Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 76

Chương 76. Nói nhảm, bởi vì chàng tốt hơn họ

Ký túc xá là phòng bốn người, hai cái giường dưới đã có người đặt hành lý, nhưng mà người không ở đó, hẳn là đi đến nhà ăn ăn cơm trưa, thế là Túc Khê không thể làm gì khác hơn là chọn một cái giường tầng phía trên.

Kỳ thực đem mấy thứ đồ chuyển tới, trọ ở trường cũng chỉ là một đoạn thời gian ngắn, trước trường học còn có căn hộ, còn có Lục Hoán, số lần cô trở về ký túc xá ngủ đoán chừng sẽ không quá nhiều.

Nhưng cô cũng không thể cùng lão mẹ nói mình dự định nguyên một năm Cao Tam đến chỗ Lục Hoán bên kia ngủ đi?

Chỉ sợ lão mẹ sẽ tức giận đến mức nhồi máu cơ tim mất.

Vì vậy mà Túc Khê nghiêm túc chọn lựa giường chiếu.

Mẹ Túc tại phòng kí túc xá đi dạo một vòng, nhíu mày: “Bồn rửa mặt có hơi bẩn, mẹ đi xuống quầy bán quà vặt dưới lầu mua cây chổi cùng đồ lau nhà tới, để cho con quét dọn một chút, con trước cứ thu thập đồ đạc đi nhé.”

Túc Khê gật gật đầu: “Vâng ạ.”

Mẹ Túc vừa đi, trong phòng kí túc chỉ còn lại hai người Túc Khê cùng với Lục Hoán, Túc Khê nhẹ nhàng thở ra, hỏi: “Thủ tục của chàng đều làm xong chưa?”

“Umh.” Lục Hoán vô thức hướng vào trong ngực lấy ra, nhưng mà trống không, lúc này mới nhớ tới chính mình hôm nay mặc chính là áo khoác cùng quần dài của triều đại này.

Hắn từ trong túi quần móc ra hai tấm thẻ, đưa cho Túc Khê: “Một tấm là thẻ ăn cơm ở căn tin, đã nạp 1000 tệ, một tấm là thẻ ra vào chung cư, nếu như đánh rơi mất, mật mã chính là ngày sinh nhật của nàng, cũng có thể mở cửa, nàng lấy đi.”

Nội tâm Túc Khê tràn đầy chờ mong, hưng phấn mà nhìn Lục Hoán, Lục Hoán cũng chăm chú nhìn cô, thần thái nơi khóe mắt cho đến đuôi lông mày cũng có mấy phần không đè nén được, hai người giống như là dưới mí mắt người lớn vụng trộm yêu sớm vậy, đều có chút chột dạ.

Nhất là Túc Khê. Cô nhịn không được đem Lục Hoán đẩy ra cửa, nhỏ giọng nói: “Được rồi, chàng đi mau, không muốn ở trước mặt mẹ ta tìm cảm giác tồn tại đâu.”

Hỗ trợ xách hành lý thì không sao, nếu như tiếp tục ngồi đây chờ đợi, mẹ già nhất định sẽ sinh nghi.

Vóc người của Lục Hoán hơi quá cao, đứng ở trong lối đi nhỏ chật hẹp của phòng ký túc xá, lộ ra căn phòng rất nhỏ, lại một lần nữa khiến Túc Khê đem hình tượng bánh bao tay ngắn chân nhỏ trong lòng phai nhạt dần.

Hắn đứng lù lù bất động, mắt nhìn thấy cái nệm đơn bạc trên giường, nói: “Lúc ta tới có đi qua siêu thị dưới lầu, người mua sắm nhiều vô cùng, bá mẫu đi nửa giờ thì sẽ không có cách nào trở về. Nàng leo lên leo xuống rất nhiều không tiện, ta thay nàng đem giường chiếu thu thập tốt.”

Túc Khê không lay chuyển được hắn, đành phải nghe theo lời hắn.

Túc Khê đem rương hành lý mở ra, đem vài bộ quần áo cho vào tủ quần áo, làm bộ dáng, chờ đợi lão mẹ về là giải thích cho tốt, còn dư lại vài bộ trực tiếp xách tới căn hộ đối diện trường học.

Lục Hoán nhanh nhẹn mà đem mấy cái ốc vít trên lan can giường kia của cô toàn bộ đều vặn một lần, tiếp đó từ trong túi móc ra một cuộn xốp màu hồng quấn trên thanh sắt, lần lượt tỉ mỉ mà quấn lên.

Cuộn xốp kia còn in họa tiết gấu K0umamon.

Túc Khê trông thấy một màn này có chút đứng hình, liền trông thấy vị thiếu niên tướng quân chinh chiến nơi sa trường lại đột nhiên móc ra một cái con búp bê barbie màu hồng, cô tiến tới hỏi: “Cái này chàng từ nơi nào mua?”

Lục Hoán: “Taobao.”

Cả người Túc Khê đều cảm thấy không khỏe: “Chàng từ lúc nào mà học được Taobao?”

Lục Hoán xem thường nói: “Vật này cực kỳ thuận tiện, muốn mua sắm cái gì thì liền trực tiếp đặt hàng, hôm sau tự sẽ có người giao hàng đến nhà, coi như đơn giản, nếu không biết, tra Baidu liền có thể, ta thử một lần liền biết. Tiểu Khê nàng có muốn mua vật gì, cứ cho vào giỏ hàng, ta cách mấy ngày sẽ thay nàng đặt mua một lần.”

Túc Khê buông tay: “Đưa điện thoại di động của chàng cho ta, ta xem chàng đã mua mấy thứ gì rồi?”

Lục Hoán đưa điện thoại di động cho cô.

Túc Khê kéo cái ghế ngồi xuống, lật qua lật lại mấy đơn mà Lục Hoán đặt hàng, phát hiện hắn lại còn là cái tên bại gia tử, từ trên Taobao mua rèm cửa, tủ lạnh thì không nói, nhưng mà còn mua rất nhiều cái gì mà đao thương kiếm sắt, trừ cái đó ra, còn đem rất nhiều thú nhồi bông gia nhập vào giỏ hàng, nhịn không được hỏi hắn: “Chàng mua những thứ này để làm gì?”

Lục Hoán: “Võ nghệ không thể bỏ.”

Túc Khê: “Ta là nói đến mấy con thú nhồi bông này!”

Lục Hoán chần chừ một lúc, nhìn về phía cô: “Ta cho là, nàng sẽ thích.”

Túc Khê dở khóc dở cười, nhưng lại có chút cảm động.

Dần dần học được cách sử dụng điện thoại di động, đối với Lục Hoán mà nói cũng đã là chuyện tương đối khó khăn.

Hắn mặc dù nói dùng Taobao rất nhẹ nhàng, nhưng mà đối với người chưa bao giờ tiếp xúc qua những đồ vật mới lạ như hắn mà nói, kỳ thực vẫn là có chút cật lực.

Hắn đây là đang cố gắng dung nhập vào thế giới bên mình.

Cho nên, mặc dù hắn mua mấy cái con thú nhồi bông mà cô thì lại không có hứng thú gì quá lớn, nhưng mà cô yêu thích hắn.

“Chàng đoán trúng rồi, ta rất thích.” Túc Khê mỉm cười nói.

Lục Hoán lúc này mới thở dài một hơi, trong con ngươi lộ ra thần sắc có chút kiêu ngạo như lúc mua son phấn cho cô, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, dáng vẻ tổng tài thập phần bá đạo: “Ta biết mà.”

Rắm thúi! Túc Khê xém chết cười, đem cổ hắn kéo lại: “Đến đây.”

Lục Hoán may mắn có sức eo vô cùng tốt, bị Túc Khê kéo một cái, hắn hơi hơi cúi người, cũng cảm giác được Túc Khê ở trên má trái hắn hôn một cái.

Lục Hoán mở to hai mắt, vành tai cấp tốc đỏ rực, ánh mắt hắn sáng rỡ, nhanh chóng cầm điện thoại, lại đặt hàng thêm mấy cái, tiếp đó nghiêng người sang, đưa gò má phải hướng về phía Túc Khê, chờ đợi không lên tiếng.

Túc Khê: “…… Lăn a!”

Ai mà thèm con búp bê barbie dưới con mắt thẩm mỹ của thẳng nam aaa!

Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên có người tới, trái tim Túc Khê nhảy một cái, nhanh chóng đem một tay đẩy Lục Hoán ra.

Đi vào là một nữ sinh mặc quần dài, ánh mắt cô nàng rơi vào hai cái giường dưới đã bị chiếm cứ, mất hứng nhíu nhíu mày.

Lúc Túc Khê báo danh tại chỗ chủ nhiệm lớp nơi đó nhìn qua danh sách phòng ký túc xá thì thấy, 4 người ở phòng 506, trong đó có 3 người là lớp cô, một người khác là ban khác tới, bởi vì số lẻ không dễ phân chia, cho nên bị phân đến phòng ký túc của các cô.

Túc Khê chủ động lên tiếng Chào hỏi: “Chào cậu, tớ là Túc Khê.”

Nữ sinh kia gật gật đầu: “Chào cậu, Vu Bái.”

Lục Hoán đã trải tốt giường cho Túc Khê, thuận tiện đem màn phủ lên cho cô, hiện giờ còn là cuối hè đầu thu, nếu như Túc Khê giữa trưa lười không muốn ra khỏi cổng trường, muốn ở trong ký túc xá nghỉ trưa mà nói, có màn sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Giường trên cách trần nhà có chút gần, vóc dáng hắn quá cao, ngồi xổm ở phía trên có vẻ hơi khó chịu, thế là rất nhanh trải tốt xong xuôi hắn liền nhảy xuống.

Nhãn tình của Vu Bái sáng lên, lực chú ý lập tức đều bị nam sinh này hấp dẫn, cô chưa từng ở trong trường gặp qua nam sinh có tướng mạo ưu việt như thế, khí chất tựa như hạc đứng trong bầy gà.

“Anh trai của cậu?” Vu Bái nhịn không được hỏi Túc Khê.

Túc Khê cười một cái, “Bạn học cùng lớp của tớ.”

Biểu lộ của Vu Bái lập tức càng thêm hăng hái: “Mới chuyển trường tới? Hèn chi mà tớ không có ấn tượng gì nha!”

Cô nàng này thực sự quá nhiệt tình, nội tâm Túc Khê khó mà nói, đây sẽ không phải là vừa ý đứa con yêu nhà chúng ta đi.

Lục Hoán lại có chút bất mãn vì sự qua loa của Túc Khê, sửa chữa lại: “Bạn trai.”

Nụ cười ở trên mặt của Vu Bái lập tức cứng lại.

Lục Hoán cũng nhìn lại Vu Bái, thấy Vu Bái không phải là tiểu tỷ tỷ xinh đẹp có khả năng thu hút ánh mắt của Túc Khê, tướng mạo coi như phổ thông, hắn yên lòng, cầm bình nước sôi của Túc Khê, quay người đi ra ngoài lấy nước cho cô.

Hắn vừa ra khỏi cửa phòng, Vu Bái còn dõi theo bóng lưng hắn.

Túc Khê nhìn thấy một màn này, trong lòng thở dài, lần này coi như toang.

Thời điểm Lục Hoán còn giữ tóc dài phần lớn thời gian đều đội mũ lưỡi trai, cho nên người nhìn thấy mặt của hắn không coi là nhiều, nhưng kể từ khi mình dẫn hắn đi cắt ngắn lại, hắn không cần phải đội mũ nữa, hoàn toàn lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ đến mức không thể tưởng tượng nổi, muốn thật sự ở trường cô học hành một năm sách, còn không biết sẽ có bao nhiêu nữ sinh muốn đưa thư tình cho hắn đây.

Tai họa quả nhiên là tai họa.

Điện thoại Túc Khê chợt reo lên, mẹ Túc ở dưới lầu mua đồ xong, không xách nổi, thế là gọi cô xuống tiếp một chút. Cô cùng Vu Bái nói một tiếng, quay người đi xuống lầu.

Chẳng được bao lâu Lục Hoán mang theo hai bình nước sôi trở về, lại từ trong hành lý của Túc Khê tìm ra một chiếc khăn lau, đi đến bồn rửa mặt bên kia làm cho ướt rồi vặn vặn, đem đi lau sạch sẽ tro bụi trên bàn đọc sách cùng ghế của Túc Khê.

Vu Bái nhìn chăm chú vào hắn, ngay cả hành lý của mình cũng không muốn thu thập, muốn nói chuyện nhưng mà lại không biết bắt đầu từ đâu.

Nhìn chằm chằm hắn một hồi, gương mặt Vu Bái có chút đỏ hồng, nhỏ giọng hỏi: “Chỗ lấy nước nơi đó có nhiều người không?”

Lục Hoán còn chưa có ý thức được là Vu Bái đang cùng mình nói chuyện, ngẩng đầu nhìn một chút phát hiện trong phòng túc xá chỉ có mình và nàng ta.

Hắn đáp: “Không nhiều.”

“Cậu tên gì?”

Lục Hoán nhíu nhíu mày, không để ý tới cô ta.

Vu Bái lại tiếp tục nói: “Anh chàng đẹp trai, tớ còn có một cái vali ở dưới lầu, thực sự quá nặng đi, còn chưa có xách lên được, cậu có thể giúp tớ chuyện này được không?”

Túc Khê vừa vặn xách đồ lau nhà cùng với cái chổi của lão mẹ đi lên, vừa định đẩy cửa, chợt nghe thấy lời này, lập tức lấy giác quan thứ 6 bén nhạy của con gái cảm thấy người bạn mới cùng phòng này động tâm tư với Lục Hoán. Cô nhất thời có chút khó chịu.

Nhưng mà đứa con yêu đoán chừng không cảm giác được, dù sao thì con gái thời hiện đại cùng với cổ đại cũng hoàn toàn khác biệt, con gái thời cổ đại hễ động một chút là ngượng ngùng vạn phần, mà con gái thời hiện đại thì phương thức biểu đạt cho sự ấn tượng tốt chính là trực tiếp lôi kéo làm quen.

Hắn không phân biệt được, nói không chừng sẽ đáp ứng.

Túc Khê lại cảm thấy mình có chút hơi keo kiệt, chuyển đồ thôi mà có gì đâu, con gái xác thực là sức lực nhỏ, đứa con yêu luôn luôn có thiện chí giúp người, tự mình ghen làm gì chứ.

Nếu không thì tự mình đi vào bảo hắn giúp Vu Bái chuyển một chút đi.

Túc Khê vừa đẩy cửa ra, chỉ thấy Lục Hoán liền chậm rãi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Vu Bái một cái: “Ngươi không có tay có chân sao?”

Túc Khê:……

Vu Bái:……

Nội tâm Túc Khê thét gào, cô sai rồi, cô là sinh ra ảo giác rồi sao, vậy mà cho rằng Lục Hoán thiện chí có lòng giúp người.

Sắc mặt Vu Bái lúc trắng lúc xanh, đem hành lý ném lên giường, tông cửa xông ra.

Túc Khê đoán chừng bị như thế cũng có chút thẹn, cô ta không ghét đứa con yêu thì tốt, nơi nào còn thích đứa con yêu nữa?

Cô có chút đứng hình, nhìn Lục Hoán một cái, nam sinh cao 1m85 đang ngồi trên ghế, thấy cô tới, lập tức đứng dậy con mắt lóe sáng lấp lánh mà tranh công: “Toàn bộ bàn đều lau sạch.”

Túc Khê cảm thấy tư thế hắn đứng có chút là lạ, nói chuyện với mình lại không chịu đứng chính diện với mình, mà là đứng nghiêng người…. Cô phát điên nói: “….. Lục Hoán, chàng làm gì mà bên má phải cứ hướng về phía ta vậy?! Không có đâu! Không hôn, đừng dí vào ta!”

Lục Hoán sâu kín nhìn Túc Khê, có chút thất vọng, hóa ra một lần chỉ hôn một bên gương mặt sao?

Mẹ Túc sắp đi lên, Lục Hoán cũng không tiện ở lâu, hắn nhanh chóng kéo Túc Khê ngồi xuống, rồi liền từ bên kia hành lang đi xuống lầu.

Mẹ Túc sau khi đi vào, thấy lực chấp hành của Túc Khê mà lấy làm kinh hãi, bà mới xuống mua sắm chưa đến nửa giờ, Túc Khê lại có thể đem giường bày bố xong, quần áo cũng thu thập xong xuôi, thậm chí cái bàn cũng lau chùi qua, bồn rửa cũng sạch sẽ rồi sao?!

Mẹ Túc vui mừng đến cực điểm, cảm thấy Túc Khê làm việc nhà cuối cùng cũng có thể tự mình đảm đương được rồi, mà Túc Khê thì như đang lạc vào cõi hư vô.

Mẹ Túc căn dặn một phen rồi rời đi, ngày khai giảng tập trung dọn dẹp vệ sinh cứ như vậy mà đi qua.

Trước khi vào học hai ngày cũng chỉ là báo danh, không cần lên lớp, thế là Túc Khê cùng với Lục Hoán cùng nhau đi siêu thị lớn rồi đến trung tâm nội thất, đem mấy đồ còn thiếu trong căn hộ toàn bộ đều bổ sung.

Căn hộ có hai phòng, cô cùng với Lục Hoán mỗi người một phòng. Hai người vô cùng bận rộn, nhưng mà hết sức phong phú.

Làm xong những thứ này, Túc Khê đặt một chú mèo Ba Tư mặt tịt có lông màu hổ vằn, tâm tình kích động chờ đợi nửa tháng nữa sau khi mèo được tiêm vắc xin, liền được đưa tới.

Ngày 5 tháng 9, lớp học chính thức bắt đầu.

Lục Hoán chuyển trường tới lấy thân phận là ở viện mồ côi mà lớn lên, vì vậy mà chủ nhiệm lớp đối với vị thiếu niên tướng mạo tuấn mỹ này không hiểu sao lại có mấy phần thông cảm, còn đặc biệt muốn đi xin trợ cấp cho hắn, sau khi bị Lục Hoán ôn hòa cự tuyệt, chủ nhiệm lớp mới coi như không có gì.

Bởi vì…. một chuyện này, cho nên lúc Lục Hoán đưa ra thỉnh cầu muốn cùng ngồi một chỗ với Túc Khê, chủ nhiệm lớp cơ hồ không một chút do dự mà đáp ứng — Hắn nói hắn ở nơi thành phố này chỉ quen biết mỗi Túc Khê, chủ nhiệm lớp nghe đứa nhỏ này nói như vậy, trái tim liền tan nát rồi!

Bởi vì đã sớm cùng với Hoắc Kính Xuyên, Cố Thấm nói Lục Hoán sẽ đến, cho nên hai người cũng không quá ngạc nhiên.

Nhưng mà đúng như dự liệu của ba người, Lục Hoán bước vào trong lớp học một ngày này, lớp bọn họ lập tức sôi trào.

Đại soái ca 1m85! So với Hoắc Kính Xuyên còn đẹp trai hơn! Bạn cùng lớp cực kỳ hưng phấn, nhao nhao vây lại, một dạng giống như là nhìn thấy động vật quý hiếm trong vườn thú vậy.

Nữ sinh biểu hiện rất rõ ràng, ngày thứ hai đồng loạt tất cả đều gội đầu.

Túc Khê:……

Tức giận.

Nữ sinh cả lớp đều vô cùng hâm mộ Túc Khê, thế mà vừa bắt đầu học liền có thể cùng với học sinh chuyển trường trở thành bạn cùng bàn.

Lục Hoán vừa mới bắt đầu tham gia học tập, quả thực có chút khó thích ứng, nhất là toán học, mặc dù đã học qua chín chương số học, nhưng một vài ký hiệu đặc thù hắn dù sao thì cũng chưa bao giờ tiếp xúc qua, bắt đầu lại từ đầu vẫn là vô cùng không lưu loát lại cực kỳ khó khăn.

Tiếng Anh lúc trước đã tự học qua, ngoại trừ khẩu ngữ phải học lại từ đầu, còn lại thì đã có chút căn bản.

Đến nỗi lịch sử cùng với địa lý, hắn ngược lại là nắm bắt cực nhanh.

Mà nhanh nhất không gì bằng ngữ văn.

Giáo viên ngữ văn lúc trích dẫn kinh điển, phát hiện mấy chỗ lý luận trong quốc sách, vậy mà chỉ có Lục Hoán có thể cùng ông đối đáp trôi chảy, thế là giáo viên ngữ văn tựa như là đào được một khối bảo vật, đối với Lục Hoán yêu thích không buông.

Một tuần sau khi bắt đầu khai giảng, Lục Hoán một mực điều chỉnh chính mình, để cho mình nhanh chóng thích nghi với sinh hoạt trường học này.

Sau khi tan học, Túc Khê ghé vào mặt bàn, hỏi hắn: “Chàng cảm thấy như thế nào?”

So với mấy bạn xung quanh đang làm sâu ngủ, nằm sấp thành một mảnh, Lục Hoán đơn giản thần thái sáng láng, hắn ở một bên sao chép từ đơn, vừa nói: “Ở đây không có quyền thế cấp bậc, ngươi lừa ta gạt, ta cảm thấy rất không tệ.”

Tại Yến quốc, mặc kệ là ai, người cùng hắn kết giao, thì ít hay nhiều cũng đều ôm mục đích.

Đám người đứa ở Mậu đi nhờ vả hắn, là hy vọng từ hắn nhận được sự che chở. Đám người Vạn Tam Tiền cùng với Trọng Cam Bình cùng hắn hợp tác, là hy vọng từ hắn ở đây thu được lợi ích, mà bọn người Binh Bộ Thượng Thư đương nhiên là không cần phải nói, quân quân thần thần khoảng cách tựa như vực thẳm.

Nhưng mà bên cạnh những người bạn học mười bảy mười tám tuổi này, tâm tư lại đơn thuần khiến cho Lục Hoán cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.

Có người tới gần hắn cũng là bởi vì dáng dấp đẹp trai của hắn, có người chính là vì chép bài tập của hắn, còn có người thì càng thêm thuần túy.

Người với người không phân chia trên dưới, không có lợi ích ràng buộc.

Tự do mà lại bình đẳng.

Túc Khê mỉm cười, cũng từ trong thâm tâm vì Lục Hoán mà cảm thấy cao hứng.

Cô lúc trước còn có chút thấp thỏm, sợ Lục Hoán bởi vì mình mà đi tới thế giới này, thế nhưng là ấn tượng đối với thế giới này cũng không tốt lắm. Nhưng mà hiện tại xem ra, trừ mình ra, hắn vẫn có thể từ nơi này tiếp nhận được càng nhiều thứ có ích.

“Khai giảng cũng được một tuần rồi, tối nay gọi Hoắc Kính Xuyên cùng Cố Thấm, đi đến nhà chúng ta ăn lẩu nhé.” Túc Khê nói.

Lục Hoán cười nói: “Được.”

Trước đây ba người một nhóm nghiễm nhiên bởi vì sự xuất hiện của Lục Hoán, hiện tại biến thành nhóm 4 người.

Đối với chuyện này Cố Thấm vô cùng vui sướng vì kết quả đúng như mong đợi, mặc dù không phải là của mình, nhưng mà cả ngày nhìn soái ca bổ mắt cũng tốt nha, nhưng mà Hoắc Kính Xuyên lại không vui vẻ như vậy, luôn cảm thấy có loại cảm giác bạn thân bị Lục Hoán cưới đi.

Lục Hoán đưa thẻ chìa khóa cho hai người bọn họ, sau đó cùng Túc Khê cùng nhau đi siêu thị mua nguyên liệu nấu lẩu.

Hoắc Kính Xuyên cùng Cố Thấm ấn thẻ tiến vào căn hộ, hai người liếc mắt nhìn vào trong, Hoắc Kính Xuyên hoài nghi nói: “Tớ luôn hoài nghi Lục Hoán là phú nhị đại, phòng này cho dù là thuê mướn, một tháng cũng tốn rất nhiều tiền đó? Hơn nữa cậu ấy còn học ngoại trú, ký túc xá một nơi tốt như thế lại không ở, thế mà ở bên ngoài thuê phòng.”

Cố Thấm vặn vặn nắm cửa một gian phòng ngủ trong đó, phát hiện không vặn được, kỳ quái nói: “Chẳng lẽ cậu ấy là thuê cùng với người khác? Tớ nhìn thấy trong phòng vệ sinh có đồ đạc của nữ sinh.”

Hoặc Kính Xuyên không có bén nhạy bằng Cố Thấm, nói: “Có thể là thân thích của cậu ấy?”

Hai người mở TV, chán chường mà chờ Túc Khê cùng với Lục Hoán trở về.

Trong siêu thị.

Lục Hoán đẩy xe, đem nguyên liệu nấu ăn bỏ vào trong xe, Túc Khê thì đi ở bên cạnh hắn, dành thời gian mở điện thoại di động lên xem phim truyền hình của đài Hoa Quả gần đây.

Lục Hoán bất đắc dĩ dắt cô đi.

Túc Khê hoàn toàn không cần nhìn đường nữa, trong lòng vui thích không thôi, đây nếu như là cùng với mẹ Túc đi dạo siêu thị như thế này, mẹ cô chắc chắn sẽ đem điện thoại của cô đánh rơi! Có bạn trai chính là quá tốt!

Lục Hoán liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động của cô, thì thấy là loại phim thần tượng bong bóng xà phòng yêu hận tình cừu ngược tới ngược lui, khó hiểu nói: “Vì sao biên kịch có thể viết như vậy?

Hắn bởi vì vừa dung nhập với thế giới này, rất nhiều vấn đề gần đây, Túc Khê đều sẽ nghiêm túc trả lời.

Thế là Túc Khê ngẩng đầu: “Có ý gì? Không viết như thế này thì còn viết như thế nào?”

Lục Hoán chỉ chỉ vào màn hình trong tay cô, nói: “Người này không phải nói thích người này sao? Như thế nào mà phát sinh một chút hiểu lầm liền chạy?”

Túc Khê vui vẻ: “Không như thế này thì từ đâu có xung đột nha?”

Lục Hoán lắc đầu: “Ta thuở nhỏ cực khổ không nơi nương tựa, Tiểu Khê đối với ta mà nói, là bằng hữu duy nhất, thân nhân duy nhất, cũng là người yêu mà ta trân quý nhất, nếu là ta, lòng ta duyệt nàng, cố gắng đến gần nàng hơn một chút, chỉ mong đối với nàng càng tốt hơn một chút cũng không kịp nữa là, nhưng vì sao mấy thứ này trong phim truyền hình lại phải phát sinh nhiều hiểu lầm như vậy, giữa nam nữ hơi một tí liền đi mất, phân tán trong biển người a?”

Lời này đổi lại thành người khác mà nói, Túc Khê sẽ cảm thấy hắn có phần quá tự tin, nhưng mà Lục Hoán nói, Túc Khê biết, từng từ từng chữ của hắn là từ trong tim.

Ở chung lâu liền sẽ phát hiện đứa con yêu là một cái người rất cứng đầu.

Thần sắc hắn nghiêm túc, đối với nhân vật chính trong phim truyền hình khịt mũi coi thường, Túc Khê ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng vui vẻ, nhịn không được nhón chân lên thưởng lên má hắn một cái hôn nhẹ nhàng.

Nói nhảm, bởi vì chàng so với bọn hắn đều tốt hơn.

Cổ họng Lục Hoán khẽ động, có thể cảm thấy không thể tưởng tượng được, chính mình nói lời này vậy mà có thể được hôn hôn?! Thế là hắn há hốc mồm, lại muốn nói lại một lần nữa.

Túc Khê có chút u sầu phiền muộn, người này, có phải hay không được một tấc lại muốn tiến thêm một thước?

Cô một tay che miệng hắn, cả giận nói: “Đừng càm ràm nữa, nhìn đường, mua đồ!”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Lục Hoán: Nhớ kỹ, mua quà tặng, nói một đoạn dài thật dài, cũng có thể nhận được nụ hôn.

Ngày thứ hai Túc Khê đẩy cửa phòng ra, trước cửa có ba con búp bê barbie váy màu hồng đang ngồi, cùng với Lục Hoán, người nào đó ngồi ở cửa, mong đợi nhìn cô.

Túc Khê:…………

 

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

Leave a Reply

error: Content is protected !!