Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 11

Chương 11. Còn cần gì xem mấy video của Lý Tử Thất nữa, về sau chỉ xem đứa con yêu làm ruộng cũng hay rồi!

Đám hạ nhân kia sau khi hoàn toàn dọn đi, toàn bộ chỗ ở lập tức thanh tĩnh xuống.

Đây là khoảnh khắc yên tĩnh nhất trong mười mấy năm của Lục Hoán, giữa trời đất chỉ có âm thanh tuyết rơi.

Hắn không khỏi hít sâu một hơi, hai đầu lông mày buông lỏng rất nhiều.

Lục Hoán sau khi thay đổi một thân áo khoác khô ráo, cũng không có nghỉ ngơi một chút nào, từ góc sân củi tìm cây cuốc, trước tiên đi vòng quanh một vòng xem toàn bộ khu đất mà lão phu nhân thưởng cho hắn. Khảo sát một lát sau, cuối cùng ở rừng trúc phía sau mới dừng bước trên một mảnh đất trống.

Ở đây tuyết đọng xốp, ẩn ẩn bốc lên một chút chồi non cùng măng, chứng minh chỗ này rất thích hợp để trồng trọt.

Bây giờ là mùa đông, không có cách nào trồng được thứ gì, nhưng mà trước tiên có thể khai hoang……

Lục Hoán động tác rất nhanh, chưa tới một canh giờ, liền đem đất trước tiên lật ra một lần.

Tiếp đó đi tới mấy phòng ở tại sân củi mà hạ nhân vừa rút đi, đem mấy cái cây chắn hàng rào kia mà mạnh mẽ nhổ đi, khiêng đám hàng rào chắn đi tới khai hoang chỗ, đâm đi xuống.

Cách mấy ngày lại xới đất lên một chút, tới năm sau thì càng thích hợp để trồng trọt.

Trồng ra rau có thể tự mình ăn, cũng có thể bán — Vô luận như thế nào, sau này sinh kế cũng không thành vấn đề. Tay làm hàm nhai so với trước kia khắp nơi bị người cản tay thì tốt hơn nhiều.

Làm xong cái này, hắn lại thuần thục đem hàng rào còn dư bó đứng lên, đem ngoài viện của chính mình mà vây thành một vòng, làm thành cái phòng nuôi gà nhỏ, hơn nữa ngay tại chỗ lấy đồ. Từ chỗ mấy phòng củi đồng tây khác cũng dỡ ra, xếp được rất nhiều đầu gỗ, phủ rơm rạ bên trên, không chút nghĩ ngợi làm thành ổ phòng lạnh mùa đông cho gà mái.

Túc Khê ở ngoài màn hình vì hắn đánh tiếng cổ vũ, nhanh, mua gà mái trở về, bây giờ là thời điểm cần ăn nhiều một chút trứng gà để bồi bổ .

Cách đó không xa chính là phòng bếp nhỏ dành cho hạ nhân, lúc trước hạ nhân trực đêm thường dùng để nấu bữa ăn khuya.Sau khi lão phu nhân đem khối này trạch viện này ban thưởng cho hắn, mấy đám hạ nhân dùng bếp kia cũng phải dọn đi.

Cái này phòng bếp nhỏ mặc dù đơn sơ, không sánh được với bếp lớn của Ninh Vương Phủ, nhưng mà bếp lò củi lửa cái gì cũng đầy đủ.

Lục Hoán trên trán một lớp mồ hôi, nhưng trong chốc lát, lại lấy đồ dụng cụ tiếp tục thu dọn phòng bếp nhỏ đơn sơ.

Nhanh chóng làm xong những việc này, trời đang âm u, nhưng hắn còn không có dừng lại, nhanh chóng mang bạc, bước đi như bay hướng thiên môn* Ninh Vương Phủ đi đến.

*偏门 piānmén: Cửa hông, cửa bên

Hiển nhiên là dự định cầm cầm 3 lượng bạc vừa cầm tới tay, ra đường phố đi mua một chút công cụ cùng gà vịt các loại.

Mà ngoài màn hình Túc Khê đang cắn bánh bao, một cách say sưa ngon lành!

Chỉ cần một mình ăn sáng, xem đứa con yêu đang được phác họa đơn giản không ngừng chuyển động khắp nơi, một hồi ở đây một hồi nơi đó, hai tay càng không ngừng làm việc.

Nhìn hàng rào chắn được buộc nhanh một dạng như bức tường thành, mặt đất thì xốp, trong đống tuyết khắp nơi đều là dấu chân của đứa con yêu đi tới đi lui.

Túc Khê đơn giản nhìn mà than thở!

— Ô ô ô đứa con yêu của cô như thế nào mà lại giỏi như vậy! không chỉ chăm chỉ mà còn rất nỗ lực, làm việc nhanh nhẹn mà không nhiều lời, lại biết sinh hoạt như thế!

Còn cần gì xem mấy video của Lý Tử Thất nữa, về sau chỉ xem đứa con yêu làm ruộng cũng hay rồi!

Túc Khê ngược lại là cũng muốn đuổi theo bước chân Lục Hoán, nhìn xem đường phố bên ngoài Ninh Vương Phủ thời cổ đại là như thế nào. Cô đơn giản là hiếu kỳ đến muốn mạng, sẽ có hay không gánh xiếc biểu diễn, đồ chơi làm bằng đường, khêu đèn các loại.

Nhưng là bởi vì tạm thời không cách nào mở khóa, cho nên chỉ có thể đưa mắt nhìn cậu bé biến mất ở ở bên ngoài địa phương này.

“Mỗi lần tích lũy điểm thưởng đều chỉ có thể giải khóa một chỗ, đến cùng lúc nào mới có thể mở khóa toàn bộ đây?!” Túc Khê bị bỏ lại trong giao diện không gian trống trải, vô thức lấy khăn giấy xoa xoa tay.

Hệ thống nói: “Mời cố gắng hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, khi độ khó của nhiệm vụ càng tăng, điểm khen thưởng cũng sẽ tăng theo.”

Túc Khê thuận miệng hỏi: “Nhiệm vụ chính tuyến tiếp theo là gì?”

Hệ thống hiện ra thông báo: “Mời tiếp thu nhiệm vụ chính tuyến thứ hai (Sơ cấp): trợ giúp nhân vật chính tạo ra sản lượng lương thực đạt đến 2 tấn, đồng thời thuận lợi kết giao với nhà giàu nhất kinh thành Vạn Tam Tiền, nhận được sự ủng hộ của Vạn Tam Tiền.”

“Độ khó bốn ngôi sao, ban thưởng lượng vàng 100, điểm thưởng 8.”

Không phải —

Cái quỷ gì??? Túc Khê là dân khối văn học toán thập phần kém, cấp tốc mở ra trang Baidu, tra một chút 2 tấn rốt cuộc là bao nhiêu sản lượng.

Mắt nhìn, thiếu chút nữa ngất đi.

“Cậu bé trong game chỉ có một mình, ngươi để một mình hắn ở nơi này bổ đất làm ruộng phải thu được sản lượng đến 2 tấn? Phải trồng tới khi nào? Có còn muốn làm hoàng đế nữa không hả?”

Hệ thống xác thực một cách máy móc: “Cho nên độ khó là 4 sao.”

“Hơn nữa bối cảnh trong game là cổ đại nha, không có máy đào đất cũng không có bất kỳ công trình hiện đại gì. Ngay cả phân bón cũng không có nhiều loại, cái địa chủ khác mà thu được sản lượng đạt đến vài tạ là đã kinh động kinh thành rồi, nhà mi yêu cầu ta đạt đến sản lượng 2 tấn?!”

Hệ thống vẫn tiếp tục xác thực một các máy móc: “Cho nên độ khó là 4 sao.”

Túc Khê hoài nghi hỏi: “Tổng cộng có bao nhiêu xếp hạng độ khó, không phải là mười sao hay sao?”

Hệ thống trầm mặc một chút, nói: “Tổng cộng là một trăm sao.”

Túc Khê: “……………………???”

Cái game này thật mẹ nó biến thái, lúc này mới thực hiện nhiệm vụ chính tuyến thứ hai, Túc Khê hoàn toàn không tưởng tượng nổi đằng sau còn có cái nhiệm vụ khủng bố nào đang đợi mình.

Nhưng mà cô ngược lại là hưng phấn muốn thử rồi.

Rất rõ ràng, bên trong Ninh Vương Phủ toàn là người xấu, cũng chỉ có lão phu nhân mới có thể trở thành chỗ dựa cho đứa con yêu.

Nhưng lão phu nhân người này tính cách lạnh lùng, nhiều lắm thì cho đứa con yêu một chút trợ giúp cùng chỗ tốt, không có khả năng hoàn toàn đứng về phía đứa con yêu mà bảo vệ.

Nếu như đứa con yêu muốn cường đại lên, còn phải mượn người bên ngoài Ninh Vương Phủ — Hoặc có lẽ là, dần dần chiêu binh mãi mã, bồi dưỡng thế lực riêng mình.

Nói cho dễ hiểu, chính là thu đàn em.

Thử hỏi nếu là Vạn Tam Tiền trở thành đàn em của đứa con yêu, sắc mặt của đám người Ninh Vương Phủ này sẽ như thế nào?

Túc Khê nhìn xuống tư liệu Vạn Tam Tiền, phát hiện vị giàu nhất kinh thành này có kết giao không tệ, cùng kinh thành Tể tướng, Lễ bộ Thượng thư, Hình bộ Thị lang từng cái tầng cấp chức quan đều có chỗ lui tới.

Theo như đồn đại tài sản của hắn so với quốc khố còn muốn giàu có hơn, phú khả địch quốc*.

富可敌国 [fùkě díguó]:  Tài sản của tư nhân tương đương tài sản quốc gia. Diễn tả cực kì giàu có, Giàu nứt đố đổ vách, Giàu nhất nước

Có tiền thì mua tiên cũng được, ở trong game cũng giống như vậy.

Cho nên mục tiêu kế tiếp là: Giúp đứa con yêu trồng ra cái gì mà cổ đại không có giống như lúa nước kiểu mới? Vang dội khắp kinh thành?

Hệ thống: “……” Cô gái à nghĩ hay quá.

Có điều bây giờ còn không cấp bách, chúng ta phải từ từ từng bước một.

Bên trong Ninh Vương Phủ chỉ sợ kế tiếp sẽ không còn là những ngày gió êm sóng lặng, Lục Văn Tú mặc dù bị nhốt bế môn hối lỗi một tháng, nhưng Trữ vương phu nhân thế nhưng là còn đang suy nghĩ biện pháp với đứa con yêu của cô.

Chính mình còn phải đề phòng một chút đi.

Túc Khê đang chán đến chết mà chờ đợi cậu bé từ bên ngoài trở về, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đẩy ra.

Bạn tốt kiêm bạn cùng bàn của cô – Cố Thấm thò đầu vào, cười hì hì lung lay túi đồ ăn vặt trong tay: “Túc Khê Khê, chúng tớ tới thăm cậu!”

Túc Khê ngạc nhiên hỏi: “Các cậu sao lại tới đây?”

Ở bệnh viện một mực chơi game, mặc dù đứa con yêu rất đáng yêu, nhưng vẫn là mong nhanh khỏi bệnh, cần nhìn một chút hơi người sống.

“Nhớ cậu thôi, hôm nay có cuộc thi toán, độ khó đặc biệt cao, chủ nhiệm lớp hôm nay còn nhắc tới để chúng tớ đem bài thi mang đến cho cậu.” Cố Thấm nói, đi tới giường bên cạnh ngồi xuống, đem túi đồ ăn vặt mở ra đưa trước mặt Túc Khê, nói: “Mang khoai tây chiên cho cậu.”

Túc Khê không chút nào khách khí, mở ra gói khoai tây chiên: “Cảm tạ nha.”

Hoắc Kính Xuyên đi theo Cố Thấm cùng tới, trong tay cầm một chiếc ví nhỏ.

Túc Khê hỏi: “Cái gì đấy?”

“Cậu lần trước gọi điện thoại không phải nói thiếu tiền sao?” Hoắc Kính Xuyên nhướng mày nói: “Mấy anh em tớ dùng tiền tiêu vặt để bù đắp cho cậu, nhưng mà góp không được bao nhiêu, cũng cỡ hơn 1000, xem có thể hay không giải quyết chuyện khẩn cấp của cậu.”

Hắn cùng Cố Thấm còn tưởng rằng Túc Khê lại gặp chuyện không may mắn, đụng hư hàng hoá nào đó hoặc là khung kính đang triển lãm các loại, cần bồi thường tiền.

Dù sao loại chuyện xui xẻo này, Túc Khê cũng thường hay phát sinh.

Hắn cùng Cố Thấm từ nhỏ chứng kiến Túc Khê gặp chuyện xui xẻo từ đơn giản cho đến lớn, từ lúc mới bắt đầu không thể tưởng tượng đến bây giờ đều nhìn đã quen.

“Các cậu –” Túc Khê nhìn Cố Thấm một chút, lại nhìn Hoắc Kính Xuyên một chút, hít hít chóp mũi, nửa ngày nói không ra lời.

Cô không nghĩ tới, chính mình là gọi điện thoại nói câu thiếu tiền, hai tên bạn thân lập tức đem tiền tới cho mình.

Hơn 1000 tệ đối với học sinh cấp ba mà nói cũng không phải là số tiền nhỏ.

Hai người này tám phần là từ trong nhà vụng trộm một ít, tiếp đó vơ vét một chút tiền cơm của những bạn học khác đây mà.

“Cũng không phải hoàn toàn cho không cậu, khi nào chân tốt lại cuối tuần đi làm rồi trả lại cho chúng tớ” – Cố Thấm nói.

“Đúng vậy”- Hoắc Kính Xuyên miệng tiện* cũng nói thêm: “Hoặc cậu dứt khoát theo đuổi giáo thảo phú nhị đại đang học ở ban khoa học tự nhiên kia, theo đuổi được rồi thì còn sợ thiếu tiền tiêu?”

*嘴贱 [Zuǐ jiàn]: Ý chỉ là nói ra mấy lời độc miệng / đê tiện / vô liêm sỉ / hèn hạ hoặc có thể hiểu nhẹ hơn như nói năng không suy nghĩ, hay chê bai…

Túc Khê thật vất vả góp nhặt chút ê ẩm nơi chóp mũi, xúc động trong lòng, lập tức tan vỡ.

Cô đập vỡ một miếng khoai tây: “Ngậm miệng.”

Túc Khê cầm chiếc ví với hơn 1000 tệ trong tay, nhưng lại không có ý định nhận nó.

Cái chính là, cho dù có nhận đi chăng nữa, 1000 tệ này cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc thôi, bây giờ trong nhà thế nhưng là thiếu nợ 10 vạn tệ.

Đợi đã —

Túc Khê đột nhiên nhớ tới một sự kiện, cô suýt chút nữa đều quên, cô mấy ngày trước có phải hay không mua tờ vé số, hôm nay không phải là thời gian mở thưởng sao?

Túc Khê đột nhiên một chân nhảy khỏi giường, hướng Cố Thấm nói: “Cố Thấm, cậu dìu tớ xuống lầu, tớ ba ngày trước mua tấm vé số, hôm nay mở thưởng, tớ muốn đi đổi thưởng.”

“Cái quỷ gì?” Cố Thấm bị chọc cười, đưa tay đẩy trán Túc Khê trán một cái: “Cậu có phải hay không nằm viện đến váng đầu, ai mua vé số đều có thể trúng thưởng sao? Dựa vào cái thể chất thần xui xẻo của cậu? Tuyệt đối không có khả năng.”

Bản thân Túc Khê trong lòng cũng không tin, nhưng mà cô luôn cảm thấy cái game này có chút mơ hồ, hai ngày này cô hỏi chị y tá có muốn hay không chơi thử cái game này. Nhưng mà mấy chị y tá kia mở điện thoại di động lên, tại appstore đều không tìm ra cái game này. Nói một cách khác, chỉ có điện thoại di động của cô mới xuất hiện.

Điều này đại biểu cái gì? Cái này quá kỳ quặc rồi.

Hơn nữa, thà tin rằng là có còn hơn là không, nghèo bức như vớ được chiếu manh thì phải hy vọng thôi.

Côi lôi cánh tay Cố Thấm, chống nạng lò cò nhảy xuống lầu.

Hoắc Kính Xuyên cũng đi theo xuống lầu, trong tay hắn còn đang cầm một gói mì gấu trúc nhỏ, nhìn Túc Khê tựa như nhìn một kẻ ngốc, nhưng thấy Túc Khê đang hưng phấn, không muốn ngăn cản, hắn liền bồi Túc Khê nói: “Đừng nhảy nữa, tớ cõng cậu nhé.”

Hai nữ sinh một cái nam sinh rời khỏi khu nội trú, đi đến cửa chính của tiệm vé số ở bên ngoài bệnh viện.

Bên trong một đám người chơi vé số khẩn trương nhìn chằm chằm màn hình, chờ xem mở thưởng.

Hoắc Kính Xuyên cõng Túc Khê chen vào, Túc Khê móc ra tấm vé số trước mấy ngày mình mua được, đưa cho chủ tiệm.

Cô cũng cảm thấy đầu óc mình bị bệnh thật rồi, thế mà tin tưởng một cái trò chơi hệ thống, nhưng một bên thì trái tim lại đập nhanh như muốn vọt ra khỏi cuống họng.

Cô thập phần khẩn trương kêu một tiếng: “Ông chủ, xem chuỗi dãy số này.”

Ông chủ chỉ lên màn hình trên tường: “Chờ một lúc dãy số trúng thưởng liền ra tới.”

Ông ta thờ ơ liếc nhìn Túc Khê một cái qua kính mắt, tiếp nhận tờ vé xổ số, nhắc tới: “Cô bé này nhìn đoán chắc là lần đầu mua vé số à, khẩn trương thành dạng này? Nhìn trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi?”

“Ông chủ đây nói cho cháu nha, cứ bình tĩnh, xác suất trúng thưởng cũng cực kỳ thấp, cũng không nên đem toàn bộ tiền tiêu vặt của mình mất hết –”

Nói đến đây, đột nhiên im bặt mà dừng.

Con ngươi ông chủ đột nhiên rụt lại, ngây ra như phỗng, gắt gao nhìn chằm chằm  một chuỗi con số trên màn hình, lại cúi đầu mắt nhìn tờ vé số mà Túc Khê đưa cho hắn, tựa như bị sét đánh.

Hắn lại đi xem con số trên màn ảnh: “Cmn, Cô — Cô bé, cháu –”

“Lạch cạch.” Gói mì tôm gấu trúc nhỏ trong tay Hoắc Kính Xuyên rơi trên mặt đất, đổ đầy ra sàn.

Hắn vừa rồi tùy ý liếc mắt, đem dáy số xổ số nhớ kỹ.

Cái này thật mẹ hắn, con số xổ số của Túc Khê Khê cùng con số giải trúng thưởng đặc biệt trên màn ảnh giống nhau như đúc a!

Giải thưởng đặc biệt là — 300 vạn???

Con ngươi hắn trợn lên như sắp bay ra ngoài.

Thế giới này điên rồi…… Túc Khê vậy mà có thể mua vé số trúng thưởng…… Cô là tích lũy vận rủi toàn bộ toàn mười sáu năm để duy nhất một lần khổ tận cam lai* sao?

*否极泰来[pǐjítàilái]: hết cùng lại thông; khổ lắm tất đến ngày sung sướng; vận đen qua, cơn may đến; hết cơn bĩ cực đến tuần thái lai; khổ tận cam lai

Nhóm người chơi xổ số ở bên trong tiệm vé số dường như ý thức được cái gì, một mảnh ngạc nhiên, nhìn về phía Túc Khê.

Túc Khê đứng ở trên mặt đất, sắp đứng không vững, máu như muốn trào lên đỉnh đầu.

Cô không nhìn lầm chứ…… Hay là đang nằm mơ giữa ban ngày?

300 vạn????

A a a 300 vạn!!! Cô đời này cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy! Này làm sao tiêu cho hết?!

Cô như một mớ hỗn độn trong gió, trong đầu lóe lên ý niệm đầu tiên lại là — Đợi đã, cô có thể vì đứa con yêu mà nạp tiền phải không ?!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Túc Khê(ma quyền sát chưởng*): Vả mặt, kiếm bạc thu nạp đàn em, mở hậu cung nhanh nhanh nhanh! Hưng phấn.jpg

*摩拳擦掌 [móquáncāzhǎng]: xoa tay; hăm he; hằm hè; xắn tay áo lên (trước khi làm việc, trước khi đánh nhau)

Đứa con yêu (sắc mặt lạnh lẽo): Hậu cung? Ngươi rất hy vọng ta mở hậu cung?

 

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

Leave a Reply

error: Content is protected !!