Chương 6. Vậy mà xua tan vạt áo rét lạnh của hắn
“Răng rắc răng rắc… ” Túc Khê nhai mấy miếng khoai tây chiên, nhìn khuôn mặt bánh bao lạnh lùng của cậu bé nhíu lại nghiêm túc, chỉ đơn giản là hết sức mắc cười, càng ngày càng cảm thấy cậu bé của cô thật đáng yêu.
Tuy nhiên, cái Ninh Vương Phủ này muốn vu oan giá họa, có phải là có chút qua loa rồi không? Chỉ dựa vào mấy tên hạ nhân chỉ chứng, cái vị Nhị thiếu gia kia liền có thể không phân biệt trắng đen mà mang theo một đám người xông vào phòng chứa củi? Thực sự quá đáng!
Chuyện như vậy lúc trước chắc chắn thường xuyên phát sinh. Mà Lục Văn Tú lần này tại chỗ ở của cậu bé chịu thiệt hại lớn, bị vả mặt tại chỗ, chắc chắn là càng thêm ghi hận trong lòng, kế tiếp còn không biết muốn làm sao tìm cách gây phiền phức cho cậu bé của cô.
Túc Khê nhìn xem vết bẩn trên đầu gối của cậu bé, liền biết chạng vạng tối hôm nay lúc chính mình không có Online, chắc chắn xảy ra một chút kịch bản không vui, không chừng là hắn bị phạt quỳ rồi.
Thế nhưng là chính mình lại không thể một ngày online 24/24!
Cho nên, có biện pháp gì hay không, ít nhất để cho Lục Văn Tú cùng đám hạ nhân kia không thể tùy ý tiến vào cái phòng chứa củi này? Bằng không chuyện vu oan giá họa nhất định sẽ lần nữa phát sinh.
Túc Khê suy nghĩ, chủ động mở ra cửa hàng, muốn nhìn một chút có cái gì có thể mua.
Dựa theo ý nghĩ của cô, hệ thống lập tức hiện ra một khung danh sách nhân vật thượng phẩm.
Phía trên nhất từ trái sang phải chính là: “Tuyệt thế cao thủ âm thầm bảo vệ”, “Cao thủ võ lâm âm thầm bảo vệ”, “Cẩm y vệ âm thầm bảo vệ”, “Cao thủ thị vệ âm thầm bảo vệ”, “Thị vệ phổ thông âm thầm bảo vệ”, “Tân binh tay trói gà không chặt âm thầm bảo vệ”
Túc Khê hai mắt sáng lên, hưng phấn xoa xoa tay.
Cái này tốt a, mua một cái cho cậu bé của cô, Lục Văn Tú còn dám tới khiêu khích, liền trực tiếp đem hắn đánh ngã.
Nhưng khi Túc Khê liếc mắt nhìn giá cả phía dưới —
“……”
Cô suýt chút nữa ngất đi.
“Cái quỷ gì vậy, định giá như thế nào mà lại cao như vậy? Tuyệt thế cao thủ là 1000 Vạn lượng vàng thì cũng thôi đi, Tân binh tay trói gà không chặt mà cũng muốn 10 Vạn lượng vàng?!”
Tuyệt thế cao thủ chuyển đổi sang Nhân dân tệ chính là 10 vạn tệ, Túc Khê đương nhiên không thể vì một cái game mà nạp 10 vạn tệ.
Mà cho dù là Tân binh tay trói gà không chặt, cũng đòi 1000 tệ — cái này thật con mẹ nó mua có ích lợi gì? Đều nói là tân binh, đặt ở bên cạnh cậu bé của cô lỡ gây cản trở thêm thì sao?
“Gian thương vô lương tâm, hệ thống đơn giản là muốn kiếm tiền đến phát rồ mà.” Túc Khê cả giận nói.
Hệ thống lạnh lùng vô tình: “Mua không nổi thì ngậm miệng.”
Túc Khê: “……”
Kế tiếp còn có một chút đồ có thể mua cho cậu bé dùng để phòng thân như trường kiếm bạc, độc dược các loại, nhưng giá cả cũng là ba chấm Túc Khê rờ không tới.
Đương nhiên, coi như không cân nhắc đến giá cả, cô cảm thấy tạm thời cũng không dùng được những thứ này.
Dựa tình cảnh trước mắt của cậu bé, bên cạnh đột nhiên xuất hiện nhiều thêm một người thị vệ, hoặc trên tay đột nhiên xuất hiện nhiều thêm một bao độc dược, là muốn bị đưa đi Đại Lý Tự điều tra sao?
Túc Khê kéo khung xuống, phát hiện thanh trao đổi kỹ năng còn có một số loại kỹ năng như “Trên thông thiên văn dưới tường địa lý”, “Cầm kỹ”, “Kiếm pháp”, “Kỵ xạ”, “Họa kỹ”.
*Cầm kỹ = Đánh đàn, Kỵ xạ = Cưỡi ngựa, Họa kỹ = Vẽ
Chắc là có thể lấy thông qua nạp tiền, để cải thiện phương diện kỹ năng này của nhân vật nhỏ trong game.
Nhưng trước mắt, những kỹ năng này tất cả đều là màu xám tro, bị khóa lại. Hẳn là trước mắt kịch bản cùng thế giới quan hiện tại còn chưa tiến triển đến một bước kia, tạm thời đổi không được.
Túc Khê đành phải coi như không có gì.
Hệ thống nhắc nhở: “Ngài cần cho nhân vật chính tìm một chỗ dựa.”
Túc Khê chợt hiểu ra.
Trước mắt kịch bản bên ngoài Ninh Vương Phủ còn chưa mở khóa, không có ai biết thân phận cậu bé của cô thật sự là hoàng tử, cũng còn chưa đạt đến level quyền lực chiến đấu.
Bây giờ cậu bé của cô cũng chỉ là một đứa con thứ đang vật lộn trong hoàn cảnh gian khổ dầu sôi lửa bỏng tại Ninh Vương Phủ. Muốn tránh khỏi móng vuốt của Lục Văn Tú cùng Trữ Vương phu nhân bắt nạt lặp đi lặp lại nhiều lần. Hoàn toàn chính xác là cần một cái chỗ dựa so với Trữ Vương phu nhân lợi hại hơn.
Nghĩ tới đây, trên màn hình phóng ra một cái thông báo.
“Mời tiếp thu nhiệm vụ chính tuyến (sơ cấp: Nhận được sự tán thưởng của Ninh Vương Phủ lão phu nhân.”
Trước đây trong phần giới thiệu nhân vật cũng không đề cập qua vị lão phu nhân này, mà bên trong kịch bản cho đến nay, lão phu nhân cũng không có lộ mặt qua. Túc Khê không khỏi có chút nghĩ không ra, làm sao trợ giúp được cậu bé thu được sự tán thưởng của lão phu nhân.
Thứ lão phu nhân yêu thích, thân phận, bối cảnh chính mình cũng không biết.
Đây quả thực là không có chỗ xuống tay.
Túc Khê ấn mở bản đồ Ninh Vương Phủ, phát hiện lão phu nhân ở Mai An uyển, nằm ở sau chính điện bên cạnh ngọn núi phía sau, cả viện thực ra chỉ bằng 1⁄3 diện tích Ninh Vương Phủ, mấy trăm phòng chứa củi lớn nhỏ! Chỉ đánh giá sơ diện tích nơi ở, đều có thể biết lão phu nhân này là một cái nhân vật lớn!
Túc Khê háo hức hỏi: “Có thể mở khóa Mai An uyển của lão phu nhân không?”
Hệ thống nói: “Mở khóa Mai An uyển của lão phu nhân cần tích lũy 30 điểm thưởng trở lên, mà trước mắt điểm thưởng tích lũy của ngài chỉ có 7.”
Túc Khê chết lặng: “……”
Hay đấy.
Túc Khê tạm thời nghĩ không ra cách làm sao để hoàn thành cái nhiệm vụ chính tuyến này. Đang muốn chuyển màn hình, đi xem cậu bé một chút hiện tại làm cái gì. Điện thoại bỗng nhiên có cuộc gọi, trên màn hình có chữ “Cô cô”
Cô nhanh chóng tắt game, nhận cuộc gọi.
“Alo, Cô cô”. Túc Khê núp trong chăn, chân có chút lạnh, không khỏi cuộn lại thành một đoàn.
Cô tưởng rằng chính mình gãy xương nằm viện, cô cô đặc biệt gọi điện thoại tới hỏi thăm. Thế là không đợi cô cô nói chuyện, liền nhanh chóng cười ha hả nói: “Cô cô, chân cháu không có việc gì, chuyện là đại hội thể dục thể thao gãy xương nhẹ, bác sĩ nói dưỡng một thời gian liền có thể trở về đi học.”
Nhưng ai biết bên kia ngập ngừng một chút, nói: “Khê Khê a, cháu không có việc gì cô cô cũng yên lòng, có điều cháu có rảnh có thể hay không giúp cô cô thúc giục cha mẹ cháu, để bọn họ nhanh chóng đem 10 vạn tệ trả cô, này cũng sắp hết năm rồi, cô cô cũng gấp cho em họ cháu đóng học phí học kỳ mới……”
“10 vạn?” Túc Khê có chút khó hiểu, cha mẹ lúc nào mượn tiền cô cô, mà cô như thế nào hoàn toàn không biết?
“Đúng vậy, vốn là đã nói để cho cha mẹ cháu đầu xuân sang năm trả lại, nhưng cô cô chỗ này cũng có việc gấp cần tiền.”
Giọng điệu của cô cô một hồi lúng túng.
Túc Khê cũng có chút khó xử, dù sao bị đòi nợ cũng không phải chuyện gì quang vinh.
Cô cắn môi một cái, nói: “Dạ, yên tâm đi, cô cô, cháu hỏi một chút.”
Cúp điện thoại, Túc Khê cầm di động ngây người một lát.
Chỗ nhà máy xảy ra vấn đề gì sao, như thế nào cha mẹ lại đột nhiên vay tiền?
Trong nhà Túc Khê mặc dù không được giàu có, nhưng cũng là dạng áo cơm không lo, từ nhỏ đến lớn cha mẹ cũng không có để cho cô lo lắng chuyện tiền bạc, tiền tiêu vặt mặc dù so với bạn học không phải là nhiều nhất nhưng tuyệt đối cũng không hề ít. Tất cả các loại lớp học phụ đạo hay lớp học năng khiếu, cô thích cái gì liền đăng kí cái đó.
Bởi vậy Túc Khê đột nhiên nghe được tin cha mẹ tìm cô cô vay tiền, không khỏi có chút hoảng hốt ngồi dậy, sợ đã xảy ra chuyện gì.
Cô cũng giấu không được chuyện, mau gọi điện thoại cho lão cha.
“Con như thế nào muộn như vậy còn chưa ngủ?” Lão cha đứng lên nói: “Mẹ con ngủ rồi .”
Túc Khê nói: “Cô cô vừa mới gọi điện thoại cho con, nói con thúc giục cha mẹ trước cuối năm trả tiền.”
Cha Túc lập tức nhíu mày: “Chuyện này cô ấy nói cho cha mẹ là được rồi, làm sao còn đi tìm con, một cái đứa nhỏ?”
Túc Khê hỏi: “Cha, con như thế nào cũng không hề hay biết cha mẹ vay tiền?”
Cha Túc do dự một chút, lúc này mới giải thích một phen.
Kỳ thực cũng không phải chuyện lớn gì, cũng bởi vì là cuối năm nhà máy xảy ra chút vấn đề, một số khoản kinh phí không xoay tiền được.
Vợ chồng hai người và bạn cùng nhau mở nhà máy, vị bằng hữu kia đã bỏ ra rất nhiều tiền rồi, cha mẹ Túc Khê xem như là một nửa cái đối tác, một nửa là người làm công. Vốn là trên tay hai người có tiền tiết kiệm chừng 10 vạn tệ, nhưng tháng trước đen đủi sao làm thiết bị hư hỏng, là trách nhiệm của lão cha, thế là rút ra ngoài 8 vạn bồi thường.
Tiếp đó tháng này lại đụng tới chuyện Túc Khê gãy xương nằm viện, mặc dù tiền thuốc men có thể thanh toán đủ, nhưng tiền phí nằm viện bảy tám phần cộng lại cũng hao tốn ít nhất 1 vạn.
Mọi chuyện đều xảy ra cùng một lúc, tiền bạc có trong tay cũng trở nên eo hẹp, thế là tạm thời tìm cô cô vay tạm 10 vạn tệ để làm vốn xoay vòng.
“Vốn là cô cô con đáp ứng, đợi đến cuối năm, đầu xuân sang năm cha và mẹ của con nhận tiền lương cùng tiền chia hoa hồng, chúng ta liền lập tức trả lại tiền, nhưng ai dự liệu được cô cô con vừa cho chúng ta mượn vẫn chưa tới nửa tháng, mà đã bắt đầu đòi nợ.” Cha Túc khó xử thở dài.
Thiếu nợ thì trả tiền, xác thực là chuyện thiên kinh địa nghĩa*. Nhưng lúc trong tay một nhà bọn họ coi như dư dả tiền bạc, còn sẵn sàng cấp một nhà cô cô mấy vạn, nhưng cho tới bây giờ còn không có qua thúc giục.
*Thiên kinh địa nghĩa: 天经地义 [tiānjīngdìyì] = Lý lẽ chính đáng; đạo lý hiển nhiên, hai năm rõ mười.
Túc Khê đột nhiên cảm thấy áy náy, còn rất lo lắng, không biết nên nói cái gì.
Bởi vì thể chất cô xui xẻo, từ nhỏ đến lớn ba ngày thì hai ngày là chạy đi bệnh viện.
Ở cái bệnh viện này, phải làm kiểm tra rất nhiều.
Cô cho là cha mẹ còn có tiền tiết kiệm, cho nên không chút để ý, thật không nghĩ đến, cha mẹ thời điểm cuối năm lúc này cũng là tương đối khó khăn.
“Con cũng đừng lo lắng, nhà ai không có thời điểm gặp khó khăn đâu, chờ đầu xuân sang năm liền tốt.” Cha Túc ho khan hai tiếng.
Túc Khê có chút cấp bách: “Cha, có phải cha lại không mặc áo khoác lại ra phòng khách nghe điện thoại? Lỡ bị cảm thì phải làm sao bây giờ?”
Cha Túc an ủi cô, nói: “Con cũng vậy, nhanh đi ngủ, đừng suy nghĩ, chỗ kia của cô cô con cha đi xoay một chút, cùng lắm thì trả thêm lãi suất.”
“Còn thực sự không được, ba trước đi tìm bằng hữu cho mượn trả cho cô cô con, đầu xuân sang năm trả lại cho bằng hữu. Khê Khê, đây không phải là chuyện con lo lắng.”
Cô cô ước chừng là sau khi cho nhà họ mượn tiền, liền hối hận, cảm thấy tiền lãi chẳng đáng bao nhiêu, cho nên mới đòi nợ.
Túc Khê “dạ” một tiếng, cúp điện thoại, kéo chặt chăn mền, nhưng vẫn tâm sự nặng nề.
Cô đơn giản có thể tưởng tượng ra được, nếu số tiền kia chưa được trả lại, lúc ăn tết cô cô khẳng định sẽ gặp người ta nói, nhà cô thiếu của cô cô một khoản tiền thật lớn.
Cô cô tất nhiên cũng sẽ không giữ thể diện cho cha mẹ cô.
Thế nhưng là cha Túc lại đi nơi nào tìm bằng hữu mượn một khoản tiền lớn như vậy?
Ai~
Nghĩ tới những thứ này, Túc Khê cảm thấy nếu là chính mình không có nằm viện, ít nhất cha mẹ cũng sẽ không gặp tình cảnh nghèo rớt mồng tơi như thế.
Chính mình nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nếu không thì tìm bạn cùng lớp, làm bài tập giúp bọn họ, kiếm chút tiền đi?
Thế nhưng mà cũng chỉ coi như là muối bỏ biển.
Lần này, nửa chút tâm tư chơi đùa cô cũng không có, ném di động xuống gối mở chế độ máy bay, tâm sự nặng nề trực tiếp đi ngủ.
…..
Mà cùng lúc đó, sau khi Lục Hoán đem hộp cơm thu thập xong, thần sắc lãnh đạm mà về tới trong phòng.
Chuyện xảy ra tối nay chắc chắn Lục Văn Tú xấu hổ giận dữ muốn chết, trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không tới tìm hắn gây sự.
Hạ nhân ầm ĩ hò hét xung quanh cũng an tĩnh lại, cuối cùng trời tối người cũng yên*
* 夜深人静 = (yè shēn rén jìng)= Dạ Thâm Nhân Tĩnh: Sự yên lặng giữa màn đêm
Ngoài phòng tuyết lớn tung bay, Lục Hoán hoàn toàn như trước đây vắt khô áo khoác, treo đứng lên, tiếp đó dập tắt ánh nến, nằm lên giường đắp chăn. Chỉ là hắn tự tay sờ lên, đem chủy thủ đặt ở khe hở vách tường nắm vào trong lòng bàn tay, đặt ở dưới thân, so với trước đây càng thêm cảnh giác.
Từ vị trí nơi này vừa vặn có thể nhìn đến nóc nhà đã được tu bổ qua.
Chỗ kia bởi vì bị gió lớn quét đi một chút mảnh ngói, tuyết rơi quá dày nên một mảng nhỏ bị sập. Lục Hoán hai ngày trước từ bên ngoài tìm được một chút rơm rạ cùng hòn đá trở về, tiến hành tu bổ.
Nhưng hắn rõ ràng nhớ kỹ, vào lúc ban đêm bởi vì nóng sốt nên đành bất lực, cũng không có tu bổ xong, còn để lại một chút khe hở, tính toán định đợi thời tiết quang đãng lại leo lên bù đắp, nhưng bây giờ —
Chỗ kia vậy mà nửa chút khe hở cũng không có, so với hắn tu bổ thì càng thêm gọn gàng mà tinh tế!
Không phải là ảo giác.
Mấy ngày hôm nay phát sinh đủ loại chuyện kỳ quái, đều không phải là ảo giác.
Đến mức bây giờ, nóc nhà đã được tu bổ qua, cửa tre cũng được bổ khuyết rơm rạ, chăn mền trở nên dày thêm, gian phòng bên ngoài gió lạnh gào thét, mà trong phòng này vậy mà xuất hiện một tia ấm áp đã mất từ lâu.
— Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Lục Hoán thần sắc băng lãnh, hắn đương nhiên không tin quỷ thần yêu quái, hắn cho rằng nhất định là có người giở trò.
Nhưng bên trong Ninh Vương Phủ không chỉ có vô số hạ nhân, mà thực khách văn nhân, thị vệ am hiểu võ công, đều có vài trăm người, muốn đoán được là người phương nào làm, cũng không phải chuyện dễ.
Lục Hoán tạm thời không có cách nào phân biệt được đối phương rốt cuộc là thiện ý hay là ác ý. Mặc dù ngay trước mắt một loạt chuyện kỳ quái xảy ra mà nói, đối phương tựa hồ còn chưa làm ra chuyện gây bất lợi gì cho hắn. Nhưng bất luận như thế nào, Lục Hoán càng không có khả năng phớt lờ.
Hắn tại Ninh Vương Phủ chờ đợi suốt mười bốn năm, đã quá hiểu rõ nhất đó là không muốn gửi gắm hi vọng vào bất luận cái thiện ý gì, vì căn bản không hề tồn tại cái gọi là thiện ý.
Tuyết lớn rơi đầy phòng chứa củi tựa như là lông ngỗng nhẹ bay, bánh màn thầu bột cám trong hộp cơm cũng không bị động qua.
Yên lặng như tờ.
Trong màn đêm đen kịt, Lục Hoán nhíu lại lông mày, nắm thật chặt chủy thủ, nhắm mắt lại, nửa ngủ nửa tỉnh, suốt cả đêm cũng không hề buông lỏng cảnh giác.
……
Hôm sau Lục Hoán như thường lệ trước khi gà gáy liền rời khỏi giường, bệnh thương hàn cũng đã chống đỡ được ba ngày, chung quy là triệt để từ trên người hắn cũng khỏi hẳn, cảm giác đầu nặng chân nhẹ cuối cùng biến mất.
Mặc dù sắc mặt vẫn có hơi trắng bệch, nhưng Lục Hoán thở ra một hơi nặng nề, đứng dậy đi gánh nước trên núi.
Lúc gần đi hắn bất động thanh sắc* đem cửa tre cùng cửa sổ đều giữ một khe hở nhỏ chỉ có hắn mới phát hiện ra.
不动声色 = bùdòngshēngsè: tỉnh bơ; không biến sắc; rất bình tĩnh; tỉnh rụi; ung dung thản nhiên
Đồng thời tại nóc nhà cùng các nơi trong phòng chứa củi, bên giường, đều đổ mấy nắm hạt đậu, cũng là chỉ có chính hắn mới có thể phát giác ra các dấu vết nhỏ.
Nếu lại có người len lén lẻn vào, thì hắn có thể phát hiện, thậm chí có thể thô sơ giản lược biết kích thước dấu chân của đối phương.
Không biết là ai, làm ra những thứ này lại có mục đích gì.
Có lẽ lại là một cái cạm bẫy mới.
Trong mắt đen nhánh của Lục Hoán hiện lên một tia lãnh ý, hắn nhất định phải nhanh chóng đem người bắt được.
Ước chừng là bị Lục Văn Tú hung hăng giáo huấn một trận, qua đường Giáp lúc đi đường cứ một mực che lấy cái mông, đi thật khó khăn, mà qua đường Ất một mực bụm mặt, lúc lấy tay ra còn có thể nhìn thấy dấu bàn tay màu đỏ rõ ràng.
Hai người này từ trước đến nay ưa thích tìm Lục Hoán gây phiền phức, nhưng mà bị giáo huấn sau đó ngược lại an phận không ít, không dám đi cửa tre của Lục Hoán cùng phòng bếp, cứ hễ xích lại gần giống như là như nhìn thấy quỷ, lộ ra thần sắc muôn vàn hoảng sợ, tăng tốc bước chân rời đi.
Lục Hoán không có công phu đi quản bọn họ làm trò khỉ gió gì hay quản xem trên thân bọn hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hắn lúc này cùng hạ nhân tại Ninh Vương Phủ cặm cụi làm việc, gánh nước bửa củi đều phải làm, bởi vậy thẳng đến mặt trời lặn phía tây, mới về đến phòng chứa củi của mình.
Hắn trở lại phòng chứa củi, thả đống củi xuống, trước đi xem xét các nơi.
Nhưng mà, hôm nay trong phòng lại trống rỗng, cũng không có gì dị thường, không có lòi thêm ra cái gì mới, cũng không có thứ gì bị di động hoặc là được tu bổ qua.
Chính mình đặc biệt bày ra một chút dấu vết, cũng không có bị động qua.
Là tự phát hiện có bố trí, cho nên đối phương mới không có hành động thiếu suy nghĩ?
Hay là, hôm nay không có tới?
Lục Hoán đương nhiên là không có buông lỏng cảnh giác, liên tiếp ba ngày đều bày ra dấu vết.
Nhưng mà, cùng ngày hôm đó một dạng, ba ngày kế tiếp, cũng đều không thấy có gì dị thường.
Lục Hoán thoáng nhẹ nhàng thở ra.
……
Mà Túc Khê bên này bởi vì nhận một cuộc điện thoại của cô cô, sầu đến muốn mạng, nơi nào còn nhớ đến chuyện chơi game.
Cô gọi điện thoại cho mấy cái người bạn chơi khá thân, hỏi bọn họ có biết hay không nơi nào cần thuê người làm giùm bài tập để kiếm chút tiền sinh hoạt .
“Cậu định làm gì, như thế nào đột nhiên thiếu tiền?” Cố Thấm trong lúc tan học chạy tới bên hành lang gọi video cho Túc Khuê: “Trường gia sư của anh tớ cần giáo viên dạy kèm tại nhà, nhưng mà phải đến tận nhà mới được, nhìn chân của cậu bây giờ đi cũng không được a.”
Túc Khê hỏi: “Có loại dạy kèm online hay không?”
Hoắc Kính Xuyên đang ở một bên hành lang đi ngang qua, cười hì hì đem đầu lại gần, nói: “Túc Khê Khê, cậu có thể dựa vào giá trị nhan sắc mà sao lại cứ muốn dựa vào tài hoa vậy? Người theo đuổi cậu đều xếp hàng dài đến trường cấp ba đối diện rồi, không bằng tớ giúp cậu đi lên diễn đàn của trường phát cái thiếp mời, năm trăm tệ hẹn hò một lần, tiền tới tay, rất nhanh liền kiếm được .”
Cái tên bạn thân này luôn luôn không đứng đắn, Túc khê đáp một câu “Biến”.
Cúp điện thoại, Túc Khê sầu mi nhăn mày, đem khuôn mặt vùi vào trong gối.
Đối với học sinh Cao Nhị*, tiền thật đúng là không phải dễ kiếm như vậy. 10 vạn tệ là số tiền lớn, Túc Khê thật sự cũng không trông cậy vào khả năng mình có thể giúp cha mẹ chia sẻ được bao nhiêu. Nhưng cô nhìn chân của mình đang treo thạch cao, luôn cảm giác mình là một đứa “phá gia chi tử”, ba ngày hai lần đều tiến bệnh viện.
* Bậc cao trung ở Trung Quốc gồm 3 năm học từ thấp tới cao: Cao nhất, cao nhị, cao tam. Tốt nghiệp cao trung, có thể thi vào đại học. Như vậy, cao nhị tương đương với lớp 11 ở Việt Nam mình.
Mặc dù không biết Túc Khê vì cái gì vay tiền, nhưng Cố Thấm cùng Hoắc Kính Xuyên cảm thấy trong nhà cô có thể gặp phải phiền toái gì. Cô không nói, bọn hắn cũng không thể hỏi nhiều, nhưng bạn bè chơi đùa từ nhỏ đến lớn, sao có thể ngồi yên không quan tâm đến? Thế là lại kêu mấy cái bạn thân hay chơi tới.
Cố Thấm nói: “Chúng ta thương lượng một chút, góp cho Túc Khê một chút? Có thể góp bao nhiêu thì góp bấy nhiêu thôi.”
Bên này, Túc Khê còn không biết các bằng hữu đang thương lượng góp cho chính mình.
Bởi vì cha mẹ Túc có chút bận rộn, cho nên hôm nay không đến, cô tự mình chống nạng đến nhà ăn bệnh viện, cơm nước xong xuôi, tiếp đó lẻ loi trở lại phòng bệnh làm bài tập.
Làm bài tập xong, ánh mắt cô nhịn không được liếc mắt nhìn app game trên điện thoại di động.
Cả ngày không có Online, cũng không biết cậu bé của cô thế nào rồi, có hay không ăn đói mặc rách, cô lại có chút nhàn nhạt nhung nhớ. Thế nhưng là, cô cũng không có tiền để nạp, vẫn là cố gắng mỗi ngày học tập cho giỏi hướng về phía trước a.
Game thì cũng là game mà thôi, không thể trầm mê.
Túc Khê lắc lắc đầu, kìm nén xúc động muốn mở app game, cầm đề cương tiếp tục xem.
Nhưng vào lúc này, hệ thống từ màn hình hiện một cái thông báo.
“Ngài bây giờ đi mua một tấm vé số.”
Túc Khê liếc qua điện thoại, có chút chẳng hiểu ra sao: “Mua vé số? Ta mua vé số làm gì?”
Hệ thống nói: “Điểm thưởng tích lũy đến 10, có thể đổi cá chép thứ nhất, điểm thưởng của ngài cũng nhanh tích lũy đến rồi, ngài muốn thất bại trong gang tấc ngay lúc này?”
“Ta không tin.” Túc Khê mới không tin cái gì cá chép với không cá chép, cái miệng của hệ thống, toàn là lừa người gạt quỷ, nhất định là game trù tính làm ra mánh khoé bịp người chơi.
Hơn nữa cái trò xổ số này, chỗ nào nghĩ muốn thắng là thắng? Cái xác suất kia, so với việc cô thi đậu Đại học Thanh Hoa còn thấp lắm!
Gửi hy vọng vào việc mua vé số trúng thưởng, còn không bằng gửi hy vọng nhà cô đột nhiên bị phá dỡ.
Hệ thống đột nhiên nhảy ra câu: “Thử một chút ngài cũng sẽ không chết mà, ngài cứ nghĩ như thế hèn chi nghèo là phải.”
Túc Khê: “……”
Fuck, có chuyện thì nói cho đàng hoàng, hệ thống đừng có mà nhân thân công kích* có được hay không!
*人身攻击: rénshēn·gōngjī: Nhân thân công kích, thành ngữ này hiện đồng âm với một từ khá phổ biến trên ngôn ngữ mạng Trung Quốc là Nhân sâm gà trống 人参公鸡 [rénshēn·gōngjī]. Ở trong các truyện có liên quan đến internet như là võng phối võng văn võng du các loại, liên quan đến diễn đàn thể, các trận kháp cái sẽ xuất hiện cụm từ này. Cũng giống như ở VN mình thôi, cãi nhau trên mạng nhiều đứa lôi cả cha mẹ họ hàng tổ tiên người khác ra mắng, đó chính là nhân thân công kích. Gặp trường hợp này sẽ bị ban nick hoặc cấm IP, cắt bỏ topic.
Ước chừng là cả ngày không có vào game, hoàn toàn chính xác là lòng có chút ngứa ngáy, Túc Khê vẫn không thể nào khống chế lại chính mình, mở ra app quen thuộc《 Con đường đế vương: Hoàng tử bệnh kiều độc sủng ngươi》, đồng thời thuận tiện lúc chị y tá đi vào, nháy nháy con mắt nhờ cậy chị ấy đi xuống cửa hàng giá rẻ dưới lầu mua giúp mình một chút hoa quả tươi cùng một tấm xổ số.
Mái tóc Túc Khuê đen nhánh, làn da trắng như tuyết, tướng mạo ngoan hiền không hề có tính công kích, chị y tá cũng không thoát khỏi mị lực.
Chị y tá là người rất tốt, rất nhanh liền giúp mua về rồi.
Một tấm xổ số 2 tệ bắt tới tay, Túc Khê nghĩ ngược lại thử một chút cũng không chết, tiện tay nhét vào túi quần, tiếp đó gặm quả táo, tiến vào giao diện game.
Trong game lúc này lại là ban ngày, trên trời tuyết tung bay, phòng chứa củi trống rỗng, cậu bé của cô lại không có ở đây.
Túc Khê có chút phiền muộn, Ninh Vương Phủ đáng chết, sao mà cả ngày đều bóc lột cậu bé của cô như vậy, cô thật vất vả online thế mà cậu bé không ở đây. Mà địa phương khác thì chưa mở khóa, Túc Khê không biết cậu bé ở nơi nào, đương nhiên cũng không có biện pháp để đi qua tìm.
Ở góc trên bên phải lượng vàng 37, điểm thưởng 7.
Túc Khê chống cằm suy nghĩ một chút.
Dựa theo hệ thống nói đến, có thể thông qua kỹ năng, quan hệ nhân mạch, cảnh quan bên ngoài cùng hoàn cảnh, tố chất thân thể, đầu mối chính, 5 cái phương diện giúp tăng điểm thưởng.
Bây giờ nhiệm vụ chính tuyến thứ nhất ( nhận được sự tán thưởng của Ninh Vương Phủ lão phu nhân) còn chưa có xong, kỹ năng thì chưa mở khóa, cô đương nhiên chỉ có thể từ việc cải thiện chỗ hoàn cảnh cho cậu bé mà bắt tay vào làm.
Túc Khê ấn mở phòng chứa củi, lần nữa ý thức được bên trong căn nhà này thật sự là đơn sơ. Tuy cửa cùng nóc nhà đã được tu bổ lại, không còn hở a, nhưng cái phòng trống rỗng này, cái bàn cái chảo hoàn toàn không có gì cả, giường chiếu thô cứng, xem ra cũng rất lạnh —
Ngay cả ở Hậu trù phòng đều có lửa than, trong phòng của cậu bé thế mà không có!
Tiểu Bạch Thái*, mệnh cũng thật khổ.
* Tiểu Bạch Thái (小白菜): tên đầy đủ là Tất Tú Cô, nguyên mẫu của Tiểu Bạch Thái ở đây đề cập đến nhân vật trong bài dân ca “Xiaocai” ở Hà Bắc, Trung Quốc thời nhà Thanh. Nói về một cô gái trẻ nghèo tên Tất Tú Cô ở vùng nông thôn, sớm mất mẹ, sau chồng chết bất đắc kỳ tử vì bệnh và vướng vào vụ án oan “Dương Nãi Vũ và Tiểu Bạch Thái”. Bị tra tấn để nhận tội giết chồng, ngoại tình. Sau vì áp lực từ người nhà họ Dương, dân chúng và Từ Hy Thái Hậu nên vụ án oan cuối cùng cũng được sáng tỏ.
Dương Nãi Vũ và Tất Tú Cô là những con người nhỏ bé, nhưng sống trong bối cảnh xã hội rất phức tạp, âm mưu của những người tham gia vụ án cũng thăng trầm nên câu chuyện về vụ án “Dương Nãi Vũ và Tiểu Bạch Thái” vẫn còn nhiều điều hấp dẫn và được các nhà sử học Trung Quốc nghiên cứu.
Túc Khê lòng chua xót không thôi, không chút suy nghĩ, ấn mở cửa hàng, quẹt đến cột cơ sở vật chất, dự định chọn mua một bồn than củi. Không nghĩ tới hàng hóa trong cửa hàng hệ thống lại vô cùng phong phú, than củi cũng có thật nhiều loại, có 7 đến 80 mươi loại trên một kệ.
Hệ thống đang lãnh đạm vừa thấy cô bắt đầu mua sắm thì cực kì hưng phấn, lập tức thân thiện mà ra sức đề cử: “Thân mến, hãy xem cái cái lư đồng mạ vàng hoa văn dị thú này, chỉ cần 999999 lượng vàng –”
Thông báo còn chưa có phát xong, bị Túc Khê lạnh lùng tắt đi:“Biến đi cho ta.”
Cô trực tiếp kéo đến cuối cùng, chọn một loại cực kỳ thông thường “Một chậu than củi”, tiêu tốn 8 lượng vàng.
Chọn lựa xong than củi, Túc Khê dùng đầu ngón tay di lên xuống ở trên màn hình, đem than củi đặt ở xó xỉnh tương đối thông gió, chỗ này tương đối ấm áp lại không dễ dàng bị trúng độc khí CO (Cacbon oxit). Đương nhiên di chuyển xong cô liền phản ứng lại, đây là thế giới trong game, không hề tồn tại khí CO! Chẳng lẽ do mình quá nhập vai rồi!
Trong phòng còn thiếu cái bàn, cái ghế, chén trà.
Túc Khê đem đồ nội thất tiện nghi nhất trong cửa hàng mua một bộ, mặc dù là cái bàn đơn sơ gồm mấy tấm gỗ ghép lại mà thành nhưng có thể sử dụng là được, tin tưởng đứa con yêu sẽ không để ý.
Điên cuồng mua sắm, số dư lượng vàng ở góc trên bên phải rất nhanh liền chỉ còn lại 7 lượng vàng.
Túc Khê thật đau lòng, chua xót mà ở trong cửa hàng tìm tìm kiếm kiếm, nhìn một chút có còn hay không món hàng tiện nghi gì có thể nhặt về đi.
Tay cô đột nhiên ngừng lại, phát hiện một đôi giày bó sạch sẽ màu đen họa tiết đơn giản giá vừa vặn 7 lượng vàng.
Vừa vặn, Túc Khê trong lòng vui mừng, cô tối hôm qua liền chú ý tới cậu bé của cô không biết là ở nơi nào quỳ cả ngày, giày đều mài hỏng. Mang giày hỏng như vậy chắc hẳn rất lạnh, vừa vặn đổi đôi mới.
Túc Khê háo hức đem tất cả lượng vàng tiêu sạch không còn một mảnh, tiếp đó đem giày đặt chỉnh tề bên cạnh giường ngủ.
Cứ như vậy, trong phòng lại có thêm cái bàn cùng chậu than, vậy mà nhìn có mấy phần ra hơi thở con người.
Túc Khê hoàn toàn cao hứng hỏi: “Ta tiến hành cải thiện hoàn cảnh như vậy, ngươi xem một chút có thể thêm mấy cái điểm thưởng?”
Hệ thống nhảy lên thông báo: “Chúc mừng cải thiện thành công cơ sở vật chất cùng hoàn cảnh bên ngoài, nhận khen thưởng lượng vàng +3, điểm thưởng tặng +1.”
Túc Khê: “??? Vì cái gì chỉ tặng có 1 điểm thưởng?”
Hệ thống nói: “Bởi vì đối với hành vi của ngài được đánh giá là không làm mà hưởng, nhiệm vụ quá đơn giản, chỉ đơn giản là thô bạo tiêu tiền vàng, không đủ để thu được nhiều điểm thưởng. Hơn nữa việc cải thiện hoàn cảnh bản thân thu được điểm thưởng sẽ không nhiều. Muốn thu được càng nhiều điểm thưởng, mời thực hiện xử lý quan hệ nhân mạch cùng nhiệm vụ chính tuyến bên dưới.”
Túc Khê:……
Trong lúc Túc Khê trong lòng điên cuồng mắng chửi, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, lúc ở cửa ra vào, hơi dừng lại.
Lục Hoán chú ý tới dấu vết ngoài cửa, phát hiện bố trí của mình vẫn không có bị động qua, hôm nay hẳn là cũng không có cái tình huống gì dị thường phát sinh.
Bởi vậy, hắn đi đến một góc sân xó xỉnh, đem cái sọt thả xuống, đẩy cửa ra, đi vào.
Nhưng mà, lúc ánh mắt không hề đếm xỉa của hắn rơi vào trong phòng, con ngươi hắn lại đột nhiên ngưng lại.
Cửa sổ rõ ràng không có bị người động đậy, cũng có nghĩa là không có người từ chỗ cửa sổ đi vào, nhưng mà —
Vì cái gì trong phòng tại sao lại có thêm nhiều đồ như vậy?!
Có thêm một cái bàn để đồ, cái ấm trà từ bệ cửa sổ cũng đặt lên trên.
Lại có thêm cái ghế có thể ngồi xuống, được lau sạch sẽ sáng bóng.
Trong góc còn có thêm một chậu than củi, mặc dù không phải là cái lò gì quý giá, nhưng hoàn toàn chính xác làm không khí trong phòng ấm áp hẳn.
Lục Hoán một thân gió tuyết, áo bào đều bọc lấy một chút sương lạnh, Da thịt trên cổ tay thon dài sạch sẽ bị đông cứng trắng bệch, được hơi ấm phả vào mặt, vậy mà xua tan vạt áo rét lạnh của hắn, đồng thời ôn nhu quấn quanh lấy da thịt vốn đã mất đi tri giác của hắn.
Hắn cực ít sưởi ấm.
Bởi vậy khi hơi ấm phả đến khóe mắt đuôi lông mày của hắn, sự kỳ lạ khiến cho lông mày vốn nhíu chặt của hắn nhảy dựng lên.
Lục Hoán trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào để suy xét, sắc mặt vẫn lạnh tanh, mà lúc này bên mép giường một đôi giày bó màu đen lọt vào tầm mắt, hắn càng kinh ngạc hơn.
Hắn nhíu chặt đôi lông mày bước nhanh tới, cầm lấy đôi giày bó màu đen.
Chỉ thấy, đường may lít nha lít nhít thô ráp.
Nhưng thực sự là một đôi giày sạch sẽ, mới, bên trong không có giấu kim châm hay là đồ gì khác.
← Chương trước | Danh mục truyện | Chương sau → |