Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 44

Chương 44. Ngươi đi theo a, đừng để lạc nhé.

Sau khi nói ra, đứa con yêu rõ ràng không còn giữ thái độ địch ý đối với Vân Tu Bàng nữa, cũng không còn bài xích Vân Tu Bàng mỗi khi tan học một mực cứ đuổi theo hắn, hai người một trước một sau bước trên đường, hắn còn có ý tốt mà giảng giải cho Vân Tu Bàng một chút kiến thức lúc các học sĩ giảng bài.

Vân Tu Bàng tự nhiên là thụ sủng nhược kinh, trên mặt của tiểu mập mạp chibi đều vui vẻ đến nở hoa, đôi mắt nhỏ đều híp lại không thấy mặt trời.

Mà Túc Khê ở bên ngoài màn hình nhìn thấy đứa con yêu quanh năm độc lai độc vãng, bên cạnh cuối cùng cũng có thêm một cái bằng hữu tiểu mập mạp vô cùng có cảm giác tồn tại, cũng là cực kỳ vui mừng, đáng lẽ ra nên sớm phải như vậy đi!

Lục Hoán tại Binh Bộ Nhị Bộ nhậm chức được một tháng có lẻ, giải quyết hết các vấn đề phiền phức năm xưa của Binh Bộ Nhị Bộ mà không chỉ hai cọc sự kiện kia.

Bầu không khí trong Binh Bộ Nhị Bộ từ trên xuống dưới rất rõ ràng đã được cải thiện.

Lúc trước Binh Bộ Nhị Bộ phảng phất như là một đống cát được sắp xếp vô cùng loạn, mặc dù chủ sự Giáp và chủ sự Ất, cùng với các chủ sự khác mỗi người đều có sở trường riêng của mình, nhưng lại không có nên cơm nên cháo gì, ngược lại là cả ngày bởi vì một chút việc lông gà vỏ tỏi trong trị an lại loạn thành một bầy.

Thế mà bây giờ lại ngăn nắp có thứ tự, tất cả đều có vị trí riêng, trật tự cùng hiệu suất đều cao hơn ngày xưa không ít.

Nhị Bộ Lang Trung nhìn ở trong mắt, liền cùng với Binh Bộ Thượng Thư nói chuyện này.

— Nhị Bộ Lang Trung trong lòng cũng có suy tính cho riêng mình. Thiếu niên Lục Hoán này có năng lực thực sự không thể chối cãi được, các chủ sự trong Nhị Bộ đều thấy ở trong mắt, căn bản không có biện pháp lấy đi công lao của hắn.

Huống hồ, Nhị Bộ gặp phải vấn đề khó giải quyết trong nhiều năm như vậy cũng không có được cải thiện gì, Viên Ngoại Lang tân nhiệm vừa lên, liền từng cọc từng cọc công chuyện đều được dọn dẹp sạch sẽ, bên trên cũng không phải hạng người ngu, chắc chắn cũng biết chuyện gì đang xảy ra.

Chờ người gọi lên hỏi, chi bằng chính mình chủ động báo cáo công lao của Lục Hoán.

Đã như thế mình còn có thể nhận được danh tiếng tốt “Giỏi dùng người tài, tiến cử thuộc hạ”.

Binh Bộ Thượng Thư quản lí 4 Bộ cơ quan Bộ Binh, vấn đề của mỗi một cái Bộ đều rất nhiều, hắn mỗi ngày vừa mở mắt ra liền suy nghĩ đến những vấn đề này, liền đau cả đầu. Mà chút vấn đề này Hoàng thượng lại coi như là việc nhỏ, đương nhiên là không có khả năng ở bên trên mà nói ra, chỉ có lệnh cưỡng chế cho 4 vị Bộ Lang Trung cùng Viên Ngoại Lang cùng nhau giải quyết.

4 Bộ cơ quan mỗi tháng đều sẽ đưa tới hai lần sổ sách, cơ quan nào làm việc có hiệu suất, nhìn qua liền thấy ngay.

Binh Bộ Thượng Thư tự nhiên cũng phát hiện ra, Nhị Bộ từ lúc Viên Ngoại Lang mới nhậm chức đến nay, vậy mà tích cực dẫn đầu, tựa như hắc mã mà vượt trước 3 Bộ khác.

Đuôi lông mày hắn không khỏi nhíu lại thật sâu.

Ngẫm nghĩ một lát, cố ý để cho người đi lấy tư liệu của vị thiếu niên này mang tới.

Binh Bộ Thượng Thư chính là vị mà lần trước Túc Khê cùng với Lục Hoán từ yến tiệc hoàng cung trở về, cô có nghe, vị quan viên kia cùng với Trấn Viễn Tướng Quân nói về chuyện “mau chóng tìm được người kế thừa” .

Mấy vị thần tử này tính cách có chỗ bất đồng, Trấn Viễn Tướng Quân quanh năm chinh chiến nơi sa trường, võ tướng, vốn dĩ làm người cứng nhắc cùng ngoan cố, một khi đối với người nào đó lưu lại ấn tượng, liền rất khó thay đổi.

Mà Binh Bộ Thượng Thư là quan văn trong quân đội, nhiều năm trước nhận được sự đề bạt của Trấn Viễn Tướng Quân, bởi vậy một mực bày mưu tính kế cho Trấn Viễn Tướng Quân, xem như một vị quân sư được Trấn Viễn Tướng Quân lưu lại trong triều đình. Hắn làm người có tính khí ôn hòa, nhìn sự việc cũng càng thêm mưu tính sâu xa, vừa toàn diện lại đúng chỗ.

Hắn quản lí 4 Bộ cơ quan trong Bộ Binh đã nhiều năm, còn chưa bao giờ thấy qua có người chỉ trong một tháng ngắn ngủi, vừa giải quyết vài vấn đề nan giải của Bộ Binh, lại có thể thu phục lòng người đến tay.

Điều này nói rõ, vị Viên Ngoại Lang mới nhậm chức này còn là người thực sự rất có năng lực — Không chỉ năng lực giải quyết vấn đề quyết đoán, càng là khả năng kiểm soát năng lực của thuộc hạ.

Một người nếu như chỉ có thể làm việc, không thể quản chế người, cũng chỉ có thể trở thành một quân tốt. Mà một người nếu như chỉ có tâm có thể khống chế người, giỏi mưu tính, cũng chỉ có thể trở thành một mưu thần thuyết khách.

Nhưng mà cả hai đều có, mới có thể trở thành một tướng lĩnh.

Đáng quý hơn chính là, vị thiếu niên này thế mà tuổi chỉ vừa mới mười lăm, tuổi còn trẻ mà có thể mưu tính được như vậy, sau này nhất định cũng không phải là vật trong ao.

Chờ đến khi thuộc hạ đưa tư liệu của Lục Hoán đến chỗ Binh Bộ Thượng Thư sau đó, lúc này Binh Bộ Thượng Thư mới phát hiện, người này lại chính là vị thiếu niên hôm đó trong yến tiệc, đối mặt với Trấn Viễn Tướng Quân làm khó dễ vẫn giữ đúng mực.

Lần đó thiếu niên kia giành được giải nhất trong hội săn bắn núi Thu Yến, hắn liền cảm giác được thiếu niên này không hề tầm thường, hiện tại xem ra, càng thêm xác nhận được ấn tượng đầu tiên của hắn ngày đó!

Binh Bộ Thượng Thư cực kỳ vui vẻ, một chút ý niệm trong lòng chợt thoáng qua.

Chỉ là, đến cùng do ai tới kế thừa, còn phải tự chính Trấn Viễn Tướng Quân định đoạt.

Có điều, hắn ngược lại là có thể vì vị thiếu niên này mà tạo ra một chút cơ hội, còn vận khí tiếp đó như thế nào, thì phải xem vị thiếu niên kia thôi. Nếu quả thật là giao long đắc vân vũ*, cũng không phải là vật trong ao, hắn nhất định cũng có thể dựa vào thực lực của chính hắn, thay đổi ấn tượng của Trấn Viễn Tướng Quân đối với Ninh Vương Phủ vẫn luôn là hỏng bét!

* 蛟龙得云雨 [Jiāolóng dé yúnyǔ]: Câu này trích nguyên câu là 蛟龙得云雨,终非池中物 ( Giao long đắc vũ, chung phi trì trung vật – Rồng gặp mây mưa nhưng không thành vật trong bể), có nghĩa rằng khi rồng gặp mây và mưa, nó sẽ bay lên trời và sau này sẽ không ở trong bể nữa. Tương tự như vậy, một khi người tài gặp được cơ hội, anh ta sẽ phát huy hết khả năng của mình.

Nghĩ tới đây, Binh Bộ Thượng Thư viết xuống một phong thư để cho người đưa đi đến phủ Trấn Viễn Tướng Quân, mời Trấn Viễn Tướng Quân hôm sau cùng đi tới quân doanh thị sát, lại đồng thời đưa phong thư cho Nhị Bộ Lang Trung, để cho hắn ngày mai mang vị Viên Ngoại Lang Lục Hoán mới nhậm chức kia cùng tới quân doanh.

Do dự một lát, Binh Bộ Thượng Thư lại để cho tiểu nữ nhi chưa xuất giá của mình đeo màng lụa mỏng, hôm sau cũng ở bên ngoại thành chờ đợi.

Hắn luôn cảm giác được mắt nhìn người của mình sẽ không bao giờ sai, vị thiếu niên này quả thật tương lai có thể nhất phi trùng thiên*, thế thì.…..

*一飞冲天 [Yī fēi chōngtiān]: Có nghĩa là con chim sải cánh bay lên trời; đó là một phép ẩn dụ về khả năng vượt trội và đã đạt được những thành tựu đáng kinh ngạc.

……

Hôm sau.

Thời điểm Túc Khê online, Lục Hoán đang ở bên trong quan nha. Lang Trung sai hắn thay đổi trang phục cưỡi ngựa, cùng đi tới quân doanh thị sát.

Lang Trung đối với Lục Hoán cũng không tính là thân cận, lúc trước thị sát, luôn luôn cũng là dẫn nhi tử của hắn tiến đến, hôm nay lại đột nhiên mang Lục Hoán đi theo, trong đó nhất định là phải có nguyên do. Lục Hoán ẩn ẩn đoán được cái gì, nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài, chỉ là trở về quan xá thay quần áo.

Túc Khê bên này cảm thấy thật may mắn khi điểm thưởng của nhiệm vụ chi nhánh lần trước còn chưa dùng để mở khóa, vừa vặn, lần này có thể mở khóa địa đồ quân doanh.

Túc Khê suy nghĩ một lúc còn có một chút chờ mong, dù sao thì cũng không biết quân doanh thời cổ đại rốt cuộc là tràng cảnh gì, hẳn là sẽ có lều vải cùng đống lửa đi.

Cô cùng đứa con yêu chào hỏi nhau, đứa con yêu đã sớm nhìn xung quanh nghĩ thầm cô làm sao còn chưa tới, lúc này biểu tình trên mặt có mấy phần tươi tỉnh, hắn vừa đem đai lưng cài tốt, vừa nói: “Ngươi muốn cùng ta cùng nhau đi doanh trại sao?”

Doanh trại chắc chắn sẽ có binh lính chibi khá đẹp trai đi? Thiếu tướng các loại? Nói không chừng còn có thể nạp tiền để xem bản vẽ gốc. Túc Khê nghĩ nghĩ, lập tức có mấy phần chờ mong, cũng phi thường qua quýt mà kéo cổ áo đứa con yêu một cái, biểu đạt một chút sự yêu mến của mẹ già.

Lục Hoán cũng không hề biết suy nghĩ của cô, khóe miệng còn đang giương lên.

Hai người lên kiệu, cùng Binh Bộ Nhị Bộ Lang Trung cùng nhau đi đến chỗ doanh trại đóng quân bên ngoại thành.

Xe ngựa đến ngoại thành liền dừng lại, có hai cái nhân vật binh lính của doanh trại đến đây nghênh đón, đem Nhị Bộ Lang Trung nghênh hạ, sau đó lại đi đến trước xe ngựa của đứa con yêu, khom lưng trên mặt đất, để cho hắn đạp lên.

Đứa con yêu nhấc màn cửa ngang mắt, cũng không giẫm lên lưng hắn, mà là trực tiếp nhảy xuống dưới.

Thiếu niên mặc trang phục màu đỏ ngồi một chỗ, tư thế hiên ngang, khuôn mặt lạnh nhạt, mặt mũi tựa như tuyết sơn băng lãnh.

Một cỗ xe ngựa dừng ở ngoại thành gần đó, tiểu nữ nhi của Binh Bộ Thượng Thư nhẹ nhàng vén rèm lên, ánh mắt rơi xuống trên người hắn, nhất thời khuôn mặt nhỏ liền đỏ ửng, có nhiều hơn mấy phần tâm tư của thiếu nữ.

Săn bắn ngày đó ở núi Thu Yến, nàng đương nhiên cũng đi, ngày đó đám tiểu thư thế gia trong kinh thành liền nhịn không được hướng về phía thiếu niên trẻ tuổi nhìn lại. Chỉ là thân phận của hắn có chút thấp kém, chỉ là một cái đứa con thứ của vương phủ xuống dốc, bởi vậy mới không có thiếu nữ nào tiến lên nói chuyện.

Nhưng mà đêm qua chẳng biết tại sao, cha vậy mà tự nhủ người này tương lai có lẽ sẽ làm nên đại sự, để cho mình nếu là có ý, đều có thể kết giao một phen.

Thiếu nữ Giáp nghĩ tới đây, trên mặt liền lộ ra mấy phần quẫn bách cùng thẹn thùng.

Lục Hoán đi theo sau Lang Trung, toàn tâm toàn ý mà bước nhanh đến binh doanh, hết sức chuyên chú mà tuần sát hai phía doanh trướng, đương nhiên là căn bản không hề chú ý đến cỗ xe ngựa phía sau còn có một thiếu nữ.

Mà ngoài màn hình Túc Khê là thánh soi, lại lập tức đem tất cả các loại đều thu hết vào mắt.

Trong nội tâm cô liền rơi lộp bộp, đứa con yêu đây là…… Bị người coi trọng?!

Hệ thống ở trên màn hình, giải thích chân tướng cho Túc Khê.

Hóa ra, chuyện đứa con yêu gần đây ở Bộ Binh chỉnh lý lại Nhị Bộ, đã truyền đến tai của Binh Bộ Thượng Thư, hắn đối với đứa con yêu phải lau mắt mà nhìn, liền động một chút tâm tư.

Đầu tư đi. Ai có thể so được với đứa con yêu đáng giá để mà đầu tư hơn đây?

Xem như là tên Binh Bộ Thượng Thư này có ánh mắt.

Túc Khê lập tức zoom to màn hình, đi xem tiểu nữ nhi kia của Binh Bộ Thượng Thư một chút có dáng dấp như thế nào.

Cô còn nạp tiền xem bản vẽ gốc, lập tức liền cảm thấy hết sức hài lòng, khuôn mặt nhỏ cười tươi rói này, nói là đẹp như tranh vẽ cũng không phải là quá đáng mà, tuổi tác cũng cùng đứa con yêu gần như ngang nhau.

…… 

Cổ đại có phải hay không mười lăm mười sáu tuổi liền có thể nói chuyện cưới gả?

Đứa con yêu đến độ tuổi này, nói nhỏ, ngược lại cũng không phải rất nhỏ, còn có thể tính chuyện cưới hỏi rồi nha.

Đương nhiên, cũng không phải bây giờ nói chuyện cưới gả liền cưới gả, nhưng mà nếu như có thể bồi dưỡng được một chút cảm tình mà nói, ở bên cạnh đứa con yêu về sau có thể có người làm bạn, mẹ già cũng không cần phải quá lo lắng nữa.

Hơn nữa như thế này, hắn cũng sẽ không phải cả ngày đều mong ngóng mình nhanh xuất hiện, cũng sẽ không tự vì quá ba ngày không có mặt, hắn liền rầu rĩ không vui, mất hồn mất vía.

Vừa nghĩ như vậy, trong thâm tâm Túc Khê mặc dù có chút vì đứa nhỏ nhà mình một ngày nào đó sẽ lớn lên, cái cánh một ngày nào đó sẽ trở nên cứng rắn, gả con trai như tát nước ra ngoài (?) *, tâm tình liền trở nên phiền muộn. Nhưng tổng thể mà nói, vẫn là vì đứa con yêu mà rất cao hứng, hơn nữa, còn có một chút kích động thích hóng hớt của mẹ già.

*Cái này là tác giả để nhé.

Cô thấy đứa con yêu thẳng nam cốt thép của mình còn mang một khuôn mặt hờ hững đi lên phía trước, nhịn không được liền kéo ống tay áo hắn.

Lục Hoán cho là cô có chuyện gì, mặt mũi ôn hòa cúi đầu, đi chậm lại phía sau Binh Bộ Thượng Thư nửa bước, hướng về phía bên cạnh mình phát ra một cái giọng mũi nhẹ nhàng: Hửm?

Túc Khê đem ống tay áo hắn túm lui về phía sau, ra hiệu cho hắn quay đầu lại nhìn.

Lục Hoán liền nghe lời xoay người qua.

Hắn liếc một cái liền bắt gặp được một cỗ xe ngựa của nữ nhi Binh Bộ Thượng Thư ở đằng kia, thiếu nữ kia còn đang vén rèm xe lên mang sắc mặt đỏ bừng mà nhìn hắn, thấy hắn ngoái đầu nhìn sang, lập tức xấu hổ đem rèm để xuống.

Lục Hoán đầu tiên không rõ ý tứ của cô nương quỷ thần bên cạnh mình.

Thấy quỷ thần lôi đầu ngón tay hắn, khẽ kích động đong đưa, hắn cảm thấy ngọn gió yếu ớt kia có chút kích động, trong mắt còn nhịn không được lại toát ra một chút ý cười.

Nhưng mà khi hắn nhìn lại lần nữa vào cỗ xe ngựa ở đằng xa kia, lại liếc nhìn tay áo của mình lúc này đang kích động bay múa, trong chốc lát hắn liền hiểu rõ ý tứ của quỷ thần —

Toàn thân hắn nhất thời trở nên cứng đờ.

……

Xung quanh quá mức yên tĩnh, binh lính tựa hồ đang cảm thấy kỳ quái Viên Ngoại Lang vì cái gì lại dừng bước, cứng ngắc tựa như tảng đá.

Lục Hoán thật lâu không nói chuyện. Đã lâu như vậy cho đến nay, trong lòng hắn dần dần dâng lên một chút tình cảm nhỏ xíu, mãnh liệt dâng trào đến mức khiếp sợ, thậm chí có chút điên cuồng, bị hắn cố hết sức kiềm chế lại, tại thời khắc này, tựa như đột nhiên quay đầu dội cho một chậu nước lạnh, để cho hắn nhất thời lạnh thấu cả người.

Trong lòng của hắn thẳng tắp rơi xuống, đến mức máu me đầy người.

Hắn bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, hắn đăm chiêu nghĩ, có thể chỉ là chấp niệm của một mình hắn. Mà nàng đối với hắn, chỉ có tấm lòng bảo hộ, có sự quan tâm, nhưng lại duy chỉ không có, không có —

Lục Hoán cắn răng, không cam lòng hỏi: “Ngươi là cảm thấy nữ tử kia không tệ, muốn để cho ta xem mắt?”

Thanh âm của hắn trầm trầm.

Tay trái lại cao hứng mà lôi kéo.

……

“Ngươi chẳng lẽ, muốn làm người mai mối cho ta sao?” Trong thanh âm của hắn có chút mấy phần cứng ngắc khó hiểu.

Ở bên ngoài màn hình Túc Khê cảm giác được đứa con yêu tựa như là có chút không quá cao hứng, nhưng mà – Cái này có gì mà không cao hứng, cô để cho Vân Tu Bàng cùng đứa con yêu làm bạn, đứa con yêu ghen tỵ cô có thể hiểu được. Dù sao thì Vân Tu Bàng cũng là một đứa con trai. Thế nhưng đây là tiểu nữ nhi xinh đẹp như hoa của Binh Bộ Thượng Thư, nhưng lại là con gái nha, đứa con yêu cũng không thể nghĩ rằng mẹ già là một cái quỷ háo sắc như vậy chứ, nam nữ cũng ăn được hả?!

Cô ngược lại là không có tiếp tục kéo kéo ống tay áo trái của hắn nữa.

Nhưng mà trên màn hình đứa con yêu không biết lại như thế nào, bỗng nhiên gương mặt trở nên tái nhợt, phất tay áo liền đi.

Túc Khê: “……”

Đây vẫn là lần đầu tiên Túc Khê thấy hắn tức giận.

……

Thế nhưng là đi được hai bước, bước chân hắn lại dừng một chút.

Thân hình thiếu niên đang đứng bên cạnh một cái cây gỗ khô trong doanh trại, tựa như là cực kỳ khổ sở, chỉ là lúc ngẩng mặt lên, lại kiềm chế không để lộ ra.

Tay áo hắn gắt gao nắm chặt, tựa như là cố hết sức khắc chế cái gì, lại hướng bên cạnh hắn thấp giọng nói: “Ta, ta không có tức giận, ngươi đi theo a, đừng để lạc nhé.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Đứa con yêu: Ài ~ (╯︵╰,)

Túc Khê: Người da đen dấu chấm hỏi.jpg???

Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật - Người da đen dấu chấm hỏi


* Lại ngược nữa rồi, haiz~~ hôm nay khiến Mị không có tâm trạng gì luôn. À Mị mới tìm được bài Wellerman (Nathan Evans) dòng nhạc khá thú vị, nghe cũng chill lắm. Mị xin đề cử cho bạn nào thích nghe nhạc Âu Mỹ nha.

 

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

2 Comments

  1. nhạc hay lắm ạ :333

Leave a Reply

error: Content is protected !!