Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 48

Chương 48. “Ta tìm được người có thể giúp ngươi ký thân rồi!” 

Trong lòng Lục Hoán cũng hiểu rõ, cứ kìm nén cơn khó chịu này cũng không phải là cách hay, mình nếu như cứ một mực cưỡng cầu, ngược lại một ngày nào đó sẽ đem nàng đẩy ra xa.

Ít nhất, hiện tại nàng còn ở bên cạnh mình.

Việc cấp bách trước mắt cũng không phải là suy nghĩ lung tung nữa, mà là tìm được vị kia nghe nói là thế ngoại cao nhân có khả năng thông linh.

Nhưng mà dựa vào thực lực trước mắt, Lục Hoán cho dù nghe nói có một vị thuật sư thực sự tồn tại như vậy, cũng rất khó trong một khoảng thời gian ngắn tìm được người đến tột cùng ở nơi nào. Hắn đã không có cách nào nhẫn nại mà từ từ đi tìm kiếm nữa rồi, muốn nhanh tìm sớm một chút, nhất định phải mượn nhờ một số mối quan hệ.

Binh lính của Trấn Viễn Tướng Quân trong quân doanh từ Nam ra Bắc lại đông đảo, mạng lưới của phủ Tướng quân phóng tầm mắt cũng trải rộng toàn bộ Yến quốc, có lẽ sẽ có thể giúp hắn mau chóng tìm được.

Nghĩ đến đây, ngày hôm đó lúc đưa tiễn Túc Khê rời đi, hắn lại đi một chuyến đến phủ Trấn Viễn Tướng Quân.

Dạo gần đây, Trấn Viễn Tướng Quân có ý định bồi dưỡng Lục Hoán, mỗi lần cùng với Binh Bộ Thượng Thư nghị sự, đều gọi vị thiếu niên này cùng đến.

Mà gần nhất, Trấn Viễn Tướng Quân có một cái chuyện vô cùng nhức đầu.

Cuộc trưng binh nhập ngũ mất hơn hai tháng đã kết thúc, lại sắp xuất chinh. Nhưng mà những năm gần đây quốc khố Yến quốc trống rỗng, nhân lực có, nhưng quốc khố lại đảm đương không nổi lương thảo của cả quân đội.

Trấn Viễn Tướng Quân cũng biết chỗ khó xử của Hoàng thượng, lo ngoài rối trong, nếu như khoản lương thảo này nhất thiết phải xuất từ trong quốc khố ra mà nói, năm nay khó tránh khỏi phải đánh thuế ruộng, thuế lao dịch nặng thêm.

Thuế thu của Yến quốc vốn cũng đã không nhẹ, thậm chí từ năm trước trời đông giá rét, cũng đã bắt đầu trưng thu thuế muối.

Nếu như lại tiếp tục ban bố chính lệnh tiếp tục tăng thêm thuế, chỉ sợ sẽ dẫn đến bạo loạn, dân chúng lầm than.

Mà chút lương thảo nếu là lấy ra từ trong túi của các quan viên giàu có kia mà nói, lại khó tránh khỏi sẽ động tới thế lực của một đám trong kinh thành.

Cho dù là có ra quyết sách gì cũng là rút dây động rừng, thật sự là tình thế khó xử mà.

Hắn vuốt vuốt mi tâm, hướng về phía Binh Bộ Thượng Thư, Lục Hoán cùng với mấy vị mưu sĩ khác trong quân doanh nói: “Hôm nay lúc vào triều, ở trên Điện Kim Loan lại tranh cãi với nhau, đám người Thừa tướng kia chỉ sợ động đến lợi ích của bọn hắn, kiên quyết không đồng ý cùng bách quan quyên tiền, hiện giờ trong triều Thừa tướng là người nhà của Hoàng thất, Hoàng thượng khó tránh khỏi thiên vị Thái tử. Lão phu cũng không phải sợ cùng hắn tiếp tục tranh chấp, mà là sợ thời gian kéo dài càng lâu, phương Bắc thật sự không ngăn cản được, đến lúc đó hậu quả thật khó mà lường!”

Mấy vị mưu sĩ cũng là lo lắng.

Lục Hoán suy tư một chút, mới hỏi: “Tướng quân, lương thảo trong quân trước mắt còn đủ chống đỡ được bao lâu? Ba tháng có đủ không?”

Bắc biên cương bên kia là cuộc chiến lâu dài, từ xưa đến nay liền không thể trong 3 tháng mà kết thúc chiến loạn được, lần này còn muốn triệt để đem nước láng giềng luôn nhìn chằm chằm từ bỏ ý đồ xâm phạm, đại quân đi trước ít nhất phải đóng giữ một năm rưỡi, bởi vậy đám người Trấn Viễn Tướng Quân mới đau đầu về vấn đề lương thảo.

Binh Bộ Thượng Thư đáp: “Trước mắt còn có một số nghĩa sĩ trong giang hồ đi đưa lương thảo, cộng thêm nguồn sẵn có, đại khái là có thể chống đỡ được 4 tháng thì không vấn đề gì.”

Như vậy cũng chính là, muốn trong bốn tháng, ít nhất phải gom góp được lương thảo bốn tháng.

Đây không phải là cái chuyện đơn giản.

Yến quốc mặc dù có rất nhiều phú thương, nhưng mấy phú thương này còn cùng nước láng giềng thường xuyên lui tới, cũng sẽ không dễ dàng đứng ra làm cái việc thiện gì.

Lại có rất nhiều phú thương phát tài chính là nhờ chiến loạn, bọn họ còn ước gì Yến quốc chiến tranh hỗn loạn nữa cơ.

Lục Hoán trong lòng đánh giá mấy chỗ trang trại kia của mình cùng quỷ thần, hiện giờ là tháng sáu, đợi cho đến mùa thu năm nay, tổng sản lượng nhất định đã sớm vượt qua con số 2 tấn. Cái này ở mấy chỗ trang trại ngược lại là có thể trong thời gian ngắn nuôi sống bách tính một phương, nhưng mà đối với việc trợ cấp lương thảo cho quân đội trong thời kỳ chiến loạn mà nói, vẫn là giọt nước trong biển.

Nếu như muốn giải quyết được khốn cảnh trước mắt của quân đội tại Bắc biên cương Yến quốc, nhất định là phải tìm được một phú thương có thể gánh vác nổi những thứ này, tiến hành lấy vật chất mà trao đổi.

Nhưng mà đám phú thương kia đã là phú khả địch quốc, lại còn có cái gì mà bọn hắn cần nữa đâu?

Ngày hôm đó nghị sự trong phủ Tướng quân kết thúc về sau, khi đám người khác quay người đi trước, Lục Hoán lưu lại thêm một chốc lát, hắn nói cho Trấn Viễn Tướng Quân, hắn muốn thử một chút, xem phải chăng có biện pháp có thể lấy được lương thảo, nhưng muốn cùng Tướng quân trao đổi một chuyện, làm phiền Tướng quân thay hắn đi tìm đến một người.

Trấn Viễn Tướng Quân bây giờ đối với vị thiếu niên này đã lau mắt mà nhìn, cho rằng hắn hoàn toàn chính xác là người đa mưu túc trí, là mình lúc trước quá có thành kiến.

Nhưng kể cả có như thế, hắn vẫn cảm thấy Lục Hoán không có khả năng chỉ bằng vào sức một mình làm được chuyện nghìn lẻ một đêm như vậy.

Có điều thiếu niên dám xin đi, có hùng tâm tráng chí* là chuyện tốt.

*雄心壮志 [Xióngxīn zhuàngzhì]: Có nghĩa là tham vọng, có những lý tưởng và hoài bão cao cả, những hoài bão lớn lao

Trong lòng của hắn ngược lại là tăng thêm mấy phần tán thưởng, vỗ vỗ bả vai Lục Hoán, nói: “Chuyện ngươi yêu cầu, Lão phu sẽ cho người đi xử lý, có điều vấn đề nan giải trong quân đội, ngươi cứ làm hết sức mình đi.”

Trấn Viễn Tướng Quân mặc dù có mấy phần tính xấu bảo thủ của quan võ, nhưng làm người vẫn là nhất ngôn cửu đỉnh, sau khi đáp ứng yêu cầu của Lục Hoán, lúc này liền phái người đi tìm vị đạo trưởng mà theo lời Lục Hoán có nghe nói đến là có thể triệu linh hồi sinh kia.

Chỉ là, có thể tìm ra hay không, hắn cùng với Lục Hoán trong lòng đều không có cái gì chắc chắn.

……

Túc Khê phát hiện đứa con yêu lại đột nhiên bận rộn, tựa như là cất giấu tâm sự gì nữa, cứ vội đến vội đi, so với trước kia càng thêm cần cù khắc khổ gấp mấy lần.

Lúc trước hắn liền cả ngày chân ngắn chân nhỏ đi tới đi lui ở trong quan nha, Thái học viện cùng quan xá, mà hiện giờ càng là vội vàng đến nỗi thời gian cơm nước cũng không có. Thời điểm Túc khê online thì có hơn phân nửa, hắn không phải ở trang trại thì cũng chính là đến quan nha.

Có nhiều lúc thời điểm Túc Khê offline thì hắn còn đang châm đèn đọc qua hồ sơ vụ án, mà thời điểm Túc Khê lại đăng nhập, đã là ngày thứ hai, hắn vẫn còn chưa có ngủ, trên giường cũng không có vết tích nằm qua.

Túc Khê không biết mục đích của hắn rốt cuộc là cái gì, còn nghĩ rằng hắn là đang gom góp lương thảo làm chuyện đại sự, còn cảm thán đứa con yêu quả nhiên là một đứa trẻ ngoan vì nước thương dân.

Túc Khê cảm thấy hắn có khát vọng có lý tưởng là chuyện tốt, nên cũng không có quấy rầy hắn, nhưng lại có chút đau lòng hắn giờ đây lúc nào cũng mang đôi mắt hằn tơ máu đỏ cùng vành mắt bầm xanh đen.

Hơn nữa có một lần Túc Khê phát hiện đứa con yêu làm việc liên tục không ngơi nghỉ suốt ngày đêm, bận rộn đến nỗi hai ngày liền còn chưa ngủ, trên cằm vậy mà nhàn nhạt xuất hiện một chút gốc rạ —

Túc Khê:……

Túc Khê quả thật lấy làm kinh hãi.

Đợi đã, đây không phải là lấy phong cách phim hoạt hình mà vẽ sao, vì cái gì mà lại tả thực quá dzị?!

Có điều rất nhanh đứa con yêu đã thay đổi quan phục đi ra ngoài, đem gốc rạ cạo đi, khôi phục lại hình dạng đứa con yêu bánh bao sữa mềm mại nguyên bản kia, Túc Khê lúc này mới thở dài một hơi.

Cô cũng là mãi cho đến tận giờ phút này mới phát hiện, ở phía bên mình đã đi qua hơn một nửa học kỳ, mà trong game đã nhanh trôi qua hơn một năm.

Chính mình lúc trước trong đêm đó tại Ninh Vương Phủ làm bạn cùng đứa con yêu trải qua sinh nhật mười lăm tuổi, mà liên tiếp qua mấy tháng, chỉ trong chớp mắt đứa con yêu lại sắp trải qua sinh nhật mười sáu tuổi…… Không biết lần sinh nhật năm thứ hai này, đứa con yêu muốn một cái bất ngờ gì.

Có điều, khiến cho cô vui mừng đó là, sau khi từ doanh trại trở về mấy ngày kia, cái không khí khó chịu giữa cô cùng đứa con yêu cuối cùng cũng biến mất.

Túc Khê vẫn nghĩ không ra mấy ngày đó đứa con yêu vì cái gì mà tâm tình lại bất định như vậy, thay đổi xoành xoạch, chỉ có thể đem hắn lý giải là vì mỗi tháng đều sẽ có vài ngày như vậy, tâm tình sẽ không tốt đi.

Cô cũng như vậy, đứa con yêu cũng có như thế, rất là bình thường đi.

Cũng may chỉ có mấy ngày, đứa con yêu liền khôi phục lại bình thường.

Túc Khê tràn đầy phấn khởi mà lại bắt đầu may may vá vá cho đứa con yêu, đem chăn mền của đứa con yêu từ mùa xuân đổi sang chiếu mùa hè, mùa thu cũng sắp đến rồi, lại đổi một chút chăn mền mùa thu cho đứa con yêu. Tóm lại, vô cùng nhớ kỹ đừng để đứa con yêu cảm lạnh.

Tận đáy lòng đứa con yêu vẫn là vô cùng cao hứng, nhìn qua cô, đôi mắt trong suốt đen như mực, chỉ là trong con ngươi có một chút phức tạp, mong mỏi cùng tia mờ mịt, lại khiến cho Túc Khê nhìn mà có chút không hiểu.

……

Thời gian của Túc Khê bên này không có trôi qua nhanh chóng như trong game, đối với cô mà nói, chỉ là lại nuôi đứa con yêu một tháng mà thôi.

Cô mỗi ngày sau khi tan học thì chuyện đầu tiên muốn làm đó chính là online chào hỏi cùng đứa con yêu, tiếp đó một người một cái bánh bao, cách nhau một cái màn hình, một người nghiêm túc học tập, một cái thì cần cù bận rộn.

Túc Khê học một lúc thì cảm thấy mệt mỏi, liền lôi kéo đứa con yêu đi ra ngoài phố dạo chơi, đứa con yêu mặc dù đang ở trong quan nha có một đống lớn công việc cần phải xử lý, nhưng mọi thứ đều lấy cô làm đầu, phàm là cô muốn đi chơi, đứa con yêu liền đem hết thảy bỏ hết sau lưng, xem ra, đứa con yêu cũng không được tính là một cái vị quan hoàn toàn tốt nha.

Túc Khê cảm thấy mình có đứa con yêu làm bạn, thời điểm học tập cũng càng thêm nghiêm túc hơn, cuối kỳ còn chưa tới, nhưng mà cô cũng đã đem mấy cái đề cương trong sách bài tập của học kỳ này làm xong, thời điểm lật đến trang cuối cùng, Túc Khê có chút sững sờ.

Duy chỉ có nhiệm vụ chính tuyến trong game lại khiến cho người ta có chút nghĩ không ra.

Mở khóa nhiệm vụ tìm hiểu thân thế của đứa con yêu, tìm được ni cô ở Trường Xuân Quan, không biết là còn chưa tới thời cơ hay là như thế nào, Túc Khê lôi kéo đứa con yêu đến Trường Xuân Quan hai lần, đem Trường Xuân Quan lục tung hết từ trong ra ngoài, mỗi một khối đá lót nền hay cục gạch đều cũng lật tung lên rồi, nhưng mà vẫn không tìm được NPC có thể chính là cái vị ni cô kia.

Hệ thống đối với cái này tiến hành giảng giải là, trước đó còn có những nhiệm vụ chính tuyến khác chưa có hoàn thành, cho nên phải chờ tới khi nhiệm vụ thứ hai cùng nhiệm vụ thứ sáu sau khi hoàn thành thì nhân vật trong nhiệm vụ thứ chín mới có thể bắt đầu lộ diện.

Thế là Túc Khê không thể làm gì khác hơn đó là trước tiên cứ coi như không có gì xảy ra vậy.

Mà nhiệm vụ thứ hai thu hoạch lương thực 2 tấn đã tiến hành làm từ năm trước cho đến năm nay, xem như là một cái nhiệm vụ tích lũy trường kỳ, gấp gáp cũng không được. Túc Khê đoán chừng đứa con yêu không ngừng mở rộng mấy cái trang trại kia trong năm nay thì sau khi tới ngày thu hoạch, hẳn là liền có thể đạt đến mục tiêu này đi.

Đến cái nhiệm vụ kết giao Vạn Tam Tiền —

Cô đang tính toán phải dựa vào mấy con đường khác như thế nào để làm quen được với vị đệ nhất nhà giàu của Yến quốc này.

Nguyên bản dựa theo con đường hoạch định trong game, ngày đó ở trên phố ném tú cầu, nếu như đứa con yêu thực hiện theo nhiệm vụ chi nhánh kia thì liền có thể tiếp xúc với Vạn Tam Tiền.

Nhưng ai mà ngờ trời đánh! Cái nhiệm vụ chi nhánh đang sống sờ sờ kia lại bị đứa con yêu bóp cho chết!

Mãi cho đến tận bây giờ, Vạn Tam Tiền còn chưa có xuất hiện ở trong tầm mắt của cô cùng đứa con yêu.

Túc Khê có chút u sầu chán nản, không biết vì cái gì đứa con yêu lại bài xích đến việc tiếp cận hậu cung của hắn đến như thế. Hắn cuối cùng cũng phải đăng cơ làm Hoàng đế, cầm chắc kịch bản Long Ngạo Thiên trong tay nha, nhưng mà đứa con yêu hắn lại đem Long Ngạo Thiên sống sờ sờ trở thành thiếu niên hòa thượng tĩnh tâm cấm dục luôn rồi.

Chuyện này gấp cũng không gấp được, thế là Túc Khê giữ tâm bình khí hòa, trước tiên bồi đứa con yêu đến trang trại, quan nha, Thái học viện ba chỗ kia cùng làm việc liên tục không ngơi nghỉ suốt ngày đêm.

……

Ngày hôm đó, Lục Hoán từ quan nha trở về, cứ như trước đây mà ở dưới mái hiên đợi một lúc lâu, đợi cho đến khi ngọn gió quen thuộc quấn chặt lấy đầu ngón tay của hắn. Trên gương mặt hắn dạo gần đây trở nên ốm gầy đi rất nhiều lúc này mới hiện ra một tia nhu hòa, hắn nói với người bên cạnh: “Ta muốn cùng ngươi thương lượng một việc.”

Túc Khê kéo ống tay áo trái hắn, ra hiệu hắn cứ nói thẳng không có sao, chẳng lẽ là sớm nhớ đến quà sinh nhật còn cách vài tháng nữa sao? Ui con nít quá đi, Túc Khê nghĩ như vậy.

Nhưng đứa con yêu tự nói ra thì đúng là một chuyện quan trọng hơn.

Đứa con yêu mấy tháng này, không ngừng khuếch trương sinh ý trang trại. Hắn nhậm chức Binh Bộ Nhị Bộ Viên Ngoại Lang, sau đó bắt đầu có bổng lộc, trước nhận được ban thưởng của Hoàng thượng, lại từ Lão phu nhân nơi đó cầm lấy rất nhiều ngân lượng. Như vậy cũng không phải là thiếu ngân lượng, mà chính là trang trại có chút thiếu nhân thủ đi. Bởi vậy hắn mới làm việc bận rộn liên tục không ngừng không nghỉ suốt ngày đêm như vậy.

Trang trại hiện giờ đã dần dần khuếch trương mở rộng đến tám chỗ, ngoại trừ ngoại thành ở ngoài Kinh thành, hắn còn tại Ninh Huyền, Phong Châu, Sơn Đô mỗi nơi đều đặt một cái trang trại.

Túc Khê theo hắn đem ba chỗ kia đều mở khóa, còn nhìn đứa con yêu tự mình đến ba chỗ kia một chuyến, tiến hành chọn lựa thuê người đến mấy trang trại kia trông giữ.

Tại mỗi một trang trại, hắn đều sử dụng nhà kính cùng lều chống lạnh, để cho các hạ nhân tiến hành thu hoạch vụ xuân. Hiện tại đã đến cuối thu, lượng lương thực tự nhiên cũng đã sớm vượt mức 2 tấn.

Mà sản lượng lương thực trồng trọt đã sớm vượt xa các trang trại khác, hắn lệnh cho các hạ nhân lấy phương thức không lộ tên họ, đem bố thí cho bách tính cùng khổ ở khắp nơi trên Yến quốc.

Từ mùa đông năm trước sương giá rét hại bắt đầu, rất nhiều bách tính trong Yến quốc liền trôi dạt khắp nơi, không có nổi một miếng cơm nóng để ăn, người chết đói rất nhiều.

Hiện giờ bấy nhiêu lương thực này mặc dù không đủ để giải quyết được nhiều dân chúng đang gặp khốn cảnh, nhưng là đủ để một phần trong số đó có thể sống sót được.

Đây cũng là một trong những cách làm việc thiện tích đức.

Mà cũng vì nguyên nhân như vậy, trên phố cũng dần dần bắt đầu lan truyền lời đồn đại có một “vị phú thương không biết tên” đang phát thiện tâm, bách tính nhận được sự giúp đỡ đối với vị phú thương ẩn danh này mang ơn rất nhiều.

Lúc này lời đồn còn chưa truyền đến tai Hoàng thượng, nhưng mà phần lớn quan viên trong kinh thành thì đều nghe nói đến chuyện này, ngược lại là cùng với vị thần y không lộ diện cứu được mấy ngàn dân chúng ở miếu Vĩnh An vào mùa đông năm ngoái kia có chỗ tương tự, khó tránh khỏi để cho người ta đem hai chuyện này liên tưởng cùng nhau.

Nhưng đứa con yêu mấy tháng này bận rộn làm mấy thứ này, mục đích khẳng định là không chỉ ở chỗ này.

Giá cả lương thực ở toàn bộ Yến quốc hiện đang tăng vọt, sản lượng tất cả cây rau dưa nông nghiệp ở khắp các trang trại đều ở trong tình huống kém vô cùng, hắn cùng với Túc Khê kinh doanh sản lượng trang trại lại có thể hoàn toàn như trước đây, thậm chí so với ghi chép sản lượng mẫu những năm qua còn muốn cao hơn —

Tự nhiên sẽ thu hút một số người.

Vạn Tam Tiền, Trọng Cam Bình cùng với một vài phú thương trong kinh thành khác đều tìm mọi cách dò hỏi, thậm chí còn có lòng mang ý đồ xấu mà cho người len lén lẻn vào trang trại, xem xét lều chống lạnh cùng nhà ấm lớn là có nguyên lý gì.

Nhưng mà bản vẽ thì chỉ có Túc Khê cùng với Lục Hoán nơi này có, đám phú thương này cho dù tìm được thợ mộc có tay nghề khéo léo tinh xảo đến đâu, cũng không có cách nào nhận biết được độ cứng trong đó có bột đèn dầu hỏa cùng với giấy da trâu* ngưng kết thành, rồi khống chế vật liệu gỗ ra làm sao, nếu làm không tốt liền sẽ biến khéo thành vụng.

*牛皮纸 [Niúpízhǐ]: Giấy kraft

Theo lý thuyết, lều chống lạnh cùng nhà kính, hai thứ này là đồ vật tiên tiến nhất của Yến quốc, giúp cho trồng trọt thu hoạch cây rau dưa đều mang đến lợi ích to lớn. Lại tương đương với kỹ thuật độc quyền, chỉ có Túc Khê cùng với đứa con yêu biết được.

Còn nếu như muốn mở rộng quy mô trang trại, sản xuất hàng loạt, nuôi sống càng nhiều bách tính, thì cần phải có nguồn lực từ nhiều người bên ngoài.

Thế là, đứa con yêu dự định ra tay chào hàng.

Khi hắn nói chuyện này Túc Khê cũng liền hiểu được, kỳ thực cũng chính là muốn sẽ có được liên minh các trang trại thông qua nhà kính cùng lều chống lạnh. Hơn nữa tìm được một người hợp tác tin cậy.

Đứa con yêu suy tính nhân tuyển thích hợp là Trọng Cam Bình.

Trọng Cam Bình người này, gầy dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, từ ngày đó có tiếp xúc qua, cũng không phải là hạng người xảo trá giảo hoạt. Huống chi, chuyện ở miếu Vĩnh An, tiểu nhi tử của hắn vì được đứa con yêu cứu, đứa con yêu đối một nhà hắn còn là có ơn cứu mạng, hắn hẳn là vạn vạn sẽ không lấy oán trả ơn. Bởi vậy, người này vẫn là có thể tín nhiệm được.

Túc Khê lập tức lôi kéo tay áo trái đứa con yêu, biểu thị chính mình là đồng ý hai tay.

Ánh mắt nhìn người của đứa con yêu vô cùng tinh chuẩn, quyết sách cho tới bây giờ cũng không có sai lầm, Túc Khê đối với hắn rất là yên tâm, trừ cái đó ra, trong hệ thống ở một cột Trọng Cam Bình【Anh hùng kết giao】kia, cũng là hoàn toàn thật lòng thật dạ mà quy thuận đứa con yêu, thì càng chứng minh sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Kỳ thực một năm này đến nay, đứa con yêu trưởng thành cực nhanh, Túc Khê chăm nuôi đứa con yêu, càng về sau, thì lại càng không giúp được cho hắn cái gì.

Tất cả vấn đề đều được đứa con yêu tự mình giải quyết.

Mặc dù là như vậy, thế nhưng mỗi lần đứa con yêu có vấn đề gì, vẫn là muốn lôi kéo cô cùng nhau thương lượng, đại khái là muốn xác nhận cô có một mực bồi bên cạnh hắn hay không.

Túc Khê nghĩ tới đây, nhìn đứa con yêu đang đứng ở dưới mái hiên, trông hắn đã trở nên gầy gò rất nhiều, trong lòng chảy qua một cỗ ấm áp, nhịn không được đưa tay, nhéo một cái lên gương mặt bánh bao.

Mặt bánh bao giờ đây trở nên gầy đi rất nhiều, không đàn hồi như trước nữa, nội tâm Túc Khê có chút oán niệm.

Đứa con yêu lập tức sửng sốt một chút, chờ sau khi phải ứng lại, vuốt vuốt khuôn mặt, vành tai có chút hồng.

Nhưng mà một lát sau, hắn tựa như là thực sự nhịn không được, hướng về phía hư không, gằn từng chữ một: “Ta sắp tròn mười sáu tuổi rồi, đã không còn là tiểu hài tử, ngươi –”

Hắn giống như là có chút oán hận, lại có chút bất đắc dĩ, khẽ cắn môi, nói: “Ngươi không nên đem ta coi như là con nít nữa.”

Thấy hắn treo lên một gương mặt bánh bao to tướng, lại nói loại lời này, Túc Khê ở ngoài màn hình nhịn không được há miệng cười to.

Nhưng mà đứa con yêu ở trong màn hình tựa như phát giác được cô bị hắn chọc cười, nhíu mày nhìn về hư không, không nói gì.

Hắn mấp máy môi, con ngươi đen nhánh bình tĩnh, ánh nến tỏa ra dưới mái hiên, dâng lên một tia phức tạp, mờ mịt, bướng bỉnh, lại khó tả.

…..

Lúc trước đứa con ở trên đường phố tránh được tú cầu, bỏ lỡ cái nhiệm vụ chi nhánh, nhưng mà khiến cho Túc Khê mừng rỡ không thôi đó chính là, đến ngày mùa thu hoạch, Vạn Tam Tiền lại chủ động tìm tới cửa.

Vạn Tam Tiền cùng với tưởng tượng của Túc Khê không giống nhau lắm, lại là một cái nhân vật chibi có chút nhỏ gầy, nhưng mà, tuy dáng người nhỏ gầy, biểu hiện trên mặt xem ra cũng rất khôn khéo.

Hắn tìm tới cửa, vì cái gì, đương nhiên là chuyện nhà kính cùng với lều chống lạnh rồi.

Đứa con yêu mỗi lần đến trang trại, hành tung đều cực kỳ kín đáo, cho đến nay trong kinh thành lời đồn thậm chí truyền đi khắp bốn phía, đều biết có vị phú thương cứu tế, nhưng lại không biết phú thương kia có thân phận thực sự là gì.

Dù sao đứa con yêu như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, lại sau đó mấy lần giao phó công việc cho Sư Phó Đinh, cũng là lấy phương thức trao đổi giấy tờ.

Nhưng mà vị Vạn Tam Tiền này tất nhiên có thể trở thành đệ nhất phú thương Yến quốc, rõ ràng là cũng có chút chút tài năng, hắn mặc dù còn chưa có điều tra ra thân phận của đứa con yêu, mà lại mò ra được hành tung của đứa con yêu.

Thế là ngày hôm đó, thời điểm đứa con yêu đang ở trạch viện ngoài thành, Vạn Tam Tiễn đích thân tới.

Vì biểu đạt thành ý của mình, Vạn Tam Tiền cũng không mang theo người nào, chỉ là mang theo gia đinh thân cận bên người mà thôi.

Hắn là muốn bỏ ra một số tiền lớn để mua bản vẽ kỹ thuật lều chống lạnh cùng nhà kính của Túc Khê cùng đứa con yêu, mở lời liền là mấy vạn lượng hoàng kim, giá tiền này đơn giản khiến cho Túc Khê líu lưỡi, hai con mắt bên trong lập tức tràn ngập $$!

Quả không hổ danh là thủ phủ phú khả địch quốc!

Nhưng mà Túc Khê biết rõ, bản vẽ kỹ thuật nếu hôm nay đưa cho hắn, hắn lấy đi tất nhiên sẽ lợi dụng kỹ thuật này mà kiếm lời càng nhiều thậm chí là tăng gấp bội ngân lượng, đến lúc đó, vẫn là khiến cho bách tính Yến quốc thậm chí là ở nước khác cũng bị nhổ lông dê.

Đây chính là sự khác biệt giữa Trọng Cam Bình với hắn, thời kì chiến loạn, Trọng Cam Bình thành thành thật thật kiếm chút bạc, tiếp đó đi giúp đỡ bách tính, mà Vạn Tam Tiền nhưng là thừa cơ trục lợi lợi dụng chiến loạn liền vơ vét.

Ngược lại cũng không thể nói thẳng với Vạn Tam Tiền là không được, chỉ có thể nói hắn khôn khéo, là thương nhân cực kỳ có dã tâm mà thôi.

Đứa con yêu đương nhiên cũng không thể đem bản vẽ giao cho hắn, thế nhưng là vẫn dự định hợp tác với hắn.

Lấy sự hợp tác giữa Trọng Cam Bình cùng đứa con yêu, muốn cải thiện khốn cảnh khan hiếm lương thực trên toàn bộ Yến quốc trước mắt, lực lượng vẫn là quá mức mỏng manh, lại quá chậm.

Toàn bộ Yến quốc, chỉ có Vạn Tam Tiền dạng này mới có tài lực lẫn vật lực.

Huống chi, đứa con yêu giờ đây còn cần phải ủng hộ 3 vạn thạch* lương thảo đến vùng chiến hỏa Bắc biên cương.

*石粮草 [Shí liángcǎo]: Chỉ đơn vị lương thực, thời nhà Tần 1 thạch = 109kg, thời nhà Đường 1 thạch = 53kg, thời nhà Tống 1 thạch  = 97kg, thời nhà Thanh 1 thạch = 28 kg.

Thế là đứa con yêu cùng Vạn Tam Tiền đàm phán một phen, yêu cầu phòng chống lạnh cùng nhà kính là từ phía Trọng Cam Bình bên kia đến vận hành, mà Vạn Tam Tiền thì bỏ vốn trang trại, nhân công, cây rau dưa nông nghiệp, gà vịt cùng với nguyên vật liệu. Loại mô hình này liền tương đương với việc Vạn Tam Tiền bỏ vốn đầu tư, chờ sau khi có lợi nhuận, dựa theo đó mà chia hoa hồng.

Vạn Tam Tiền hiện tại đang ở vào thế bị động.

Bởi vì nghe nói Trọng Cam Bình bên kia có cái hệ thống vận hành tiên tiến nhất, sản lượng đã vượt xa kỹ thuật của các trang trại khác, các phú thương trong kinh thành thậm chí là toàn bộ Yến quốc đều chạy theo như vịt, muốn đầu tư vào, kiếm một chén canh, Vạn Tam Tiền nếu như không góp gió vào, đứa con yêu cũng không thiếu hắn một ngọn gió này.

Túc Khê ở bên cạnh một bên để giao diện một bên làm bài tập, vừa nhìn trên màn hình không ngừng nhảy ra cuộc đàm phán lợi nhuận giữa đứa con yêu cùng Vạn Tam Tiền, nhịn không được mà nở nụ cười đắc ý, cảm thấy đứa con yêu này cho dù đến hiện đại cũng là một tay doanh nghiệp tài ba nha, nhất định đạt tiêu chuẩn năng lực nhà đầu tư.

Hợp tác rất nhanh được thống nhất, Vạn Tam Tiền mặc dù không thể đạt được mong muốn ban đầu, nhưng mà hắn cũng biết được đạo lý lòng tham không đáy.

Người này cùng Trọng Cam Bình mang kỹ thuật cải tiến sắp đem tất cả các trang trại đang trồng trọt trên khắp Yến quốc đổi mới.

Cho dù người này mục đích căn bản dường như là vì con dân Yến quốc, nhưng mà hắn đoán trước được, không lâu sau, người này chắc chắn trở thành tân quý nhân trong đám phú thương Yến quốc.

Giờ khắc này hắn có tư cách tham dự tiến vào, tuyệt đối là trăm lợi mà không tổn hao gì.

Sau khi Vạn Tam Tiền rời đi, trên màn hình Túc Khê liền nhảy ra thông báo hoàn thành nhiệm vụ.

【Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ thứ hai: Sản lượng lương thực đạt đến 2 tấn, đồng thời quen biết được phú thương giàu nhất Vạn Tam Tiền.】

【 Chúc mừng nhận được điểm thưởng +8! 】

Nhiệm vụ này xem như là một nhiệm vụ kéo dài lâu nhất, trồng trọt cùng với thu hoạch, vốn là cần thời gian đến một năm, vậy mà Túc Khê lại có cảm giác tiến triển hết sức thuận lợi.

Cô xem thấy trước mắt đã được 62 điểm thưởng, trong lòng hơi có chút kích động.

Nhưng mà rất nhanh, nhiệm vụ thứ sáu cũng sắp hoàn thành.

Nhiệm vụ thứ sáu là xử lý thiên tai, nổi danh kinh thành, nhận được danh hào “Thần thương không biến tên”, về cơ bản gây nên sự chú ý của Hoàng thượng.

Nhiệm vụ này bản thân nó cùng với nhiệm vụ thứ hai là song hành.

Mấy tháng này, đứa con yêu một mực hết ngày dài lại cho đến đêm thâu mà lo khuếch trương trang trại. Mặc dù mục đích là vì trù tính chuẩn bị lương thảo cho đại quân ở phương Bắc, vậy mà lại cùng lộ tuyến với nhiệm vụ chính tuyến.

Xem như là có đầu tư rót vào, như một vé tiến vào cửa, hôm sau, Vạn Tam Tiền cứ dựa theo yêu cầu của đứa con yêu, chủ động thuê tiêu cục, đem lương thảo áp tiêu hướng về Bắc biên cương tiền tuyến.

Để cho bọn người Trấn Viễn Tướng Quân sốt ruột liền mấy tháng, một mực sợ không giải quyết được chuyện lương thảo bốn tháng sau, vậy mà cứ như vậy đã giải quyết xong. Hôm sau trên Kim Loan Điện, chuyện này bỗng sôi trào.

……

Tinh thần của Hoàng thượng cũng vô cùng phấn chấn, long nhan cực kỳ vui mừng, hướng về phía Trấn Viễn Tướng Quân nói: “Đại tướng quân quả nhiên là rường cột nước nhà, nếu không phải là có ngươi, trẫm còn nghĩ thật là không biết trận đánh lần này nên làm như thế nào cho phải!”

Sắc mặt của Thừa tướng, Thái tử cùng với mấy quan viên khác lúc này cũng không tốt mấy, hiển nhiên là không nghĩ đến Trấn Viễn Tướng Quân thế mà thật sự đã giải quyết được chuyện này.

Trấn Viễn Tướng Quân trong lòng cũng chấn động vô cùng, ba tháng trước, Lục Hoán nói với hắn có biện pháp thuyết phục được Vạn Tam Tiền tự động đem lương thảo đưa tới cửa, hắn còn tưởng rằng thiếu niên này đang chém gió, không thể nào biết được trời cao đất rộng là gì!

Nhưng mà vạn vạn không nghĩ tới, vậy mà chỉ trong ba tháng, thời điểm hắn suất lĩnh tướng sĩ khác, trăm phương ngàn kế trù đến mấy ngàn thạch lương thảo. Lục Hoán vậy mà lại thật sự thuyết phục được Vạn Tam Tiền tiến đến tiền tuyến đưa tới lương thảo, cái này còn chưa tính, vậy mà lại đưa tới mấy vạn thạch, tròn một năm này lương thảo vậy mà không cần phải lo lắng nữa!

Trấn Viễn Tướng Quân đơn giản là mừng rỡ như điên, trong lòng càng thêm chắc chắn lời đề cử ngày đó của Binh Bộ Thượng Thư.

Nghĩ đến đây, hắn tính toán thay Lục Hoán đứa bé kia xin một cái chức vị.

“Bệ hạ, lão thần lần này có thể thuận lợi giải quyết khốn cảnh lương thảo, còn may là nhờ dưới trướng có một người, lão thần muốn vì hắn mà mưu cầu một cái tấn thăng.”

Nếu như ở trên triều đình, nói ra chuyện này toàn bộ là do Lục Hoán làm, chỉ sợ Lục Hoán sẽ gây ra vô số thù hằn, chẳng bằng tạm thời trước hết để cho hắn ở dưới trướng mình, đợi cho cánh chim triệt để cứng cáp, lại mưu tính khác.

Hoàng thượng lúc này nhẹ nhõm sung sướng vô cùng, nghe Trấn Viễn Tướng Quân nói dưới trướng có người làm nên công lớn, tưởng rằng lần này đi du thuyết Vạn Tam Tiền mà có công, đương nhiên không chút do dự mà ban thưởng.

Thế nhưng lúc nghe đến Trấn Viễn Tướng Quân nói là Lục Hoán, hắn còn thuận miệng khen một câu: “Thiếu niên này ta có chút ấn tượng, lúc trước Thái úy cũng ở trước mặt ta tán dương qua, tuổi còn trẻ mà lại có thể được Đại tướng quân cùng Thái úy hai người các ngươi thưởng thức, nếu là hiền tài thực sự, ngày khác trẫm cũng muốn gặp.”

Đương nhiên, mặc dù nói như vậy, nhưng Hoàng đế lúc này trong lòng nơi nào còn nhớ được tên một cái chức quan nhỏ đây.

……

Đêm hôm đó, tại quan nha Binh Bộ Nhị Bộ liền lập tức truyền tới thánh chỉ, phong Lục hoán là Kỵ Đô Úy, chưởng giám Vũ Lâm Kỵ, tòng Tứ phẩm.

Chư vị chủ sự Nhị Bộ đều sợ ngây người, lúc trước thấy Viên Ngoại Lang bọn họ thường xuyên hướng về phủ Trấn Viễn Tướng Quân bên trên chạy qua chạy lại, cho là cũng chẳng qua thay Trấn Viễn Tướng Quân làm một chút việc vặt, dù sao Trấn Viễn Tướng Quân vị kia là chướng mắt những thứ này ở bên trong Bộ Binh bọn hắn, xử lý bớt đi tất cả đều là một chút chuyện hục hặc giữa đám văn nhân bọn hắn.

Nhưng mà vạn vạn không nghĩ tới, lúc này mới chỉ qua có mấy tháng, Lục Hoán lại thăng chức!

Mới có mười sáu tuổi, liền đã là Tứ phẩm!

Nhóm chủ sự Nhị Bộ cực kỳ hâm mộ không thôi, cho dù là Nhị Bộ Lang Trung, mắt nhìn thấy Lục Hoán thăng liền một cấp, bây giờ quan giai so với hắn cao hơn,cũng có chút đỏ mắt.

Bên trong phủ Tướng Quân, thật hiếm khi Trấn Viễn Tướng Quân lại cảm thấy thoải mái như vậy, thay Lục Hoán bày một bữa yến tiệc, lần lượt hướng Vân Thái Úy cùng các vị bằng hữu tốt mời rượu, để bọn hắn chiếu cố dìu dắt Lục Hoán một hai.

Trấn Viễn Tướng Quân dưới gối không con, lại đối với đứa con thứ Ninh Vương Phủ như vậy, chẳng lẽ là dự định nhận làm con thừa tự?

Ninh Vương Phủ Lão phu nhân xem như là bà con xa của Trấn Viễn Tướng Quân, nếu như là nhận làm con thừa tự, cùng hắn cũng miễn cưỡng có mấy phần quan hệ máu mủ. Xem ra thiếu niên này cũng thực sự là nhân tuyển tốt nhất —

Thế nhưng là, ngày thường, Trấn Viễn Tướng Quân thế nhưng là từng cực kỳ không nhìn trúng Ninh Vương Phủ đó a!

Đám người mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, đối với vị thiếu niên đã qua một năm tại Kinh thành luân phiên bộc lộ tài năng này không khỏi coi trọng mấy phần. Sau này, sợ rằng phải coi như bộ hạ đắc lực của Trấn Viễn Tướng quân mà đối đãi thôi.

Thế là, cả đám người lại nhao nhao đi qua mời rượu.

Nhóm chủ sự cùng Lang Trung khi trước, hiện giờ cũng phải kêu một tiếng Lục đại nhân.

Cùng lúc đó, bên trong Ninh Vương Phủ cũng là một mảnh sôi trào, Lục Hoán đã dọn khỏi Ninh Vương Phủ mấy tháng có lẻ, mà chỉ trong ngắn ngủi có mấy tháng, hắn vậy mà lấy được sự ưu ái của Trấn Viễn Tướng Quân, tấn thăng lên Bộ Binh tòng Tứ phẩm?!

Lão phu nhân kích động không thôi, vốn muốn cho toàn bộ hạ nhân nhanh chóng thỉnh mời Lục Hoán trở về, nhưng mà nghĩ đến hiện tại là lúc Lục Hoán đang ở bên trong phủ Trấn Viễn Tướng Quân xã giao, liền cố hết sức mà kiềm chế kích động.

Bà ta lúc này còn chưa có ý thức được Lục Hoán đã quyết tâm cùng Ninh Vương Phủ vạch rõ quan hệ, còn tưởng rằng đây là do bà ta anh minh quyết đoán, để cho cái đứa con thứ này vào triều làm quan, chứ bằng không thì đứa con thứ nơi nào sẽ có ngày hôm nay!

Mà từ khi nhà mẹ đẻ rơi đài, Trữ vương phu nhân bên kia cũng liền không gượng dậy nổi, nghe được tin tức này, tâm tình tự nhiên lại là thống hận vô cùng.

Lời này tạm thời không đề cập tới nữa, Túc Khê trên màn hình lúc này cũng nhanh chóng nhảy ra thông báo:

【Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ thứ sáu: Xử lý thiên tai, danh chấn kinh thành, nhận được xưng hào “Thần thương không biết tên”, về cơ bản gây được sự chú ý của Hoàng thượng.】

【 Chúc mừng nhận được điểm thưởng +10! 】

Trong đầu Túc Khê lập tức muốn chửi thề một câu cmn, đứa con yêu mấy tháng nay đều bận rộn đầu tắp mặt tối, sụt ký hao gầy như vậy, hai cái nhiệm vụ song hành này lại lập tức cùng một chỗ trực tiếp hoàn thành, mà điểm thưởng bây giờ —

Cô đếm, lập tức con mắt đều kích động đến mức sáng như đèn pha luôn rồi, điểm thưởng hết thảy có 72!

Chức vị Kỵ Đô Úy, tòng Tứ phẩm, chưởng giám Vũ Lâm kỵ, quan phục là màu đỏ thẫm, phía trên thêu hoa văn sư tử, Túc Khê nhìn xem mà cũng vô cùng yêu thích. Cho đến nay, đứa con yêu đã tích lũy được ba kiện quan phục, cô nhìn thấy liền vô cùng có cảm giác thành tựu.

Tối hôm nay đứa con yêu vốn vẫn là phải ở lại phủ Trấn Viễn Tướng Quân xã giao, nhưng không biết vì cái gì, nửa đường bỗng nhiên muốn trở về một chuyến, đi theo phía sau đó là người của phủ Trấn Viễn Tướng Quân, tựa như là vừa bẩm báo cho hắn một chuyện gì đó, khiến cho hắn kích động đến cực điểm.

Hắn cũng không xác định Túc Khê có đang ở đây hay không, nhưng vẫn là lập tức từ phủ Tướng quân xông trở về.

Túc Khê cũng không biết đã phát sinh chuyện gì mà lại khiến cho đứa con yêu cao hứng như vậy, cao hứng đến nỗi đầu lông mày đến đuôi mắt đều phát sáng lên, đơn giản là mừng như điên — Hắn nguyên mấy tháng nay vội vội vàng vàng ngày ngày đêm đêm, gầy gò hơn rất nhiều, phảng phất chính là vì giờ khắc này.

Là bởi vì thăng chức sao?

Trong nội tâm Túc Khê có chút buồn cười, cô cho là đứa con yêu đối với chuyện thăng quan phát tài hẳn là bình tĩnh mới đúng chứ.

Đứa con yêu từ cái gian phòng trong củi viện nhỏ kia của Ninh Vương Phủ từng bước từng bước đi đến hôm nay, thập phần không dễ dàng, cô mỗi lần như vậy đều thay đứa con yêu vui vẻ đến điên người, nhưng mà ngược lại đứa con yêu của mình, lúc nào cũng là dáng vẻ vinh nhục không đổi sắc.

Hôm nay ngược lại là trái ngược, mẹ già nhìn thấy hắn thăng quan tiến chức tựa như là nhìn thấy hắn thi cử một lần nhận được thành tích tốt, cũng đã quen thuộc, nhưng chính mình hắn lại bước nhanh như bay, tựa như là hướng về phía mặt trăng mà chạy.

Túc Khê thấy hắn đi vào liền đóng cửa lại, đem thị vệ ngăn cách ở bên ngoài, liền biết hắn chắc hẳn là đang tìm mình đây mà.

Thế là túm lấy một cánh hoa lê, nhét vào trong lòng bàn tay hắn.

Thiếu niên lang mười sáu tuổi tràn trề tinh lực xông giữa phố xá, lao nhanh trở về, trên cái trán trắng nõn còn phủ một tầng mồ hôi thật mỏng.

Hắn thở hồng hộc cúi đầu ngắm nhìn cánh hoa lê trắng như tuyết ở trong tay kia, khóe miệng không tự giác mà mang theo ý cười.

Lập tức, hắn nhìn vào hư không, trong con ngươi lóng lánh tia cuồng hỉ, tựa như là cao hứng muốn điên mất rồi.

Mà ở trong mắt của Túc Khê, trên gương mặt bánh bao của đứa con yêu chính là sự kích động trước nay chưa từng có, trên đỉnh đầu cũng sắp lấp đầy mấy cái mặt trời nhỏ — Đến cùng là như thế nào?

Túc Khê bị sự kích động cùng hưng phấn của hắn lây nhiễm, nhịn không được cũng mặt mày hớn hở, kéo kéo tóc của hắn, nghĩ muốn làm rõ ràng đến cùng là đã phát sinh chuyện gì.

Tiếp đó liền nghe đứa con yêu cố hết sức kiềm chế tâm trạng mừng rỡ như điên, hít thở sâu một chút, nói với cô: “Ta tìm được người có thể giúp ngươi ký thân rồi!” 

Dường như là quá mức kích động, thanh âm của hắn có mấy phần run run.

Trong con ngươi của hắn tất cả đều là chờ mong: “Chúng ta hôm nay liền đi tìm người kia đi, vừa vặn rất tốt, được không?” 

Túc Khê:……

Hô hấp cô chợt dừng lại một giây,

Cô vạn vạn không nghĩ tới mấy tháng này, đứa con yêu mới gà gáy đã dựng người, hết ngày đến tận đêm thâu, thậm chí cơm cũng không kịp ăn thêm mấy ngụm, gầy gò thành cái dạng này, hốc mắt thường xuyên hằn đỏ lên, hóa ra, là vì chuyện này.

Cô gần đây thấy đứa con yêu không có tiếp tục nghiêu cứu những cái quyển sách vấn linh kia, còn tưởng rằng đứa con yêu cuối cùng cũng từ bỏ rồi, trong lòng còn thở phào một hơi.

Nhưng mà hóa ra lại —

Chấp niệm của đứa con yêu, thật là vượt xa hơn so với sự tưởng tượng của cô.

.…..

Túc Khê nhìn thấy đứa con yêu như thế này.

Cô còn không biết tương lai sẽ phát sinh cái gì, nhưng nhìn thấy đôi mắt tràn ngập khát vọng cùng khao khát của đứa con yêu, trái tim bỗng nhiên lập tức kéo căng.

Còn chưa phát sinh cái gì, nhưng mà mắt cô lại chua xót, trong lòng cũng đau đớn một chút.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Túc Khê: Khuôn mặt hoạt họa mà cũng cần phải có râu cằm ư, thật là làm cho mị hết hồn hà, hóa ra đứa con yêu thật sự là một thiếu niên nha!

Đứa con yêu: Chép phạt 100 lần ‘Không nên đem ta làm tiểu hài tử’…… (Thôi bỏ đi, tự ta chép (ಥ_ಥ)


不好意思! Thật ngại quá, hôm qua mình nên up Chương này nhưng vì buổi trưa mình đi chích Vacxin với bà tác giả cũng ác thiệt, chương 48 này dạt dào ý tưởng quá nên bã viết hơn 7500 từ lận. Nên Mị xin cáo lỗi với mọi người up không kịp, trễ hẹn với mọi người.

 

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

2 Comments

  1. Sếp lớn cứ an tâm dịch
    Mới tiêm xong cần phải chú ý sức khỏe nhaa :33
    Nhớ ăn uống ngủ nghỉ giữ sức nhé <333

Leave a Reply

error: Content is protected !!