Chương 70. “Lấy sắc tứ người”
Túc Khê cho là Lục Hoán đang ở bên cạnh mình, cho dù mình có như thế nào đi chăng nữa cũng là ngủ không được, dù sao thì vẫn phải chú ý hình tượng, nhưng vạn vạn không nghĩ tới, có lẽ là do trong lòng an tâm, vậy mà chưa đầy một lát liền ngủ thiếp đi.
Một đêm mộng đẹp.
Hôm sau, lúc cô tỉnh lại, nhìn thấy rèm cửa được kéo qua, ánh sáng mặt trời liền không có chiếu vào trên mặt, chỉ ôn hòa từ rèm cửa mà xuyên thấu qua một chút.
Tờ giấy nháp ở trên bàn còn lưu lại một hàng chữ.
Lục Hoán viết: Ta hôm nay từ Thừa Châu lên đường hồi kinh, hồi kinh sẽ tới tìm nàng.
Hắn đã quen dùng bút lông, không quen dùng bút bi nước, bởi vậy nét chữ này không có dễ nhìn như ngày thường. Nhưng dù cho như vậy, vẫn là có nét thanh nét đậm, rất có khí khái, so với mấy tên con trai thối ở trong trường vô cùng khác biệt.
Túc Khê nhìn chằm chằm vào tờ giấy đang nằm ngay ngắn ở trên bàn rất lâu, lại liếc mắt nhìn ánh nắng mặt trời rực rỡ ở bên ngoài cửa sổ, trong lòng giống như là quả trứng lòng đào sắp tràn ra, ấm áp.
Cô đem tờ giấy nháp bỏ vào trong ngăn kéo, duỗi lưng một cái, thay đổi bộ đồ thể thao rồi buộc tóc, đi ra cửa chạy bộ sáng sớm lại thuận tiện mua bữa sáng.
Yêu nhau quả là khiến cho tâm tình con người ta trở nên tốt hơn, ngay cả khi ở cổng tiểu khu gặp phải đám cô dì đi tản bộ, Túc Khê đều mỉm cười chủ động lên tiếng chào, nhưng mà thời điểm xếp hàng mua mì hoành thánh, quay người gặp phải Hoắc Kính Xuyên đang đứng trong đội ngũ đằng sau ngáp một cái, cô liền nghĩ đến chuyện tối hôm qua, nhịn không được trừng Hoắc Kính Xuyên một cái.
Hoắc Kính Xuyên bị trừng mà lập tức thanh tỉnh, đưa tay tới cướp mì hoành thánh mà Túc Khê đã mua được.
Túc Khê liền đem mì hoành thánh xách đi thật xa, để hắn không đụng tới.
Hoắc Kính Xuyên nhíu chặt lông mày hỏi: “Cậu sao đấy? Mới sáng sớm mà như dẫm phải mìn vậy?”
Túc Khê mang theo mì hoành thánh đi trở về, nói với hắn: “Cậu đừng có mà dạy Lục Hoán mấy cái kia, cậu ấy còn chưa có bị mạng xã hội nhuộm đen đâu, còn rất sạch sẽ.”
“Sạch sẽ? Tớ thấy là trắng tinh à nha. Tớ còn muốn hỏi cậu đây, vị bằng hữu của cậu kia dáng dấp thì giống như một đại minh tinh, cơ mà như thế nào lại cho người ta cái cảm giác tựa như là từ trong rãnh khe núi đi ra vậy.” Hoắc Kính Xuyên cười nói: “Trong nhà hắn không có kết nối mạng hay sao, tớ hỏi cậu ta có tài khoản Weibo hay không, cậu ta lại còn hỏi tớ Weibo là cái gì, tớ hỏi hắn có biết người đẹp Nagasawa Masami* là ai không, cậu ta nghiêm trang nói với tớ cậu ta chỉ biết Túc Khê là ai thôi.”
*长泽雅美 [Zhǎng zé yǎměi]: là một nữ diễn viên kiêm người mẫu người Nhật Bản. Cô còn được biết đến với cái tên “Ma-chan”, hay cái tên mà Yamashita Tomohisa gọi cô, “Maa-tan”. Trên chương trình radio của mình, cô tự gọi mình là “Gasawa”, cái tên do những người hâm mộ đặt.
Túc Khê sắp bị Hoắc Kính Xuyên làm cho tức chết: “Cậu để cho cậu ấy biết mấy cái thứ này làm cái gì?!”
Mấy cái hậu cung cổ đại thì cũng thôi đi, bị đứa con yêu tự tay bóp chết ở trong bụng, nhưng mà minh tinh mỹ nữ ở thế kỷ hai mươi mốt quá nhiều, lỡ như đứa con yêu đột nhiên cảm thấy có người xinh đẹp thì sao?
“Không chỉ có là cái này, còn có bóng rổ, bây giờ nam sinh nhà giàu mới nổi cho dù là từ khe suối mương rãnh đi ra ngoài cũng biết đánh bóng rổ à nha, vì sao ngay cả mấy cái cầu thủ ngôi sao mà hắn cũng không biết?” Hoắc Kính Xuyên nói.
Túc Khê nghe ra được ngữ khí cười nhạo của Hoắc Kính Xuyên, không tự chủ được mà bao che cho đứa con yêu: “Kỵ xạ của cậu ấy rất lợi hại, mang binh đánh giặc cũng cực kỳ lợi hại, cậu muốn cùng so với cậu ấy sao?”
“Mang binh đánh giặc?” Hoắc Kính Xuyên buồn bực hỏi: “Trong game hắn chơi tướng nào?”
Túc Khê:……
Túc Khê cái gì cũng không muốn nói nữa, quay đầu bước đi, nhưng mà Hoắc Kính Xuyên thì thập phần nhàm chán, đuổi theo nói với cô:“ Sân bóng gần đây được mấy nam sinh trong lớp chúng ta bao thầu, nhưng mà mấy ngày nay cứ liên tục thiếu người, cậu nếu như là có phương thức liên lạc của Lục huynh, thì bảo cậu ta tới chơi bóng rổ thôi, chiều cao của cậu ấy 1m8 mấy, không đi đánh bóng rổ thật sự là đáng tiếc.”
Túc Khê mới không muốn để cho Lục Hoán cùng đi với bọn Hoắc Kính Xuyên chơi bóng rổ đâu, mấy tụi con trai mà chơi bóng rổ cuối cùng cũng sẽ phát sinh va chạm, đầu gối lúc đó là một mảng xanh tím, suy nghĩ một chút liền khiến cho người ta đau lòng mà. Cái tên Hoắc Kính Xuyên da dày thịt béo thì cũng thôi đi, Lục Hoán da trắng nõn như vậy, nhéo một chút đều có thể thấy vết máu ứ đọng, chơi bóng rổ chắc chắn sẽ dễ dàng bị thương cho xem.
Nhưng Túc Khê lại nghĩ, Lục Hoán chưa hẳn không nghĩ vậy, hắn có lẽ so với trong tưởng tượng của mình còn càng gấp gáp dung nhập vào thế giới này hơn.
Thế là cô nghĩ nghĩ, nói với Hoắc Kính Xuyên: “Được.”
Hoắc Kính Xuyên rất là cao hứng, quay đầu hướng về quầy bán mì hoành thánh bên kia mà đi, vừa đi còn gửi WeChat, cho mấy tên con trai trong đám chơi bóng rổ nói sẽ kéo người đến.
Tình hữu nghị giữa các nam sinh cực kỳ dễ dàng thiết lập, đánh một trận bóng rổ chính là sinh tử chi giao.
Túc Khê hoài nghi hắn đuổi theo mình nói nhiều như vậy, chỉ sợ căn bản chính là muốn có được phương thức liên lạc của Lục Hoán, hẹn hắn đi chơi bóng rổ……
Muốn trách thì chỉ có thể trách Lục Hoán quá dụ người….. Nhưng mà rất nhanh nghĩ đến người thiếu niên tuấn mỹ có Văn có Võ như thế lại chỉ chọn một mình mình, Túc Khê liền cao hứng trở lại.
……
Ăn xong cơm tối, Túc Khê rửa xong bát đĩa, lấy điện thoại di động ra mở phần mềm mua sắm. Mấy ngày trước Lục Hoán phải vội vàng, mượn quần áo của Hoắc Kính Xuyên mặc, nhưng mà nếu như về sau hắn sẽ thường xuyên đến thế giới của mình mà nói, trước tiên còn cần phải chuẩn bị cho hắn một chút quần áo cùng với vật dụng hàng ngày.
Thẩm mỹ của Túc Khê vẫn ổn, mua quần áo cho con gái cũng không tệ lắm, nhưng mà mua quần áo cho nam sinh mặc, lại có chút không nghĩ ra — Chủ yếu là cô không biết mã số áo cụ thể của Lục Hoán.
Lo lắng mua về sau đó lại đổi hàng rất phiền phức, Túc Khê liền trước tiên chọn trúng một chút kiểu dáng, nhưng không có cắt tay.
Ban ngày cô mở app game ra, chỉ thấy Lục Hoán ở trong màn hình một mực đang gấp rút lên đường, ngựa ngày đi nghìn dặm, vội vàng hối hả, nên cũng không có quấy rầy.
Ban đêm, Lục Hoán cùng một đội Vũ Lâm Vệ tại Cán Châu thuê một phòng khách sạn nghỉ đêm, sau khi hắn tắm rửa xong, mặc quần áo trong ngồi ở trên giường, chậm chạp không ngủ. Hắn muốn đi qua tìm Túc Khê, nhưng lại sợ thực sự đi quá thường xuyên, quấy rầy Túc Khê. Dù sao thì tối hôm qua đã đi qua, nếu như đêm nay lại đi — Nhưng mà cuối cùng lại nhịn không được, Lục Hoán nghĩ thầm, chỉ mở màn sân khấu ra nhìn một chút thôi, cũng không đi qua.
Nhưng ai mà ngờ, hắn vừa mới mở màn sân khấu ra, Túc Khê liền đợi hắn đến, hướng về phía hắn mà ngoắc ngoắc: “Qua đây.”
Lục Hoán cấp tốc đứng dậy mặc ngoại bào vào, buộc đai lưng thật tốt, lại giả vờ điềm nhiên như không có việc gì, cũng không có dáng vẻ giương mắt mà chờ đợi, một cước bước vào trong phòng Túc Khê:“Tiểu Khê, sao thế?”
Lúc này cha mẹ Túc còn chưa có về nhà, Túc Khê vì để đề phòng chuyện lỡ như, thế là đem cửa phòng khóa lại, nói với hắn: “Đem ngoại bào cởi ra.”
Lục Hoán: “……”
Vành tai Lục Hoán đỏ hồng như muốn rỉ máu, chậm chạp không động đậy. Túc Khê có chút không hiểu, hỏi: “Làm sao rồi? Cởi một chút.”
Lục Hoán cố gắng để cho mình tâm vô tạp niệm, quay lưng đi, đem đai lưng vừa mới buộc lên cởi xuống, đặt ở một bên trên bàn, sau đó bắt đầu cởi ngoại bào. Túc Khê chỉ sợ chờ một lúc nữa đo kích cỡ mới được một nửa thì cha mẹ Túc đã trở về, thế là không ngừng thúc giục: “Nhanh lên một chút nào.”
Còn nhịn không được nhón chân lên, giúp Lục Hoán đem ngoại bào lay xuống dưới.
Quần áo cổ đại và hiện đại không hề giống nhau, so với hiện đại còn rộng hơn, nông hơn rất nhiều. Ước chừng là cô quá nóng vội, cho nên động tác có chút thô lỗ, lại thêm Lục Hoán tại khách sạn cũng vừa tắm xong, bên trong chỉ mặc quần áo trong, cũng không có mang đai lưng, bị cô nhón chân lên kéo víu như thế, nửa bên đầu vai liền tuột xuống.
Thế là bất ngờ không kịp đề phòng, từ bả vai cho đến xương quai xanh, cùng với một nửa bên lồng ngực của Lục Hoán, lại trần trụi hiện ra ở trước mặt Túc Khê.
Túc Khê:……
Lục Hoán:……
Lần nhìn thấy gần nhất vẫn là cách một tầng màn hình, lần này thế nhưng là trực tiếp mang theo nhiệt độ, ảnh hưởng thị giác lớn vô cùng, Túc Khê thanh tâm quả dục mười bảy năm liền, đừng nói là nhìn thấy lồng ngực của nam sinh, ngay cả tay con trai cũng chưa từng nắm qua–! Bình thường đi theo Cố Thấm nói mấy chuyện bậy bậy, kỳ thực cũng chỉ là khoác lác mà thôi, trên thực tế ngay cả Tiểu Hoàng Mạn* cũng đều chưa nhìn qua!
*小黄漫 [Xiǎo huáng màn]: Truyện khiêu dâm, 18+.
Trơ mắt nhìn áo bào rơi xuống, đường cong cơ bắp mỏng manh của thiếu niên đang đứng trước mặt lộ ra, Túc Khê gấp gáp còn chưa kịp thu nhặt lên, liền lập tức hốt hoảng, mặt gần như bỏng đến không chịu nổi, ba chân bốn cẳng đem quần áo túm lên cho hắn: “Ta không phải là cố ý.”
“Không ngại.” Vành tai Lục Hoán ở trên đỉnh đầu cô đỏ rực lên, hơi thẹn đỏ mặt, xấu hổ nói: “Hiện tại nàng muốn nhìn thì nhìn.”
Túc Khê:……..
Mặc dù không hiểu “nhan khống” là vật gì, nhưng mà Lục Hoán đã sớm phát hiện, Túc Khê ưa thích “mỹ nhân”.
Không chỉ là ưa thích nhìn mặt hắn, còn ưa thích đi xem cái loại mỹ nữ ném cái tú cầu kia, càng là lại ưa thích đi đến nơi bướm hoa tìm kiếm mỹ nữ. Lần trước nhìn thấy nữ nhi Vạn Tam Tiền, mặc dù lúc đó không nhìn thấy biểu lộ của Túc Khê, nhưng mà chỉ từ phản ứng của Túc Khê, Lục Hoán cũng biết rõ nàng ở trước màn hình nhất định là hai mắt tỏa sáng.
Đối với sự yêu thích này của Túc Khê, trong lòng Lục Hoán có chút nghiến răng nghiến lợi.
Yến quốc tuấn nam mỹ nữ nhiều như vậy, nếu không phải nàng cứ một mực không có mở ra bản vẽ gốc, e rằng nàng đã sớm ở trong muôn hoa mà mê mắt, có thể căn bản liền sẽ không còn nhớ kỹ mình nữa.
Không chỉ có Yến quốc, trong thế giới của nàng, người anh tuấn cũng rất nhiều. Thời điểm Hoắc Kính Xuyên đem mấy ảnh chụp của nữ minh tinh tới hỏi Lục Hoán, có biết các nàng hay không, Lục Hoán mới ý thức được, thế giới này có một loại nghề nghiệp, lấy dáng ngoài làm mưu sinh, không ít người đẹp mắt hơn Yến quốc.
Cảm giác nguy cơ ở trong lòng Lục Hoán lập tức nhân đôi gấp hai lần.
Lúc hắn đọc cổ thư, nhìn thấy trích câu “Lấy sắc tứ người”*, xưa nay sẽ nhíu mày, nhưng mà, hắn bây giờ lại có chút lý giải cái tâm lý “lấy sắc tứ người” của con người kia.
*以色伺人[Yǐ sè cì rén]: Hiểu nghĩa là sắc đẹp có thể thu phục lòng người.
Bị người khác nhìn chằm chằm mình, hắn sẽ sinh ra cảm giác không vui. Nhưng mà duy chỉ ở Túc Khê, hắn hy vọng Túc Khê cứ ngắm nhìn hắn lâu hơn một chút, chỉ nhìn chằm chú vào hắn. Người khác cảm thấy hắn tuấn mỹ, hắn chỉ cảm thấy da gà sắp nổi lên rồi, nhưng mà Tiểu Khê nói hắn dễ nhìn, trong lòng của hắn tim lại đập thình thịch.
Hắn nhìn thấy Túc Khê không dám ngẩng đầu, ổn định tâm tình một chút, nói: “Cho dù nàng là cố ý, cũng không sao.”
Nội tâm Túc Khê như muốn phát điên, muốn làm sao giải thích cô không phải là quỷ háo sắc cứ hễ động một chút là kéo quần áo người ta?! Cô mặc dù là nhan cẩu, nhưng cũng là một cái nhan cẩu thuần khiết đỉnh thiên lập địa aaaa!
“Nhanh mặc quần áo cho tốt vào!” Túc Khê quát.
Lục Hoán chậm rãi mặc xong quần áo trong: “Được.”
Túc Khê lúc này mới ngẩng đầu, nhìn quần áo hắn chỉnh tề, nhẹ nhàng thở ra, móc ra một cuộn thước dây, đo cỡ kích thước cho hắn. Kiễng chân đo xong cánh tay, lại đi đo vòng ngực, tiếp đó đem phần thân áo trên hơi hơi nhấc lên, từ bên eo hắn đo đến mắt cá chân. Lục Hoán mặc bộ quần áo trong trắng như tuyết, đứng thẳng một chỗ, ngoan ngoãn để cho cô chơi đùa.
Túc Khê đem kích thước được đo tốt ghi vào trong cuốn vở nhỏ, lúc này mới thở dài một hơi, ngẩng đầu đối diện với Lục Hoán: “Được rồi, chuyện cần chàng đã làm xong, chàng đi đi.”
Trong đầu cô một màn vừa rồi kia không xóa đi được, cô cần yên tĩnh.
Lục Hoán:…..
Lục Hoán ủy khuất lã chã nhìn nàng, nhưng thấy nàng không có ý tứ giữ hắn lại, liền không thể làm gì khác hơn là trở về — Ban đầu giao diện ở trong nhà nàng, thực sự là có rất nhiều thứ không tiện mà.
Không chỉ có thường xuyên lo nghĩ phụ mẫu nàng lúc nào trở về, hơn nữa dạng như thế này, từ đầu đến cuối lại không hợp lễ nghi, bạc đãi nàng.
Lục Hoán nghĩ thầm, nhất thiết phải sớm ngày ở thế giới của nàng mua được một chỗ làm nhà ở.
Lũ lụt Thừa Châu thành công xử lý mà quay trở về, quan viên kinh thành đối với chuyện này khen ngợi rất nhiều, lúc thượng tấu đều là khen ngợi.
Hoàng thượng hạ chỉ, để cho Lục Hoán mau chóng hồi kinh, có điều, Lục Hoán hồi kinh ngày đó đã là ban đêm, thế là sớm nhất cũng phải đợi đến hôm sau mới có thể đi vào cung diện thánh.
Cho nên, đêm đó, hắn thừa dịp thời gian này, đi một chuyến đến trang trại ngoài kinh thành, gặp đám người Trọng Cam Bình.
Lục Hoán trước đây lấy cái hộ danh khác gửi ngân lượng ở ngân hàng tư nhân hiện giờ tựa như là quả bóng tuyết lăn đồng dạng, càng lăn càng nhiều. Trong Hoàng cung ban thưởng thỏi bạc không thể cầm cố, nhưng mà một chút bạc vụn trong dân gian là có thể dùng nha.
Hắn lấy một chút bạc vụn này, lại lấy một chút đồ cổ các loại như cái chặn giấy san hô, thay đổi quần áo của Hoắc huynh hôm đó, đi tới chỗ Túc Khê bên này.
Túc Khê đang ngủ say, hắn cũng không quấy rầy, sải bước mà mang theo bao đồ, đi tới một chỗ hẻm nhỏ trong thành phố của thế giới Túc Khê.
Hắn dùng điện thoại di động của Hoắc Kính Xuyên tra xét một chút tư liệu, biết được thông tin nhận dạng của cái thế giới này đòi hỏi khoa học kỹ thuật hiện đại cần dùng “thuật toán mã hóa”, mặc dù không am hiểu việc lướt mạng, tuy nhiên hắn cũng nhận ra được một chút thông tin hữu dụng, từ bên trong sàng lọc chọn lựa phương thức liên lạc của một người hẳn là có thể giúp được một tay.
Đến nỗi thân phận, đăng ký thông tin thân phận trẻ cô nhi hẳn không phải là việc khó gì.
Tên thì liền dùng hai chữ “Diễn Thanh”.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Túc Khê (Chua chua): Quen biết người đẹp Nagasawa Masami sao?
Lục Hoán (Càng thêm chua chua): Cái tên dài như vậy mà nàng cũng có thể nhớ kỹ, vậy tính danh chân thực của ta nàng nhớ kỹ sao?
Túc Khê:……
← Chương trước | Danh mục truyện | Chương sau → |