Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 39

Chương 39. ——“Ngươi dám.”

Thời điểm đứa con yêu tập chống đẩy – hít đất, Túc Khê đem một quyển 《 Bách Chiến Kỳ Lược》 chuyển qua trước mặt hắn, từ tờ thứ nhất bắt đầu lật ra, để hắn một bên tập chống đẩy – hít đất một bên đọc sách.

Từ trong cửa hàng mua ra rất nhiều sách, hiển nhiên là có ở cổ đại, nhưng trong game bối cảnh Yến Quốc kia lại không có, đứa con yêu trước đấy chưa bao giờ thấy qua, những quyển sách này đối với hắn mà nói là thập phần mới lạ.

Hắn rất là nghiêm túc hiếu học, chỉ trong chốc lát liền trầm mê tiến vào lời giải binh pháp bên trong, hắn nghe nhiều biết rộng, xem cũng rất nhanh, làm mấy cái chống đẩy liền hướng phía sau lật một tờ.

Mà cùng lúc đó, ở ngoài màn hình Túc Khê đưa di động đi sạc pin, đặt ở trên bàn, cũng mở đề thi ra, sột sột soạt soạt mà làm bài tập.

Căn phòng Túc Khê thập phần yên tĩnh, ngoại trừ cách một lúc mẹ Túc đi vào đưa một ly sữa bò, Túc Khê luống cuống tay chân dùng đề thi che điện thoại, liền không có người khác tới quấy rầy.

Củi viện của Lục Hoán cũng vô cùng yên tĩnh, chỉ có bên ngoài gió lạnh thổi qua phát ra âm thanh cực kỳ nhỏ.

Hai người cách một màn hình, làm chuyện giống nhau, bồi bạn lẫn nhau.

Túc Khê nhấp một hớp sữa bò, vô thức ngẩng đầu nhìn đứa con yêu trong màn hình một cái, bỗng nhiên liền không nhịn được nở nụ cười, định lực của cô không mạnh, nếu như một mình cô tự làm đề thi mà nói, có thể sẽ cảm thấy nhàm chán, thỉnh thoảng xoát xoát đi làm một cái chuyện vặt khác.

Nhưng mà đứa con yêu chí hướng rộng lớn, tính cách nhẫn nại, làm việc gì cũng tập trung tinh thần, hết sức chăm chú, phảng phất trong lúc vô hình lại khích lệ cho cô, hơn nữa có người bồi mình làm bài tập, cũng sẽ không cảm thấy cô đơn nữa.

Mà trong màn hình đứa con yêu cũng thỉnh thoảng ngẩng đầu, hướng về trong không trung nhìn quanh một chút, tựa như là muốn xác định cô có còn đang ở bên cạnh không.

Không đợi đứa con yêu hỏi ra lời, Túc Khê liền vuốt vuốt lên cái đầu nhỏ được phác họa giản lược, biểu thị chính mình còn đang bồi hắn, có như vậy, thần sắc trên mặt hắn mới hiện ra mấy phần yên tâm, giương giương khóe môi, cúi đầu tiếp tục xem sách.

Đầu ngón tay thon dài của Lục Hoán rơi vào trên trang sách, lật qua một trang, tâm tư lại không tự chủ được mà rơi vào người quỷ thần trong hư vô, hắn nâng lên con mắt, nhìn đèn lồng con thỏ đang tỏa ra ánh sáng vàng lung lay dưới mái hiên. Chiếc đèn lồng kia rơi xuống vừa tựa như dòng sông dài ấm áp, không chỉ có rơi vào trên trang sách, mà cũng rơi vào trên người hắn.

Yên lặng như tờ.

Trong mắt hắn không khỏi có một nụ cười bình yên.

Nàng còn ở đây.

Cái này tựa như là lần đầu tiên, thời điểm trong phòng củi gió lạnh, hắn châm đèn học đêm, có người làm bạn ở bên người hắn.

Mặc dù không biết nàng lúc này ở trong phòng làm cái gì, có lẽ là nghiêng người dựa vào trên giường ngủ gà ngủ gật, có lẽ là đang ngẩn người, cũng có khả năng là cũng mở ra một quyển sách khác, nhìn xem sách của thế giới quỷ thần — Nhưng nàng còn ở đây, đối với hắn mà nói như vậy cũng đã là đủ an ủi rồi.

Chưa bao giờ nghĩ tới một ngày kia bên cạnh sẽ có một người, làm cho chỗ trong lòng trống rỗng của hắn, không còn cằn cỗi âm u lạnh lẽo nữa, không còn gió thảm mưa sầu, mà là được sự bình an cùng ấm áp lấp đầy.

Giờ khắc này trong không khí đặc quánh mà ấm ấm áp áp, để cho trong lòng người sinh ra cảm giác quyến luyến, muốn để cho thời gian cứ như vậy mà dừng lại.

……

Kế tiếp cách một ngày mỗi tối, hai người đều sẽ lấy phương thức làm bạn lẫn nhau như thế này, bắt đầu xây dựng cách học tập cho riêng mình.

Túc Khê làm đề thi, mà trong màn hình đứa con yêu dường như là hiểu rõ quỷ thần muốn hắn làm gì, bắt đầu tập chống đẩy – hít đất, nâng thùng nước, ngắm ngay hồng tâm kéo cung bắn tên, luyện kiếm, đồng thời một bên xem từng quyển từng quyển những cuốn sách mà quỷ thần đưa cho hắn kia.

Hắn là người đã xem qua là không quên được, đọc nhanh như gió, đọc sách nhanh vô cùng, Túc Khê không thể không vào cửa hàng mua một đống lớn sách cho hắn.

Sau khi xem những điểm trọng yếu hơn kia, tiếp đó là xem đủ loại cách tạo công trình, đồn điền thủy lợi, khảo hạch quan lại đánh giá bổ nhiệm, khoa cử tư pháp các loại thuộc về phạm vi học thức Bộ binh Lại bộ, ngay cả các kế hoạch lớn đều đọc lướt qua, để hiểu biết hơn.

Trừ cái đó ra, trong cửa hàng còn mua rất nhiều sách linh tinh, là những quyển sách mà Yến quốc căn bản sẽ không có, đề cập tới một chút du ký, phong thủy thổ địa của các triều đại khác….

Túc Khê thấy đứa con yêu thực sự đọc quá nhanh, liền không thể không đem những thứ này cũng nạp tiền mua bằng được cho hắn, mà thấy hắn cũng có chút tài hoa, thậm chí còn bắt đầu xem thêm một ít tranh ảnh.

Dường như là có chút hiếu kỳ chốn địa phủ sẽ như thế nào, muốn biết thế giới của Túc Khê sinh hoạt ra sao.

Túc Khê: ……

Đứa con yêu ngoại trừ mặc áo choàng vào để đi thăm trang trại, quan sát tình huống nhà kính cùng cây rau dưa nông nghiệp, còn lại mấy ngày nay liền đóng cửa đọc sách, mất ăn mất ngủ, luyện kiếm đánh cọc gỗ*, dậy sớm thức khuya.

*木桩 [Mù zhuāng]: Dùng để luyện tập tay, tập võ quyền.

Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật - cọc gỗ

 

Cứ như vậy, mà tiến bộ nhanh chóng.

Mẹ già Túc Khê cũng nhất thời tâm đắc mà cảm thấy được an ủi phần nào, còn có cái gì có thể so với việc tận mắt nhìn đứa con yêu nhà mình chăm chỉ không ngừng mà đọc sách, tiến bộ, càng khỏe mạnh hơn đây?

Chỉ có điều, đứa con yêu nỗ lực như vậy, thế mà điểm số về kỹ năng kèm thể lực của hệ thống nơi đó vẫn không có tăng trưởng.

Hệ thống: “Chống đẩy, nâng tạ sắt, luyện kiếm, đánh cọc gỗ, mỗi dạng đều phải làm một vạn lần, mới tính điểm.”

Túc Khê:????

Đánh cọc gỗ một vạn lần thì cũng sắp biến thành máy đánh cọc luôn rồi, ta nhìn ngươi chính là đang làm khó đứa con yêu của ta rồi đấy.

Có điều tất nhiên ở phương diện này điểm số cũng khó mà tăng điểm, Túc Khê ngược lại cũng không có nóng vội, ngược lại vốn dĩ cũng không vì điểm số mà khiến cho đứa con yêu làm những thứ này. Mục đích chủ yếu cũng là vì để cho hắn sau đó tiếp nhận nhiệm vụ chinh chiến vùng Bắc biên cương, mà không bị thương.

Mà đứa con yêu tựa hồ cũng có tính toán riêng của mình, hắn mặc dù không biết nhiệm vụ bên này của Túc Khê, nhưng hắn hiểu rõ nhất người có khổ tâm chí khổ gân cốt, mới có thể làm nên đại sự.

Cứ như vậy trong game trải qua 10 ngày.

Sau 10 ngày, Thái Học Viện bắt đầu học khai xuân.

Thái học viện có hết thảy bảy vị học sĩ, ngoại trừ Thái phó bên ngoài, sáu vị học sĩ khác được phân biệt truyền thụ lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số*.

礼, 乐,射, 御,书, 数 [Lǐ, lè, shè, yù, shū, shù]: Cái này gọi là lục nghệ, là sáu tài nghệ dạy học trò thời xưa gồm lễ nghi, âm nhạc, xạ (bắn cung), ngự (cưỡi ngựa), thư (sách, học chữ), số (học tính toán).

Thái học viện được xem như là địa phương có học thức cao nhất trong toàn bộ Yến quốc, nhưng dù sao đi nữa các vị Thái phó học sĩ có kiến thức uyên bác cỡ nào, chứng kiến hết thảy những lịch sử, kiến thức du lịch nhưng cũng không so bì được với những kiến thức từ những nước khác, không cùng thời đại với Yến quốc.

Mà Túc Khê từ trong cửa hàng mua ra rất nhiều quyển sách cổ xưa, đều là những quyển sách mà các học sĩ chưa từng nhìn thấy.

Năm mười tuổi vùng đất mà Lục Hoán rất muốn bước chân vào nhất đó chính là Thái học viện, thế nhưng mà đối với Lục Hoán mười lăm tuổi sau khi đã đọc qua nhiều sách vở với kiến thức uyên bác mà nói, những điều mà Thái học viện truyền thụ, liền muốn khen cũng chẳng có gì mà khen.

Ngày nhập học đầu tiên của đứa con yêu, Lão phu nhân phái người đưa tới rất nhiều thứ, mà Túc Khê từ trong cửa hàng cũng mua một túi vải bền chắc làm túi sách.

Mẹ già nhìn thấy đứa con yêu ngày đầu tiên đến trường, so với đứa con yêu còn muốn hưng phấn hơn, cùng ngày đó cũng cố ý xông về nhà sớm, hết sức chuyên chú tiễn đưa đứa con yêu đến trường. Còn thay hắn chuẩn bị bút lông sói, tờ giấy, nghiên mực lớn nhỏ các loại tới một phần. Cực kỳ hào phóng trải ra trên bàn của đứa con yêu.

Sáng sớm hôm đó, mặt trời vừa mới ló dạng, Lục Hoán trông thấy trên bàn đều bày những vật này, đuôi lông mày phảng phất cũng rơi xuống vài tia nắng ấm.

Mặc dù vô cùng có khả năng không cần đến, nhưng hắn tựa như xem những vật này như là trân bảo mà cho vào bên trong túi vải, một chút cũng không hề ghét bỏ, dù sao, đó cũng là một mảnh tâm ý của nàng.

Thời điểm hắn là đứa con thứ cả ngày trong Ninh Vương Phủ bị thúc ép bắt gánh nước làm việc nặng, không cẩn thận còn bị đánh bẫy gài tang vật, cũng đã từng nghĩ qua một ngày kia muốn mượn sức lực của mình bước ra khỏi mảnh vũng bùn này, bước vào cửa lớn Thái học viện.

Nhưng hắn lúc đó trong lòng tràn đầy lãnh ý cùng tâm tro lạnh thấu xương, phiền muộn cùng hận ý, nghĩ là mình cho dù bước ra khỏi cánh cửa Ninh Vương Phủ này, trong lòng cũng không có cái gì khoái hoạt, vẫn là lẻ loi trơ trọi một người, cô tịch cô liêu không nơi nương tựa mà thôi.

Không có người vì hắn hâm rượu, không có người vì hắn mà cao hứng.

Hắn khi đó không nghĩ tới có một ngày, bên cạnh mình sẽ bồi tiếp một người……

Cùng hắn mỗi đêm đọc sách viết chữ, lắng nghe tiếng mưa rơi sàn sạt, cùng hắn từ Ninh Vương Phủ bước ra kinh thành tiến vào Hoàng cung, cùng đối mặt với từng đợt vòng xoáy sóng ngầm tranh đấu quyền lực……

Cùng hắn thực hiện tâm nguyện từ nhỏ tiến vào Thái học viện, cũng vì hắn mà cảm thấy kích động cùng cao hứng, sớm vì hắn chuẩn bị kỹ càng bút mực, giấy vở, nghiên mực cùng túi sách vải — Nàng ngóng trông hắn tốt mỗi ngày, thậm chí so với hắn còn hưng phấn, vui vẻ hơn.

Lục Hoán trong lòng phảng phất như có nơi để về.

Hắn nhìn về một chỗ hư không trong nhà, khuôn mặt trơn bóng, thấp giọng nói: “Cảm ơn ngươi vì ta làm những thứ này.”

Ở bên ngoài màn hình Túc Khê đang ăn xong cơm tối, chờ đứa con yêu sáng sớm phải dậy sớm đi học đây.

Thấy đứa con yêu đeo túi vải, mặc vào cẩm y cửu phẩm phi phượng màu đỏ thắm của thư đồng, trên khuôn mặt bánh bao lớn con ngươi đen nhánh thập phần khả ái, còn chưa chịu đi học, ở nơi này thì thầm cái gì nha.

Liền đưa tay đẩy hắn, ra hiệu: Nhanh đi học sớm nào, đợi lát nữa đến muộn.

Lục Hoán ngược lại là bị sự xuất hiện đột ngột của cô mà cả kinh, bởi vì cô gần nhất luôn luôn cũng là ban đêm mới đến. Ngày hôm nay lại đột nhiên xuất hiện vào sáng sớm, không khỏi làm cho hắn mừng rỡ.

 “Ngươi hôm nay có thời gian rảnh sao?” Trên màn hình đỉnh đầu của đứa con yêu nhảy ra khung chat.

Túc Khê kéo kéo tay phải hắn một cái.

Lục Hoán liền lập tức hiểu ra, sáng sớm hôm nay nàng là không có thời gian rảnh, nhưng ước chừng là không muốn bỏ lỡ lần đầu tiên mình nhập học, cho nên đặc biệt chạy đến đây bồi tiếp mình.

Trong lòng Lục Hoán cảm động, con mắt đen như mực mà trong suốt nhìn về phía hư không.

Buổi nhập học tiến hành trước hai ngày bởi vì thời tiết sáng sủa, buổi dạy chính là bắn tên, tại hồ nước có nghiên mực bên cạnh Thái học viện, nhóm Hoàng thế tử đứng thành một hàng, được thiếu phó kỵ xạ yêu cầu phải tùy tiện bắn trúng con cá trong hồ nước cùng với chim bay trên bầu trời.

Lục Hoán lúc trước ở trên núi Thu Yến một lần làm nên danh tiếng, sau đó tiến vào Thái học viện, xem như là thư đồng của Ngũ hoàng tử, liền tránh né được mũi nhọn, nỗ lực bảo trì số tên bắn trúng ít hơn so với các vị Hoàng tử.

Nhưng mà, mặc dù ít hơn các vị Hoàng tử, nhưng lại so với đám thế tử kia lại bỏ xa rất nhiều.

Tính cách Ngũ hoàng tử thích liều lĩnh tranh công, đối với hắn hết sức hài lòng, càng ngày càng cảm thấy so với thư đồng của hắn lúc trước là một tay trói gà không chặt cả ngày chỉ biết chi, hồ, giả, dã còn mạnh hơn nhiều. Thế là tiện tay thưởng cho Lục Hoán một vài thứ.

Lục Hoán thờ ơ nhận lấy ban thưởng.

Chờ cho đám Hoàng thế tử sau khi đã tề tựu đông đủ đến trường, hắn đem mấy mũi tên rơi tán loạn trên mặt đất nhặt lên, tùy ý đi về phía trước hai bước, tiện tay ném một cái, tinh chuẩn không sai lệch một li đem mũi tên kia ném vào phía nghiên mực trong hồ nước mà ở đó có cái sọt đã đựng tên sẵn.

Thái tử đã quá tuổi đến Thái học viện, chỉ có thái sư chuyên môn dạy bảo hắn. Bởi vậy Thái học viện này liền chỉ có mấy vị Hoàng tử khác cùng với một vài nhóm đích thế tử Vương Hầu.

Đám thế tử cùng đám thư đồng nhao nhau kết giao với Hoàng tử, mà ở giữa thì cuồn cuộn sóng ngầm lẫn nhau.

Các thế lực trong kinh thành phân chia hơi phức tạp, đám người đi học này mặc dù cũng đều chỉ là thiếu niên, nhưng mà đã có chút tâm nhãn.

Lúc trước hai huynh đệ Lục Dụ An cùng Lục Văn Tú của Ninh Vương Phủ mặc dù cũng có tư cách tiến vào Thái học viện nhập học, nhưng mà hai huynh đệ vẫn luôn chỉ có thể ở phía sau học dự thính, không được nhận làm thư đồng, lại không cạnh tranh nổi với đám thế tử khác, liền căn bản không có cùng với mấy vị hoàng tử khác có cơ hội kết giao.

Bây giờ hai người một kẻ què chân, một kẻ dưỡng bệnh phong hàn, đều không có biện pháp đi học, đang nằm trong Ninh Vương Phủ mà đối với Lục Hoán hận đến nghiến răng.

Vốn dĩ là Lục Văn Tú không thích đi Thái học viện nhất, có thể cáo bệnh được bao lâu liền cáo bệnh bấy lâu. Nhưng mà hiện tại thấy Lục Hoán có thể đi vào Thái học viện, hắn ta ngược lại là giãy đành đạch muốn rời giường.

Đương nhiên, hiện tại hai huynh đệ này đã không phải là chuyện đáng để Lục Hoán cần để ý nữa.

Hắn thu thập xong túi vải, thời điểm hướng về cánh cổng Thái học viện mà đi đến, chợt nghe vài tiếng chuông ở một góc vang lên.

Hắn cảnh giác nhìn sang.

Ở ngoài màn hình lúc này Túc Khê đang mở ra màn hình điện thoại di động, đặt trước bàn làm bài tập, nghe thấy động tĩnh này, cũng ngẩng đầu giương mắt nhìn.

Chỉ thấy mấy tên thế tử đứng đầu, mang theo mấy cái thị vệ, đang đánh một vị thiếu niên ước chừng mười lăm mười sáu tuổi.

Vị thiếu niên kia ở trên màn hình nhìn trắng trắng mập mập, sắp đem quần áo xanh làm cho rách bươm, nhưng nhìn lại vô cùng uất ức, đầu tóc rối bời, mặt mũi bầm dập, khóc lóc xin tha thứ, bị mấy tên so với hắn gầy hơn rất nhiều vây lại một chỗ dùng tay đấm chân đá.

Có chuyện gì sao? Bắt nạt trong Thái học viện?

Từ giao diện Túc Khê đã rất nhanh nắm được giới thiệu nhân vật.

Hóa ra người bị đòn là con trai của Thái úy, tên là Vân Tu Bàng.

【Vân Tu Bàng: Con út của Thái úy. Vai trò: Tạm thời chưa có. Mưu trí: Tạm thời chưa có. Võ lực: Tạm thời chưa có. Bối cảnh lợi ích: Tạm thời chưa có】

【Tại Yến quốc, Thái úy là đảm nhiệm chức vụ Xu Mật võ viện, là đại quan nhất phẩm, nhưng mà ba tháng trước, Vân Thái úy vì không làm tròn trách nhiệm, phạm vào lỗi lớn, bị Hoàng đế xử phạt đến Liễu Châu làm Thứ sử, chức vụ này tạm thời trống chỗ. Mà người một nhà của Vân Thái Úy vẫn lưu lại ở kinh thành, hai đứa con trai của hắn liền trở thành chó chết đuối, bị người khi dễ.】

【 Vân Tu Bàng có thể trở thành bằng hữu của Nhân vật chính, nếu như tiến lên cứu viện, sẽ mở ra nhiệm vụ chi nhánh, xin hỏi có muốn tiếp nhận cái này để lựa chọn nhiệm vụ chi nhánh không?】

Đợi đã, tiểu Vân mập mạp này nhìn thì không có gì cả, giá trị vũ lực cùng mưu trí tất cả đều là con số 0, cứu được hắn ngoại trừ chọc đám thế tử kia, có thể có được chỗ tốt gì nha?! Tự tìm phiền phức sao?!

Nhưng mà tiểu mập mạp này đột nhiên có tên, mà không phải là bằng hữu Giáp, khiến cho Túc Khê cảm thấy hắn có phải hay không là một cái NPC mấu chốt.

Nếu không thì vẫn là nên lặng lẽ cứu một chút?

Nghĩ đến đây, cô đẩy tay đứa con yêu.

Lục Hoán biết quỷ thần đang ở bên cạnh mình, hẳn là cũng nhìn thấy màn này, liền thấp giọng hỏi: “Ngươi hy vọng ta cứu hắn?”

Túc Khê đụng đụng tay trái hắn.

Lục Hoán ngược lại là không có cự tuyệt, mà là bước nhanh đến cánh cổng Thái học viện, tiện tay nhặt lên mấy cục đá, tiếp đó liền trở tay ném đi.

Chỉ nghe thấy hai tên thế tử thị vệ gác chuông bên trong kêu to oa oa, đau đến chửi cha chửi mẹ, một lát sau ôm đầu vọt ra.

Nhưng mà Lục Hoán đã sải bước biến mất.

Chờ cứu được tiểu tử kia, Lục Hoán đã đi đến trên đường phố.

Hắn tất nhiên cũng cảm thấy tên tiểu tử kia thật đáng thương, nếu như quỷ thần không có mở miệng trước đó, hắn cũng động tâm tư muốn cứu giúp một chút. Nhưng mà vị quỷ thần bên cạnh hắn đã mở miệng trước, lại làm cho trong lòng hắn có chút buồn buồn vô cớ…..

Hắn cũng ý thức được chính mình cực kỳ ích kỷ — Nàng trợ giúp hắn, liền cũng có thể trợ giúp bất luận kẻ nào, nàng tốt như vậy, thấy việc nghĩa đều là phải làm.

Nhưng trong lòng hắn lại sản sinh ra lòng ham chiếm hữu kia, lại làm cho hắn tựa như là người cố tình gây sự, không muốn nàng hướng nhìn những người khác, không muốn nàng đem bất luận tầm mắt hay cảm xúc gì dành cho người khác, cho dù chỉ là lòng cảm thông.

Mấy thứ tâm tư này, Lục Hoán cũng cảm thấy xấu xí, hắn sợ để cho nàng căm ghét hắn, nên không dám bộc lộ một chút nào.

Có điều nàng cùng chính mình cùng nhau đi tới, còn quấn quanh bên cạnh mình, cái này cũng đủ để khiến cho lòng chiếm hữu kia của hắn lui đi ít nhiều.

Hắn lại tiếp tục hướng về Ninh Vương Phủ đi.

Hôm nay bởi vì Lục Hoán trở về trễ, lúc này trời đã tối, trên phố lại có tửu lầu vừa mới khai trương.

Hai tên thế tử đang từ Thái học viện trở về đang câu đối câu đáp hướng về phía thanh lâu đi vào, nhận ra hắn, lập tức cười hì hì chào hỏi: “Lục Hoán, bồi đọc Ngũ hoàng tử sao, có muốn cùng chúng ta đi vào không?”

Lục Hoán ở trong Thái học viện cũng quen biết một số người, mặc dù không được xem là bằng hữu, nhưng cùng với các vị thế tử trong kinh thành, quan lại quyền quý sau đó tất cả đều lăn lộn cũng thành ra mà quen mặt.

Hắn vừa muốn cự tuyệt, lại chỉ cảm thấy cô nương quỷ thần bên người hưng phấn mà bắt được tay áo của hắn!

Lục Hoán:……

Ở bên ngoài màn hình Túc Khê đã đặt bút xuống, con mắt phát sáng như đèn pha, chăm chú nhìn chiêu bài bên trên thanh lâu Yên Hoa Tam Nguyệt”, mẹ ơi, cách một màn hình mà cũng có thể tưởng tượng ra được bên trong có bao nhiêu mỹ nhân nha. Nếu như có thể đi vào, chờ một lúc nạp tiền vài phút, xem bản vẽ gốc, quả thực là thịnh yến thị giác mà!

Nhưng mà, đứa con yêu lại sống chết đứng tại chỗ là sao, không chịu vào trong?

Cô kéo kéo tay áo của đứa con yêu, lôi kéo gần như sứt chỉ, cơ mà đứa con yêu vẫn là không chịu nhúc nhích.

Mười lăm tuổi, ở cổ đại là có thể tiến vào thanh lâu được nha, coi như là không làm cái gì cả, đi vào có thêm kiến thức cũng không được sao?

Túc Khê nhịn không được tiếp tục túm lấy hắn.

Đứa con yêu hơi rũ đầu xuống, nhìn chăm chú lên tay áo của hắn, biểu hiện trên mặt rất bình tĩnh, thấp giọng hỏi: “Ngươi là muốn đi vào nhìn một chút sao?”

Túc Khê điên cuồng kéo bàn tay trái nho nhỏ của hắn, nhanh, mang mẹ đi vào để có thêm kiến thức!

Đứa con yêu lại mỉm cười, thập phần quan tâm, thập phần ôn nhu thấp giọng nói: “Ta không vào, ngươi nếu muốn đi, liền có thể bay vào, ta chờ ngươi ở ngoài, thời gian một nén nhang đi ra cũng được.”

Cái khung chat này vừa nhảy ra, Túc Khê liền định buông tay áo của hắn ra, tự mình đem màn hình quẹt một cái muốn tiến vào bên trong xem có những mỹ nữ nào.

Nhưng mà chỉ thấy lúc này, trên màn hình cùng lúc cô quẹt giao diện tựa như nhanh chóng nhảy ra một khung trắng cực lớn, trực tiếp đem màn hình bao phủ.

–“Ngươi dám.”

–“Ngươi dám.”

–“Ngươi dám!”

Túc Khê: “……”

Hai chữ to lớn nhanh chóng lấp đầy màn hình, chấn động đến mức khiến cho tay Túc Khê run một cái, tâm trạng háo hức muốn vào thanh lâu lập tức liền bị dọa sợ mà suy sụp.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Túc Khê (khóc lóc om sòm lăn lộn): Ta muốn tuyển phi!

Đứa con yêu: Nơi này có 3 cái đứa con yêu, đứa con yêu Vàng, đứa con yêu Bạc, đứa con yêu Đồng, xin hỏi ngươi muốn chọn cái nào?

Túc Khê:……

 

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

One comment

  1. Hải Huyền Linh Hạ
    Hải Huyền Linh Hạ

    Truyện hay ghê lun á, mik vừa ms về nhà là lao đầu vào đọc ngay lun ^ ^

Leave a Reply

error: Content is protected !!