Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 47

Chương 47. —— Ròng rã tám ngày không thấy, nàng vậy mà vội vã đi vén khăn che mặt của người khác!

Túc Khê cảm thấy, kể từ chuyến đi quân doanh trở về, cảm xúc của đứa con yêu liền không hiểu sao cho chút dao động để cho người ta nghĩ không ra.

Mấy ngày nay cô online, đứa con yêu vẫn là trước sau như một mà mang hai con mắt tỏa sáng. Nhưng khi cô như một mẹ già trìu mến chăm chút dém chăn cho đứa con yêu, khi đứa con yêu đang đọc sách lại cầm một kiện áo khoác ném ở trên người hắn ra hiệu cho hắn không nên để lạnh, thỉnh thoảng từ phòng bếp của Bộ Binh trộm hai quả trứng gà để trên bàn bồi bổ cơ thể đứa con yêu, hắn tựa như nhìn cũng không có cao hứng lắm, ngược lại là hai đầu lông mày một mảnh phức tạp…..

Mặc dù thần sắc nhìn về phía cô vẫn như cũ, nói cảm tạ với cô.

…… Nhưng mà lúc gục đầu xuống, bờ môi lại nhếch lên, tựa như là có cái gì nghèn nghẹn ở tim, vừa khó hiểu lại khó tả, không mở miệng được.

Túc Khê nhìn thấy hắn sau khi từ chỗ Trấn Viễn Tướng Quân nơi đó trở về, vạt áo quan phục tựa như bị một nhánh cây làm cho rách một lỗ, chính hắn không có chú ý đến. Nếu là bộ quần áo khác thì cũng thôi đi, ngược lại hiện tại đứa con yêu đã không phải là đứa con yêu lúc trước nữa, hắn đã có tiền, trực tiếp đổi một bộ là được, nhưng đây chính là quan phục nha.

Thế là Túc Khê thừa dịp thời điểm ban đêm hắn ngủ thiếp đi, từ trong cửa hàng mua kỹ năng may vá, lòng vui rạo rực mà sửa lại cho hắn.

Ngày thứ hai thức dậy, đứa con yêu liền phát hiện.

Túc Khê lúc online có chút đắc ý, chờ đợi được nhìn thấy trên gương mặt bánh bao của đứa con yêu lộ ra vẻ vui thích, dù sao lúc trước cô vụng trộm gửi một chút hơi ấm, trên mặt đứa con yêu đều giống như chảy qua một dòng nước ấm vậy, thần sắc trở nên nhu hòa. Nhưng mà lần này, cô nhìn thấy đứa con yêu mặc quần áo trong màu trắng, cầm trong tay quan phục đã được may vá qua, biểu tình trên mặt hết sức phức tạp, tròng mắt cũng là một mảnh mờ mịt —

Túc Khê:……?

Đứa con yêu không biết đang nghĩ gì, tóm lại nhìn cũng không phải là rất vui vẻ, ngược lại còn có mấy phần thất hồn lạc phách. Hắn dùng ngón tay sờ lên quan phục chỗ đã được may vá qua, tự giễu mà nở nụ cười, thần sắc kia có chút phức tạp.

Tiếp đó, trong suốt buổi sáng một ngày này, hắn trầm mặc rất lâu, mới mặc quan phục, đi quan nha.

Túc – Còn chưa có cùng hắn chào hỏi rằng mình đã online, thế là toàn bộ quá trình đều nhìn thấy biểu tình trên khuôn mặt bánh bao nhỏ của hắn- Khê: ……???

Túc Khê không rõ đứa con yêu trong trò chơi của cô là bị làm sao, nếu như đổi lại phía trước, đã biết làm như thế nào, hắn nhất định sẽ thật cao hứng, con mắt lóe sáng lấp lánh mà nhìn chăm chú lên chính mình, nhưng mà hiện giờ — Hắn đây là đã chán ghét bồi bạn cùng mẹ già?!

Sẽ không phải chứ, trước lúc cô còn chưa có chơi chán cái game này, đứa con yêu của cô liền đã chán ghét người mẹ già bồi bạn với mình rồi à?!

Túc Khê tựa như sấm sét giữa trời quang!

Cô đóng lại màn hình, sau đó, đầu óc trống rỗng, nhiều lần suy xét chính mình gần nhất là đã làm những gì — Ngoại trừ xen vào việc của người khác một lần, để cho đứa con yêu đi xem mắt nữ nhi của Binh Bộ Thượng Thư kia, cũng không có làm cái chuyện gì nữa nha?

Vậy tại sao sau khi từ doanh trại trở về, đứa con yêu cùng cô ở giữa lại luôn là có một loại cảm giác khó chịu không rõ……

Mấy ngày nay cô hoàn toàn như trước đây mà tha thiết nhắc nhở đứa con yêu chú ý quần áo hơn, đứa con yêu lúc nào cũng toàn thân cứng đờ, cô còn cho rằng đó chỉ là ảo giác của cô, nhưng mà tận mắt nhìn thấy đứa con yêu nhận quần áo mà cô đã may vá thì cũng không thấy một màn cao hứng sau đó nữa, cô cuối cùng cũng ý thức được, cảm giác khó chịu mấy ngày này, cũng không phải là ảo giác của cô.

Túc Khê nghĩ không ra, tâm tình cũng có chút phiền muộn.

Cô biết, khả năng này là bởi vì, mỗi lần lúc online, cho dù là cô có làm cái gì, đôi mắt trong suốt đen như mực của đứa con yêu lúc nào cũng một mực chờ đợi cô. Cứ như vậy, liền để cho Túc Khê cũng sinh ra một loại như được cần đến, cảm giác được quan tâm. Nhưng mấy ngày nay đứa con yêu cứ luôn không biết đang suy nghĩ gì, cảm xúc cứ kỳ kỳ quái quái, cùng cô ở giữa cũng cứng ngắc vô cùng. Cô liền cảm giác được toàn thân không thoải mái.

Đến cùng là tại sao lại như vậy? Túc Khê không rõ, thật chẳng lẽ là đã đến thời kỳ phản nghịch rồi sao? Cô đến cái tuổi này, cũng là không muốn cùng cha mẹ Túc trao đổi nữa, ngược lại là càng ưa thích cùng Cố Thấm còn có Hoắc Kính Xuyên ở cùng một chỗ đi. Cho nên, đứa con yêu chẳng lẽ cũng là như vậy, bây giờ càng tình nguyện cùng với bạn ở cùng một chỗ sao?

Mẹ Túc ở ngoài phòng đang gọi Túc Khê đi ra ăn cơm, cô trước khi offline, liền đem giao diện dịch chuyển đến Thái học viện, chỉ thấy Vân Tu Bàng quả nhiên là đi theo sau đứa con yêu.

Đứa con yêu mấy ngày nay đối với cô lúc nào cũng khó hiểu lại khó tả, một bộ dáng muốn nói lại thôi, nhưng đối với Vân Tu Bàng ngược lại là thập phần thản nhiên.

Hai cái bánh bao nhỏ ngồi ở trên bậc thang của sảnh đường nói chuyện, đỉnh đầu của Vân Tu Bàng không ngừng nhảy ra khung chat, đứa con yêu nhéo nhéo đuôi lông mày, mặc dù trầm mặc ít nói, nhưng mà cũng không có đánh hãy hắn, bộ dáng hai người trao đổi thập phần thân thiết.

Túc Khê:……

Túc Khê nhìn thấy một màn này, con tim liền đau xót, trong lòng lập tức sinh ra một loại cảm giác tang thương.

Mặc dù trong thâm tâm cô là hy vọng đứa con yêu có thể kết giao với nhiều bằng hữu, miễn cho cô ba ngày không có xuất hiện liền có dáng vẻ mất hồn mất vía.

Nhưng mà thật sự cảm thấy đứa con yêu giờ đây có tâm sự lại không có chia sẻ cùng với cô, mà lại đi nói chuyện với những bạn nhỏ khác, trong lòng cô vẫn là khó tránh khỏi có chút chua chua.

Nghĩ tới đây, Túc Khê liền lập tức cảm thấy, mình bình thường vừa tan học liền vùi đầu vọt vào phòng làm bài tập chơi game, ở trường học cũng chỉ cùng với bạn bè thân mà chơi đùa. Tiếp đó mẹ Túc có gọi điện thoại nói chưa được hai câu liền muốn tắt máy, thật sự là quá tổn thương cho tấm lòng của mẹ Túc mà.

Thế là cô liền tắt điện thoại tiến vào phòng bếp, nước mắt lã chã nói với mẹ Túc: “Mẹ, buổi chiều mẹ đừng đi đánh bài, con cùng mẹ đi dạo phố nha?”

Mẹ Túc một mặt mộng bức, bưng đồ ăn hướng về phía nhà ăn mà đi, không kiên nhẫn gạt tay cô: “Đi đi đi, tìm bạn bè của con mà chơi đi, lớn đầu còn quấn mẹ, buổi chiều mẹ mi hẹn người ta đi đánh bài rồi.”

Túc Khê:……

Túc – trong hay ngoài game đều bị ghét bỏ – Khê, hôm nay vừa lúc là cuối tuần, cô dứt khoát hẹn Cố Thấm đi thư viện tự học vậy.

Mà Thái học viện bên ngày, Vân Tu Bàng cứ một mực ước gì nói nhiều hơn một chút, gây sự chú ý của Lục Hoán, thế nhưng mà Lục Hoán ngồi kế bên hắn lại vẫn luôn nhéo nhéo đôi lông mày, dưới hàng lông mày có mấy phần sầu não phiền muộn, tựa như là đang du đãng đâu đó bên ngoài, căn bản là không nghe thấy những gì hắn đang nói.

……

Trước đó Lục Hoán cảm thấy, cô nương quỷ thần nếu là có thể cứ dạng này vĩnh viễn bồi tiếp hắn, cũng đã là rất tốt rồi.

Nàng mỗi lần xuất hiện ở bên cạnh hắn, đưa tới cho hắn cái gì, căn dặn hắn làm gì, hắn đều rất vui vẻ.

Hắn cứ như vậy mà tham luyến cảm giác ấp áp lúc được làm bạn bên nàng, tham luyến thiện ý cùng sự quan tâm của nàng.

Thế nhưng là dần dần, làm cho Lục Hoán phát giác được những lúc trong lòng mình hiện lên lòng ham chiếm hữu, sự đố kỵ, ý muốn bảo hộ thậm chí là một chút ý nghĩ khó chịu không nên có, khi hắn chẳng biết từ lúc nào tiếng tim đập của người thiếu niên lại đập loạn thành một mảnh, thế nhưng nàng vẫn là……

Nàng đối xử với hắn chỉ tựa như là người thân.

Bởi vì xem hắn tựa như người thân, cho nên sẽ đối tốt với hắn, sẽ quan tâm hắn, sẽ căn dặn hắn trời lạnh nhớ mặc thêm áo, sẽ lặng lẽ may y phục cho hắn.

Nhưng mà vĩnh viễn sẽ không giống như hắn, tựa như chấp niệm mà chờ mong đến một ngày kia hai người gặp nhau; càng sẽ không hiểu được tâm trạng lo được lo mất của hắn, càng sẽ không đọc được cảm xúc đố kỵ ganh ghét với các bằng hữu ở trong thế giới nàng; cũng sẽ không cùng hắn, đối với hắn một ngày không gặp mà tựa như cách ba thu.

Nàng thậm chí còn chân thành mà hy vọng hắn một ngày kia có thể gặp được cô nương khác, thoải mái mà thành gia lập nghiệp.

Thế giới của hắn chỉ có nàng, nhưng mà thế giới nàng còn có rất nhiều những người khác, những vật khác.

Nàng tựa hồ cũng không hy vọng thế giới của hắn chỉ có duy nhất một mình nàng, mà là hy vọng hắn có thể đem tầm mắt rơi xuống nhìn những người khác, không nên cứ mãi để ý đến nàng.

Yêu thích một người cũng không phải là như thế này.

Bởi vậy, nàng cũng không thích hắn, đối với hắn chỉ là có một chút tình thân mà thôi.

Trong lòng Lục Hoán nặng nề, toàn thân dường như đang ngâm trong hồ nước lạnh như băng, không cam tâm, nhưng lại không thể làm được gì.

……

Túc Khê lại nghênh đón kỳ thi giữa kỳ.

Cuộc thi lần này, vì để tránh lại xuất hiện tình huống tương tự như lần trước, nên cô đã sớm cùng đứa con yêu chào hỏi qua, nghĩ cách để cho hắn hiểu rõ, cho biết lần này có một cái chuyện đại sự phải đi làm, có thể sẽ không online vài ngày.

Đứa con yêu mặc dù ngoài miệng không nói gì, căn dặn cô vạn sự cẩn thận, nhưng thần sắc rõ ràng ảm đạm một chút.

Sau khi Túc Khê nói cho hắn biết mình đã rời đi, vẫn chưa hoàn toàn đóng lại màn hình, đã nhìn thấy ở trong giao diện từ từ phai nhạt ra khỏi tầm mắt, đứa con yêu ngồi một mình ở trên bậc thang trong sân viện quan xá, một bộ dáng có vẻ như chất chứa tâm sự nặng nề.

Bộ dạng này tựa như đứa nhỏ ở trong nhà trẻ giương mắt mà đưa tiễn mẹ đi xa, còn không biết phương hướng của mẹ, liền cũng không biết nên nhìn đi nơi nào, con ngươi đen như mực phức tạp một mảnh, lập tức liền đem trái tim Túc Khê bóp một cái, cô suýt chút nữa không khống chế nổi chính mình muốn đăng nhập trở lại để nhéo một cái lên gương mặt của đứa con yêu.

Nhưng mà, kỳ thi kết thúc, mới ba ngày thôi, trong game cũng chỉ mới có tám ngày, tám ngày xa nhau cũng không phải là vấn đề gì lớn.

Huống chi, đứa con yêu hắn không phải là có bạn nhỏ khác sao?

Nghĩ đến Vân Tu Bàng, Túc Khê thổn thức một hồi, đứa con yêu cuối cùng cũng chịu kết giao bằng hữu, cô nên cao hứng mới đúng, nhưng mấy ngày này nhìn thấy đứa con yêu có tâm sự gì cũng không cùng mình nói ra, trong nội tâm cô như thế nào lại có cảm giác khó chịu đây?

Túc Khê lắc lắc đầu, quyết định chính sự quan trọng hơn, ba ngày này, cô chủ động đưa di động cho mẹ Túc, hết sức chuyên chú mà tập trung làm bài kiểm tra.

Kỳ thi giữa kỳ lần này độ khó so với lần trước cao hơn một chút, tâm lý Túc khê cơ bản là hẳn không có nắm chắc gì, nhưng mà gần đây cùng với đứa con yêu cùng một chỗ học tập, cô xem qua đề cương ngược lại so với trước kia nhiều hơn một chút, điều này sẽ dẫn đến việc, thời điểm thi lúc này, lại có mấy dạng câu hỏi cũng là thời điểm buổi tối làm bài tập có thấy qua. Nên trong suốt quá trình thi cử, Túc Khê có chút kinh hỉ, nhanh chóng xoèn xoẹt mà đem các câu hỏi hoàn thành. Cứ như vậy, cô cảm thấy thành tích lần này hẳn là cũng sẽ không quá kém.

Thi xong môn cuối cùng, Túc Khê cầm túi kiểm tra, theo đám người đi ra khỏi địa điểm thi, cuối cùng thở ra một ngụm trọc khí.

Địa điểm thi lúc này là thời điểm nhiều người nhất, có vài bạn học đã chạy về nhà, hướng về phía trước chen lên luôn miệng nói “xin nhường”.

Túc Khê đi ở trên bậc thang, liền bị đám người sau lưng xô xô đẩy đẩy một cái. Cô từ nhỏ đến lớn đã ngã qua vô số lần, bởi vậy đã quen thuộc với cảm giác mất trọng lượng ập đến, cô lập tức mở to mắt, trong lòng có dự cảm bất thường. Nhưng mà lần này, trước mặt cô lại vừa vặn có một bạn học đem cô chặn lại, làm cho chân cô hạ một cái, miễn cưỡng ở trên bậc thang đứng vững vàng.

Thế mà lại đứng vững vàng?! Túc Khê không thể tưởng tượng mà nhìn dưới chân một cái.

Cô cho là, dựa theo thể chất xui xẻo của mình, lần này không phải trẹo chân thì cũng chính là bị ngã tới chỗ nào rồi.

Túc Khê cảm thấy là vận khí của mình đã bắt đầu dần dần thay đổi tốt hơn, hít vào một hơi, nhanh chóng theo đám người trên hành lang nhanh chóng trở lại phòng học.

Tám ngày này, Lục Hoán ở bên này cũng bận rộn dị thường. Kể từ chuyện ở doanh trại, Trấn Viễn Tướng Quân liền có ý tiến hành đề bạt hắn, mấy lần phái người tới mời hắn đi phủ Tướng quân, Binh Bộ Thượng Thư cũng ở bên cạnh. Trấn Viễn Tướng Quân cùng với Binh Bộ Thượng Thư thương lượng lần này tiến hành xuất chinh đi Bắc biên cương, nên chuẩn bị như thế nào, lúc nghị sự có để cho hắn vào dự thính, đồng thời ngẫu nhiên hỏi thăm hắn có kiến giải gì. Trừ cái đó ra, sự vụ ở Binh Bộ Nhị Bộ lúc này cũng nhiều, khóa học mùa xuân tại Thái học viện cũng sắp kết thúc, để lại một đống bài tập.

Lão phu nhân mấy lần có phái gia đinh tới thỉnh, hy vọng Lục Hoán có thể trở về đoàn tụ, Lục Hoán trong lòng lạnh nhạt, biết được Lão phu nhân lúc này tỏ ra từ ái cũng chỉ là hy vọng thời thời khắc khắc mà khống chế mình, nắm giữ động tĩnh của mình ở trong triều đình. Bởi vậy mỗi lần gia đinh đến hắn đều tìm cớ từ chối.

Trừ cái đó ra, trang trại ở ngoại thành đã dần dần được hắn mở rộng đến năm nơi, mỗi một chỗ đều có khoảng 40 mươi hạ nhân, nhà ấm lớn cùng lều chống lạnh đã dựng được mười mấy cái. Sư Phó Đinh cùng với đứa ở Mậu đem các hạ nhân đều quản lý ngay ngắn ngăn nắp rõ ràng, mà thị vệ Bính, cũng thừa dịp năm sau Ninh Vương Phủ sa thải một số người, từ bên trong Ninh Vương Phủ cũng triệt để xin từ chức, trở thành một cái thị vệ riêng cho trang trại. Mấy chỗ trang trại ở đây cũng đều tiến triển thuận lợi, theo mùa xuân sắp trôi qua, cây rau nông nghiệp được trồng trọt dần dần có thể cung ứng ra thị trường.

Lục Hoán lúc trước cùng quỷ thần câu thông có hỏi thăm qua, quỷ thần trợ giúp hắn xây dựng thêm trang trại, mục đích dường như là hy vọng tổng sản lượng của trang trại đạt đến một con số.

2 tấn.

Quỷ thần vạch lên hai ngón tay của hắn nói cho hắn rõ con số này.

Mặc dù không biết vì cái gì mà quỷ thần nhất định phải làm cho cây rau dưa nông nghiệp ở trang trại đạt tới sản lượng này, nhưng mà cái này cùng với suy nghĩ của Lục Hoán lại không mưu mà hợp. Nếu như trang trại có thể tận lực sản xuất càng nhiều cây rau dưa, thì cho dù là vận chuyển đi phương Bắc tiền tuyến, hay là cung ứng cho thị trường dân chúng nghèo khó, cũng là một cách có thể nuôi sống bách tính, là chuyện có ý nghĩa.

Bởi vậy dạo gần đây, vị quỷ thần cô nương không có xuất hiện, trong lòng Lục Hoán liền trở nên tịch mịch cô liêu, thế là lại đi thị sát nhiều thêm mấy chuyến đến trang trại.

Hắn cực cực khổ khổ mà chờ đến buổi tối ngày thứ chín, vốn là dự định lưu lại ở trong quan xá, chuyên tâm đợi chờ cô đến, nhưng hôm nay là Tết Đoan Ngọ, trên đường đèn đuốc sáng trưng, cực kỳ náo nhiệt, khó tránh khỏi sẽ phát sinh chuyện bách tính gây gỗ đánh nhau, quan nha ở bên kia tạm thời xảy ra chuyện, để hắn đi một chuyến. Lục Hoán suy nghĩ cấp tốc xử lý xong, liền nhanh chóng trở về, thế là trước tiên lưu lại một tờ giấy nói cho cô chính mình có việc rời đi rồi bỏ trên bàn trong phòng tại quan xá, tiếp đến liền theo thị vệ đi một chuyến.

Túc Khê thi xong, hưng phấn mà xông về nhà, chuyện đầu tiên đương nhiên đó là nhanh chóng lấy điện thoại di động ra online.

Lần này, cô vừa đăng nhập, còn chưa kịp xem tờ giấy mà đứa con yêu để lại cho cô, trên màn hình liền nhảy ra nhiệm vụ chính tuyến mới.

【Mời tiếp thu nhiệm vụ chính tuyến thứ chín (Trung cấp): Mời tìm được một vị ni cô chuyên vẩy nước quét nhà ở bên trong hậu viện Trường Xuân Quang, từ trong miệng nàng ta biết được thân thế của Nhân vật chính】

【Độ khó của nhiệm vụ: Tám sao, khen thưởng lượng vàng 300, điểm thưởng 12. 】

Túc Khê nhìn thấy hai chữ “thân thế” ở trên màn hình, lập tức giật mình một cái, đã tới rồi sao? Rốt cuộc đã tới rồi sao?! Tình tiết có liên quan đến thân thế của đứa con yêu!

Cô mở ra góc trên bên phải của hệ thống, nhìn thấy ảnh chân dung cùng tư liệu có liên quan đến Cửu hoàng tử bên trong hệ thống vẫn là một mảnh trống không, nhưng mà rõ ràng, bởi vì điểm thưởng đã đạt đến 54, đã qua một nửa, cho nên nhiệm vụ chính tuyến dần dần bắt đầu đề cập tới thân thế của đứa con yêu, đợi cho đến khi nhiệm vụ chính tuyến thứ chín được hoàn thành, tư liệu nơi này hẳn là có thể điền vào.

Nội tâm Túc Khê có chút kích động, cô từ lúc bắt đầu chơi cái game này cho đến bây giờ, cũng đối với nguyên nhân làm thế nào mà đứa con yêu lại lưu lạc đến Ninh Vương Phủ thì cực kỳ tò mò, sau lưng khẳng định có một cái chuyện xưa vô cùng phức tạp nha.

Nhiệm vụ này thoạt nhìn cũng chỉ là tìm người, hẳn là sẽ không khó như vậy.

Túc Khê hận không thể lập tức ôm chặt đứa con yêu, đi trước một chuyến đến Trường Xuân Quan.

Chỉ là, cô đột nhiên lại nghĩ tới một vấn đề, nếu như thân thế của đứa con yêu, sau lưng có cái âm mưu xấu xa gì, thì liệu rằng hắn sẽ tiếp thụ nổi không —

Như vậy đứa con yêu có còn muốn biết nữa không?

Túc Khê nếu như chỉ là đang chơi một cái game, đương nhiên là hận không thể sớm một chút biết chân tướng, nhưng hiện tại cô đã không phải dùng tâm tình của người chơi game nữa mà là đang bồi cùng đứa con yêu. Trong thâm tâm cô bỗng nhiên có chút bận tâm, lỡ sau khi biết chân tướng của đứa con yêu, lại không còn vui vẻ như vậy.

Nội tâm Túc Khê bỗng nhiên có chút bất an, có điều cô tạm thời kiềm chế, quyết định trước tiên không thèm nghĩ nữa.

Cô xem qua tờ giấy mà đứa con yêu lưu lại sau đó, liền đem màn hình di chuyển đến quan nha tìm đứa con yêu, nhưng mà dạo qua một vòng, chỉ thấy được mấy cái chủ sự đang ở trong sảnh nghị sự, lại không có thấy đứa con yêu, nghĩ nghĩ đứa con yêu có thể đã rời khỏi quan nha, liền đem màn hình di chuyển tới phố xá.

Giờ khắc này, trên đường phố thập phần náo nhiệt, có một đoàn sư múa lân ở trên phố chạy nhảy, đám bách tính ở xung quanh đang vây xem, còn có người ném tiền đồng cho đoàn sư này.

Túc Khê nhìn thấy đoàn sư múa lân kia mạo hiểm vạn phần giẫm ở trên mũi đao, cũng không khỏi nín thở, tràn đầy phấn khởi nhìn một lúc lâu.

Qua một lát, cô nhìn thấy một chỗ khác tựa hồ có chút chen chúc, không biết phát sinh chuyện gì, lúc này mới nhớ tới chính mình muốn đi tìm đứa con yêu, thế là đem màn hình di động lướt theo phố xá, lần lượt từ chỗ đám nhân vật chibi đông nghìn nghịt mà tìm được đứa con yêu của cô.

Cô liếc mắt liền nhìn thấy, đứa con yêu đang từ trong đám người chen lấn mà phá lệ xuyên qua, lông mi nhíu chặt, tựa như là vội vã trở về.

Mà một đám người sở dĩ chen chúc, là bởi vì trên tòa lầu các có người ném tú cầu.

Ném tú cầu hẳn là nữ nhi của vị phú thương nào đó trong kinh thành, mượn dịp Tiết Đoan Ngọ mà người trên phố qua lại nhiều, tìm rể hiền.

Túc Khê chưa từng thấy Yến quốc ném tú cầu, thế là trước đi qua kéo tay áo đứa con yêu, tiếp đó ánh mắt hưng phấn mà đặt ở trên người nữ tử đang che mặt đang đứng ở trên lầu cao chuẩn bị ném tú cầu.

Ròng rã tám ngày, Lục Hoán cảm thấy tựa như đã trôi qua 8 năm. Lúc này, hắn cảm giác được sự quen thuộc đã trở về, hô hấp ngừng lại, một cỗ ấm áp trong lòng dâng lên, tảng đá lớn cũng đã rơi xuống, đang muốn nói chuyện với người bên cạnh, muốn hỏi chuyện của nàng đã làm xong xuôi chưa, kết quả là cảm giác lực chú ý của người bên cạnh tựa hồ tất cả đều tập trung ở trên nữ tử ném tú cầu —

Còn vô thức hưng phấn mà lôi kéo hắn hướng về trong đám người mà chen vào.

Sau đó không biết từ đâu đến một ngọn gió khinh bạc, dường như là sắp không nhịn nổi, kích động, hưng phấn mà thổi lên mạng che mặt màu trắng của tiểu thư đang đứng trên lầu.

Mấy chàng trai đứng ở phía dưới nhìn thấy được nửa dung mạo được che dưới khăn mặt của vị nữ tử kia đôi mắt đều sáng lên.

Mà ngọn gió ở bên người Lục Hoán lại càng thêm kích động, tựa như là hận không thể huýt một tiếng sáo.

Lục Hoán: “……”

Túc Khê không có chú ý tới đứa con yêu đang treo một gương mặt bánh bao cực kỳ bình tĩnh trong đám người, rất nhanh đã trở nên buồn rầu có thể vặn ra nước.

Cô vừa rồi nhịn không được nên nạp tiền xem bản vẽ gốc nhìn xuống dung mạo thật của cô nương che mặt, chỉ cảm thấy vị nữ tử ném tú cầu này thật xinh đẹp, so với nữ nhi của Binh Bộ Thượng Thư trước kia còn xinh đẹp hơn, đơn giản có thể dùng một câu ‘Hoa nhường nguyệt thẹn’ để hình dung! Không biết tiếp đó sẽ là tiện nghi cho cái cẩu nam nhân nào đây nha!

Mà liền ngay lúc này, nữ tử ở trên tòa lầu các đem tú cầu ném ra ngoài.

Phía dưới cho dù là thiếu niên, hay là nam tử đã trưởng thành, đều giống như bị động kinh, điên cuồng đi đoạt, dù sao, cho dù nữ tử này dung mạo như thế nào, nàng cũng đều là nữ nhi của phú thương Vạn Tam Tiền a! Cưới nàng, đó chính là trực tiếp trở thành rể hiền của đệ nhất phú thương của Yến quốc!

Mà lúc này cái tú cầu kia lại tựa như tạo một đường vòng cung, hướng về Lục Hoán giữa đám người mà đến —

Túc Khê cũng sợ hết hồn, không biết cái tú cầu ném ra này là hữu ý hay vô tình, dù sao thì đứa con yêu ở nơi này trong một đám người hoàn toàn chính xác là nhìn chói sáng nhất, mặc cho ai đứng ở trên lầu, cũng đều muốn hướng về trên người hắn ném xuống.

Chẳng lẽ tại đây liền muốn phát sinh nhiệm vụ phụ tuyến?

Túc Khê đang nghĩ ngư vậy, chỉ thấy sắc mặt của đứa con yêu trở nên âm trầm, nhanh mắt lẹ chân trốn đi, cái tú cầu kia liền trực tiếp từ bên người hắn bay ra ngoài, rơi vào trên thân một người thọt sau lưng hắn.

Túc – còn đang xem náo nhiệt – Khê:……

Trên màn hình, vừa nhảy ra nhiệm vụ chi nhánh: “Mời tiếp thu nhiệm vụ chi nhánh thứ bảy: Đón lấy tú cầu, mượn cơ hội này nhận biết Vạn Tam Tiền.” Load một chút, chậm rãi biến mất, trực tiếp biến thành —

“Nhiệm vụ chi nhánh thứ bảy thất bại!!!”

Túc Khê:……???!!!

Mà ở màn hình góc trên bên phải, Túc Khê mở ra thanh trạng thái một lần nữa nhìn xuống, quả nhiên, một cột hậu cung kia, còn chưa kịp xuất hiện nữ nhi phú thương giàu nhất, liền đã bị mai táng.

Cô:……

Đứa con yêu chết giẫm căn bản vốn không biết hắn đã bỏ lỡ chuyện gì, Túc Khê lúc này hướng mắt nhìn theo ống tay áo bị hắn lôi đi, mặt lạnh đang sải bước đi giữa đám người.

Túc Khê không rõ, vì cái gì mình vừa mới online, chẳng hề làm gì, tâm tình của hắn lại không tốt, cô đi theo đem màn hình hướng về đứa con yêu bên kia kéo kéo.

Phố xá hai bên đường cực kỳ náo nhiệt, đứa con yêu tựa như là đã tức giận rồi, hai đầu chân ngắn nhỏ bước đi thật nhanh.

Túc Khê quyết định không tính toán với hắn nữa, đi qua kéo ống tay áo hắn, đứa con yêu lúc này mới dừng chân lại, lồng ngực phập phồng kịch liệt một chút, yên lặng đứng ở đó, sắc mặt không dễ nhìn lắm, nhịn một chút, mới hỏi cô: “Cái tú cầu kia ngay lúc sắp rơi vào trong lồng ngực ta, ngươi chỉ là đứng ở một bên xem náo nhiệt sao?”

Túc Khê nghĩ nghĩ: Đứa con yêu à, cảm xúc của ngươi càng ngày càng lên xuống thất thường, lời này của ngươi hỏi ra thật kỳ quái nha…… Ta không đứng ở nơi đó xem náo nhiệt, còn có thể ngồi ở chỗ đó xem náo nhiệt sao?

“Tám ngày không thấy, ngươi –” Đứa con yêu cắn chặt răng, dường như là muốn hỏi cái gì, nhưng lại cố đem lời nuốt xuống, “Tám ngày này, ngươi vẫn khỏe chứ?”

Túc Khê kéo kéo tay trái hắn một cái, ý là ta vẫn khỏe.

Nhưng cô lại nhịn không được mà quay đầu nhìn lại cái tú cầu rơi trên thân cái người bị thọt kia đến cùng sẽ như thế nào, hậu sự đến cùng sẽ ra sao, thế là đem màn hình hướng về phía bên kia kéo một chút.

Không biết vì cái gì, trong màn hình đứa con yêu rõ ràng không biết nhất cử nhất động của cô ở ngoài màn hình, thế nhưng tựa như là có thể phát giác được, tâm tư của cô còn dừng ở chỗ ném tú cầu đằng kia, thế là vẻ ấm ức trên mặt càng thêm rõ ràng hơn mấy phần.

Túc Khê nhìn thấy bên kia, mấy cái gia đinh của phú thương giàu nhất Vạn Tam Tiền đang cuống quýt từ trên lầu chạy xuống, đem cái tú cầu trong tay người bị thọt kia cướp đi, hiện trường hỗn loạn tưng bừng, cô ở ngoài xem kịch mà muốn cười.

Nhưng mà trên màn hình lại đột nhiên nhảy ra một câu nói cứng nhắc của đứa con yêu: “Ta không có chuyện gì, ngươi cứ đi xem đi, xem trong trở về tìm ta.”

Lời này thực sự quá quen tai, lần trước Túc Khê muốn vào thanh lâu, liền nghe đứa con yêu không sai biệt lắm cũng nói như vậy, mí mắt cô lập tức nhảy một cái.

Mà trên màn hình đứa con yêu lúc này đang nắm chặt quả đấm, thấy cô rất lâu không có phản ứng, bỗng nhiên giống như là có chút thương tâm lại có chút giận dỗi, trực tiếp đi về phía trước.

Nụ cười Túc Khê dần dần cứng ngắc.

Không phải chứ, đứa con yêu ngươi cho tới bây giờ không dám đem một mình cô bỏ rơi ở phía sau, nhưng hiện tại là cánh đã cứng cáp rồi phỏng?!

……

Nhưng mà, bóng lưng của đứa con yêu vừa lạnh lùng bước đi mấy bước, đỉnh đầu hắn liền vội vã cấp bách mà nhảy ra một đám lớn khung trắng.

— Nàng sẽ không đi thật a?

— Nàng có cùng đi theo sao?

— Mình muốn quay đầu lại, nhưng mà quay đầu lại có thể sẽ không nhìn thấy nàng cùng đi theo.

— Ròng rã tám ngày không thấy, nàng vậy mà vội vã đi vén khăn che mặt của người khác!

Từng cái từng cái khung màu trắng tràn ngập màn hình, khiến cho hình ảnh ném tú cầu đều không thể nhìn thấy, cô xem cái này đứa con yêu chính là đang cố ý!

Trong lòng đứa con yêu giờ đây vô cùng hỗn loạn, mà chút tâm lý cuối cùng đã dồn lại thành một câu cực kỳ tội nghiệp:

….. Ta không phải là khiến ngươi chán ghét rồi đi?

Túc Khê:……

Trái tim cô bỗng nhiên bị chọc lấy một chút.

Cô nhìn thấy đứa con yêu yên yên lặng lặng mà thả chậm cước bộ, hơi dịch chuyển về phía trước, trên đỉnh đầu xuất hiện phiến lá cây đang hứng mưa.

Cô vừa vặn tựa như không có ý thức được, cô bên này chỉ trôi qua ba ngày, nhưng đứa con yêu bên kia thế nhưng là trôi qua đến tám ngày, chính mình vừa online, lực chú ý đầu tiên lại hoàn toàn ở trên thân người khác, đứa con yêu dường như là rất khó chịu….. Thôi bỏ đi, ném tú cầu cái loại chuyện này, cũng không phải là cái chuyện gì rất gấp gáp.

Từng khung trắng này đem che lấp hết toàn bộ hình ảnh trên màn hình, bá đạo lại kích kỷ không để Túc Khê nhìn thấy, nhưng lại khiến cho Túc Khê hiểu rõ, sau khi từ doanh trại trở về, đứa con yêu cứ kỳ kỳ quái quái, nhưng là mình trong lòng hắn có lẽ là duy nhất không có thay đổi.

Sau khi cô xác nhận rõ điểm này, một chút hơi mất mác trước đây liền đột nhiên biến mất không còn tăm hơi, thậm chí còn nhịn không được nhếch miệng lên.

Cô đi qua co kéo tay đứa con yêu, ra hiệu — Không đi đâu.

Mi mắt đứa con yêu chớp chớp một cái, mà phiến lá cây ủy ủy khuất khuất trên đỉnh đầu của đứa con yêu đã biến thành trời quang mây tạnh cùng mặt trời nhỏ đang lấp ló.

Nhưng hắn vẫn còn làm bộ không thèm liếc qua, giả vờ như vốn không để ý đến, nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Hừ.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Đứa con yêu: Tám ngày không thấy, vừa xuất hiện liền dán lên người khác.

Túc Khê:…… Nhìn nữ nhân cũng không được sao?!!!

Đứa con yêu: Còn vén mạng che mặt của người ta.

Túc Khê:…… Không phải vậy, đứa con yêu à, ngươi cũng mang mạng che mặt xem?

Đứa con yêu: Tuy nhiên ta không hề nói gì, nàng lập tức liền đi theo ta đi ( đứa con yêu đang đắm chìm trong việc chữa trị vết thương lòng có chút vui vẻ). 

Túc Khê:…… Ngươi nói là không hề nói gì sao? Tại sao còn đem tất cả phủ lên màn hình không có cho ta nhìn aaaaaa!!!!


*Lời của Ăn chơi gì Team:

Hai hôm nay bữa nào cũng tăng ca huhu, chương nào cũng dài quắn quéo quằn quại, Mị hiểu cảm giác của Lelush rồi đó – 下班了!

 

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

2 Comments

  1. hahaha cần nghỉ ngơi rồi sếp ơii
    chúc một ngày mơi tốt lành

Leave a Reply

error: Content is protected !!