Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 38

Chương 38. Hít đất + Chống đẩy

Cuối tuần này Túc Khê còn có việc, lớp thạch cao trên đùi cô không sai biệt lắm có thể tháo ra, mặc dù đi đường còn phải chú ý đến một chút, nhưng mà chậm rãi đi bộ cũng đã không thành vấn đề. Cha mẹ Túc hiện tại không ở nhà, cô và Cố Thấm còn có Hoắc Kính Xuyên đã hẹn nhau, đi trước tháo bột, sau đó lại đi dạo phố, muốn mua một chút sách tài liệu, không thể chơi game quá lâu.

Thế là sau khi đi dạo phố đèn lồng, cô liền muốn offline. Trước khi offline, cô đụng đụng vào bàn tay nhỏ của đứa con yêu, ở dưới mái hiên lấy một ít tuyết, bôi ở trên chóp mũi của đứa con yêu, trêu chọc hắn một chút.

Lục Hoán cảm thấy được mảng tuyết lạnh trên chóp mũi, đưa tay lau đi, mỉm cười nói:“Đừng lộn xộn.”

Nhưng mà lập tức, hắn nhận ra được cái gì, khóe miệng mặc dù còn ý cười, thế nhưng trong con ngươi đột nhiên nhiễm lên mấy phần cảm xúc hoảng sợ.

Mi mắt hắn bất an run lên, ngước mắt nhìn về hư không, thấp giọng hỏi: “…… Là có chuyện muốn đi sao?”

Túc Khê đụng đụng tay trái hắn.

Hắn giật mình, vẻ mặt tựa như đám người vừa mới rồi náo nhiệt sôi trào giờ rời đi chỉ còn lại căn nhà trống, có mấy phần cảm giác tịch liêu, nhưng hắn nỗ lực kiềm chế không để bị nhìn ra sự mất mát của mình, vẫn mỉm cười nói: “Như vậy, ngày mai gặp, chú ý làm việc hết thảy cẩn thận.”

Túc Khê tính toán thời gian một chút, khi mình dạo phố trở về, trong game hắn là vừa lúc buổi tối ngày thứ hai, vừa vặn có thể theo kịp tình tiết yến tiệc hoàng cung. Nói như vậy buổi tối còn có thể bồi đứa con yêu một lát, thế là cô lại đụng đụng tay trái đứa con yêu, liền đưa tay mở ra hệ thống, thoát khỏi game.

Lúc vừa thoát game, không trực tiếp tắt hẳn, mà là hình ảnh chậm rãi nhạt dần rồi trở lại giao diện trang chủ.

Do đó lúc trước đứa con yêu không biết đến sự tồn tại của Túc Khê, cho nên Túc Khê mỗi lần lên xuống online, hắn cũng đều không biết.

Nhưng lần này, lúc thoát khỏi game, Túc Khê lại ngẩn người. Chỉ thấy được màn hình dần dần trở nên ảm đạm, bóng dáng nho nhỏ của đứa con yêu, vẫn đứng ở đó trước cửa sổ. Bởi vì không biết cô từ chỗ nào rời đi, cho nên ánh mắt hắn cũng không biết nên đưa mắt nhìn nơi nào, vẫn chìm đắm vào trong hư không.

Hắn dường như là không xác định được cô đã đi hay chưa, ở lần cuối cùng cô đụng đụng tay trái hắn sau đó, vẫn đứng ngây ngốc, không nhúc nhích.

Trên màn hình bắn ra khung chat – Hắn lại hỏi một câu: “Đã rời đi sao?”

Không nhận được câu trả lời, trên đỉnh đầu của hắn chậm rãi hiện ra khung trắng –“Thế thì, ngày mai gặp nhau lúc nào đây?”

Vẫn không có bất luận phản hồi gì.

Hắn lại đứng ở nơi đó, nhìn vào hư không.

Khung trắng lại hiện ra –“Đã rời đi a.”

Hắn cụp mắt xuống.

……

Trước khi màn hình triệt để mờ nhạt, đứa con yêu vẫn là chờ ở nơi đó. Lại không nhận được bất kì phản ứng nào, xác định cô đã đi, sau đó hắn mới chậm rãi xoay người sang chỗ khác, từ cửa sổ nơi đó nhìn xem đường phố vẫn náo nhiệt như cũ.

Chỉ là lúc này, hắn đứng chắp tay, đưa lưng về phía Túc Khê, liền đã không thấy rõ thần sắc trên mặt hắn.

Túc Khê:……

Vì cái gì, cô cũng chẳng qua chỉ là thoát game mà thôi, vì cái gì mà bị nhân vật trong game làm cho cảm giác tựa như sinh ly tử biệt như vậy?!

Đứa con yêu cứ như thế này, lại khiến cho Túc Khê xúc động muốn đăng nhập vào một lần nữa rồi! Nhưng mà Cố Thấm gọi điện thoại tới, thúc giục cô nhanh ra ngoài, lực chú ý của cô lập tức bị di dời, sợ trễ hẹn, liền nhanh chóng nhảy lò cò xuống giường thay quần áo.

……

Mà ở bên này, Lục Hoán đứng ở trên lầu hai cửa hàng trang phục một lúc, nhìn trên đường phố nhà nhà đốt đèn, mới ôm áo bào mà cô chọn cho hắn vào trong ngực, cùng với một túi vải son phấn kia, đi xuống lầu.

Bên trong đèn đuốc huyên náo, hắn từ trong đám người xuyên qua, tự mình trở về Ninh Vương Phủ.

Hắn đương nhiên biết nàng cũng có việc cần hoàn thành, không có khả năng vĩnh viễn chờ đợi ở bên cạnh mình.….. Nhưng mà có lẽ bởi vì nguyên nhân vì sờ không được lại nhìn không thấy nàng, cảm giác an toàn trong lòng của hắn liền nửa điểm cũng không có.

Tựa như là đang đối mặt với hư vô, chỉ có thể bị động chờ đợi, cũng không biết nàng lúc nào sẽ xuất hiện, lại càng không biết khi nào sẽ lặng yên rời đi.

Nếu như lỡ là có một ngày, có chuyện bất ngờ phát sinh, tỷ như lần trước, ròng rã tám ngày — Thậm chí là lâu hơn, mãi mãi cũng không còn xuất hiện nữa, như vậy hắn sẽ như thế nào……?

Lục Hoán trong lòng suy nghĩ những chuyện này, trên mặt lại không biểu hiện gì ra ngoài, hắn theo thường lệ từ trắc môn trở về củi viện. Lúc trước Lão phu nhân có đem mảnh viện tử phía tây cho hắn, bảo hắn dời qua, trong viện kia có cây cầu nhỏ có nước chảy qua, có hòn non bộ giả sơn, so với trạch viện của hai huynh đệ Lục Dụ An cùng Lục Văn Túc cũng không thua kém.

Nhưng Lục Hoán cự tuyệt.

Ninh Vương Phủ đến cùng cũng không phải là nơi ở lâu dài, hắn cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới suốt đời đậu ở chỗ này, trừ cái đó ra, củi viện trong này cũng là nơi có quá nhiều hồi ức giữa hắn cùng người kia.

Hắn ngẩng đầu, nhìn đèn lồng đang lay động dưới mái hiên, trong con ngươi nhiễm một tầng ấm áp.

……

Túc Khê lại thay áo khoác nỉ màu hồng, cùng Cố Thấm khoác tay, chậm rãi đi trên phố đi bộ. Hoắc Kính Xuyên đi ở phía sau hai người mà chán đến chết lại còn mang theo sách cho hai người nữa. Đã đến giữa trưa, ba người dự định tại trung tâm thương mại tìm một chỗ ăn cơm.

“Nói mới nhớ, cậu có cảm thấy gần đây vận khí đã thay đổi tốt hơn không?” Cố Thấm nhìn thấy cô thuận lợi tháo bột, nói: “Kể từ lúc sau khi trúng thưởng vé số.”

Lúc trước Túc Khê có thể nó là xui xẻo đến cực điểm, uống miếng nước lạnh đều sẽ bị nhét kẽ răng các loại, cùng với cô đi trên đường, Cố Thấm cùng với Hoắc Kính Xuyên cũng chưa bao giờ dám để cho cô đi ở phía ngoài bên xe cộ, chỉ sợ đột nhiên xe phát sinh chuyện gì đụng vào bồn hoa rồi quét đến Túc Khê.

Nhưng từ lúc cô ở bệnh viện đi ra sau đó, loại chuyện xui xẻo như vậy lại cơ hồ không có phát sinh nữa.

“…… Hoàn toàn chính xác là thay đổi tốt hơn.” Túc Khê là người cảm giác rõ ràng nhất, nhất là trong đợt kiểm tra lớn lần này, cô thế mà không có gặp chuyện bôi đáp án thì ruột bút chì bị gãy các loại, đơn giản là ông trời mở mắt nha, để cho cô thuận lợi thi xong đợt kiểm tra này.

Cố Thấm chửi bậy một câu: “Nhà mi mỗi năm đều mặc đồ lót đỏ, hoàn toàn không có tác dụng, sao bây giờ đột nhiên đổi vận thế?”

Túc Khê đương nhiên là không có cách nào nói ra chuyện bởi vì một cái game, nói cho đám bạn tốt cũng sẽ không tin, có thể còn cảm thấy đầu óc cô có vấn đề. Dù sao thì trong điện thoại di động của bọn họ cũng không tìm thấy game này.

Ba người tìm một quán ăn đồ cay Tứ Xuyên ngồi xuống.

Cố Thấm cùng với Hoắc Kính Xuyên quyết định hung hăng nhổ chút lông dê của Túc Khê, gọi nhiều thêm mấy món ăn.

Ba người một bên tám mấy chuyện trong trường học, một bên vừa đợi món ăn được đưa lên hết. Một nhân viên phục vụ bưng một nồi lẩu cá nóng hôi hổi ra, hướng Túc Khê nói: “Người đẹp, món ăn đã chuyển hết lên, tôi xin phép đem nước lẩu cá thả xuống –”

Nhưng vào lúc này, nhân viên phục vụ còn chưa nói hết câu, lòng bàn chân cô ấy bỗng nhiên trượt một chút.

Nhìn nước lẩu cá cực nóng trong tay cô ấy sắp hướng trên bờ vai Túc Khê mà nện xuống, Cố Thấm sợ ngây người, hét lên một tiếng: “Cẩn thận!”.

Hoắc Kính Xuyên cũng lập tức đứng lên.

Con ngươi Túc Khê đột nhiên co rút, trái tim cũng vọt đến cổ họng, cuống quýt hướng về một bên khác né tránh.

Nhân viên phục vụ kia cũng sắp bị hù chết, luống luống tay chân tìm cách vãn hồi.

Thế nhưng là.

“Bịch –” Nồi lẩu cá lại đập xuống đất, mặc dù nước lẩu bắn tung tóe một chỗ, lại không có một chút nước tạt vào người Túc Khê.

Trên mặt đất bốc khói nghi ngút, một màn này phát sinh trong thời gian ngắn nhủi, các nhân viên phục vụ khác cũng không kịp phản ứng.

Thật vất vả phục hồi tinh thần, Cố Thấm nhanh chóng đứng lên, chạy đến chỗ Túc Khê bên kia, hỏi:  “Túc Khê, đã bỏng tới cậu chưa?”

Hoắc Kính Xuyên có chút tức giận, ngẩng đầu nhìn về phía nhân viên phục vụ kia: “Chị à, chị tại sao lại vậy a?!

Túc Khê kinh hồn tán đản, nhưng lắc đầu.

Vừa rồi trong nháy mắt đó, lẩu cá kia thật sự như là muốn đổ vào trên người cô, nhưng mà lại tựa như có lực nào đó lập tức quét ra. Chuyện xui xẻo phát sinh trên người Túc Khê nhiều lắm, nhưng cái này còn là lần đầu tiên, trước khi chuyện xui xẻo đang phát sinh, được ngăn bởi cơn sóng dữ — Là mấy con cá chép mang đến vận khí mà hệ thống đã từng nói tới kia sao? Sẽ giúp hóa giải vận xui?

Cố Thấm nhẹ nhàng thở ra, nói: “Cậu đây cũng quá xui xẻo rồi đấy, may mắn không có phát sinh ra chuyện lớn gì.”

Nhân viên phục vụ bưng nồi lẩu bị dọa phát khóc, liên tục nói xin lỗi: “Xin lỗi, thật sự vô cùng xin lỗi.”

Quản lý đến hòa giải, nói: “Mấy vị khách không có sao chứ?”

Hoắc Kính Xuyên thấy Túc Khê không có việc gì, mặt đen lại nói: “May mắn bạn của tôi không có việc gì.”

Túc Khê thấy nhân viên phục vụ kia sống cũng không dễ dàng gì, khoát khoát tay, nói: “Lấy một cái nồi khác, cẩn thận một chút là được rồi.”

……Hơn nữa, nói không chừng chuyện này phát sinh, cũng không phải là vấn đề của chị ấy, mà là vấn đề ở thể chất xui xẻo của mình.

Cô cũng vỗ vỗ tim, cũng lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, một cái nồi lớn như thế này, nếu như đập vào trên bờ vai chính mình, mặc dù mình ăn mặc rất dày, không đến mức bị phỏng nhưng mà lỡ như có chút dầu văng vào cổ mình, vậy thì cũng bị phồng rộp luôn đấy.

Được ràng buộc với hệ thống, gặp phải một cái game tựa như thế giới chân thật, lại trúng số, cũng đã là một chuyện rất thần kỳ rồi. Bây giờ phát sinh cái gì, Túc Khê cũng đã bình tĩnh hơn.

Cơm nước xong xuôi, cô liền cùng Cố Thấm, Hoắc Kính Xuyên chia nhau về nhà.

Trong game còn chưa đến thời gian yến tiệc hoàng cung, nhưng Túc Khê vẫn là không nhịn được muốn xem đứa con yêu đang làm cái gì. Liền lật ra sách tài liệu, một bên làm bài tập, một bên mở game.

Chỉ thấy bên trong Ninh Vương Phủ hạ nhân đang bề bộn bận bịu, chính là vì chuẩn bị cho ngày hôm nay Lão phu nhân cùng Trữ vương phu nhân tiến cung dự tiệc. Nữ nhân đi dự tiệc, thời đại nào cũng đều như thế, trước khi tham gia yến tiệc đều phải tắm rửa thay quần áo ăn mặc hơn mấy canh giờ.

Mà đứa con yêu ở bên này, mặc dù Lão phu nhân cũng phái người đến thay quần áo giúp hắn, nhưng hắn đều đem đám hạ nhân nha hoàn kia đuổi ra ngoài, hết thảy tự mình thay.

Túc Khê ở bên ngoài màn hình bắt gặp gương mặt bánh bao của đứa con yêu nghiêm túc mặc đồ, bộ dáng không gần nữ sắc, trông thật buồn cười.

Các em gái mềm mại ôn nhu cũng rất đáng yêu nha, đứa con yêu có phải hay không còn chưa có lớn lên? Ánh mắt nhìn nha hoàn tựa như nhìn tảng đá bên đường cũng không có gì khác biệt?!

…… Có điều bây giờ chuyên tâm gây dựng sự nghiệp cũng tốt, đợi đến khi tình tiết tiến triển khôi phục lại thân phận Cửu hoàng tử, còn không phải muốn bao nhiêu mỹ nhân thì có bấy nhiêu sao?

Đến lúc đó cô phải lựa chọn thật tốt, chọn nhiều mỹ nhân một chút, ngoại trừ Yến Quốc còn muốn đem Mỹ nữ dị vực ở bên ngoài tuyển thêm tới!

Trước đây Túc Khê từng thấy Cố Thấm chơi qua một cái game tên là 《Kế hoạch đại tuyển phi tử》, cô lúc đó còn nhìn xem Cố Thấm chơi, đơn giản là chơi cực ghiền, cô thích nhất là mỹ nhân dán cái lá vàng trên trán kia, Cố Thấm vậy mà không thu vào hậu cung! Ai mà có thể chịu được?! Bây giờ trong game này nhóm mỹ nhân sẽ chỉ có thể nhiều hơn chứ không thiếu, đến lúc đó sẽ chọn lựa hoa mắt luôn!

Túc Khê suy nghĩ một chút liền có chút kích động, đơn giản là nhiệt huyết sôi trào, hận không thể đẩy nhanh tình tiết kịch bản tiến triển theo hướng đó.

Có điều hiện tại, vẫn là thành thành thật thật bồi tiếp đứa con yêu đợi lớn lên. Trước tiên lập nghiệp, sau mới thành gia, tạm thời không vì hắn mà cân nhắc chuyện cưới vợ.

Cô thấy đứa con yêu đang bận rộn, liền tạm thời không có quấy rầy hắn, mà là một bên làm bài tập, một bên xem game, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

Thời gian trong game chuyển tới giờ Thân.

*申时 [Shēnshí]:  Từ 15h00 – 17h00.

Ba cỗ kiệu tới, hai cái đỉnh kiệu dây tua rua màu hồng gấm rủ xuống đến chỗ Lão phu nhân cùng Trữ vương phu nhân, đằng sau một cỗ kiệu có màn màu xanh dày đi tới viện tử đứa con yêu, đưa hắn tiến cung.

Túc Khê vốn định nhấc màn trướng cỗ kiệu của đứa con yêu, định nói cho hắn biết mình đã tới, cùng hắn tiến cung, nhưng mà đúng lúc này, cô đột nhiên nhớ tới một việc —

Địa đồ hoàng cung cô không có mở khóa nha!

Trước mắt điểm thưởng chỉ có 32 điểm. Quy luật mở khóa của game này đó là, mỗi khi điểm thưởng 2, 5, 7, 8, 10 thì có thể mở khóa một khối địa đồ, địa đồ lại dựa theo lớn nhỏ mà phân chia. Mà địa đồ hoàng cung lại lớn như vậy, muốn mở khóa, chắc chắn ít nhất còn cần thêm 6 điểm thưởng nữa — Cũng chính là phải tích lũy được 38 điểm.

Nhưng mà thời điểm này, đi đâu mà hoàn thành nhiệm vụ đây, phải nhận được 6 điểm?

Cô nhịn không được hỏi hệ thống:“Là một bước nào đi nhầm sao? Hay là game có bug?”

Hệ thống: “Vấn đề xuất hiện ở nhiệm vụ chính tuyến thứ ba ở phía trên.”

“Nhiệm vụ chính tuyến thứ ba là ‘Tại hội săn bắn trên núi Thu Yến giúp nhân vật chính kết giao với Nhị hoàng tử, cùng tiến vào Thái học viện’. Hoàn thành khen thưởng 12 điểm. Nhân vật chính chỉ cần ở trên núi Thu Yến cùng Nhị hoàng tử đáp lời, liền có thể hoàn thành 1⁄2 nhiệm vụ, nhận được 6 điểm thưởng. Nhưng mà không biết vì cái gì, ở trên núi Thu Yến nhân vật chính lại cùng với Ngũ hoàng tử nói chuyện, lại đối với Nhị hoàng tử thập phần bài xích. Cho nên 1⁄2 nhiệm vụ chính tuyến này xem như thất bại.”

Hệ thống lại nhắc nhở nói: “Hơn nữa độ thiện cảm của nhân vật chính đối với Nhị hoàng tử đang là -60.”

Túc Khê:……???

Túc Khê choáng váng, không nghĩ tới còn có thể có dạng này.

Vì cái gì, đứa con yêu vì cái gì lại chán ghét Nhị hoàng tử? Cái tên Nhị hoàng tử đó ở trong ấn tượng của cô vẫn là rất điệu thấp, không có làm ra cái chuyện gì khiến cho người ta chán ghét nha?!

Chẳng lẽ là bởi vì cô cứu Nhị hoàng tử, đứa con yêu không vui?

Như vậy, dạng này chẳng phải là, cô bởi vì đi làm nhiệm vụ chi nhánh, không cẩn thận làm ảnh hưởng đến tình tiết chính?

Túc Khê hỏi: “Vậy nếu như ngày đó không cứu Nhị hoàng tử, kịch bản sẽ như thế nào?”

Hệ thống nói: “Nhất thiết phải cứu được Nhị hoàng tử, không có nếu như. Bởi vì Nhân vật chính muốn tiến vào Thái học viện, chỉ có thể thông qua con đường tắt trở thành thư đồng của hoàng tử này. Sau khi cứu Nhị hoàng tử, bên trong mấy vị hoàng tử có một cái vị trí thư đồng bỏ trống. Mà Nhân vật chính cũng không nhất định sẽ trở thành thư đồng của hắn, có khả năng sẽ trở thành thư đồng của hoàng tử khác.”

Túc Khê hiểu rõ, đứa con yêu chán ghét Nhị hoàng tử, cho nên không có chủ động đi kết giao — Nhiệm vụ kết giao thất bại.

Nhưng mà Nhị hoàng tử lại không có ghét đứa con yêu nha, ngược lại bởi vì ở trên núi Thu Yến đứa con yêu bộc lộ tài năng, Nhị hoàng tử cùng mấy vị hoàng tử khác đều đối với đứa con yêu có ấn tượng — Trở thành thư đồng bồi học sẽ thành công, nhiệm vụ tiến vào Thái học viện chắc chắn cũng sẽ thành công.

Chỉ có điều bây giờ, bởi vì sai lầm của chính mình, tạm thời không mở khóa được địa đồ hoàng cung, không có cách nào đi theo đứa con yêu tiến vào Hoàng cung. (ಥ﹏ಥ)

……

Túc Khê có chút hối hận, liền ngừng tay nhấc màn trướng cửa kiệu, để tránh cho đứa con yêu biết mình tới, nhưng lại không có cách nào đi theo hắn tiến cung, lại một hồi không vui.

Cô ở trên phố, đưa mắt nhìn cỗ kiệu của đứa con yêu tiến vào cửa cung.

Bầu trời trong game trở nên tối đen nặng nề, Hoàng cung cực kỳ hùng vĩ tráng lệ, tường thành đỏ thẫm mái ngói lưu ly, trong đêm tối tựa như một con sư tử cố thủ nơi đây, khí thế mạnh mẽ, uy nghi mà nghiêm trang. Cỗ kiệu của đứa con yêu chậm rãi biến mất ở trong cửa cung, tựa như từng bước từng bước triệt để cuốn vào vòng xoáy kinh thành.

Trong vòng xoáy cực lớn này, một cái đứa con thứ của một cái vương phủ xuống dốc lộ ra thật nhỏ bé xiết bao.

……

Cùng lúc đó, Lục Hoán cũng xốc lên một góc màn kiệu, một đường tiến vào Hoàng cung, hai bên tường thành cao mà sâu thẳm, ngửa đầu lên chỉ có thể trông thấy một cái đường chật hẹp trên bầu trời tối đen.

Trên mặt hắn, có nhiều hơn mấy phần ngưng trọng.

……

Túc khê không có cùng đứa con yêu tiến cung, tạm thời cũng không thể biết trong Hoàng cung sẽ phát sinh chuyện gì, đành phải mở game mà chờ đợi, đồng thời tiếp tục làm một chút bài tập.

Trong nội dung cốt truyện yến hội đêm nay, có tình tiết Trấn Viễn Tướng Quân sẽ mở miệng làm khó dễ đứa con yêu, chính mình không có cách nào đi theo vào, cũng không có biện pháp để giúp hắn.

Có điều, Túc Khê cảm thấy lấy sự thông minh tài trí của đứa con yêu, cũng có thể ứng phó được, mình cũng không cần phải quá lo lắng.

Cô ở chỗ này dành ra hơn 40 phút làm một tờ đề thi, trong game ước chừng cũng trải qua hai canh giờ.

Trời đêm triệt để đen kịt, cửa cung cuối cùng cũng mở ra, lần lượt có cỗ kiệu tham gia yến tiệc đi ra.

Túc Khê liếc mắt phát hiện ra cỗ kiệu của đứa con yêu, mà đúng lúc này, trên màn hình cũng nhảy ra tổng kết tình tiết vừa mới rồi–

【 Trong yến tiệc, Trấn Viễn Tướng Quân giễu cợt nhìn Lão phu nhân một mắt, nói Lão phu nhân một mực cúi đầu muốn trèo kết giao Nhị hoàng tử, đem hành vi sai khiến cháu trai hướng về bên cạnh Nhị hoàng tử mà đưa tặng thì thập phần khinh miệt. Nếu như nam đinh trong Ninh Vương Phủ có chút tiền đồ, hắn còn có thể đánh giá cao Ninh Vương Phủ một mắt. Nhưng hết lần này tới lần khác từ Trữ Vương cho đến Lục Dụ An, Lục Văn Tú hai cái tiểu tử kia, tất cả đều là những kẻ vô dụng bất tài, bây giờ cũng hoàn toàn là bùn nhão không trát lên tường được thôi. 】

【Nghe nói lần này ở trên núi Thu Yến, là đứa con thứ của Ninh Vương Phủ giành được giải nhất, hắn cũng không công nhận, hắn đối với thủ đoạn của Lão phu nhân nhìn lắm cũng thành quen, cho là chẳng qua Lão phu nhân có can thiệp ở bên trong, nghĩ ra cách để cho cháu trai mình ra trận làm màu. Bởi vậy, liên đới, hắn đối với Nhân vật chính ấn tượng cũng không tốt. Trong bữa tiệc, nhân vật chính mời rượu hắn, hắn nhiều lần bỏ lơ, khiến cho người ta khó coi. 】

Túc Khê nắm chặt bút, vị Trấn Viễn Tướng Quân này tại sao lại làm như vậy?!

Tốt xấu gì đứa con yêu cũng là bà con xa của hắn, làm sao còn bày sắc mặt không nhận người?

【 Có điều làm cho người ta bất ngờ đó là, trong bữa tiệc Ngũ hoàng tử lại chủ động đưa ra thỉnh cầu, Nhị hoàng tử cho tới nay không có thư đồng, cũng không phải là chuyện gì, hắn muốn chủ động đem thư đồng của hắn đưa cho Nhị hoàng tử. Tiếp đến, lại thừa dịp thời điểm Hoàng thượng ban thưởng vàng bạc châu báu cho Nhân vật chính, hướng Hoàng thượng đưa ra thỉnh cầu, muốn để Nhân vật chính trở thành thư đồng bồi học cùng hắn.】

【 Nhị hoàng tử cùng hắn tranh giành một phen, nhưng lúc này trong lòng Hoàng đế lại nghi ngờ Nhị hoàng tử ở trên núi Thu Yến bị ám sát, là tự biên tự diễn, đối với Nhị hoàng tử trong lòng sinh ra không vui, thế là thiên vị Ngũ hoàng tử. Vậy mà đáp ứng lời thỉnh cầu vô lý này của hắn】

【Nhân vật chính lần này tại yến tiệc nhận được ban thưởng hai rương vàng bạc, đồng thời bắt đầu từ hôm nay trở thành thư đồng của Ngũ hoàng tử, tiến vào Thái học viện học tập.】

Hệ thống:“ Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến thứ ba (sơ cấp) (1/2): Tại núi Thu Yến kết giao Nhị hoàng tử thất bại, nhận được điểm thưởng 0, khen thưởng lượng vàng 0, nhưng thành công tiến vào Thái học viện, thu được điểm thưởng 6, khen thưởng lượng vàng 100.”

Túc Khê hoàn toàn bị trận tranh giành không chút biểu tình trong yến tiệc mà ngẩn người.

Ngũ hoàng tử đối với đứa con yêu sinh ra mấy phần coi trọng, điểm này cô biết đến, ở trên núi Thu Yến, tâm tư của Ngũ hoàng tử từng biểu hiện ra.

Vị Ngũ hoàng tử này tài năng luôn luôn lộ rõ, không sợ đắc tội người khác, cho dù nhân tài nào cũng đều muốn tranh đoạt đến tay. Lần trước nghe nói Hộ Bộ Thượng Thư gặp vị Thần y kia, cũng liền nhanh chóng đi gặp — Hắn làm như thế, cũng là bình thường.

Nhưng vị Nhị hoàng tử này, có vẻ giống như bởi vì mình làm cái nhiệm vụ chi nhánh kia, dẫn đến tình thế của hắn trở nên thảm rồi?

Nếu như mình không cứu hắn, hắn ít nhất 3 tháng đều sẽ nằm ở trên giường, thương thế thảm như vậy, hoàng đế cũng sẽ không dễ dàng hoài nghi hắn.

Nhưng mà hắn đột nhiên bị thương, lại đột nhiên được chữa khỏi, ngắn ngủi chỉ trong mười ngày liền khôi phục, còn cáo ốm không vào triều không đi biên cương vùng phương Bắc, cái này liền khiến cho Hoàng đế sinh lòng không vui.

Túc Khê: …… Nhị hoàng tử, thật xin lỗi.

Có điều có nói như thế nào đi chăng nữa, cứ như vậy, vẫn là thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ ‘Tiến vào Thái học viện’.

….. Chỉ là, bởi vì lúc hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, lại không thể ngăn cản được Nhị hoàng tử tự đâm chính mình bằng mũi tên kia, đã biến thành sau khi hắn đâm rồi cứu hắn, dẫn đến tình tiết chính có chút thay đổi, đứa con yêu không trở thành thư đồng của Nhị hoàng tử, mà là Ngũ hoàng tử.

Túc Khê không biết chiều hướng kịch bản thay đổi ở đây, sẽ có hậu quả gì, nhưng cho dù phát sinh cái gì, cô cũng sẽ che chở thật tốt cho đứa con yêu.

Nghĩ đến đây, Túc Khê có chút ngưng trọng, cô túm lấy một cánh hoa lê, đi tới chào hỏi đứa con yêu.

Cô trước đem góc nhìn di chuyển đến bên trong kiệu, dưới đường nét phác họa giản lược, đứa con yêu chân ngắn chưa chạm được tới đất, một cái tay ngắn xoa xoa mi tâm, gương mặt bánh bao nhíu lại, ánh trăng từ bên ngoài ngẫu nhiên chiếu vào bên trong màn trướng mỗi khi gió lật lên, cũng ngẫu nhiên đảo qua mặt hắn, cũng không nhìn rõ hắn như thế nào — Là trong bữa tiệc uống rượu?

Túc Khê đây là lần đầu tiên thấy đứa con yêu uống rượu, có chút hiếu kỳ không biết hắn uống xong sẽ như thế nào, nhịn không được nạp tiền một chút.

Màn hình chuyển đổi sang bản vẽ gốc.

Thiếu niên dựa vào một góc cỗ kiệu mà ngồi xuống, đôi mắt cụp xuống, trông thật vắng vẻ cô tịch. Ánh trăng sáng chớp tắt chớp sáng trên mặt hắn, hắn giơ tay đè lên mi tâm, đuôi lông mày nhíu chặt, trên khuôn mặt ngọc trắng nõn có một tầng ửng đỏ, ngay cả sắc đỏ ửng này cũng lộ ra vẻ lạnh nhạt.

Hắn uống rượu sau đó, so với bình thường thì lại càng thêm yên tĩnh, thần sắc không gợn sóng, không biết lại đang suy nghĩ gì.

Túc Khê nghĩ nghĩ, xem ra tửu lượng của đứa con yêu không tệ, loại yến tiệc cung đình này hẳn là sẽ uống rất nhiều, nhưng mà nhìn hắn dường như không có say.

Đang nghĩ như vậy, “ba” làn sương mù trên màn hình lại một lần nữa biến đổi, sương mù tản ra, lại biến thành cái nắm nhỏ tay ngắn chân ngắn mặt không thay đổi.

Túc Khê:…… Miễn cưỡng vui cười.jpg.

Fine, quen thuộc cũng tốt.

Cô quẹt lên một ngọn gió.

Trong màn hình, Lục Hoán hôm nay đã bị vô số ngọn gió thổi qua, mỗi một cơn gió thổi qua quét lên người hắn, trong lòng hắn thoáng nhảy một cái, vô thức suy nghĩ, phải chăng nàng đã tới, nhưng mỗi một ngọn gió đều không phải.

Thẳng cho đến lúc này, cánh hoa lê trắng oánh như ngọc rơi vào giữa hàng lông mày của hắn, từ trên sống mũi xẹt qua, rơi vào lòng bàn tay hắn.

Lông mi hắn trong nháy mắt từ lạnh nhạt trở nên hòa tan, mi mắt mừng rỡ nâng lên, tựa như chờ đã lâu, thả xuống cổ tay đang lười biếng xuống, ngồi nghiêm chỉnh trở lại:“Nguyên một ngày một đêm không thấy.”

Ở bên ngoài màn hình Túc Khê cười cười, đứa con yêu canh thời gian có phần cực chuẩn.

“Ngươi hôm nay đi làm chuyện gì sao?” Lục Hoán nhịn không được nhẹ giọng hỏi.

Từ đêm qua ở trên phố đèn lồng rời nhau, đêm nay mới tương kiến, đã qua ròng rã mười hai canh giờ, nàng là có chuyện gì sao? Gặp người nào? Đã làm những gì? Nhưng hắn vẫn hoàn toàn không có cách nào biết.

Trong nội tâm Túc Khê nghĩ, ta đây làm sao mà có thể trả lời?

Tựa hồ cũng ý thức được câu hỏi của chính mình, đối phương không có cách nào trả lời, Lục Hoán mỉm cười, nói: “Vẫn là lấy ‘Phải, Không phải’ đặt câu hỏi, ngươi tới trả lời ta có được hay không?”

Túc Khê phát hiện đứa con yêu trước giờ không cười, kể từ khi phát hiện có thể tiếp xúc với mình, sau đó hắn dường như càng trở nên cười nhiều hơn một chút — Đương nhiên, vẫn không tính là nhiều.

Lục Hoán lại nhẹ giọng hỏi:” Ngươi hôm nay, muốn đi chơi sao? Vui vẻ sao?

Túc Khuê ngoắc ngoắc bàn tay trái nho nhỏ của hắn.

Hắn liền lại hỏi: “Thế nhưng là gặp những ai?”

Đương nhiên là đi gặp rồi, không gặp người thì ra cửa làm gì? Không gặp người thì cần gì phải gội đầu, Túc Khê cười ở trên màn hình tiếp tục ngoắc ngoắc tay trái của hắn.

Chỉ thấy trên màn hình đứa con yêu nhìn tay trái của mình, tựa hồ cũng bị động tác vui vẻ của cô lây nhiễm, trong mắt ý cười sâu một chút. Nhưng hắn cố gắng kiềm chế giả vờ dáng vẻ điềm nhiên như không có việc gì, chỉ là thuận miệng hỏi một chút, nhẹ giọng hỏi:“ Đi gặp người là nam hay là nữ?

Túc Khê kéo kéo tay trái hắn — Nhưng không đợi hắn có phản ứng, lại kéo kéo tay phải hắn.

Hôm nay đi gặp Cố Thấm cùng với Hoắc Kính Xuyên cũng không nhất định là có nam có nữ sao?

Trên màn hình đứa con yêu tạm ngừng, lại hỏi: “Là bằng hữu của ngươi…… Ngươi rất ưa thích bọn hắn?”

Tay trái của hắn lại bị ngoắc ngoắc.

Một hỏi một đáp như thế, Túc Khê cảm thấy rất thú vị, vẫn chờ đợi đứa con yêu tiếp tục hỏi, nhưng ai biết chỉ thấy, trên màn hình đứa con yêu không biết đang suy nghĩ gì, mặc dù nỗ lực giả vờ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng gương mặt bánh bao vẫn là nhíu chặt.

Đỉnh đầu cũng bốc lên một mảnh lá cây nằm bẹp xuống, trên phiến lá có mưa.

Túc Khê:……???

Túc Khê vừa muốn tiếp tục cùng đứa con yêu giao lưu, lại chỉ thấy trên màn hình đột nhiên nhảy ra một chút tình tiết đối thoại.

Hóa ra là con đường cỗ kiệu đi ngang qua phủ Trấn Viễn Tướng Quân, liền tự nhiên xuất hiện nhắc nhở tình tiết kế tiếp có liên quan cùng Trấn Viễn Tướng Quân.

Trấn Viễn Tướng Quân hiện tại đang ở bên trong thư phòng tại phủ tướng quân cùng Binh Bộ Thượng Thư đêm khuya thấp giọng nói chuyện.

Binh Bộ Thượng Thư hạ giọng nói: “Hôm nay trong yến tiệc, sóng ngầm phun trào, Hoàng thượng tựa hồ đối với Nhị hoàng tử có chút bất mãn.”

Trấn Viễn Tướng Quân nhíu mày, trầm giọng nói: “Bản tướng quân sở dĩ ủng hộ Nhị hoàng tử, đơn giản là nhận định hắn biết được thời điểm mấy vị điện hạ khác tranh đoạt, biết tránh né mũi nhọn, là vị biết điệu thấp có thể nhẫn nhịn, là hạng người có thể thành đại sự! Nhưng lần này Bắc biên cương bạo loạn, là thời điểm cần hắn ra mặt, hắn lại vẫn điệu thấp không tranh, thậm chí cáo ốm tránh né! Nếu như trong lòng của hắn có bách tính, liền phải biết lúc này dân chúng phương Bắc chịu khổ, liền sẽ không nên như thế! Hắn dạng này, vẫn còn không bằng Ngũ điện hạ liều lĩnh tranh công đâu!”

Binh Bộ Thượng Thư lại nói: “Lúc này Hoàng thượng còn chưa định đoạt đến cùng là cho ai đi Bắc biên cương trấn loạn, một khi đã định đoạt, binh quyền nhất định phải giao cho người kia.”

Trấn Viễn Tướng Quân thở dài nói: “Nếu ta còn là một bảo đao chưa già, lần này ta nhất định là tự mình dẫn quân tiến đến, đáng tiếc, Hoàng thượng đã ghét bỏ ta già rồi.”

Binh Bộ Thượng Thư thấp giọng khuyên nhủ: “ Đại tướng quân, chẳng lẽ ngài vẫn chưa rõ sao? Lần này Hoàng thượng sở dĩ không chịu để cho ngài mang binh tiến đến, cũng không phải là cảm thấy ngài, không phát huy được tác dụng, mà là muốn mượn cơ hội này, thu hồi binh quyền nhiều năm nay người chưởng quản trong tay a!”

Đuôi lông mày của Trấn Viễn Tướng Quân nhẹ nhàng nhảy một cái.

Binh Bộ Thượng Thư biết Trấn Viễn Tướng Quân là trung thành tuyệt đối, nhưng mà không thể không nhắc nhở: “Công cao chấn chủ, cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ. Nếu như ngài đem binh quyền giao ra, phủ tướng quân e rằng thật sự sa sút triệt để, tùy ý bị làm thịt. Nhưng nếu như binh quyền còn ở trong tay ngài, phủ tướng quân trên dưới ba đời, Hoàng thượng vẫn là không thể động vào.”

“Cho nên, ngài nhất định phải sớm ngày tìm được người có thể thay ngài đi Bắc biên cương trấn loạn”

Trấn Viễn Tương Quân nói: “Cái này nói nghe thì dễ? Ta chinh chiến nhiều năm, dưới gối không có con trai, nữ nhi duy nhất cũng bệnh chết, bây giờ cô đơn lẻ bóng, người tín nhiệm cũng không nhiều, lại biết đi đến nơi nào tìm người kế thừa ta?”

Lúc nói chuyện này, đầu tóc của Trấn Viễn Tướng Quân đã bạc trắng xóa, thở dài ngao ngán.

Mà đúng lúc này, hệ thống nhảy ra thông báo:

【 Mời tiếp nhận nhiệm vụ chính tuyến thứ tám (Trung cấp): Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thứ bảy, trở thành người thừa kế của Trấn Viễn Tướng Quân, đồng thời đi Bắc biên cương trấn loạn, lập quân công.】

【 Độ khó nhiệm vụ 15 sao, khen thưởng lượng vàng là 2000, điểm thưởng 12.】

Túc Khê nhìn nhiệm vụ này mà mí mắt nhảy một cái, bảy cái nhiệm vụ trước cũng là sơ cấp, đến nhiệm vụ này, đã biến thành nhiệm vụ trung cấp sao?

Mà chẳng thể trách được nhiệm vụ này đó là thay đổi cách nhìn của Trấn Viễn Tướng Quân đối với đứa con yêu, nhận được sự ủng hộ của Trấn Viễn Tướng Quân, hóa ra là muốn làm chuẩn bị để tiếp nhận kế thừa Trấn Viễn Tướng Quân.

Nếu như muốn đặt chân vào triều đình, lập chiến công hiển hách chính xác là biện pháp nhanh nhất.

Nhưng mà……

Túc Khê mắt nhìn cái bánh bao nhỏ phấn điêu ngọc trác trên màn hình, thật sự không có cách nào tưởng tượng được hắn mang binh đi đánh giặc! Không khỏi tưởng tượng không ra, hơn nữa còn đau lòng vô cùng.

Ra chiến trường mà nói, nhất định sẽ bị thương a?

Có điều có mình ở đó mà nói, hẳn là cũng còn tốt.

Hơn nữa nhiệm vụ này mặc dù lúc này có xuất hiện, nhưng mà để hoàn thành nó, ít nhất còn cần một đoạn thời gian rất dài nữa.

Nghĩ tới đây, Túc Khê thoáng an tâm trở lại.

……

Cỗ kiệu chậm rãi tiến vào Ninh Vương Phủ.

Lục Hoán khẽ buông mi, không tiếp tục hỏi nữa.

Hắn mặc dù biết, quỷ thần có thể muốn đi gặp các quỷ thần khác, trong thế giới của nàng còn có rất nhiều chuyện khác, không chỉ là chỉ có duy nhất hắn, cái này cũng là chuyện bình thường không thể bình thường hơn được. Nhưng hắn vẫn là — Vẫn là trong lòng tinh tế sản sinh ra cảm xúc cháy bỏng tựa như lòng ham chiếm hữu.

Nếu như có thể trông thấy nàng liền tốt, nếu như có thể chạm đến nàng liền tốt.

Nếu như……

Lục Hoán càng không dám suy nghĩ, sợ toát ra ý nghĩ tham lam quá mức.

Nhưng mấy quỷ thần bên cạnh nàng kia phải chăng cũng đều có thể nhìn được nàng? Mình không phải là đồng loại của nàng, cho nên, mới nhìn không thấy sờ không được….. Thực sự là ghen ghét những người bên cạnh nàng mà……

Mặc dù biết nàng bồi ở bên cạnh mình, đã là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời mình từ trước đến nay, nhưng mà đại khái là nhân tâm lúc nào cũng tham lam đi, sau khi từ trên người nàng nhận được sự ấm áp cùng thiện ý, rốt cuộc lại muốn biết giọng nói nàng, dáng diệu tướng mạo, thời thời khắc khắc muốn đem nàng đặt ở trong mắt.

Nói như vậy, nàng mặc dù sẽ không dễ dàng chạy trốn, nhưng lỡ có một ngày đột nhiên biến mất không thấy a.

……

Xem, giống như bây giờ, rõ ràng biết nàng ở ngay bên cạnh mình, nhưng lại không biết thần sắc trên mặt nàng, cũng không biết nàng đang đứng ở một bên nào.

Càng không biết, thời điểm nàng không có ôm lấy đầu ngón tay hắn, có còn ở hay không.

Hắn tựa như một người mù, nhìn đoán thế giới bên trong không có nàng.

……

Lục Hoán nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại nửa điểm không hiện ra.

Hắn hiểu được lòng chiếm hữu của chính mình quá mạnh mẽ cùng bất an, thực sự là không đúng, nếu như biểu lộ ra, sợ rằng sẽ hù dọa đến nàng, bởi vậy mà nỗ lực kiềm chế, không để cho những cảm xúc âm trầm kia biểu lộ một chút nào.

Nhưng Túc Khê đóng lại nhiệm vụ mà hệ thống phân phát ra sau đó, liền thấy ở trong màn hình trên đỉnh đầu đứa con yêu còn mang theo một mảnh lá cây thê lương kia.

Khuôn mặt bánh bao của hắn buông thõng, mi mắt cũng rũ xuống, một bộ dáng như cộng rau xanh vàng úa trong đất y sì đúc. Túc Khê lập tức bị chọc cười, vuốt vuốt đầu, lại nhéo một cái lên mặt của hắn.

Cô hy vọng hắn có thể hiểu rõ, cô thích bạn bè của cô, nhưng là rất ưa thích hắn, nếu không thì sẽ không phải cả ngày chăm chăm online chơi game nha, đem thời gian phân chia cho hắn. Nhưng mà những lời này ý tứ quá dài, quá phức tạp, không có cách nào biểu đạt.

Trên màn hình đứa con yêu bị cô vò rối tóc, lại bóp đỏ mặt sau đó, lại nhiễm một tầng đỏ hồng mỏng manh, trên đỉnh đầu chiếc lá cây thê lương kia cũng biến mất.

……

Sau khi trở lại củi viện, đứa con yêu vội vã vào nhà đem áo khoát trên người cởi ra, vừa vội vội vàng vàng mặc áo bào đi ra, vội vã đưa tay ra, lòng bàn tay lập tức bị nhéo nhéo dịu dàng, hắn lúc này mới xác định là cô còn chưa đi, an tâm lại, con mắt sáng lóng lánh mà hướng về không trung khẽ nói:“Hôm nay dựa theo ước hẹn hôm qua, làm mì không?”

Túc Khê nắm chặt lại tay phải hắn, biểu đạt: Không.

Đêm nay còn có chuyện quan trọng khác phải làm.

Cô mở ra cửa hàng, phát hiện thanh kỹ năng trước đó vốn dĩ là một mảnh màu xám tro đã được mở khóa, cũng chính là, hiện tại điểm thưởng đã là 38, cũng là thời điểm những kỹ năng này được mở ra.

Nhiệm vụ thứ bảy là thông thạo võ nghệ, binh pháp, thể lực, nhận được sự thưởng thức cùng ủng hộ của Trấn Viễn Tướng Quân.

Võ nghệ của đứa con yêu là theo chân học lỏm, mặc dù nhờ có thiên phú, so với nhiều thiếu niên trong kinh thành có thể nói là nổi trội, nhưng hoàn toàn còn có thể tiến thêm một bước.

Trừ cái đó ra, điểm thưởng bên trong ngoại trừ nhiệm vụ chính, nhiệm vụ chi nhánh, quan hệ nhân mạch, cải thiện hoàn cảnh bên ngoài, còn bao gồm hai phần lớn nữa đó là kỹ năng cùng tố chất thân thể.

Bồi dưỡng kỹ năng cũng phải nhất định đạt đến trình độ tinh thông; tăng cường thể lực, giúp thân hình thiếu niên phải khỏe mạnh trưởng thành, nhờ vậy cũng có thể thu hoạch được điểm thưởng.

Tối hôm qua chơi đùa, đêm nay vẫn là nên học tập đi thôi, mẹ già cần phải đem đứa con yêu an bài cho rõ ràng.

Túc Khê mở cửa hàng ra.

Mà một giây sau đó, Lục Hoán phát hiện trước mặt mình có vài cuốn sách từ đâu đến lơ lửng trong không trung, 《 Binh Pháp Tôn Tử》, 《 Lục Thao Tam Lược》, 《 Bách Chiến Kỳ Lược》, 《 Toán Vô Di Sách》, 《 Đồ Giải Kiếm Pháp》.

Thấy đứa con yêu ngơ ngác một giây, Túc Khê cho là hắn không muốn học tập, liền cổ vũ mà vuốt vuốt đầu của hắn,

Đồng thời còn từ trong cửa hàng mua một cái kẹo đường thổi*, trên không trung lung lay, ám chỉ đứa con yêu, ngoan ngoãn học xong liền có thể ăn kẹo đường thổi.

Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật - Kẹo đường thổi

*糖人 [Táng rén]: Kẹo đường thổi là một nghề thủ công truyền thống của người Trung Quốc, người làm nghề này đều lấy một chiếc gánh, một đầu là bếp để đun còn đầu kia có đường và các dụng cụ. Nguyên liệu đường được chế bằng cách đun nóng đường sucrose và maltose, màu tự nhiên là vàng nâu, người ta có thể thêm vào một số chất màu hoặc bột màu để tạo màu đỏ hoặc xanh.

Việc kiểm soát nhiệt độ là mấu chốt khi thực hiện, nếu nóng quá bánh sẽ mỏng và dễ biến dạng, nếu nguội quá sẽ khó tạo hình . Dụng cụ được sử dụng rất đơn giản, hầu hết là hình thìa và hình cái xẻng. Kẹo đường thổi này được làm từ đường sucrose hoặc maltose đun sôi với nhiều hình dạng khác nhau, bao gồm các nhân vật, động vật, hoa và thực vật.

Lục Hoán: “…………”

Sắc mặt hắn có chút cổ quái, chuyện lúc trước ở miếu Vĩnh An, nàng nghĩ biện pháp thay hắn có được danh tiếng trong kinh thành, hắn liền cho rằng nàng là có ý định để hắn cuốn vào cuộc phân tranh trong đó. Mà hiện tại, đem các loại sách vở cho hắn, là muốn đốc thúc hắn tiến bộ học tập sao? Đây thì cũng thôi đi……

Còn cầm đồ chơi nhỏ làm bằng đường ra dụ dỗ….. Lục Hoán có chút dở khóc dở cười.

Thân hình hắn cao lớn, cánh tay thon dài hữu lực, đã là một thiếu niên lang không lớn không nhỏ, ở trong mắt nàng, như thế nào…… Giống như coi hắn là hài đồng? Nhưng mà lúc trước một hỏi một đáp, nàng rõ ràng lại chỉ có mười sáu mười bảy tuổi.

Nhưng Lục Hoán cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ là mỉm cười, giang tay ra, mấy quyển sách kia liền lốp bốp hướng về trong ngực hắn, hắn ôm một chồng sách kia, bất đắc dĩ nhìn về khoảng không trước mặt, dự định vào nhà châm đèn học đêm.

Nhưng mà đang lúc hắn muốn ngồi vào bàn, Túc Khê lại ngăn cản hắn.

Dựa theo phân phó nhiệm vụ chính tuyến, sớm muộn phải mang binh đánh giặc, mẹ già rất lo lắng, kế hoạch đề bạt cấp bách.

Không bằng một bên tập chống đẩy – hít đất một bên vừa học?

Thế là trong lúc Lục Hoán mờ mịt mặc cho ngọn gió nhẹ bên người đem quyển sách đều ôm đi, đặt ở trên bàn, tiếp đến, ngọn gió kia đem chỗ hắn ngồi bế lên —

Hắn:!

Trên màn hình cái khung trắng trên đỉnh đầu của đứa con yêu hiện lên cái dấu chấm than, Túc Khê ở ngoài màn hình nhịn không được cười haha. Tiếp đó đem đứa con yêu nhẹ nhàng đặt ở trên giường, mà lúc này, đứa con yêu không biết lại đang suy nghĩ gì, sắc mặt đã trở nên hồng hồng như rạng mây chân trời, ngay cả hô hấp của hắn cũng đều ngừng lại rồi, nhưng Túc Khê muốn làm, chỉ là đem đứa con yêu đặt lên trên giường tựa như là lật bánh chè trôi nước, lật sợi mì y sì đúc.

Để cho hắn quay lưng lại, nằm lỳ ở trên giường.

Trên đỉnh đầu của đứa con yêu hiện ra một chuỗi im lặng tuyệt đối:…..?

Túc Khê lại nhẹ nhàng đem cơ thể của đứa con yêu nâng lên, đem cánh tay hắn hơi hơi đè xuống, tiếp đó một đầu ngón tay lại đặt trên lưng hắn, để cho hắn chậm rãi hướng xuống, cứ như vậy, một cái chống đẩy làm xong.

Bị nàng giày vò một phen Lục Hoán cũng hiểu rõ, nàng là muốn cho mình làm động tác này, là để rèn luyện cơ thể?

Nhưng mà trọng lượng đè trên lưng mình …..

Chẳng lẽ nàng đang ngồi ở trên lưng mình?

Ở ngoài màn hình Túc Khê cũng không biết đứa con yêu lại nghĩ đến điều gì, chỉ biết là trên gương mặt bánh bao của hắn không hiểu sao lại ửng đỏ, đến nỗi dần dần nhuộm đến cái cổ. Tiếp đó, hắn tựa như là để chứng minh điều gì, y như mấy tụi con trai thúi rắm trong trường một dạng, đột nhiên nhanh chóng làm động tác chống đẩy!

Trong nháy mắt làm xong mấy chục cái!

Tốc độ cực nhanh, khí lực to lớn, động tác nhẹ nhàng! Khiến cho Túc Khê líu lưỡi!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Ngũ hoàng tử: Độ hảo cảm đối với đứa con thứ của Ninh Vương Phủ +30.

Nhị hoàng tử: Độ hảo cảm đối với đứa con thứ của Ninh Vương Phủ +10.

Đứa con yêu: Độ thiện cảm đối với Nhị hoàng tử – 60.

Túc Khê:……Thật xin lỗi Nhị hoàng tử……

Đứa con yêu: Đối với Nhị hoàng tử hảo cảm -200!


*Lời Ăn chơi gì Team:

对不起大家!Chương này dài quá gần 8000 chữ lận nên hôm qua Mị edit không kịp. Mọi người thông cảm nhé!

 

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

Leave a Reply

error: Content is protected !!