Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 66

Chương 66. Ta không có thân nhân khác, ngươi chính là thân nhân duy nhất của ta.”

Lục Hoán đến với thế giới này, hết thảy tất cả đối với hắn mà nói đều vô cùng mới lạ, Túc Khê rất muốn mang hắn đi đến nhiều nơi, nhìn xem thế kỷ văn minh hiện đại, ăn thử một lần món ăn ngon của hiện đại. Nếu không phải hiện giờ đang nghỉ hè, cổng trường đều khóa, thì còn có thể dẫn hắn đến lớp học dự thính một tiết, chắc chắn là rất có ý tứ nha.

Nhưng mà việc cấp bách trước mắt là làm rõ ràng cơ chế xuyên không cái đã.

Lục Hoán lần này xuyên qua, rốt cuộc là đã thỏa mãn điều kiện gì? Là bởi vì đạt 200 điểm sao? Cùng với, lúc nào thì sẽ xuyên qua? Còn có thể trở về được sao?

Sau khi trở về, lần sau còn có thể tới nữa sao?

Còn có, hắn từ phía bên kia biến mất, thì quan lại Thừa Châu sau đó lại phát hiện không thấy Cửu hoàng tử điện hạ đâu, chắc chắn sẽ loạn thành một đoàn, bây giờ còn không biết xảy ra tình huống gì nữa.

Nếu như sau khi đạt 200 điểm thì tỉ lệ tốc độ thời gian trôi qua vẫn là 2-1 mà nói, như vậy hắn ở chỗ này trì hoãn thêm một ngày, thì bên kia liền trôi qua hai ngày.

Biến mất quá ba ngày trở lên, nhất định liền muốn làm lớn chuyện, kinh động người ở kinh thành. Đến lúc đó lại trở về, e rằng sẽ khó mà giải thích.

Cho nên, vẫn là trước hết phải giải quyết mấy vấn đề này, bằng không những thứ này từ đầu đến cuối giống như là tảng đá lớn đè nặng trong lòng Túc Khê, Túc Khê cuối cùng sợ hắn một giây sau liền biến mất không thấy đâu, nên cũng không có tâm tư gì mà mang hắn đi dạo nữa.

……

Có điều bất kể có như thế nào đi chăng nữa, hắn có thể xuất hiện ở trước mặt Túc Khê, đối với cô mà nói, đã là một kỳ tích mà cả đời này đều khó mà quên được.

……

Vào lúc tối Túc Khê không thể không trở về nhà, mà Lục Hoán thì cứ trước tiên ở trong nhà Hoắc Kính Xuyên.

Chờ sau khi rời đi Túc Khê liền có chút hối hận không có mua một cái điện thoại cho Lục Hoán, lần này đều không liên lạc được. Lỡ như cơ chế xuyên qua lại đột nhiên khởi động, hắn bỗng nhiên liền biến mất thì phải làm sao bây giờ……

Nhưng chờ tới khi Túc Khê vừa về đến nhà, chiếc điện thoại bàn của nhà cô liền vang lên, là điện thoại của Hoắc Kính Xuyên gọi tới, cơ mà người gọi lại là Lục Hoán.

Nội tâm Túc Khê vui mừng, vội vàng đổi dép lê liền chạy mau tới nghe điện thoại.

Cha mẹ Túc về nhà thì thấy Túc Khê còn đang nấu cháo điện thoại, chẳng qua là lúc này đã nghỉ hè, mẹ Túc cho rằng cô đang cùng bạn học nữ nào ở trong lớp nói chuyện phiếm, nên cũng không có quản, nhưng đợi đến khi cơm nước đều đã làm xong, Túc Khê vẫn ngồi ở trên ghế sa lon mặt mày hớn hở cùng người bên đầu dây điện thoại bên kia nói chuyện phiếm, mẹ Túc cũng có chút nhịn không được, gọi: “Khê Khê tới ăn cơm, cùng ai trò chuyện đấy?”

Túc Khê sợ mẹ cô nghe được đầu dây bên kia là tiếng nói nam sinh, thế là thấp giọng nói: “Ta phải đi ăm cơm, cúp máy trước nha, buổi tối bảo Hoắc Kính Xuyên mang ngươi đi xuống ăn cơm, không phải bị đói.”

Lục Hoán mỉm cười nói: “Tiểu Khê không cần lo lắng, ta đã biết cách dùng dụng cụ trong phòng bếp, buổi tối không cần phiền phức Hoắc–”

Còn chưa kịp nói xong, trong ống nghe liền truyền đến tiếng tút tút tút –” cắt đứt liên lạc.

Lục Hoán nhíu mày, mang theo điện thoại bàn đi tới phòng ngủ tìm Hoắc Kính Xuyên: “Hoắc huynh, thứ này kêu quái dị quá, chỉ sợ là hỏng rồi.”

Hoắc Kính Xuyên: “Nhà tớ dùng 5 năm đều không hư, làm sao mà cậu dùng một chút liền hỏng?”

Hắn hướng về phía điện thoại vỗ một cái.

Thấy thế, Lục Hoán cho rằng đây là cái thủ đoạn trị liệu gì, liền bắt chước y chang mà vỗ lên điện thoại một cái.

Lòng bàn tay còn chưa có hạ xuống, bị Hoắc Kính Xuyên ngăn lại: “Cậu đừng chụp! Một chưởng của cậu mà vỗ xuống thì cái số điện thoại nhà tớ đều nát đó!”

Lục Hoán nhíu mày: “Chất lượng thật không ngờ tệ hại như vậy.”

Hoắc Kính Xuyên: “……” Thật con mẹ nó, lại còn trào phúng điện thoại riêng nhà hắn chất lượng kém!

Hoắc Kính Xuyên cầm điện thoại lên tùy tiện bấm mã số, kết quả nghe thấy âm thanh bên trong truyền đến tiếng “tút tút tút, điện thoại của ngài đã nợ cước phí” , hắn lập tức khóc không ra nước mắt: “Hỏng gì chứ? Là thiếu nợ cước phí a! Tớ nói này Lục huynh, cậu cũng gọi cho Túc Khê ba tiếng liền, số điện thoại của nhà tớ đều bị cậu gọi cho thiếu nợ cước phí đấy! Có nhiều lời muốn nói như vậy sao, có lời gì không thể để ngày mai lại nói không được sao?!”

Lục Hoán nhìn bộ dáng khóc như nhà có tang của hắn, cũng lờ mờ hiểu được ý tứ của “nợ cước”.

Nghĩ nghĩ, hắn đi trở về giường, từ trên áo bào của mình, nhẹ nhàng bẻ chiếc đai lưng có hoa văn màu bạc, tháo xuống một viên trân châu nho nhỏ, bước đến, đưa cho Hoắc Kính Xuyên: “Đủ không?”

Hoắc Kính Xuyên suýt chút nữa từ trên ghế chơi game ngã xuống, trợn mắt há mốc mồm nói: “Nhà ngươi chính là nhà giàu mới nổi sao? Viên trân châu này, làm thế nào mà lại cảm giác giống như là hàng thật.”

Lục Hoán thấy bộ dáng tham tiền của hắn, khí thế được đà mà mạnh mẽ: “Ta cần liên lạc.”

“Cho cho cho.” Hoắc Kính Xuyên kích động mà gẩy gẩy viên trân châu, móc ra điện thoại di động của mình đưa cho hắn: “Đoạn thời gian trước mới nạp 100 giờ tiền điện thoại thôi, Lục huynh cậu tiết kiệm một chút nhé.”

Lục Hoán nhận lấy điện thoại di động, trở lại gian phòng của mình, có điều, không có tiếp tục gọi điện thoại, mà là định gửi tin nhắn cho Túc Khê.

Nửa đường Hoắc Kính Xuyên đẩy cửa đi vào hỏi hắn ngày mai muốn mấy giờ thì dậy, phát hiện hắn khoanh chân ngồi ở trên giường, dáng lưng tựa như quân nhân mà kiên cường, khí thế như cây tùng cây bách, thập phần khiếp người, nhưng đến gần xem xét, lại phát hiện…… hắn gửi tin nhắn soạn chữ vô cùng khó khăn, một bên soạn, còn một bên thì tra Baidu cách sử dụng nên dùng như thế nào……

“Ngủ ngon” hai chữ này, hắn bỏ ra nửa giờ mới gửi đi.

Hoắc Kính Xuyên:……

Hoắc Kính Xuyên chậm rãi bước ra khỏi cửa, cả người biểu lộ tựa như lão gia gia nhìn điện thoại….. Hắn thật sự hoài nghi, tiểu tử này là Tiểu Long Nam từ trong cổ mộ đi ra ngoài a. Niên đại nào mà gõ chữ cũng không biết?!

……

Đang lúc Hoắc Kính Xuyên phiền muộn u sầu, thì cuối cùng cũng đã tới sáng ngày thứ hai.

Sáng sớm, Túc Khê liền mang theo đồ ăn sáng đến tìm hai người. Chính cô đã ăn rồi, nên liền mua ba bát mì hoành thánh mang đến, Hoắc Kính Xuyên còn đang ngủ thẳng cẳng, thế là cô đem hai bát rưỡi đều trút vào trong tô của Lục Hoán, nói với hắn: “Ăn nhiều một chút, cách làm này của chúng ta ở đây ngươi cũng chưa ăn qua nha.”

Lục Hoán lúc trước nửa năm hành quân đánh trận, ăn cơm luôn là rất nhanh, có thể tiết kiệm thời gian được thì tiết kiệm, nhưng kể cả như thế, tướng ăn vẫn là nhìn rất đẹp, trong lúc giơ tay nhấc chân đều có loại khí độ tướng quân thiếu niên cổ đại, cho dù ngày hôm qua đã cởi bỏ trường bào thêu rồng vải tơ màu vàng sáng, nhưng nhìn vẫn là tuyệt đối không giống như là người ở thế giới này. Đương nhiên, người không biết lai lịch của hắn chỉ xem sự tự nhiên này mà thành quý khí trời ban.

Túc Khê ngồi ở trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh khay trà, cười híp mắt chống cằm nhìn xem hắn ăn, cảm giác nhìn như vậy cũng có thể nhìn cả ngày, quả nhiên dáng dấp dễ nhìn, ăn cơm mà phát sóng cũng có thể hot.

Lục Hoán buông chén đũa xuống, vừa ngẩng đầu lên, trông thấy ánh mắt vui vẻ của cô như đang nhìn đứa con yêu, trong lòng thập phần bất đắc dĩ.

Không biết rốt cuộc là lúc nào, thì mới có thể triệt để từ trong đầu nàng, đem cái hình tượng người lùn của mình lúc trước xóa đi a.

Nghĩ tới đây, Lục Hoán từ ngồi nghiêm chỉnh liền đứng lên, cúi đầu xuống, nhìn Túc Khê nói: “Tiểu Khê, mượn đường, ta đi đem mấy thứ đồ thu thập lại rồi ném đi.”

Túc Khê ngửa đầu nhìn hắn: “Hả?” Đường rộng thênh thang như vậy, còn muốn mượn đường?

Không chờ cô phản ứng lại, Lục Hoán liền chậm rãi cúi người tới gần, đem ghế cô, tính luôn cả người, cùng một chỗ nhấc lên trên không trung, đem đến bên cạnh — Hai cánh tay hắn lúc dùng sức, cơ bắp thật mỏng trên cánh tay thiếu niên liền lộ ra, không quá mức khoa trương, nhưng lại có loại cảm giác xen kẽ giữa thiếu niên cùng nam nhân thành thục, cùng với mỹ cảm da thịt trắng noãn.

Hắn ở giữa không trung tận lực dừng lại, chăm chú nhìn Túc Khê.

Túc Khê hai mắt trừng lớn, cứ như vậy mà bị hắn dễ dàng đem đến một bên thả xuống:……??? Làm gì nha, là đang khoe khoang khí lực lớn sao? Giỏi cho cái tên rắm thúi này!

Nhưng không thể không nói, Lục Hoán cứ tới gần như thế, lồng ngực gần trong gang tấc chậm rãi tiến lại gần, khí tức mùi thơm ngát thuộc về hormone của thiếu niên lập tức đập vào mặt, liền để cho Túc Khê hoàn toàn không có cách nào đem vị thiếu niên cao 1m8 mấy ở trước mắt này, cùng với cái gương mặt bánh bao kia mà liên hệ.

Lục Hoán đợi đến khi gò má cô chậm rãi biến đỏ, mới thành thục mà thu thập mấy bát đũa nhựa ở khắp nơi, rảo bước tiến vào phòng bếp.

Mà chờ sau khi ngủ xong một giấc thẳng cẳng thức dậy, phát hiện Túc Khê mang tới cho hắn bát mì hoành thánh bên trong chỉ còn có hai viên, Hoắc Kính Xuyên:……

Fuck!

……

Hôm qua từ bệnh viện đón xe trở về, mà tiệm sửa chữa điện thoại di động cách nhà Túc Khê không tính là xa, cho nên Túc Khê đẩy xe đạp tới.

Vốn dĩ ban đầu của cô là xem mình có thể đèo Lục Hoán được hay không, nhưng vạn vạn không nghĩ tới, Lục Hoán sau khi ngồi yên vị ở trên ghế sau, cô liền hoàn toàn đẩy cũng không đẩy được, chớ nói chi là đèo — Cái này một lần nữa khiến cho Túc Khê có chút âu sầu.

Cô liếc nhìn vị thiếu niên anh tuấn đôi mắt sáng ngời hàm răng trắng bóng với tay chân thon dài đang ngồi ở sau lưng mình, chợt phát hiện ra rằng Lục Hoán đang ngồi ở băng ghế sau, với đôi chân dài cong lên hoàn toàn không nhịn được mà lê trên mặt đất.

…… Vì cái gì mà cao như vậy aaaa?! Cái này so với tưởng tượng trong đầu cô hoàn toàn không giống!

Lục Hoán cố ý đợi cho đến khi Túc Khê nhận thức được đầy đủ hắn là một nam tử có Văn có Võ sắp trưởng thành, mà cũng không phải là đứa con yêu chỉ cao tới đầu gối nàng”, sau đó mới làm bộ ảo não hoàn toàn không biết gì cả với Túc Khê, mỉm cười, đứng lên nói: “Để ta, Tiểu Khê ngươi ngồi phía sau.”

Túc Khê gãi gãi đầu một cái, không tín nhiệm lắm đem xe đạp chuyển giao cho hắn, đi đến ghế sau, nói huyên thuyên: “Ngươi cẩn thận một chút, trước đó chưa cưỡi qua –”

Nhưng mà lời còn chưa kịp nói hết, Lục Hoán nhấc chân, đạp xe đạp dừng lại tại chỗ, tiếp đó nắm chặt eo của cô, dễ dàng đem trọng lượng chín mươi mấy cân* của cô đặt lên ghế sau xe đạp, tiếp đó, đạp xe chở cô dọc theo con đường hai chiều.

*斤 [Jīn]: Nửa kg, do đó Túc Khê nặng tầm bốn mươi mấy kg thôi nhé.

Nửa câu nói sau của Túc Khê tan vào trong không khí: “…… Cẩn thận không nắm chắc được tay cầm.”

Túc Khê ngồi ở đằng sau hoảng hốt cực độ, không tự chủ được mà nắm chặt vào quần áo bên hông Lục Hoán — Vì sao lại thuần thục như vậy? Cái này so với trong tưởng tượng của cô cũng hoàn toàn khác biệt nha?!

Âm thanh của Lục Hoan truyền đến, nói: “Cưỡi ngựa cùng với cái này đại khái cũng giống nhau, người chân dài có lợi thế khống chế tốt hơn.”

Túc Khê yên lặng cúi đầu liếc mắt nhìn chân của hắn, lại nhìn chính mình, cuối cùng miễn cưỡng đem cái hình tượng đứa con yêu một mực dùng hai cái chân nhỏ ngắn nhảy nhót ở trong đầu mà xóa đi, thay đổi thành bóng dáng thiếu niên chân dài.

Cho dù là cưỡi xe đạp, xe của hai người có linh hoạt thì cũng thập phần làm cho người khác chú ý, dọc theo đường đi người chạy qua cũng nhịn không được hướng về phía Lục Hoán mà ghé mắt nhìn lại, đợi cho đến khi xe đạp đã lướt qua, sau đó mới từ trong cơn mơ mà tỉnh lại thu hồi ánh mắt kinh diễm.

Túc Khê nhìn mấy cô gái ở khắp phố, tâm tình có chút buồn bực, đã đem trường bào hoàng tử thay thế, đổi thành loại áo ngắn tay quần dài thông thường, như thế nào mà còn nhiều người cứ nhìn chằm chằm đứa con yêu như thế chứ — Nhất định là do một đầu tóc dài như thác nước của hắn rồi.

Túc Khê từ trong cái túi mang theo bên người lật qua lật lại, lôi ra hai cái mũ, đem cái màu trắng tự đội trên đầu mình, tiếp đó hơi hơi rướn người tới gần lưng của Lục Hoán, đem mũ lưỡi trai màu đen đặt trên đỉnh đầu hắn.

 “Đội cái này lên, phòng nắng.” Túc Khê sẽ không nói rõ là do tâm tư nhỏ của mình đâu.

Lục Hoán ngược lại là thật vui vẻ, trong lúc chờ đèn đỏ, quay đầu liếc nhìn đỉnh đầu cô một cái, lại đem mũ lưỡi trai trên đỉnh đầu mình cởi xuống nhìn nhiều lần, cuối cùng tràn đầy phấn khởi mà đội lại đỉnh đầu mình.

Nếu như hắn nhớ không lầm, hai cái mũ một đen một trắng dạng này, ở trong thế giới nàng, nên gọi là “mũ tình lữ”.

Túc Khê căn bản không biết hắn đang vui vẻ chuyện gì, chỉ là thấy khuôn mặt hắn tràn đầy hào hứng phấn khởi, thần thái sáng láng….. Nếu như cô mà biết đứa con yêu đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ không nói nên lời: Một cái là mũ ngư dân còn một cái là mũ lưỡi trai, mũ tình lữ là cái quỷ gì nha đứa con yêu!

……

Đợi đến khi lấy được điện thoại, Túc Khê mới biết được, vì sao Lục Hoán lại đến đây, chỉ thấy, chiếc điện thoại mặc dù đã bị vào nước làm cho mainboard bị hỏng, nhưng mà trước khi triệt để báo hỏng, dữ liệu xác thực đều được thợ sửa chữa tận tâm tận lực mà sao chép vào trong điện thoại mới.

Bởi vậy, điện thoại mới vừa mở ra, vậy mà lại tìm được ô biểu tượng app game. Mà ô biểu tượng game sau khi mở ra, trên giao diện bỗng nhiên dừng lại ở chỗ, hệ thống nhảy ra thông báo đã đạt tới 200 điểm, sắp mở bao lì xì lớn.

Cô lo lắng ròng rã bảy ngày! Liền sợ cái game này từ đây biến mất ở trong điện thoại di động của mình, lúc này thấy nó đã được khôi phục ở trong chiếc di động mới, tâm tình Túc Khê cực kỳ kích động, đơn giản là hận không thể gửi cho thợ sửa chữa nhiều hơn mấy trăm tệ.

*Cứ 1 tệ = 3.550 VNĐ, bạn cứ nhân lên nhé.

 “Ngươi lúc xuyên qua, trực tiếp chuyển ngay đến nhà ta, như vậy muốn trở về, cũng chỉ có thể từ nhà ta mà trở về.” Túc Khê phân tích nói, lôi kéo Lục Hoán đi trở về, nói: “Cho nên chúng ta hiện tại trở về một chuyến đến nhà ta, đem cơ chế xuyên qua nghiên cứu ra cho được đi.”

“Hôm nay sao?” Lục Hoán sững sờ.

Hắn nhíu nhíu mày.

Hắn xuyên qua xem như là một hồi ngoài ý muốn. Trước mắt thông báo từ hệ thống nhảy ra có liên quan tới hai trăm điểm không có cách nào xem được, bao lì xì lớn là có thể xuyên qua một lần, hay là xuyên qua nhiều lần — Lỡ như, hắn trở về lần này, về sau rốt cuộc cũng không có cách nào để tới thì phải làm sao bây giờ?

…… Tiểu Khê chẳng lẽ không lo lắng đến điểm này sao, hôm nay liền vội vàng thúc giục hắn trở về?

Lục Hoán nhìn Túc Khê, nội tâm cô cũng có chút hoảng sợ không nói được, ai cũng không biết cái này xuyên qua có tác dụng trong thời gian hạn định là bao lâu, lỡ như thử lần này, đem đứa con yêu đưa trở về, hắn liền sẽ không qua được nữa thì làm sao bây giờ? Nhưng cô mặc dù có loại suy nghĩ lo lắng này, cũng không thể nói ra “nếu không thì ngươi đừng đi ” cái loại lời này, thế là không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt thúc giục Lục Hoán: “Nhanh, thừa dịp cha mẹ ta còn chưa có trở về nhà, chúng ta nhanh chóng đi về trước thử xem làm cách nào để đưa ngươi trở về.”

 “Umh.” Lục Hoán cưỡi trên xe đạp, biểu lộ câu khóe môi cùng với lúc tới hoàn toàn khác biệt, hắn nhếch môi, trầm mặc không nói.

Lục Hoán kỳ thực có chút tâm không cam tình không nguyện lắm mà trở về.

Nhưng mà, hắn cũng biết, thế giới này cuối cùng không phải là nơi trở về của chính mình, mình đang ở trong thế giới này cũng không có chứng từ thân phận. Huống chi, lũ lụt ở Thừa Châu bên kia đi qua còn có một đống lớn sự vụ cần phải xử lý, đê điều còn chưa rõ ràng, triều chính mặc dù không đến mức thủng như cái sàn, nhưng Lục Bộ trên dưới, sâu mọt lại vô số.

Đám người Trấn Viễn Tướng Quân đối với mình ký thác kỳ vọng cực cao, Yến quốc từ lúc Bắc biên cương thắng trận sau đó cũng coi như là có chút tươi sắc, nếu như mình cứ như vậy mà một đi không trở lại, rất nhiều chuyện liền không có người nào khác tới làm.

Hắn nếu như là vì sự ích kỷ cá nhân, ở lại cái triều đại hòa bình này, liền cảm thấy có lỗi đối với bách tính Yến quốc.

……

Đem xe đạp dừng tại dưới tòa nhà đơn vị, sau đó Lục Hoán đem cổng tiểu khu đẩy ra, cùng Túc Khê hướng về phía thang máy mà đi.

Vốn là cả ngày đều thật là vui vẻ, nhưng khi nói đến chuyện ly biệt, hai người đều trở nên có chút trầm mặc.

Túc Khê xác nhận trong nhà không có người nào, sau đó móc ra chìa khóa, mang theo Lục Hoán bước vào.

Lúc trước thông qua màn sân khấu đã nhìn qua nhà nàng không dưới trăm lần, nhưng hôm nay cùng nàng đứng ở trong phòng nơi này, lại là một loại cảm giác khác.

Nhà.

Tiếng lòng của Lục Hoán khẽ rục rịch.

Đi tới gian phòng của Túc Khê, hai người sóng vai ngồi xuống ở trên giường.

Túc Khê mở màn hình điện thoại di động lên, đeo giao diện điều chỉnh đến trong phòng ở Thừa Châu lúc trước mà từ đó Lục Hoán xuyên qua, bên ngoài có rất nhiều nhân vật nhỏ chạy tới chạy lui, Cửu hoàng tử điện hạ đột nhiên biến mất, đám quan viên tại Thừa Châu nơi đó sợ xảy ra chuyện gì, thế là đành tạm thời không dám báo lên, tự mình nhanh chóng tăng thêm nhân thủ tìm kiếm. Thế là ở bên ngoài một mảnh hỗn loạn tưng bừng.

Túc Khê cắn cắn môi, mắt nhìn thấy Lục Hoán ở bên cạnh mình trầm mặc không nói gì, hỏi: “Đã quyết định xong phải đi về sao?”

“Đúng vậy.” Lục Hoán nâng con mắt lên, dường như hứa hẹn, nói với cô: “Nhưng ta còn sẽ nghĩ biện pháp trở về. Nếu như có kế sách vẹn toàn đôi bên, có thể tự do qua lại hai bên, liền không thể tốt hơn sao.”

Túc Khê nhìn hắn hứa hẹn như vậy, trong lòng chợt cảm thấy nhẹ nhõm, cười nói: “Trở về? Nói sai rồi nha, là ‘trở lại’ mới đúng, phủ đệ ngươi ở bên kia……”

Lục Hoán nhìn cô, lại thấp giọng nói: “Phủ đệ chẳng qua cũng chỉ là chỗ an thân, đối với ta mà nói, ta không có thân nhân khác, ngươi chính là thân nhân duy nhất của ta.”

*Ý của Lục Hoán tức là nơi nào có Túc Khê thì ở nơi đó chính là nhà, là nơi để Lục Hoán chân chính trở về. 

Hô hấp của Túc Khê cứng lại, đột nhiên nghe thấy lời nói này của hắn, trong thâm tâm lập tức run rẩy, không biết nên nói cái gì cho phải.

…….

Mà đúng lúc này, cửa lớn ở bên ngoài bỗng nhiên vang lên một chút, cha mẹ Túc lớn giọng từ đằng xa truyền đến: “Khê Khê, con đã về nhà rồi à? Như thế nào mà cửa ra vào còn có giày thể thao của nam sinh — Hoắc Kính Xuyên qua nhà chúng ta sao?”

Túc Khê đột nhiên sợ đến nhảy dựng lên, tựa như hiện trường sắp bị bắt gian, cuống quýt đem Lục Hoán hướng về phía gầm bàn đẩy đẩy: “Toang, cha mẹ ta đã trở về, để bọn họ nhìn thấy ngươi hai ta liền tiêu đời!”

Lục Hoán chật vật không chịu nổi trốn vào dưới gầm bàn, vóc dáng thon dài ủy ủy khuất khuất mà cuộn thành một đoàn, nói: “Không thể đi ra ngoài gặp phụ mẫu ngươi –”

“Không được!” Túc Khê quả quyết như chém đinh chặt sắt, mặt đỏ tim đập đem áo khoác cởi ra, đắp lên trên đùi, cố gắng đem Lục Hoán che chắn.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Túc Khê: Còn chưa tới thời điểm ra mắt cha mẹ!

Lục Hoán: Lời này cẩn thận suy nghĩ một chút, như thế nào lại để cho người ta có chút cao hứng?


*Lời của Team:

Trời tía mén ơi, chapter này nó cute xỉu luôn, Mị edit mà cười hoài luôn Lục Hoán kiểu em ở nhà quê mới lên ý. Haiz không biết chừng nào Lục Hoán mới được Túc Khê cho ra mắt cha mẹ Túc đây, hóng quá /╲/\( •̀ ω •́ )/\╱\.

À Mị tình cờ nghe được bài Khi ta già – Vũ Thịnh & Vicky Nhung cũng chill phết, bạn nào thích cái dòng nhạc tâm sự nhẹ nhàng thì nghe nha, klq Vũ Thịnh đẹp troai xỉu, mlem mlem….

 

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

Leave a Reply

error: Content is protected !!