Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 9

Chương 9. Đây là sự dịu dàng hiếm thấy mà thế gian này chưa bao giờ cho hắn——

Ninh Vương Phủ là võ tướng thế gia, đời đời kiếp kiếp đều lớn lên trên lưng ngựa. Cho dù hiện tại Trữ vương bắt đầu ở trên triều đình đảm nhiệm quan văn, cũng không phải là hoàn toàn triệt để đem kỵ xạ dẹp bỏ.

Ngay cả lão phu nhân chính mình, lúc còn trẻ cũng là có thể vũ đao lộng thương .

Nhưng tên Lục Văn Tú này lại — là thứ rác rưởi!

Lão phu nhân vào giờ phút này xác thực là muốn bất tỉnh, vạn vạn không nghĩ tới Lục Văn Tú lại có thể là một dạng bao cỏ*! Ngay đến một cái thùng nước mà cũng nhấc không nổi, làm sao mà lên chiến trường?!

* 草包 [cǎobāo]: đồ bị thịt; đồ bao rơm; đồ ăn hại; đồ dốt đặc cán mai; đồ vô dụng; đồ bất tài; đồ không làm được trò trống gì cả; đồ vá áo túi cơm (người bất tài; có nơi ví với những người chân tay lóng nga lóng ngóng, người vụng về, thường hay mắc sai lầm)

Huống hồ Trữ vương còn cố ý mời quân sư của Cấm quân tới dạy hai huynh đệ hắn cùng Lục Dụ An, làm sao mà dạy thành cái phế vật tay không trói được gà thế này?!

Lão phu nhân những năm gần đây ẩn cư tại Mai An uyển, cực ít ra ngoài, mà mỗi khi gặp thọ yến đi ra. Hai huynh đệ Lục Dụ An, Lục Văn Tú đều sẽ biểu diễn đao kiếm khiến bà vui vẻ, bà thật ra cũng biết rõ là Lục Văn Tú mặc dù không bằng Lục Dụ An, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là có chút tiền đồ, không đến mức làm ô uế mặt mũi Ninh Vương Phủ.

Nhưng bây giờ ngẫu nhiên bắt gặp được một màn bên dòng suối này, mới biết được, bà bị lừa!

Mỗi lần thọ yến, Lục Văn Tú biểu diễn những cái khoa chân múa tay* kia, tất cả đều là tạm thời ôm chân Phật*, căn bản không có một chút bản lĩnh thật sự.

*花拳绣腿 [huāquánxiùtuǐ]: phô trương (chỉ múa may tỏ vẻ biết võ, chứ không hề biết võ, làm ra vẻ có năng lực nhưng thật sự bất tài.)

* 抱佛脚 [bàofójiǎo]: nước tới trôn mới nhảy; không chịu chuẩn bị trước; ngày thường không thắp hương, cuống lên mới ôm chân Phật; bình thường không liên hệ, lúc cần lại đến cầu khẩn; bình thường không chịu chuẩn bị trước, có việc mới cuống quýt đối phó.

Bằng không, như thế nào bây giờ lại xách cái thùng nước đều thở không ra hơi, sắc mặt trắng bệch tựa như một tên phế nhân*?

*废人 [fèirén]: Người vô dụng

Sắc mặt lão phu nhân cực kỳ khó coi, đem lò vàng trong ngực đưa cho nha hoàn đứng phía sau, bước nhanh hướng bên kia đi qua, Trữ vương phu nhân sắc mặt cũng không tốt là bao, nhìn chằm chằm Lục Hoán, nhíu nhíu mày, cũng vội vàng gấp rút bước theo qua.

Sau lưng một đám nha hoàn lũ lượt đi theo.

Đám người bên dòng suối không ngờ đến lão phu người thế mà lại xuất hiện ở chỗ này, nhất thời nhao nhao sợ hết hồn.

Bọn hạ nhân quỳ xuống đất: “Lão phu nhân.”

Lục Văn Tú ôm lấy cái chân, đau đớn không thôi, nhưng thấy lão phu nhân tới, con ngươi co rụt lại, cũng nhanh chóng bò lên: “Nãi, nãi nãi.”

Đồ vô dụng! Lão phu nhân trên dưới quét mắt nhìn hắn một cái, thấy hắn hai chân đều run rẩy, trong lòng thập phần chướng mắt.

Lão phu nhân phiền chán mà nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào trên thân Lục Hoán đang trầm mặc hành lễ ở một bên.

Ngược lại là Lục Hoán, lại có phần khiến cho bà hơi kinh ngạc.

Con trai trưởng mới có thể kế thừa gia nghiệp, bởi vậy quân sư của Cấm quân tới dạy, liền chỉ có hai huynh đệ Lục Dụ An cùng Lục Văn Tú tham dự học. Nhưng bọn hắn học được nhiều năm như vậy, nhưng ngay cả một đứa con thứ cái gì cũng không có lại không sánh nổi.

Sắc mặc cùng thần sắc của lão phu nhân, Trữ vương phu nhân và Lục Văn Tú tự nhiên cũng chú ý tới.

Trữ vương phu nhân thần sắc khó coi, mà Lục Văn Tú lập tức liền cảm thấy mấy phần ủy khuất xen lẫn hốt hoảng liếc mắt nhìn mẫu thân. Đồng thời lại nhịn không được hung hăng liếc qua Lục Hoán — Nếu không phải hắn, chính mình như thế nào lại nhiều lần xấu mặt như vậy?

“Nãi nãi, tụi con là cùng tam đệ, tứ muội chơi trò chơi.” Lục Văn Tú giải thích, tay để sau lưng gấp rút ra dấu, để cho hạ nhân đem thứ nữ thả ra.

Lão phu nhân không quan tâm là Lục Văn Tú có phải thực sự đi ức hiếp hai cái con thứ hay không, bà chán ghét nói: “Chơi đủ rồi thì quay trở về đọc sách a, một đám người vây quanh ở bên dòng suối kêu gào, còn ra thể thống gì?!”

Lục Văn Tú vội vàng đáp: “Con trở về tĩnh thất đọc sách đây.”

Nói xong, hắn vẫy tay, để hạ nhân sát theo mình rời đi.

Lục Văn Tú lần này chính là vì làm khó dễ Lục Hoán, bởi vậy kéo tới một đám người. Lão phu nhân vừa mới tới, một đám người kia quỳ một chỗ, lại không dám rời đi. Bởi vậy lúc này tất cả đều đứng lên đi về phía hành lang bên kia, lại có chút chen chúc.

Lục Văn Tú lườm Lục Hoán một cái, trong đầu đột nhiên bốc lên cái ý niệm.

Vừa mới rồi một màn kia chắc chắn đã bị lão phu nhân nhìn thấy, Lục Hoán hại mình khiến cho trong mắt lão phu nhân đã coi hắn trở thành một cái phế vật. Thật là đáng chết, chính mình phải ban hồi nhất thành*, nếu không thật đúng là muốn để hắn nhận được sự tán thưởng của lão phu nhân?

* 扳回一成 ( ban hồi nhất thành)- bān huí yī chéng:  Mang nghĩa thắng được đối phương một phần nào đấy

Trên mặt hắn hiện ra một tia cay độc, hướng về phía tâm phúc bên người thì thầm hai câu.

Đây hết thảy đều phát sinh ở trong một khoảng thời gian ngắn, trong màn hình cả đám người không thể nào phát giác. Mà ngoài màn hình lúc này Túc Khê đột nhiên bỏ bàn chải đánh răng xuống, lẳng lặng nhìn hàng chữ hiện ra là nội dung Lục Văn Tú thì thầm với tên tâm phúc:

“Ngươi nghĩ biện pháp đem Lục Hoán đẩy ra, để hắn đẩy lão phu nhân tiến vào trong suối, ta ngược lại thật ra muốn nhìn, hắn phạm vào sai lầm lớn như vậy, lão phu nhân còn có thể đối với hắn có phần coi trọng nữa không?”

Không được đâu —

Túc Khê, ngươi đang bị ta theo dõi, nói thì thầm cũng vô dụng thôi.

Đang lúc Túc Khê nhanh chằm chằm vào màn hình, sự hỗn loạn phát sinh ở bên dòng suối chỉ trong nháy mắt!

Lục Hoán đang muốn vượt qua mấy cái hạ nhân, đi về phía bên dòng suối đem thứ nữ của Tứ di nương dắt đi, mà lão phu nhân cùng Trữ vương phu nhân đứng tại một bên dòng suối.

Bỗng nhiên một cái tên hạ nhân vẻ mặt gian giảo, thừa dịp Lục Hoán đi qua lão phu nhân, đột nhiên đưa tay ra —

Lục Hoán luôn luôn cảnh giác, tự nhiên nhận ra được, hắn nghe thấy tiếng gió nhẹ ở phía sau lưng, con mắt khẽ động, cơ thể liền mau tránh ra.

Ra tay xong hắn nhất thời sững sờ, mắt nhìn thấy chính mình hại Lục Hoán không thành, xém chút đẩy tới lão phu nhân, thế là cấp tốc rút tay về.

Nhưng vào lúc này!

Chẳng biết tại sao, cổ tay của hắn giống như là bị một lực đạo mạnh mẽ mà vô hình trong không trung nắm lấy, tiếp đó lôi hắn liều mạng hướng về một phương hướng khác.

Lần này sắc mặt người đó trắng bệch, cái quỷ gì –?!!

Tay tay tay, tay của hắn như thế nào không nghe sai khiến?!

Hắn liều mạng muốn đem tay rút về, vậy mà lực đạo kia thực quỷ dị so với hắn lớn hơn, liều mạng lôi kéo hắn, để tay của hắn lập tức hướng về phía bả vai Lục Văn Tú mà đẩy.

Mà Lục Văn Tú lúc này đang quay đầu dự định xem kịch vui, lại đột nhiên bị đẩy từ phía bên phải, hắn dường như mất đà, nháy mắt đứng không vững, vô ý thức bắt được cổ áo bên người lão phu nhân —

Tiếp lấy, hắn kéo theo lão phu nhân tiến vào dòng suối lạnh như băng.

“…………”

“Bịch!” Lớp băng mỏng vỡ tan, nước tuyết lạnh đến thấu xương, bắn tung tóe lên trên thân một đám người đứng bên dòng suối.

Đám người: “………………”!!!

Hình ảnh dừng lại một giây, tiếp đó kèm theo tiếng thét của Trữ vương phu nhân, loạn thành một bầy.

Trữ vương phu nhân và mấy cái nha hoàn bối rối gào thét kêu mau cứu người: “Cứu người! Tất cả đều đứng thất thần làm cái gì?!!!”

Mà nhóm hạ nhân sau khi sửng sốt một hồi, lại nhao nhao chần chừ một lúc, lúc này không có võ công hộ vệ tại đây, trời lạnh như vậy, nhảy vào nước cũng khó tránh khỏi bệnh thương hàn. Bọn hắn cũng không phải thế tử cũng không phải lão phu nhân, lại không có hỏa lô sưởi ấm hay được đại phu triều đình cứu chữa, nhảy xuống đem người cứu lên đến chính mình chẳng khác nào đi tìm chết.

Ở trong suối lạnh thấu xương, Lục Văn Tú vô cùng hoảng sợ, trên mặt nháy mắt đã cóng không còn một giọt máu nào, liều mạng giãy dụa, lại suýt chút nữa ngâm nước.

Ngược lại là lão phu nhân vốn có điểm tựa chắc chắn, tỉnh táo bám vào tảng đá, tính toán đứng lên, nhưng còn không có đứng vững, liền bị cái tên ngu ngốc Lục Văn Tú này liều mạng giày vò, suýt chút nữa nữa kéo xuống.

Lão phu nhân bờ môi cũng lạnh đến bầm đen: “……”

Ngoài màn hình Túc Khê nhìn chằm chằm vào cậu bé của cô, không biết vì cái gì, cái cơ hội này cực tốt nhưng cậu bé cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt. Vài giây đồng hồ sau, hắn ôm thứ nữ 3 tuổi đứng nghiêm một bên, thần tình trên mặt lạnh băng, phảng phất như người đứng ngoài cuộc.

Trên đỉnh đầu hắn xuất hiện một chữ: A

Túc Khê:…………

Đứa con yêu, ngươi đây là thấy chết không cứu!

Đang lúc Túc Khê do dự muốn hay không thúc đẩy nhiệm vụ, đem đứa con yêu cũng đẩy xuống, ép buộc hắn cứu người, thì rốt cục lúc này hắn mới động.

Hắn đặt thứ nữ xuống, nhảy vào trong suối.

Một lát sau, lão phu nhân cùng Lục Văn Tú đều được cứu.

Lục Hoán cũng một thân ướt đẫm, làn tóc đen nhánh cũng dán chặt lên quần áo đơn bạc, bờ môi cóng đến trắng bệch, bước lên bờ.

Lão phu nhân cùng Lục Văn Tú bên kia đều có hạ nhân cùng Trữ vương phu nhân nhanh chóng vây lấy. Đưa lên áo khoác cùng hỏa lô, giúp bọn hắn lau khô nước lạnh trên người, mà bên cạnh hắn lại lẻ loi không có một người.

Hắn mặt không biểu tình, nhìn không ra cảm xúc gì, con mắt buông xuống đem quần áo vắt khô nước.

Bên kia, lão phu nhân từ trong giá lạnh đến thấu xương trở lại bình thường, toàn thân phát ra run rẩy, hướng về phía Lục Văn Tú đứng bên cạnh cũng run rẩy không ngừng chính là trực tiếp một cái tát đi qua, giận tím mặt mắng: “Ngu xuẩn! Phế vật! Ngươi đi bế môn cho ta hối lỗi một tháng, không cho phép ra ngoài!”

Lục Văn Tú vốn là đã sớm lạnh đến mất đi tri giác, lại bị quạt một bạt tai, suýt chút nữa ngã xuống trên mặt đất không dậy nổi, hắn run rẩy rẩy quỳ trên mặt đất, khóc lóc cầu xin tha thứ: “Nãi nãi, con không phải thế, con không có, con –”

Hắn bỗng nhiên hung tợn trừng mắt về phía tên tâm phúc, tức nổ phổi nói: “Là hắn đẩy con! Con mẹ nó ngươi vừa rồi đẩy ta làm cái gì?!”

Tên tâm phúc kia đã sớm vừa rồi như đụng phải quỷ bị dọa cho vỡ mật, nơi nào còn nhớ được Lục Văn Tú đang nói cái gì, sắc mặt hắn trắng bệch mà quỳ trên mặt đất.

Trữ vương phu nhân sắc mặt khó coi, cũng vội vàng để cho người ta đem tên tâm phúc kia mang tới, hỏi: “Ngươi tốt nhất nói rõ một chút, mới vừa rồi là chuyện gì xảy ra?”

Nhưng lúc này lão phu nhân hoàn toàn không còn tâm tư để ý tới Lục Văn Tú giảo biện, trong lòng bà, đã nhận định cái đứa cháu trai trưởng này chính là một tên phế vật vô dụng.

Ánh mắt bà chuyển hướng một bên góc rơi vào Lục Hoán, ánh mắt ổn định lại.

Vừa mới rồi chính mình rơi vào trong nước, lại là đứa cháu con thứ này khẩn trương nhất nhảy xuống đem mình cứu đi lên.

Lão phu nhân thở dài, bỗng nhiên hướng về phía Lục Hoán vẫy vẫy tay, nói: “Ngươi qua đây.”

Lục Hoán đem áo khoác vặn không sai biệt lắm không còn nước chảy ra nữa, nhưng toàn thân vẫn ướt đẫm, bờ môi hắn cũng đông lạnh trắng bệch, nhưng so với tên Lục Văn Tú đang nằm dưới đất kêu cha gọi mẹ kia khí độ như một trời một vực.

Hắn trầm mặc hướng lão phu nhân đi qua.

Mà tận đến giờ phút này, cũng còn không có người nào đưa tới cho hắn một tấm vải khô ráo để lau.

Túc Khê thấy thái độ của lão phu nhân này, biết được ước chừng là sắp hoàn thành nhiệm vụ “nhận được sự tán thưởng của lão phu nhân”.

….. Thế nhưng mà cô nhìn một màn lộn xộn bên dòng suối này, trong lòng không hề cảm thấy vui vẻ gì.

Cô thả xuống bàn chải đánh răng, nhìn đứa con yêu cả người ướt nhẹp lê từng bước chân ướt đẫm hướng phía mái hiên đi đến, trong lòng vậy mà đối với cậu bé trong game nhiều hơn mấy phần đau lòng.

Ngón tay Túc Khê giật giật, nhịn không được dùng ngón tay cái xoa nhẹ đứa con yêu đang ướt nhẹp trên màn hình, từ sợi tóc đến chân đều tản ra hơi lạnh.

Rõ ràng chỉ là một cái game, vậy mà cô lại nhịn không được đồng cảm cho nhân vật trong đó.

Thậm chí sinh ra cảm giác, muốn nhanh sớm hoàn thành nhiều nhiệm vụ, trợ giúp đứa con yêu sớm ngày leo lên vị trí cửu ngũ chí tôn. Như vậy sẽ không còn bất kỳ người nào có ý nghĩ coi nhẹ hắn.

……

Mà Túc Khê không biết là, lúc Lục Hoán đang muốn nhấc chân bước vào hành lang một chớp mắt kia, bước chân hắn dừng một chút, khó hiểu mà nhịn không được ngẩng đầu.

Mới vừa rồi hắn cảm thấy trên thân ướt đẫm nước đá lạnh tựa như ấm áp một chút, giống như phủ thêm một kiện áo khoác mềm mại, đây là sự dịu dàng hiếm thấy mà thế gian này chưa bao giờ cho hắn —

Có điều, cảm giác kia chỉ là thoáng qua.

Lục Hoán chỉ nhíu nhíu mày, sau đó liền đi về hướng lão phu nhân bên kia.

 

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

Leave a Reply

error: Content is protected !!