Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 67

Chương 67. “Sau khi trở về không được phép tuyển phi.”

Mẹ Túc nghe thấy trong phòng có thanh âm sột sột soạt soạt, nghi ngờ bước tới gõ cửa một cái: “Khê Khê, có ở đó không?”

Túc Khê hoảng hốt dời ghế sang bên trái: “Đang ở đây.”

Mẹ Túc đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy trong phòng chỉ có một mình Túc Khê, Túc Khê thì đang ngồi đàng hoàng ở trước bàn sách làm bài tập, có khả năng là máy điều hòa không khí ở trong phòng mở nhiệt độ quá thấp, nên trên đầu gối còn đắp thêm cái áo khác, nha đầu này ngược lại là biết ở trong phòng có điều hòa không nên mặc quần đùi, thế mà vừa đến mùa hè một cái là ở trong phòng vừa bật điều hòa lại còn mặc quần đùi, đợi đấy đến lúc về già nhất định bị bệnh thấp khớp cho xem.

Mẹ Túc cảm thấy rất là yên tâm, đi qua liếc mắt nhìn về phía Túc Khê đang làm đề thi.

Nội tâm Túc Khê vô cùng run rẩy, len lén mà dùng ánh mắt còn lại liếc mắt xuống dưới gầm bàn một cái, khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay đều chảy đầy mồ hôi.

Bàn sách của cô gần ngay cửa sổ, hai bên đều có ngăn tủ, đứng ở vị trí cửa phòng cùng với bên cạnh là không nhìn thấy được thiếu niên đang ngồi xổm ở dưới mặt bàn, nhưng mà nếu như đi đến phía sau cô, nhất định là có thể trông thấy.

Lỡ như ngay trước mặt mẹ, bị phát hiện trong phòng đột nhiên có thêm một chàng trai trẻ tuấn tú, cái mũ yêu sớm kia cộng với mang người về nhà khẳng định sẽ bị chụp lại, cô thế nhưng là có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng đều tẩy không sạch được.

Nhưng thật may là mẹ Túc lười nhác chỉ bước thêm mấy bước, cũng chỉ là tùy ý liếc nhìn bài tập của cô, hỏi: “Mẹ nhìn thấy ở hành lang có giày của nam sinh, còn tưởng rằng Tiểu Hoắc tới, như thế nào mà hắn không ở đây?”

Túc Khê vẽ linh tinh trên tờ giấy nháp, vờ như đang tính toán, nói: “À, buổi chiều cậu ấy là có tới chơi, nhưng mà đã đi rồi.”

“Đi? Làm sao lại không ở lại ăn cơm tối?” Mẹ Túc quay người đi ra ngoài, lập tức lại cảm thấy không đúng: “Nó đi, vậy làm sao mà giày còn đặt ở tại nhà chúng ta?”

Nội tâm Túc Khê khẽ lau một vệt mồ hôi, giả vờ như không có việc gì nói: “Có thể đã quên a, hắn hẳn là không cẩn thận mang luôn dép lê nhà chúng ta đi.”

Mẹ Túc: “……”

“Bọn trẻ bây giờ cả ngày chơi game, tinh thần đều cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, Tiểu Hoắc tại sao cũng sơ ý bất cẩn như vậy…….” Mẹ Túc không nghĩ nhiều, lẩm bẩm đóng cửa lại cho Túc Khê, đi phòng bếp nấu cơm.

Trong phòng lúc này mới khôi phục lại sự yên tĩnh.

Trái tim Túc Khê đập thình thịch tựa như đã trải qua một lần ngồi chơi tàu lượn siêu tốc, cô quăng áo khoác ra khỏi đầu gối, trong lòng run sợ mà chạy tới cạnh cửa, he hé nhìn ra bên ngoài, thấy cha mẹ cũng không có hoài nghi, lúc này mới thở dài một hơi, đem cửa phòng khóa ngược lại, trở lại bên cạnh bàn.

Cô ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói: “ Lục Hoán, được rồi, mẹ ta đi rồi.”

Thì đã thấy, ở dưới gầm bàn, Lục Hoán đang ôm đầu gối, đầu dựa vào ngăn kéo tủ, mi mắt đen nhánh khép lại, ngủ thiếp đi.

Mặc dù Lục Hoán đối với chuyện lũ lụt tại Thừa Châu chỉ sơ lược nói qua, nhưng Túc Khê biết, hắn vì mau chóng đạt đến 200 điểm, hẳn là lại rất nhiều ngày không ngơi nghỉ, mỏi mệt đến không chịu nổi, sau khi đi tới nơi này lại đổi một hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm, tối hôm qua tại nhà của Hoắc Kính Xuyên cũng chưa chắc có thể ngủ ngon, cho nên mới một lát liền ngủ thiếp đi như vậy.

Trái tim Túc Khê có chút đau xót, muốn để cho hắn lại thiếp đi một lát, liền rón rén đem điện thoại bật sang chế độ yên lặng.

Cô ngồi ở trên mặt đất, khuỷu tay chống đỡ đầu gối, chống cằm nhìn hắn.

Đèn bàn ở trên bàn cơ bản là chiếu không tới được phía dưới, chỉ ở trên cằm Lục Hoán có một chút ánh sáng phớt qua.

Ngũ quan hắn ẩn hiện trong bóng râm, hàng lông mi tuấn tú, chiếc mũi cao ngất, là một người có tướng mạo lạnh lùng diễm lệ.

Thời điểm hắn nhắm mắt lại chìm trong yên lặng, để cho người ta không tự chủ được mà thả nhẹ hô hấp, sợ quấy rầy đến hắn.

Đôi mi dài dày như lông quạ của hắn không tự giác mà run rẩy, ở trên mi mắt rơi xuống một mảnh bóng râm, quét đến khiến cho lòng người ta cảm thấy ngứa ngáy.

Cách một khoảng cách gần như vậy, Túc Khê nghiêm túc ngắm nhìn hắn, trong lòng không khỏi lần nữa cảm thán, dáng dấp của đứa con yêu thực sự là dễ nhìn nha……

Cùng với mấy bạn nam ở trong trường học vận động chủ yếu cũng chỉ là chơi bóng rổ cũng có sự khác biệt, trên cánh tay hắn có một chút vết sẹo nhàn nhạt, bởi vì mặc áo ngắn tay, thế là toàn bộ những vết này liền lộ ra, trên cánh tay phải có vết sẹo sâu hơn, là do trúng tên để lại.

Hắn ôm đầu gối ngồi ở chỗ đó, đều tựa như cây tùng bách an tĩnh bị tuyết trắng mênh mang bao trùm, nếu không phải vì cái bàn hơi thấp một chút, hắn cho dù không cẩn thận ngủ thiếp đi, cái lưng cũng thẳng tắp.

Có thể là quá an tĩnh, Túc Khê lúc này chỉ nghe thấy tiếng hít thở do chính mình cố gắng hết sức thả nhẹ ra, thế là nhịp tim đập chậm rãi bắt đầu tăng tốc.

……

Cô nhịn không được đưa hông mình tiến nhẹ về phía trước, vươn tay ra, sờ một cái lên khối vết sẹo nhàn nhạt trên cánh tay phải của hắn.

Lúc đó thời điểm ở trong quân doanh băng bó, khối vết thương này là máu thịt be bét, Túc Khê đau lòng không thôi, nhưng cũng may trong cửa hàng Kim sang dược có hiệu quả rất tốt, gần hai tháng liền đã khôi phục. Chỉ là, do da thịt của thiếu niên quá trắng nõn, cho nên vẫn còn lưu lại một chút vết tích.

Ngón tay lạnh như băng chạm đến cánh tay hắn, Túc Khê vuốt ve một chút lên vết thương có hơi lồi lõm.

Túc Khê nhẹ nhàng thở ra, có chút sầu muộn hy vọng thể chất của hắn không dễ để lại sẹo, mấy vết thương cũ năm xưa không biết khi nào mới có thể hoàn toàn biến mất đây.

……

Túc Khê cảm thụ được đầu ngón tay truyền tới xúc cảm, nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ của Lục Hoán rơi xuống gần trong gang tấc, nhìn thấy mấy sợi tóc bị gió từ trong máy điều hòa không khí nhẹ nhàng thổi phất phơ, lại một lần nữa thật sâu cảm nhận được, hắn đang ở trước mặt cô, là người sống sờ sờ, có da có thịt.

Có thể ôm, có thể dắt tay, cũng có thể dễ dàng đem cô bế lên.

…… Thích không?

Thích một cái nhân vật đồ họa, hoặc có lẽ là một người ở một cái thế giới khác không được gặp nhau, Túc Khê là không dám tưởng tượng. Thế nhưng mà hiện tại, hắn cứ như vậy chân thật ngủ ở trước mặt mình, có hô hấp chân thật, có dòng máu nóng chân thật chảy xuôi, có nhiệt độ chân thật,…..

Thế thì, làm sao mà không thích được đây?

Dù sao thì, thiếu niên đang ôm đầu gối ngồi ở trước mặt mình lại có dáng dấp đẹp như vậy.

Túc Khê đều có thể tưởng tượng được ra hình ảnh hắn mở mắt ra, bộ dáng lúc nhìn mình, thần sắc nhất định như tuyết đầu mùa tan rã.

Trên thực tế, Túc Khê cùng hắn bồi bạn lẫn nhau lâu như vậy, cơ hồ có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ của hắn bất cứ lúc nào…..

Thời điểm còn chưa có mở ra bản vẽ gốc vẫn còn là bộ dáng cái bánh bao nhỏ, bộ dáng lúc nhìn về phía người khác mang mấy phần hờ hững, nhưng mà bộ dáng lúc bụng mang đầy tâm trạng ngửa đầu thông qua màn hình nhìn mình một cách chăm chú…..

Sau khi mở ra bản vẽ gốc bộ dáng mặc áo giáp toàn thân đẫm máu, bộ dáng lúc làm việc xử lý quân vụ  lạnh lùng nghiêm túc….. Với bộ dáng lúc nhìn thấy mình đến trong con ngươi không dấu được vẻ rực rỡ vui mừng…..

Đứa con yêu rất ôn nhu. Cho dù đối đãi với người khác như thế nào, hờ hững phiền muộn, hay là lạnh lùng như băng…. Cho dù cảm xúc của hắn như thế nào, cao hứng hay là nổi giận, nhưng lúc đối đãi với mình vẫn luôn luôn là ôn ôn nhu nhu, phảng phất có thể vắt ra nước.

Cho nên, làm sao mà không thích cho được đây?

Nguyên bản lúc trước hắn còn chưa tới được phía bên mình, trong lòng Túc Khê còn chưa có xác định. Cô không biết cảm xúc của mình vì đó mà bị ảnh hưởng, đó là một loại cảm tình như thế nào, có lẽ càng có thiên hướng là cảm tình của làm bạn 2 năm? Nhưng mà có câu nói của Cố Thấm rất đúng, tình bạn là không có lòng ham chiếm hữu.

Chỉ là, cô vẫn tự động mà muốn trốn tránh, dù sao vượt qua thời không đối với Túc Khê mà nói, là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Thời điểm Lục Hoán ở bên kia cố gắng học tập văn minh hiện đại, muốn nhanh chóng dung nhập, cô cũng chưa từng nghĩ qua, một ngày kia, hắn có thể thật sự mà sống sờ sờ đứng trước mặt mình như thế này…… Nhưng mà hiện giờ, thật sự là hắn đang ở ngay tại trước mặt cô, ngón tay của cô, còn đang đụng vào da thịt của hắn, mà phía dưới làn da hắn chính là huyết dịch nóng bỏng đang lưu động….. Hàng lông mi của hắn rung động nhè nhẹ, một chút một chút, nhanh chóng khẽ chọc vào trái tim Túc Khê.

Hắn đã đi được 99.99%.

Mà cô thì.…..

Túc Khê nhìn khuôn mặt dễ nhìn của hắn, trong đầu bất tri bất giác liền biến thành bột nhão.

……

Mà đúng lúc này, Lục Hoán dường như là cảm thấy xúc giác đầu ngón tay lạnh như băng đang ở trên bờ vai mình, con ngươi đảo quanh một vòng, rồi đột nhiên mở mắt ra.

Túc Khê còn đang nghiêng người hướng về phía trước, mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm hắn, cái tư thế ngồi một dạng giống như là si mê vậy.

Khoảng cách giữa hai người thực sự quá gần.

Thật giống như, hơi thở phả vào mặt nhau.

……

Túc Khê sợ hết hồn, đồng thời đột nhiên mặt bắt đầu đỏ tới tận mang tai.

Cô cuống quýt muốn đứng dậy.

Dưới cơn hoảng loạn, hoàn toàn đã quên trên đỉnh đầu là cái bàn, đầu đột nhiên đụng vào, nhưng cũng may trước khi đỉnh đầu cô sắp “phanh” đụng vào tấm bàn, Lục Hoán tay mắt lanh lẹ mà lấy tay đỡ một cái, thế là Túc Khê chỉ đem lòng bàn tay của hắn xô ra tạo thành một tiếng vang trầm.

Túc Khê đặt mông ngồi xuống đất, khẩn trương mà nắm chặt tay Lục Hoán: “Ngươi không sao chứ? Có đau hay không?”.

“Không đáng ngại.” Trong con ngươi Lục Hoán ẩn ẩn cất giấu một chút vui vẻ, nhìn cô, vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy ở bên ngoài lại truyền tới tiếng bước chân —

Miệng của Lục Hoán đột nhiên bị Túc Khê che lại. Hai người lập tức đồng thời im miệng, ngừng thở.

Cửa phòng bị mẹ Túc gõ hai cái: “Ăn cơm thôi Khê Khê.”

Mẹ Túc kỳ quái nhìn chốt cửa, nói: “Đang êm đẹp khóa cửa làm gì?”.

Trái tim của Túc Khê lập tức muốn vọt ra khỏi cổ họng, cũng không biết là bị lão mẹ ở ngoài cửa dọa cho, hay là bởi vì hơi thở tràn đầy sức sống của thiếu niên đang ở gần ngay trong gang tấc, rơi vào lòng bàn tay cô.

Hai người thực sự ngồi cạnh nhau quá gần, chỉ nghe thấy âm thanh “bịch” “bịch” đập rất nhanh của trái tim, nhưng lại không phân biệt được rốt cuộc là của người nào.

 “Con lập tức đến ngay! Lập tức!” Túc Khê nhanh chóng cất giọng nói.

Mẹ Túc lúc này mới đi ra: “Nhanh lên, chờ lát nữa đồ ăn nguội lạnh a.”

Chờ mẹ Túc sau khi rời đi, Túc Khê lúc này mới thở dài một hơi, cô ngồi bệt dưới đất, chậm rãi buông tay đang che miệng Lục Hoán, gương mặt có chút nóng lên.

Lục Hoán không biết đang suy nghĩ gì, vành tai cũng có chút đỏ hồng.

Một lát sau, hắn đứng lên, đem Túc Khê đang ngồi ở trên mặt đất kéo dậy, hắn hạ giọng nói: “Xin lỗi, ta vừa rồi có phải ngủ gật hay không.”

 “Ngươi sau khi trở về thì phải nghỉ ngơi cho thật tốt.” Túc Khê chỉ sợ cha mẹ ở phía ngoài nghe thấy, dùng ngữ khí thì thầm mà nói: “Ta trước đi ra ngoài ăn cơm, nếu không thì một lúc nữa mẹ ta lại muốn tới gọi nữa.”

“Được.” Lục Hoán tắt máy điều hòa không khí cho cô, cười cười: “Đi thôi.”

Vốn là muốn cho Lục Hoán tắm rửa xong xuôi, thay đổi lại bộ quần áo lúc tới mà trở về, nhưng không nghĩ tới cha Túc mẹ Túc lại sớm trở về, hiện giờ Lục Hoán rõ ràng không có cách nào ra khỏi cửa phòng để đến phòng vệ sinh. Hơn nữa hắn còn chưa có ăn cơm tối.

Trong lòng Túc Khê một bên vô cùng thấp thỏm, sợ cha mẹ Túc phát hiện, tựa như ăn trộm, một bên thì lại rất đau lòng cho Lục Hoán không ăn được cũng không có ngủ ngon.

Cô mở cửa ra, không yên tâm quay đầu lại.

Lục Hoán đứng ở trong phòng, nhìn cô, khuôn mặt sạch sẽ tựa như tuyết trắng đầu mùa.

Túc Khê nghe thấy cha mẹ Túc ở bên ngoài đang nói chuyện, kinh hồn táng đản, lấy lại bình tĩnh, mở cửa phòng ra.

……

Nhưng mà trước khi đi ra, cô lại một lần nữa định dừng bước chân.

Lại một lần nữa quay đầu lại.

……

Lục Hoán vẫn đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng của nàng, trong đôi mắt có chút không nỡ, dường như là muốn chờ nàng sau khi rời khỏi phòng, lại đi mở điện thoại, sau đó rời đi.

Nhưng không nghĩ tới nàng lại miễn cưỡng bước đi.

Không khỏi nhướng mày, ra hiệu với nàng: Làm sao thế?

Túc Khê nhìn hắn, trong đầu không tự chủ được mà hồi tưởng lại, một màn kia chính mình khiến cho hắn rất thất vọng.

Một lần kia ở doanh trại ngoài kinh thành.

Rồi một lần kia ở trong viện Bộ Binh.

Ngự hoa viên một lần kia nữa.

……

Mà mỗi một lần, hắn đều là đưa mắt nhìn chính mình rời đi, giống như là hiện tại, đợi chờ mình offline trước. Sau đó phai nhạt rời khỏi trên màn hình, hắn mới cố gắng không để thần sắc mất mát lộ ra — Tựa như bây giờ.

Trước đó liền biết hắn chờ mình online mà đợi đến mòn mỏi. Nhưng hiện giờ, lại vì vậy mà ẩn ẩn có chút cảm giác đau lòng…..

Yêu thích là đau lòng sao?

Không muốn để cho hắn không vui, cũng không nỡ để cho hắn chờ quá lâu.

Như vậy, yêu thích cũng hẳn là dũng khí mới đúng.

Chắc chắn không có khả năng, hắn làm nhiều như vậy, còn mình thì cái gì cũng không làm, thờ ơ nhìn xem hắn tựa như bay lên cung trăng*, liều lĩnh đi tới thế giới của mình.

奔月 [Bēn yuè]: Trích từ câu chuyện thần thoại “Hằng Nga bôn nguyệt”, kể về Hậu Nghệ bắn hạ 9 mặt trời để cứu mặt đất, song vì 9 mặt trời này đều là con của Ngọc Hoàng nên ngài tỏ ra không vui với cách xử lý này của Hậu Nghệ. Vì thế mà đày Hậu Nghệ và Hằng Nga xuống hạ giới để sống cuộc sống của con người. Hậu Nghệ thấy Hằng Nga đau khổ vì mất khả năng bất tử nên đi tìm thuốc trường sinh, sau gặp được Tây Vương Mẫu. Tây Vương Mẫu đồng ý cho Hậu Nghệ một viên thuốc, nhưng dặn rằng mỗi người chỉ cần nửa viên để trở thành bất tử.

Hậu Nghệ mang viên thuốc về nhà và cất nó trong một cái hộp. Hậu Nghệ dặn Hằng Nga không được mở chiếc hộp và sau đó rời khỏi nhà trong một khoảng thời gian. Giống như Pandora trong truyền thuyết Hy Lạp, Hằng Nga trở thành người tò mò, Nàng mở chiếc hộp và nhìn thấy viên thuốc ngay khi Hậu Nghệ quay lại nhà. Sợ rằng Hậu Nghệ có thể nhìn thấy mình đang lục lọi chiếc hộp, nên vô tình Hằng Nga đã nuốt chửng viên thuốc. Ngay lập tức Hằng Nga bay lên trời do thuốc quá mạnh. Mặc dù Hậu Nghệ muốn bắn Hằng Nga để tránh không cho nàng bị lơ lửng trên bầu trời, nhưng chàng không thể nhằm mũi tên vào nàng. Hằng Nga cứ bay lên mãi cho đến khi hạ xuống được Mặt Trăng. Đây được gọi là truyền thuyết Hằng Nga bôn nguyệt (姮娥奔月). Trên cung trăng, Hằng Nga kết bạn với một con thỏ ngọc đang chế thuốc trường sinh, cũng đang sống trên cung trăng.

Túc Khê bỗng nhiên lại nhẹ nhàng đóng cửa lại, bước nhanh trở về bên cạnh Lục Hoán.

Lục Hoán còn chưa kịp phản ứng, liền thấy Túc Khê níu tay túm lấy góc áo ngắn tay của hắn, thấp giọng nói: “Trước khi ngươi đến, Hoàng hậu bên kia không phải muốn để cho ngươi tuyển phi sao? Ngươi định giải quyết như thế nào?”

Trước đây Túc Khê không để ý cái này, lại càng không để ý bên cạnh hắn có nữ tử khác, thậm chí, Lục Hoán còn cho là, nếu như có một ngày chính mình thật sự lấy vợ sinh con, chỉ sợ nàng sẽ vỗ tay khen hay, so với mình còn cao hứng bừng bừng hơn.

Bởi vậy, lúc nghe được Túc Khê hỏi câu này, Lục Hoán vô thức cho là, nàng đây là muốn khuyên hắn sau khi trở về không được kháng chỉ hay không.

Tay chân hắn lạnh buốt, trong lòng tràn đầy cảm giác mất mát, trong lúc nhất thời có chút co rút đau đớn, nhưng lấy lại bình tĩnh, cố gắng đè nén xuống, chỉ cất giọng khàn khàn: “Vì sao lại hỏi cái này? Cho dù ngươi……”

Cho dù như lời nói của nàng ấy trong ngày đó, nàng chỉ đem hắn xem như là bằng hữu, là đứa con yêu, nhưng trong mắt hắn, cho dù như thế nào đi chăng nữa cũng đều không thể dung nạp ai khác ngoại trừ nàng.

Đã biết rõ điểm này rồi, thế mà nàng lại còn muốn khuyên hắn đi cưới người khác sao?

Từ trong miệng nàng nghe được lời như vậy, cho dù như thế nào đi chăng nữa thì đối với Lục Hoán mà nói cũng không kém gì so với việc bị đem ra lăng trì.

Hắn muốn nàng không cần nói như vậy. Nhưng mà cho dù tức giận đến thế nào, một câu nặng lời đối với nàng cũng nói không nên lời.

Nhưng mà, lời còn chưa kịp nói, Lục Hoán lại nghe Túc Khê nhỏ giọng nói: “Không cho phép tuyển.”

Lục Hoán ngạc nhiên, nhất thời có chút không dám tin tưởng vào lỗ tai mình.

Hắn hoài nghi mình đây là nghe lầm rồi đi.

Hắn cụp mắt xuống vội vàng mà nhìn chằm chú vào cô, có chút mờ mịt.

Túc Khê hơi ngước đầu, nhìn hắn, có chút khẩn trương lặp lại một lần nữa: “Sau đó trở về không cho phép tuyển phi, không cho phép.”

……

Lục Hoán tựa như nghe được lời nói kinh thiên động địa, ngốc lăng nhìn cô.

Đợi đến khi đầu óc chậm rãi vận chuyển, đem lời nói này của cô lý giải ra là có ý gì, hô hấp của hắn đang nghẹn lại sau đó lại từng chút từng chút dồn dập lên.

 

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

One comment

  1. Hải Huyền Linh Hạ
    Hải Huyền Linh Hạ

    Khoái khoái chảy nc miếng ><

Leave a Reply

error: Content is protected !!