Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 7

Chương 7. Cũng chưa từng có một người như thế, chờ đợi hắn một năm lại một năm nhìn hắn lớn lên

Tám tuổi năm đó, tiệc sinh nhật của Lục Dụ An, con thứ không được vào, Lục Hoán đành phải ở bên ngoài tường viện, ngồi xổm trên đống rơm đã đông cứng, cùng hạ nhân nhận lấy một chút đồ thưởng.

Lúc đó tuyết rơi rất lớn, tay của hắn cóng đến đỏ bừng, sưng lên tựa như một củ cà rốt.

Khi trở về lại nhà chính, hắn chứng kiến tràng cảnh Tứ di nương mang giày đến cho Lục Dụ An.

Tứ di nương xem như là một trong số ít người trong phủ được Lục Hoán coi như là ít nhiều chiếu cố hắn, chỉ là tự thân bà ấy cũng khó đảm bảo, phần lớn thời gian chỉ có thể đi theo sau lưng chủ mẫu làm trâu làm ngựa, uốn mình theo người*.

曲意逢迎 [qūyìféngyíng] (Hán Việt: Khúc Ý Phùng Nghênh): Uốn mình theo người; phụ hoạ hùa theo; làm theo ý của người khác

Bà ấy đang khoác lên mình chiếc áo khoác ngồi ở trong đình giữa hồ, ôm đôi giày từng đường kim mũi chỉ được may tỉ mẩn trong ngực.

Từ xa, Lục Hoán tám tuổi ánh mắt một mực nhịn không được cứ nhìn vào đôi giày kia.

Chỉ thấy Tứ di nương tỉ mỉ dùng ba khối da thượng hạng bao trùm lên đáy, mặt trước, mặt sau giày. Đồng thời ở giữa mặt trước của giày dùng chỉ đỏ thêu hình kim tước. Tiếp đó, bà ấy dùng một chút sợi dây kẽm vàng từ chỗ Trữ vương phu nhân nơi đó lấy được, đan thành lông cánh kim tước, nhìn đôi giày kia thật là tinh xảo.

Đôi giày bọc lấy da thú kia, đế giày chắc nịch, nhìn cũng biết là rất ấm áp.

Lục Hoán tám tuổi còn rất nhỏ, ngây người nhìn chằm chằm, vô ý thức co ngón chân được bọc trong đôi giày rơm lạnh đến mức không còn cảm giác gì nữa.

Nhưng hạ nhân phía sau lưng hắn lập tức không kiên nhẫn, đẩy hắn một cái, thúc giục hắn nhanh tiến lên phía trước.

Lục Hoán thất tha thất thểu hướng phía trước, lại vẫn không kìm lòng được tiếp tục hướng mắt về phía đình giữa hồ bên kia nhìn lại.

Chỉ thấy Tứ di nương lại đem lên một đôi giày khác.

Tay nghề thêu của bà ấy vô cùng tốt, sau khi may thật tốt giày cho Lục Dụ An, còn thừa lại một chút vải cùng da thuộc, được Trữ vương phu nhân cho phép dùng những cái da còn dư lại kia cho bà làm một đôi giày thêu cho đứa bé trong bụng.

Lúc này, thần sắc trên mặt bà ấy không còn căng cứng khẩn trương chỉ sợ phạm sai lầm nữa, mà là tràn đầy nhu hòa từ ái.

Tứ di nương chờ mong sanh là con gái, thế là đem cái giày thêu kia may thật tinh xảo, phảng phất tưởng tượng cùng chờ mong thấy đứa bé của bà mang đôi giày do chính tay mình làm, một năm lại một năm mà lớn lên.

Lục Dụ An chính là con trai trưởng của Ninh Vương Phủ, lúc sinh ra đã có mọi thứ, không hiếm lạ đôi giày kim tước kia.

Mà con gái của Tứ di nương mặc dù đồng dạng là thứ nữ, thời gian trải qua đơn sơ, nhưng vô luận như thế nào cũng còn có sự bảo hộ của Tứ di nương.

Nhưng đối với Lục Hoán mà nói, lại chưa bao giờ nhận qua một đôi giày.

Đương nhiên cũng chưa từng có một người như thế, chờ đợi hắn một năm lại một năm nhìn hắn lớn lên.

…..

Hiện tại, hắn nhìn chằm chằm đôi giày bó xuất hiện một cách không thể tưởng tượng được ở trong tay, đôi mắt mờ mịt, ngón tay không tự chủ được nắm chặt.

Xúc cảm từ phần thô ráp mặt giày bên trên truyền đến lòng bàn tay hắn, trong lòng hắn dâng lên một loại cảm giác khó mà hình dung.

Nhưng ngay lập tức, hắn buông tay ra, lạnh lùng giày bó ném trở lại trên mặt đất, sắc mặt lạnh lùng hướng mắt nhìn cả căn nhà dò xét.

Cửa sổ đều không bị động qua, như vậy, người kia rốt cuộc là như thế nào lẻn vào bên trong nhà hắn?

Rốt cuộc là ai, muốn làm gì?

Lục Hoán trong lòng cảnh giác hơn bao giờ hết, ánh mắt hắn tựa như một con sói con tàn nhẫn bị động sào huyệt, tràn ngập hoài nghi cùng bất an, hắn hồi tưởng lại mấy ngày trước đây chuyện thịt hấp Khâu nhục nóng hổi xuất hiện một cách đột ngột đồng dạng như vậy, chắc là cùng là một người làm — nhưng đối phương đến cùng muốn làm cái gì?

Lục Hoán đương nhiên sẽ không cho là đột nhiên có người đối với mình âm thầm tương trợ.

Trên đời này không có chuyện vô duyên vô cớ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi hay hảo tâm thiện ý. Ngược lại là nghĩ hết biện pháp ức hiếp, hãm hại, tước đoạt mọi thứ.

Lại là cái cạm bẫy gì sao?

Lục Hoán vô ý thức liền sờ chủy thủ mang theo bên người.

Nhưng hắn đứng ở trong phòng, trong phòng lại một mảnh yên tĩnh, bên ngoài chỉ nghe từng trận gió tuyến lớn thi nhau rơi xuống, bên trong chỉ nghe tiếng lép bép nhè nhẹ của than củi, không có người khác, ở đây chỉ có hắn.

Sau một lát căng thẳng, Lục Hoán cũng không có thả lỏng, hắn nhíu lông mày, sắc mặt như cũ trông rất khó coi.

Hắn lại nhìn chung quanh phòng có nhiều hơn đồ vật hơn, hắn tạm thời không làm sao hiểu được người lẻn vào trong phòng mình là ai, cũng không biết rõ mục đích của đối phương là cái gì, thế là chỉ có thể án binh bất động, lấy bất biến ứng vạn biến*.

*不变应万变 [wànbiànbùlíqízōng]: dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi.

Nghĩ như vậy, Lục Hoán lạnh mặt, đem đôi giày bó kia ném vào trong tủ quần áo, liền quay người ra cửa, thừa dịp mặt trời vẫn chưa hoàn toàn lặn xuống núi, đi đun nước mang trở về.

Mà ngoài màn hình  bên này Túc Khê lại đối với một loạt phản ứng của hắn toàn nghĩ không ra —

Lúc trước cho đứa con yêu món ăn nóng, cơm sốt dẻo, hắn lại cảnh giác vạn phần xem kỹ có độc hay không thì cũng thôi đi, vì cái gì bây giờ nạp tiền bố trí gian phòng cho hắn, hắn nhìn thấy cũng không hề vui vẻ? Cái bàn, cái ghế, đôi giày này chắc chắn không có khả năng mang độc a?

Còn đem đôi giày cô mua trực tiếp ném vào một góc xó xỉnh trong tủ quần áo?!

Trời ơi, 7 lượng vàng đấy, ngươi không nhìn kĩ một chút à?

Là người khác là mang ngay thậm chí còn giẫm trên đống tuyết mà dập đầu hai cái “cảm tạ kim chủ ba ba” đấy?

Cái game này thiết lập nhân vật chính tính khí thật là kỳ quái.

Túc Khê có chút không thể hiểu được, đang muốn chuyển màn hình, nhìn cậu bé của cô tại sao lại ra cửa, muốn đi chỗ nào, chỉ thấy hắn đã đã trở về, còn khiêng một cái thùng gỗ, trong thùng gỗ nước phả ra từng hơi nóng.

Sắc mặt hắn bình thản đi vào, dùng gót chân đem cửa tre đóng lại, thả thùng gỗ xuống, đem khăn vải đặt lên trên rìa thùng gỗ.

Hắn đem tấm vải buộc tóc màu nhạt kia tháo xuống, tóc dài đen nhánh như thác nước rơi xuống, tiếp đó mà bắt đầu —

Mà bắt đầu cởi quần áo???

Túc Khê:?

Đợi đã, có phải, cậu bé của cô còn muốn tắm nữa sao?

Đứa con yêu mặc dù ở trong màn hình vẫn chỉ là một hình tượng trẻ con chibi, nhưng tốt xấu cũng là một nhân vật nam thiếu niên, ý thức được điểm này, Túc Khê sắc mặt không hiểu đỏ lên.

Ngay lúc sắc mặt cô đỏ bừng lên, màn hình đột nhiên tối sầm —

Túc Khê:???

“Ngươi làm gì?” Túc Khê tức giận đến suýt chút nữa đập bàn, điên cuồng ấn nút mở khóa điện thoại, điện thoại được bật lên, nhưng giao diện game lại hoàn toàn đen kịt.

Hệ thống nhảy ra: “Cảnh nhân vật chính trong game đang tắm rửa cần phải nạp tiền, cần 1000 lượng vàng mới có thể quan sát.”

Túc Khê: “……”

Con mẹ nó chứ quần đều cởi ra rồi còn nói với ta chuyện này.

Khuôn mặt Túc Khê hờ hững: “Phải bỏ tiền? Vậy bỏ đi.”

Hệ thống:……

Màn hình tối sầm ước chừng đến 30 phút.

Túc Khê cũng không biết vì cái gì mà cậu bé của cô tắm rửa lại lâu như vậy. Đừng hỏi, hỏi chính là bệnh thích sạch sẽ.

Cô đợi trong chốc lát, còn chưa nhìn thấy màn hình sáng lên, liền thừa dịp này, cũng đi rửa mặt một chút.

Túc Khê một bên vừa đánh răng một bên vừa tính toán, nếu không thì sớm xuất viện một chút, chân của cô mặc dù gãy xương, nhưng mà đã cố định lại, dùng nạng hỗ trợ, cũng có thể đi lại. Nằm viện lâu cũng không phải là vấn đề. Trễ nãi chuyện học hành là chuyện nhỏ, mấu chốt là đốt tiền.

Đợi cô lề mà lề mề rửa mặt trở về, giao diện game đã sáng lên, có điều nhìn trong thời gian trong game, tựa hồ đã đến nửa đêm.

Túc Khê cho là cậu bé cũng đã ngủ, dự định tắt game.

Nhưng vào lúc này, cô hơi sững sờ.

Trong phòng ánh nến đã tắt, chỉ còn một điểm trong đống tuyết phản chiếu lên ánh trăng mà xuyên vào phòng, cậu bé đang nằm trên giường, nhắm mắt lại, hàng lông mi đen nhánh rũ xuống trên làn da nhợt nhạt tạo thành vết bầm đen trong bóng tối, thế nhưng cánh tay trái dựa vào tường nắm đồ vật gì thật chặt.

Nếu không phải Túc Khê từ góc độ này nhìn hắn, tuyệt đối không phát hiện được toàn thân hắn đang căng cứng cảnh giác.

Hắn nắm lấy cái gì –?

Túc Khê thử chuyển động màn hình, phóng đại bàn tay trái đang nắm ở chỗ kia của hắn.

Chỉ thấy, đó là một thanh chủy thủ.

“Hắn sao thế nhỉ?” Túc Khê ngạc nhiên, lại quan sát hắn mười mấy phút, thấy hắn cứ một mực nắm chặt lấy thanh chủy thủ kia, cũng một mực không ngủ.

Hắn cả đêm đều ở vào trạng thái phòng ngự, một dạng giống như là cảnh giác xem người nào tùy tiện xâm nhập vào phòng.

Túc Khê nhìn hắn một cái, lại nhìn trong phòng có nhiều hơn bàn ghế cùng chậu than một chút, đột nhiên ý thức được cái gì — Cậu bé chẳng lẽ là, cho rằng trong phòng có kẻ trộm, vô duyên vô cớ đưa những vật này cho hắn, là nhằm mục đích hại hắn?!

Điều này cũng đúng, nếu đổi ngược lại là nhà cô chẳng hiểu tự nhiên xuất hiện thêm rất nhiều đồ vật lạ, cô cũng sẽ bị dọa sợ đến mức báo cảnh sát.

Thế nhưng là, không phải, cái này —

Đây không phải chỉ là một cái game thôi sao?

Đây là tư duy của nhân vật trong game nên có hả? Đối với đạo cụ mới xuất hiện không phải không chút nghĩ ngợi mà trực tiếp sử dụng sao?

Túc Khê lần nữa bị nhân vật chính gần như có tư duy quá mức chân thực chỉ có ở con người bằng xương bằng thịt làm cho choáng váng.

Cô hoảng hốt một hồi, chỉ có thể đổ thừa cho game này được tính toán quá thần kì.

Nhưng tất nhiên đứa con yêu đều đối đồ vật cô đưa đến càng thêm cảnh giác, cô nếu là lại cho nữa, đứa con yêu chỉ sợ càng thêm phản kháng.

Túc Khê nghĩ nghĩ, giật giật ấm nước, suy nghĩ có thể hay không dùng vết nước viết chữ trên mặt đất, viết ra mấy chữ “ta không có ác ý”.

Nhưng hệ thống nói: Đểm số của ngài không đủ, trước mắt không có phương thức nào tiến hành giao lưu.”

Thế mà thật sự còn có thể giao lưu? Túc Khê vui mừng, hỏi: “Cần bao nhiêu điểm mới có thể?”

Hệ thống: “ít nhất 100 điểm trở lên.”

Túc Khê như bị giội một chậu nước lạnh như băng làm cho tắt nắng: “Được, thật là xa tầm với.”

Túc Khê tạm thời dẹp bỏ ý nghĩ này, thay cậu bé của cô giữ chặt lấy dấu chặn cửa, xác định không có gió xông vào nữa, liền tắt trò chơi.

Trước khi ngủ cô đem tờ xổ số vừa mua lấy ra nhìn nhìn, thế mà vừa đúng lúc là ba ngày sau mở thưởng xổ số.

Mặc dù từ trong đáy lòng không tin hệ thống nói nhảm cá cái gì chép, nhưng Túc Khê rốt cuộc là không có đem tờ xổ số ném đi, ngược lại trịnh trọng kẹp nó vào trong quyển sách. Dù sao ba ngày sau, liền có thể biết được chuyện gì xảy ra.

Mà trong ba ngày, cô phải mau chóng đem điểm thưởng tích lũy tăng lên 10 điểm.

……

Túc Khê ngủ một giấc, mở mắt ra thì chuyện đầu tiên, chính là mơ mơ màng màng lấy ra điện thoại di động, mở ra giao diện trò chơi.

Vừa mở ra giao diện, phát hiện có hai cái hạ nhân trong sân củi, nói Hậu trù phòng thiếu nước, thúc giục cậu bé của cô nhanh đi xách nước.

Lúc này trong game là buổi chiều, trên trời không có tuyết rơi, nhưng mặt đất đã kết băng, vẫn rất trơn. Cậu bé tựa hồ vừa làm xong trở về, quần áo đơn bạc, bị gió cuốn lên, nhưng vầng trán trắng nõn của hắn vẫn còn lấm tấm mồ hôi.

Hắn lạnh lùng liếc nhìn tên hạ nhân kia, đồng thời không lên tiếng, mang theo hai cái thùng nước hướng giếng nước bên kia đi.

Hắn quay người lại, Túc Khê chỉ thấy hai cái hạ nhân kia trên mặt lộ ra nụ cười không có ý tốt, trực giác cho biết có phải tên cẩu tạp chủng Lục Văn Tú an phận mấy ngày lại cho người tới làm khó dễ cậu bé của cô.

Mà đúng lúc này, trên giao diện đột nhiên nhảy ra một thông báo:

【 Nhắc nhở, tiến vào nhiệm vụ chính tuyến: Nhận được sự tán thưởng của Ninh Vương Phủ lão phu nhân, xin nhanh chóng làm tốt chiến lược chuẩn bị. 】

Túc Khê: DM?! Đột nhiên như vậy.

【 Nhiệm vụ khen thưởng 50 lượng vàng, điểm thưởng 6. 】

CMN… DM…DM… Nhiều như vậy?!

Hai con mắt của Túc Khê như nhìn thấy $$, ngay lập tức tỉnh cả ngủ bật dậy.

Cô vội đi rửa mặt, nhanh chóng một chân nhảy xuống giường, một tay giơ điện thoại, một tay đánh răng, hướng hệ thống kích động nói: “Hắn xách theo thùng nước đi hướng nào?”

Hệ thống nói: “ Thành giếng nước bên kia.”

Túc Khê súc miệng, nói hàm hồ không rõ: “Nhanh nhanh nhanh, giúp ta đem cái bản đồ giếng nước kia mở khóa .”

Trên bản đồ lập tức lại có nhiều thêm một địa phương được thắp sáng.

May mắn lúc trước Túc Khê giữ lại điểm thưởng, không có vội vã tùy tiện mở khóa cái góc nào, không thì hôm nay cũng không có biện pháp mà đi theo.

Giao diện chuyển dời đến chỗ giếng nước, chỉ thấy là một đầu dòng suối chảy ở phía tây Ninh Vương Phủ chảy dọc xuống giếng nước đào. Nước lấy từ trong giếng được đưa đến Hậu trù phòng khoảng cách cũng không tính là xa, nhưng mà giờ khắc này, chỗ giếng nước nơi đó vậy mà chồng chất lên trên một trăm cái thùng nước.

Bày lít nha lít nhít, để cho da đầu con người ta tê dại.

Lục Văn Tú lần trước mất sạch mặt mũi, trong đầu không biết nghĩ cái gì lòng tràn đầy lửa giận, lần này dứt khoát không chơi chiêu vu oan giá họa kia, mà trực tiếp cố ý làm khó dễ.

Hai cái hạ nhân dời ghế mây đặt ở một bên suối cho hắn, hắn dửng dưng mà ngồi ở trên ghế mây, bên cạnh dắt theo một bé gái ước chừng ba, bốn tuổi — đó là thứ nữ của Tứ di nương.

Cô bé kia vạn phần hoảng sợ mà mở to hai mắt, muốn khóc lại không dám khóc, dường như đã tiểu trong quần.

Xa xa Lục Hoán đi đến, lạnh lùng đem thùng nước ném xuống đất.

Lục Văn Tú biết Tứ di nương ngày thường đối với Lục Hoán coi như có mấy phần chiếu cố, Lục Hoán đối với Tứ di nương chỉ còn lại một đứa con gái sẽ không thấy chết mà không cứu. Bởi vậy hôm nay đặc biệt để cho người ta đem Tứ di nương điều đi chỗ khác, đem con gái của bà ấy ôm tới.

Hắn đắc ý nhìn Lục Hoán, nói: “Ngươi hôm nay nếu là không chuyển xong một trăm cái thùng nước này, ta liền đem tứ muội đẩy xuống. Giữa mùa đông này, như là rơi vào trong hầm nước đá, nếu chẳng may giữ ấm không đủ thì có thể bị đông lạnh mà phát ra phong hàn nha.”

 

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

Leave a Reply

error: Content is protected !!