Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 29

Chương 29. Với chất lượng vàng ròng 24K siêu rõ nét, cuối cùng mẹ cũng đã nhìn thấy khuôn mặt bánh bao sữa của đứa con yêu.

Lục Hoán lần này quả thực làm kinh động một đám người, nhất là Lão phu nhân, bà phái người ra ngoài đi mời vị thần y kia nhưng hầu như tất cả đều không công mà lui. Thậm chí căn bản tìm không thấy tung tích của vị thần y kia, như thế nào mà Lục Hoán lại thật sự mời được?!

Bà mặc dù nghĩ tới năng lực xuất chúng của cậu thiếu niên Lục Hoán này, so với hai cái đứa cháu ruột thật sự vượt trội biết bao nhiêu, thế nhưng vạn vạn không nghĩ tới, năng lực hành động này cũng có phần quá kinh người!

Cái này thực sự làm cho bà mừng rỡ mà!

Mà thuốc của vị thần y kia mang tới, Lão phu nhân lập tức kích động lệnh cho đại phu trong phủ sau khi xem liền đi sắc thuốc, sau khi nấu xong bà lập tức uống hết, đồng thời dựa theo lời thần y tới nói, đem bã thuốc thoa lên trên đầu gối. Kết quả không ngoài dự đoán, quả thật có hiệu quả!

Vào ban đêm, sự lạnh lẽo ẩm ướt trong cơ thể tựa như bị kéo đi, từng phần từng phần lui bớt, cảm giác ấm áp từ đầu gối lại truyền đến, chạy dọc theo khắp bốn phía trong ngoài xương cốt, để cho bà cực kỳ thoải mái!

Lão phu nhân đã nhiều năm chịu đựng ốm đau giày vò, mỗi khi gặp trời mưa tuyết rơi đầu gối liền đau đến tận xương tủy. Đây vẫn là lần đầu tiên qua nhiều năm như vậy bà cảm nhận được không còn cảm giác đau đớn nữa, thật là vui mừng đến phát khóc!

Căn cứ theo lời Lục Hoán nói đến, hắn tìm được thần y hoàn toàn là do cơ duyên xảo hợp, có lẽ lần sau liền không tìm được nữa, nhưng Lão phu nhân vẫn là đối với đứa nhỏ này lau mắt mà nhìn* —

*刮目相看 [guāmùxiāngkàn]: Nhìn với cặp mắt khác xưa.

Làm sao hắn lại có thể cơ duyên xảo hợp mà tìm được, trong khi cái đứa cháu ruột Lục Dụ An lại vô dụng không những thế đi trên đường còn ngã ngựa?!

Lão phu nhân sống đến tuổi này, sợ nhất chính là ốm đau.

Lần trước được Lục Hoán cứu lên, trong lòng liền đã đối với Lục Hoán ưu ái mấy phần, mà lần này là công nhận năng lực của hắn. Nhìn đứa nhỏ này so với lần kia càng thêm thuận mắt.

Bà lúc này từ bên trong phần tiền tự dành dụm lấy ra 100 lượng bạc, ban thưởng cho Lục Hoán, đồng thời còn nói với Lục Hoán còn cần cái gì, cứ nói với ma ma thiếp thân bên người bà.

Lúc này Túc Khê đã ra về, cô ở trên xe buýt mở điện thoại di động ra, đeo tai nghe lên, chỉ nghe thấy âm thanh “rào rào” của ngân lượng rơi vào trong túi, mục tài sản ở góc trên bên phải lại nhiều thêm 100 lượng.

Đợt này nông trang mua sắm đủ loại vật liệu gỗ, thuê hạ nhân, số tiền bỏ ra ước chừng cũng hơn 20 lượng bạc. Nhưng mà hiện tại lại có đồng vào, không những vậy mà còn lập tức trở nên nhiều hơn, đã biến thành 250 lượng! Túc Khê thấy tiền liền sáng mắt, cao hứng không nhịn được, liền chờ mong Lão phu nhân còn ban thưởng đứa con yêu chút gì nữa.

Nhưng mà Lão phu nhân bó thuốc sau đó, có chút mỏi mệt, trước đi ngủ, hướng đứa con yêu nói, bảo hắn ngày khác trở lại.

Lúc này thần sắc của Lão phu nhân đối với đứa con yêu bằng mắt thường có thể thấy hòa ái hơn rất nhiều, đơn giản là có mấy phần tình cảm yêu thương thường tình vốn có của một người bà đối với cháu trai.

Chẳng qua đứa con yêu cũng không để ý, quay người liền đi.

Túc Khê:…… Đứa con yêu thật vô tình.

Trong lúc Mai An Uyển bên này đang tưng bừng dạt dào niềm vui, thì viện tử của Lục Dụ An bên kia lại là tình cảnh gà bay chó chạy.

Ngự y đêm hôm khuya khoắt bị mời tới, vì hắn chẩn trị, đùi phải của hắn bị té gãy, mặc dù không đến nỗi phải thành người tàn tật, dưỡng mấy tháng là có thể khỏe lại, nhưng mà hội săn bắn trên núi Thu Yến lần này là triệt để không đi được.

Hai đứa con trai của Trữ vương phu nhân liên tiếp đều nằm liệt giường, bà ta cực kỳ phẫn hận đến nỗi đầu ngón tay đều rỉ máu.

Chờ sau khi ngự y rời đi, bà ta trở tay một cái chính là một cái tát đánh vào mặt ma ma Giáp, nghiêm nghị nói: “Người làm việc như vậy à, rõ ràng để cho ngươi xuống tay trên con ngựa của cái đứa con thứ kia, vì cái gì mà người bị thương lại biến thành con ta?!”

Ma ma Giáp cấp tốc quỳ xuống, thê thảm mà khóc ròng nói: “Ta, ta cũng không biết a, nghe nói là đại thiếu gia ý muốn nhất thời, để cho thị vệ của mình cưỡi ngựa của Tam thiếu gia, nhưng mà ngựa của đại thiếu gia không biết như thế nào lại –”

Trữ vương phu nhân hỏi: “Cùng ngày hôm đó, Lục Hoán có từng đi qua chuồng ngựa?”

“Không có, tuyệt đối không có!” Ma ma Giáp nói: “Chúng ta có để lại người canh chừng.”

Nhưng mà Lục Hoán không có đi qua chuồng ngựa, như vậy thì tại sao ngựa của Dụ An lại xảy ra vấn đề? Như thế nào mà thuốc ở bên trong thức ăn cho ngựa, cũng bị ngựa của Dụ An ăn phải, dẫn đến phát sinh một trận tai họa như thế này? Chẳng lẽ, ở bên trong Ninh Vương Phủ còn có kẻ đứng ra trợ giúp cái đứa con thứ kia?!

Trữ vương phu nhân gấp đến độ phát hỏa, hướng bọn hạ nhân nói: “Nhanh, đem những người hôm nay từng đi qua chuồng ngựa, hết thảy kêu gọi tới cho ta, toàn bộ đều dùng gậy gộc đánh chết!”

Kẻ trợ giúp Lục Hoán, nhất định là có mặt trong đám người này!

……

Bên trong Ninh Vương Phủ phát sinh khúc nhạc đệm liên tiếp này, làm cho Trữ vương phu nhân cùng hai huynh đệ Lục Dụ An, Lục Văn Tú đều thất bại tan tác mà quay trở về, tổn binh hao tướng. Hai huynh đệ này đều nằm ở trên giường, đau đớn kêu gào, chính là muốn đi săn ở núi Thu Yến, nhưng mà không thể nào đi được. Ninh Vương Phủ hiện giờ cũng chỉ còn lại có một mình Lục Hoán là có thể đi.

Mà Trữ vương phu nhân bên này nghĩ muốn ra tay trên người Lục Hoán, liền khó khăn hơn nhiều, bởi vì Lão phu nhân sau khi trải qua chuyện này, đối với Lục Hoán thập phần coi trọng.

Bà phảng phất là nhìn thấu hai kẻ thực dụng Lục Dụ An cùng Lục Văn Tú, bắt đầu đem tầm mắt đặt ở trên người một cái đứa con thứ.

Mặc dù Lục Hoán có thân phận là con thứ, nhưng mà ở trong Yến quốc này, ngược lại cũng không phải hoàn toàn là không có trường hợp để cho con thứ kế thừa gia nghiệp . Nếu như nhóm con trai trưởng quá mức vô năng, thì lỡ như gia nghiệp rơi vào trong tay của bọn vô năng rồi cũng sẽ tan tành hết, chẳng bằng giao cho một đứa con thứ có năng lực —

Trừ cái đó ra, coi như hiện tại chưa thể xác định được ứng cử viên kế thừa Ninh Vương Phủ, nhưng đứa cháu thứ này của bà cũng đích xác là một cái nhân tài hiếm có, tốn một chút tinh lực tới bồi dưỡng, thì có thể như thế nào nữa?

Sau khi trong lòng Lão phu nhân âm thầm có dự định khác, vào sáng sớm ngày diễn ra hội săn bắn núi Thu Yến này, liền đích thân tự mình chọn lựa 4 thị vệ giỏi võ nghệ đã theo bà nhiều năm, để cho thiếp thân ma ma của mình đưa đến viện của Lục Hoán.

Thái độ của ma ma đối với hắn ôn hòa hơn rất nhiều, nhẹ giọng căn dặn: “Tam thiếu gia, những người này về sau liền đi theo ngươi, ngươi chính là chủ tử của bọn hắn. Lão phu nhân nói, ngươi nếu như muốn đổi người sạch sẽ tốt hơn cho củi viện của mình, chờ hội săn bắn núi Thu Yến trở về, liền phái người vì ngươi cho đổi.”

Trừ cái đó ra, còn đưa tới một vài cung tiễn thật tốt, áo cừu hoa lệ, dù sao hôm nay Lục Hoán muốn đi cùng với nhóm thế tử cùng một chỗ săn bắn, đại biểu cho mặt mũi của Ninh Vương Phủ, không thể để cho người khác cảm thấy khó coi.

Thái độ toàn bộ hạ nhân trong Ninh Vương Phủ, tự nhiên là xuôi theo chiều hướng của Lão phu nhân, bọn hắn một bên làm việc một bên chau đầu ghé tai, mắt thấy lấy thái độ của Lão phu nhân hiện giờ càng ngày càng coi trọng Tam thiếu gia, trong số bọn họ có người không khỏi rùng mình —

Vậy phải làm sao bây giờ, ngay trong đám bọn họ có không ít người thế nhưng là đã từng bày sắc mặt cho Tam thiếu gia nhìn?

Mà những người còn lại lúc trước coi như vẫn còn giữ lại thiện tâm, cũng không quá mức đối xử khắc nghiệt với Tam thiếu gia, thì thầm mừng trong bụng —

May mắn, bọn hắn lúc trước không có mắt chó coi thường người khác.

Bất kể nói thế nào đi chăng nữa, bầu trời này trong Ninh Vương Phủ, hoàn toàn chính xác là thay đổi rồi.

Túc Khê đối với tình tiết như vậy vô cùng thích nghe ngóng, nhất là khi biết được một nửa nhiệm vụ chính tuyến thứ nhất (Nhận được sự tán thưởng của Lão phu nhân) còn lại kia cuối cùng cũng đã hoàn thành, lượng vàng +25, điểm thưởng +3, lòng cô càng thêm nổi trống, bây giờ điểm thưởng đã nhanh chóng đạt 30 rồi, khoảng cách 100 điểm còn xa sao?!

Cô dùng điểm thưởng mới chiếm được mở khóa núi Thu Yến mà đi.

Trừ cái đó ra, cột thu hoạch của đứa con yêu bên trong cũng nhận về rất nhiều thứ.

Đây là 4 thị vệ võ nghệ cao cường, 4 hạ nhân cũng xuất hiện trong cột 【 Thuộc hạ nhân tài 】của đứa con yêu, chỉ là không giống như là ảnh chân dung của bọn đứa ở Mậu trước đây là sáng, còn những người này thì là nửa hiện ra nửa không sáng.

Túc Khê đoán được là bởi vì, những người này hiện tại chỉ có thể nghe đứa con yêu sai khiến, nhưng mà cũng không thực sự trở thành người của đứa con yêu, vẫn còn tính là người của Ninh Vương Phủ.

Nhưng vô luận như thế nào, về sau đứa con yêu cũng coi như là có thị vệ tùy tùng đi theo sau.

Trong lòng Túc Khê kích động, buổi tối liền nhịn không được dành một chút thời gian trong game, thay đứa con yêu đem tất cả tài sản hiện hữu của hắn đều kiểm lại một lần.

Nhưng mà đứa con yêu tựa hồ đối với những thứ này cũng không phải rất để ý, thậm chí không ưa thích củi viện của mình có người quấy rầy, đem tám người này tất cả đều phái đi ra ngoài trông coi cửa viện, đừng cho những người khác trong Ninh Vương Phủ tiến vào, làm cho tám người này không hiểu ra sao.

Lục Hoán nghĩ thầm:…… Dù sao thì người kia cũng không phải đi vào từ phía cửa viện.

Túc Khê đêm qua đưa tới một thân trang phục đi săn màu đỏ đen, ống tay áo buộc lên, trụy sức bên hông bên trên là một nhúm lông sói tuyết trắng, cô cảm thấy đứa con yêu mặc vào tư thế cực kỳ hiên ngang lẫm liệt.

Mà lúc này bây giờ, chỉ thấy đứa con yêu hoàn toàn không để ý đến những cái áo cừu hoa lệ do Lão phu nhân đưa tới kia, đem gian phòng cài đóng, bắt đầu thay quần áo mà cô đưa.

Thay xong sau đó, Túc Khê nhìn đứa con yêu trong màn hình, trong lòng cũng hồi hộp.

……!

Cô sai rồi, ai nói đứa con yêu thích hợp nhất là màu tuyết trắng chứ, loại trang phục này rõ ràng cũng vô cùng thích hợp với hắn nha. Hắn sau khi mặc vào, giống như là tiểu công tử cẩm y ngọc thực vậy, một bộ dáng tinh anh lắm nha.

Trong cửa hàng có mấy bộ quần áo như thế này đều quá đẹp.

Đứa con yêu tựa hồ cũng đối với một thân quần áo này cực kỳ hài lòng, leo lên lưng ngựa, cầm cung tên Phượng vũ, liền dẫn thị vệ xuất phát.

Núi Thu Yến là một vùng núi săn bắn của Hoàng gia, không cho phép bách tính thường dân tiến vào. Lúc này đã là cuối đông, trên ngọn núi Thu Yến vẫn là bị tuyết trắng bao phủ, nhưng sườn núi lại là sương mù mông lung, có mấy phần cảnh tượng đầu xuân. Mà suối băng ở dưới chân núi cũng đang hòa tan, bên cạnh dãy tuyết trắng mênh mang, có mấy con nai thò đầu ra nhìn mà nhảy ra.

Túc Khê mặc dù có chút buồn ngủ, ngày mai còn có kiểm tra, nhưng mà cô sợ tình tiết tại núi Thu Yến sẽ xuất hiện nguy hiểm gì với đứa con yêu, thế là gắng gượng đem cửa ải này ráng vượt qua cho xong.

Mà cô đem giao diện chuyển sang chế độ toàn cảnh núi Thu Yến, liền lập tức thấy được gốc cây lê đang nở hoa mà đứa con yêu nói tới kia. Cả tòa núi bên trên, lúc này cũng chỉ có duy nhất một cái cây lê đã nở hoa rồi, cánh hoa lê trắng tinh trong suốt bị gió nhẹ thổi, bay lả tả trong không trung.

Ngay thời điểm Túc Khê muốn rút ngắn khoảng cách đi xem, bỗng nhiên nghe thấy phía bên phải màn hình có động tĩnh!

Cô theo động tĩnh đem màn hình kéo qua, chỉ thấy — trong bụi cỏ mọc trên đất tuyết lại có mấy tên thích khách lấy rơm rạ ngụy trang trên thân, đang ẩn núp. Mà mấy tên thích khách kia đều đang nhìn chằm chằm, theo dõi đầu đường nhỏ ở phía ngoài sơn cốc xa xa, phảng phất chỉ đợi đối tượng ám sát từ con đường này đi qua.

Tình huống gì thế này? Túc Khê sợ hết hồn.

Đây là đang tiến vào tình tiết gì vậy ?!

Mà trên giao diện nhanh chóng nhảy ra một đầu thông báo: “Mời tiếp nhận nhiệm vụ chi nhánh thứ tư: Nhị hoàng tử gặp chuyện, mời ra tay giúp đỡ. Nhiệm vụ ban thưởng lượng vàng là 20, điểm thưởng là 2.”

Hóa ra đám thích khách này đang chờ đợi lại là Nhị hoàng tử.

Hệ thống giải thích nói: “Đám thích khách này là do Ngũ hoàng tử phái tới, vị Ngũ hoàng tử này được xem là một người cực kỳ có tâm cơ trong mấy vị hoàng tử. Hắn cho rằng tài năng của Thái tử quá tầm thường, Tam hoàng tử quá ham mê tửu sắc, đều không phải là đối thủ của hắn, chỉ có vị Nhị hoàng tử ngày thường trầm mặc ít nói này, kì thực là thâm tàng bất lộ*, cho nên tỏ ra đề phòng cực kỳ đối với Nhị hoàng tử.”

*深藏不露 [shēncángbùlù]: Giấu nghề; giấu tài; không để lộ tài năng.

“Mà bây giờ vừa vặn bởi vì sương giá tai hại, một số thổ phỉ ở các vùng phụ cận đã tụ tập rất nhiều quân khởi nghĩa, muốn khởi xướng bạo loạn. Thế là Ngũ hoàng tử hoặc là không làm, mà đã làm thì phải làm cho xong, dứt khoát dựng nên âm mưu ám sát đến từ “thổ phỉ”. Cho dù ám sát không thành công, lần này cũng có thể khiến cho Nhị hoàng tử săn không được cái gì, không công mà thoái lui, trước mặt Hoàng đế phá hủy ấn tượng.”

Nói chung cái game này là để cho mình phải hoàn thành xong nhiệm vụ chi nhánh, phần lớn là làm xong sẽ thăng cấp nhiệm vụ chính tuyến, nên bắt buộc phải hoàn thành. Ví dụ như nói trước đây thu phục Sư Phó Đinh, cứu chữa Lục Văn Tú. Mà bây giờ cái này nhiệm vụ chi nhánh cũng hẳn là cùng nhiệm vụ chính tuyến phía sau có chỗ liên quan.

Quả nhiên, hệ thống lại nói: “Trước mắt mấy vị hoàng tử ở trong Thái học viện, cũng chỉ có duy nhất Nhị hoàng tử năm ngoái thư đồng bồi học vô ý rơi nước mà qua đời sau đó, liền không còn nhận thư đồng mới nữa. Dựa theo quy định của Yến quốc, con thứ tiến vào Thái học viện, chỉ có trở thành con đường tắt làm thư đồng này. Vì vậy, Nhị hoàng tử lúc này không thể chết, ngài mới có thể từ bên trong nhiệm vụ này, trợ giúp nhân vật chính trở thành thư đồng của hắn, nhờ vào thân phận đó tiến vào Thái học viện.”

Túc Khê hiểu rõ, hết thảy đều là vì mục đích tiến vào Thái học viện, chính thức cuốn vào cuộc phân tranh triều đình.

Nhiệm vụ chi nhánh bình thường đều tương đối đơn giản, mặc dù đám thích khách này nhìn thì hung hãn, nhưng mà bên cạnh Nhị hoàng tử cũng có thị vệ Hoàng cung, Túc Khê nghĩ nên chờ một lúc nữa mình chỉ cần phụ một tay là được rồi.

Bởi vậy trong lúc cô không lưu tâm đến nhiệm vụ này nữa, trước đem giao diện di chuyển đến chỗ đứa con yêu bên kia đi.

Giờ này khắc này, dưới chân núi Thu Yến, một đám hoàng tử, thế tử tụ tập ở đây, đoàn ngựa cao lớn đi phía sau, tất cả đều là thị vệ cùng hạ nhân, đoàn đội săn bắn khí thế hết sức phô trương.

Đứa con yêu tuổi mặc dù nhỏ, nhưng khí chất khác người, một bộ trang phục đen đỏ, bạch mã cao lớn, mặc dù toàn thân trên dưới không có trụy sức dư thừa, nhưng vẫn là khiến cho một nhóm thế tử phải nhao nhao ghé mắt mà nhìn.

Lần săn bắn này còn có không ít các tiểu thư nhà đại quan quý nhân tới, rất nhiều thiếu nữ không tự chủ được hướng về phía đứa con yêu bên này liếc tới.

Một mặt là trước đây chưa có gặp qua Tam thiếu gia Ninh Vương Phủ, một mặt khác là bởi vì dung mạo đứa con yêu thật hấp dẫn người nhìn.

Túc Khê nhìn thấy bọn họ như vậy, có chút nhịn không được muốn nạp tiền đổi mặt cho đứa con yêu, nhưng mà cô lại sợ lỡ sau khi nạp tiền đổi mặt về sau, sẽ không còn đổi lại được gương mặt đường nét bút họa sữa sữa đáng yêu đơn giản như hiện tại nữa.

Vốn là cô còn có thể nhịn được, nhưng mà bây giờ thấy trên màn hình nhiều thiếu nữ kìm lòng không được hướng bên này nhìn qua như vậy — Cô thực sự nhịn không nổi nữa.

Hệ thống: “20 lượng vàng.”

Túc Khê cắn răng: “Nạp!”

Ngay lúc lượng vàng được khấu trừ một khoảng kia, trên màn hình chất lượng hình ảnh lập tức đã biến thành nét căng siêu rõ chuẩn vàng ròng 24K, cuối cùng cô cũng thấy rõ được khuôn mặt chân chính của đứa con yêu.

Thiếu niên làn da cực trắng đang cưỡi tuấn mã cao lớn, sạch sẽ tựa như tuyết, khuôn mặt lạnh nhạt, đẹp như vẽ, màu tóc đen nhánh, quần áo theo làn gió khẽ lay động.

Để cho người ta nhịn không được nghĩ đến hình ảnh “Kỵ Mã Ỷ Tà Kiều, Mãn Lầu Hồng Tụ Chiêu” (*1) xinh đẹp cùng thiếu niên khí phách.

*骑马倚斜桥, 满楼红袖招 [Qímǎ yǐ xié qiáo, mǎn lóu hóngxiù zhāo]: Bài thơ này được trích từ bài Bồ Tát Man Kỳ 4 của Vi Trang nói về hình ảnh một chàng thanh niên cưỡi ngựa qua cầu, chàng ta nhìn thấy rất nhiều cô gái xinh đẹp ở hồng lâu vẫy tay gọi mình. Ở phần cuối chương mình sẽ giới thiệu chi tiết hơn về bài thơ này nhé.

Nhưng đằng sau dung mạo kinh diễm, lại là khí chất băng sơn rét lạnh như tuyết đọng hai bên đường.

Tuy rằng vẫn còn chưa cởi bỏ thần thái trẻ trung của tuổi thiếu niên, nhưng mà hai đầu lông mày lại lạnh lùng thành thục, ẩn ẩn có nhuệ khí cùng sắc bén.

Cái này —

Túc Khê choáng váng, mặt mo đỏ ửng, cái game này nguyên bản tiền lương của họa sĩ chắc cỡ trăm vạn nha?

Dung mạo của đứa con yêu cũng quá dễ nhìn đi!

Nhưng mà cô còn chưa kịp nhìn nhiều thêm mấy giây, trên màn hình “ba” một cái, một đoàn sương mù sau đó tỏa ra, thiếu niên tuấn mỹ lại thu nhỏ trở về hình dạng nhãi con phác họa đơn giản, mềm oặt ngồi trên lưng ngựa, đang ưỡn thẳng lưng, gương mặt bánh bao không thay đổi nhíu lại, hướng trên núi nhìn lại.

Hệ thống nói: “20 lượng bạc chỉ có thể đổi được 3 giây bức họa gốc, nếu như còn muốn chuyển đổi sang chế độ bức họa gốc, mời tiếp tục nạp tiền.”

Túc Khê:…………???

Gian thương hổng có lương tâm!

Túc Khê nhanh chóng tính toán một chút, theo lý thuyết 3 giây cần 2 hào tiền, nếu như cô một ngày chơi game ba tiếng mà nói, một mực cứ duy trì khuôn mặt theo bức họa gốc của đứa con yêu, cần 720 tệ?!

Cáo từ, bye.

Túc Khê tức giận đến nổ phổi, nhưng mà trên màn hình đứa con yêu bánh bao sữa quay trở về sau đó, cô cũng là có thể tiếp tục chấp nhận được. Nếu không chấp nhận được còn có thể biết làm sao nữa.

Thái tử đi ra nói mấy câu sau đó, săn bắn liền bắt đầu. Quy tắc săn bắn lần này là, mỗi vị thế tử riêng phần mình dành ra hai mươi mũi tên, cuối cùng xem ai săn bắt được nhiều con mồi nhất, trước khi trời tối nhất thiết phải xuống núi tập kết tại địa doanh. Người chiến thắng sẽ được Hoàng đế ban thưởng.

Lập tức, người của Hoàng thất liền bắt đầu nổi trống.

Đợi cho tiếng trống rơi xuống, chư vị thế tử giống như tên rời khỏi cung, trong chớp mắt liền bay ra ngoài.

Lục Hoán cũng cưỡi ngựa nhảy đi, trong nháy mắt không thấy tăm hơi.

……

Trên núi Thu Yến con mồi đông đảo, từ nai, thỏ rừng, cho đến sói. Nhưng mà toàn bộ trên núi lại chỉ có vẻn vẹn một con Tuyết Lang* Vương, tàn nhẫn lại có sức tàn phá bừa bãi vô cùng, nếu như săn được, trực tiếp chính là giành chiến thắng, có thể gặp mặt Thánh thượng nhận được khen thưởng cho người thắng cuộc.

*雪狼 [Xuě láng]: Sói trắng, 雪狼王 [Xuě láng wáng]: Vui sói trắng

Tuyết Lang Vương ở trong sơn động ngay tại vùng phụ cận gần cây hoa lê, nhưng đám thế tử cũng không ai dám tiếp cận đến địa bàn của Tuyết Lang Vương. Chỉ sợ đến đây săn bắn một hồi, lỡ không có săn được cái gì, ngược lại đưa đến cái chết.

Nhưng Lục Hoán lại trực tiếp thẳng hướng địa bàn của Tuyết Lang Vương mà đi.

Lúc hắn thúc ngựa chạy qua dưới cây hoa lê nở đầu tiên trên núi Thu Yến, con mắt đen như mực trong suốt, quyết tâm lần này phải giành chiến thắng. Trừ cái đó ra, lúc thấy người kia, xách theo Tuyết Lang Vương đi gặp.

Người kia đưa hắn rất nhiều lễ vật, kể cả ngày sinh nhật đêm đó, đời này khó quên…… Nhưng cái hắn có lại hết sức nghèo nàn, không biết lấy cái gì để báo đáp trở lại.

Tất cả đồ chơi gỗ điêu khắc nhỏ đều quá đơn sơ, hắn hy vọng, có thể đưa cho người kia một phần đại lễ thật tốt.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Túc Khê: Ngươi và ta vốn không có duyên, toàn bộ đều là nhờ ta dùng tiền ( Phất tay lụa.jpg)

Đứa con yêu: Này, Tuyết Lang Vương. (Cao hứng bừng bừng nhảy qua)

Túc Khê: (Xỉu up, xỉu down, xỉu ngang, xỉu dọc)


(1) Nhà thơ Vi Trang: 韋莊 (khoảng 860-910) tự Đoan Kỷ 端已, nguyên đậu tiến sĩ đời Đường, đi sứ sang Thục rồi lưu lại Thục không về. Ông sinh hoạt rất giản dị khâm hoài khoát đạt. Tác phẩm của ông có Hoán hoa tập, Hoán hoa từ. Trong tập Luận từ tạp trước, Chu Tế có nói: “Từ của Đoan Kỷ thanh diễm tuyệt vời”

Bồ tát man kỳ 4 菩薩蠻其四

如今卻憶江南樂,
當時年少青衫薄。
騎馬倚斜橋,
滿樓紅袖招。
翠屏金屈曲,
醉入花叢宿。
此度見花枝,
白頭誓不歸。

Dịch thơ

Như kim khước ức Giang Nam lạc,
Đương thời niên thiếu thanh sam bạc.
Kỵ mã ỷ tà kiều,
Mãn lâu hồng tụ chiêu.
Thuý bình kim khuất khúc,
Tuý nhập hoa tùng túc.
Thử độ kiến hoa chi,
Bạch đầu thệ bất quy.

Dịch nghĩa

Nay lại nhớ tới niềm vui ở Giang Nam,
Khi đó còn niên thiếu, áo xanh mỏng manh.
Cưỡi ngựa lên, đứng tựa vào chiếc cầu nghiêng nghiêng,
Đầy lầu những tay áo hồng vẫy gọi.
Bình phong có hình chim phí thuý và những móc vàng,
Khi say thì ngủ trong khóm hoa.
Hôm nay lại thấy nhành hoa,
Bạc đầu thề không trở về.

Phổ thơ (Mình tự chém)

Nhớ tới niềm vui Giang Nam ấy

Thuở thiếu thời, đơn bạc áo xanh

Cưỡi ngựa trên cầu nghiêng nghiêng ngả

Áo hồng vẫy gọi đứng tầng lâu

Bình phong phỉ thúy, móc vàng treo

Khóm hoa lòng say trong dịu dàng

Này lại yên ắng nhành hoa ấy

Bạc trắng đầu thề không trở về.

Phân tích bài thơ:

Tác giả bài thơ này có cuộc sống vui vẻ, lãng mạn ở phía nam sông Dương Tử, tuy là kỉ niệm nhưng sống động như thật, một “chàng trai” mặc áo xuân kiêu sa, gió xuân thổi nhẹ trên dốc ngang đầu cầu hùng vỹ, hữu tình khiến cho những “cô nương áo đỏ” khắp tòa nhà đều phải gục ngã vì chàng trai đó.

Những cuộc gặp gỡ đẹp đến ngỡ ngàng đều được thể hiện trọn vẹn ngoài lời nói. Sau đó chàng tìm đến “Bụi hoa” xinh đẹp, nơi có bức bình phong được trang trí bằng ngọc lục bảo, nay đã được quay lại để che chở cho chàng, ngăn cách cơn gió mùa xuân sâu thẳm với nhịp sống hối hả của đô thành nhộn nhịp, khiến chàng say trong sự nhẹ nhàng của thị trấn này. Và chàng quyết tâm ở lại phía nam sông Dương Tử, thề sẽ không quay trở lại kinh đô dù có “bạc đầu”.

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

One comment

  1. Hay lắm ạ

Leave a Reply

error: Content is protected !!