Vướng tiếng lòng – Chương 5

Chương 5. Mộ gia Tri Tửu

Mộ Tri Tửu xuyên qua hành lang thật dài, nhìn thấy Mộ Lệ Phong cùng Diêu Nhược Thuần ở trong đình viện, gấp không chờ nổi liền chạy tới, “Cha, nương.”

Diêu Nhược Thần ôm nữ hài, vạn phần nhớ nhung, tâm tình phức tạp, đạo thánh chỉ này tới quá đột nhiên, “Tiểu Cửu.”

“Nương.” Nữ hài lúc này mới chú ý tới thánh chỉ trong tay Mộ Lệ Phong, “Cha, thánh chỉ này…..”

Mộ Lệ Phong hướng Bách Hạo đang vi hành thi lễ nói: “Gặp qua Thái tử điện hạ.”

Bách Hạo tiến về phía trước vài bước, “Mộ lão tướng quân không cần khách khó, tiểu Cửu là Thái Tử Phi của Cô.”

Tâm tư Mộ Lê Phong nặng nề vài phần, cửa cung sâu như biển, hắn làm sao có thể bằng lòng gả nữ nhi duy nhất của mình cho Thái Tử, nhưng cử chỉ này của Hoàng Thượng, là muốn Mộ gia làm người Thái Tử sao?

“Tiểu Cửu vừa trở về, khẳng định là có rất nhiều lời muốn nói cùng nương, chúng ta trước trở về phòng.” Diêu Nhược Thuần nắm tay nữ hài, cùng bà trở về phòng, đóng chặt cửa phòng sai thị nữ canh giữ bên ngoài.

“Tiểu Cửu, thánh chỉ này….” Diêu Nhược Thuần khó mà mở miệng, lời của Hoàng Thượng nhất ngôn cửu đỉnh, kháng chỉ không tuân ắc rước lấy họa sát thân, thật là tiến thoái lưỡng nan.

Mộ Tri Tửu đương nhiên hiểu chỗ khó xử của bà, “Nương, tiểu Cửu cập kê đã qua nhiều ngày, nếu như không thể tránh khỏi, trở thành Thái Tử Phi, cũng coi như là vinh hạnh tối cao, nương không cần quá mức lo lắng.”

Vẻ mặt Diêu Nhược Thuần lo lắng, tính cách nữ hài nhà mình không tranh không đoạt, làm sao có thể ở trong hậu viên thâm cung kia mà sinh tồn được đây.

“Tiểu Cửu, nương chỉ muốn con cả đời bình an vui vẻ, thâm cung đầy mưu mô kia, con làm sao ứng đối a.” Diêu Nhược Thuần lo lắng hốc mắt đỏ hồng, cả đời này của bà bình thản trôi chảy, ngay từ nhỏ dưới sự che chở của cha nương mà lớn lên, về sau gả cho Mộ Lệ Phong, hai người tâm ý tương thông, hậu viện chỉ có một mình bà.

Thái Tử thân là trữ quân, há có thể chỉ cần duy nhất một mình nàng, hết thảy lo lắng, phụ nhân liền gắt gao ôm lấy nữ hài, tràn đầy chua xót.

Bên trong Từ Ninh Cung lúc này, Bách Dật Phong đang ngồi ở trên ghế, phụ nhân với khuôn mặt hiền hòa ngồi ở ghế chủ vị, lời nói đầy quan tâm, “Phong nhi, đường xá có thuận lợi?”

Bách Dật Phong hơi hơi gật đầu, “Hết thảy mạnh khỏe, đa tại Thái Hậu quan tâm.”

Thái Hậu thở dài, “Ngươi đứa nhỏ này….”

Nhìn năm như vậy, vẫn là như vậy xa cách, không muốn cùng người thân cận, “Hoàng Thượng bên kia, thế nhưng có đi gặp qua?”

“Tôn nhi đã gặp qua phụ hoàng.” Bách Dật Phong đem thọ lễ đã chuẩn bị tốt sai người mang vào, là một tượng Phật bằng ngọc, Thái Hậu ăn chay niệm phật, đúng là hợp tâm ý.

“Làm khó ngươi có tâm, còn nhớ rõ sinh nhật ai gia.” Thái Hậu nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, sau đó bà hỏi một câu, hắn liền đáp một câu, nơi nào còn có thể nhìn thấy bộ dáng đáng yêu khi còn nhỏ đây.

Bách Dật Phong đứng lên, “Sinh nhật Thái Hậu, tôn nhi há có thể không nhớ rõ.”

“Ngươi cũng tới tuổi kết hôn rồi, ai gia giúp ngươi chọn vài vị, ngươi tiến lên đây nhìn xem.” Bách Dật Phong nhiều năm ở Hoài Nhiễm Thành, hôn sự này cũng vì vậy mà trì hoãn cho tới tận bây giờ, nhân cơ hội này, nhất định phải vì hắn cưới một vị thê tử.

Ánh mắt Bách Dật Phong tối sầm lại, từ Sóc Giang Thành rời đi, nửa đường quay về Hoài Nhiễm Thành, không ngừng đẩy nhanh tốc độ trở về Hoàng Thành, liền nghe nói Hoàng Thượng hạ thánh chỉ tứ hôn.

Nghĩ đến đây, nam nhân ẩn nhẫn cực độ, Thái Hậu lại gọi hắn một tiếng, “Phong nhi, suy nghĩ gì thế?”

“Không có gì.”

Thái Hậu thấy hắn không muốn nhiều lời, cũng không tiếp tục hỏi nhiều, cho người mang bức họa tới xem, “Đây là con gái của thừa tướng Văn Nguyên Sương, bộ dáng kiều tiếu linh động, tính cách hoạt bát, ngươi cảm thấy như thế nào?”

Bách Dật Phong nhàn nhạt gật đầu, “Khá tốt.”

Thái Hậu sao lại không nhìn ra được hắn chẳng có hứng thú gì, đem bức họa đặt ở một bên, mang một bức khác tới xem, “Đây là….”

“Thái Hậu, tôn nhi…..” Bách Dật Phong vừa định nói cái gì đó, Thái Hậu liền cường thế mở miệng nói: “Phong nhi.”

Bách Dật Phong cùng bà liếc nhau, không tiếp tục chối từ, nhìn bảy tám trương bức họa, đều là bộ dáng không mặn không nhạt kia, Thái Hậu nổi giận, “Này kia ngươi đều không hài lòng, ngươi nhưng thật ra để cho ai gia mang về một cái Vương phi.”

Bách Dật Phong nửa rũ mí mắt, tâm tư hoàn toàn thu liễm, Thái Hậu cũng không nhiều lời, “Nếu đều chướng mắt, ai gia liền lại vì ngươi mà tìm, tóm lại là có thể lọt vào mắt ngươi đi.”

Ánh mắt Bách Dật Phong rơi xuống một trương bức họa cuộn tròn ở trong góc, làn váy đỏ lộ ra một nửa, không tự giác duỗi tay mở ra, vẽ ra nữ hài nói cười yến yến, lộ ra đôi răng nhanh, trong tay cầm theo một chiếc quạt tròn, linh động lại thuần tịnh.

Thái Hậu thấy hắn nhìn một lúc lâu, sau đó liền dời bước tới gần nhìn qua, trên bức họa đúng là Mộ gia Tri Tửu, “Đây là con gái của Mộ lão tướng quân, được Hoàng thượng chỉ hôn cho Thái Tử.”

Ánh mắt Bách Dật Phong ảm đạm, đôi mắt đen nhánh thâm thúy nhìn chằm chằm vào nữ hài trên bức họa, Thái Hậu phát hiện hắn nhìn chằm chằm vào bức họa, có chút lo lắng mở miệng, “Mộ tiểu thư xinh đẹp tinh xảo, nhưng nàng đã là Thái Tử Phi, ngươi đừng có mà rục rịch tâm tư gì.”

Bách Dật Phong gật gật đầu, Thái Hậu cho rằng hắn nhất thời nổi lên chút hứng thú, khiến hắn nhìn không ít, cuối cùng vẫn là không một cái nào được chọn ra.

Thái Hậu nhìn hắn rời đi, hồi tưởng lại một màn vừa mới kia, lo lắng mà hướng về phía người bên cạnh nói:” Nữ nhi Mộ gia này lớn lên xinh đẹp như vậy, Phong nhi sẽ không động tâm tư đi?”

Đi theo bà nhiều năm cô cô Mạc Lan trấn an nói: “Mộ tiểu thư lớn lên xinh đẹp, Vương gia nhìn nhiều thêm hai mắt cũng là bình thường, huống chi Vương gia nhiều năm ở biên quan, cũng không biết Mộ tiểu thư là Thái Tử Phi.”

“Chỉ hy vọng như thế.” Thái Hậu cơ bản cũng không muốn hắn cưới đích nữ Mộ gia, nếu như cưới nàng, quyền thế trong tay hắn kia liền sẽ nguy hiểm cho hoàng đế, hắn làm sao có thể an bình đây?

Chiều chạng vạng tối mịt, Bách Dật Phong ngồi ở trên xe ngựa, trên đường hồi phủ, dân cư trên đường thưa thớt, nhiều năm chưa về Dật Vương phủ, quản gia nhìn thấy hắn trở về, hưng phấn không thôi, “Vương gia, lão nô đã chuẩn bị tốt đồ ăn.”

Bách Dật Phong dưới sự dẫn đường của ông ta lần tới viện, nhìn vương phủ yên tĩnh quạnh quẽ, không tự giác hướng mắt nhìn về phía phủ Tướng quân.

Trong Hoàng thành, phần nhiều đều là khen ngợi Thái Tử cùng Mộ Tri Tử một đoạn lương duyên này, sau khi Bách Dật Phong nghe được, mặt vô biểu tình đi qua, trực tiếp lên nhã gian lầu hai.

Từ Phủ Nguyên thấy hắn tiến vào, trêu đùa hai câu, “Rốt cuộc cũng bỏ được Biên cảnh mà trở lại?”

Bách Dật Phong lập tức ngồi xuống, mắt nhìn bầu rượu, tự rót cho mình ly rượu, “Rượu này không đủ nồng, ngày khác đi biên cảnh nếm thử rượu.:

Từ Phủ Nguyên cười nhạt, “Vương gia đây là đang mời?”

Tầm mắt Bách Dật Phong xuyên thấu qua cửa sổ nhìn xuống phía dưới, nữ hài một bộ váy dài màu lam, thuần tịnh thanh nhã, chậm rãi từ trên xe ngựa bước xuống, dưới lầu là thị vệ tùy thân của Thái Tử Nhạc Lâm đang đứng, cấp nữ hài dẫn đường lên lầu hai.

Ánh mắt Bách Dật Phong nặng nề, Từ Phủ Nguyên đã nhận ra một chút, châm chước mở miệng, “Dật Phong, buông đi.”

Hoàng thượng vẫn luôn đối đãi với hắn xa cách, nếu như hắn cưới đích nữ phủ Tướng quân, Hoàng thương sao có thể ngồi xem như mặc kệ, đến lúc đó trù tính bao năm liền hủy trong một sớm một chiều,

Buông, nói dễ hơn làm, một cái nhăn mày một cái nụ cười, nhất cử nhất động đều có thể dễ dàng tác động vào tiếng lòng hắn, hắn ghen ghét, ghen ghét Bách Hạo có thể quang minh chính đại cùng nàng ước hẹn, mà hắn chỉ có thể ở nơi tối tăm nhìn trộm, tâm tư này thậm chí còn không dám để cho bất luận kẻ nào phát hiện.

Một câu phu quân đùa vui kia, là kỳ vọng cùng nguyện vọng đến mức tận cùng của hắn.

Nhã các cách vách, Mộ Tri Tửu đẩy cửa mà vào, Bách Hạo thấy nàng tiến vào, cười một cái, “Mau ngồi.”

Mộ Tri Tử hơi hơi khom người, “Gặp qua Thái Tử.”

Bách Hạo lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh nàng, muốn duỗi tay nắm tay nữ hài, lại bị nữ hài lui về phía sau một bước né tránh, Bách Hạo nắn vuốt ngón tay, nhìn chằm chằm vào gương mặt tinh xảo không tì vết của nữ hài, “Là Cô đường đột.”

Mộ Tri Tửu vẫn không tiếp lời, liền nói sang chuyện khác: “Thái tử hẹn tiểu Cửu ra đây, là vì chuyện gì?”

Bách Hạo cười nhạt, mí mắt đơn bạc của nam nhân, nhìn chằm chằm nữ hài hết sức chăm chú, “Trời thu lạnh, Cô có mấy tấm vải dệt, nghĩ tiểu Cửu sẽ thích, cố ý đưa tới.”

Mộ Tri Tửu nhìn vải dệt màu đỏ tốt nhất ở trước mặt, tinh xảo lại đẹp đẽ quý giá, cuối cùng khi nhìn đến kim thoa kia, nữ hài rũ mi, ý vị không rõ nhìn hắn.

Bách Hạo cùng nữ hài đối diện, ôn nhuận giải thích nói: “Đây là mẫu hậu năm đó phong Hậu mang, xem như lễ gặp mặt, mẫu hậu mấy ngày gần đây cảm nhiễm phong hàn, qua mấy ngày chúng ta lại đi bái kiến.”

Mộ Tri Tửu uyển chuyển cự tuyệt nói: “Quá quý trọng rồi, tiểu Cửu không dám hổ thẹn”.

Bách Hạo cho rằng nàng đang lựa lời thoái thác, cười cầm lấy kim thoa kia, muốn duỗi tay vì nữ hài mang lên, giữa hai người chỉ cách một bước, cửa phòng bị người gõ vang.

Thanh âm của Nhạc Lâm từ ngoài phòng truyền tới, “Điện hạ…..”

Bách Hạo thấy hắn ấp a ấp úng không nói lời nào, quát lớn một tiếng, “Chuyện gì?”

Nhạc Lâm bị hắn trách cứ như vậy, liền hoảng loạn mở miệng, “Dao trắc phi muốn gặp ngài, nói, nói ngài không quay về, nàng liền thắt cổ.”

Mộ Tri Tửu hơi nhíu mày, “Thái Tử trước đi về nhìn xem, đừng để xảy ra mạng người.”

Sắc mặt Bách Hạo một trận xanh mét, từ khi thấy Mộ Tri Tửu, hắn một lòng đều mê đắm ở trên người nữ hài, nơi nào còn nhớ rõ cái gì Trắc phi, lúc này tiến đến quấy rầy, thật sự không có chút mắt nhìn.

“Phái người nhìn.” Bách Hạo cũng không tính toán trở về, mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành trước mắt, những cái dung chi tục phấn kia nơi nào có thể so.

Nhạc Lâm do dự một lúc lâu, ngập ngừng nói: “Điện hạ, Dao trắc phi nói, nói nàng có hỉ, điện hạ nếu như lại không quay về, kia chính là một thi hai mệnh.”

Sở dĩ do dự, là bởi vì từng có quá nhiều lần tiền lệ, Dao trắc phi luôn nói dối là có hỉ, Thái Tử cũng không có trừng phạt, lần này đây lại có chút khó xử.

Bách Hạo không kiên nhẫn phất phất tay, “Thái y chẩn đoán chính xác, liền tới bẩm báo.”

Nhạc Lâm thấy thái độ của hắn như vậy, cũng không dám hó hé gì nữa, đóng cửa lui ra.

Mộ Tri Tửu tặc lưỡi, bất động thanh sắc đem khoảng cách hai người kéo ra, trong lòng càng thêm không vui, người này quá mức dối trá, “Thái Tử, tiểu Cửu từ nhỏ lớn lên ở biên quan, vị trí Thái tử phi, trọng trách này không đảm đương nổi.”

Bách Hạo nghe lời nàng nói xong, trầm mắt nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, “Ngươi là không muốn?”

Mộ Tri Tửu hơi hơi câu môi, “Hoàng thượng hạ thánh chỉ, tiểu Cửu sao lại kháng chỉ.”

Bách Hạo nhìn nụ cười của nữ hài, nhất thời sửng sốt, nữ hài cười rộ lên, ấm áp tràn ngập nhân tâm, một bộ váy màu lam khói càng khiến cho nữ hài thêm cao quý trầm tĩnh.

Trong lòng Bách Hạo càng kiên định ý niệm cưới nàng, không những có thể duy trì được sự ủng hộ của phủ Tướng quân, thậm chí còn có được mỹ nhân hiếm có.

“Khi nàng cập kê, Cô liền kiệu tám người nâng, cưới nàng nhập phủ.” Bách Hạo nghĩ đến một ngày kia, trong lòng kích động vạn phần.

Mộ Tri Tửu âm thầm phỉ nhổ một phen, là biểu hiện của nàng chưa đủ rõ ràng sao?

Bách Hạo còn đang đắm chìm trong ảo tưởng nghênh thú nàng, Mộ Tri Tửu biết được việc này gấp không được, liền tìm cớ rời đi trước.

Nhã gian cách vách, Bách Dật Phong nghe tiếng bước chân nữ hài đi ngang qua cửa phòng, trong đầu hiện lên một chút cảnh tượng, trong lòng vạn phần không cam lòng, Từ Phủ Nguyên thấy sắc mặt hắn tối đen, mở miệng khuyên can nói: “Dật Phong, có lẽ ta có cái biện pháp, có thể thử một lần, chỉ là….”

Bách Dật Phong nhìn về phía hắn, xuyên thấu qua sự do dự của hắn, tựa hồ đã hiểu một chút, thanh âm khàn khàn mở miệng, “Không có khả năng.”

Nếu như sẽ tổn hại đến thanh danh của nàng, làm cho ngày sau của nàng sống dưới sự đồn đãi vớ vẩn, hắn tuyệt không cho phép.


← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

Leave a Reply

error: Content is protected !!