Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 45

Chương 45. … Ta hận cái đầu gỗ nhà ngươi.

Đoạn đừng kế tiếp này, bầu không khí giữa hai người có chút cứng ngắc.

Đương nhiên, hẳn là ở phương diện của Túc Khê mà cảm thấy cứng ngắc, đứa con yêu mặc dù nói hắn không có giận, nhưng mà từ lúc đi tiếp đoạn đường này, hắn lại không nói tiếng nào, thập phần trầm mặc, một mặt bánh bao xụ xuống không biết đang suy nghĩ gì.

Túc Khê ở bên ngoài màn hình có chút luống cuống, cảm thấy hắn vẫn đang tức giận, nhưng lại hoài nghi là ảo giác của mình…… Dù sao thì trên màn hình đỉnh đầu của đứa con yêu cũng không bốc lên khung trắng biểu đạt tâm tình gì, hơn nữa hắn còn thỉnh thoảng hướng ống tay áo trái nhìn một chút, ra hiệu mình nhanh bước theo.

Thấy bóng dáng nho nhỏ của đứa con yêu trên màn hình, đi giữa hai lều vải trong doanh binh, đường đi phía trước vô cùng hẹp, bóng lưng một mình hắn ở trong đó lại toát ra mấy phần cô độc, Túc Khê nhất thời thất thần, trong đầu chậm rãi nhảy ra hình ảnh người da đen có mấy cái dấu chấm hỏi……

Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật - Người da đen dấu chấm hỏi

Cô không hiểu, cô là đang bị làm sao? Cô chẳng qua cũng chỉ là lôi kéo ống tay áo của đứa con yêu, bảo hắn nhìn cô nương xinh đẹp.

Ít nhất, cho dù đứa con yêu không thích con gái người ta, cũng không nguyện ý bây giờ nhắc đến chuyện cưới gả, thì nhìn một chút có cái gì đâu? Cũng đâu mất miếng thịt nào.

Miếng thịt bị mất đó chính là con gái người ta có được hay không nha?

Chẳng lẽ là thẹn thùng sao? Nhưng mà nhìn không giống, đứa con yêu không có đỏ mặt. Mặc dù bánh bao nhỏ cúi thấp đầu không nói lời nào, nhưng Túc Khê có thể nhận ra được tâm tình của hắn.

Chẳng lẽ là cảm thấy cô đang xen vào việc của người khác sao?

Túc Khê nhớ tới chính mình tan học về nhà, ở tiểu khu dưới lầu, nghe thấy mẹ Túc vừa nhảy ở quảng trường múa về, vừa cùng dì Hoắc nói chuyện phiếm, đem cô cùng với Hoắc Kính Xuyên lôi kéo cùng nhau, nói cái gì mà thanh mai trúc mã về sau vừa vặn thành người một nhà, tâm tình của cô lúc đó cũng cảm thấy rất phiền rất tồi tệ, cảm thấy mẹ của cô đang tán gẫu, nói bậy nói bạ gì đâu không.

Túc Khê suy từ bụng ta ra bụng người mà ngẫm nghĩ, lập tức cũng cảm thấy chính mình vừa rồi cũng quá nhiều chuyện, trong lòng không muốn đừng đẩy cho người, đạo lý này cũng được các thầy cô dạy bao nhiêu năm, cô chẳng lẽ còn không hiểu sao?

Cô nghĩ thầm, vẫn là tạm thời đừng nhắc lại chuyện này, thôi cứ thuận theo tự nhiên vậy.

Đứa con yêu có tướng nhân trung chi long*, tương lai tam cung lục viện, còn sợ thiếu một cô vợ trẻ sao?

*人中之龙 [Rén zhōng zhī lóng]: Rồng giữa loài người, ý nói những bậc kiệt xuất, phi thường giữa những người tầm thường. Vì quan niệm ngày xưa cho rồng là loài cao quý, linh diệu.

Mặc dù bản thân tự kiểm điểm một phen, nhưng trong lòng Túc Khê vẫn còn chất chứa muộn phiền.

Cô hiện tại đã có chút lý giải, mỗi lần mẹ Túc cùng dì Hoắc tràn đầy phấn khởi mà đàm luận chuyện cô cùng thanh mai trúc mã Hoắc Kính Xuyên, cô chỉ ném cho mẹ một câu mà không quay đầu lại ‘Đừng có mai mối cho con, không có kết quả đâu, con gái của mẹ một lòng học tập, chưa đến ba mươi kiên quyết không kết hôn’, hiện tại đã cảm nhận được tâm lý của mẹ Túc lúc đó rồi……

Cũng tương tự như hắn hiện giờ vậy, có loại cảm giác nhàn nhạt thẫn thờ rằng ‘đứa con mình lớn lên đã có chủ kiến’ thì phải làm sao bây giờ.

Túc Khê không còn nhắc đến chuyện này nữa, nhưng Lục Hoán vẫn mím môi thật chặt, trên mặt trắng bệch, trong lòng cũng chưa thể bình tĩnh lại.

Trước đây, trong lòng của hắn mặc dù đã sớm nảy sinh một chút dục vọng độc chiếm không nói rõ được mà cũng không thể tả tỉ mỉ ra thành lời, nhưng hắn chưa bao giờ suy nghĩ nhiều, hoặc có lẽ là vừa mới bốc lên một chút ý niệm, liền bị hắn cố hết sức ngăn chặn lại, không dám suy nghĩ sâu xa.

Dù sao thì, nàng có thể xuất hiện ở bên cạnh hắn, bồi hắn đi trên con đường đầy sình lầy chật vật này, đối với hắn mà nói đã là một loại cứu rỗi. Hắn lại có vọng tưởng, liền chỉ mong nàng có thể vĩnh viễn không biến mất, vĩnh viễn không xa rời, vĩnh viễn một mực đợi chờ ở bên cạnh hắn, cùng với, một ngày kia có thể giúp nàng tìm được một cơ thể thích hợp để sống nhờ —

Những thứ này cũng đã là hy vọng xa vời rồi.

Thế nhưng mà thấy nàng kích động như thế bảo hắn đi nhìn nữ tử khác, lại hưng phấn muốn làm mai làm mối cho hắn như vậy, trong lòng của hắn tựa như là có cây gai nhọn cắm chặt, không cách nào rút ra được.

Đôi mắt hắn nhìn xuống đôi giày bó, nhủ thầm:

Nàng cứ hồn nhiên như vậy mà nghĩ muốn đem hắn giao cho người khác, là bởi vì đối với hắn cho đến hiện giờ đều chỉ là sự thương cảm cùng thiện ý sao?

Nàng đối với hắn, lại không hề giống như hắn hận không thể đem nàng giấu đi, cũng không có chút lòng ham chiếm hữu nào sao?

Nếu như lỡ có một ngày, nàng phát hiện những tâm tư phiền muộn này được hắn cẩn thận từng li từng tí cất giấu, nàng sẽ như thế nào với hắn? — Là sẽ rời đi, hay là —

Lục Hoán nghĩ đến đây, mí mắt nhẹ nhàng giật giật một cái, cơ hồ có chút không thể thở nổi.

Cổ họng hắn bỗng chua xót, nhìn xuống ống tay áo được kéo cẩn thận từng ti từng tí, trong lòng hạ quyết tâm, cho dù có như thế nào đi chăng nữa, trước khi không thể giúp nàng tìm được cơ thể thích hợp, trước khi không có cách nào bảo đảm được nàng vĩnh viễn sẽ không biến mất, thì hắn không nên tiết lộ nửa phần tâm tư đó ra ngoài.

……

Hai người cứ như vậy mà suy nghĩ hoàn toàn trái ngược nhau cuối cùng cũng đi đến doanh trại.

……

Doanh trại đóng quân ở bên ngoài kinh thành này là của một nhóm quân nhỏ mà đoạn thời gian trước có thu nhận được, đang đóng trú ở nơi này, chờ đợi phủ Tướng quân cùng với Bộ Binh sắp xếp. Cho nên đám quân lính này cũng đều không hoàn toàn là nghiêm chỉnh huấn luyện, mà có chút lộn xộn, lều vải bốn bề đều loạn thành một bầy, bên ngoài còn vài đống lửa trại còn chưa cháy hết.

Lục Hoán lấy lại bình tĩnh, bảo đảm người bên cạnh còn đi theo mình, sau đó theo Nhị Bộ Lang Trung đến bãi bắn tên.

Lần này tuy nói là đến tuần sát, nhưng Lục Hoán biết, e rằng cũng không phải là đơn giản như vậy.

Nữ nhi của Binh Bộ Thượng Thư cũng xuất hiện ở bên ngoại thành tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, e rằng Binh Bộ Thượng Thư cũng theo đó mà đến cái địa phương này. Thế thì, mục đích chính là vì cái gì?

Lục Hoán giương đôi mắt đen nhánh lên, dường như là hững hờ, nhìn về phía đài cao trên lầu các cách bãi bắn tên đó không xa, cái đài cao trên lầu các kia rõ ràng còn có một tấm bình phong — Không biết người nào đang ở phía sau.

Nhị Bộ Lang Trung để hắn đứng đợi ở trên sân bãi bắn tên chờ một lát, sau đó được một tên lính đến kêu đi, rời đi một lát, sau đó trở lại, đi theo phía sau là 4 vị đại hán toàn thân mặc áo đen sẫm màu.

Trong đó có 3 người sau lưng cõng theo mấy cái sọt đựng mũi tên, cầm cung tên, khí chất thu liễm kiệm lời, Lục Hoán trước đây mặc dù chưa bao giờ thấy qua, nhưng hắn liếc mắt nhìn tới, chỉ thấy ba người mặc một thân màu đen này bên trên có thêu hoa văn báo, gấu, lang để phân biệt. Trong quân đội chức vị cần phải theo thứ tự lần lượt là Trung Lĩnh Quân Tam Phẩm, Vũ Vệ Quân Tứ Phẩm, Hộ Vệ Quân Lục Phẩm.

Mà người còn lại có dáng vóc nhanh nhẹn dũng mãnh, cũng là người thiện chiến, đó là Trung Lang Tướng Tứ Phẩm.

Mấy người này ở trong quân doanh của Trấn Viễn Tướng Quân, vốn dĩ là lực lượng nòng cốt, hôm nay vậy mà toàn bộ đều được phái tới, Lục Hoán có chút không hiểu được — Trấn Viễn Tướng Quân cùng Binh Bộ Thượng Thư cũng là quá để ý đến mình đi.

Bốn người kia gắt gao nhìn chằm chằm Lục Hoán, trên bãi bắn tên liền dạt ra thành chữ nhất (一), Lang Trung hướng về phía Lục Hoán cười nói: “Nghe nói Viên Ngoại Lang là một vị thiếu niên kỳ tài, một tháng trước ở núi Thu Yến săn giết được Tuyết Lang Vương, nhận được ban thưởng từ Hoàng thượng. Hôm nay bốn vị đại ca này liền muốn hướng Viên Ngoại Lang thỉnh giáo một ít, không biết Viên Ngoại Lang có dám đọ sức một trận kỵ xạ cùng thương pháp hay không?

Lục Hoán còn chưa trả lời, ở bên ngoài màn hình Túc Khê đã choáng váng. Cái này, cái này đây không phải là trắng trợn khi dễ người sao?

4 vị tráng hán mạnh mẽ này đều nhanh chóng từ trong màn hình tản ra, một quyền vung mạnh cái loại như là muốn đấm chết bạn nhỏ kia, mặc dù chiều cao của ba người so với đứa con yêu cũng không chênh lệch nhau mấy, nhưng mà bàn về bề ngang thì đứa con yêu đứng trước mặt bọn hắn nom trông vô cùng đơn bạc a! Nam tử tráng niên ba mươi mấy tuổi còn muốn cùng bạn nhỏ mới mười mấy tuổi so kỵ xạ cùng thương pháp? Còn có mặt mũi nào hay không?!

Túc Khê mặc dù biết mình ở bên ngoài màn hình có thể giúp đứa con yêu một chút, nhưng mà vị Lang Trung này còn chưa nói đến việc tỷ thí như thế nào, thế là cô không khỏi có chút lo lắng, vô thức ngoắc ngoắc đầu ngón tay của đứa con yêu.

Chuyến đi đến doanh trại này, xem ra chính là trận Hồng Môn Yến để khảo nghiệm đứa con yêu rồi đây.

Lục Hoán cảm nhận được nàng bắt lấy bàn tay của mình, dường như đang vì chính mình khẩn trương cùng lo lắng, vừa mới rồi ở bên ngoài doanh trại, một chút phiền muộn ở trong lòng kia cũng thoáng giảm đi nửa phần.

Hắn nhếch khóe môi một cái, hướng về bốn người kia nói: “Mời.”

Túc Khê thì ở bên ngoài màn hình hai chân cũng đạp một cái, được rồi, cuộc tỷ thí này nhất định là không tránh khỏi.

Muốn cùng hắn tỷ thí kỵ xạ với ba người kia, bọn họ là tự mình mang quân theo, quân lính lập tức được đưa tới, lại mang theo cung Phượng Vũ thượng hạng. Toàn bộ mũi tên, cũng là sắc bén vô cùng.

Nhưng mà Lục Hoán lần này đến đây, cũng không ngờ tới người ở phía sau tấm bình phong đối với hắn có suy tính này, cho nên chỉ dẫn theo ngựa, mà không mang theo cung tên cùng kiếm.

Lang Trung cười tủm tỉm nói: “Không sao, ta đã sớm chuẩn bị.”

Nói xong hắn vỗ vỗ tay, chỉ trong chốc lát sau có hai tên lính lại đưa tới ba cây cung, một thanh trường kiếm.

Túc Khê cùng đứa con yêu cùng nhìn về phía ba mũi tên kia cùng với trường kiếm, lập tức liền trầm mặc: “……”

Cuộc tỷ thí này, mục đích làm khó dễ có phần quá nhiều.

Nếu như quả thật là muốn khảo nghiệm theo lời của hắn, làm sao lại chỉ đưa tới ba mũi tên, mà trong đó chỉ còn duy nhất một mũi tên hoàn hảo không có hao tổn, mà hai cái khác, một mũi thì thiếu phần lông đuôi, một mũi thì đầu tên cực kỳ cùn lại nặng, chỉ sợ bắn ra còn chưa đi được 50m, có khi vì nặng mà rơi xuống đất.

Mà trường kiếm kia, nói là trường kiếm, chẳng bằng nói là một cây gậy phẳng lì không có cuốn lưỡi đi.

Ở bên ngoài màn hình Túc khê có chút gấp gáp, này thì làm sao mà có thể so đấu được?!

Mà bốn vị kia đứng trước đám tướng lĩnh binh lính thì đang nhìn chằm chằm vào đứa con yêu, vị Trung Lang Tướng Tứ Phẩm đứng trong đó cười lạnh một tiếng, nói: “Trong kinh thành nhóm thế tử đa phần đều da mịn thịt mềm, không dám cùng chúng ta tỷ thí, âu cũng là chuyện thường tình. Chẳng qua, tự nhiên là sinh trong chốn kiều quý, liền đừng có nói tới việc lăn lộn trong chốn quân doanh một đám người thô lỗ, thôi thì trực tiếp đi vào triều làm một quan văn tốt yếu ớt vô dụng đi!”

Tên Trung Lang Tướng lưng hùm vai gấu này đối với văn nhân thì thập phần khinh miệt.

Mà mũi tên này là do chính Trấn Viễn Tướng Quân bên kia an bài, Binh Bộ Nhị Bộ Lang Trung cũng không nghĩ đến, thế mà lại tận lực làm khó dễ đến nước này. Xem ra những thứ kia có liên quan đến việc Trấn Viễn Tướng Quân đối với Ninh Vương Phủ nhìn không thuận mắt cũng không phải là vô căn cứ.

Hắn thấy bộ dáng của ba mũi tên làm ẩu tả kia, cũng có mấy phần đau đầu, há to miệng, vừa dự định đứng ra giảng hòa, dù sao, nói thế nào đi nữa thì Lục Hoán cũng coi như là bộ hạ đắc lực dưới tay hắn, nếu như hôm nay ở đây bị mất mặt, thì cái mặt già của hắn cũng không giữ được.

Nhưng mà hắn còn chưa tìm được lối ra, Lục Hoán bên người hắn liền tiến đến đón lấy ba mũi tên kia cùng với thanh trường kiếm.

Đôi mắt Lục Hoán tựa như trở nên sắc bén nhìn vào bốn người kia, trực tiếp hỏi: “Tỷ thí như thế nào?”

Bốn người kia cũng có chút kinh ngạc, tên tiểu tử này vậy mà không có chút nào sợ hãi, không khỏi liếc nhau.

Một người trong số đó nói: “Ba người chúng ta so tài bắn tên với ngươi, cần phải cưỡi ngựa, trong lúc di chuyển thì bắn tên, ai trúng hồng tâm nhiều hơn, chính là người đó thắng. Mà vị Trung Lang Tướng dùng ngân thương, ngươi dùng trường kiếm, hai người các ngươi tỷ thí võ nghệ.”

“Bốn trận tỷ thí, đến, ngươi nếu như có thể thắng được hai trận, liền coi như ngươi thắng.”

Nói xong, vị Trung Lang Tướng đi đến một bên, từ trong tay của binh lính mang đến cầm lấy cây ngân thương nặng tựa vạn cân, uy phong lẫm liệt mà xoay vòng hai cái, thấy Nhị Bộ Lang Trung đứng bên cạnh thay Lục Hoán mà lau mồ hôi lạnh.

“Được, cứ làm như vậy đi.” Lục Hoán gật đầu một cái, đi qua dắt ngựa của mình.

Ở bên ngoài màn hình Túc Khê có chút lo lắng, cô nghĩ nghĩ, trước tiên từ trong cửa hàng mua một vài thứ.

Bao gồm thuốc trị ngoại thương, phi tiêu, ám khí. Để phòng bất cứ tình huống nào.

Mà lúc này, vị tiểu nữ nhi của Binh Bộ Thượng Thư vừa mới ở trên xe ngựa cũng xuất hiện ở bên ngoài sân bắn tên, phía sau có hai cái nha hoàn thay nàng ta xách mép váy, cầm ô giấy dầu, dường như là dự định xem chiến.

Túc Khê nhìn tiểu nữ nhi của Binh Bộ Thượng Thư một cái, thấy nàng ta lúc này còn đang cắn môi, gương mặt ửng đỏ, hiển nhiên là dự định nhìn trận so đấu đặc sắc này một chút

……. Mẹ già Túc Khê đột nhiên liền đối với đứa con dâu này bắt đầu không hài lòng.

Này cũng không đi tìm Binh Bộ Thượng Thư phụ thân khuyên can một chút sao, đứa con yêu lấy một chọi bốn dễ dàng sao?

Trong thâm tâm cô cũng cảm thấy không quá thoải mái, cái loại cảm giác khi đứa con yêu ở đây luận võ mệt gần chết, còn đám người trên đài thì thoải mái xem kịch, đứa con yêu bị coi thành khỉ, nhìn thật là khó chịu.

Thôi bỏ đi, nữ nhi của Binh Bộ Thượng Thư là thiếu nữ Giáp, không có họ tên, có thể thấy được cũng không phải là lương nhân* mà hệ thống an bài cho đứa con yêu.

*良人 [Liáng rén]: Là cách gọi của người phụ nữ đối với chồng thời xưa, nghĩa như từ chàng. Nói chung là từ này thường bắt đầu từ thời Tây Hán, khi thê thiếp xưng với phu quân của mình.

Về sau chắc chắn còn có thể xuất hiện một người toàn tâm toàn ý đối tốt với đứa con yêu.

Nghĩ như vậy, Túc Khê lại đem lực chú ý tập trung lên đứa con yêu đang cùng với mấy người phía trước sắp bắt đầu so đấu.

Mà Lục Hoán lúc này cũng không thể không chú ý tới vị nữ nhi của Binh Bộ Thượng Thư đang đi đến khán đài trên cao lầu kia — Cũng không phải là hắn muốn chú ý đến, mà là đoàn hạ nhân đi theo sau vị thiếu nữ kia, thực sự là quá kiêu căng.

Hắn nhíu nhíu mày lại, cảm giác ngọn gió bên người lúc này không còn động tĩnh nữa, không biết nàng lại đang nghĩ cái gì.

Chẳng lẽ lại đem lực chú ý vào trên người vị nữ nhi của Binh Bộ Thượng Thư kia, còn đang suy xét làm thế nào để mai mối nữa sao?

Lục Hoán trong lòng không thoải mái chút xíu nào, trong con ngươi đen nhánh cũng xẹt qua mấy phần ấm ức.

Hắn nhếch môi, đi tới một bên, từ trong tay binh lính mang đến cầm cái sọt mũi tên lên, đem ba mũi tên kia gẩy gẩy, đem cái sọt đựng tên thả một bên lưng ngựa, tiếp đó nhấc trường cung lên, vén áo bào nhảy lên lưng ngựa, tà áo bay phần phật, khuôn mặt nặng trĩu.

Hắn mặc dù có thể kiềm chế, đối với nàng không có biểu hiện ra tình cảm cố chấp quá mức, nhưng mà nếu như nàng lại tùy ý tìm chọn cho hắn nữ tử khác, hắn sợ cuối cùng cũng có một ngày hắn nhịn không được.

Ngọn gió bên người bỗng nhiên kéo kéo ngón tay hắn một chút.

Ở bên ngoài màn hình Túc Khê đang muốn nói, hết thảy cẩn thận, vạn sự đã có mẹ.

Nhưng đứa con yêu dường như lại không biết đang suy nghĩ gì, bỗng nhiên hạ giọng đối với mình nặng nề nói: “Ta hiểu ý tứ của ngươi, nhưng đừng nhắc lại nữa, ta sẽ không thành gia lập nghiệp, ta muốn cô độc sống hết quãng đời còn lại.”

Ở ngoài màn hình, Túc Khê:…… A???

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Túc Khê: Thôi xong, đứa con yêu còn là một cái người theo chủ nghĩa độc thân, hoài nghi bất… lực.

Đứa con yêu:…… Ta hận cái đầu gỗ nhà ngươi. ヽ (≧ Д ≦) ノ

 

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

One comment

  1. Hải Huyền Linh Hạ
    Hải Huyền Linh Hạ

    Đứa con ‘ngoan’: “Ngoại trừ ngươi, bất kể ai ta cũng không lấy. Không lấy được ngươi làm vợ, ta cả đời này không lấy thê tử! Quân tử nhất ngôn!”
    ‘Mẹ già’: “…aaa, thế này có tính là tỏ tình không? Phạm quy phạm quy, mẹ gia ngươi chết mất.”
    Mẫu truyện tự chế -> -> -> -> -> thak nhóm dịch nhá

Leave a Reply

error: Content is protected !!