Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 10

Chương 10. Tin tưởng trên đời này sẽ có người đối tốt với mình, dù Lục Hoán có cận kề cái chết cũng sẽ không làm được

6 cái nha hoàn sau lưng lão phu nhân ngay lập tức xoay quanh. Hai người thì vội vàng lau khô tóc cho lão phu nhân, hai người khác vội vàng lấy ra chăn bông đắp lên người lão phu nhân, hai người còn lại thì dùng vải khăn bọc lấy đá cuội nóng cho lão phu nhân mang theo để xoa bóp cánh tay. Lúc này, sắc mặt trắng bệch bầm tím của lão phu nhân mới thoáng chuyển biến tốt đẹp.

Hơi thở của bà cũng bớt lạnh, giương mắt nhìn về phía Lục Hoán: “Ngươi đã cứu ta, ngươi có cái gì mong muốn?”

Lão phu nhân lời này vừa nói ra, sắc mặt Trữ vương phu nhân liền không được tốt.

Hôm nay bà ta mời lão phu nhân đi ra ngoài thưởng mai, bản ý là lấy lòng lão phu nhân, nhưng ai biết ma xui quỷ khiến thế nào, vậy mà bên ngoài phát sinh chuyện này! Văn Tú bị lão phu nhân chán ghét cùng giận lây thì cũng thôi đi, lại còn để cho tên Lục Hoán chiếm tiện nghi, được lão phu nhân ưu ái!

Lão phu nhân tại Ninh Vương Phủ bên trong nói một liền không có hai, ngay cả Trữ vương cũng đều có chút e ngại vị mẫu thân võ tướng thế gia này của hắn, nếu là để cho Lục Hoán lấy được sự tán thưởng của lão phu nhân, vậy sau này cuộc sống của mình còn có thể suôn sẻ sao?

Có thể có cái gì mong muốn nữa — Hắn một cái con thứ còn có thể có cái gì mong muốn? Đương nhiên là muốn cùng hai cái con trai trưởng ngồi ngang hàng với nhau rồi!

Trong lòng Trữ vương phu nhân tràn đầy lửa giận, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài một chút, chỉ ân cần đứng ở bên cạnh lão phu nhân, hướng Lục Hoán dịu dàng nói: “Tất nhiên lão phu nhân muốn ban thưởng ngươi, ngươi liền mạnh dạn nói ra.”

Mà lão phu nhân trong lòng tự nhiên cũng có chỗ suy tính.

Bà mặc dù không thường xuyên ra khỏi Mai An uyển, nhưng nhìn người luôn luôn rất chính xác.

Ba đứa cháu trai ở trong Ninh Vương Phủ này, Lục Dụ An mặc dù coi như thành thục chững chạc, nhưng thật sự là quá mức bình thường, không có chút lòng hăng hái nhuệ khí nào! Mà Lục Văn Tú cũng không cần nói đến, hôm nay xem ra hoàn toàn chính là một cái tên phế vật!

Ninh Vương Phủ to lớn như vậy, vậy mà chỉ có cái con thứ này mới có năng lực xuất chúng, vượt xa hai vị kia.

Huống hồ hôm nay hắn còn nhảy xuống dòng nước đá rét lạnh thấu xương kia cứu mình. Về tình về lý, chính mình cũng nên cho hắn cái khen thưởng.

Chỉ là, lão phu nhân trong lòng cũng rất rõ ràng, Trưởng và Thứ có khác biệt, Lục Hoán đưa ra cái yêu cầu tiền tài khác thì cũng thôi đi, nếu là muốn cùng hai cái đích huynh trưởng bình khởi bình tọa*, vậy thì cũng coi là lòng tham quá lớn.

*平起平坐 [píngqǐpíngzuò]: quyền thế ngang nhau; ngang vai ngang vế; địa vị ngang nhau

Trong lúc bà đang nghĩ như vậy, liền nghe Lục Hoán mở miệng.

“Lục Hoán yêu thích yên tĩnh không ưa chỗ náo nhiệt, hy vọng chỗ ở của con sau này không có người tùy ý ra vào, mong lão phu nhân đáp ứng.”

Trữ vương phu nhân cùng lão phu nhân đều là kinh ngạc —

Lão phu nhân ngạc nhiên: “Chỉ như vậy?”

Thiếu niên tiếng nói thanh lãnh, không có cảm xúc gì: “Chỉ như vậy.”

Lục Văn Tú đang quỳ ở một bên sắc mặt đột nhiên lúc xanh lúc trắng, Lục Hoán hắn có ý tứ gì, yêu thích yên tĩnh không ưa náo nhiệt, là muốn bóng gió chuyện mấy ngày trước chính mình dẫn đám người hò hét ầm ĩ mà đi đổ tội cho hắn sao? Chẳng lẽ hắn muốn thừa cơ ngay trước lão phu nhân tính toán món nợ này?!

Lão phu nhân vạn vạn không nghĩ tới Lục Hoán thỉnh cầu đơn giản như vậy, cũng chỉ là muốn một chỗ ở an tĩnh sao?

Nhưng lập tức nghĩ đến, Lục Hoán ở phòng chứa củi chính xác cùng bọn hạ nhân thượng vàng hạ cám, vàng thau lẫn lộn, khó tránh khỏi ầm ĩ.

Cho dù là con thứ, bị đối xử khắc nghiệt như thế, cũng thật sự là quá mức. Những chuyện này luôn luôn là để cho tổng quản xử lý, mà sau lưng tổng quản có ai đang sai sử chỉ cần liếc qua là thấy ngay.

Thế nhưng là lúc trước lão phu nhân căn bản lười đi quản những chuyện dư hơi rảnh rỗi này, cho tới bây giờ đều cùng Trữ vương một dạng, mở một con mắt nhắm một con mắt thôi. Đến mức lúc này mới đột nhiên ý thức được đứa cháu con thứ sinh tồn trong phủ thực gian khổ.

Có thể không gian khổ sao. Bà hôm nay mới bước ra khỏi Mai An uyển, thì có nghe thấy, mấy ngày trước đây Lục Văn Tú chạy đến chỗ Lục Hoán, tuỳ tiện đổ tội hãm hại, lại hãm hại không thành, náo động thành cái chuyện cười lớn.

Chắc hẳn Lục Hoán đưa ra yêu cầu này, cũng là bởi vì mệt mỏi với cái đích Nhị ca luôn tạo phiền phức bằng mọi cách gây chuyện.

Lão phu nhân trong lúc nhất thời tâm tình hơi phức tạp.

Mình đã hứa hẹn cho đứa cháu con thứ này muốn cái gì thì ban thưởng cái đó, hắn lại chỉ đưa ra một cái yêu cầu không đáng kể như thế, quả thật hắn không ham thích cái gì sao?

Lão phu nhân suy nghĩ trong phút chốc, liền hướng phía ma ma bên người phân phó nói: “Đi nói với tổng quản, ta ban thưởng cho Lục Hoán một mảnh trạch viện*, sai bảo những đám hạ nhân ở chung quanh hắn kia hết thảy dọn đi. Sau này không được để cho bất luận kẻ nào tùy ý tới gần chỗ ở của hắn! Nếu là dám vi phạm, liền tự động đi lãnh phạt! Trừ cái đó ra, mỗi tháng cho Hoán nhi thêm ba lượng bạc.”

*宅院[zháiyuàn]: nhà cửa; nhà có sân

Trữ vương phu nhân cùng Lục Văn Tú sắc mặt đều có chút khó coi.

Ngay cả Tứ di nương cũng không có nguyên một mảnh trạch viện, cũng là ở cùng với nha hoàn. Thế mà hiện tại, ngược lại là Lục Hoán được ưu tiên có nguyên một cái trạch viện.

Còn có mỗi tháng ba lượng bạc, tuy không nhiều, có thể ít nhất cũng đủ cho hắn thu mua được một chút người làm. So với tình cảnh bị đối xử thô bạo lúc trước có phần tốt hơn nhiều.

Mà hạ nhân bốn phía đang quỳ dưới đất cũng là mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, trong lòng cũng có chút tính toán.

Lúc trước bọn hắn nhao nhao khinh thường Lục Hoán, là bởi vì toàn bộ Ninh Vương Phủ sẽ không có người để ý đến sự sống chết của Lục Hoán. Nhưng hiện tại, Lục Hoán cứu được lão phu nhân, e rằng sau này không thể khinh mạn hắn như trước được nữa.

Hôm nay, giống như thay đổi một chút.

“Còn ngươi.” Lão phu nhân quay đầu nhìn về phía Lục Văn Tú, trên mặt ý tứ căm ghét không chút napf che giấu, “Ngươi còn không mau cút trở về bế môn hối lỗi một tháng cho ta?! Còn quỳ gối ở đây chướng mắt làm cái gì?”

Lục Văn Tú vừa tức vừa ủy khuất, còn muốn phản bác, nói: “Nãi nãi, người tại sao có thể cho Lục Hoán một tòa trạch viện, ngay cả con đều –”

Lời còn chưa nói hết, lão phu nhân đã tức giận ngay một cước đạp tới, thứ hèn nhát, phế vật, trước không nhìn một chút chính hắn đã làm ra những chuyện gì, lại còn không thức thời mà để cho chính mình trước mặt thể hiện thái độ ghen ghét Lục Hoán

“Nếu không nhờ có Lục Hoán, ta đây ngay cả bộ xương già ngày hôm nay liền bị cái đồ vô dụng ngươi lôi kéo vật vã ở trong suối nước rồi, ngươi còn phàn nàn cái gì, không có phạt ngươi đi từ đường quỳ gối là tốt rồi đấy!”

Trữ vương phu nhân sợ cái đứa con trai ngu xuẩn này của mình lại nói ra lời gì chọc giận lão phu nhân, vội vàng ngăn lại, hướng về phía hai cái nha hoàn ra lệnh: “Còn không mau mang Nhị thiếu gia trở về bế môn hối lỗi?!”

Trước khi Lục Văn Tú bị hai cái hạ nhân mang đi, cắn răng nghiến lợi trừng Lục Hoán một cái.

Lục Hoán cũng ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, ánh mắt lạnh lùng.

Lão phu nhân không nói thêm lời nào, vội vã trở về sưởi ấm, Trữ vương phu nhân cùng một đám người vây quanh bà cũng rời đi, dưới hiên đám người cuối cùng tản bớt.

Mái tóc đen nhánh của Lục Hoán bên trên ướt nhỏ giọt, hắn quay người dắt đứa bé thứ nữ, đem cô bé trước đưa trả về cho Tứ di nương ở bên kia.

Mà Túc Khê bên này, hệ thống bật ra cái thông báo.

“Xin chúc mừng: nhiệm vụ chính tuyến ( nhận được sự tán thưởng của Ninh Vương Phủ lão phu nhân) đã hoàn thành 1/2, nhân vật chính được ban thưởng một mảnh đất, khen thưởng lượng vàng +25, điểm thưởng +3.”

Nhìn thấy nhiệm vụ cơ bản sắp hoàn thành, Túc Khê lúc này mới thở dài một hơi.

Mặc dù không biết vì cái gì mà nhiệm vụ chính tuyến này chỉ hoàn thành 1⁄2, nhưng nghĩ đến hẳn là đằng sau còn chỗ nào đó sẽ cùng lão phu nhân phát sinh có liên quan.

Hệ thống hỏi: “Điểm thưởng tích lũy 11, có thể lại mở khóa một địa điểm, ngài muốn mở khóa nơi nào?”

Túc Khê không chút do dự, đương nhiên là mở khóa mảnh đất mà lão phu nhân ban thưởng cho Lục Hoán kia .

Mặc dù để có được phải trải qua quá trình khúc chiết khổ cực, nhưng mà đứa con yêu cuối cùng cũng có một tòa trạch viện, không còn phải ở cái nơi phòng củi nhỏ bé kia nữa.

Túc Khê có chút kích động hào hứng thay cho cậu bé trong game, ta giờ đã có đất có trạch viện, xưng bá Tử Cấm thành còn xa sao?!

Ở bên ngoài chị y tá gõ cửa một cái, Túc Khê dùng khăn mặt lau sạch sẽ khuôn mặt, chống nạng vọt tới cửa phòng tiếp nhận đồ ăn sáng mà y tá đưa tới, cười híp mắt nói lời cảm ơn.

Chị y tá có chút khó hiểu: “Giường số 26 sáng sớm có chuyện gì mà cao hứng như vậy?”

Túc Khê cười cười, mang theo bữa sáng trở lại bên giường.

Cô ăn vài miếng bữa sáng, thay đổi giao diện màn hình, trước tiên say sưa ngon lành mở ra bản đồ, nhìn một chút toàn cảnh mảnh đất mà lão phu nhân ban thưởng.

Nói là một tòa trạch viện cho sang chứ thật sự không sánh bằng hiên Nhã Mai, Nhã Tâm của Trữ vương phu nhân cùng Lục Dụ An bọn hắn ung dung hoa quý*, khắp nơi đều là hành lang quanh co, hoa cỏ xanh um.

*雍容华贵 (Yōngróng huáguì) : Duyên dáng và sang trọng, một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là để mô tả thái độ hòa nhã và điềm đạm, trang trọng và hào phóng.

Mà đây chỉ vẻn vẹn chính là một mảnh đất trống trơ trụi cái gì cũng không có mà thôi.

Thế nhưng là —

Thật lớn nha!

Túc Khê tâm tình vui vẻ, một mảnh đất trống thật lớn!

Bãi đất trống còn có đến mấy phòng chứa củi lớn, ngoại trừ cái đó ra, chính là một mảnh rừng trúc, lúc này rơi đầy tuyết phủ.

Nhưng Túc Khê vẫn như cũ thật cao hứng, một mảnh đất lớn như vậy cơ mà, mặc dù đơn sơ chút, nhưng sẽ không còn để cho hạ nhân cùng Lục Văn Tú xông tới quấy rầy, cô tùy tiện giúp đứa con yêu khai hoang một chút, nuôi vài con gà vịt cá, trồng thêm chút khoai tây bắp cải, đứa con yêu cũng có thể có một khoản thời gian trải qua cực tốt!

Ít nhất, sẽ không còn đói cơm thiếu áo mặc.

Đơn giản hết thảy đều có hy vọng mới, xem có tốt hay không nha!

Mà rất rõ ràng, cậu bé trong màn hình cũng là nghĩ như vậy, mặc dù toàn thân ướt đẫm, nhưng con ngươi đen nhánh trong suốt, bước chân trở về đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Chung quanh phòng chứa củi nguyên bản những tên hạ nhân kia bây giờ đang bị quản gia đuổi đi, trước khi đi còn nhỏ giọng nghị luận ầm ĩ, nhớ lại xem chính mình lúc trước có hay không đã từng đắc tội vị Tam thiếu gia này.

Thậm chí có mấy cái hạ nhân gian giảo còn đang thương lượng liệu có nên đi tới xin lỗi hay không, bằng không lỡ như phong thủy luân chuyển*, đến lúc đó cái con thứ này thật sự trở thành người tâm phúc của lão phu nhân. Vậy bọn hắn những chuyện cố ý nhằm vào người hắn chẳng phải là không còn đường sống?

*风水轮流转  [fēng shuǐ lún liú zhuàn]: Vận may không vĩnh viễn thuộc về bất cứ ai, cũng sẽ không bao giờ theo mãi một người, sẽ không có ai suốt đời gặp chuyện tốt. Một đời người không bao giờ luôn là thuận buồm xuôi gió, sẽ có lúc gặp phải uống nước lạnh ê răng. Cũng tức là nói một con người sống cả đời sẽ có lúc lên lúc xuống, tuyệt đối không thể bình thản phẳng lặng được. Cũng tức là hiện tại tôi xui anh may, nhưng không có nghĩa là anh may mắn mãi hay tôi cứ xui mãi, chắc chắn sẽ có một ngày mọi thứ đảo ngược, đến phiên tôi gặp may còn anh thì xui xẻo quấn thân.

Có điều Lục Hoán đối với mấy tên này hoàn toàn làm lơ.

Hắn trở lại củi viện, liền đi nấu nước, cả người lạnh thấu xương, nếu là không sớm đem thân thể sưởi ấm một chút, chỉ sợ sẽ bệnh thương hàn.

……

Thời điểm xách thùng nước lên, hắn hồi tưởng lại một màn kia vừa mới xảy ra bên dòng suối, nhịn không được nhíu nhíu mày, lúc đó hỗn loạn, hắn cũng không thấy rõ tên hạ nhân kia là như thế nào đẩy Lục Văn Tú đem lão phu nhân cùng rơi xuống nước.

Tuy Lục Văn Tú là rự mang đá đập lên chân của mình hay là nói vận khí Lục Văn Tú gần đây cũng quá kém đi.

Chẳng lẽ cùng sự kiện đồ ăn lần trước đồ ăn cũng giống nhau như vậy, có người ở sau lưng trợ giúp mình?

Ý nghĩ này lóe lên một cái rồi biến mất, lập tức liền làm cho Lục Hoán trong lòng sinh ra một chút chờ mong nho nhỏ, có chút phiêu phiêu không chân thực —

Hắn chợt nhận ra tâm tình của mình, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Âm thầm trợ giúp? Thật nực cười khi biết bản thân lại có ý niệm giống như có chút khát vọng như vậy.

Trên người mình cũng không có cái đồ gì đáng giá để lợi dụng, như thế nào lại có người không cầu hồi báo mà tới ứng trợ?

Hắn khi còn bé ngược lại là còn sót lại một chút tín nhiệm đối với con người, từng có một hạ nhân trợ giúp hắn, khiến hắn tiếp nhận mở lòng liền lập tức trở mặt, hại hắn bị Trữ vương phu nhân nắm được cán, đánh cho một trận tàn nhẫn. Khiến hắn nằm thoi thóp mấy ngày, máu me đầm đìa. Người tới người đi, duy chỉ không có một ai chịu dìu hắn một cái, trên người hắn giờ vẫn còn lưu lại vết sẹo đến nay chưa lành.

Từ khi sinh ra cho đến bây giờ, nếu không phải mạng hắn cứng rắn, chỉ sợ sớm đã chết trăm ngàn lần .

Mạng người ti tiện, mệnh như con sâu con kiến.

Ở bên trong Ninh Vương Phủ này, hắn sinh tồn so với người khác phải gian nan gấp trăm lần, gấp một vạn lần.

Hắn biết rõ, trên thế giới này duy nhất có thể tin tưởng chỉ có chính mình.

Đối với người núp ở trong tối kia —

Anh mắt Lục Hoán rơi vào chậu than nằm trong góc kia vẫn chưa tắt lửa, ngón tay lo lắng mà cuộn thành quyền.

Hắn yếu ớt lờ đi chút ấm áp đáng thương đang len lỏi vào trong làn da bị cóng đến mức cứng căng của mình, lặng yên theo huyết dịch tràn lan lên con tim nhỏ bé, lạnh nhạt mà giễu cợt dời đi ánh mắt.

Từ một nơi bí mật gần đó thì liền là nơi bí mật đi, kiểu gì cũng sẽ lộ ra chân tướng, rồi cũng bị chính mình bắt được.

Mặc dù tạm thời không biết đối phương mục đích vì cái gì, nhưng kiểu gì cũng sẽ bị lộ để mình biết.

Tin tưởng trên đời này sẽ có người đối tốt với mình, dù Lục Hoán có cận kề cái chết cũng sẽ không làm được.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

– Đứa con yêu: Ta có đất!! Ta Có thể trồng khoai tây !!!!

Nhiều năm sau họp lớp.

Bạn học: Bạn trai tớ có ba dãy phòng.

Túc Khê: Bạn trai tớ có nguyên một tòa hoàng thành.

Bạn học:???

 

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

Leave a Reply

error: Content is protected !!