Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 77

Chương 77. Nàng thật là đẹp mắt, lòng ta duyệt nàng.

Trong phòng cách có một bàn trà, toàn bộ nguyên liệu nấu lẩu mua được đều chất chồng ở phía trên, Túc Khê lúc trước có mua một nồi lẩu dành cho 4 người ăn, bật nguồn, đem nước cùng nguyên liệu làm lẩu đổ ngập đáy nồi, sau đó chậm rãi đun sôi rồi cho nguyên liệu lẩu vào.

Túc Khê lúc trước cùng với Lục Hoán hai người có ăn qua một lần, Lục Hoán chưa bao giờ ăn qua loại hình thức đồ ăn này, cầm đũa mong chờ ngóng trông, giống như là phát hiện đại lục mới, Túc Khê bị ánh mắt đáng yêu của hắn làm cho tâm can mềm nhũn, hoàn toàn không còn tâm trí trở về phòng làm bài tập nữa, như thế này thì làm sao mà thi đậu vào trường đại học trọng điểm đây?! Vì vậy mà Túc Khê mạnh miệng quát bảo Lục Hoán ngưng lại đừng cố giả vờ ngây thơ nữa, sớm một chút từ cổ đại nhà quê nhanh tiến hóa thành thanh niên thế kỉ mới có được hay không?!

Lúc này Túc Khê cùng với Hoắc Kính Xuyên, Cố Thấm 3 người vây quanh nồi lẩu, đem nguyên liệu nấu ăn lần lượt mở ra, Lục Hoán tiến vào phòng bếp đi nấu đồ ăn.

Dù sao bốn người, ăn hết nồi lẩu, không ăn cơm mà nói, vẫn sẽ có chút đói bụng.

Hoắc Kính Xuyên vô cùng gấp gáp đem cá viên, đậu hũ hướng về bên trong nồi lẩu mà bỏ vào, Túc Khê nhịn không được dùng đũa đánh tay hắn: “Trước tiên đừng nấu, Lục Hoán còn chưa có đi ra đâu!”

“Tụi mình ăn trước, chờ cậu ấy đi ra thì lại nấu một lần nữa không được à?”

“Chỉ bằng tốc độ của cậu kia, chờ Lục Hoán ra đây thì toàn bộ đã bị cậu ăn sạch sẽ rồi.”

Hoắc Kính Xuyên bất mãn: “Túc Khê, cậu gần đây không có thích hợp đâu đấy, vì sao lại “bắt cá hai tay” nha, cậu cùng với Lục huynh quen biết bao lâu, chúng ta quen biết bao lâu? Cậu làm gì mà cứ bảo vệ cùng bảo hộ cậu ấy y như bảo bối vậy? Là huynh đệ với nhau thì liền để cho tớ ăn trước!”

Túc Khê: “……. Đợi đã, ăn ăn ăn, ăn đi cho bể bụng cậu luôn, tớ đi phòng bếp hỗ trợ.”

Hoắc Kính Xuyên lúc này mới cao hứng, khẽ ngâm nga đem món cá viên cùng đậu hũ mà hắn yêu thích nhất toàn bộ đều cho vào bên trong nồi lẩu.

Lục Hoán cũng thích ăn cái kia, Túc Khê đặc biệt mua hai gói, thấy Hoắc Kính Xuyên một lần duy nhất cho toàn bộ đổ vào, cô tức giận muốn đánh người, liền đứng dậy đi phòng bếp.

Lúc này Lục Hoán đang mang tạp dề, quay đầu nhìn cô một cái, trong mắt tất cả đều là ý cười, hắn nói: “Người tới là khách, cứ để huynh ấy ăn cho đã.”

Cá viên đậu hũ mặc dù đều bị Hoắc huynh ăn hết, nhưng hắn cao hứng ở trong lòng.

Túc Khê đi đến phía sau hắn, giúp hắn đem tạp dề buộc lên, nói với hắn: “Đối đãi với Hoắc Kính Xuyên thì không cần phải khách khí, tùy tiện xào vài sợi khoai tây là được, hắn từ nhỏ đã ở nhà ta ăn nhờ ở đậu rồi.”

Lục Hoán ở trong lòng có chút hâm mộ Hoắc Kính Xuyên, hắn nói: “Không khí nhà nàng rất tốt, chẳng thể trách Hoắc huynh thích đi.”

Ngắn ngủi trong vòng một tuần, Túc Khê đã dạy cho Lục Hoán cách sử dụng bếp gas để xào rau.

Lục Hoán ở trong Ninh Vương Phủ lớn lên, người khác chưa làm qua việc nặng riêng hắn tất cả đều đã làm qua, bởi vậy mà việc nấu cơm cũng cực kỳ thông thạo, chỉ là tại Yến quốc toàn bộ đều là dùng bếp lò củi lửa nấu cơm, ở nơi này còn là lần đầu tiên tiếp xúc với bếp gas. Hương vị món ăn hắn làm ra cùng với Túc Khê có một chút khác biệt, có điều đều ăn rất ngon, một tuần này hai người đều không thích đi nhà ăn ăn cơm nữa, thế là sau khi tan học liền trở về nghiên cứu thực đơn.

Rửa chén tất cả đều là Lục Hoán rửa, nhưng Túc Khê đau lòng hắn, sẽ giúp hắn bọc chăn mền, dù sao thì những thứ này tương đối tỉ mỉ hắn làm cũng không tốt.

Hai người ở trong căn hộ, đem thời gian trải qua thuận buồm xuôi gió.

Lục Hoán xào hai món rau, Túc Khê giúp đỡ bưng mấy chén cơm đi ra, quả nhiên thấy Hoắc Kính Xuyên cùng Cố Thấm đã ăn một vòng, đang ngồi cạnh khay trà uống Coca.

Nhưng mà ngửi được Lục Hoán rán thịt bò, cái mũi Hoắc Kính Xuyên giật giật, ánh mắt sáng rực, nhanh chóng cầm đũa lên: “Có lẽ nha! Sau này ai mà gả cho Lục Huynh của tớ quả thật có phúc!”

Túc Khê ngồi xuống, gõ một đũa qua: “Ăn cơm của nhà mi đi, miệng suốt ngày bô lô ba la.”

Lục Hoán ngồi sát bên Túc Khê khoanh chân, cười như không cười liếc mắt nhìn Túc Khê một cái.

Túc Khê cũng tương tự, nhanh chóng ngửa đầu nhìn trần nhà.

Nồi lẩu nóng hôi hổi, 4 học sinh cấp ba ăn đến đầu đầy mồ hôi.

Hoắc Kính Xuyên tựa như bị động kinh vỗ bàn một cái đứng dậy: “Chúc mừng Cao Tam! Chúc mừng nổi lẩu!”

Cố Thấm cũng cười đứng lên, dùng Sprite cùng hắn cụng ly một cái, nói: “Qua đợt này phải nắm chặt thời gian học tập, tớ còn muốn thi đậu đại học trọng điểm của thành phố nữa đó! Khê Khê, cậu muốn thi chỗ nào? Nghĩ ra chưa?”

“Trước mắt còn chưa có nghĩ tới.” Khuỷu tay Túc Khê chống đỡ đầu, đưa tay ra, vô cùng lười nhác mà cùng bọn họ cụng một cái, nói: “Hy vọng có thể ở chung một cái thành phố nha.”

Hoắc Kính Xuyên cúi đầu hỏi Lục Hoán: “Lục Hoán, còn cậu thì sao? Cảm giác thành tích của cậu không có gì đáng nói đó?”

Túc Khê suýt chút nữa cười sặc, mắng: “Còn chưa có thi đâu, làm sao cậu biết thành tích của Lục Hoán chẳng ra sao hả?! Tớ cho cậu biết Hoắc Kính Xuyên, đến lúc đó nếu như điểm thi của cậu ấy so với cậu cao hơn, thì cũng đừng khóc nhè!”

Hoắc Kinh Xuyên không phục: “Tớ dù sao cũng là nằm trong top 100.”

Lục Hoán cười cười, đứng lên, cầm cái ly cùng bọn họ chạm một cái, uống một hơi cạn sạch, nói: “Ta nguyện các vị đang ngồi ở đây hàng tháng vô ưu.”

“Phi.” Hoắc Kính Xuyên nói: “Cậu nói chuyện suốt ngày cứ văn văn nhã nhã, tóc cậu cắt ngắn rồi thì cũng đừng mặc đồ cổ trang nữa!”

Túc Khê cười haha.

Lục Hoán bất đắc dĩ nhìn cô một cái, ngồi xuống.

Đối với Lục Hoán mà nói, Túc Khê mang đến cho hắn không chỉ là một chiếc đèn, một tô mì, mà là một cái thế giới hoạt bát vui vẻ.

Trước đó Lục Hoán chưa bao giờ nghĩ tới, một người như mình lại có thể như thế này mà tồn tại, bên cạnh có người thân yêu, có bạn tốt, TV vô cùng náo nhiệt mà mở ra, nồi lẩu ê ẩm, cay cay mà phà khí nóng, mọi người cười cười nói nói, trêu nhau vui vẻ, hoàn toàn không lo nghĩ ngày mai sinh kế ra sao, âm mưu như thế nào.

Hắn chờ đợi ở bên cạnh Túc Khê mỗi một phút một giây, đều cảm thấy thỏa mãn, cảm thấy mình phảng phất như đang tham lam từ trên người nàng nhận lấy khí tức khói lửa nhân gian.

Coca có chút đen, Lục Hoán lần đầu tiên uống có cảm giác trong dạ dày phảng phất điên cuồng sủi bọt, sợ bị Túc Khê chế giễu đồ nhà quê đến từ Yến quốc, nên cũng không dám nói, uống nhiều thêm mấy hớp, hắn mới quen thuộc với loại đồ uống cacbon-axit này. Hắn đã càng ngày càng dung nhập vào cái triều đại này rồi.

Hắn uống một ngụm, thấy khóe miệng Túc Khê có chút mỡ bám vào, khóe mắt mỉm cười, rút cái khăn giấy rồi duỗi tay dài thuận tay lau cho cô.

Hoắc Kính Xuyên luôn luôn trì độn, còn chưa có ý thức được cái gì, mà Cố Thấm nhìn Lục Hoán, lại nhìn Túc Khê đang vùi đầu điên cuồng ăn, chỉ cảm thấy nơi nào có chút không thích hợp.

Ăn xong nồi lẩu, theo thường lệ lại là Lục Hoán thu thập.

Cố Thấm thì cũng thôi đi, còn có thể giúp đỡ lau lau cái bàn, còn Hoắc Kính Xuyên thì hoàn toàn lười biếng, sờ lấy cái bụng ngồi phịch xuống ghế sô pha vừa mới bóc tem, còn sai sử Lục Hoán lấy thêm một chai Coca tới.

Túc Khê tức giận đến nỗi đạp hắn một cái.

Lục Hoán không thèm quan tâm hắn: “Nam tử hán đại trượng phu có tay có chân, cả ngày mất tinh thần không phấn chấn thì còn ra thể thống gì, ngươi cứ thế này sẽ không có người gả cho ngươi đâu.”

Túc Khê cười ha ha phụ họa theo: “Đúng vậy!”

Hoắc Kính Xuyên: “…… Lẽ nào lại như vậy! Hai người các cậu cùng một chỗ ép buộc tớ! Túc Khê cậu là bạn thân của tớ hay là bạn thân của cậu ta?!”

Túc Khê mới không thèm để ý đến hắn, quay người tiến vào phòng bếp giúp Lục Hoán rửa chén.

Đến tám chín giờ tối, Hoắc Kính Xuyên cùng Cố Thấm cũng lười trở về ký túc xá, thế là ngồi xuống thảm trải trước sô pha, hướng về phía trên bàn để một đống đồ ăn vặt, tắt đèn, phòng khách đen kịt một màu, kết nối TV với máy tính bảng để bật màn hình chiếu, bốn người cùng nhau xem một bộ phim kinh dị Hàn Quốc.

Túc Khê cùng Cố Thấm ngồi ở giữa, Lục Hoán mặc áo khoác vào, ngồi ở phía bên phải Túc Khê.

So với thể loại phim thần tượng yêu đương, Lục Hoán đối với chuyên mục thế giới động vật, khoa học nghiên cứu các loại vô cùng si mê, đối với thể loại phim kinh dị thì cũng bình thường thôi, bởi vì căn bản không dọa được hắn. Ba người ngồi bên cạnh thì sắc mặt đã tái nhợt, dọa đến hồn phi phách tán, hắn nhìn thấy tên sát nhân ở bên trong TV vụng trộm tiến vào dưới gầm giường nữ chính, một mặt đờ đẫn.

Nữ chính nửa đêm phát hiện chốt cửa bị lắc lư, ngoài cửa có người.

Ba người ở bên này bị dọa đến nỗi la to “a a a”, Cố Thấm cùng với Hoắc Kính Xuyên ôm đầu kêu thảm, Túc Khê bị dọa đến nỗi ôm lấy eo Lục Hoán, vùi đầu vào trong lồng ngực của hắn.

Vành tai Lục Hoán đỏ lên:!

Còn có thể như thế này?!

Hắn đột nhiên cảm thấy thích phim kinh dị rồi.

Lục Hoán giương khóe môi, vuốt vuốt đầu Túc Khê, nói: “Giả thôi, có ta đây.”

“Đừng nói chuyện!” Túc Khê cố gắng hướng về phía người bên cạnh chen vào, hận không thể coi hắn thành một cái gối ôm bắt lại ngăn trở tầm mắt của mình, Lục Hoán có chút dở khóc dở cười, chủ động giơ tay lên, để cho cô ôm lấy cánh tay của mình, chỉ he hé ánh mắt, nhìn một chút xíu màn hình.

Không thể không nói ngồi ở bên cạnh Lục Hoán xem phim kinh dị, dường như bộ phim này không có khủng bố như vậy nữa.

Nhưng mà tiếp đó Hoắc Kính Xuyên thình lình thốt ra một câu: Các cậu nhìn về phía cửa sổ bên kia kìa làm sao lại có bóng người.”

“A a a Hoắc Kính Xuyên, nhà mi bị điên rồi a!” Cố Thấm Thấm cùng với Túc Khê đều sợ quá phát khóc, hồn phi phách tán.

Náo loạn một hồi, sau đó đã đến đêm khuya, sáng sớm ngày mai còn phải lên lớp tự học, bốn người cũng không thể dậy muộn, Cố Thấm xoa xoa mắt để đỡ buồn ngủ. Trong căn hộ có hai phòng, hai cô gái ở chung một phòng, Lục Hoán một phòng, Hoắc Kính Xuyên thì thập phần già mồm mà cho rằng hai cái đại lão gia thì không thể ngủ cùng một chỗ, thế là chiếm cứ một cõi trên ghế sô pha.

Cuối tháng 9 khí trời đã vô cùng mát mẻ, hàng lá vàng chậm rãi rơi xuống, áo ngủ Túc Khê đã đổi thành đồ len vải nhung mềm mại.

Cố Thấm có lẽ đã chơi quá high, cho nên lúc ngủ phát ra tiếng ngáy khe khẽ khi ngủ, Túc Khê không tài nào ngủ được, kéo lấy gối đầu, đi chân đất, rón rén đẩy cửa phòng Lục Hoán ra.

Ánh trăng sáng từ kẽ hở của rèm cửa chưa kéo lên mà chiếu vào, Lục Hoán một tay gối lên sau đầu, cũng không ngủ.

Hắn ngồi dậy nói: “Làm sao mà không mang dép lê? Trên mặt đất lạnh.”

“Xuỵt.” Túc Khê đem gối đầu để trên giường hắn, leo lên giường, nói: “Hai người bọn họ ngủ rồi, đừng làm bọn họ thức dậy.”

Lục Hoán cũng mặc đồ ngủ, đoạn thời gian trước Túc Khê mua cho hắn, từ trường bào quần áo lót màu trắng đổi thành loại quần dài ống tay áo với họa tiết hoạt hình, hắn ngay từ đầu còn có chút không quen, nhưng hiện tại đã triệt để quen thuộc.

“Ngủ không được sao?” Lục Hoán cúi đầu nhìn Túc Khê.

Túc Khê ở một bên giường nằm xuống, ôm eo của hắn, từ từ nhắm hai mắt, nhẹ giọng nói: “Umh, có lẽ là ăn quá no, dạ dày không thoải mái lắm.”

Lục Hoán cũng nằm xuống, cách Túc Khê một lớp áo ngủ, giúp Túc Khê xoa bóp. Cùng với nam sinh ở trong trường không thể gánh trọng trách mà so sánh, bàn tay của hắn thập phần có lực, lòng bàn tay ấm áp xoa xoa dạ dày Túc Khê, khiến cho cô cảm thấy ấm áp, muốn phát ra âm thanh thỏa mãn.

Túc Khê mở mắt, phát hiện Lục Hoán đang nằm nghiêng, chính là không hề chớp mắt mà chăm chú nhìn cô.

Khuôn mặt của cô đột nhiên nóng lên: “Làm gì mà nhìn ta như vậy?”

Vành tai Lục Hoán có chút đỏ hồng không dễ dàng phát giác: “Ta chỉ là đang nghĩ, trong phòng không phải là mở điều hòa không khí sao, nhưng vì sao mà lại nóng như vậy?”

Túc Khê không biết nói gì hơn: “Trong đầu chàng đừng có mà nghĩ mấy cái tư tưởng đen tối, bằng không ta đi ra.”

“Ta cái gì cũng không nghĩ.” Lục Hoán giơ lên hai ngón tay, chứng nhận sự trong sạch của bản thân: “Chưa lập gia đình cùng nàng, ta sẽ không đối với nàng làm bất cứ chuyện gì.”

Hắn vuốt ve tóc Túc Khê, nói: “Trong mắt của ta, nàng vẫn còn nhỏ.”

Cả người Túc Khê cảm thấy không khỏe lắm, hạ giọng nói: “Đừng có dùng cái giọng của lão cha này nói chuyện nha, lúc trước chàng còn chưa có xuyên qua, ta mới phát giác được là chàng nhỏ đó.”

“Vậy hiện giờ thì sao?”

Lục Hoán không phục lắm, xoay người đè lên người Túc Khê. Hắn ngây thơ mà chú ý giữ khoảng cách, cơ thể cũng không tiếp xúc đến Túc Khê, nhưng chỉ là khí tức của nam thanh niên trẻ tuổi phồn thịnh đập vào mặt, liền khiến cho hô hấp của Túc Khê có chút không lưu thông. Cô cố gắng ổn định lại nhịp tim, mở to hai mắt nhìn hắn.

Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, chiếu lên gương mặt tuấn tú trắng nõn của hắn, cũng rơi vào vành tai đã bị nhuộm đỏ một mảnh của hắn.

Bả vai của chàng trai trẻ hóa ra rất rộng, cánh tay chống đỡ thân người cũng rất rắn chắc.

Hắn rất ôn nhu, thậm chí lúc chống hai tay lên gối đầu cũng cẩn thận từng li từng tí không có đè lên tóc cô.

Túc Khê mê muội mà nhìn Lục Hoán, trong lòng bỗng nhiên tràn ngập xúc động muốn ôm lấy hắn, hôn hắn.

Trước kia là chưa từng yêu đương, đối với mấy cái cảnh nhân vật nam nữ hôn nhau ở trong phim truyền hình cũng không quá rành rọt, trên dưới có hai cái bờ môi thôi, có gì tốt đâu mà hôn với chả hít, nhưng mà cô hiện tại lại giống như là chịu sự cám dỗ của Eva, một cái chớp mắt này lại muốn xông vào trong ngực hắn, ngày mai không rời giường, ngày kia không đi học, cứ như vậy mà ôm hắn thật chặt.

Hóa ra thích chính là loại cảm giác này nha, Túc Khê ở trong lòng nghĩ nghĩ, thực sự là vô cùng kỳ diệu.

Túc Khê mặt đỏ tới tận mang tai mà quay mặt sang chỗ khác:“…… Không nhỏ.”

Lục Hoán nhìn cô chăm chú, hầu kết vô thức giật giật, hắn nhẫn nại khắc chế, ở bên cạnh cô nghiêng người nằm xuống, một cánh tay ôm lấy cô: “Có thể ngủ như thế này được không?”

Túc Khê tiến vào trong ngực hắn, nhắm hai mắt lại, khóe môi giương lên: “Có thể.”

Lục Hoán ôm chặt eo của cô, phát hiện eo của cô gái đã vậy còn quá mỏng manh, mặc dù không đến mức vừa ôm trọn, nhưng mà cách một tầng áo ngủ, phảng phất cũng có thể cảm giác được xúc cảm da thịt mềm mại nhẵn nhụi của cô.

Không được, không thể nghĩ đến những thứ này, Lục Hoán mặc niệm mấy lần Sắc Tức Thị Không.

Hắn nghe thấy Túc Khê ở bên cạnh ngáp một cái, hỏi: “Gần đây chàng tập thể dục theo đài* đã học tạm được chưa?”

* 广播体操 [ Guǎngbò tǐcāo]: Radio Calisthenics – Một nhóm người sẽ tụ tập lại và tập những bài vận động trên nền nhạc được phát ở radio mỗi buổi sáng.

Tập thể dục theo đài, Lục Hoán học có chút cực khổ, dù sao thì bạn học ở trong trường cũng là học từ nhỏ, hắn giữa đường xếp lớp đi vào, còn chưa tập qua, mấy ngày này Túc Khê ở trong nhà cũng dạy hắn một lần, cũng may là hắn có bản lĩnh đã gặp qua thì sẽ không quên được cùng với cơ thể có năng lực cân đối rất mạnh, nhìn hai lần đại khái liền biết.

Lục Hoán: “Đại khái là biết, tuần tiếp theo là nội dung gì? Mạt chược sao?”

Túc Khê cùng hắn lập một cái danh sách, một tuần dạy hắn một thứ mà trong sách giáo khoa ở thế giới này không có.

“Đúng vậy, mẹ ta thích chơi mạt chược, sau này ăn tết mang chàng tới nhà, chàng biết đánh mạt chược sẽ được cộng thêm điểm đó.”

Lục Hoán cười cười, nói: “Quan trọng nhất, chính là thi cùng một trường đại học.”

Hắn cũng hiểu đại khái về cơ chế đại học của thế giới này, đợi đến khi lên đại học, liền không phải như thế này cả ngày toàn đi học nữa, mà là giáo trình môn tự chọn, đến lúc đó hắn liền có thể dễ dàng qua lại giữa Yến quốc cùng với thế giới này.

Với kế hoạch chung như vậy, hắn cùng với Túc Khê đều đối với tương lai tràn đầy mong đợi.

Túc Khê mở mắt ra, cùng Lục Hoán bốn mắt nhìn nhau, trong lòng cảm thất rất an tâm.

Đứa con yêu cho người ta cái cảm giác phải nói như thế nào đây, thật giống như đầu mình đang gối trên cánh tay hắn vậy, thoải mái lại vừa ấm cúng, cũng giống như là bến cảng, mãi mãi cũng không bao giờ rời đi, cho dù tương lai có cái gì trở ngại đi chăng nữa, hắn đều tuyệt đối sẽ dắt tay của mình, gắt gao nắm chặt không buông ra, mang theo mình cùng đi về phía trước.

Lục Hoán cũng nhìn Túc Khê, hắn mang ánh trăng sáng, Túc Khê lại vừa vặn đón ánh trăng. Ánh sáng nhàn nhạt rơi vào gương mặt trắng nõn sạch sẽ của Túc Khê, lông mi của cô quét một cái bóng nhỏ dưới mí mắt.

Cô hướng về phía hắn cong cong khóe môi, trái tim của Lục Hoán đều nhanh hòa tan.

“Còn có một việc.” Lục Hoán mong đợi nói: “Trước khi thành hôn, có thể như thế sao?”

Túc Khê còn chưa kịp phản ứng, hắn nói ‘như thế’ là cái gì.

Chỉ thấy đầu của hắn bỗng nhiên xích lại gần cực nhanh, tại mi tâm, chóp mũi cùng trên môi cô, mỗi một cái ấn xuống 3 cái hôn như chuồn chuồn lướt nước.

Hôn xong, cả khuôn mặt Lục Hoán vùi vào gối đầu, vành tai đỏ đến không tưởng tượng nổi.

Túc Khê bỗng nhiên có chút ghét bỏ, cảm thấy hắn rất vô dụng, trừng mắt, hỏi hắn: “Chàng chẳng lẽ chưa thấy qua người khác hôn sao? Chưa ăn qua thịt theo thì dù sao cũng nên thấy qua heo chạy chứ?”

Lục Hoán cảm thấy vừa mới rồi cũng đã vô cùng quá mức rồi, nhưng mà vạn vạn không nghĩ tới Túc Khê còn có chút ghét bỏ. Hắn đem Túc Khê ôm sát lại, mờ mịt hỏi: “Vậy phải như thế nào?”

Cô bỗng nhiên có cảm giác Lục Hoán không được, chính mình so với Lục Hoán được hơn nhiều, dù sao thì cũng đã nhìn qua vô số nhân vật trong phim truyền hình dài tập.

Hơi thở hai người xích lại gần, nhiệt độ không khí đột nhiên tăng cao.

Lục Hoán ngừng thở nhìn chăm chú Túc Khê, tựa như mê muội, bỗng nhiên không đầu không đuôi mà thốt ra một câu: “Tiểu Khê, nàng thật là đẹp mắt, lòng ta duyệt nàng.”

“…… Ta cũng thích chàng.” Túc Khê đột nhiên công phá, nghĩ thầm thôi bỏ đi, để cho Lục Hoán biết mình so với hắn tiến bộ hơn đi, hắn phiền muộn đã nhiều ngày rồi.

Túc Khê tự nhận mình vô cùng khéo hiểu lòng người, ngược lại vùi đầu vào trong lồng ngực Lục Hoán, cười nói: “Nhưng chàng có thể học trước hôn là như thế nào nha.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hôm sau.

Bị lão bà chê Lục Hoán quá thanh tao, thế là ngồi xếp bằng xuống, nghiêm túc ở trong hành cung Thai Sơn mở ra 《Chín mươi chín chiêu thức hôn nhau》được tải từ trên mạng về.

 

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

Leave a Reply

error: Content is protected !!