Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 69

Chương 69. Ngươi là nói thích ta.

……

Gương mặt Túc Khê trở nên nóng bỏng, trong lòng phát điên, chẳng lẽ cô nói còn chưa đủ rõ sao? Còn muốn đem lời nói rõ hơn một chút nữa sao?! Chẳng lẽ muốn cô phải cầm cái loa lớn đem quảng bá rộng rãi nữa sao?!

Thế nhưng mà việc đã đến nước này, còn không bằng một lần nói hết.

Hai cánh tay Túc Khê nắm lấy quần ngủ, không đếm xỉa gì nữa nhỏ giọng nói: “Ý tứ chính là…… Lục Hoán, ta cảm thấy ta cũng ưa thích chàng!”

……

Lục Hoán ngừng thở, cuối cùng cũng nghe được lời nói này của nàng, trong đầu hắn tựa như có một tiếng ầm vang, nổ tung. Tưa như là đợi chờ rất lâu rất lâu, thiếu nước đến nỗi miệng môi khô rách đến khát khô người, rốt cuộc hắn cũng đã tới được ốc đảo.

Hốc mắt của hắn không tự chủ mà đỏ hồng, nhưng khóe miệng cũng không nhịn được mà giương lên.

……

Trên thế gian cảm tình rất ít khi có sự ngang bằng, phần nhiều là cầu không được, Lục Hoán luôn luôn hiểu được đạo lý này.

Cho nên hắn mặc dù trằn trọc, khát vọng một ngày kia có khả năng đến gần nàng hơn một chút, nhưng mà trong lòng cũng rõ ràng, tuyệt đối không phải đạo lý vì hắn yêu nàng, nàng liền muốn đối với hắn đáp lại tình cảm ngang bằng.

Nàng đem hắn xem như là một cái nhân vật ảo trong trò chơi cũng được, đem hắn xem như là làm bạn, làm bằng hữu lâu dài cũng được, hắn mặc dù thất vọng, mặc dù khổ sở, nhưng cho tới bây giờ đều không có tâm tư đi thúc giục, càng không có khả năng đi trách tội.

Hắn chỉ là muốn, chỉ cần hắn có đủ kiên nhẫn, từng ngày từng ngày chờ đợi, một ngày kia, kiểu gì cũng tinh thành sở chí, kim thạch vi khai*.

*精诚所至,金石为开 [Jīngchéng suǒ zhì, jīnshí wéi kāi]: Có nghĩa là sự chân thành của con người có thể cảm hóa thế giới và khiến sắt đá rạn nứt. Chỉ cần bạn tập trung làm việc đó một cách thiện chí, bạn có thể giải quyết mọi vấn đề khó khăn.

Ngày đó trước khi màn sân khấu biến mất, nhìn thấy nàng có ý định tránh né mình, trong lòng hắn liền có chút hốt hoảng.

Hắn mấy ngày nay cũng có nhiều lời muốn nói nhưng kiềm chế ở trong bụng, chưa kịp nói cho nàng biết — Vốn là muốn nói với nàng, hắn đã nghĩ biện pháp cự tuyệt Hoàng hậu an bài tuyển phi, nhưng chỉ là bởi vì hắn tạm thời chưa có ý nghĩ lấy vợ sinh con, hy vọng nàng không cần có bất kỳ gánh nặng nào để trong lòng.

Nhưng lại không nghĩ tới, nàng bây giờ đang đứng ở trước mắt hắn, đối diện với hắn mà nói, nàng cũng ưa thích hắn.

……

Lục Hoán tựa như tiểu hài mong đợi đã lâu, rốt cuộc cũng nhận được kẹo mà mình yêu thích, hai mắt ửng đỏ mà nhìn chằm chằm Túc Khê, nhịn không được cầu xin càng nhiều thêm một chút: “Là ý tứ nàng cũng thích ta sao?”

Túc Khê xấu hổ cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Vâng.”

Lục Hoán lại hỏi: “Là ý tứ sau này nàng sẽ lại không cùng với hạng người như Hoắc Kính Xuyên đi xem mắt, cũng sẽ không tiếp nhận vé xem phim của nam tử trừ ta sao?”

Túc Khê cảm thấy quái lạ ở chỗ nào đó, nhưng khi ngước mắt, lại nhìn thấy tầm mắt của Lục Hoán, liền vẫn là đáp ứng nói: “…… Vâng.”

Lục Hoán vui mừng nhướng mày, cố gắng kiềm chế vẻ mặt đang căng ra, nhưng mà từ khóe mắt cho đến chân mày đều là tràn đầy sự vui vẻ cùng rực rỡ căn bản là kìm chế không được.

Hắn khàn giọng nói: “Là ý tứ sau này sẽ trở thành Hoàng tử phi của ta, hơn nữa không có cho phép ta nhìn cô nương khác thêm một cái sao?”

Túc Khê: “……” Cửu điện hạ, ngươi có phải hay không có chút, được đằng chân mà lân đằng đầu?

Hơn nữa, đến cùng vì cái gì mà lại cố chấp như vậy cứ buộc ta trở thành cô vợ hay ghen?!

Túc Khê nhịn không được giải thích nói: “Lục Hoán, chàng có thể không rõ lắm, chúng ta ở bên này quy định độ tuổi kết hôn của nữ sinh là 20 tuổi, cùng với các chàng ở bên kia không giống nhau lắm……”

Đôi mắt Lục Hoán lập tức ảm đạm xuống: “Ta hiểu rõ ý tứ của Tiểu Khê, nàng là nói thích ta, nhưng sau này cũng không nguyện ý gả cho ta.”

“Như vậy, cái này cùng với ‘đùa bỡn’ ‘pua’* ở thế giới các nàng khác nhau ở chỗ nào?”

*PUA (Là viết tắt của Pickup artist): Nghĩa gốc là một nghệ thuật tán tỉnh, bắt chuyện, về sau nhiều người lợi dụng khái niệm này để lạm dụng thành chiêu trò để dụ dỗ, lừa tình ai đó.

Túc Khê:……???

Túc Khê phiền muộn u sầu hỏi: “Pua, ai dạy chàng?”

Lục Hoán: “Hoắc Kính Xuyên.”

Túc Khê cực kỳ muốn đánh chết cái tên Hoắc Kính Xuyên.

Mắt thấy vị thiếu niên trước mặt này càng ngày càng mất mát, bả vai đều sụp đổ xuống, một bộ dáng như bị đùa bỡn mà thất hồn lạc phách, Túc Khê không thể làm gì khác hơn là vội vàng nói: “Gả gả gả, nhưng mà, nhưng mà cái loại sự tình này có thể nói sau đi, bây giờ ai mà có thể biết trước được điều gì…..”

Nhưng mà Lục Hoán thoạt nhìn như là chỉ nghe lọt tai 3 chữ phía trước.

Ánh mắt hắn nóng bỏng nhìn chằm chằm Túc Khê, vui vẻ đến nỗi sắp đem lồng ngực hắn lấp đầy: “Người của chúng ta ở bên kia một khi đã hứa hẹn, chính là một đời, Tiểu Khê, nàng không thể đổi ý.”

Túc Khê sâu kín nói: “Không đổi ý — Nhưng chúng ta cần thương lượng, chàng ở bên kia có nhiều cô gái như vậy, đi trên phố khắp nơi đều có, ta nếu như không để chàng nhìn nhiều cô gái khác, chẳng phải là muốn ta phải móc hai tròng mắt của chàng ra sao?”

Túc Khê không nghĩ tới cô nói xong lời này, Lục Hoán lại cảm thấy trong lòng như có pháo hoa đều nhanh muốn nổ tung.

Gần trong gang tấc, Túc Khê đều có thể nghe thấy nhịp tim của hắn đập loạn cào cào thành tiếng.

Hắn vội vàng xoay người, hít sâu một hơi, cố gắng làm cho chính mình hơi hơi tỉnh táo một chút, sau đó mới quay người trở lại, nói giọng khàn khàn: “Nếu nàng thật sự bởi vì ghen tuông muốn khoét ra, ta rất vui vẻ.”

Túc Khê:……..

Túc Khê vừa muốn cò kè mặc cả, như vậy về sau cô cũng không thể cùng với Hoắc Kính Xuyên cùng nhau đi xem phim sao? Hoắc Kính Xuyên cũng có thể được loại trừ khỏi sinh vật giới tính nam nha, nhưng còn chưa kịp nói, bỗng nhiên nghe thấy phòng ngủ chính có tiếng mở cửa–

Mẹ Túc nửa đêm muốn đi vệ sinh, nhưng lại nghe thấy trong phòng của Túc khê truyền tới tiếng nói thì thầm, bà nhịn không được đi tới gõ cửa một cái: “Khê Khê, con vẫn chưa ngủ sao? Con có phải lại thức tới nửa đêm xem phim hay không?”

Túc Khê toàn thân giật mình, chỉ sợ mẹ Túc một giây sau liền muốn mở cửa đi vào, cô trước khi đi ngủ cũng không có khóa cửa, đây nếu như tiến vào, dưới gầm bàn hoàn giấu không được, chính mình chắc chắn không có khả năng nửa đêm đi ngồi ở trước bàn, còn trong ngăn tủ thì toàn bộ đều là quần áo–

Tim cô đập loạn xạ, tựa như đi ăn trộm, khắp nơi xem xét, trong cơn hoảng loạn, chỉ có thể đem Lục Hoán hướng về phía giường mà đẩy xuống.

Lục Hoán phối hợp cũng cuộn người lại, nắm một đống lớn chăn mền, hướng về phía người mình mà đắp lên.

Tiếp đó Túc Khê đi chân trần, rón rén lấy con gấu ở đầu giường, gom một đống lớn trong chăn tất cả tạo thành dáng vẻ gấu bông.

“Khê Khê?” Nghe không thấy âm thanh nữa, mẹ Túc lại đứng ở ngoài cửa phòng hỏi một câu: “Còn đang xem phim?”

“Không có.” Túc Khê bị dọa đến hồn phi phách tán, vội vàng nhảy lên giường, hướng về phía cửa phòng dùng thanh âm mơ mơ màng màng như vừa tỉnh lại nói: “Không có, con ngủ mà, mẹ nghe lầm rồi, có thể là trên lầu truyền tới.”

Mẹ Túc có chút hồ nghi, nhưng là hoài nghi mình nghe nhầm rồi, bà ghé vào sát cửa mà dặn dò Túc Khê một câu:“ Nhanh chóng đi ngủ, sắp khai giảng rồi, Cao Tam đừng thức đêm thức hôm.”

Tiếp đó xoay người đi phòng vệ sinh.

Lão mẹ thế mà không có đẩy cửa đi vào?! Túc Khê thở dài một hơi, vội nói: “Dạ!”

Túc Khê ngay cả thở mạnh cũng không dám, mà Lục Hoán đang núp ở dưới chăn cũng tương tự mà ngừng thở, nghe âm thanh mẹ Túc từ trong phòng vệ sinh đi ra, về lại phòng, đóng lại cửa phòng ngủ chính, sau đó hai người mới đồng thời thở dài một hơi.

Nhưng tiếp đó, trong phòng tĩnh mịch lại lâm vào trạng thái tim đập loạn.

……

Giường của Túc Khê không tính là lớn, 1m4 x 2m, cô khẽ vươn tay, lại đụng phải cơ thể của Lục Hoán.

Lục Hoán mới vừa rồi bị cô đẩy ngã trên giường, trong lòng hỗn loạn nên không để ý tới cái khác, trường bào trên người cũng bị ép tới nhăn nhúm, hắn chậm rãi đem chăn mền che trên mặt lấy ra, ôm vào trong ngực, nhìn Túc Khê.

Cũng là đến lúc này, Túc Khê mới rõ ràng ý thức được, con trai cùng con gái khác nhau.

Cô bình thường nằm ở trên chiếc giường này, cảm thấy đã rất lớn, có xoay người như thế nào cũng sẽ không rơi xuống, nhưng mà Lục Hoán ôm chăn mền nằm ở bên người cô, cho dù thân hình thiếu niên thon dài, cơ bắp hơi mỏng cũng không lộ ra vẻ cường tráng, nhưng mà chiếc giường lại lập tức nhỏ lại….

Cũng là đến lúc này, Túc Khê mới ý thức được, thiếu niên bên cạnh không chỉ có vóc dáng rất cao, mà bả vai cũng rất là rộng, hắn có thể kéo giương cung, nằm ở bên mình lại lập tức có tính chất xâm lược mười phần, thế mà mình tại sao vẫn còn coi hắn là bánh bao nhỏ tay ngắn chân nhỏ đây — Thật sự là cái hệ thống game hố người mà!

Lại thêm nữa, gương mặt lại phát nhiệt, không biết là tiếng tim đập của cô hay là Lục Hoán, liền dẫn đến cái giường này càng lộ ra sự nhỏ bé hơn.

……

Cổ nhân nói, phát hồ tình, chỉ hồ lễ*, huống chi thế giới của Tiểu Khê ở bên này phải 20 tuổi mới có thể nói đến chuyện cưới gả. Lý trí Lục Hoán nói cho hắn biết, cần phải nhanh chóng đứng dậy, nhanh đi về, thế nhưng mà hắn lại sợ đêm nay Túc Khê nói với hắn mấy lời kia hết thảy, chỉ tựa như là một hồi mộng cảnh tốt đẹp, đợi đến khi hắn trở về, thì giấc mộng này liền cũng phải tỉnh.

*发乎情,止乎礼 [Fā hū qíng, zhǐ hū lǐ]: Nghĩa là cho dù có yêu thì vẫn phải theo khuôn phép của lễ nghi đạo đức, ràng buộc con người ta không vượt quá lằn ranh đó.”

Túc Khê cũng chưa từng có kinh nghiệm cùng con trai nằm trên một cái giường, cho dù quần áo đều ăn mặc thật tốt, nhưng mà vẫn tránh không khỏi làm cho tim đập loạn nhịp.

Lý trí của cô nói cho cô biết, hẳn là nên làm một cước đem Lục Hoán đạp trở về cái tẩm điện bên kia đi, nhưng mà ước chừng là một khi mới biết yêu, liền sẽ sinh ra rất nhiều tâm tư lưu luyến không rời.

Cô vậy mà một chút cũng không hề cảm thấy buồn ngủ, còn muốn dùng chăn mền trùm lấy đầu, cùng với Lục Hoán tâm sự gì đó nữa.

Lục Hoán xoay người bước xuống giường.

Túc Khê lại nhịn không được ngăn hắn lại, nhỏ giọng nói: “Chàng muốn đi sao? Chúng ta ở trong chăn trò chuyện a, nói nhỏ thôi nhé, bọc lấy chăn mền, mẹ ta sẽ không nghe thấy.”

“Ta không đi.” Lục Hoán ngồi xổm ở trên giường, con mắt sáng rỡ mà nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Nàng không có đuổi ta đi, ta sẽ không ly khai.”

Túc Khê lúc này mới cao hứng.

Lục Hoán đưa tay cho cô làm thành cái gối đầu, đem chăn mền đắp lên cho cô, hạ giọng: “Nàng nằm xuống ngủ đi.”

Túc Khê nằm xuống, nắm tay bỏ vào trong chăn, quay đầu nhìn về phía hắn: “Vậy còn chàng?”

“Ta ở ngay tại bên giường.” Lục Hoán quỳ một chân bên giường, khuỷu tay chống ở trên giường, chống đỡ đầu, lại lặp lại một lần: “Ta không đi, có thể chứ?”

Cái này vô cùng hợp tâm lý của Túc Khê, cô cao hứng nói: “Được.”

Vóc dáng thiếu niên rất cao lớn, cho dù ngồi xổm ở bên giường thành một đoàn, cũng là một khối rất lớn.

Ánh trăng từ cửa sổ xuyên thấu vào, rơi vào trên mặt hắn, mặc dù làn tóc dài đen nhánh như thác nước, trường bào như thiên tiên, nhưng nhìn không ra thần tình trên mặt, hắn ngược lại không giống như là xuyên qua ngàn năm đến đây, mà chỉ là một chàng trai trẻ tuổi đương khí độ tràn đầy lâm vào tình yêu mà thôi.

Hắn chăm chú nhìn Túc Khê, Túc Khê cũng nghiêng đầu nhìn hắn.

Túc Khê nhịn không được đứng dậy, rồi nằm lỳ ở trên giường, đem chăn kéo qua đầu vai, che đầu mình cũng che kín đầu Lục Hoán ở mép giường.

Khoảng cách giữa Túc Khê cùng với Lục Hoán rất gần, hô hấp như rơi vào nhau.

Vành tai Lục Hoán có chút đỏ hồng, tựa như là muốn rỉ máu, thấp giọng hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì, cảm giác rất thần kỳ.” Túc Khê nhỏ giọng nói: “Đừng có thấy cha mẹ ta luôn đem ta cùng với Hoắc Kính Xuyên đặt cùng một chỗ, nhưng nếu như mà biết ta thật sự yêu sớm, khẳng định muốn đánh chết ta.”

Lục Hoán: “Mười bảy tuổi các nàng ở bên này, hóa ra là yêu sớm, ở Yến quốc đám thế tử mười bảy kia sớm đã thê thiếp thành đàn.”

Túc Khê nói: “Chàng còn nói, chàng xem người ta một chút nha, người ta mười bảy tuổi thê thiếp thành đàn, còn chàng đây, chàng còn cưỡng chế người khác không cho phép chàng nhìn nhiều cô gái khác một mắt.”

Lục Hoán cười cười.

Hắn nhìn chăm chú lên Túc Khê, bỗng nhiên nói: “Tiểu Khê, ta muốn cứ mãi ở cùng với nàng, cứ mãi bồi tiếp nàng…..”

“Cho dù sau này sẽ phát sinh chuyện gì đi chăng nữa. Cho dù chắn ngang ở giữa hai chúng ta có cái gì, thời gian hay khó khăn, ta chỉ cần duy nhất là nàng. Ta tất nhiên sẽ không bỏ Yến quốc được, nhưng nếu quả thật phải làm ra sự lựa chọn, ta vẫn sẽ chọn đi đến thế giới của nàng…..”

— Cho dù là rất ích kỷ.

Lời hắn muốn nói rất nhiều rất nhiều.

Hắn hiểu rõ được, đối với Túc Khê mà nói, hắn cũng không phải là nam hài tử ở trong thế giới này cái gì mà thường xuyên ở trên bãi tập chơi bóng rổ, cũng không phải là giáo thảo nam sinh các loại có thể mời nàng đi xem phim, mà nàng cùng những người kia yêu đương, tất nhiên sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều, không cần phải đi suy xét chuyện của hai thế giới, cũng không cần phải đi lo nghĩ đối phương sẽ có một ngày đột nhiên biến mất ở thế giới này.

Nhưng hắn cũng muốn nói, nếu nàng thích, hắn cũng sẽ học tập, giống như nam hài tử thông thường ở trong cái thế giới này, đi thi bằng lái, mở ra loại xe ngựa có bốn cái bánh xe kia, từ sau rương đã chuẩn bị lấy ra một bó hoa, hướng về phía nàng đưa ra lời mời xem phim…..

Cùng với hắn một chỗ, có lẽ sẽ xuất hiện một chút ngăn trở, nhưng cho dù có xuất hiện khó khăn gì đi chăng nữa, hắn cũng có thể chạy, đến tìm nàng.

Hắn cái gì cũng không sợ.

Duy chỉ sợ có một ngày khiến cho nàng cảm thấy khó xử.

Sợ có một ngày, hắn cùng với thế giới kia, trở thành thứ mà nàng muốn trốn tránh.

Chăn mền trùm lấy đầu hai người, có chút nóng, cũng có chút mang đến cảm giác mặt đỏ tới tận mang tai, nóng rực.

Lục Hoán nói còn chưa dứt lời, nhưng mà Túc Khê lại có thể hiểu toàn bộ sự bất an của hắn.

Trong nội tâm cô mềm nhũn, nhịn không được dùng chóp mũi cọ xát vào chóp mũi cao ngất của hắn.

Cô đem chăn kéo kéo, nhỏ giọng nói: “Cho dù có phát sinh cái gì đi chăng nữa, ta sẽ cùng chàng cùng nhau. Chàng vẫn còn chưa rõ sao, đây là bởi vì ta ý thức được bản thân mình ưa thích chàng mà làm ra sự lựa chọn, cũng không phải vì chàng bức bách ta.”

Lại lần nữa từ trong miệng nàng nghe được hai chữ “ưa thích”, Lục Hoán tựa như được ăn vào chiếc bánh gato mà mình thích nhất, trong lòng tràn ngập cảm giác thỏa mãn.

Hắn nghĩ thầm, hắn muốn đem hết thảy những gì tốt nhất trên thế gian này đều cho nàng, nhưng mà lời này hắn cũng không thể nói ra.

Túc Khê ở một khoảng cách thật gần mà nhìn Lục Hoán, một chút ánh trăng sáng qua khe hở từ chăn mền mà chiếu vào, khiến cho gương mặt tuấn mỹ vô cùng của hắn như gần trong gang tấc.

Túc Khê nhìn lông mày hắn, đôi mắt, lại một đường lướt xuống, rơi vào trên bờ môi hắn.

Túc Khê không tự chủ được đã biến thành một cái nhan cẩu* đến mức sắp ngất xỉu.

*颜狗 [Yán gǒu]: Là người không có sức kháng cự trước sắc đẹp của một ai đó.

Cô chợt nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên bụm mặt đắc ý mà nói: “Chờ làm tốt thẻ căn cước, chàng xuất hiện ở trường học ta một lần nha.”

Lục Hoán đưa tay đem mái tóc của Túc Khê đang bị chăn mền ép tới lộn xộn mà vuốt vuốt, thấp giọng hỏi: “Sao thế?”

Hắn còn tưởng rằng Tiểu Khê là hy vọng hắn cùng với nam sinh trong thế giới này một dạng, đi đón nàng tan học sao, thế nhưng —

Chỉ thấy đôi mắt Túc Khê sáng lên nói: “Bạn trai đến từ cổ đại có dáng dấp đẹp mắt như vậy, ta không khoe khoang, quá lỗ vốn.”

Lục Hoán:…..

Lục Hoán ở trong lòng sâu kín nghĩ, hắn hận không thể để cho con mắt của người trên toàn thế giới đều mù đi, duy chỉ có một mình hắn có thể nhìn đến nàng, hoặc là đem nàng mang về Yến quốc giấu đi, ai cũng không nhìn thấy nàng.

Nhưng mà nàng lại giống như là hoàn toàn không ngại để người khác nhìn hắn.

Nhưng cũng may hai chữ “bạn trai”*, khiến cho Lục Hoán thoáng phấn chấn.

*Nguyên văn là ba chữ 男朋友 [Nán péngyǒu].

Cho dù có như thế nào đi chăng nữa, được thừa nhận là bạn trai dù sao so với việc không được thừa nhận cũng tốt hơn rất nhiều.

“Được.” Lục Hoán nhận lời.

Hắn đem chăn từ trên đỉnh đầu Túc Khê nhẹ nhàng kéo xuống, để cho cô nằm xuống.

Sau đó dém chăn mền cho cô: “Ngủ đi, ta trông nàng.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Túc Khê: Không biết sinh nhật mười tám tuổi, Lục Hoán có cái nguyện vọng gì.

Lục Hoán u oán: Quan Âm, ta ưng thuận một cái nguyện vọng duy nhất, đó là hãy để cho Tiểu Khê ghen, ăn nhiều giấm, rồi lại ăn giấm một lần nữa (nàng ấy lúc nào cũng không có ăn giấm)

Túc Khê sau khi nghe thấy nguyện vọng của Lục Hoán, liền về đến nhà vặn nắp bình, hướng về trong chén rót một ly giấm uống xong, vui rạo rựa mà nói với Lục Hoán: “Xem ta có tốt hay không nè, thỏa mã nguyện vọng của chàng!”

Lục Hoán:…….. Đừng khi dễ người cổ đại, ai chả biết đó là Coca không phải giấm.

 

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

Leave a Reply

error: Content is protected !!