút nào, giống như là phía dưới có cái gì đang nâng đỡ vậy.

Chỉ là hắn tự nhiên không thể biểu hiện ra ngoài, nhanh chóng lại xốc lên bốn thùng nước.

Mà Lục Văn Tú từ trong trạng thái hoàn toàn sửng sốt phản ứng lại, trong lòng đột nhiên nổi lên lửa giận, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, tức đến nổ phổi, nói: “cái thùng nước này khẳng định có vấn đề! Lục Hoán, ngươi đừng để cho ta biết ngươi đang chơi chiêu gì!”

Nói xong, hắn liền từ trong tay Lục Hoán đoạt lấy một thùng —

Nhưng mà thùng nước trong tay Lục Hoán vừa đến tay hắn, lại lập tức tựa như nặng ngàn cân! Một tay hắn căn bản xách không được, toàn bộ thùng nước đều đập trúng trên bàn chân hắn!

Đám người:……

Toàn bộ nước trong thùng liền văng ra ngoài, giội cho hơn phân nửa người khiến hắn đứng không vững. Từ mu bàn tay tới tay cánh tay hắn rồi đến huyệt thái dương đều nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi, nhe răng trợn mắt, cũng không biện pháp nhấc lên một chút nào.

Cái thùng nước kia giống như là bị một lực chân ở phía trên gắt gao dẫm xuống, làm chân hắn sắp gãy đến nơi.

Đám người: “………… Ách.”

Co so sánh mới có bi thương, bị Lục Văn Tú làm cho ê cả da đầu.

“A a a đau đau đau!” Lục Văn Tú nhịn không được, tiếng gào thét lập tức tựa như mổ heo, “Thất thần làm cái gì, nhanh đem thùng nước nâng lên cho bản thiếu gia!”

Mấy tên hạ nhân chạy tới, run lẩy bẩy đem thùng nước xách đi cho hắn.

Hắn lúc này mới đặt mông té ngồi dưới đất, mặt đen như đít nồi.

Thật sự đau, cái thùng kia chứa không phải là nước, mà là sắt mới đúng a.

Mà ngay lúc này, ở phía hành lang bên trên dòng suối phía trên có hai cái bóng lưng đứng thẳng vừa sang trọng lại duyên dáng, Trữ vương phu nhân đang bồi lão phu nhân đi ra ngoài thưởng mai, nhưng không ngờ liền bắt gặp được một màn này.

Lão phu nhân: “……”

Trữ vương phu nhân: “…………”

Lão phu nhân không đành lòng nhìn thẳng mà cả giận nói: “Cái đồ thật đáng xấu hổ! Liền một cái thùng nước mà cũng xách không nổi, lỡ truyền ra ngoài là muốn để người khác cười Ninh Vương Phủ đến rụng răng sao?!”

Trữ vương phu nhân lúng túng nhìn lão phu nhân một cái, cố gắng giải thích: “Văn Tú mấy ngày trước đây bị bệnh, hôm nay có lẽ là còn chưa khỏe, cho nên không có khí lực gì.”

Lão phu nhân tức giận đến sắp đau tim, lại khinh bỉ: “Thật mất mặt*! Tức chết ta rồi!”

*丢人现眼 [diūrénxiànyǎn] (Đâu Nhân Hiện Nhãn): mất mặt; mất thể diện

 

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

Leave a Reply

error: Content is protected !!