Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 75

Chương 75. Bạn học này, nhìn thành tính học tập có vẻ rất tốt.

Lục Hoán lúc trước mua nhà sang tên có nghiêm túc tra duyệt một chút tư liệu của thế giới này, phát hiện cũng không hề giống như Yến quốc chỉ cần xuất bạc cùng với công văn của Hộ Bộ liền có thể mua được một mảnh đất cùng phủ đệ, chỉ đơn giản như vậy, nhưng ở đây thì cần tầng tầng xét duyệt, hết sức rườm rà.

Thế là nửa tháng trước liền đã sớm bắt đầu chuẩn bị.

Có hai ngày hắn thừa dịp thời điểm Túc Khê ngủ trưa, thông qua môi giới, đi qua đây xem vài phòng.

Khu vực mới này tất cả đều là bất động sản ngoài kế hoạch*, nếu muốn mua lại một căn, cũng chỉ có thể mua sang tay. Vốn dĩ Lục Hoán đối với căn hộ đã qua sử dụng thì thập phần không vui, nhưng không nghĩ tới lại hết sức thuận lợi tìm được một căn hộ trang trí phong cách vô cùng sạch sẽ, tựa như phòng mới tinh.

*期房 [Qīfáng]: Off the plan housing – Là những ngôi nhà đang trong quá trình xây dựng, chưa hoàn thiện, không thể đưa vào sử dụng. Điều này có nghĩa rằng các nhà phát triển có được giấy phép bán trước nhà ở thương mại để có được quyền sở hữu bất động sản (giấy chứng nhận tài sản chính). Trong đó nhà ở thương mại trong giai đoạn này được gọi là nhà ở ngoài kế hoạch. Người tiêu dùng nên ký hợp đồng mua bán trước khi mua nhà ở giai đoạn này.

Trong những trường hợp bình thường, giá nhà ở ngoài kế hoạch tương đối thấp và có nhiều cơ hội để lựa chọn hơn. Tuy nhiên, vì việc thanh toán trước rồi mới giao nhà nên quá trình và kết quả của việc mua và tiêu dùng phụ thuộc vào kết quả hoạt động của các quyền và nghĩa vụ quy định trong hợp đồng mua bán. Trong khi đó việc thực hiện hợp đồng mua bán không chỉ chịu sự ảnh hưởng của hoạt động của chính chủ đầu tư mà còn bị hạn chế bởi nhiều yếu tố khách quan. Do những ưu và nhược điểm khác nhau của hệ thống nhà ở ngoài kế hoạch, nên loại nhà ở này đang có xu hướng hủy bỏ ở Trung Quốc.

Chỗ này cách trường học của Túc Khê rất gần, giữa trưa nàng có thể tới nghỉ trưa, không cần phải nằm trên bàn mà ngủ nữa.

Lục Hoán vừa nghĩ như thế, liền cảm thấy căn hộ này vô cùng phù hợp, thế là cấp tốc chuẩn bị xong tiền.

Nếu là vị thành niên mà nói, cho dù là mua nhà hay là mở tài khoản ngân hàng đều cần người giám hộ, rất là phiền phức. Vì Lục Hoán lấy được thẻ căn cước của người trung gian ngược lại là nói có thể đem lý lịch của Lục Hoán sắp xếp vào một viện mồ côi mười mấy năm trước trong thành phố, sau đó còn có thể thay hắn tìm được một ông lão họ Lục, chỉ cần cho một khoản tiền, người kia liền có thể trở thành người giám hộ của hắn.

Nhưng mà Lục Hoán tại Yến quốc cũng không có thân nhân gì, ở trong cái thế giới này, hắn hy vọng trên sổ hộ khẩu của hắn chỉ có duy nhất Túc Khê.

Thế là thời điểm Lục Hoán đang giải quyết thẻ căn cước, liền dứt khoát đem tuổi của mình tăng thêm vài tháng, trực tiếp trở thành người trưởng thành.

Bằng cách này, gọn gàng, đã giảm bớt đi được rất nhiều phiền phức.

Môi giới lúc nhìn thấy thiếu niên này thanh toán toàn bộ, mà không phải là hướng ngân hàng vay một phần kiểu, đơn giản là choáng váng. Chủ căn hộ trước chỉ sợ Lục Hoán đổi ý, nên cũng rất phối hợp, vì vậy mà chuyện này rất nhanh liền đã xử lý xong xuôi. Thủ tục mua nhà cũng không có vượt quá nửa tháng.

Trước đó còn mọi chuyện còn chưa có xong, Lục Hoán lo lắng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thế là không có cùng Túc Khê nói qua.

Hết thảy mọi chuyện làm xong xuôi, đêm nay hắn liền muốn mang Túc Khê tới, cho nàng một kinh hỉ.

Túc Khê đúng là vô cùng kinh hỉ, cô ở trong căn hộ đi lòng vòng, hưng phấn mà đánh giá từng ngóc ngách, trong đầu lúc này cũng là đầy ắp suy nghĩ chỗ này thì muốn bố trí gì.

Chủ căn hộ trước khi dọn đi sau đó, Lục Hoán đã thành thạo cho gọi 5, 6 nhân viên quét dọn trong thành phố, để cho người ta đến quét dọn qua, vì vậy mà căn hộ bây giờ lại sạch sẽ gọn dàng đến vậy, duy chỉ là không có đồ gia dụng gì.

Túc Khê đi đến phòng bếp kéo tủ lạnh ra nhìn, hưng phấn mà nói: Ngày mai sau sau khi tan học có thể đi siêu thị một chuyến, mua một ít thức ăn đem toàn bộ lấp đầy tủ lạnh!

Cô đã có thể tưởng tượng đầy đủ cảnh tượng sinh hoạt cùng Lục Hoán ở chung một chỗ ngồi ở trên ghế salon ăn khoai tây chiên, lướt weibo, chơi game!

Lục Hoán đi phía sau cô, nói: “Còn có giường, bàn, đèn mấy cái gia cụ này, hôm khác đi đặt mua a.”

“Còn có!” Túc Khê đột nhiên quay người lại, trên sàn vừa mới phủ sáp bóng, rất trơn, cô suýt chút nữa mà ngả người về phía sau, Lục Hoán nhanh mắt lẹ tay mà giữ chặt. Túc Khê vô cùng kích động nên hoàn toàn không để ý tới những thứ khác, cô ngẩng đầu lên ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm vào Lục Hoán: “Ta có thể nuôi mèo ở chỗ chàng sao??!”

Con gái ai mà không muốn nuôi thêm một chú mèo nhỏ xinh đẹp đáng yêu đâu, Túc Khê mỗi lần dạo phố, nhìn thấy quán cà phê mèo cùng với cửa hàng thú cưng ở bên đường đều không thể nhúc nhích, nhưng mẹ Túc lại có bệnh thích sạch sẽ, nên không thể nào để cho cô nuôi, cô đòi hỏi nũng nịu mười mấy năm liền đều không có tác dụng.

Nhưng mẹ Túc trăm triệu lần lại không nghĩ tới, bà không để con gái của bà nuôi, tự nhiên có người khác mua nhà để cho con gái bà nuôi a!

Nội tâm Túc Khê đều nhanh dậy sóng, bỗng nhiên ôm lấy eo Lục Hoán, dùng cả tay chân mà bám lên, ngẩng đầu nhìn hắn: “Lục Hoán, để cho ta nuôi mèo nha!”

Trái tim của Lục Hoán đã nhanh nhảy thình thịch, hoàn toàn chống đỡ không được.

Hắn không chút suy nghĩ, trực tiếp liền muốn đáp ứng, nhưng lời đến khóe miệng kịp thời thắng xe lại — Nàng nếu như là nuôi mèo, có phải sẽ có đứa con yêu mới hay không? Đến lúc đó còn có thể dành ánh mắt cho mình nữa sao?

Lục Hoán ở trong lòng rất là hoài nghi.

Hắn luôn có cảm giác Túc Khê yêu thích mình thực sự không đáng tin cậy cho lắm, thật là có phải loại thích mà nữ hài tử đối với nam hài tử hay không? Chẳng lẽ là đem tâm thái chơi game nuôi con chuyển sang thành nuôi con thực tế đi?

Túc Khê cứ nũng nịu bên eo hắn, hỏi: Chàng có chuyện gì vậy? Còn đang nghĩ không đáp ứng?”

“Nàng mặc quần áo cho tốt lại nào.” Lục Hoán đưa tay kéo lấy bộ đồ ngủ ở dưới lớp áo khoác Túc Khê, ngăn trở xương quai xanh lộ ra.

Hầu kết hắn động đậy, nhìn về nơi khác, trên mặt cố ý lộ ra thần sắc do dự: “Umh, cái này ta phải cân nhắc.”

“Còn cân nhắc?” Túc Khê giận không có chỗ phát tiết, đã từng nói hữu cầu tất ứng đâu, chẳng lẽ đứa con yêu cánh cứng cáp rồi?!

“Thế như thế nào chàng mới có thể đáp ứng?” Túc Khê hỏi.

Lục Hoán: “Thứ nhất, để mèo ngủ ở phòng khách hoặc ban công, không thể chui vào ổ chăn của nàng.”

Túc Khê nghĩ nghĩ, nuôi mèo không phải là vì từ trong chăn lấy ra một cái mềm mềm nhũn nhũn đáng yêu sao, không để mèo chui vào ổ chăn quả thực là tán tận lương tâm! Lục Hoán ngươi tán tận lương tâm!

Nhưng mà mặc kệ đi, cứ đáp ứng, đến lúc đó Lục Hoán còn có thể xông vào phòng cô đem con mèo ném ra bên ngoài sao?

Thế là cô cười híp mắt nói: “Đó là đương nhiên, không thành vấn đề, ta hiểu, chàng sợ mèo rụng lông, lúc ta giặt ga giường sẽ làm dơ máy giặt, liên lụy đến chiếc giường đơn của chàng.”

Lục Hoán: “……”

Hắn ở trong lòng tự nhủ, không, nàng không hiểu.

Túc Khê hỏi: “Còn có điều gì nữa sao? Điều thứ hai cùng thứ ba đâu?”

Lục Hoán hùng hồn khí khái nói: “Điều thứ hai cùng điều thứ ba ta còn chưa nghĩ ra, chờ suy nghĩ kỹ sẽ tìm nàng thực hiện.”

Túc Khê có chút câm nín, hoài nghi Lục Hoán gần đây dùng điện thoại mới mua mà xem Ỷ thiên đồ long ký, học theo Chu Chỉ Nhược. Nhưng mắt thấy chú mèo nhỏ gần trong gang tấc, cô cũng liền đáp ứng. Ngược lại Lục Hoán còn có thể đưa ra yêu cầu gì nữa đây? Tốt xấu gì chẳng qua cũng là sinh nhật muốn cô tặng quà đây mà, muốn ăn đồ ăn cô tự mình làm.

Đêm nay, Túc Khê sau khi được Lục Hoán đưa trở về nhà, đem hưng phấn cùng chờ mong giấu ở trong lòng, ở trên mạng tìm tòi hơn nửa đêm lướt xem trại nuôi mèo, dự định nhanh chóng đi đón một bé mèo mềm mại trở về.

Mua mèo về sẽ có thêm nhiều việc khác, còn phải mua ổ mèo, tấm cào mèo, đồ ăn cho mèo các loại, thế là Túc Khê xem trại nuôi mèo xong, lại lập tức đi dạo Taobao, còn vui rạo rực mà đem một đống lớn thực phẩm dinh dưỡng cho vào trong giỏ hàng.

Lục Hoán thay đổi sang bộ quan phục lụa trắng lúc tới, trở lại Hoàng Tử Phủ ngủ lại, sau đó liền nhịn không được mở màn sân khấu ra nhìn nàng.

Khi nhìn thấy nàng bốn giờ sáng còn đang lướt điện thoại mang một mặt si mê mà xem mèo rồi cười, hắn:…..

Tuy quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, nhưng Lục Hoán chân chân thật thật mà hối hận đáp ứng chuyện này.

……

Lục Hoán trước khi đi canh giữ Hoàng Lăng, có đi thăm hỏi đám người Trấn Viễn Tướng Quân cùng Vân Thái Úy, sau đó cùng thương lượng một chút chuyện kế tiếp.

Hiện tại Thái tử đã bị cấm túc, bên Thừa tướng đã có chỗ hở, chia đàn xẻ nghé, thế lực bên ngoài không còn mạnh mẽ như lúc trước nữa, đang hợp với tâm tư của Hoàng thượng. Nhị hoàng tử lúc trước ngủ đông một thời gian, hiện giờ dã tâm cũng dần dần lộ ra khỏi mặt nước. Hắn cùng với Ngũ hoàng tử ở giữa, tất phải còn muốn có chỗ đọ sức.

Kinh thành cũng sẽ không còn gió êm sóng lặng nữa, tình thế chỉ có thể càng ngày càng hung hiểm.

Lục Hoán một năm này chờ đợi tại Hoàng Lăng, mặc dù là chính hắn đi thỉnh nguyện, nhưng người bên ngoài đều không biết, hầu hết đều cho là hắn đang bị Hoàng thượng phạt tội, cái này ngược lại khiến cho sự cảnh giác của mấy vị Hoàng tử khác đối với hắn cũng hơi lui bớt.

Cứ như vậy, trong lúc mấy người này tranh đấu, hắn ngược lại có thể đi làm rất nhiều chuyện khác, không sợ bị quấy nhiễu.

Trong đó có một chuyện chính là còn chưa hoàn thành nhiệm vụ thứ mười sáu, tiến lên cải cách thuế má lao dịch của Yến quốc.

Lục Hoán cùng Binh Bộ Thượng Thư thương thảo qua, hiện tại trong chốc lát muốn giảm bớt thuế lao dịch, cắt giảm áp lực cho bách tính, cơ hồ là chuyện không có khả năng làm được.

Dâng sổ thượng tấu cho Hoàng đế, cũng sẽ trực tiếp bị ném trở về.

Dù sao thì, phải từ tình huống thực tế mà bắt đầu — Yến quốc cũng không phải là vùng đất giàu có gì, quốc khố cũng trống rỗng. Chân trước đã đánh lui quân địch tại Bắc biên cương cho nên những năm này mặc dù tạm thời sẽ không xâm phạm, nhưng mà Yến quốc vẫn là cần dưỡng tốt binh lực, để phòng trường hợp vạn nhất. Những chuyện này, toàn bộ đều là cần đốt tiền.

Muốn làm đến điểm này, thì điều kiện tiên quyết là quốc khố của Yến quốc trước phải giàu có mới được.

Bời vì cái gọi là tăng thu giảm chi. Một bên phải đẩy mạnh kỹ thuật trồng trọt trong nông hộ Yến quốc, tăng cường sức sản xuất. Ở một bên khác cũng phải ra tay với đám quan lại tham ô. Chính là như lúc trước điều tra ra Đông cung Thái tử vơ vét của cải vô số, trong triều đình dạng sâu mọt tham lam ham món lợi nhỏ này đã lớn đến mức nào rồi, từng cái một đi thăm dò, cũng cần hao phí một chút thời gian, lại còn không thể rút dây động rừng*.

*打草惊蛇 [Dǎcǎojīngshé]: Đả thảo kinh xà là một câu thành ngữ có gốc tích từ Trung Quốc và là một trong 36 kế của bộ Binh Pháp Tôn Tử. Câu thành ngữ được sử dụng để miêu tả một hành động không kín kẽ cẩn mật, để cho đối thủ phòng bị. Nó cũng có nghĩa là hành động hấp tấp, khiến địch thủ cảnh giác từ đó làm hỏng việc lớn. Đả thảo kinh xà tương đương với câu thành ngữ Rút dây động rừng của Việt Nam.

Lục Hoán đi tới Hoàng Lăng, vừa vặn mượn thời gian một năm này, âm thầm điều động thuộc hạ bên người hoàn thành những chuyện này.

……

Đến nỗi nhiệm vụ thứ mười bảy, ngay lúc Hoàng thượng tiếp nhận đề xuất ban đêm cấm đi lại này, đồng thời để cho các châu làm thử, sau đó Lục Hoán ở bên này liền đã nhận được thông báo chúc mừng hoàn thành nhảy ra:【 Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ thứ mười bảy: Tra ra chuyện án mạng ở trong kinh thành, làm giảm tỷ lệ phạm án phổ biến tại các châu! Thưởng lượng vàng +3000, điểm thưởng +15. 】

Túc Khê cùng với Lục Hoán đều phát hiện, nhiệm vụ sau khi đạt đến 200 điểm, tất cả đều trở nên vô cùng khó khăn, cơ hồ đều có liên quan đến chính sách cải thiện toàn bộ Yến quốc.

Chẳng thể trách thời điểm Túc Khê từ lúc bắt đầu làm mấy cái nhiệm vụ kia thay Lục Hoán nhận được sự thưởng thức của Lão phu nhân, hệ thống nói độ khó chỉ có mấy sao, càng về sau thăng quan đến tòng tứ phẩm, độ khó cũng tăng lên đến hai mươi mấy sao!

Hóa ra là khó khăn nằm ở phía sau!

Mà nhiệm vụ thứ mười bảy hiện tại, độ khó cũng đã 45 sao!

Chớ nói chi là nhiệm vụ thứ mười sáu thực hiện cải cách giảm thuế má, độ khó đã đạt đến 65 sao.

Ngay cả cái này, còn chưa có cách.

Túc Khê vô cùng hoài nghi nhiệm vụ đạt đến 100 sao độ khó khăn rốt cuộc là biến thái đến mức nào.

……

Sau khi nhiệm vụ thứ mười bảy được hoàn thành, điểm số mới đạt tới 215, bởi vì độ khó cao, cho nên tiến độ cũng bắt đầu trở nên chậm dần. Lục Hoán tiếp nhận lấy lệ mà để cho hệ thống nhanh chóng hiện ra nhiệm vụ thứ mười tám.

Nhiệm vụ thứ mười tám là: 【Mậu dịch cùng với ngoại giao qua lại ở bên ngoài Yến quốc, hiện chưa có luật lệ và quy định, xin mời chỉnh đốn lại giao dịch với thương nhân người Hồ vùng Tây Vực thường hay lui tới, thành lập cơ quan giám sát buôn bán với bên ngoài. Lượng vàng khen thưởng là 4000, điểm thưởng là 18.】

Yến quốc những năm này đuôi to khó vẫy*, Hoàng thượng mặc dù không phải dạng người ngu ngốc, nhưng hoàn toàn chính xác là không có cách nào chiếu cố toàn vẹn vấn đề dân sinh kinh tế, quân đội Yến quốc.

*尾大不掉 [ Wěidàbùdiào]: Ẩn dụ xưa cho rằng quyền lực hoặc là thế lực của một tổ chức quá lớn dẫn đến làm việc không hiệu quả.

Thế là rất nhiều thương nhân đến từ dị quốc đến Yến quốc mua rất nhiều vật liệu gỗ trân quý, dược liệu với giá cả vô cùng rẻ tiền, mang tới trao đổi nhưng toàn là mấy bảo thạch nhìn thì đẹp đẽ, nhưng kỳ thực lại không có tác dụng gì.

Rất nhiều quan viên đều bị lừa qua, đem bảo thạch mua trở về, lại phát hiện rơi xuống đất thì lập tức liền vỡ nát.

Thị trường giao dịch buôn bán bên ngoài vô cùng hỗn loạn, Yến quốc bởi vì số lượng lớn dược liệu trong dân gian bị hao hụt, thời điểm quốc khố muốn bổ sung phong phú, ngược lại không thể không từ dị quốc mà mua vào. Một đoạn quá khứ dài như vậy, Yến quốc tự nhiên càng ngày càng trở nên nghèo khó thiếu thốn, mà dị quốc lại dần dần trở nên giàu có.

Theo ý kiến từ chỗ Túc Khê bên kia chính là, cần phải đem thế cục mậu dịch Yến quốc nghịch chuyển thành xuất siêu, tăng tường sinh kế cho người dân.

Lục Hoán tiếp nhận nhiệm vụ thứ mười tám, nhưng mà nhiệm vụ này cũng là nhiệm vụ trường kỳ, còn phải quan sát một chút quan viên đi đưa tấu chương cho Hoàng thượng chỗ bên kia.

Tạm thời cũng không thể gấp.

……

Đám người Trấn Viễn Tướng Quân vốn cho là Lục Hoán còn đi canh giữ Hoàng Lăng, lại bị Hoàng thượng phạt tội, nhưng mà trải qua sự giải thích từ Lục Hoán, bọn họ ngược lại là hiểu được.

Lục Hoán sở dĩ hạ quyết sách này xác thực không sai. Trước mắt mấy vị hoàng tử trong kinh thành đều muốn thượng vị, nguyên bản những người có dã tâm thì còn có thể kiềm chế chút đỉnh, nhưng sau khi Lục Hoán lấy thân phận Cửu hoàng tử mà hồi kinh, Nhị hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử liền nhao nhao đều không nén được tức giận. Nếu như Lục Hoán còn tiếp tục lưu lại kinh thành, kế tiếp nhất định phải đón lấy sự chèn ép từ trong tối ngoài sáng chỗ bọn hắn.

Đối với cái này Lục Hoán ngược lại là cảm thấy chưa đủ kinh sợ, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn thì cũng được. Nhưng mà nếu như cứ một mực như vậy, liền sẽ không thể phân thân đi làm chuyện khác. So với cùng bọn hắn giao đấu, tranh đoạt vị trí ngôi cửu ngũ chí tôn, chẳng bằng đem thời gian tiêu tốn vào một chút chuyện có thể trợ giúp cho lê dân bách tính.

Bọn hắn muốn leo lên hoàng vị, phần dã tâm này thật ra là không sai, nhưng kể cả đem đối thủ từng cái đấu rơi đài, làm Hoàng đế, thì bách tính Yến quốc vẫn là ở vào trong tình thế như thủy hỏa chi trung*. Nhân tâm cũng sẽ không quy thuận.

水火之中 [Shuǐhuǒ zhī zhōng]: Ý chỉ cho tai họa và khó khăn.

Trong kinh thành bảy ngày tang sự đã trôi qua, toàn thành đều là lụa trắng.

Mưa to ngừng rơi sau đó, trong Hoàng cung phái tới hai nhóm Vệ Lâm Quân, ban cho Lục Hoán, hộ tống hắn một đường đi tới Hoàng Lăng.

Dù sao thì cũng là Hoàng tử, canh giữ Hoàng Lăng cũng không có khả năng thật sự lạnh lẽo thanh bần như vậy, tương phản, Lục Hoán hiện đang ở trong một nơi tên là hành cung Thai Sơn, cùng với Hoàng tử phủ trong kinh thành không kém nhau mấy, nhưng chính là có chút thanh lãnh, ngoại trừ Vệ Lâm Quân cùng hắn mang từ Bắc biên cương tới cùng với một vài bộ hạ Vũ Lâm Vệ bên ngoài trú đóng, lại nhìn không thấy được sự phồn hoa náo nhiệt của phố xá kinh thành.

Không còn quan viên nối liền không dứt mà đến nhà, Lục Hoán đem người sai phái ra ngoài, bên cạnh chỉ để lại một hạ nhân thân tín chiếu ứng, bắt đầu trong không khí thanh nhàn u tĩnh mà bế quan, dựa theo luật lệ canh giữ Hoàng Lăng, sao chép một chút kinh văn.

……

Mà bên này, Túc Khê khai giảng báo danh đã được ba ngày, cô dứt khoát đợi Lục Hoán đến được hành cung Thai Sơn mới ở lại, sau đó đợi thêm hắn bắt đầu nhập học. Dù sao thì có rất nhiều chuyện Lục Hoán vẫn còn chưa rành lắm, cũng không thể nào mà đi qua trường học của cô, Túc Khê sợ hắn lạc đường.

Hôm nay mới hơn 6 giờ sáng, Lục Hoán đến, Túc Khê chờ hắn sau khi đổi lại quần áo xong xuôi, lôi kéo hắn cùng nhau đi ra ngoài, chuyện đầu tiên phải làm trước khi bắt đầu khóa học —

Cắt tóc!

Tóc Lục Hoán dài như vậy chắc chắn lúc tiến vào cổng trường sẽ không vào được, thầy chủ nhiệm nhìn thấy nhất định đem hắn ngăn lại.

“Nhất định phải cắt sao?” Túc Khê đưa tay sờ sờ vào mái tóc dài đen nhánh của Lục Hoán, nhìn hắn một bộ dáng khí định thần nhàn, cảm thấy mình còn đau hơn so với hắn.

Cô hỏi: “Vậy chàng bên kia phải làm sao bây giờ? Nam tử Yến quốc tất cả đều là tóc dài ngọc quan, bị phát hiện chàng tóc ngắn như vậy, có thể hay không sẽ rất kỳ quái?”

Lục Hoán: “Hành cung Thai Sơn vắng vẻ, cơ hồ không có người đến, bên cạnh ta cũng là tâm phúc, không ngại, nếu như muốn xuống núi, ta đeo mũ lụa mỏng lên liền có thể. Đợi sang năm hồi kinh, tóc cũng đã dài rồi.”

Túc Khê vẫn là không quá cam lòng, để cho Lục Hoán đi xa một chút, chụp cho hắn mấy tấm hình trong dáng vẻ còn tóc dài, lưu giữ trong điện thoại di động, lúc này mới dẫn hắn cùng nhau đi đến một cái tiệm khá nổi tiếng trên mạng mà mình đã đặt trước.

Lúc hai người tiến vào tiệm, hơn 8 giờ sáng, tiệm nổi tiếng này vừa mở cửa, không có khách hàng khác, cũng chỉ có một người thợ cắt tóc.

Thầy Tony nhìn thấy Lục Hoán mà kinh ngạc không thôi ngỡ như gặp được thần tiên, biểu cảm thập phần khoa trương: “Soái ca, muốn cắt kiểu đầu nào?”

Lục Hoán: “Hỏi nàng.”

Túc Khê từ trong điện thoại di động tìm ra ảnh chụp của một idol trẻ tuổi tiểu thịt tươi mà mình thích nhất, để cho thợ cắt tóc dựa theo cái này mà cắt: “Kiểu này có thể cắt sao?”

Thầy Tony vội vàng nói: “Đương nhiên là có thể nha, hơn nữa vị bằng hữu này của em cắt xong hẳn là so với người trong ảnh này càng dễ nhìn hơn!”

Lục Hoán cũng liếc nhìn qua tấm hình ở trong điện thoại Túc Khê, bình giấm chua ở trong lòng đã lật úp, lạnh lùng nói: “Ta không muốn cùng người này đánh đồng, tùy ý cắt cho ta tóc húi cua thôi.”

Túc Khê cười sặc, đem hắn ngồi vào trong ghế: “Chàng so với hắn đẹp trai hơn!”

Biểu cảm của Lục Hoán cũng hơi giãn ra.

Thầy Tony bắt đầu cắt tóc cho Lục Hoán, Túc Khê thừa dịp đi ra ngoài ăn một bát nhỏ mì hoành thánh.

Chờ ăn xong đi dạo một vòng trở về, vừa mới đi vào, Lục Hoán vừa vặn kéo tấm vải bố đắp trên người đứng lên.

Ánh mắt của Túc Khê rơi vào trên mặt hắn, kinh diễm mà ngẩn ngơ tại chỗ.

Tóc dài của Lục Hoán bình thường đã vô cùng tuấn mỹ, trong lúc giơ tay nhấc chân còn mang theo một cỗ khí độ cổ nhân. Nhưng mà sau khi cắt sạch sẽ còn lại đầu tóc ngắn, tựa hồ lại thay đổi hoàn toàn một loại cảm giác khác. Một đôi mắt đen như mực lạnh thấu xương, không tự chủ lộ ra một cỗ ý lạnh, đứng ở đằng kia, kiên cường tựa như bạch dương trong gió.

Cởi bỏ bớt khí chất ngàn năm mấy phần sau đó, hắn nhìn giống như tất cả chàng trai cao lớn sạch sẽ, vĩnh viễn như hạc đứng trong bầy gà ở trong trường học.

Nhưng là so với tất cả người có dáng dấp đẹp mắt, hắn càng tăng thêm mấy phần khí độ thanh lãnh cao ngất.

Túc Khê hoài nghi hắn vừa bước chân vào cổng trường, liền sẽ leo lên diễn đàn của các trường học lớn, trở thành thành phố thảo*.

*市草: Người đẹp trai nhất thành phố.

Nói khoa trương một chút nữa, nói không chừng sẽ có người phát weibo @Nhan sắc đỉnh của chóp.

Túc Khê bắt đầu muốn đem hắn giấu đi rồi.

Lục Hoán cảm thấy cổ lạnh lẽo, không còn một đầu tóc dài, cảm thấy cực kỳ không quen, nhịn không được sờ sờ lên đầu con nhím.

Hắn hướng chỗ Túc Khê đi tới, hỏi: “Ta bây giờ giống với người ở nơi này của các nàng sao?”

Đôi chân dài từng bước tiến về phía mình, Túc Khê sắp choáng luôn rồi.

Túc Khê không để ý trả lời hắn, mắt thấy ngay cả thầy Tony cũng nhịn không được mà nhìn chằm chằm Lục Hoán, nhanh chóng kéo Lục Hoán ra khỏi cửa tiệm nổi tiếng trên mạng này.

………

Tóc cắt xong, hai người liền trở lại dưới lầu tiểu khu, Lục Hoán đứng dưới lầu chờ, Túc Khê lén lút đi lên, đem quần áo cùng những thứ khác cho vào cái vali, cầm xuống đưa cho hắn.

Những vật này đặt trong phòng của Túc Khê, cô luôn cảm thấy giống như quả bom hẹn giờ, chỉ sợ ngày nào đó lão mẹ lúc quét dọn vệ sinh sẽ phát hiện, hiện tại để cho Lục Hoán đem đến căn hộ bên kia, trái tim cô chung quy cũng thả xuống.

Kế tiếp, hai người chia ra làm hai hướng.

Lục Hoán đi xử lý thủ tục chuyển trường, Túc Khê về nhà thu dọn đồ đạc, mẹ Túc buổi chiều đưa cô đến trường học.

Túc Khê nghĩ đến chuyện về sau ở trường học liền có thể nhìn thấy Lục Hoán, nói không chừng còn có thể xin thầy đem cô cùng hắn sắp xếp làm bạn cùng bàn, trong lòng liền hưng phấn dị thường, chỉ cảm thấy thời tiết sao quá tươi đẹp, cước bộ cũng đều hết sức nhẹ nhàng.

Mẹ Túc giúp cô thu dọn đồ đạc, thấy cô còn đang ca hát, trong lòng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, lần nào khai giảng Túc Khê không phải là cái dạng buồn đau như nhà có tang đâu, thế mà hôm nay như thế nào lại hưng phấn như vậy?!

Mẹ Túc hỏi: “Con cao hứng chuyện gì thế?”

Túc Khê mặt không đỏ tim không đập đáp: “Nghĩ đến sắp có thể rơi vào không khí học tập của Cao Tam đến nỗi không biết ngày đêm quên ăn quên ngủ, lòng con liền dâng trào!”

Mẹ Túc:……

Mẹ Túc hết sức vui mừng, giữa trưa ban thưởng Túc Khê ăn nhiều thêm một cái đùi gà, buổi chiều thì chờ cha Túc trở về lái xe đưa hai người đi đến trường.

Trường học không cho xe vào, mà cha Túc còn có việc, thế là đi trước.

Mẹ Túc cùng Túc Khê đi tới phòng học báo danh xong, nghe chủ nhiệm lớp khen ngợi vài câu, sau đó nhận chìa khóa, kéo rương hành lý đi lên khu ký túc xá.

Trước khi đi Túc Khê lén lút nhìn tờ đơn đăng kí trong tay chủ nhiệm lớp, nhưng mà không thấy tên Lục Hoán, còn muốn tiến lên nhìn một chút, nhưng chủ nhiệm lớp đặt chén trà xuống xoay đầu lại, thế là tâm tư của cô liền buông tha cho đơn đăng ký.

Tòa ký túc xá có hết thảy mấy tòa nhà, chia làm ký túc xá của nữ sinh cùng nam sinh.

Người đến người đi tất cả đều là phụ huynh cùng học sinh, nhìn sơ qua cũng không phân rõ ai với ai, có chút hỗn loạn.

Mẹ Túc lôi kéo rương hành lý, Túc Khê mang theo balo, hướng về phía tòa ký túc xá mà đi, nhưng mà lúc tới lầu, mẹ Túc nhìn bậc thang, mắt trợn tròn: “Phòng của tụi con nằm ở lầu mấy?”

Túc Khê liếc nhìn bảng số chìa khóa: “506…… Lầu năm.”

Cô mau tiến về phía trước một bước xách rương hành lý của mình: “Để con, mẹ à eo mẹ không tốt, thong thả một chút nha.”

“Hay là để mẹ, để mẹ, Khê Khê con thả xuống.” Mẹ Túc đau lòng cho con gái, bất mãn nói: “Như thế nào con lại ở tầng lầu cao như vậy chứ, leo lên leo xuống sẽ không mệt chết sao? Con mau thả xuống, đừng giày vò nữa, để mẹ.”

Mẹ Túc muốn đi xách hành lý, hai cánh tay của Túc Khê đã cố gắng mà xách lên, dời lên mấy bậc thang.

Đúng lúc này, mẹ Túc chợt nghe thanh âm dễ nghe lại rõ ràng của chàng trai trẻ từ phía sau truyền tới: “Túc Khê, ta giúp các nàng a.”

*Vì bên TQ xưng hô 我 với 你 nên mình vẫn để cách gọi của Lục Hoán đối với Túc Khê đậm chất cổ đại còn người ngoài thì vẫn nghĩ là Tôi – Cậu như thường nhé.

Mẹ Túc còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy một chàng trai trẻ thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn lãng đến mức toàn bộ đám cô dì ở quảng trường múa của tiểu khu cũng không nhảy nổi nữa đang sải bước đi tới, hắn đem rương hành lý trong tay Túc Khê một tay ôm qua, bộ dáng vô cùng ung dung, liếc nhìn balo ở trên lưng Túc Khê, hắn tiện tay đem balo lấy xuống.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía mẹ Túc, lộ ra nụ cười, ôn nhu lại lễ phép: “Xin chào ngài, ngài là….. Tỷ tỷ của Túc Khê sao? Ta là bạn học trong lớp nàng.”

Túc Khê:……

Diễn!

Nội tâm cô đang điên cuồng chửi bậy, quay đầu nhìn mẹ mình, chỉ thấy, mẹ mình đã sớm cười toe toét, lão mẹ đem đầu tóc vuốt vuốt đến sau tai: “Cái đứa nhỏ này như thế nào lại dẻo miệng như vậy, chỗ nào là tỷ tỷ a, cô là mẹ của Khê Khê.”

Lục Hoán giống như là bất ngờ lại có chút đường đột, lập tức trở nên có chút bối rối: “Xin chào dì, thật xin lỗi.”

Lời còn chưa kịp nói hết, mẹ Túc liền khoan dung giải thích nói: “Không có việc gì, cô đích xác lớn lên trông khá trẻ tuổi, bạn học nhỏ này, gặp được cháu, cô rất là cảm ơn, cháu tên gì?”

Lục Hoán nhìn về phía Túc Khê, trong con ngươi đen nhánh có mấy phần ý cười chỉ có Túc Khê mới nhìn hiểu được: “Lục Hoán.”

Hắn mang theo cái rương của Túc Khê, hướng trên bậc thang mà đi, bước đi vô cùng nhẹ nhõm, từ đầu đến cuối giữ khoảng cách với Túc Khê cùng mẹ Túc trước mấy bước, thỉnh thoảng còn đừng bước chờ hai mẹ con Túc Khê.

Mẹ Túc ở phía sau nhìn nhìn, bỗng nhiên chọc chọc cánh tay Túc Khê, đắc ý mà nói: “Xem ra mẹ thật sự là trẻ, có phải do gần đây đi làm tóc nên lộ ra vẻ trẻ trung hay không nhỉ? Có điều người bạn học này của con, nhìn thành tích học tập có vẻ rất tốt, có rảnh thì bảo bạn đến nhà chúng ta làm khách nha.”

Túc Khê:………………

Mẹ yêu quý, nguyên tắc của mẹ đâu rồi?

Cái gì mà nhìn thành tích có vẻ rất tốt? Là nhìn vào mặt sao?

 

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

Leave a Reply

error: Content is protected !!