Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 46

Chương 46. Ngươi vẫn là hy vọng ta có thể thành gia, cùng người khác sống tới đầu bạc răng long sao?

Trên sân bãi, ba vị tướng lĩnh cùng đứa con yêu so đấu bắn tên cũng tung người nhảy lên lưng ngựa.

Ba con ngựa đồng thời hí vang, gấp rút đi vòng quanh trên sân bãi, móng ngựa phát ra tiếng “cộc cộc”.

Âm thanh vó ngựa này tựa như gióng một hồi trống trận, Túc Khê lập tức bị hấp dẫn mà chú ý, cô khẩn trương hướng bên kia nhìn lại.

Chỉ thấy, một trong số ba người kia đã bước ra khỏi hàng chữ Nhất (一), đó là vị mặc một thân quần áo đen sẫm bên trên có hoa văn thêu hình con báo – Trung Lĩnh Quân Tam phẩm. Người này một thân thô kệch, mắt sáng như sao, không chỉ là cấp bậc cao nhất trong số ba vị cung thủ kia, mà còn là vị có tài bắn tên lợi hại nhất trong số ba vị này.

Đầu tiên phái ra một người lợi hại nhất, chứng minh ba người này đối với đứa con yêu vẫn còn có chút cảnh giác.

Người này ăn nói có ý tứ, hướng đứa con yêu bên này nhìn lướt qua, lúc này hai chân liền thúc vào bụng ngựa, “hưa”  một tiếng từ trên lưng ngựa nhảy lên, lập tức thoải mái mà đứng ở trên lưng ngựa, thân hình vững vững vàng vàng.

Ở ngoài màn hình, Túc Khê:……

Phương thức bắn tên của tướng lĩnh thời cổ đại có nhiều chiêu trò như vậy sao?!

Chỉ thấy Trung Lĩnh Quân Tam phẩm đã phi ngựa mà chạy đi.

Cùng lúc đó, hắn đứng trên lưng ngựa, nheo lại một con mắt, gắt gao nhìn chằm chằm hồng tâm cách 100m, kéo cung ra.

Chỉ nghe mũi tên “shuu” — trên không trung phát ra một tiếng vang sắc bén.

Không có chút nào ngoài ý muốn, chính là trúng hồng tâm.

Chẳng biết từ lúc nào ở ngoài sân bãi bắn tên một đám binh lính đã tụ tập lại lập tức phát ra tiếng reo hò cuồng nhiệt.

Không thể không nói, có thể ở trên lưng ngựa di chuyển nhanh chóng, lại lấy tư thế đứng ở trên lưng ngựa dưới tình huống trọng tâm không ổn định, thiện xạ, hoàn toàn chính xác là có chút tài năng. Cho dù Túc Khê cùng chung đội với đứa con yêu bên này, cũng phải thừa nhận vị Trung Lĩnh Quân này khá là có bản lĩnh.

Có điều, nếu như không có bản lĩnh thì đương nhiên cũng không có khả năng ở trong quân đội làm đến võ tướng Tam phẩm rồi.

Trung Lĩnh Quân một mũi tên bắn trúng hồng tâm, sau đó lập tức thay đổi ngựa, quay đầu nhìn về phía đứa con yêu.

Hai cung thủ khác cũng hướng về phía đứa con yêu, xem ra ý trào phúng trong mắt không cần nói cũng biết.

Loại tình huống này, Túc Khê căn bản là không có biện pháp hỗ trợ.

Trước mắt bao người, cô chắc chắn không có khả năng nâng tên bay đến trên bia, nói như vậy chỉ sợ toàn bộ quân doanh đều như tận mắt nhìn thấy quỷ, hơn nữa còn sẽ khiến cho đứa con yêu nhận về kết quả không tốt.

Sau đó cô thấy đứa con yêu không nhanh không chậm kẹp bụng ngựa, để cho chú ngựa lông trắng như tuyết chậm rãi tiến lên, tiếp đó kéo cung —

Tất cả mọi người đều ngừng thở mà nhìn chăm chú vào một màn này.

Tim Túc Khê cũng đập loạn, gần như nhảy vọt ra khỏi cuống họng.

Cô thấy đứa con yêu sắc mặt trấn định, con ngươi đen như mực bình tĩnh, bộ dáng tựa hồ trong lòng đã có dự tính, cô mới thoáng yên tâm.

Nhưng một giây sau, mũi tên từ cây cung của đứa con yêu bay ra ngoài, vẫn chưa tới 50m, trên không trung liền lắc lư, “shuu–” một tiếng, đầu nặng chân nhẹ mà rơi ở trên mặt đất.

“…………”

Túc Khê:……???

Đợi đã, đứa con yêu à, chẳng lẽ không phải ngươi đã tính trước rồi sao?

Cái bộ dáng biết rõ mũi tên sẽ rơi trên mặt đất, không nhanh không chậm mà kéo cung bắn tên, kiêu ngạo lạnh lùng lại mang khí thế bức người là chuyện gì xảy ra?! Chỉ là làm dáng cho mẹ nhìn sao?!

Mấy người xem bắn tên ở trên sân đều sửng sốt một chút, tiếp đó liền phát ra một hồi châm chọc cùng chế giễu.

4 vị tướng lĩnh kia cũng nhao nhao liếc nhìn đứa con yêu, khinh miệt mà giương giương khóe môi. Trong khi đó đám lính ở bên ngoài sân bãi bắn tên kia, vốn là không dám chế giễu vị Bộ Binh Viên Ngoại Lang Ngũ phẩm, nhưng mà trận đầu của cuộc tỷ thí này có chút chênh lệch thật là quá lớn, bọn hắn liền thực sự nhịn không được che miệng cười ha hả.

Chẳng lẽ thiếu niên này căn bản là một tay trói gà không chặt, lúc trước ở núi Thu Yến săn bắn đạt giải đứng đầu chỉ là lợi dụng sơ hở? Kỳ thực căn bản không có chân tài thực học?

Khuôn mặt Túc Khê cũng đều đỏ lên, nhưng thần sắc của đứa con yêu còn không có gợn sóng.

Túc Khê nhịn không được đi xem mũi tên rơi trên mặt đất này, chỉ thấy, vừa rồi đứa con yêu dùng đến là mũi tên đầu cùn lại nặng, mũi tên này cho dù người có khí lực lớn đến mấy, cho dù là anh hùng xạ điêu, cũng không có khả năng bắn ra được một khoảng cách xa. Có thể nói đây là cây tên bết bát nhất trong số ba cây, là mũi tên không có phần thắng nhất.

Túc Khê vốn cho là đứa con yêu phải dựa theo mức độ khuyết thiếu của ba mũi tên, dùng mũi sắc bén nhất kia cùng với Trung Lĩnh Tam phẩm liều mạng so đấu, dùng loại mũi tên không có đuôi lông vũ kia cùng với Vũ Vệ Quân Tứ phẩm so đấu, còn mũi tên bết bát này cùng với vị Hộ Vệ Quân Lục phẩm so đấu. Nhưng không nghĩ tới đứa con yêu lại làm trái ngược.

Túc Khê ngay lập tức nhận ra được dụng ý của đứa con yêu:!

Đây không phải là là Điền Kỵ đua ngựa* sao?

*田忌赛马 [Tiánjì sàimǎ]: Đây là một ví dụ nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc cho thấy cách tận dụng tốt điểm mạnh của bản thân để đối phó với những khuyết điểm của đối thủ và giành chiến thắng trong cuộc thi.

Khoảng năm 340 TCN, Tôn Tẫn vì sợ Bàng Quyên hãm hại nên giả điên rồi tìm cách trốn sang nước Tề lánh nạn. Điền Kỵ mến mộ tài thao lược của ông nên nhận làm môn khách, rồi tiến cử Tôn Tẫn với Tề Uy vương, được nhà vua cho làm quân sư. Nhân dịp Tề Uy vương cùng các công tử, vương tôn quý tộc nước Tề tổ chức đua ngựa, Tôn Tẫn bảo Điền Kỵ đánh cuộc với Tề Uy vương mỗi vòng đua là một ngàn nén vàng, rồi chia ngựa của Điền Kỵ lẫn ngựa của Tề Uy vương ra làm ba hạng hay, vừa và kém. Vòng đầu Điền Kỵ cho ngựa kém của mình đua với ngựa hay của Tề Uy vương nên chịu thua, qua hai vòng sau thì lấy ngựa hay đua với ngựa vừa, lấy ngựa vừa đua với ngựa kém của nhà vua khiến Điền Kỵ thắng cuộc.

Trong lịch sử của Yến quốc đương nhiên là không có đoạn lịch sử này, mấy vị võ tướng trong quân đội này chữ lớn chữ nhỏ đều chưa hẳn nhận biết được mấy cái, chắc chắn càng là không đoán được.

Xem ra trong khoảng thời gian học hành kham khổ, đứa con yêu thật sự đem《 Sử ký》xem nát, thông thạo mà thuộc lòng rất nhiều thủ đoạn binh phạt.

Túc Khê mới vừa rồi còn lo lắng vô cùng, nhưng lần này lại lập tức cảm thấy đứa con yêu của cô đã nắm chắc thắng lợi trong tay.

Mà ở tòa lầu các xa xa kia, sau tấm bình phong, Trấn Viễn Tướng Quân sắc mặt xanh lét, hướng về phía Binh Bộ Thượng Thư đang đứng ở một bên cả giận nói: “Đây chính là người mà theo như lời ngươi nói, cho rằng nhân tuyển thích hợp?! Ngay cả khí lực giương cung cũng không có, còn như thế nào mà mang binh đi đánh giặc?!”

Binh Bộ Thượng Thư bị Trấn Viễn Tương Quân gầm một trận đến nỗi nước bọt đầy mặt lau không kịp, bất đắc dĩ ngồi hơi xa một chút.

Hắn nhìn mũi tên đang nằm trên mặt đất ở xa xa bên kia, lắc đầu, thở dài nói: “Đại tướng quân, nếu không phải bộ hạ của người tận lực làm khó dễ, đưa cho hắn ba mũi tên toàn bộ là mấy loại vô dụng đáng bị vứt bỏ, chỉ sợ hắn cũng chưa chắc sẽ thua.”

Trấn Viễn Tướng Quân cả giận nói: “Ba mũi tên kia bên trong rõ ràng có một cây hoàn hảo không chút tổn hại, hắn lại ở trận đầu tiên bị thua đấy!”

Binh Bộ Thượng Thư mặc dù không thấy rõ mũi tên mà Lục Hoán bắn ra là dùng cái nào, nhưng mà thời điểm thấy đám binh lính bao quanh mấy vị tướng lĩnh đang tham đấu thổi phồng, thiếu niên kia lại vẫn an tĩnh trên lưng ngựa chơi đùa cùng với hai mũi tên còn lại, trong lòng chẳng biết tại sao, liền cảm giác vị thiếu niên này ngày hôm nay nhất định sẽ không thua.

Hắn nhịn không được bác bỏ lời nói của Trấn Viễn Tướng Quân, nói: “Đại tướng quân, tại hạ hôm nay đánh cược với ngài nếu như vị Bộ Binh Viên Ngoại Lang này thắng, ngài thế nhưng là phải tiếp thu lời đề nghị của ta..”

 “Nếu như thua thì sao?!” Trấn Viễn Tướng Quân cười lạnh một tiếng: “Ta ngược lại thật ra cũng nghe nói thiếu niên này quản lý công việc trong Binh Bộ Nhị Bộ của ngươi có trật tự đâu ra đấy, quả thật cũng có chút mưu kế. Nhưng mà người này e rằng chỉ thích hợp lưu lại triều đình, đùa bỡn một chút quyền mưu chi thuật. Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, cũng không phải là hạng người như Ninh Vương Phủ có thể ỷ chút thủ đoạn nhỏ mà đi đùa nghịch. Lão phu vậy mà không biết vì cái gì ngươi đối với cái đứa con thứ ba của Ninh Vương Phủ lại đi coi trọng như vậy, hôm nay lại còn gọi Hàm Nguyệt đến đây!”

Tiểu nữ nhi Hàm Nguyệt của Binh Bộ Thượng Thư ngồi ở phía sau, hơi thất vọng nhìn mũi tên nằm ở trên sân bắn, nên đồng thời không có nghe thấy lời đối thoại của cha nàng ta cùng Trấn Viễn Tướng Quân.

Binh Bộ Thượng Thư suy tư một chút, cười nói: “Nếu như hôm nay ta cá cược thua, tranh chữ trong thư phòng ta tùy ý Đại tướng quân chọn. Nhưng nếu như Đại tướng quân thua cuộc, cũng cần phải nhất ngôn cửu đỉnh.”

Cuộc đối thoại sau bức bình phong nơi tòa lầu cao xa xa kia, hiển nhiên trên bãi bắn tên không thể nào nghe được, nhưng mà trên màn hình những lời kia tất cả đều nhảy ra trước mặt Túc Khê.

Cô vốn là rất khẩn trương, mà khi nhìn thấy trận thắng thua lần này còn quyết định đến nhiệm vụ thứ bảy phải chăng là có thể hoàn thành, liền càng thêm khẩn trương.

Ngay ở trên màn hình tất cả các nhân vật binh lính chibi cũng đang chờ xem kịch vui, nhao nhao vây quanh bốn vị tướng lĩnh kia, mà đứa con yêu cưỡi ngựa, ở một bên lại càng thêm lẻ loi, trận tỷ thí thứ hai bắt đầu.

Ở trận tỷ thí thứ hai, bước ra khỏi hàng chính là Hộ Vệ Quân Lục Phẩm.

Ước chừng là bởi vì vị Trung Lĩnh Quân Tam phẩm kia vừa mới thắng trận, cho nên bằng mắt thường có thể nhìn thấy những người kia có hơi nhẹ nhõm, để cho cung thủ kém nhất trong số ba người kia trực tiếp đo ván đứa con yêu. Vị Hộ Vệ Quân Lục phẩm bước ra khỏi hàng này cũng tỏ ra cực kỳ xem nhẹ, ánh mắt khinh miệt mà nhìn đứa con yêu, trong mắt sự đắc ý không cần nói cũng biết.

Hắn vung một roi lên mông ngựa, phóng ngựa mà đi.

Mà cùng lúc đó, đứa con yêu cuối cùng cũng bắt đầu động, thế như tuấn mã, cơ hồ giục ngựa cùng sánh vai với người này.

Người này tỏ vẻ xem thường, lúc kéo trường cung, còn phân tâm hướng bên người đứa con yêu mà liếc mắt nhìn, thời điểm tên của hắn bắn ra, toàn bộ đám binh lính trong màn hình, cùng với Túc Khê ở ngoài màn hình, nhất thời nín thở, mũi tên này nếu như không có gì ngoài ý muốn, nhất định là có thể trúng bia. Nhưng mà hướng theo vết tích của mũi tên mà nhìn lại, lại hoàn toàn có thể sẽ không thể đâm trúng hồng tâm —

Có điều, thực lực của vị Hộ Vệ Quân Lục phẩm này cũng không thể khinh thường, nếu như ở vào lúc đánh trận, cũng có thể chuẩn xác mà bắn trúng chỗ hiểm của kẻ địch.

Thể nhưng là, vào lúc này, trong màn hình tràng cảnh đột nhiên thay đổi.

Chỉ thấy, trong không trung đột nhiên bay tới một mũi tên bén nhọn, mũi tên kia bị khuyết thiếu đuôi lông vũ, vậy mà vừa bắn ra lại vừa vội vừa nhanh.

Mặc dù mũi tên này của Viên Ngoại Lang cùng với lúc nhìn mũi tên lần thứ nhất vừa mới rồi bắn ra lại hoàn toàn khác biệt, lực đạo tinh chuẩn gấp mấy lần, nhưng mà đám người này vẫn cho là mũi tên này sẽ không đến được hồng tâm.

Nhưng ai mà biết được, mũi tên này bay bay trong không trung, cùng với mũi tên mà Hộ vệ Quân Lục phẩm vừa mới rồi bắn ra lại đụng vào nhau —

Tiếp đến, “Shuu–” bên mạn sườn chặn lại mũi tên của Hộ Vệ Quân Lục phẩm, từ vị trí  2⁄3  phần đuôi của cái mũi tên này đâm xuyên qua!

Mà chờ cho đến khi hai cây tên sau khi tách ra, trên đuôi của mũi tên này của Lục Hoán, vậy mà lại có nhiều thêm một cái đuôi lông vũ!

Mà mũi tên của Hộ Vệ Quân, nhưng là đoạn eo sau đó, tính cả đuôi lông vũ lại bị chém đứt đi.

Vẻ mặt của mọi người lập tức ngưng đọng — Mẹ ơi còn có thể có dạng này?!

Mà cây tên của Hộ Vệ Quân, đã mất đi cái đuôi lông vũ, lại bị đụng nghiêng tới, không bắn ra được bao xa liền nghiêng nghiêng đâm trúng mặt đất.

Mà một mũi tên khác lại tựa như là ngôi sao băng, vẽ ra trên không một đường vòng cung xinh đẹp, rơi trúng hồng tâm.

Trận tỷ thí thứ hai kết thúc, toàn trường một mảnh im ắng.

Túc Khê nhìn thấy đứa con yêu đem keo dính nhựa cao su dùng để dán chuồng gà ném vào trong túi đeo bên lưng ngựa, cô: “……”

Cuộc tỷ thí này đi qua, trong màn hình thần sắc tất cả các phương đều phát sinh biến hóa, đám binh lính là không biết tình thế kế tiếp sẽ như thế nào, mà thần sắc trên mặt ba vị cung thủ kia lại là khẽ biến, tựa như toàn bộ trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch mà dậy lên.

Vừa mới rồi có lẽ bọn hắn có phần khinh địch tiểu tử kia đi, lại không hề phát hiện, tiểu tử kia vậy mà lúc Trung Lĩnh Quân Tam phẩm ra sân, dùng cái đầu tên cùn lại nặng bết bát nhất, khó thắng nhất. Mà lúc Lục phẩm ra sân, dùng là cái mũi tên không có đuôi lông vũ tàn phế.

Theo lý thuyết, tiểu tử kia bây giờ trên tay còn dư lại cái mũi tên này, là cái mũi tên hoàn hảo không hao tổn?!

Cứ như vậy, hắn cùng với Vũ Vệ Quân Tứ phẩm ở giữa, liền không có mũi tên nào ưu khuyết, vẻn vẹn chỉ là dùng kỹ xảo bắn tên mà phân thắng bại.

Mũi tên kia vừa mới xuyên qua mũi tên đang cử động quá mức kinh người, vị cuối cùng còn chưa có ra sân Vũ Vệ Quân Tứ phẩm trong lòng đã có chút ê da đầu, nhưng mà hắn cố gắng hết sức không để lộ, vẫn tỏ ra vênh váo tự đắc đứng ra, hướng Lục Hoán nói “Mời”.

Mà bên cạnh, trên tòa cao lầu, đuôi lông mày của Trấn Viễn Tướng Quân khẽ nhướng lên, thần sắc cũng xảy ra một chút biến hóa vi diệu.

……

Một mũi tên cuối cùng.

Vũ Vệ Quân Tứ phẩm lần nữa thất bại thảm hại.

Coi như lúc mũi tên không có cố ý bị giở trò, mọi người mới chân chính thấy rõ được thực lực của mấy người kia so với Lục Hoán cách xa một đoạn.

Hộ Vệ Quân Lục phẩm đương nhiên không cần phải nói, rớt lại phía sau Lục Hoán gấp mấy trăm lần, đã sớm là bại tướng dưới tay.

Mà Vũ Vệ Quân Tứ phẩm, mặc dù cũng đã trúng hồng tâm, nhưng mà vị thiếu niên lang bên cạnh hắn giương cung bắn tên, một mũi nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng là tay thiện xạ chân chính, xuyên thấu hồng tâm.

Bị bại trận không chút nào nghi ngờ.

……

Thẳng đến lúc này, trên lầu các thần sắc của Trấn Viễn Tướng Quân biến đổi không ngừng, hắn cùng Binh Bộ Thượng Thư cũng đều biết bên trong cuộc tỷ thí này, thiếu niên kia bắn lên tràng mũi tên này lại bất động thanh sắc dùng mưu kế.

Lấy hạ đối thượng, lấy trung đối hạ, lấy thượng đối trung*.

*以下对上, 以中对下, 以上对中 [Yǐxià duì shàng, yǐ zhōng duì xià, yǐshàng duì zhōng]: Dĩ hạ đối thượng, dĩ trung đối hạ, dĩ thượng đối trung – Lấy dưới đối trên, lấy giữa đối dưới, lấy trên đối giữa.

Ván đầu tiên biểu hiện qua loa như vậy, trực tiếp khiến cho ba vị tướng lĩnh xem nhẹ, mà ván thứ hai, trực tiếp lấy cường thế tấn công mạnh mẽ, mượn nhờ ngoại lực, cướp đi mũi tên của kẻ địch. Đến ván thứ ba, thắng bại liền đã định!

Ba vị tướng lĩnh này toàn bộ đều là tay lão luyện trong quân đội của Trấn Viễn Tướng Quân, mỗi một vị lấy ra cũng có thể tự mình đảm đương một phía, vậy mà lại thua dưới tay vị thiếu niên này!

Nếu như hôm nay thuần túy chỉ là so thủ pháp bắn tên, như vậy Trấn Viễn Tướng Quân có thể chỉ nhận định thiếu niên này là một cái tuyệt đại cao thủ bắn tên. Thế nhưng là thiếu niên này vẫn còn triển lộ mưu tính cùng tài trí hơn người, trong lòng của hắn đã đối với cái đứa con thứ này của Ninh Vương Phủ thay đổi cách nhìn, thế nhưng là trên mặt lại — Sắc mặt của Trấn Viễn Tướng Quân có chút không dễ nhìn lắm, nói: “Lão phu thua.”

Binh Bộ Thượng Thư mặc dù không cùng vị thế tử này của Ninh Vương Phủ tiếp xúc qua, nhưng chẳng biết tại sao, chỉ với bằng một tháng nay nhìn thấy thủ đoạn của hắn chỉnh lý Nhị Bộ, liền có cảm giác hắn tuyệt đối không phải là vật trong ao. Cho nên kết quả ngày hôm nay, Binh Bộ Thượng Thư ngược lại là không có chút nào ngoài ý muốn.

Hắn vuốt ve bộ râu, thần sắc có chút trêu chọc, hướng Trấn Viễn Tướng Quân nói: “Lời đề nghị tối hôm qua, ý của Đại tướng quân như thế nào?”

Trấn Viễn Tướng Quân lại hướng về phía Lục Hoán lúc này còn đứng trên bãi bắn tên nhìn lại, vui sướng trong lòng, nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ tâm không cam tình không nguyện, ho nhẹ, thập phần miễn cưỡng nói: “Thôi được rồi, liền theo lời ngươi nói, kẻ này có thể bồi dưỡng một hai.”.

……

Mũi tên cuối cùng vừa so đấu xong, hầu như không cần phải tiếp tục cùng với người thứ tư đối trận nữa. Nếu như dựa theo dự định ban đầu của Trấn Viễn Tướng quân mà nói, có thể thắng được hai trận, liền coi như Lục Hoán thắng, như vậy hôm nay, Lục Hoán đã hoàn toàn giành thắng lợi.

Nhưng mà, tình cảnh người thứ tư kia hiện giờ cũng hết sức khó xử — Nếu như không so đấu, thì rất mất mặt, còn nếu như so đấu, bị một thiếu niên mười lăm tuổi hạ đo ván, đây chẳng phải là càng mất mặt sao?!

Cũng may, rất nhanh, trên tòa cao lầu có người tới thỉnh, hướng Lục Hoán: “Xin Ninh Vương Phủ thế tử gia thượng tọa.”

Lục Hoán lướt nhìn người kia một cái, lúc này mới thu hồi trường cung, từ trên lưng ngựa nhảy vọt xuống, mái tóc dài đen nhánh xõa sau lưng. Hắn đem ngựa giao cho một tên thị vệ theo mình tới trước, để cho người kia phối hợp, lúc này mới theo người kia tiến đến. Bước về phía trước, vẫn không quên hướng mắt nhìn bốn phía, tựa như là đang ra hiệu ai theo sau.

Sau khi đợi hắn đi, trên bãi bắn tên mới phát ra liên tiếp thanh âm hít vào một ngụm khí lạnh.

Túc Khê nhìn trên màn hình không ngừng bắn ra đủ loại khung chat của Giáp Ất Bính Đinh.

 “Trận thứ ba vừa mới rồi thực sự thắng quá nhanh, ta đều không có thấy rõ, đến cùng là đã phát sinh chuyện gì luôn?!”

“Chân chính làm cho người ngạc nhiên là trận thứ hai, Lục công tử như thế nào lại trực tiếp đem đuôi tên của Hộ Vệ Quân của chúng ta cắt đứt?!

 “Xong rồi, Hộ Vệ Quân bọn hắn sầm mặt lại rồi, hôm nay trở lại trong doanh, e rằng lại là một trận thao luyện.”

 “Vừa mới rồi ai cho gọi Viên Ngoại Lang đi vậy, là Binh Bộ Thượng Thư sao? Ta nghe nói tiểu thư chưa xuất giá của Binh Bộ Thượng Thư cũng tới.”.

…….

Túc Khê nhìn thấy thần sắc của mấy vị tướng lĩnh rất khó coi, mà đám lính kia lại tiếp tục nhao nhao, đối với đứa con yêu điên cuồng tâng bốc, ở trước màn hình, cười đến ngu ngốc, trong lòng mẹ già tự nhiên sinh ra cảm giác tự hào, hôm nay nhiệm vụ này, cô thế nhưng là toàn bộ quá trình không có giúp được đứa con yêu.

Xem ra trong một tháng này đứa con yêu luyện tập chống đẩy – hít đất, đánh cọc gỗ, bắn tên, luyện kiếm không biết ngày đêm có tác dụng rất lớn. Võ nghệ của đứa con yêu tựa như so với lúc ở núi Thu Yến có tiến bộ không ít.

Cô còn dự định hưởng thụ đám binh lính chibi này đang sợ hãi thán phục một lúc, nhưng đứa con yêu bên kia đã theo thị vệ tiến lên bậc thang của cao lầu, lại nhịn không được liên tục hướng về phía bên cạnh thân nhìn nhìn, hàng lông mày đen như mực nhíu lại, tựa hồ là đang suy nghĩ vì sao cô còn chưa có cùng đi lên.

Túc Khê đành phải đem màn hình kéo qua, kéo kéo tay áo đứa con yêu.

Đuôi lông mày của đứa con yêu lúc này mới giãn ra.

Cô bởi vì nhìn thấy được toàn bộ quá trình giành thắng lợi của đứa con yêu, cho nên vẫn còn đang ở trong trạng thái vô cùng hưng phấn cùng kích động, túm lấy ống tay áo của đứa con yêu, còn nhịn không được giật giật trường cung được đứa con yêu đeo ở bên tay phải.

Đứa con yêu mà cô nuôi thật là đẹp trai nha!

Đứa con yêu dường như là phỏng đoán ra được vì sao cô lại kích động như thế, khóe miệng thoáng có chút đắc ý nhếch lên, nhưng mà lúc cô nhìn đến, khóe miệng của đứa con yêu lại nhanh chóng đè ép xuống như không có việc gì.

Đình đài trên tòa lầu các, không thuộc về phạm vi của binh doanh, Túc Khê tạm thời không thể mở khóa.

Cô đem đứa con yêu đưa vào, sau đó liền để giao diện dừng lại ở ranh giới mà chờ đợi.

…….

Từ Vân Châu loại bỏ Thượng Quan Học Sĩ, cho đến việc tiến vào Bộ Binh chỉnh lý lại Nhị Bộ, cho tới cuộc đọ sức bắn tên, cô cùng đứa con yêu đánh quái lâu như vậy, cơ hồ tất cả đều là vì làm nền cho nhiệm vụ thứ bảy. Hiện tại đứa con yêu rốt cuộc cũng tiếp cận được Trấn Viễn Tướng Quân, Túc Khê cảm thấy đứa con yêu nhất định sẽ rất nhanh giải quyết ổn thỏa.

Quả nhiên như vậy, Túc Khê ở bên này trải qua chưa đến mười phút, trên màn hình rất nhanh liền nhảy ra thông báo:

【Chúc mừng đã hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến thứ bảy: Tinh thông võ nghệ, nắm giữ binh pháp, thể lực, đồng thời thu nhận được sự thưởng thức cùng ủng hộ của Trấn Viễn Tướng Quân! 】

【Chúc mừng nhận được lượng vàng khen thưởng +500, điểm thưởng +10!】

Cmn, nhiệm vụ này hoàn thành, điểm thưởng lập tức tăng thêm 10?! Ở ngoài màn hình, Túc Khê suýt chút nữa nhảy dựng lên, cô cấp tốc nhìn điểm thưởng trước mắt một chút, đã tới 54, điểm thưởng mới chiếm được còn có thể mở khóa được 5 cái địa đồ.

Mà giao diện trên màn hình cũng lần nữa nhảy lên một trạng thái nhắc nhở:

【 Tài sản cá nhân】: Hoàng thượng cùng Lão phu nhân ban thưởng rương châu báo, trạch viện ngoại thành, hai cái trang trại.

【Thuộc hạ nhân tài】: Đứa ở Mậu, Thị vệ Bính, Sư Phó Đinh, hạ nhân x 30.

【Kết giao anh hùng】: Trọng Cam Bình (đứng top 10 trong phú thương kinh thành), Hộ Bộ Thượng Thư (màu xám), Lão phu nhân (màu xám), Trấn Viễn Tướng Quân, Binh Bộ Thượng Thư, Ngũ Hoàng tử (màu xám).

【Kết giao bạn tốt】: Vân Tu Bàng.

【Danh tiếng uy vọng】: Thiếu niên Thần y thần bí, thư đồng Cửu phẩm, Viên Ngoại Lang Ngũ phẩm.

【Có thể mở rộng hậu cung】: Nữ nhi Hàm Nguyệt của Bộ Binh.

Túc Khê kích động mà lướt xem từng nhóm từng nhóm một, kết giao anh hùng bên trong có màu xám tro hẳn là lợi dụng lẫn nhau, nhưng không thể hoàn toàn là người đứng về phía đứa con yêu, mà không có màu xám tro, hẳn là triệt để đứng về phe của đứa con yêu, có thể làm thành người mình.

Trừ cái đó ra, thanh trạng thái lần này so với lần trước nhiều hơn một cái — Có thể mở rộng hậu cung.

Cái gì?! Ở bên ngoài màn hình ánh mắt Túc Khê sáng lên, cái game này thật sự là vẫn có thể thu thập hậu cung sao?!

Cô đột nhiên hưng phấn vô cùng.

Nhưng mà lập tức nghĩ đến đứa con yêu trước khi bắn tên, nói với cô “muốn cô độc sống hết quãng đời còn lại”, cô lại lập tức suy sụp, thôi bỏ đi, loại chuyện này tốt hơn vẫn nên tùy duyên.

……

Trong game mặt trời sắp lặn, đứa con yêu lúc này mới mang theo hai cái thị vệ đi ra. Túc Khê mặc dù không có theo hắn đi vào, nhưng là đã biết bên trong đại khái phát sinh những gì.

Chỉ là, lúc hắn đi ra, sau lưng đồng dạng có một thiếu nữ mang gương mặt bánh bao bầu bĩnh vội vã đi ra đưa tiễn, không biết có phải hay không là lúc Trấn Viễn Tướng Quân cùng Binh Bộ Thượng Thư đối thoại có xuất hiện qua, lúc này thiếu nữ Giáp đã có danh tính, trở thành hai chữ Hàm Nguyệt.

Hàm Nguyệt cô nương xoắn xít vặn lấy khăn tay, không dám ngẩng đầu, ngượng ngùng nhỏ giọng hỏi: “Không biết Lục công tử trở về thành như thế nào?”

Lời này bóng gió chính là, có thể hay không cùng nhau trở về. Ở ngoài màn hình Túc Khê mặc dù mới vừa rồi đối với đứa con dâu này không hài lòng lắm, nhưng mà lúc này mặt trời chiều ngã về tây, tràng cảnh thập phần mỹ lệ, cô tựa như là đang xem một bộ phim hoạt hình thần tượng, ngoài màn hình vẫn là không nhịn được toát ra nụ cười thâm ý của mẹ già.

Cô đang muốn xem đứa con yêu sẽ trả lời như thế nào, có đỏ mặt hay không, kết quả là thấy —

Gương mặt của đứa con yêu trở nên nghiêm túc, ánh mắt toàn bộ đều tập trung vào chú ngựa ở phía xa đang được thị vệ dắt tới, chờ đến khi ngựa đến nơi, hắn liền nhanh chóng sải bước chân xuống đài, chưa đầy một phút liền biến mất không còn bóng dáng, mà chờ đến khi Hàm Nguyệt cô nương ngẩng đầu lên, bên cạnh đã trống rỗng chỉ còn gió lạnh đìu hiu.

Hàm Nguyệt ở trong gió đầy ngổn ngang: “……”

Đứa con yêu không nghe thấy —

Hắn thật sự là không nghe thấy —

Sau khi hắn trở mình lên lưng ngựa, lại gấp gáp hướng về chỗ hư không bên cạnh, thấp giọng hỏi Túc Khê: “Ngươi vẫn còn chứ, vừa mới rồi như thế nào không có theo vào?”

Túc Khê chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:……

Đứa con trai à, ngươi tự nhìn trong gương đi, xem trên mặt bánh bao ngươi bên trên có viết xuống bốn chữ thật to “KHÔNG – HIỂU – PHONG – TÌNH” không?

Túc Khê lôi kéo ống tay áo đứa con yêu, Lục Hoán lúc này mới thở dài một hơi.

Mặc dù biết nàng muốn đem hắn hướng về nữ nhi của Thượng Thư bên cạnh đẩy thuyền, trong lòng của hắn cũng dị thường oán hận, nhưng hắn không vì chuyện người không quan trọng mà tức giận nàng. Trừ nàng ra, trong mắt hắn không thể dung chứa được người thứ hai.

Huống chi, nàng cũng chưa chắc sẽ tức giận — Không chỉ sẽ không tức giận, mà khả năng sẽ thật đúng là thực lòng cao hứng cho hắn.

Lục Hoán nghĩ đến đây, mấp máy môi, lại quay đầu liền bị giội cho một chậu nước lạnh……

Có điều, hôm nay thái độ của Trấn Viễn Tướng Quân đối với hắn đã thay đổi rất nhiều, trong lời nói tựa hồ có ý định muốn tiến cử hắn tiến vào quân doanh, đi Bắc biên cương xa xôi, cái này cùng với kế hoạch mục tiêu của hắn và nàng, lại tiếp cận được thêm một bước.

Túc Khê ở trước bàn kích động mà tính toán điểm thưởng, Lục Hoán trong lòng cũng là vui vẻ.

Hai người cùng nhau trở về quan xá.

Trên đường đi nhiều người thì nhiều miệng, không tiện nói chuyện, chờ trở về lại quan xá, sau đó Lục Hoán rót chén trà uống vào giải khát, mới suy nghĩ như thế nào cùng nàng mở miệng nói về chuyện ký thân.

Thời điểm nàng không có ở bên cạnh hắn, hắn tra duyệt rất nhiều sách, tìm được một chút biện pháp, chỉ là trước mắt không biết là có thể đi hay không, liệu có được hay không, còn phải mang nàng tiến đến tìm được vị thuật sư kia…..

Mà Túc Khê đương nhiên là không biết dự tính của đứa con yêu bên này đã tiến triển nhanh đến như vậy, vậy mà đã tìm ra được biện pháp, cô còn đang suy nghĩ đứa con yêu trước đó có nói “cô độc sống hết quãng đời còn lại” mà nói, rốt cuộc là thời kỳ phản nghịch đến rồi hay là thật sự dự định làm “quả nhân”*, tóm lại là một cái vấn đề làm người ta vô cùng nhức đầu.

寡人 [Guǎrén]: Các bậc đế vương xưa đều nhìn nhận, vương vị của mình là Thần Phật trao tặng. Thần Phật chỉ giao nhiệm vụ này cho những người có đủ phẩm đức cao quý. Nếu một vị vua thiếu đi đức hạnh, vương vị tất cũng sẽ mất đi. Vì vậy, các bậc đế vương tự xưng như vậy để thể hiện sự khiêm nhường. Một điều đáng chú ý là vào thời cổ đại, mặc dù các Hoàng đế tự xưng mình là “quả nhân” ít đức hạnh, nhưng không có ý nói muốn lũng đoạn, ngông cuồng. Ngoài ra quả nhân còn dùng để chỉ cho sự cô độc của những người có quyền lực tối cao trong nước, khiến người bình thường không dám gần gũi. 

Lục Hoán nhìn về phía hư không, trong lòng cảm xúc cuồn cuộn — Nếu như quả thật có thể làm cho nàng xuất hiện ở trước mặt hắn, như vậy một ngày kia, có lẽ những cái dục niệm trong lòng của hắn cũng không phải là khó mở miệng như vậy nữa.

Hắn khổ sở mong cầu, chẳng qua cũng chỉ là sinh thời có thể nhìn thấy mặt nàng.

Hắn đang muốn mở miệng, bỗng nhiên bên ngoài có người tới gọi, nói: “Viên Ngoại Lang, có người tặng đồ cho ngài.”

Suy nghĩ của Lục Hoán bị đánh gãy, nhíu nhíu mày, hướng về phía quỷ thần bên người nói: “Ta đi một chút, ngươi chờ ta một lát, không cần đi theo.”

Hắn đứng dậy đi ra ngoài, trước khi ra cửa, lại xa xa nhìn lại, không yên tâm lần nữa dặn dò thêm một câu: “Ta đi một chút liền trở về, thời gian nửa nén nhang, ngươi không cần đi theo đó.”

Túc Khê buồn cười vuốt tay áo hắn, ra hiệu: Còn nhanh đi, ta không đi theo.

Lục Hoán đứng ở cửa nhìn lại, trên gương mặt có mấy phần bất đắc dĩ cùng tim đập mạnh càng thêm loạn nhịp, đứng nửa ngày, mới ra khỏi cửa. Đúng rồi, hắn nghĩ thầm, hắn sở dĩ khát vọng muốn nàng lấy dạng thực thể xuất hiện ở bên cạnh hắn như thế, đơn giản là hắn không nhìn thấy nàng, sờ không tới, không đụng tới, cũng không biết được nàng lúc nào sẽ biến mất, cảm giác giày vò như vậy tựa như là một hồi lo được lo mất, vĩnh viễn không có phần cuối……

Túc Khê ở trong phòng chờ đợi trong chốc lát, nhịn không được, đi theo ngoài viện, chỉ thấy đứa con yêu đang đứng trước mặt hai cái hạ nhân lạ mặt, trong tay cầm theo đồ vật, nói là tiểu thư nhà Binh Bộ Thượng Thư đưa tới túi thơm tự may —

Túc Khê:!!!

Nhưng mà một giây sau, đứa con yêu chắn ở một bên cửa viện quan xá, tựa như là thập phần không kiên nhẫn, mặt mũi lạnh nhạt, đem hai người này cự tuyệt ở ngoài cửa.

Túc Khê:……

Túc Khê âm thầm chửi bậy, đứa con yêu chắn ở một bên cửa này, chỉ sợ là triệt để đánh mất duyên phận giữa hắn cùng nữ nhi của Binh Bộ Thượng Thư rồi.

Quả nhiên, cô mở ra thanh trạng thái ở màn hình góc trên bên phải nhìn một chút, liền phát hiện cột mở rộng hậu cung kia, “Hàm Nguyệt” đang dần dần trở tối, tiếp đó biến mất.

Hậu cung của đứa con yêu lại bị đích thân hắn gạt bỏ, trở thành một cái cột trống rỗng.

Túc Khê:……

Đứa con yêu đóng cửa viện quay trở về, dường như là cũng phát giác được cô đi ra, thần sắc lạnh lùng thoáng tháo xuống, hướng về phía hư không nhìn qua, ánh nến dưới mái hiên rơi vào đuôi lông mày hắn, lộ ra vẻ an yên cùng nhu hòa.

Túc Khê nhìn thấy thần sắc trên gương mặt bánh bao của đứa con yêu có biến hóa, bỗng nhiên cũng cảm giác, đứa con yêu dường như chỉ ở trước mặt mình mới có thể dỡ xuống tâm phòng bị, cô nghĩ như vậy, trong lòng bỗng nhiên chảy qua một mảnh mềm mại, cũng lười chửi bậy đứa con yêu thẳng nam cốt thép, mà đi qua kéo kéo tay đứa con yêu.

Lục Hoán dắt nàng đi trở về, biết nàng vừa rồi thấy được một màn kia, có lẽ là trong lòng vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn nhìn về ống tay áo bên trái bị ngọn gió hơi hơi thổi lên, do dự một chút, vẫn là hỏi ra miệng: “Ngươi…… Ta đã cự tuyệt, lúc này ngươi vẫn là muốn cho nữ nhi của Binh Bộ Thượng Thư ở cùng với ta sao?”

Cô nương kia rất tốt, nhưng đứa con yêu rõ ràng không thích.

Túc Khê liền lôi kéo tay phải đứa con yêu, không thích thì cũng đừng miễn cưỡng.

Đứa con yêu tựa hồ tâm tình cuối cùng cũng khá hơn một chút, hơi hơi câu lên khóe môi, hỏi:“ Vì cái gì? Vì cái gì không muốn?”

Trong giọng nói của hắn có mấy phần chờ mong, nhưng một chuỗi biểu đạt dài như thế, Túc Khê làm sao mà có thể biểu đạt hết được.

Thế là Túc Khê:…..

Biết cô không có cách nào biểu đạt ra thành lời, Lục Hoán lại hỏi một vấn đề: “Nếu như lại xuất hiện một cái nữ nhân khác, ngươi vẫn còn muốn làm mai làm mối, đem ta hướng về bên kia đẩy đi sao?”

Ngoài màn hình Túc Khê lập tức cảm thấy đứa con yêu nhỏ bé của mình có phải hay không có chút thù dai, chính mình hôm nay xen vào việc của người khác một lần, chẳng lẽ hắn còn muốn mẹ già phải thừa nhận sai lầm sao?

Cô vô cùng ghét bỏ mà đánh vào bàn tay phải của đứa con yêu, biểu thị: Không được, cũng không tiếp tục quản chuyện hôn nhân đại sự của ngươi nữa.

Tay của đứa con yêu bị cô ra tay không nặng không nhẹ mà đập lên có chút hơi hồng, nhưng đứa con yêu giơ tay lên nhìn chăm chú lên mu bàn tay, nụ cười nơi khóe miệng càng thêm mở rộng thêm một chút.

Hắn cố hết sức nhịn xuống, nhưng ý cười trong con ngươi vẫn là hiện ra mấy phần.

Hắn chống tay, đứng ở trong viện, nhướng mày, tiếp tục tra khảo Túc Khê: “Là bởi vì nghe ta nói muốn cô độc sống hết quãng đời còn lại, nên mới nói không còn cưỡng cầu nữa, hay là……”

Đứa con yêu dường như là thoáng có chút khẩn trương, ánh mắt chuyển dời, rũ xuống, mũi chân đá một cái lên hòn đá, bên tai ửng đỏ, nhỏ giọng hỏi: “Hay là còn có nguyên nhân khác?”

Túc Khê kéo ống tay áo trái của hắn, biểu thị là cái nguyên nhân thứ nhất.

Thân hình Lục Hoán cứng đờ, trong lòng dâng lên một chút chờ mong lại đột nhiên bị một chậu nước lạnh giội tắt, hắn khó tránh khỏi có chút thất vọng, miễn cưỡng giương khóe miệng, nhìn vào hư không — Hắn thậm chí cũng không biết nhìn vào nơi nào nữa, hắn không nhìn thấy nàng.

Hắn cất giọng khàn khàn: “Phải không?”

“Thế nếu lỡ như có một ngày, ta gặp được một cô nương tốt có tri thức hiểu lễ nghĩa, ta thích người đó, ngươi vẫn là hy vọng ta có thể thành gia, cùng người khác sống tới đầu bạc răng long sao?”

Túc Khê đương nhiên là hy vọng như vậy, thế nhưng là, cô cảm nhận được bộ dáng của đứa con yêu lại có chút mất mát, không biết vấn đề này hắn rốt cuộc là hy vọng chính mình trả lời là “Phải” hay là “Không phải”.

 — Nhưng mà, vì cái gì mà đứa con yêu gần đây cứ luôn đem một đống lớn câu hỏi chí mạng không giải thích được đến cho mình vậy?

Nàng không có trả lời, Lục Hoán liền chấp nhận câu trả lời của nàng là “Phải”.

Hắn nhếch mép một cái, bả vai sụp đổ xuống, ý cười trong mắt cũng trôi đi, trầm mặc hướng về phía trong phòng mà đi.

Túc Khê nhìn thấy bóng lưng nho nhỏ thất hồn lạc phách:……

Lại mất hứng? Lại mất hứng?!

Đứa con yêu à, gần đây đại di phu* của ngươi đã tới rồi sao?!

*大姨夫 [Dà yífū]: Nếu ở nữ giới có Đại di mụ (tức kinh nguyệt) mỗi tháng ghé đến có vài ngày khó chịu thì ở nam giới cũng thường có biểu hiện ở việc tâm thần bất ổn , chán nản, cáu gắt, không đáp ứng được, nó sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống và công việc. Đây thực chất là một sự thay đổi nhịp sinh học, kết quả của sự thay đổi nồng độ hormone. Nhưng một số người nhịp điệu rõ ràng, một số người không rõ ràng.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Túc Khê: Hàm Nguyệt thiếu nữ, xin dừng bước! Ta cảm thấy đứa con yêu của ta còn có thể cứu được một chút!

Đứa con yêu:…… Chờ hậu cung xuất hiện, đến một cái ta liền tự tay bóp đi mất một cái, ngươi tự hiểu đi. (ʃƪ¬‿¬)

 

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

2 Comments

  1. Cảm ơn nàng đã dịch bộ truyện hay như vậy, rất hóng chờ những chương tiếp theo từ nàng. Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều.

Leave a Reply

error: Content is protected !!