Chương 68. “Ta dùng loại trình độ này khinh bạc ngươi, ngươi còn không hiểu sao?”
Mẹ Túc còn đang thúc giục, Túc Khê chỉ sợ lão mẹ không kiên nhẫn, đột nhiên tiến vào phòng mà túm chặt lấy người, không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng hướng ra khỏi cửa.
Lục Hoán nhìn thấy cô đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.
Qua một lúc lâu, hắn đều yên lặng đứng ở bên trong phòng cô, trong đầu lúc này lấp đầy câu nói của Túc Khê mới vừa rồi kia, tim đập loạn.
Hắn muốn hỏi cho thật rõ, nàng rốt cuộc là có ý gì, nhưng mà nghe thanh âm phụ mẫu nàng ở bên ngoài cùng với âm thanh mở TV, cũng biết lúc này thực sự là không phải lúc.
Túc Khê tại bàn ăn kéo ghế ra rồi ngồi xuống, vỗ vỗ lên gương mặt có chút nóng bỏng, lúc này mới bưng bát đũa lên.
Trong phòng giấu người, nhất định chính vì vậy mà tim đập đi!
Hiểu con gái không bằng mẹ, mẹ Túc cảm thấy Túc Khê có vẻ là lạ, nhưng cụ thể là lạ ở chỗ nào thì lại không nói ra được, nhìn chằm chằm vào cô, hỏi: “Con buổi chiều đã làm gì rồi? Chơi game nguyên một buổi chiều sao?”
Túc khê lùa một ngụm cơm trắng vào, tâm tình đứng ngồi không yên mà nói: “Con đi ra ngoài lấy điện thoại di động.”
Mẹ Túc lại hỏi: “Làm sao mà trên mặt lại đỏ như vậy?”
Túc Khê kinh ngạc một chút, đơn giản là không dám ngẩng đầu, giả vờ trấn định mà nói: “Buổi chiều mặt trời nắng gắt, phơi nắng một lúc.”
Mẹ Túc nghi ngờ nhìn đăm đăm vào cô, nhưng mà nhìn không ra có cái gì khác thường, thế là gắp thức ăn cho cô, nói: “Ăn nhiều một chút đi.”
……
Hôm trước lúc Lục Hoán biến mất, đang đứng ở phía sau tấm bình phong trong phòng nghị sự của quan nha Thừa Châu, chờ Thích Sứ Thừa Châu cùng với hai tên thuộc hạ khác đến đây đáp lời.
Dọc theo đường đi tên Thích Sứ Thừa Châu này đem mấy lời a dua nịnh hót, cảm tạ ân đức nghĩ sẵn vô số ở trong đầu, cũng đều sớm thuộc làu một bụng, đang muốn hướng về phía Cửu hoàng tử dập đầu tạ ơn, nhưng ai mà ngờ, vừa đẩy cửa đi vào, lại phát hiện — Phòng nghị sự lại không có một ai!
Bản thân Cửu điện hạ, người thông tri cho bọn hắn mang theo sổ sách ghi chép đốc công tới trước mặt thế mà cũng không có ở đây.
Mà thủ vệ ở bên ngoài phòng nghị sự còn nói, Cửu hoàng tử sau khi tiến vào phòng nghị sự, sau đó liền không có đi ra.
Cửu hoàng tử chẳng lẽ tự nhiên biến mất trong không khí?
Quan nha Thừa Châu từ trên xuống dưới lập tức sốt ruột, chỉ sợ Cửu hoàng tử vị này đương đắc thế trong kinh thành khi đến Thừa Châu của bọn hắn ở đây lại xảy ra chuyện không hay, thế thì, sợ rằng không chỉ là chuyện diệt Cửu tộc nữa!
Lục Hoán lúc đến Thừa Châu, có mang theo một đội Vũ Lâm Quân*. Thích Sứ Thừa Châu chỉ sợ không bảo vệ được cổ trên đầu mình, thế là cũng không dám nói cho thuộc hạ mà Lục Hoán mang đến biết được, chỉ dám ở một bên dây dưa, còn một bên thì âm thầm phái người nhanh đi tìm người! Mắt thấy sắp không giấu được nữa, Thích Sứ Thừa Châu gấp đến độ đi lòng vòng, lúc này mới đột nhiên nghe thấy quan nha bên kia báo lại, nói Cửu hoàng tử đi tra sự tình đã trở về. Lúc này cái đầu của Thích Sứ Thừa Châu mới thả lại trên cổ, vội vội vã vã chạy đi bái kiến.
*羽林军 [Yǔ lín jūn]: Là đội cận vệ hoàng đế, là cấm quân của hoàng đế nổi tiếng và lịch sử nhất ở thời Trung Quốc cổ đại. Được thành lập vào thời kỳ Vũ Đế của nhà Tây Hán. Về sau đổi thành ngự lâm quân, cho nên mấy chương trước tác giả có nhầm lẫn giữa Ngự Lâm Quân với Vũ Lâm Quân, tuy nhiên về vai trò lẫn chức năng thì tương tự nhau. Mình nghĩ Vũ Lâm Quân sẽ đúng hoàn cảnh hơn.
Thế là lại diễn ra một phen người ngã ngựa đổ.
May mắn có Thích Sứ Thừa Châu giấu diếm, bởi vậy khi biết Lục Hoán tự nhiên biến mất cũng chỉ có mấy cái thủ vệ còn lại. Lục Hoán quay trở về sau đó liền vội vàng thay bộ quần áo khác, lúc này mới mở cửa truyền người, đi nói cho Thích Sứ Thừa Châu rằng mình đi thăm dò sự tình, mấy thủ vệ này liền cho rằng mình bị hoa mắt, Cửu điện hạ rõ ràng là từng có đi ra ngoài, chắc là bọn hắn lại ngủ gật nên không nhìn thấy.
Thế là, việc này cứ như vậy liền bỏ qua.
“Trở về là tốt, trở về là tốt.” Thích Sứ Thừa Châu lau mồ hôi lạnh, nói: “Điện hạ sau này có muốn tra cái gì, hà tất gì tự thân phải đi làm? Hãy cứ sai sử thuộc hạ đi ạ. Ngài hai ngày này không ở đây, thần suýt chút nữa mà gấp gáp đến mức đầu óc mê muội!”
Lục Hoán hỏi: “Hai ngày?”
Thích Sứ Thừa Châu đáp: “Đúng vậy, ròng rã hai ngày.”
Lục Hoán dừng lại một chút, nói: “Không có chuyện gì nữa, ngươi trước cứ lui ra đi.”
Thích Sứ Thừa Châu lúc này mới thở dài một hơi, lui ra ngoài.
Đem người đều cho lui ra, trong phòng sau đó không còn một ai nữa, Lục Hoán lúc này mới ngồi vào bàn, tương tự như trước kia mà mở màn sân khấu ra, mà lần này, thời gian trôi qua mười mấy ngày, màn sân khấu cuối cùng cũng xuất hiện lại lần nữa. Trên giao diện tất cả mọi thứ cùng với lúc trước đều như nhau, không có gì mới xuất hiện thêm. Lục Hoán lúc này mới yên tâm.
Có điều, theo lời Thích Sứ Thừa Châu nói tới, hắn vừa mới không có ở đây hai ngày. Như vậy nói cách khác, sau khi đạt 200 điểm, hắn cùng với thế giới của Tiểu Khê bên kia có tốc độ thời gian trôi qua tựa hồ lại phát sinh biến hóa. Hiện tại, thời gian lưu động hẳn là triệt để đã biến thành giống nhau như đúc đi.
Lục Hoán trong lòng có chút cao hứng, hắn lúc trước còn suy xét qua, nếu như thời gian ở bên mình điên cuồng trôi qua, trong khi thời gian chỗ Tiểu Khê bên kia lại chạy cực chậm, như vậy chẳng phải là Tiểu Khê còn đang đương độ xuân thì, còn mình thì đã già lọm khọm rồi sao? Nhưng hiện tại xem ra, sau khi đạt được 200 điểm thưởng con đường kết nối giữa hai thế giới đã triệt để mở ra, thời gian của hai thế giới cuối cùng cũng trở nên thống nhất.
Một vấn đề cuối cùng chính là, sau này lại làm sao đi đến thế giới kia của nàng được đây —
Bốn bề vắng lặng, Lục Hoán không khỏi đứng dậy, hướng về phía màn sân khấu đi đến.
Trước đó thời điểm hắn tính toán xuyên qua màn sân khấu, đều sẽ trực tiếp mà uổng công vô ích, thế nhưng mà hiện giờ, Lục Hoán kinh ngạc nhìn thấy màn sân khấu phảng phất đã biến thành một cánh cửa vô hình, hắn bước vào, liền về lại trong phòng của nàng.
Mà lúc này, ở phía ngoài phòng khách còn đang truyền đến tiếng TV của nhà nàng, âm thanh rửa chén, cùng với tiếng nói của mẫu thân nàng.
Những âm thanh này vậy mà lại sống động chân thực, hắn biết rất rõ nàng với mình đang cách nhau một bức tường trong phòng khách.
Trong lòng Lục Hoán đột nhiên mừng rỡ khôn xiết!
Hắn quay người lần nữa trở lại thế giới của mình, sau đó lại quay người, lại một chân đạp vào thế giới của nàng.
Đi qua đi lại mấy lần, cuối cùng cũng xác định, chỉ cần màn sân khấu không biến mất, thì liền có thể dễ dàng đi tới thế giới này của nàng!
Đây hết thảy đối với Lục Hoán mà nói cũng là sự may mắn cực kỳ lớn, trong lòng của hắn đối với màn sân khấu kết nối hai thế giới giữa hắn cùng với nàng cảm kích không thôi, liền lại mở ra nhiệm vụ hệ thống, muốn nhìn một chút sau khi đạt 200 điểm thưởng, phải chăng còn có nhiệm vụ gì nữa.
Chỉ thấy trên giao diện nhanh chóng nhảy ra một hàng văn tự, đồng thời kèm theo giọng nói quen thuộc.
【Mời tiếp tục tiếp nhận nhiệm vụ thứ mười sáu (Cao cấp): Vui lòng xúc tiến hoàn thành pháp lệ giảm thuế lao dịch. Khen thưởng lượng vàng là 3000, điểm thưởng là 15!】
Yến quốc những năm gần đây quốc khố tương đối trống rỗng, nhưng cho dù có như thế nào đi chăng nữa thì việc cứu trợ thiên tai hay đánh trận đều phải cần vàng bạc lương thảo, thế là lúc trước Hoàng thượng từng mấy lần ban bố thánh chỉ, tăng trưng thu thêm các loại thế phụ, cũng vì vậy mà tích tụ tiếng oán than, kêu thán, một vòng luẩn quẩn.
Nếu muốn giải quyết vấn đề này, nhất thiết phải đem đám quan viên sâu mọt từ tầng tầng trung gian kiếm lời bằng túi riêng bắt được.
Nhưng nếu tiến hành, lại tất phải dây dưa đến các loại thế lực, rút dây động rừng, chỉ sợ vì vậy mà dẫn tới tạo phản.
Huống hồ, địa phận Yến quốc là một khu vực rộng lớn, trừ bỏ kinh thành thì ở bên ngoài đã có hết thảy 70 cái đại châu, mỗi cái châu phía dưới lại có mười mấy huyện nhỏ, tính riêng quan viên tiến vào triều làm quan liền có đến mấy ngàn người, nếu như tra từng người một, cũng không biết từ đâu mà tra ra được.
Hệ thống từ lúc này ban hành nhiệm vụ ngược lại là dần dần tăng dần lên, vì nước vì dân.
Có điều, Lục Hoán lại vô cùng kinh ngạc, vẫn còn có nhiệm vụ sao? Như vậy, nếu sau khi hoàn thành 300 điểm thưởng, thì sau đó, sẽ có lễ bao thứ ba?
Tựa hồ biết được suy nghĩ trong lòng hắn, màn sân khấu lại tiếp tục nhảy ra một hàng chữ: 【Lục – Mười bảy tuổi đã có thể lấy vợ sinh con – Hoán’ vui lòng cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, sau khi đạt 300 điểm sẽ có bao lì xì lớn thứ ba, con đường xuyên qua sẽ biến thành hai chiều.】
Hai chiều?
Ý là, lúc này chỉ có hắn mới có thể từ thế giới của hắn đi đến thế giới bên nàng ấy, nhưng mà nếu như đạt đến 300 điểm, thì nàng cũng có thể đi tới thế giới của hắn sao?
Tâm tình của Lục Hoán lúc này vô cùng hào hứng, thực sự muốn nói cho nàng biết, nhưng lại vô thức liền từ màn sân khấu tiến vào gian phòng của nàng.
Thế nhưng trong phòng lại trống rỗng, nàng tựa hồ vừa ăn xong cơm tối, còn ngồi ở phòng khách. Chợt nghe bên ngoài phòng nàng vang lên tiếng bước chân của mẫu thân nàng, Lục Hoán liền lại nhanh chóng trở về phía bên mình.
……
Thừa Châu nằm ở trong Yến quốc, liên kết với 9 Châu, là vùng đất trù phú, nhưng mà chính vì ở gần sông Trường Giang, cho nên thời điểm vào mùa hạ nước mưa nhiều dễ xảy ra tình trạng lũ lụt.
Lần này nếu không phải Lục Hoán sớm biết được, viết một phong thư, vội vàng chạy đến Thừa Châu. Ngay lúc lũ lụt còn chưa gây ra họa lớn, sớm bố trí quan viên dọc theo bờ sông mà kiểm tra, tiến hành sửa chữa gia cố đê. Sau đó sơ tán nhân khẩu, dẫn nước nhập điền. E rằng dân chúng Thừa Châu sợ phải chịu họa thiên tai lớn.
Bởi vậy, Lục Hoán xem như lập được một cái đại công.
Thừa Châu lúc này đang mang ơn, trong kinh thành cũng vì thế mà nghị luận ầm ĩ.
Lúc trước Lục Hoán vội vã chạy tới Thừa Châu, bở lỡ đạo thánh chỉ vì hắn mà thẩm định tuyển chọn Hoàng tử phi, nếu như bỏ lỡ, liền không có tồn tại chuyện kháng chỉ bất tuân, ngược lại là tên thái giám đến chậm một bước, lúc hồi cung sợ rằng sau đó phải nhận sự quở trách từ Hoàng hậu.
Nhưng hiện giờ sự tình tại Thừa Châu đại khái đã kết thúc, thì thuộc hạ lại đưa tới phong thư triệu hắn hồi kinh.
Đợi đến sau khi trở về kinh, long nhan Hoàng đế cực kỳ vui mừng, tất phải lại muốn nhấc lên chuyện tuyển chọn Hoàng tử phi.
Đến lúc đó, lại tìm cớ cự tuyệt, thì đó mới chính là thật sự kháng chỉ.
……
Ngoại trừ Túc Khê, Lục Hoán cho tới bây giờ đều luôn giữ một khoảng cách thật xa đối với nữ tử, ngay cả nha hoàn trong phủ mà Hoàng hậu đưa tới, hắn đều xem như mắt không thấy tâm không phiền, tìm cớ trực tiếp đuổi đến địa phương không nhìn thấy.
Hắn ngược lại là càng sợ Túc Khê mở ra bản vẽ gốc, tràn đầy phấn khởi mà nhìn chằm chằm vào mấy cái Vũ Lâm Vệ hơi tuấn tú một chút, mấy cái nha hoàn hơi mỹ mạo một chút. Bởi vậy hắn ước gì bên cạnh mình cứ toàn là người xấu, là người lùn, duy chỉ có chính mình là một người ngọc thụ lâm phong.
Hắn đương nhiên cho tới bây giờ đều không nghĩ tới chuyện cưới vợ nạp thiếp, chớ có nói chi là thẩm định tuyển chọn Hoàng tử phi.
Hoàng hậu cố gắng thúc đẩy chuyện tuyển phi cho hắn lần này, mà trước khi Túc Khê còn chưa hề nói gì, hắn cũng đã có dự định nghĩ biện pháp cự tuyệt, cho dù là kháng chỉ, thì cũng phải nghĩ ra được biện pháp.
Cho nên mấy ngày trước đây còn chưa đi đến thế giới của nàng ấy, hắn cũng đã viết một lá thư, để cho một cái Vũ Lâm Vệ ra roi thúc ngựa mang trở về kinh thành đưa đến cho Binh Bộ Thượng Thư.
Lúc Lục Hoán sinh ra đời, ngoại trừ vị đạo cô tại Trường Xuân Quan kia, liền không có người khác biết được. Hắn cần Binh Bộ Thượng Thư tìm được vị đạo cô kia, để cho bà ấy đem ngày sinh tháng đẻ của hắn cải biến một phen, lại tung ra ngoài. Mà Hoàng thượng tuổi đã cao, tương đối tín đạo. Hắn sẽ đem cung mệnh* đến chỗ đạo trưởng tính ra mệnh cách của Lục Hoán, trước 20 tuổi, không nên cưới vợ. Cứ như vậy, chuyện này liền có thể từ chuyện lớn hóa thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, thế là gần 3 năm liền Hoàng hậu sẽ đều không có biện pháp dùng cái này để đi rêu rao nữa.
命宫 [Mìng gōng]: Cung mệnh hay còn được gọi là Bản Mệnh là cung chính để có thể luận xem tử vi, tướng pháp và cả vận mệnh cuộc đời của mỗi người.
Nếu không phải vì mệnh cách Hung thần sẽ chọc cho mấy vị triều thần chỉ trích, bị cho là mệnh cách sống cô độc đến quãng đời còn lại, cả đời không có cách nào cưới vợ, thì hắn cũng muốn làm như vậy. Có điều hắn đã sắp xếp vẹn toàn, đợi cho ba năm sau đó, Hoàng hậu bên kia liền chưa chắc có năng lực ở trước mặt hắn nhúng tay vào chuyện này.
……
Nhưng hắn lại không nghĩ tới, trước khi hắn trở lại, Tiểu Khê nói với hắn lời kia.
Nàng nói, không cho phép hắn tuyển phi.
Lục Hoán lúc trở về chỗ Túc Khê mà nói, trong lòng tràn ngập sự khẩn trương cùng thấp thỏm….. Lời của nàng kia, rốt cuộc là có ý gì, là như ý tứ mà hắn nghĩ sao?
Hắn liệu có nên hỏi một chút, hỏi cho rõ ràng hơn một chút không?
Nhưng nếu nàng nói lời kia, chỉ đơn giản là không hy vọng chịu sự bài bố của Hoàng hậu thì sao? Nàng cũng không phải là có ý tứ đặc thù nào, hắn nếu như biến khéo thành vụng, chẳng phải là mất mặt sao?
Lục Hoán ở trong đầu suy nghĩ lung tung, một hồi toàn thân sốt ruột, một hồi lại tựa như bị tạt cho một chậu nước lạnh, cứ lặp đi lặp lại, tâm tình cứ lên lên rồi lại xuống. Một lát sau, nhịn không được hắn liền đẩy cửa ra, đến sân vườn nhìn xem ánh trăng vẩy qua viên gạch đá xanh, một làn gió lạnh thổi tới.
……
Có điều cho dù có như thế nào đi chăng nữa, hiện giờ hai thế giới đã liên thông, hắn có thể tự do đi đến thế giới của nàng, nhiêu đó cũng đủ làm cho hắn mừng như điên rồi.
Lục Hoán trấn định lại tâm tình, thầm nghĩ, nếu như sau này thường xuyên đi đến cái thế giới của nàng mà nói, ở bên kia liền nhất định phải có được chỗ đứng căn bản.
Theo lời nói ở phía bên nàng mà nói, chính là “nhất thiết phải có nhà có xe”.
Hắn đã phát hiện, ngân phiếu của hắn ở bên này thế nhưng ở bên nàng ấy lại hoàn toàn vô dụng, bên phía nàng ấy có một bộ tiền giấy xem như là tiền tệ. Nhưng mà, vàng bạc châu báu của hai thế giới thì lại thông dụng.
Ngân lượng ở trong phủ đệ của hắn phần lớn là bạc thỏi, nếu như xuất hiện ở bên nàng ấy, sợ rằng sẽ bị người ta phát hiện là đồ vật tới từ ngàn năm trước, cho nên, chỉ có thể đem một chút vàng bạc thông thường mang đến bên nàng, hối đoái thành tiền tệ bên ấy.
Có tiền thì có thể sai khiến ma quỷ, ở thế giới bên kia của nàng hẳn là cũng không ngoại lệ đi. Chính mình lần sau đi, cần phải nghĩ biện pháp lấy được một cái vật mà ở thế giới nàng ấy gọi là “thẻ căn cước”.
……
Hai ngày này Lục Hoán không ở đây, chính vụ chồng chất cần phải xử lý không ít, hắn châm một ngọn nến, từng quyển từng quyển xử lý xong.
Đợi đến khi đem một chồng cuối cùng giải quyết, mặt trăng ngoài cửa sổ đã treo thật cao.
Lục Hoán thả bút lông xuống, ngồi ở trên giường, mở ra màn sân khấu.
Lúc này, Túc Khê ở bên kia cũng là đêm khuya, cô đã mặc vào chiếc áo ngủ mềm mại bằng vải cotton thoải mái, cuộn mình ở trong máy điều hòa.
Lục Hoán lẳng lặng ngắm nhìn cô một lúc, mấy cái suy nghĩ lung tung ở trong đầu cũng có mấy phần yên tâm.
Hắn thấy Túc Khê ở trên giường cứ nhích tới nhích lui, tựa hồ ngủ có chút không yên giấc, một cước liền đem chăn mền đạp đi, bụng dưới cùng eo đều lộ ra bên ngoài. Áo ngủ thoáng vén lên một góc nhỏ, lộ ra một chút da thịt trắng nõn.
Vành tai Lục Hoán ửng đỏ, không dám nhìn chăm chú, nhưng lại giương mắt nhìn về phía máy điều hòa đang không ngừng phà hơi vào cô, liền nhịn không được bước vào phòng Túc Khê.
Hắn đi đến bên giường cô, cúi người, nhẹ nhàng vì cô mà dịch dịch chăn mền.
Chăn mền được chỉnh tốt, Lục Hoán thoáng yên lòng, quay người muốn chạy đi, nhưng mà ống tay áo lại bị người nào đó kéo lại.
……
Túc Khê ăn xong cơm tối, sau khi tắm xong liền mở game ra, nhìn thấy giao diện hệ thống nhảy ra một loạt thông báo, đã biết được đạt 200 điểm thưởng, Lục Hoán chắc là có thể có được tự do đi tới thế giới này của mình, hưng phấn đến nỗi ngủ không được.
Vốn là muốn tìm Lục Hoán nói chuyện, nhưng thấy hắn đang chuyên tâm toàn tâm toàn ý xử lý chính vụ, thế là đợi chờ hắn xử lý xong lại nói tiếp, nhưng ai biết được cứ như vậy mà ngủ quên ở trên giường từ lúc nào.
Tuy nhiên bởi vì ngủ không được sâu, cho nên rất dễ dàng liền tỉnh.
“Ngươi đã đến.” Quấn lấy chăn bông, ngồi xuống, dụi dụi con mắt, ánh mắt sáng quắc mà nhìn Lục Hoán, có chút kích động, hạ giọng: “Ta nhìn thấy trên hệ thống nhắc nhở sau khi được 300 điểm, thì bao lì xì lớn sau đó là có ý gì? Có phải là ta cũng có thể đi đến chỗ ngươi bên kia sao?”
Lục Hoán bị cô lôi kéo ngồi xuống ở bên cạnh, mỉm cười nói: “Hẳn là như vậy.”
Túc Khê lập tức càng thêm hưng phấn, vui mừng mà nhướng mày.
Trong phòng cũng không tính là tối lắm, rèm cửa kéo ra, ánh trăng sáng bên ngoài tràn vào, bởi vậy lúc hai người yên tĩnh nhỏ giọng nói chuyện, khoảng cách gần như thế, vẫn là có thể nhìn thấy nhau một cách rõ ràng.
Ánh mắt Lục Hoán rơi vào làn tóc dài đen nhánh thả vào trên cổ trắng nõn, áo ngủ của cô là loại áo có ống tay, nhưng mà rất mỏng, một tay cô lôi kéo hắn, một tay chống đỡ giường, chiếc áo ngủ vẽ hình con thỏ lên đó liền đem thân hình của cô phác họa đi ra.
Cổ họng Lục Hoán căng lên, cơ hồ không dám tiếp tục nhìn nữa, vội vàng mà dời đi ánh mắt, nhìn chăm chú vào sàn nhà.
Nhưng Túc Khê sợ ở trong phòng nói chuyện, cha mẹ Túc ở phòng ngủ chính nghe thấy được, thế là ở trên giường dùng đầu gối xê dịch, lại nhích tới gần Lục Hoán thêm một chút, chỉ chừa lại một kẽ không gian nhỏ thấp giọng hỏi: “Ta còn chưa kịp hỏi ngươi, chuyện tuyển phi ngươi xử lý như thế nào?”
Thanh âm của Lục Hoán có chút ách, liền giải thích rõ ràng.
Túc Khê nghe xong trong lòng liền cảm thấy một hồi khó chịu, nhỏ giọng nói: “Thế nhưng cứ như vậy….. Trước đó ở trong Ninh Vương Phủ cái ngày sinh kia cũng không phải là ngày sinh chân chính của ngươi, bây giờ thật vất vả khôi phục lại thân thế, lại không có biện pháp trải qua sinh nhật chân chính…….”
Nội tâm của Lục Hoán liền rung động, trên đời này, đại khái cũng chỉ có nàng sẽ để ý đến cái ngày sinh nhật vắng ngắt của mình đi.
Hắn ngước mắt lên nhìn cô, hai người nhỏ giọng nói chuyện, giống như là trong đêm tối yên tĩnh nói cái chuyện gì bí mật, nhưng khoảng cách thực sự quá gần, thân thể mềm mại của thiếu nữ gần trong gang tấc, thế là toàn thân Lục Hoán dường như có chút bỏng, lại vội vàng mà liếc xuống sàn nhà.
Túc Khê cảm thấy kỳ quái, dùng cùi chỏ chọc hắn một cái, quan tâm hỏi: “Ngươi cứ nhìn xuống sàn nhà làm cái gì, sàn nhà trong phòng ta có cái gì sao?”
Lục Hoán đơn giản là không biết nên trả lời như thế nào — Thế là hắn vội vàng đứng lên, nói: “Ta trước phải về rồi, Tiểu Khê, ngươi nghỉ ngơi thật tốt nhé.”
Lục Hoán có chút ảo não tự mình đêm khuya đem nàng làm cho giật mình tỉnh giấc, nguyên đêm đột nhiên xông vào khuê phòng nữ nhi, chính là hắn đường đột.
Nhưng mấy cái thứ lễ nghĩa liêm sỉ của cổ nhân, ở trong mắt Túc Khê căn bản vốn không tồn tại, cho nên cô có chút không hiểu nhìn Lục Hoán, không biết hắn làm sao đang nói chuyện êm đẹp, lại đột nhiên muốn rời đi.
“Đừng a.” Túc Khê có chút bất mãn, bắt lấy tay áo hắn: “Ta không có ngủ được, không thể nói chuyện một lát nữa sao?”
Lục Hoán nhìn qua nàng đang ngồi xổm ở trên giường, trong lòng giống như là nước sôi đang nổi bong bóng, nhiều lần suy nghĩ đến câu của nàng ‘không cho phép tuyển phi’ kia, thế là tâm lại như nổi trống. Nàng trước đó…… Không phải cố hết sức tác hợp hắn cùng người khác sao……?
Có lẽ trong lòng ẩn ẩn cất giấu một loại hy vọng xa vời nào đó, hắn cuối cùng nhịn không được, thấp giọng mà thốt ra lời chất vấn: “Tiểu Khê, trước lúc ta trở về, ngươi….. Vì cái gì nói câu nói kia?”
Túc Khê sửng sốt một chút, đột nhiên nghĩ đến, đúng rồi, trong lòng mình sau khi xoắn xuýt một phen, chủ ý đã định rồi, cho là nói câu nói kia coi như là làm rõ, nhưng mà hắn lại thật giống như còn không chắc chắn, còn đang lo được lo mất —
Có lẽ là, chính mình vừa lui rồi lại lui nữa, để cho hắn không dám xác định a.
Cô bỗng nhiên có chút đau lòng, bởi vì…. sự đau lòng này, liền nhịn không được lớn mật một chút, càng thêm có dũng khí một chút, cho hắn một cái câu trả lời càng thêm chắc chắn.
……
Túc Khê bỗng nhiên nhảy xuống giường, đứng ở trước mặt Lục Hoán.
Cô nhón nhân lên, tiến đến gò má hắn, nhẹ nhàng hôn một chút, cười nói: “Ta dùng loại trình độ này khinh bạc ngươi, ngươi còn không hiểu sao?”
Xúc cảm mềm mại trên gương mặt chớp mắt vụt qua.
Lục Hoán đột nhiên mở to hai mắt, trong con mắt thoáng qua một tia không dám tin, trong nháy mắt hoài nghi mình là đang nằm mơ giữa ban ngày hay sao.
Hắn làm sao lại nhận được đồ vật mà hắn khát vọng đã lâu. Ông trời cho tới bây giờ chưa từng quan tâm hắn như thế….
Thế nhưng mà ánh trăng sáng rơi vào trên mặt hắn, lại hiển nhiên là thật sự.
Hắn ngơ ngẩn nhìn chăm chú vào Túc Khê, trong mắt dần dần nhiễm một chút sự mừng rỡ đang được đè nén.
Qua nửa ngày, hắn mới lấy lại thanh âm, nửa là cầu khẩn, nửa là khắc chế, nói: “Ta không hiểu…..Tiểu Khê, ngươi đem lời vừa rồi lại nói rõ một chút. ”
*Lời của Team:
Ui thế là đã xác nhận rõ tình cảm rồi, Mị đang nghĩ từ bây giờ sẽ đổi xưng hô giữa hai người cho thật tình cảm nha.
À có bạn nào thích chất giọng dân ca của Hương Tú hơm, dạo này mình nghiện chất giọng của bạn ấy quá :3.
← Chương trước | Danh mục truyện | Chương sau → |