Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 28

Chương 28. Mấy bạn nhỏ khác có thì bạn nhỏ nhà mình cũng nhất thiết phải có.

Ở bên ngoài màn hình Túc Khê đã ngây người, cái này làm sao mà gặp mặt? Chẳng lẽ đến lúc đó cầm một tờ giấy vẽ hình lên cỡ bằng đứa con yêu rồi hướng về trước mặt hắn đưa tới, nói cho hắn biết rằng, ầy, đây chính là mẹ già của ngươi sao?

Lại nói cái game này còn có chức năng ép buộc người chơi nữa à — Túc Khê thật sự xới tung cái giao diện lên, nhưng mà, không có, cũng không có mục tạo nhân vật.

Hơn nữa, như thế rõ ràng không phải hình thức mà đứa con yêu muốn nhìn.

Mà là đứa con yêu mong muốn gặp mặt trực tiếp, cô căn bản làm không được.

Trong game này nếu tích lũy đạt 100 điểm thưởng, thì cũng chỉ có thể vẻn vẹn là cùng đứa con yêu giao lưu thôi.

Muốn gặp mặt? Mơ mộng hão huyền! Đứa con yêu, ta đây là xem ngươi đang làm khó dễ mẹ già ngươi nha.

Túc Khê gãi đầu một cái, trong lúc nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào, không thể làm gì khác hơn là nhìn chằm chằm đứa con yêu đem tờ giấy kia xếp vào, giống như lúc trước bỏ vào trong hộp nhỏ, nhét vào ở kẽ chân bàn.

Hiện tại Túc Khê cũng không biết nên làm cái gì, không thể làm gì khác hơn là chờ mong trí nhớ của đứa con yêu không cần quá tốt. Dù sao cách ngày ước hẹn săn bắn ở núi Thu Yến còn có hai ngày, nói không chừng đến lúc đó đứa con yêu liền đã quên. Dù gì, đến lúc đó lại nghĩ biện pháp, mượn cớ có việc không đi được thôi.

Nghĩ như vậy, nên trong lòng Túc Khê mặc dù có chút cồn cào, nhưng vẫn là tạm thời trước tiên đem chuyện này để ở sau đầu……

Mà Lục Hoán để lại câu nói này sau đó, đứng ở trước bàn, lông mi đen như mực rũ xuống trầm tư, không nói một lời, trong lòng cũng có chút thấp thỏm.

Một mặt, hắn cảm thấy người kia nhất định sẽ không đến nơi hẹn, dù sao nhận biết lâu như vậy, người kia một mực thần thần bí bí, ngay cả chữ viết cũng đều chưa từng lưu lại, càng là không có để lại dấu vết nào để hắn đi điều tra, làm sao lại có thể đột nhiên hiện thân đây?

Bởi vậy hắn kỳ thực cũng không ôm hi vọng quá lớn.

Nhưng ở một phương diện khác, có lẽ là trong lòng mong mỏi quá mức, hắn vẫn là ôm duy nhất một tia chờ mong viết xuống phong thư này.

Mọi thứ đều có vạn nhất*.

*万一 [[wànyī]]: 1. Chỉ một phần vạn (biểu thị một phần cực nhỏ), 2. Chỉ khả năng ít ỏi, 3. Ngộ ngỡ, nhỡ ra.

Đã từ lâu vận khí của hắn chưa bao giờ là tốt, kể từ lúc người kia xuất hiện ở bên trong sinh mệnh hắn, chính là mang đến cho hắn một cọc vận khí tốt nhất từ trước đến nay.

Người kia chính là “vạn nhất” của hắn. Như vậy lần này, lỡ như người kia cũng thật sự sẽ đến nơi hẹn thì sao…..?

Lục Hoán buông bút mực xuống sau đó, mặc dù vô cùng muốn biết câu trả lời chắc chắn từ người kia, nhưng vẫn nhịn xuống không nhìn tới, như thế qua một ngày.

……

Hôm sau, hắn bị lão phu nhân gọi đi một chuyến.

Thời tiết thật không dễ gì trời quang mây tạnh, mặt trời mới mọc rơi vào hồ tuyết đang tan rã, một mảnh ánh sáng sóng sánh liễm diễm, gió nhẹ phất phơ.

Lão phu nhân bởi vì phong thấp nên ở tại Mai An Uyển hơn nửa tháng không có đi ra, bây giờ trời nắng rồi, mới ngồi trong đình giữa hồ hâm rượu, để cho đại phu trong phủ đến châm cứu xoa dịu đầu gối đau đớn của bà.

Lúc Lục Hoán đến, trưởng tử Lục Dụ An của Ninh Vương Phủ cũng đang ở đình giữa hồ, đứng bên cạnh lão phu nhân nói gì đó.

Lục Hoán đi qua, vừa vặn nghe thấy, Lão phu nhân ngạc nhiên hỏi: “An nhi, ngươi quả thực có biện pháp mời thần y miếu Vĩnh An đến sao? Ngươi cũng đừng làm cho ta mừng hụt một hồi! Đầu gối của ta gần đây đến nay đau đến chịu không được, đám đại phu trong phủ cùng ngự y nửa điểm dùng không được, xem cũng là xem không ra, kinh thành truyền ngôn vị thần y kia rất có bản lãnh, nếu là hắn chịu tới, nói không chừng bệnh thấp khớp của lão già ta đây còn có chút hy vọng!”

Lục Dụ An vội vàng khom người nói: “Đương nhiên, nãi nãi cứ yên tâm, ta đã thăm dò được chỗ ở của hắn, chiều hôm nay liền lên đường đi mời, cho dù ba lần đi mời cũng phải đem vị thần y tính cách cổ quái kia mời tới cho nãi nãi ngài!”

Lão phu nhân rất cao hứng, khuôn mặt luôn luôn nghiêm khắc cũng nhiều thêm mấy phần vui vẻ, liên tục tán dương Lục Dụ An không giống cái đứa bào đệ Lục Văn Tú kia, là một nhân tài hiếu thuận.

Lục Hoán thấy bộ dáng của Lục Dụ An coi bộ trong lòng đã có dự tính, kinh ngạc nhìn hắn một cái, tâm tình có chút cổ quái.

Đã thăm dò ra chỗ ở của hắn –? Lúc nào?

Nhưng Lục Hoán ước chừng cũng có thể hiểu rõ, tên Lục Dụ An này trước mắt có thể biết tin tức có liên quan tới chính mình cũng đơn giản chỉ là, nhận biết mình cùng với Trọng Cam Bình, Hộ Bộ Thượng Thư, Ngũ hoàng tử đã gặp mặt. Có chút manh mối ấy chỉ sợ cũng là hắn đã bỏ ra một số tiền rất lớn mới đào được thông qua tin tức có trong tay một số nhân mạch trong kinh thành. Mà hắn còn cho rằng chỉ dựa vào nhiêu điểm manh mối như vậy liền có thể tìm ra chính mình.

Lục Dụ An khác biệt so với Lục Văn Tú, không như tên Lục Văn Tú chỉ là gối thêu hoa không còn dùng được. Nhưng lại là người có đầu óc tư duy tầm thường, không có tài cán gì hơn, mặc dù vẫn luôn suy nghĩ biện pháp lấy lòng lão phu nhân, một lòng muốn hướng về Nhị hoàng tử làm chỗ dựa, thế nhưng là vẫn không có cơ hội nhận được sự xem trọng của Nhị hoàng tử.

Lục Hoán nghĩ một chút thì biết rõ, lần này vị đại ca Lục Dụ An hẳn chính là muốn mượn chuyện tìm được thần y, đem thần y dẫn tiến cho Nhị hoàng tử cùng Lão phu nhân, nhất tiễn song điêu* khiến cho hai người đó nhìn hắn bằng con mắt khác.

*一箭双雕 [[yījiànshuāngdiāo]: Một công đôi việc; một mũi tên trúng hai con nhạn

Chỉ là hắn hơi quá mức có phần nóng vội, còn chưa có tìm ra được chỗ ở của mình, liền không kịp chờ đợi tới trước mặt Lão phu nhân tranh công biểu hiện.

Lục Hoán trong lòng sáng như gương, cũng không nói chuyện. Mà Lão phu nhân thấy hắn tới, nói với hắn: “ Lục Hoán, ngươi nghe thấy được, ngươi cũng đi hỏi thăm xem, xem có thể hay không mời vị thần y kia đến.”

Lục Hoán: “Vâng.”

Lục Dụ An nghe xong, có chút nóng nảy, chỉ là cố hết sức kiềm chế, cố gắng bình ổn tâm tình nói: “Nãi nãi, hắn có thể làm được ích lợi gì, cả ngày hắn chỉ ở cái mảnh đất trong viện trồng rau dưỡng gà, còn không có bước chân ra khỏi nhà, có thể đi hỏi thăm được gì, chuyện này người cứ giao cho ta không được hay sao ? Cớ sao còn muốn cho Tam đệ bon chen?”

Lão phu nhân lại nói: “Các ngươi chia nhau đi mời, hai bên thì càng chắc ăn!”

Cũng không phải là Lão phu nhân không tin tưởng Lục Dụ An có thể mời đến vị thần y kia — Chẳng qua, bà đích xác là không thể nào tin được, sự kiện từ lần trước bên dòng suối sau đó, bà đối với Lục Văn Tú do Trữ vương phi sanh ra thất vọng đến cực điểm, dẫn theo ấn tượng với cái đứa cháu ruột Lục Dụ An cũng giảm mạnh.

Hành tung của vị thần y kia bí mật như thế, kinh thành không một người biết được thân phận của hắn, chính mình còn phái người đi ra ngoài cũng không tìm ra, Lục Dụ An lại từ nơi nào có được manh mối mà tìm tới?!

Có điều, cháu trai có một phần hiếu tâm như thế, bà tự nhiên cũng khích lệ.

Nhưng chẳng biết tại sao, trong nội tâm bà ẩn ẩn có loại cảm giác, đã biết cháu ruột không làm nên cơm cháo, đã biết đứa cháu thứ có thể làm được……

Bà giương mắt nhìn về phía Lục Hoán, đứa nhỏ này một thân màu tuyết trắng trầm mặc đứng ở một bên, trên thân mặc dù còn có mấy phần ngây ngô của thiếu niên, nhưng nhìn thì tỉnh táo kiên định, thành thục lại hờ hững, hai đầu lông mày ẩn ẩn toát ra khí chất có mấy phần có thể thành đại sự.

Bởi vậy Lão phu nhân lại nói: “Tốt, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, ai có thể tìm được vị Thiếu Niên Thần y kia đến chữa bệnh cho nãi nãi trước tiên, nãi nãi nhất định sẽ có trọng thưởng. Các ngươi lui xuống trước đi a.”

Lục Dụ An khó chịu trong lòng, không dám trước mặt lão phu nhân mà thể hiện ra ngoài, trước tiên mang theo một đám hạ nhân rời đi khỏi đình giữa hồ.

Mà Lục Hoán thì lại lẻ loi một mình, cũng từ hành lang bên trên đi ra ngoài.

Đi được nửa đường, hắn dừng bước, chỉ thấy Lục Dụ An đang đứng chờ ở hành lang dưới mái hiên, nhíu mày nhìn xem hắn.

Lục Hoán giương mắt lên, thần sắc cũng lãnh đạm lạnh nhạt: “Có việc gì thế?”

Lục Dụ An lấy thái độ của người bề trên tỏ ra trịch thượng, chắp tay ở phía sau lưng, nhặt một đóa hoa mai ở phía dưới mái hiên, ngửi một chút, lúc này mới thản nhiên nói: “Tam đệ, ngươi vừa mới rồi lẽ ra cần phải cự tuyệt Lão phu nhân, bằng không đến lúc đó không công mà lui, sẽ mất mặt nhiều lắm. Ngươi ở trong kinh thành lại không có nhân mạch gì, làm sao có thể tìm được vị thần y kia? Đến lúc đó đừng có nói là người làm huynh trưởng như ta đây khi dễ ngươi.”

Lục Hoán vẫn không nói chuyện, chỉ nhìn hắn một cái thật sâu, lập tức liền vòng qua hắn, rời đi.

Lục Dụ An coi như là người thành thục chững chạc, nhưng cũng bị thái độ lạnh nhạt không ngó ngàng này của hắn chọc giận, đóa hoa mai đang cầm trong tay bị bóp thành một đoàn. Có điều Lục Dụ An rất nhanh liền điều chỉnh lại, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ, phất tay áo dẫn người rời đi.

Lục Dụ An là con trai trưởng, cái gì cần có đều có, cơ bản đối với Lục Hoán cũng không có hận thù sâu sắc gì, chỉ là lần trước bào đệ Lục Văn Tú bởi vì Lục Hoán mà bị phong hàn sốt cao, một thân bệnh tật không dậy nổi, đến nay còn nằm ở trên giường không thể xuống đất, trong lòng của hắn đối với cái đứa con thứ này cũng giận lây bấy nhiêu.

Mẫu thân tựa như có nhiều lần nhắc nhở chính mình, săn bắn núi Thu Yến năm nay tuyệt đối không thể để cho Lục Hoán tiến đến, để tránh cho hắn đoạt mất danh tiếng của mình, trong lòng của hắn tự nhiên đối với Lục Hoán giờ đây để trong lòng nhiều hơn mấy phần.

Đêm nay trở về, hắn liền đem chuyện này thông báo với Trữ vương phu nhân.

Trữ vương phu nhân đợi hắn đi khỏi, sắc mặt có chút sốt ruột, hướng ma ma bên người mà nói: “Ngày mai chính là hội săn bắn trên núi Thu Yến, nếu như ngày mai còn không thể làm chút việc khiến hắn không thể đi cùng, cứ như vậy sẽ không còn cơ hội nào nữa! Ngươi nhanh nghĩ biện pháp cho ta!”

……

Túc Khê bên này bởi vì gãy xương chân mà tu dưỡng hơn nửa tháng, bài tập phát xuống một đống, không chỉ mình cô gấp, mà đến cha mẹ Túc cùng với chủ nhiệm lớp cũng đều gấp gáp, dù sao bây giờ cũng đang là thời điểm mấu chốt của Cao Nhị, bài giảng cũng càng nhiều thêm, liền không có dễ dàng bổ túc.

Bởi vậy hôm nay là thứ hai, cha Túc liền lái xe đưa cô đến trường học.

Cố Thấm cùng với Hoắc Kính Xuyên đã đứng chờ tại cổng trường, nhìn thấy Túc Khê một chân bó thạch cao chống nạng xuống xe, liền mau đỡ cô đi lên lớp học.

Cha Túc thập phần không yên lòng, liền nói với bọn họ: “Làm phiền các cháu nhé, ngày khác tới nhà chú, cô nhà sẽ làm gà KFC cho mấy đứa ăn.”

“Không phiền đâu ạ.” Cố Thấm khéo léo cười nói: “Chú cứ yên tâm đi, Khê Khê cứ giao cho chúng cháu.”

Nhưng mà đợi cha Túc vừa rời đi, Túc Khê liền nhanh chóng bị hai người vô cùng lo lắng mà kéo đến canteen: “Túc Khê, nhanh! Cậu lần trước trúng xổ số giải thưởng lớn như vậy, mau mời chúng tớ ăn đồ ăn vặt! Giữa trưa quất thêm nồi lẩu nhé!”

Mời khách nhất định là phải mời, nhưng mà Túc Khê sờ túi tiền, nói: “Nói ra các cậu có thể không tin, về sau mình phải bớt ăn bớt mặc đây, bởi vì dạo này đang nạp tiền vào game rồi.”

Cố Thấm cùng với Hoắc Kính Xuyên đều dùng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh nhìn cô: “Cậu bỏ tiền vào game? Thôi đi, ai mà không biết đến cậu, có chút tiền lẻ đều dành để mua dụng cụ học tập cùng đề cương.”

Túc Khê trước đây là một trong số ít nữ sinh 3 giỏi có thành tích xuất sắc, điều này thì không thể nghi ngờ, cơ hồ chưa bao giờ chơi game, nhưng mà bây giờ —

Ngay cả bản thân Túc Khê cũng cảm thấy cực kỳ không thể tưởng tượng nổi!

Càng khó tin hơn nữa chính là, bởi vì hôm nay cô phải đi học, không có thời gian vào game nhìn một chút tình huống của đứa con yêu, cô đã cảm thấy toàn thân không thoải mái! Cho đến giờ phút này là đã qua một đêm lại cộng thêm nửa ngày nữa chưa có đăng nhập game, đứa con yêu hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

….. Sẽ không có chuyện đâu, chắc gì đã có chuyện gì?

Lúc này mới qua bao lâu đâu, ở trong game cũng chỉ mới trôi qua hai ngày mà thôi!

…… Do mình ngập tràn tấm lòng mẹ già quá mà.

Nhưng mà sau khi mời khách xong, lại được hai người đỡ đi về hướng tòa dạy học, Túc Khê vẫn là không nhịn được móc điện thoại ra, mở giao diện quen thuộc.

Sau khi cô từ hệ thống nơi đó xem qua những tình tiết trong lúc mình không có ở đây, liền đem giao diện chuyển đến củi viện của đứa con yêu, lại nhìn thấy đứa con yêu đang đổi sang quần áo xuất hành, có điều hôm nay ngược lại là không có mặc đấu bồng màu đen làm người khác chú ý, mà là một thân quần áo màu trắng giản dị thường ngày.

Sau khi hắn đã mặc chỉnh tề liền xuyên qua rừng trúc đi ra ngoài, tựa như là một cái bánh bao trắng trắng mềm mềm đang ở trong lá sen vậy.

Túc Khê còn là lần đầu tiên nhìn thấy hắn mặc một thân quần áo như vậy, manh đến nỗi tâm can đều run lên.

Cô  đang muốn đem giao diện di chuyển trở về bên trong phòng, xem xem đêm qua chính mình không có đến, đứa con yêu có hay không viết tờ giấy mới gì, bỗng nhiên chỉ nghe thấy chuồng ngựa bên kia truyền đến tiếng động có chút vang.

Đứa con yêu đang ở trong rừng trúc, đương nhiên là không nghe được thanh âm từ chuồng ngựa đã cách một quãng rất xa, nhưng mà Túc Khê quan sát toàn bộ Ninh Vương Phủ, lập tức liền có thể dễ như trở bàn tay nhìn thấy chuồng ngựa phát sinh chuyện gì.

Chỉ thấy, đó là ma ma Giáp hầu cận bên người Vương phu nhân!

Túc Khê mới từ hệ thống nơi đó biết được, chuyện Lão phu nhân muốn để đứa con yêu cùng với Lục Dụ An cùng đi ra ngoài tìm thần y, nhìn thấy bọn hắn đang đứng tại chuồng ngựa, liền lập tức cảnh giác, zoom to màn hình nhìn nhìn, cô muốn xem hai cái hạ nhân đang được sai sử kia làm cái gì —

Hai tên hạ nhân kia đang đổ thuốc bột màu trắng vào bên trong đồ ăn của con ngựa màu đỏ táo, con ngựa kia sau khi ăn, mí mắt có chút bơ phờ, ủ rũ.

Túc Khê sợ hết hồn, cô nhớ không lầm, đây là con ngựa của đứa con yêu, bọn hắn đổ vào cái gì? Cái loại giống như thuốc ngủ sao?

Nhưng mà tựa hồ sợ con ngựa có dấu hiệu quá rõ ràng, ma ma Giáp lại để cho hai tên hạ nhân này vỗ mấy cái lên đầu ngựa, để cho con ngựa phấn chấn tinh thần trở lại, ngay sau đó, dường như là sợ làm như thế còn chưa đủ để hại được đứa con yêu, lại đem yên ngựa cho cắt đứt một chút, vết tích thập phần không rõ ràng, tay chân hành động khá lưu loát, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị phát hiện.

Túc Khê trơ mắt nhìn thấy bọn hắn thực hiện những thủ đoạn bẩn thỉu này, tức giận đến huyết dịch sôi trào.

Đứng kế bên con ngựa này, trong chuồng ngựa còn có hai cái tuấn mã màu đen, so với con ngựa màu đỏ táo kia còn muốn cường tráng to mọng hơn rất nhiều, nhìn ra được chính là ngựa của Lục Dụ An cùng Lục Văn Tú.

Ninh Vương Phủ mặc dù sa sút, nhưng mà làm sao có thể thiếu chút tiền mua vài con ngựa tốt? Nhưng Trữ vương phu nhân hết lần này tới lần khác đối đãi với đứa con yêu khắc nghiệt, chèn ép khắp nơi, còn muốn làm ra bộ dáng đều là sự thất trách của quản gia, một dáng vẻ bà ta cũng không hiểu rõ tình hình.

Túc Khê mặc dù lúc trước biết rõ đứa con yêu tại Ninh Vương Phủ trải qua rất gay go, nhìn thấy những vết roi để lại trên người hắn khi còn bé kia liền biết, nhưng mà hiện tại nhìn thấy ngay cả mấy con ngựa cũng làm khó dễ hắn, trong lòng Túc Khê vẫn là rất khó chịu.

Cô không một chút do dự, đợi khi ma ma Giáp cho rằng mọi chuyện đã thành, thời điểm mang theo hai tên hạ nhân kia rời đi, liền nhanh chóng đem đồ ăn của chú ngựa màu đỏ táo, nắm một vốc, mặt khác bỏ vào trong rãnh đồ ăn của hai con tuấn mã.

Có thể là bên trong thuốc này có chất dẫn dụ, hai con ngựa kia cũng nhanh chóng bắt đầu ăn.

Sau khi ăn xong, có thể là bởi vì so với con ngựa màu đỏ táo thân thể cường tráng hơn một chút, mặc dù cũng xuất hiện một chút triệu chứng buồn ngủ, nhưng mà không giống như con ngựa màu đỏ táo biểu hiện quá rõ ràng.

Túc Khê còn nghĩ hoặc là không làm mà đã làm thì phải làm cho xong, cũng bắt chước ma ma Giáp cắt đứt yên ngựa của hai con tuấn mã màu đen, nhưng mà cô còn chưa kịp có hành động, thị vệ bên kia đã tới rồi, muốn dắt hai con ngựa ra ngoài.

Con tuấn mã màu đen của Lục Dụ An cùng với con ngựa màu đỏ táo của đứa con yêu đều bị dắt đi .

Dắt ra đến cửa chính.

Túc Khê bây giờ điểm thưởng đã có 27 điểm, còn có một lần cơ hội mở khóa, bởi vậy cô liền cấp tốc mở khóa cửa chính của Ninh Vương Phủ cùng với mấy con phố bên ngoài, đuổi theo tới.

Ngay tại cửa chính, đứa con yêu cùng với Lục Dụ An cũng đứng ở nơi đó, dường như là đều dự định ra ngoài, đi mời vị thần y kia tới.

Hai con ngựa bị dắt đến trước mặt bọn hắn.

Lục Dụ An trong lúc được đám hạ nhân, thị vệ vây quanh đi đến trước mặt con tuấn mã cao lớn kia, quay đầu liếc nhìn đứa con yêu một cái, trong mắt có mấy phần chê cười.

Hạ nhân bên người hắn cũng nhỏ giọng thầm nói bên tai hắn: “Không biết Lão phu nhân nghĩ như thế nào, Tam thiếu gia từ đâu mà có bản lĩnh có thể mời được vị thần y mà ngay cả toàn bộ trong kinh thành khắp nơi đều không tìm thấy cơ chứ? Còn để cho hắn cùng với đại thiếu gia ngài cùng nhau đi tìm. Nếu là đại thiếu gia ngài tìm khắp nơi không ra, hắn lại càng không thể.”

“Miệng quạ đen*.” Lục Dụ An nhíu mày giáo huấn: “Ta hôm nay liền đi đến chỗ phú thương Trọng Cam Bình nơi đó hỏi thăm một chút đến tột cùng, nhất định phải hỏi cho ra tên thần y kia từ nơi nào rơi xuống!”

*乌鸦嘴 [Wūyā zuǐ]: Thường được dùng để mô tả miệng của ai đó đặc biệt bốc mùi. Đôi khi nó cũng miêu tả miệng của ai đó thật kinh khủng, nói ra toàn điềm xấu. Điều tốt thì không xảy ra, nhưng điều xấu thì cực kỳ có hiệu nghiệm.

Hắn cũng đã ở trước mặt Lão phu nhân mà khoác lác khoa trương, hôm nay nếu không mời được cũng bắt buộc phải tới.

Bằng không cái danh cháu ruột này còn biết đặt mặt mũi ở nơi đâu?

Túc Khê nhìn trên giao diện nhảy ra lời nói của hắn cùng với hạ nhân bên người nói nhỏ, biểu cảm của cô lúc này như là Lão gia gia nhìn điện thoại.jpg. Bọn hắn giờ này còn không biết được cái người mà bọn họ đang muốn tìm chính là đứa con yêu đang đứng ở dưới mái hiên, đây cũng quá là…… Ngượng ngùng nha.

Mà không biết có phải đứa con yêu có suy nghĩ giống với cô hay không, nhìn thấy hai người nhỏ giọng thầm thì, hắn mặt không biểu tình, nhưng khung màu trắng trên đỉnh đầu hiện ra một chuỗi “……”

Lục Dụ An xoay người cưỡi lên lưng con ngựa tuấn mã màu đen, quay đầu hướng đứa con yêu đắc ý cất giọng nói: “Tam đệ, ta liền đi trước, ngươi cũng không thể đi theo ta, chính ngươi tự đi tìm a, tìm không thấy cũng đừng trở về khóc nhè.”

Mà đứa con yêu cũng không nói chuyện, ánh mắt rơi vào con ngựa màu đỏ táo của mình đang đứng trước mặt, lập tức, cầm dây cương, trong con ngươi đen nhánh một mảnh tĩnh mịch.

Túc Khê chỉ sợ hắn cưỡi lên, đang muốn nghĩ biện pháp.

Nhưng mà chỉ thấy hắn một giây sau, giật giật khóe miệng, giễu cợt hướng Lục Dụ An nói: “Nếu ngươi và ta đều cưỡi ngựa như nhau, ta chưa hẳn sẽ so với ngươi chậm, ngươi sợ sao?”

Lục Dụ An quả nhiên bị chọc giận, trên mặt hiện ra vẻ tức giận, nhưng mà buồn bực hơn chính là bị Lục Hoán nhìn thấu tâm tư.

Đúng rồi, trong lòng của hắn hoàn toàn chính xác có chỗ lo lắng, tên Tam đệ này của hắn mặc dù là một đứa con thứ có thân phận hèn mọn, nhưng đích xác là một địch thủ mạnh, không những có kỵ xạ khắp nơi đều thắng hắn cùng Nhị đệ Văn Tú, mà lần trước còn bởi vì chuyện bên dòng suối được Lão phu nhân ưu ái.

Hắn vô cùng kiêng kỵ, chỉ sợ lần này cái đứa con thứ Tam đệ này lại làm ra chuyện kinh người gì nữa, đem hạ thấp hắn, để cho hắn mất hết mặt mũi.

Con tuấn mã màu đen cao lớn uy mãnh của hắn, mặc dù so sánh với cái con ngựa của đứa con thứ kia càng tốt hơn, nhưng mà biết đâu được cái đứa con thứ kia có kỹ xảo huấn luyện ngựa đặc biệt nào không, lỡ so với hắn tới trước chỗ của Trọng Cam Bình, thậm chí là trước tiên tìm ra được thần y thì sao?

Lục Dụ An sẽ không có cách nào dễ dàng tha thứ cho việc mình bị hạ thấp.

Lúc này dù sao thì cũng chỉ có một mình Lục Hoán cùng một vài thân tín của mình đang ở trước cửa phủ, vì cái gì không đoạt đi ngựa của hắn, để cho hắn không có ngựa cưỡi? Xem hắn còn có thể lãnh đạm như bây giờ nữa hay không!

Nghĩ đến đây, Lục Dụ An hừ lạnh nói: “Nếu như Tam đệ quả thật có lòng tin, thì đừng cưỡi ngựa!”

Lục Hoán thoạt nhìn như là không nghĩ tới hắn vậy mà lại nói như vậy, đuôi lông mày nhẹ nhàng nhướng một cái, tiến lên một bước bảo vệ ngựa của mình, vội la lên: “Không được, ta cần con ngựa này.”

Lục Dụ An thấy hắn như vậy, trong lòng càng thêm đắc ý, hắn cùng với Lục Văn Tú khác biệt ở chỗ, Lục Văn Tú cực kỳ ngu xuẩn, ngay trước mặt mọi người cũng không che giấu chút nào. Mà hắn ở trước mặt mọi người lại chững chạc hơn nhiều, nhưng mà lúc này lại không có người khác, cho dù chính mình cướp đi ngựa của Lục Hoán, cũng không để bất kỳ người nào có thể khua môi múa mép ra ngoài.

Huống hồ, Lục Hoán cũng chỉ có duy nhất một con ngựa này, trong chuồng ngựa còn có mấy con ngựa khác, thị vệ chuồng ngựa chính là người của mẫu thân, cũng sẽ không để cho hắn cưỡi, hắn không còn ngựa, nhất định là thua xa mình.

Cho nên, tất nhiên có cơ hội có thể khi dễ cái đứa con thứ, lại vì cái gì không tranh thủ khi dễ đây?

Chẳng lẽ cứ để cho hắn thật sự ra roi thúc ngựa giành trước mình một bước tìm được thần y?!

Mà không đợi hắn có hành động, thân tín bên người hắn lập tức hiểu ý, đi qua đem dây cương trong tay Lục Hoán, cướp đi, ác thanh ác khí* nói: “Đa tạ ngựa của Tam thiếu gia!”

*恶声恶气 [Èshēng’èqì]: Giọng nói tức giận và lời lẽ nặng nề.

Nói xong, dạng chân leo lên.

Lục Dụ An muốn nắm chặt thời gian, cuối cùng thần sắc đắc ý mà từ trên cao nhìn xuống nhìn Lục Hoán một mắt lúc sau, liền dẫn người nghênh ngang rời đi.

……

Mà sau khi hắn rời đi, trước cửa Ninh Vương Phủ liền trở nên trống trải, không còn ai sót lại, Lục Hoán mới thu hồi biểu lộ thất hồn lạc phách vì bị đoạt ngựa đi, mặt không biểu tình hướng theo phương hướng của Lục Dụ An đang phi nước đại mà nhìn, một đôi mắt lạnh tựa như băng tuyết trên những ngọn núi xa xa.

……

Ngoài màn hình Túc Khê đã bị toàn bộ quá trình diễn kịch xuất thần nhập hóa của đứa con yêu làm cho choáng váng —

Đợi đã, hắn chẳng lẽ biết con ngựa màu đỏ táo của hắn đã bị động tay động chân sao?

Lục Hoán lúc này cũng không có quay người hồi phủ, mà là chậm rãi hướng bên ngoài thành đi, quyết định đi tìm một người có thể ra vẻ thần y mặc đấu bồng màu đen vào, tới thay thế chính mình xuất hiện ở trước mặt Lão phu nhân.

Hắn luôn luôn cảnh giác, làm sao mà không biết được trước ngày săn bắn ở núi Thu Yến được diễn ra, Trữ vương phu nhân nhất định phải động một chút tay chân? Mấy ngày nay hắn một mực đề phòng cẩn mật, đừng nói hôm nay trên yên ngựa xảy ra vấn đề, hắn liếc mắt một cái liền đã nhìn ra, cho dù Trữ vương phu nhân có dùng thủ đoạn khác, hắn nhất định cũng có thể tránh thoát.

Những năm gần đây, mánh khóe của Trữ vương phu nhân dùng đến dùng đi, cũng đơn giản chỉ là làm mấy cái trò kia.

Ngu xuẩn đến nực cười.

Trữ vương phu nhân làm rất nhiều chuyện sẽ không cùng Lục Dụ An nói ra, ước chừng là còn nghĩ để cho đứa con trai trưởng thương yêu nhất của bà ta tay sạch sẽ một chút, nhưng hết lần này tới lần khác nhược điểm chí mạng của Lục Dụ An chính là tranh cường háo thắng, hay ghen tị, chính mình chỉ cần bắt được nhược điểm của hắn khích tướng hai câu, so với Lục Văn Tú tên bao cỏ kia cũng không mạnh hơn bao nhiêu.

Con ngựa màu đỏ táo này đã làm bạn bên cạnh hắn nhiều năm, bây giờ chỉ dùng để đổi lấy tính mệnh tên hạ nhân thân tín của Lục Dụ An, thật đáng tiếc.

Lục Hoán bởi vì không vội, hướng về phía ngoại thành mà bước đi thong thả.

Nhưng mà Túc Khê nhìn thấy bóng lưng của đứa con yêu, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Cô từ lần đầu đăng nhập bắt đầu vào game, liền biết Ninh Vương Phủ đối với đứa con yêu thiếu ăn thiếu mặc. Nhưng hôm nay có lẽ là ba con ngựa trong chuồng ngựa kia, hai con cao lớn, một con ốm gầy chênh lệch quá lớn, khiến cho trong lòng cô đối với đứa con yêu càng thêm đau lòng.

Có lúc lòng người chính là như vậy, đứa nhỏ nhà mình ăn cơm không ngon, thì có thể không đến mức đau lòng, nhưng mà một khi có bạn nhỏ khác làm so sánh —

Nhìn thấy bạn nhỏ khác dùng hộp cơm tuyệt đẹp, ăn bento đầy yêu thương, dùng túi sách đẹp mắt, cưỡi xe đạp leo núi mới tinh.

Mà bạn nhỏ nhà mình qua nhiều năm như vậy đều chỉ gặm màn thầu, dùng cái túi bị tẩy đến trắng ố làm túi sách, đi học dưới con đường nhỏ đầy bùn sình chỉ có thể len lén nhìn xe đạp của bạn nhỏ khác……

Trong lòng nhất thời trở nên chua chát.

Nếu như nói cái game này chính là một cái nhà trẻ, Túc Khê một chút cũng không muốn đứa trẻ nhà mình phải hâm mộ người khác, cô muốn là cho đứa con yêu nhà mình nắm giữ những thứ tốt nhất.

Đương nhiên, đứa con yêu có thể cũng không phải rất quan tâm con ngựa kia của hắn phải chăng so với ngựa của hai huynh đệ Lục Dụ An cùng Lục Văn Tú có tốt hay không —

Cũng có thể là lại càng không quan tâm đến đồ ăn hắn lấy được ở khắp nơi không bằng so với hai huynh đệ kia.

Nhưng, Túc Khê thân là một mẹ già chính hiệu, chính là bị mình não bổ* cho lòng chua xót mà rơi lệ.

* 脑补 [Nǎo bǔ]: Thuật ngữ ACGN, từ thông dụng trên internet. Nó thường đề cập đến việc một người tự bổ sung một số âm mưu nhất định trong tâm trí, trong đầu. Kiểu theo những âm mưu tưởng tượng chỉ có trong truyện tranh, tiểu thuyết và thực tế mà người ta mong muốn nhưng không xảy ra.

Mấy bạn nhỏ khác có thì bạn nhỏ nhà mình cũng nhất thiết phải có.

Mặc dù đứa con yêu bây giờ đã có trang trại, ngân lượng, đàn em, nhân công, tương lai cũng sẽ càng ngày càng tốt lên.

Nhưng những gì hắn đã trải qua, những gì hắn thiếu thốn, lại vĩnh viễn không thể bù đắp được.

Thế là Túc Khê mở cửa hàng ra —

Còn nói gì nữa, nạp tiền a!

Lục Hoán rời đi khỏi kinh thành đông đúc, lúc mới vừa đi trên một con đường mòn, liền chợt nghe phía trước có tiếng vó ngựa.

Hắn vô thức ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy, cách đó không xa dưới gốc cây kia, có một con ngựa đang bị buột chặt, con ngựa này toàn thân trắng như tuyết, không có một chút tạp sắc, lông tơ đổ xuống bổ dọc theo lưng, cân xứng lại cao lớn, trong sáng xinh đẹp, đầu ngẩng lên rất cao, hai mắt sáng ngời có thần, xem kỹ chính là bảo mã ngày đi nghìn dặm.

Là người kia……?

Lục Hoán đã dần dần quen thuộc những lúc hắn gặp khó khăn, người kia đưa tới an ủi.

Thấy hắn bên người thiếu một con ngựa, người kia liền tặng cho hắn một con ngựa.

Hắn nhìn qua con ngựa kia, thần sắc trở nên nhu hòa, bước nhanh tới, nhẹ nhàng vuốt ve lưng ngựa. Qua nửa ngày, đem mặt chôn vùi vào trong cái bờm ngựa tuyết trắng, đưa má vùi vào sợi lông tơ mềm mại của con ngựa này, cảm nhận được một tia ấm áp truyền đến làn da mình.

Hắn tựa như là một thân một mình lẻ loi độc hành rất lâu trong đêm tối, rốt cuộc đã tìm được ánh sáng duy nhất làm hắn an tâm.

……

Mà lúc này, Trữ vương phu nhân đang ở trong phủ nhâm nhi tách trà chờ đợi tin tức truyền tới, nghe ma ma Giáp thuật lại sự tình đã chuẩn bị thỏa đáng, nhất định có thể làm cho Lục Hoán trước ngày hội săn bắn ở núi Thu Yến này sẽ phải ngã gãy nửa cái chân, bà ta mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ có điều tin tức xác thực Lục Hoán bị thương còn chưa có truyền tới, bà ta không có cách nào triệt để buông xuống tảng đá lớn ở trong lòng…..

Nhưng ai cũng không nghĩ đến, màn đêm buông xuống.

Vậy mà Lục Hoán lại mang theo một vị thần y mặc áo đen đội nón rộng vành trở lại Ninh Vương Phủ, vị thần y kia cho lão phu nhân một gói thuốc trị liệu phong thấp cùng thấp khớp!

Toàn bộ Ninh Vương Phủ chấn động!

Mà ngay lúc bà ta tức giận ném vỡ chén trà, lại một cái tin truyền đến —

Lục Dụ An trên đường cách kinh thành không xa đi tìm vị phú thương họ Trọng kia, bị té gãy chân!

Lục Dụ An lúc này đang nằm trên đường không thể động đậy, hai tên thị vệ cuống quít phái người trở về truyền tin tức, thỉnh cầu cấp tốc mời đại phu cùng cỗ kiệu đi qua!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Túc Khê: Đứa con yêu giống như rất thích ngựa nhỏ ta tặng. (Hưng phấn.jpg)

Đứa con yêu: Ngựa nhỏ? Ngươi xem thiên lý mã* một thân cao lớn uy mãnh, cho ngươi lặp lại lần nữa.

*千里马 [Qiānlǐmǎ]: Ban đầu dùng để chỉ một con ngựa chạy giỏi và có thể đi hàng ngàn dặm mỗi ngày. Ngày nay, nó thường được sử dụng như một phép ẩn dụ cho các tài năng, đặc biệt là những người trẻ tuổi tài năng.

Túc Khê: Cũng không biết đứa con yêu ngắn tay ngắn chân có leo lên được hay không nữa.

Đứa con yêu:……( Không hề nói gì, yên lặng vén tay áo lên để lộ ra cánh tay thon dài).


我天啊!Hơn 6200 chữ luôn đó hèn chi mà ta edit hoài hổng hết (╯=▃=)╯︵┻━┻

Hôm nay Mị tìm ra được bài 你能不能不要离开我 (Em có thể đừng rời xa Anh được không) – 陳雅森 (Trần Nhã Sâm) hay quá. Bạn nào thích thì có thể search ra và enjoy nhé!

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

2 Comments

  1. Hay lắm ạ :33

Leave a Reply

error: Content is protected !!