Chương 40. Làm đại sự
Lão phu nhân lúc trước đối với Lục Hoán có chuyện không bao giờ hỏi đến, nhưng kể từ khi Lục Hoán tiến vào Thái học viện, trở thành thư đồng của Ngũ hoàng tử, từ cửu phẩm sau đó, Lão phu nhân lại mỗi ngày chạng vạng tối đều vội vội vàng vàng mà cho người gọi Lục Hoán mời đến.
Đương nhiên là muốn hỏi tình huống Lục Hoán cùng các vị Hoàng tử kết giao rồi.
Ninh Vương Phủ xuống dốc đã lâu, những năm gần đây ở trong triều đình giãy giụa, đã sớm trở thành phủ đệ mà các vị quan viên trong triều căn bản vốn không thèm lui tới. Từ nhiều năm trở lại đây môn khả la tước*, không người hỏi thăm.
*门可罗雀 [Ménkě luóquè]: Nghĩa là trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, nhưng về sau câu thành ngữ này được diễn tả tình trạng cửa lạnh, ít khách.
Điều này đối với người đã từng xuất thân từ gia tộc huy hoàng như Lão phu nhân mà nói, tự nhiên căn bản là một việc không có cách nào chịu đựng được!
Bây giờ bà thật vất vả từ trên người Lục Hoán thấy được chút hy vọng, đấu tranh phải bắt đầu giả vờ là một vị trưởng bối tốt tính quan tâm đến việc học của đứa cháu thứ.
Thậm chí còn đặc biệt ở bên trong Ninh Vương Phủ mở ra một mảnh vườn, tên là Tĩnh Viên, ban thưởng cho Lục Hoán để cho hắn làm thư phòng.
Tâm tư của Lão phu nhân, Trữ vương phu nhân cùng với hai huynh đệ Lục Dụ An tất cả đều nhìn ở trong mắt, âm thầm mà tức nổ phổi, lòng đố kỵ bộc phát, nhưng lại không thể làm gì được Lục Hoán.
Có điều, ở bên trong Ninh Vương Phủ có Lão phu nhân coi trọng, ở bên ngoài Ninh Vương Phủ, nhưng mà lại không có nha.
Ngày hôm đó, Trữ vương phu nhân đứng dưới mái hiên thì trời bắt đầu mưa, chính là cơn mưa xuân đầu mùa, liền hỏi ma ma Giáp bên người: “Đoạn thời gian trước phụ thân có phụng mệnh đi Vân Châu giám sát hành cung, mấy ngày này có thể đã trở về?”
“Bẩm phu nhân, Thượng Quan Học Sĩ hôm qua vừa mới trở về, bởi vì trở lại muộn, nên không có phái người tới thông tri cho ngài, sáng sớm hôm nay liền lên triều diện Thánh, bây giờ nghĩ lại cũng đã đi đến Thái học viện.”
Trữ vương phu nhân không biết nghĩ đến điều gì, thần sắc trên mặt toát ra mấy phần đắc ý, móng tay bóp lại thành quyền, lạnh lùng nói: “Chuẩn bị xe ngựa thật tốt cho ta, đêm nay ta muốn trở về chỗ phụ thân nơi đó một chuyến.”
Túc Khê bồi tiếp đứa con yêu tại Thái học viện lên lớp đọc sách. Ngoại trừ mục tiêu mài mực dựng bút cho Ngũ hoàng tử, đứa con yêu là thư đồng cửu phẩm nên cũng được coi như là nhẹ nhõm.
Cứ như vậy trải qua thời gian mười mấy ngày trong thái bình.
Đứa con yêu cần cù dị thường, ngoại trừ mỗi lúc trời tối luyện công đọc sách đến đêm khuya, còn nắm chặt thời gian học tập những thứ khác. Sáng sớm canh năm, lúc trời còn chưa sáng, hắn liền đã dậy rồi, tiếp tục xem xong quyển sách đêm qua còn xem dở.
Thẳng đến khi ánh bình minh vừa ló dạng, mới vội vàng đi rửa mặt, hạ nhân từ bên ngoài viện trong tay đã cầm mấy cái bánh màn thầu, vừa đi vừa ăn, chạy như bay đến Thái học viện tiếp tục lên lớp.
Mười ngày qua, Túc Khê còn không biết hắn mỗi ngày sáng sớm canh năm gà còn chưa gáy liền đã rời giường.
Chỉ là mỗi lần online đều trông thấy quyển sách trong tay hắn lại bị lật nát một chút, lại có thêm ra rất nhiều lời phê bình chú giải chằng chịt rậm rạp, cảm thấy rất kỳ quái.
Rõ ràng tối hôm qua đứa con yêu lật qua chỉ có 1⁄3 phần, như thế nào đêm nay đột nhiên đã xem xong!
Là thời điểm mộng du mà xem xong sao?
Mà đứa con yêu tựa như là sợ cô lo lắng, cũng một mực không có nói cho cô biết, thẳng đến khi Túc Khê bên này đã đến cuối tuần rồi, ở trong game là lúc sáng sớm, làm một cái tập kích bất ngờ, mới biết được hóa ra đứa con yêu vậy mà cần cù đến nước này!
Đơn giản để cho mẹ già cảm thấy mặc cảm mà!
Túc Khê không biết đứa con yêu vì cái gì mà nỗ lực như vậy, chỉ cảm nhận được, mười mấy ngày nay, khuôn mặt bánh bao sữa của đứa con yêu qua đường phác họa giản lược đã trở nên gầy gò rất nhiều, đã biến thành một cái bánh bao sữa mỏng gầy.
Tối hôm đó, cô liền nhịn không được mà để cho đứa con yêu dừng lại thư giãn một tí, trước tiên khoan hãy vội học tập, đi cưỡi ngựa ra ngoại thành nha.
Lục Hoán cảm giác ngọn gió kia như đang lưu lại ở giữa hàng lông mày của mình, nàng phảng phất tựa như là muốn ấn vào Huyệt tình minh* của mình, liền không tự chủ được để cuốn sách xuống, bên vành tai lại đỏ hồng.
*睛明穴 [Jīngmíng xué]: Huyệt này có tác dụng giúp mắt sáng hơn nên gọi là Tình minh (Theo Trung Y Cương Mục). Ngoài tên gọi tình minh, huyệt đạo này còn được người xưa gọi bằng những tên gọi khác như lệ khổng, lệ không, mục nội tý hay tinh minh.
Trước đây Lục Hoán một lòng muốn đạt được càng nhiều kiến thức, đơn giản là muốn sớm ngày thoát khỏi khốn cảnh của mình tại Ninh Vương Phủ.
Nhưng hiện tại hắn mất ăn mất ngủ, lại càng nhiều hơn chính là vì để sớm ngày trở nên mạnh hơn. Có năng lực, còn có biện pháp vì nàng tìm được một cơ thể thích hợp, để cho nàng một ngày kia không cần như dạng thế này bay tới bay lui.
Trừ cái đó ra, trong vũng nước sâu kinh thành, bốn bề đều là minh thương ám tiễn, hắn phải có đầy đủ năng lực tự vệ, sau này mới có thể bảo hộ được nàng.
Hắn dậy sớm để nhìn mấy quyển sách kia sở dĩ là giấu diếm nàng, bởi vì tất cả đều là một chút sách giảng thuật phương pháp quỷ thần ký thân.
Trước khi còn chưa tìm được biện pháp, Lục Hoán nghĩ trước tiên không nên nói cho nàng, đợi tìm được biện pháp kia, lại cho nàng một cái kinh hỉ.
Túc Khê đương nhiên không biết nhân vật nhỏ trong game đã nghĩ xa đến như vậy, trong lúc cô làm bài tập, vẫn còn đang trong suy tư làm như thế nào hoàn thành nhiệm vụ thứ bảy nhận được sự thưởng thức của Trấn Viễn Tướng Quân.
Cô còn thừa dịp đứa con yêu đi luyện công, đi ra ngoài phố xá dạo qua một vòng, xem có thể tìm thấy được hay không một cánh cửa đột phá.
Mà đúng lúc này, đột nhiên trông thấy trên đường gần đó có một cái cột thông cáo, một đám nhân vật chibi vây quanh, đang đứng trước thông cáo được dán lên mà nghị luận ầm ĩ.
Túc Khê mượn ưu thế của người chơi game, trực tiếp đem cột thông cáo zoom to lên, lập tức nhìn rõ ràng tờ thông cáo kia là viết cái gì.
Hóa ra là gần đây vùng phương Bắc bởi vì sương giá tai hại cùng nạn hạn hán mà sinh ra bạo loạn, nước láng giềng lại nhìn chằm chằm. Trong khi đó binh lực của Yến quốc lại không đủ, phủ Trấn Viễn Tướng Quân đang phụng mệnh chiêu binh. Việc chiêu binh chính là làm một cái cảnh cáo cho nước láng giềng, cũng đồng thời vì tiến đến việc dẹp loạn mà làm công tác chuẩn bị.
Những đám binh nhì chiêu binh này tiến vào quân đội, rõ ràng cũng chỉ là lính quèn tiểu tốt, căn bản không có trực tiếp tiếp xúc với Trấn Viễn Tướng Quân.
Đứa con yêu đã không phải là đứa con thứ ngày xưa của Ninh Vương Phủ, mà nay dù sao cũng là thư đồng cửu phẩm của Ngũ hoàng tử, chắc chắn không cần thiết phải thông qua đường dây này tiến vào quân doanh.
Nhưng Túc Khê vẫn là thừa dịp đám nhân vật nhỏ chibi đang vây quanh ở bên kia mà không chú ý, xé một tờ giấy thông cáo, đen màn hình di chuyển đến trong phòng của đứa con yêu, “ba” – Vội vã đem thông cáo đập một cái trên bàn cho hắn nhìn.
Đứa con yêu đang viết phê bình chú giải liền dừng bút lông lại, nhìn lướt qua, nói: “Hôm qua ta ở trong tiết học, cũng nghe đồn tin tức phủ Trấn Viễn Tướng Quân có chiêu binh, gần đây vùng Bắc biên cương tai họa liên tiếp phát sinh. Nếu như ta nghĩ kiến công lập nghiệp, hoàn toàn chính xác hẳn là nên tiến đến, đây hẳn là biện pháp nhanh nhất sớm có chỗ đứng trong triều đình. Chỉ là, biện pháp thông qua chiêu binh tiến vào quân doanh cũng không quá thích hợp, đường vòng quá dài.”
Túc Khê cùng hắn nghĩ là giống nhau.
Túc Khê có chút đau đầu, nhiệm vụ thứ bảy này vốn là không có cách nào tiến triển.
Liền nghe đứa con yêu lại nói: “Tuy nhiên, mấy ngày trước đây ta có nghe nói chức vụ Binh Bộ Viên Ngoại Lang có một chỗ trống, chức vị này là Ngũ phẩm, ngược lại là thập phần thích hợp. Nhưng Trấn Viễn Tướng Quân cùng Binh Bộ Thượng thư đối với Ninh Vương Phủ ấn tượng cũng không tốt, nếu như không có người tiến cử, muốn tiến vào bộ binh, xem ra là rất khó khăn.”
Túc Khê không nghĩ tới đứa con yêu tiến vào Thái học viện đã trải qua mười ngày, căn bản là không nhàn rỗi, đã thông qua Thái học viện mà tiến vào sân chơi của nhóm thế tử, đem mối quan hệ giữa các quan viên trong triều đình cũng nắm rõ ràng rồi.
Cô không khỏi rất bội phục, cũng bớt lo, cái này còn muốn mình phụ trợ cái gì nữa đây nha?
“Ngươi không cần phải lo lắng, ta đã có biện pháp.” Lục Hoán nhìn vào không trung, trong mắt nhàn nhạt có ý cười, “Ngươi chỉ cần bồi –”
Dường như là ý thức được ‘bồi’ một chữ này, quá mức ôn hòa cùng lưu luyến, thiếu niên, đột nhiên tai ửng đỏ, âm thanh cũng đột nhiên dừng lại.
Hắn đổi một chữ, nói: “Đi theo bên cạnh ta liền tốt.”
Túc Khê mặc dù còn không biết hắn có biện pháp nào, nhưng mà sự kiện ở miếu Vĩnh An kia, mình cũng chỉ là phụ trợ bên cạnh, chủ yếu toàn bộ cũng đều là đứa con yêu tự mình hoàn thành.
Cho nên Túc Khê đối với đứa con yêu vô cùng tin cậy.
Cô nhìn thấy bộ dáng của đứa con yêu như vậy xem ra trong lòng đã có dự tính, mẹ già lập tức tự nhiên sinh ra lòng kiêu ngạo, trong lòng cũng đột nhiên dấy lên một hồi trống trận.
Đứa con yêu, nhanh một chút gây dựng sự nghiệp nha!
…..
Kinh thành mấy ngày nay liền mưa to không dứt, trong trang trại mấy cái nhà kính bắt đầu có tác dụng, các cây rau dưa nông nghiệp trồng ở bên dưới bắt đầu nhanh chóng nảy mầm.
Mà Túc Khê thỉnh thoảng đem giao diện di chuyển qua, tiện tay giúp đỡ xới đất, từ trong cửa hàng mua một chút phân bón có hiệu quả trăm phần trăm mà rắc vào.
Đứa ở Mậu mỗi ngày đều đang kinh ngạc vì cái gì mà mấy cây rau dưa nông nghiệp trong cái lều lớn so với các trang trại khác sinh trưởng càng thêm kinh người, thế là không thể không tìm đến Lục Hoán thỉnh cầu một chút ngân lượng, từ mười 13 cái công nhân thuê thêm thành hai mươi sáu người.
Trang trại bên kia đang vận hành tốt đẹp, mà Lục Hoán ở bên này, cũng bởi vì trời mưa to, không có cách nào ra ngoài cưỡi ngựa bắn tên, Thái học viện truyền dạy các hạng mục cũng có điều chỉnh, ngày hôm đó truyền dạy là lễ nghi cung đình.
Cái môn học này thập phần nhàm chán, ngoại trừ Nhị hoàng tử điệu thấp lại tuân thủ quy tắc, cùng với nhóm thế tử không thể không đến học, thì Tam hoàng tử ham chơi háo sắc cùng Ngũ hoàng tử tự cao tự đại luôn luôn là cúp tiết.
Ngũ hoàng tử mặc dù không đến, nhưng Lục Hoán được xem như là thư đồng của Ngũ Hoàng tử lại nhất thiết phải đến, đem bài tập ghi lại vào quyển sách, đến lúc đó đưa cho Ngũ hoàng tử.
Đám thế tử cùng với đám con em quan lại có dự lớp thì cũng đều say giấc nồng, ngược lại là Lục Hoán của Ninh Vương Phủ nơi đó có ghi chép.
Đoạn thời gian này, mấy vị học sĩ tại Thái học viện đều phi thường yêu thích thư đồng của vị Ngũ hoàng tử, bởi vì cần cù lại thông minh, cho dù cái gì cũng đều đối đáp lưu loát.
Nhưng hôm nay tình huống lại tựa hồ có phần không giống.
Mấy vị thế tử đang ngủ ngon chợt nghe trên bục giảng bỗng nhiên bị vỗ một cái, Thượng Quan Học Sĩ truyền thụ lễ nghi bên trên sắc mặt tái xanh, nói: “Lục Hoán, ngươi đi ra ngoài cho ta!”
Đang viết bài tập ở bên ngoài màn hình Túc Khê cũng bị dọa sợ hết hồn, phát sinh cái gì?
Cô kéo tay áo đứa con yêu.
Tròng mắt Lục Hoán, hướng vào ống tay trái của mình mà liếc mắc nhìn, ra hiệu không đáng ngại.
Hắn nâng đôi mắt lên, nhìn về phía vị Thượng Quan Học Sĩ đang đứng trên bục giảng kia, trong con ngươi đen nhánh như mực có mấy phần lãnh ý, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu lộ gì, cũng không phản bác, trực tiếp đi ra đại sảnh bên ngoài.
Bên ngoài trời còn đang mưa rất to a!
Mấy vị thế tử không biết đột nhiên chuyện này là như thế nào, có một người không tiếp tục ngủ nữa ghé tai vào người bên cạnh nói: “Thượng Quan Học Sĩ ở bên trên mới vừa nói Lục Hoán nộp lên chính là tờ giấy trắng, cho nên giận tím mặt, phạt hắn ra ngoài trời mưa.”
“Cái này sao có thể, ngươi với ta cũng nộp giấy trắng đấy thôi, riêng Lục Hoán thì không có khả năng nộp giấy trắng. Nếu hắn làm bài, thì bài thi nhất định là hoàn mỹ vô khuyết.”
Một người khác thần thần bí bí thầm nói:“ Lúc trước hai vị thế tử Ninh Vương Phủ tới Thái học viện cùng chúng ta nghe học kia một tên thì bình thường một tên thì ngu xuẩn, còn tam đệ của bọn họ tuy là con thứ, nhưng lại thông minh hơn người, đại khái là tất cả trí thông minh của Ninh Vương Phủ đều tập trung vào trên người đứa con thứ này đi”.
Có một vị đồng học suy nghĩ một chút, đầu óc xoay chuyển tương đối nhanh, hướng dài cổ với hai người ngồi trước thấp giọng nói: “Các ngươi có chỗ không biết rồi nha, Thượng Quan Học Sĩ bên trên còn là phụ thân của Vương phi –”.
“Nga.” Hai người ngồi trước lúc này mới kịp phản ứng.
Cái này hóa ra là như vậy, là chuyện nhà.
Chẳng thể trách được hôm nay Thượng Quan Học Sĩ lúc đi vào vẫn nhìn chằm chằm vào Lục Hoán ngồi ở phía sau, ánh mắt tựa như là hận không thể đem hắn lột da ra vậy.
Đám thế tử mặc dù gần đây chép bài của Lục Hoán thì vô cùng vui sướng, nhưng mà đối với loại chuyện này, cũng không nói tốt được cái gì. Ai bảo bản thân Lục Hoán không biết đầu thai làm chi, đầu thai một cái lại thành một cái đứa con thứ đây?
Ai~. Lại nhìn ra ngoài đi, thấy một mình Lục Hoán lẻ loi bị đuổi ra ngoài, hai người lần trước gọi hắn đi thanh lâu đều có chút cảm thấy không đành lòng.
Mái hiên gian ngoài của sảnh đường cực kỳ hẹp, đứng như thế nào cũng đều bị xối ướt nửa người.
Nhưng mà lúc này lại không có một giọt mưa nào rơi xuống trên người Lục Hoán.
Hắn ngẩng đầu nhìn một chút, chỉ thấy trên đỉnh đầu tự nhiên xuất hiện nhiều thêm một mảnh lá cây to lớn, tựa như là một cây dù, treo ở trên mái hiên, vừa vặn đem toàn bộ nước mưa ngăn trở rơi xuống đỉnh đầu hắn.
Giọt mưa xuôi dọc theo phiến lá cây cực lớn chảy xuống, chảy thành dòng.
Lục Hoán trong lòng liền sinh ra một cỗ ấm áp.
Hắn nhận lấy tấm lá to, thấp giọng hướng về hư không giải thích: “Hai ngày trước Trữ Vương phi trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, mà vị Thượng Quan Học Sĩ kia chính là phụ thân của bà ta. Ngươi cũng đừng nâng lá, tay đau, cũng không cần ở ngoài trời mưa, đi vào đi.”
Trữ vương phu nhân đối với chuyện Lục Hoán được Lão phu nhân coi trọng, một mực hận đến nghiến răng nghiến lợi, muốn tìm cơ hội trả thù, bà ta tạm thời tìm không ra biện pháp nhằm vào Lục Hoán, liền để phụ thân của bà ta tới.
Túc Khê co kéo tay trái của đứa con yêu, ra hiệu, nha, đã biết, cô cũng đặt lá cây xuống.
Trong lòng cô có chút buồn bực, đứa con yêu ngoan như vậy, như thế nào mà lại luôn có kẻ tìm cách muốn khi dễ hắn. Hôm nay nếu không phải mình vừa vặn một bên làm bài tập một bên online, đứa con yêu chắc chắn lại phải mắc mưa.
Cô có chút đau lòng, nhưng là thấy ở dưới mái hiên, đứa con yêu hơi hơi ngước đầu, nhìn về phía mưa to, trên gương mặt bánh bao tựa như cũng không có cái gì tỏ vẻ ấm ức, mà là khoan thai cùng yên tĩnh.
Lục Hoán của mười lăm năm trước đây đã từng chịu qua vô số cơn mưa xối qua, nhưng nói ra lại có chút hoang đường cùng nực cười, trận mưa ngày hôm nay này, lại làm cho hắn cảm thấy thật khoái hoạt.
Hắn cảm nhận được quỷ thần còn ở bên cạnh hắn, nhưng mà tựa hồ bởi vì hắn bị khi dễ, mà cảm thấy buồn rầu, đều không kéo tay hắn. Hắn liền nhẹ giọng nói: “Ngươi yên tâm, ta tự có biện pháp, trở về sẽ nói với ngươi.”
Có biện pháp cái rắm ý, Túc Khê ở bên ngoài màn hình đem giao diện dịch chuyển đến bên trong sảnh đường, nhìn thấy tên lão đầu tử Thượng Quan Học Sĩ kia còn đang ở trên bục giảng làm ra vẻ đứng đắn nói cái gì mà lễ nghi chi đạo, đã cảm thấy lửa nóng một bụng, mặc kệ đứa con yêu có biện pháp nào, cô trước tiên muốn giáo huấn cái ông lão này một trận.
Thượng Quan Học Sĩ ở bên trên đang muốn truyền thụ một phần nội dung tiếp theo, đuôi lông mày bỗng nhiên giật giật, cảm giác trên đỉnh đầu có cái gì phát ra tiếng “két két”.
Ông ta vô thức ngẩng đầu, con ngươi lại lập tức đột nhiên rụt lại, chỉ thấy mảnh ngói trên đỉnh đầu không biết là mấy ngày nay mưa to đè phải nên lung lay sắp đổ hay là như thế nào, tóm lại thật là vừa đúng lúc, xà ngang trên đỉnh đầu của hắn đột nhiên không chịu nổi trọng lượng của một mảnh ngói.
“Phanh –” Miếng ngói lưu ly đột nhiên lốp bốp rơi xuống, suýt chút nữa hù chết ông ta, quát to một tiếng hướng về phía bên cạnh né tránh, nhưng mà bị đẩy một phát, tránh không kịp, bị đập vào đầu.
Sau khi mảnh ngói rơi xuống, mưa to ở bên ngoài nhất thời theo khoảng trống mà nện theo, trong nháy mắt đem tro bụi do mảnh ngói để lại trên người ông ta rửa sạch, lại đem hắn xối một trận ướt như chuột lột.
Hắn suýt chút nữa bị đập cho hôn mê bất tỉnh.
Lần này, đám thế tử đang ở sảnh đường muốn ngủ cũng không ngủ được nữa, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một màn trước mắt này.
Có người vội vàng kêu lên: “Nhanh truyền Thái y! Thượng Quan Học Sĩ ngất rồi!”
Bên trong sảnh đường loạn thành một bầy, Lục Hoán ở bên ngoài vẫn đứng ở đó, cho dù không vào trong, cũng biết có chuyện gì phát sinh. Hắn nỗ lực giữ cho thần sắt trên mặt không nhuốm ý cười, nhưng mà rất nhanh vẫn không nhịn được, thế là từ khóe mắt cho đến đuôi lông mày cũng tràn ra.
Chính hắn sớm đã hình thành thói quen bị những thứ như thế này làm khó dễ, cũng không muốn phải khuất phục, mà là đã nghĩ biện pháp khác, trừ bỏ hậu hoạn.
Nhưng nàng tựa hồ mỗi lần đều phá lệ mà đau lòng vì hắn, phá lệ thay hắn phẫn nộ, lập tức liền muốn thay hắn trả đũa.
Bây giờ nghĩ lại, trước đây chuyện hai cái hạ nhân bên trong Ninh Vương Phủ ở Hậu trù phòng nháo có quỷ, rồi lại chuyện Lục Văn Tú chẳng hiểu sao lại đẩy Lão phu nhân rơi vào trong suối, chỉ sợ cũng là một tay nàng thay hắn giáo huấn những người kia.
Cỗ ấm ám trong lòng Lục Hoán mỗi lúc một sinh sôi, không khỏi thấp giọng hỏi: “Ngươi ở đây bên trái ta, hay là bên phải?”
Ở bên ngoài màn hình Túc Khê xử lý xong lão đầu tử khi dễ đứa con yêu kia, mới đem màn hình di chuyển đến bên ngoài sảnh đường, thấy đứa con yêu tự hỏi mình như vậy, cô liền tùy tiện giật giật tay trái của đứa con yêu.
Tiếp đó chỉ thấy đứa con yêu đem tấm lá cây to lớn kia từ tay phải đổi sang tay trái, hơn nữa hướng bên trái mà đưa ra, tựa như là hai người thật sự đang cùng đứng dưới ô vậy.
Cô: “……”
Đứa con yêu đáng thương của mẹ, nhưng mẹ già cũng không có đứng dưới ô dù nha.
Đứa con yêu hướng nhìn về bên trái, phảng phất như ngắm nhìn một người đang tồn tại trong hư không.
Không biết như thế nào, dường như là cảm thấy có hơi áp sát quá gần, hai tai hắn dần nhiễm lên mấy phần đỏ ửng.
Thế là hắn lại tiếp tục kéo căng vẻ mặt, chân nhỏ lặng lẽ xê dịch, hướng về bên phải đứng một chút. Tiếp đó ngẩng đầu ưỡn ngực, cố hết sức để cho mình trở trên anh tuấn hơn một chút.
Túc Khê: “……”
Cứ như vậy, đứa con yêu không cẩn thận lại có một nửa bên tay áo bị nước mưa xối đến, nhưng hắn cũng không thèm để ý.
Nội tâm Túc Khê có chút sầu muộn, thời điểm lúc trước một hỏi một đáp, cô không cẩn thận nói dối đứa con yêu, để cho hắn nghĩ rằng mình là quỷ bồi bên cạnh hắn.
Trước kia Túc Khê cảm thấy không có gì, dù sao mình đích xác là vẫn luôn bồi ở bên cạnh hắn, ở bên ngoài màn hình, cùng quỷ thần cũng không có cái gì khác biệt.
Nhưng mà thẳng cho đến gần đây, Túc Khê lặng lẽ phát hiện, đứa con yêu bắt đầu đọc qua một chút sách 《 Bói Toán Vấn Linh》, dường như là muốn tìm cách thay cô ký thân……
Thời điểm Túc Khê nhìn thấy, liền sợ hết hồn.
Hắn hiện tại vui vẻ, là bởi vì trong lòng còn có ký thác, cho là có một ngày có thể làm cho cô xuất hiện ở trước mặt hắn.
Chỉ khi nào, một ngày kia hắn phát hiện rằng cái này căn bản là không thể, có thể hay không tất cả khát vọng của hắn đều vỡ vụn?
Túc Khê có chút bất an, nhưng mà cố gắng hết sức trước tiên không thèm nghĩ đến chuyện này nữa, trước mắt còn có nhiều sự tình khẩn cấp muốn làm hơn.
Thượng Quan Học Sĩ này cùng Trữ vương phu nhân đã thông đồng với nhau, chỉ sợ sẽ không như vậy mà bỏ qua, mà nhiệm vụ thứ bảy là đứa con yêu muốn thu được sự thưởng thức của Trấn Viễn Tướng Quân cũng tạm thời còn chưa có tin tức, còn có một đống chuyện lớn cấp bách còn phải giải quyết nữa.
Cô đợi đứa con yêu tan học, chống đỡ ô dù giấy dầu cùng trở lại trong củi viện, sau đó liền nhanh đem bút giấy cùng nghiên mực mở ra trên bàn, tiếp đó kéo kéo ống tay áo của đứa con yêu, ý là muốn hỏi cái biện pháp mà ở Thái học viện hắn có nói đến, là cái biện pháp gì? Mau nói cho cô nghe.
Lục Hoán ở trên trang giấy viết xuống mấy chữ “Thượng Quan”, “Liễu Châu”, “Vân Châu”, hướng về phía bên cạnh nói: “Ngươi có biết Thượng Quan Học Sĩ một thời gian trước cũng không có đến Thái học viện nhậm chức, là đã đi làm cái gì không?”
Túc Khê không biết, cô dự định mở hệ thống ra tra một chút, nhưng mà chỉ thấy đứa con yêu tiếp tục nói: “Hắn vốn là xuất thân chủ sự Công bộ*, ba tháng trước, Hoàng thượng muốn xem tuyết Vân Châu, cho nên ra lệnh hắn đi Vân Châu giám sát việc xây dựng hành cung đi.”
*工部 [Gōng bù]: Là tên gọi của một cơ quan hành chính thời phong kiến tại các nước Đông Á, như Trung Quốc, Việt Nam, tương đương với cấp Bộ ngày nay. Đứng đầu Công bộ là Thượng thư. Công bộ có chức năng trông coi việc xây dựng thành lũy, đắp đê, xây dựng cầu cống đường sá, việc thổ mộc, tu sửa các công trình khi cần thiết, xây dựng cung điện, lăng tẩm cho các vua chúa.
“Vân Châu vốn dĩ là vùng đất quanh năm tuyết đọng, muốn xây dựng hành cung, không dùng đến 3 tháng. Mà thời điểm hắn hồi kinh, còn sai người đưa một chút đặc sản Vân Châu tới Ninh Vương Phủ, cho Trữ Vương phu nhân.”
Túc Khê lơ ngơ, không biết ở trong đó có dây mơ rễ má gì, nhưng mà vẫn tiếp tục nghe đứa con yêu ở trong màn hình phân tích.
Khung đối thoại của đứa con yêu tiếp tục nhảy ra, hắn nói: “ Hắn đi xây dựng hành cung, bản thân hắn đây là một cọc đại sự, trong triều đình ắt có thưởng, qua trận này có thể còn muốn thăng quan tiến chức, hắn khi trở về nếu như rêu rao một chút, thì sẽ đưa tới một chút đồ trang sức châu báu quý trọng, ngược lại còn phù hợp với tác phong nhà mẹ đẻ của Trữ vương phu nhân. Nhưng mà lần này hắn đưa tới chỉ là một rương nấm đặc sản Vân Châu.”
Túc Khê hoàn toàn hiểu rõ, sự tình xảy ra khác thường tất có biến.
Đứa con yêu kết luận, nói: “ Chỉ có một nguyên nhân, hắn từ bên trong công trình hành cung Vân Châu, nhất định có chỗ tham ô, cuỗm lấy tiền tài, lúc này mới không muốn rêu rao làm việc. Mặc dù không biết tham ô bao nhiêu, không biết số lượng lớn nhỏ như thế nào, nhưng Phương Thượng Quan tuyệt đối là không sạch sẽ.”
Thế nhưng là, Túc Khê lại suy nghĩ, mặc dù có phỏng đoán này, thì làm sao mượn được chuyện này, trên triều đình đem Phương Thượng Quan xử tội chết đây.
Phảng phất tựa như đoán ra được nghi hoặc trong lòng cô, đứa con yêu lại nói: “Chuyện này đương nhiên không thể mượn từ tay của ta, ta nếu như là đi cáo tri cho Ngũ hoàng tử, lấy bản tính của Ngũ hoàng tử thích lập công, tất nhiên sẽ lập tức cáo tri cho Hoàng thượng đi thăm dò. Ta nếu như cáo tri cho Nhị hoàng tử, lấy tính cách cong cong quẹo quẹo luồn lách, chuyện này tất nhiên sẽ kéo dài đến mấy tháng. Bởi như vậy, sớm muộn gì sẽ khiến cho mọi người biết là ta nghi ngờ Thượng Quan Phủ. Chúng ta cần thiết phải mượn tay một người hiện có yêu cầu cấp bách là lập nên đại công mà trở mình. Nhanh, hiểm, chuẩn.”
Trong nội tâm Túc Khê nghĩ, đứa con yêu cùng với mấy vị hoàng tử ở chung cũng chẳng qua mới có mấy ngày, ngược lại là đem tính khí của các vị hoàng tử mà nắm rõ hoàn toàn.
Mà một chuyện xác thực nhất đó là nửa phần quan hệ cũng không thể cùng đứa con yêu dính dáng đến, nhất định phải có một người phát hiện ra chuyện này.
Đứa con yêu vừa chỉ chỉ hai chữ “Liễu Châu” trên tờ giấy, hướng với phía bên cạnh mà mỉm cười.
Hắn nói:“ Liễu Châu cách Vân Châu rất gần, một đoạn thời gian trước Thái úy chính là bị giáng chức đến Liễu Châu làm Thích Sứ. Hắn ta nếu như là bắt đầu nghi ngờ chuyện này, tất nhiên sẽ đi thăm dò, đi đến Vân Châu, vừa đi vừa về chẳng qua cũng chỉ mất có hai ngày, trong vòng ba ngày, chuyện này liền có thể có kết quả.”
“Nhưng Vân Thái Úy tuyệt đối sẽ không vô cớ mà đi đến Vân Châu, nếu chúng ta tùy tiện viết thư cáo tri, lấy tính cách ngờ vực vô căn cứ của hắn, cũng sẽ không tin tưởng. Còn cần một cái biện pháp đem hắn dẫn tới Vân Châu đi.”
“So với việc để hắn trực tiếp tới, thì tiểu nhi tử Vân Tu Bàng của hắn ngược lại là không có đầu óc gì, nếu như là một phong thư gửi đến, trước tiên dụ Vân Tu Bàng đi đến Vân Châu, lại để cho Vân Thái Úy biết con trai mình đã tới Vân Châu, hắn tất nhiên sẽ tiến đến đón người.”
“Đến lúc đó, chỉ cần để cho hành cung thoáng đổ sụp một chút, liền có thể khiến cho hắn phát hiện ra chuyện này.”
“Hắn một khi phát hiện ra chuyện này, vì phần công lao này, vì để phục chức, tất nhiên sẽ ra roi thúc ngựa hồi kinh bẩm báo chuyện này. Nếu không có sai sót gì, đến lúc đó Vân Thái Úy sẽ được phục chức, còn Thượng Quan Học Sĩ sẽ bị biếm*.”
*贬 [biǎn]: Hạ; giáng; giảm; sụt (xưa để chỉ giáng chức, nay thường dùng để chỉ xuống giá, giảm giá)
“Đợi cho Vân Thái Úy được phục chức, hắn hồi tưởng lại, có lẽ lúc này mới có thể lo nghĩ đến vì sao Vân Tu Bàng sẽ bị một phong thư giả mạo bút tích của hắn gọi vào Vân Châu đây. Nhưng lúc đó hắn đã nhận được chỗ tốt của ta, hắn cho dù biết là chúng ta làm, thì sẽ còn như thế nào.”
Túc Khê nghe xong hai con mắt liền sáng lên, nhưng cô biết, đứa con yêu lựa chọn Vân Thái Úy, tuyệt đối sẽ không chỉ là nhất tiễn song điêu*!
*一箭双雕 [yījiànshuāngdiāo]: Một công đôi việc; một mũi tên trúng hai con nhạn.
Chắc chắn còn có nguyên nhân khác!
Quả nhiên, lại nghe đứa con yêu nói: “Trừ cái đó ra, Vân Thái Úy vốn là quan nhất phẩm Xu Mật võ viện, chuyên chưởng quản việc nhậm chức của Binh Bộ, hắn có thể tìm ra một trăm loại lý do, đem ta sắp xếp tiến vào Binh Bộ Viên Ngoại Lang bên trong hiện còn một đống chức vị đang trống. Đến lúc đó hắn được phục hồi lại chức quan, chúng ta cũng nhận được mong muốn của chúng ta, há không vẹn toàn đôi bên sao?”
Cứ như vậy, chỗ xoắn xuýt của Túc Khê, như thế nào lại để cho đứa con yêu hoàn thành nhiệm vụ thứ bảy, tiếp cận sự tình của Trấn Viễn Tướng Quân, bước đầu cũng có biện pháp giải quyết!
Cô ở bên ngoài màn hình vô cùng vô cùng muốn dành một tràng pháo tay dành tặng cho đứa con yêu rồi!
Đứa con yêu trù tính sắp đặt so với trong tưởng tượng của cô còn hoàn mỹ hơn rất nhiều.
Túc Khê lúc này có chút cảm giác kích động vì làm chuyện đại sự mưu lược.
Lúc trước thu hoạch được trang trại cùng trạch viện, cô vẫn chỉ là có một loại cảm giác thỏa mãn như chú chuột hamster. Nhưng mà bây giờ càng là có cảm giác kích động của người chơi game, một khi thành công, cột nhân tài kết giao kia của đứa con yêu, làm tốt thì sẽ có thêm Vân Thái Úy.
Sau này đứa con yêu khôi phục lại thân phận hoàng tử, nếu như Vân Thái Uy không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sẽ đứng sau hỗ trợ đứa con yêu.
Tâm cô như đang nổi trống, sau khi cùng đứa con yêu thương lượng xong đối sách — Đương nhiên, cơ hồ tất cả đều là đứa con yêu phân tích, cô nghe, đồng thời thỉnh thoảng làm một chút ghi chú —
Cô liền cùng đứa con yêu chia nhau ra hành động.
……
Cô giờ đây đã mở khóa được địa đồ Hoàng cung, lấy được tấu chương có chữ viết mà Vân Thái Úy lúc trước có lưu lại. Đứa con yêu bắt chước chữ viết của Vân Thái Úy, viết một phong thư giao cho Vân Tu Bàng, xưng là Vân Thái Úy muốn gặp hắn, bảo hắn mau chóng đi tới Vân Châu.
Tiếp đến, lúc Vân Tu Bàng ở Thái học viện, đem phong thư bỏ vào bên trong túi sách của hắn.
Hiện tại Túc Khê cũng đã hiểu rõ vì sao mà vài ngày trước có nhiệm vụ chi nhánh yêu cầu cứu Vân Tu Bàng kia. Rõ ràng, lúc đó nếu như đứa con yêu lộ mặt, tự nhiên sẽ nhận được một chút tin tức của Vân Tu Bàng về Vân Thái Úy.
Nhưng đổi lại lúc đó khả năng chính là đứa con yêu sẽ bị hai tên thế tử kia ghi hận.
Nhưng mà rõ ràng, đứa con yêu rất thông minh, cho dù không có từ Vân Tu Bàng nơi đó lấy được tin tức gì, hắn cũng có thể nghĩ ra được biện pháp mà trong game vì hắn đã thiết lập xong.
Trong khoảng thời gian này cho đến nay, đứa con yêu đêm đêm chong đèn đọc sách cùng luyện công. Ở phương diện luyện công thì thể lực đã bắt đầu tích 1 điểm, phương diện binh pháp võ nghệ cũng đã tích lũy được 1 điểm. Hai cái điểm số này giúp cho điểm thưởng của Túc Khê đã tích lũy đạt đến 40, giúp cho cô vừa vặn mở khóa Vân Châu.
Mặc dù đứa con yêu đã để cho đứa ở Mậu bí mật mua người, để cho hai ngày sau lúc Vân Thái Úy đến Vân Châu, nghĩ biện pháp trong lúc xây dựng hoàn thành hành cung làm ra một điểm sai sót lớn.
Nhưng Túc Khê vẫn như cũ cảm thấy không yên lòng, cô còn đặc biệt đem giao diện di chuyển đến Vân Châu, giúp một tay.
Kế tiếp……
Túc Khê hưng phấn mà xoa xoa đôi bàn tay, liền chờ đợi kết quả.
……
Năm ngày sau, lúc Túc Khê đang tan học, mà Lục Hoán đang ở tại Thái học viện trả lời các câu hỏi trong bài thi, trong triều đình liền truyền đến một kiện đại sự.
Nói là — Vân Thái Úy tiền nhiệm từ Liễu Châu ra roi thúc ngựa trở về, cùng Hoàng thượng mật đàm, sau đó tố cáo Thượng Quan Học Sĩ tại Vân Châu đốc công mà tham ô trái pháp luật, trung gian kiếm tiền đút túi riêng, Hoàng thượng tra rõ sau đó phát hiện quả nhiên thật sự có chuyện này.
Hoàng thượng cực kỳ tức giận.
Giữa buổi sáng, Vân Thái Úy lập được đại công, phục hồi chức quan, mà Thượng Quan Học Sĩ lại bị phán hạ ngục giam, hai cái nhi tử cũng bị liên lụy, bị giáng chức hướng về quận châu xa xôi.
Mà con gái ông ta là Trữ vương phi bởi vì đã xuất giá nhiều năm, nên Hoàng thượng khoan dung, tạm không trừng phạt.
Tin tức này truyền đến, liền khiến cho đám học trò còn ở trong Thái học viện làm bài thi chấn kinh thất sắc, nghị luận ầm ĩ.
Bên ngoài cửa sổ mưa to như trút nước, Lục Hoán mặt không đổi sắc, tiếp tục làm bài.
Nhưng mà Túc Khê vừa tan học ở trên xe buýt thì cao hứng suýt chút nữa mà nhảy dựng lên, đại sự thành công! Cô có cảm giác như đang hòa vào trong đó cực kỳ mãnh liệt! Nhanh chóng mở ra màn hình, kích động kéo cổ áo sau của đứa con yêu.
Lục Hoán còn đang làm bài thi, đột nhiên cảm thấy cổ áo bị túm một chút.
Khóe miệng của hắn lộ ra ý cười có chút bất đắc dĩ.
Hắn ngừng bút, con mắt trong suốt đen như mực, ngẩng đầu, nhìn về phía hư không ngoài cửa sổ, phảng phất như nhìn về phía người bên cạnh mình.
Mặc dù hết thảy đều dựa theo kế hoạch mà tiến hành thuận lợi, làm cho hắn vui vẻ, nhưng càng làm cho hắn vui mừng hơn đó là, người bên cạnh hắn cao hứng.
Đường dài mênh mang, vừa cô tịch lại không thấy điểm cuối, Lục Hoán chưa từng có nghĩ tới sẽ có một ngọn đèn sáng cùng đi.
Hiện tại…… Hắn có.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Đứa con yêu: Thời điểm đợi nàng không có ở đây, để cho ta suy nghĩ một chút bên trái ta soái một chút hay là bên phải soái một chút. {*≧∀≦}
Túc Khê: ??? Không phải đều là mặt bánh bao sao, khác nhau ở chỗ nào sao?
Đứa con yêu:……
*Lời Team Ăn Chơi gì:
Yayyyyy, cuối cùng cũng hoàn thành một nửa chặng đường rồi, cùng high five nào mọi người ơi!!!!
( ̄∇ ̄)
← Chương trước | Danh mục truyện | Chương sau → |