Vướng tiếng lòng – Chương 1

Chương 1. Phu quân của nàng

“Tướng quân, thành Hoài Nhiễm cấp báo.” Lạc Hi bước nhanh đẩy cửa phòng ra, bên trong thư phòng, nam nhân với đôi lông mày toát lên khí chất mạnh mẽ, một thân cẩm y màu đen, một tay thì đang chấp bút xử lý quân vụ.

Nghe vậy, nam nhân nhẹ nâng mắt ưng, đôi mắt đen nhánh thâm thúy hơi dừng lại trên tờ cấp báo ở trên tay Lạc Hi.

Thành Hoài Nhiễm cùng thành Sóc Giang cách nhau gần nhất, chỉ là thành Hoài Nhiễm luôn luôn bình yên vô sự, đột ngột cấp báo sợ là kẻ đến không có ý tốt.

Mộ Tu Trúc duỗi tay tiếp nhận, nhanh chóng quét qua hàng chữ cương nghị tiêu sái, nhìn ra được chữ viết vội vàng, nhưng nét chữ kia cứng cáp lại khí thế tuyệt không phải người thường có thể sánh bằng.

Thiên Chiêu cùng Đông Khải hai nước liền nhau, nhiều năm qua trên mặt ngoài thì bình yên vô sự, còn trong tối thì làm không biết bao nhiêu động tác nhỏ sợ là nhiều không đếm xuể.

Mộ Tu Trúc trầm tư một lát, đem thư tín đặt ở trên bàn, “Để cho hắn tiến vào.”

Mạnh Quỳnh một thân bụi bặm đẩy cửa bước vào, ôm quyền hành lễ, “Còn thỉnh Mộ tướng quân có thể viện trợ.”

“Tướng quân, không tốt rồi, bên ngoài có giặc cỏ đang ở trong thành làm loạn, rải lời đồn, nói…. Nói Thiên Chiêu diệt vong.” Thị vệ vội vội vàng vàng đến bẩm báo, sắc mặt sốt ruột hoảng loạn.

Mạnh Quỳnh nghe vậy, quỳ một gối xuống đất thật mạnh, sắc mặt thành khẩn nói: “Còn thỉnh tướng quân viện trợ.”

Trong thành lòng người đang hoảng sợ, không ít bá tánh vây quanh tại cửa phủ Thành chủ, muốn một công đạo, Mộ Tu Trúc vòng qua án bàn* đem Mạnh Quỳnh nâng dậy, “Hoài Nhiễm cùng Sóc Giang đều là bá tánh Thiên Chiêu, bản tướng đương nhiên sẽ tương trợ.”

*案桌 [[àn zhuō]: Một cái bàn dài và hẹp

“Tướng quân, hiện giờ trong thành hỗn loạn, tướng quân chỉ sợ phân thân không được a.” Lạc Hi lo lắng nhìn hắn, lần này đi không biết bao nhiêu ngày, nếu như thành Sóc Giang có biến thì nên làm thế nào cho phải?

“Đi thỉnh Tần Sách tướng quân.” Lời này của Mộ Tu Trúc ý tứ đó là để cho Tần Sách lãnh binh đi trước viện trợ.

Mạnh Quỳnh rũ mi một lát, hơi có vẻ giãy giụa nói: “Nghe nói Mộ tiểu tướng quân của thành Sóc Giang thông minh đa trí, rất giỏi binh pháp, không biết Mộ tướng quân có thể để tiểu tướng quân….”

“Không thể.” Không đợi Mạnh Quỳnh nói xong, Mộ Tu Trúc lạnh giọng đánh gãy, khuôn mặt trầm xuống.

Mạnh Quỳnh vốn là biết việc này không phải dễ thuyết phục như vậy, Mộ tiểu tướng quân này đúng là đích nữ của Mộ gia Mộ Tri Tửu, từ nhỏ lớn lên tại thành Sóc Giang, là bảo bối trong lòng của mấy người Mộ gia.

Mộ gia nhiều thế hệ trung lương, một lòng đi theo hoàng đế, nam chinh bắc chiến, là thủ vệ của Thiên Chiên, đám người Mộ gia càng là người hiền lành, lấy lễ đãi nhân, duy chỉ có đích nữ Mộ gia này là vạn lần chọc không được.

Không phải nói đích nữ Mộ gia này trời sinh tính tình ngang ngược, cường thế bá đạo gì, ngược lại là người tri thư đạt lý, tính tình ôn nhuận như ngọc*.

* 知书达理,温润如玉 [Zhīshūdálǐ, wēnrùn rú yù]: Có nghĩa là người học rộng, có hiểu biết lễ nghĩa, tính tình hiền dịu.

Mạnh Quỳnh không cần phải nhiều lời nữa, đứng dậy, chắp tay nói: “Kia liền làm phiền Tần Sách tướng quân.”

Chỉ chốc lát sau đó, Tần Sách mang vẻ mặt hàm hậu đẩy cửa phòng ra, làm một cái thủ thế mời, nữ hài một bộ váy đỏ, kiều diễm như lửa, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo vẫn còn nét non nớt, cười ngọt ngào, “Đại ca.”

Rồi sau đó nhìn về phía Mạnh Quỳnh, hơi hơi gật đầu, ngược lại nhìn Mộ Tu Trúc nói: “Đại ca, thành Hoài Nhiễm gặp nạn, Sóc Giang đương nhiên là viện trợ, huống hồ còn có Tần Sách tướng quân đồng hành, đại ca an tâm.”

Mộ Tu Trúc nghe vậy, tầm mắt ngưng trọng dừng ở trên người Mạnh Quỳnh, hắn chân trước vừa đến, tiểu Cửu liền biết được việc này, cùng Tần Sách lại đây, dám cả gan ở dưới mí mắt hắn tính kế tiểu Cửu, thật coi hắn là kẻ ngốc sao?

“Sự tình của thành Hoài Nhiễm có Tần Sách tướng quân, ngươi lưu lại ở Sóc Giang đi. ” Mộ Tu Trúc hơi hơi nghiêng người đem nàng che ở phía sau mình, ánh mắt đen nhánh dừng ở trên người Tần Sách, “Tần tướng quân, việc này liền giao cho ngươi.”

Tần Sách hàm hậu hành lễ nói: “Thần chắc chắn toàn lực ứng phó, không phụ sự ủy thác của tướng quân.”

Mạnh Quỳnh cũng không nhiều lời, sau đó ôm quyền cáo từ, cùng Tần Sách đi điểm binh.

Mộ Tri Tửu hơi rũ mi, suy tư một lát nói: “Đại ca, thành Hoài Nhiễm có biến, ngay cả Dật vương gia đều trở tay không kịp, nghĩ đến tình thế nghiêm trọng, Tần Sách tướng quân sợ là ứng phó không kịp”.

Dật vương gia Bách Dật Phong, mười sáu tuổi chinh chiến sa trường, vị thiếu niên hành sự quả quyết, sấm rền gió cuốn, uy danh sớm đã vang xa, Đông Khải giờ phút này dám trắng trợn tấn công, khẳng định là có kế sách vẹn toàn.

Ngón tay Mộ Tu Trúc khẽ nhúc nhích, truyền thuyết của Dật vương gia hắn làm sao mà không rõ ràng, thủ đoạn của người kia làm cho hắn hổ thẹn không thôi, thành Hoài Nhiễm có biến, hắn cũng chỉ có thể mượn binh lực của mình, tiểu Cửu là trân bảo của Mộ gia, nếu xảy ra sai lầm nào, hắn không biết làm sao đối mặt với đa nương*?

*爹娘 [diē niáng]: Nghĩa là cha mẹ

“Đại ca, thành Sóc Giang hiện giờ náo động, sau lưng sợ là có Đông Khải xúi giục, đại ca cần tọa trấn Sóc Giang, Hoài Nhiễm này thì hãy để cho ta đi thôi.” Đôi tay nữ hài kéo cánh tay Mộ Tu Trúc, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn.

Khuôn mặt Mộ Tu Trúc trầm xuống cự tuyệt, “Không được.”

“Đại ca, cha nói, con cái Mộ gia, đương trung quân báo quốc, nhiều thế hệ đi theo hoàng đế, Dật vương gia là huyết mạch hoàng thất……” Nữ hài đem lời của Mộ lão tướng quân nói ra.

Mộ Tu Trúc lạnh lùng hừ một tiếng, thanh âm thanh lãnh kiên định, “Nhiều thế hệ của Mộ gia đi theo Hoàng đế, Đại ca có thể lên chiến trường giết địch, lấy cái chết để bảo hộ, riêng ngươi thì không được, ngươi là đích nữ Mộ gia.”

“Đại ca, nữ tử thì không thể có cái nên làm sao? Đại ca đây là đang coi khinh ta.” Nữ hài phồng má thở phì phì nhìn hắn, rõ ràng đang xuyên tạc ý tứ của hắn.

Mộ Tu Trúc bất đắc dĩ xoa xoa đầu nàng, thanh âm đã trở nên ôn nhu rất nhiều, “Tiểu Cửu, thành Hoài Nhiễm có biến, tình huống như thế nào chúng ta không thể hiểu hết được, đại ca làm sao có thể để ngươi đi mạo hiểm.”

“Đại ca, tiểu Cửu từ nhỏ được cha cùng đại ca dạy dỗ, đại ca là không tự tin sao?” Nữ hài cười nói, thành Hoài Nhiễm có biến lớn, cùng Sóc Giang lân cận làm sao mà không bị ảnh hưởng được đây.

Mộ Tu Trúc im lặng một lúc lâu, thanh âm trịnh trọng dặn dò nàng, “Tiểu Cửu, đại ca biết được ngươi thông minh, phàm là chuyện không thể liều lĩnh thì lấy bản thân ưu tiên hàng đầu, đáp ứng với đại ca?”

Mi mắt nữ hài cong cong, đầu ở trên cánh tay Mộ Tu Trúc thân mật cọ cọ, “Đại ca yên tâm, ta sẽ chiếu cố bản thân thật tốt, đại ca cũng phải cẩn thận.”

Mộ Tu Trúc xoa xoa đầu nàng, “Ta bảo Lạc Hi đi cùng ngươi.”

“Đại ca, ta cùng Tần Sách tướng quân đều đi cả rồi, nếu Lạc Hi lại rời đi nữa thì đại ca ở bên này phải làm sao đây, đại ca yên tâm, ta để cho Trì Hành đi cùng ta.” Nữ hài hiện ra vẻ lo lắng, Đông Khải lần này khí thế hung hãn, Sóc Giang nhất định phải làm tốt công tác phòng bị.

Mô Tu Trúc quan tâm dặn dò nàng trên đường đi chú ý an toàn, nhớ lấy sự an toàn đặt lên hàng đầu, nữ hài gật gật đầu, cười đáp.

Mạnh Quỳnh dẫn 5000 kỵ binh đi trước, trước khi xuất phát quay đầu lại nhìn thoáng qua phương hướng phủ Thành chủ, rõ ràng có chút mất mát, nhưng thoáng qua, cất cao giọng nói: “Làm phiền Tần tướng quân.”

Tần Sách ôm quyền chào đáp, thối lui sang một bên để cho bọn họ rời đi trước, khi dư quang liếc đến bóng dáng một thân lửa đỏ kia, sững sờ, “Tiểu tướng quân, ngài sao lại tới đây?”

Mạnh Quỳnh nghe vậy bỗng nhiên xoay người, trên lưng đại mã một thân tuyết trắng đơn thuần ngẩng cao đầu, nữ hài một bộ váy đỏ, hơi hơi gật đầu cười nói: “Đại ca đã đáp ứng ta để ta cùng các ngươi đi trước, Tần tướng quân, một đường này, chúng ta phải đồng hành rồi.”

Lời nói vui đùa vừa ra, Tần Sách nghe xong tuy rất ngạc nhiên vì Mộ Tu Trúc vậy mà chịu gật đầu, sau đó phản ứng lại hàm hậu cười hai tiếng, “Tiểu tướng quân thế nhưng đã chuẩn bị xong rồi?”

“Ân, ngay lập tức liền có thể xuất phát.” Mộ Tri Tửu hơi hơi mỉm cười, trời tháng chín đã dần dần se lạnh, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt nữ hài, đẹp đến nao lòng người.

Mạnh Quỳnh nhảy xuống ngựa đi đến trước ngựa của nữ hài, “Thuộc hạ biết được như vậy rất là mạo hiểm, nhưng vẫn thỉnh tiểu tướng quân thông cảm, vương gia tung tích hiện không rõ, thuộc hạ thỉnh cầu tiểu tướng quân có thể cùng thuộc hạ đi trước một bước.”

Tần Sách có chút do dự, vốn định lại đi dò hỏi ý tứ của Mộ Tu Trúc, thế nhưng nữ hài đã đồng ý, “Tần tướng quân, ta đây liền đi trước một bước.”

Tần Sách nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rực rỡ lấp lánh của nữ hài, cũng không nói gì nữa, nhìn bọn họ đi trước một bước, rồi sau đó chỉnh đốn quân đội.

5000 kỵ binh đi theo phía sau hai người, hăng hái lên đường, thuật cưỡi ngựa của Mộ Tri Tửu là do Mộ lão tướng quân đích thân tự mình dạy dỗ nên cực kỳ giỏi giang.

Màn đêm buông xuống, mọi người ở trong rừng nghỉ tạm một lát, Mộ Tri Tửu nhấp một ngụm nước hỏi: “Tình huống của thành Hoài Nhiễm như thế nào?”

“Vương gia tung tích không rõ, Đông Khải như hổ rình mồi, tình huống vô cùng nghiêm trọng, chiến loạn tùy thời cũng đều có khả năng bùng nổ.” Mạnh Quỳnh đem tình huống của thành Hoài Nhiễm nói hết một lần cho nàng.

Dật vương gia hai ngày trước vội vàng rời đi, không hề để lại một lời, không ai biết rõ hắn đi làm cái gì, Đông Khải nhân cơ hội này liền làm loạn, huy động binh tới.

Mạnh Quỳnh chần chừ giây lát, chung quy là không có mở miệng.

Tiếng vó ngựa ở trong màn đêm phá lệ rõ ràng, Mộ Tri Tửu đứng dậy, nhìn về nơi phát ra âm thanh, người đến vội vàng xuống ngựa, đi đến bên cạnh Mạnh Quỳnh nói: “Đông Khải đánh lén, Hạ đại nhân sai ta tới đón viện binh.”

Mạnh Quỳnh nghe xong, vội vàng nói: “Tiểu tướng quân, chúng ta hiện tại liền đi thôi.”

“Nhân số như thế nào?” Mộ Tri Tửu dò hỏi.

Ám vệ truyền tin không nhận thức nàng, thấy Mạnh Quỳnh vẫn chưa ngăn trở, liền nói: “Có hơn một ngàn, đa số xen lẫn trong bá tánh.”

Mộ Tri Tửu nhảy lên lưng ngựa, thấy Mạnh Quỳnh nhìn chằm chằm vào bầu trời cũng ngước mắc nhìn về phía con chim bồ câu đang bay giữa bầu trời kia, nghi hoặc nói: “Mạnh tướng quân, làm sao vậy?”

Mạnh Quỳnh nhìn nàng nói: “Con chim bồ câu đưa tin này……”

Bồ câu đưa tin giương cánh bay đến, vững vàng dừng lại ở trên cánh tay nữ hài, đôi mắt mượt mà đảo quanh.

Mạnh Quỳnh có chút xấu hổ thu hồi tay, từ trên mình con chim bồ câu đưa tin lấy ra tờ giấy, chỉ có ba chữ: Xích Phong Cốc.

“Tiểu tướng quân, chúng ta chia binh làm hai đường, người về thành trước còn thủ hạ sẽ đi tìm Vương gia.” Mạnh Quỳnh sau khi xem xong, có chút may mắn, Vương gia xác định là ở Xích Phong Cốc.

Mộ Tri Tửu suy tư giây lát, gật đầu đồng ý, giục ngựa mang theo người hướng về phía thành Hoài Nhiễm mà đi.

“Chủ tử, cây cầu ở phía trước đã bị chặt đứt, chúng ta chỉ sợ phải đi đường vòng.” Trì Hành từ phía trước trở về, cây cầu ở phía trước kia thiếu tu sửa nhiều năm, sớm đã không thể đi qua.

“Chuyển hướng.” Theo thanh âm của nữ hài vừa phát ra, đội ngũ khổng lồ được huấn luyện nghiêm chỉnh liền lập tức thay đổi tuyến đường.

Bình minh vừa lên, bầu trời vừa ló dạng, thanh âm thiết kỵ bước qua vang vọng trên con đường hẹp dài trong cốc, nữ hài một thân váy đỏ, ngồi trên lưng ngựa ngẩng cao đầu.

Mùi máu tươi nồng nặc còn quanh quẩn trong không khí, Mộ Tri Tửu nhíu chặt lông mày lại, ám vệ ở trước mặt đang nằm tứ tung ngang dọc trên mặt đất.

Nam nhân một bộ áo bào màu đen, thân hình đĩnh bạt một tay cầm kiếm, hắc y nhân vây quanh bốn phía, khi Bách Dật Phong ngoái đầu nhìn lại, liếc qua nữ hài liền hiện ra vẻ kinh diễm*.

*惊艳 [Jīngyàn]: Có nghĩa là ngạc nhiên và rung động khi nhìn thấy một cái gì đó rất đẹp hoặc tuyệt vời.

Hắc y nhân thấy kỵ binh đến nhiều như vậy, đám người liếc nhau, mở miệng nói: “Các ngươi là người nào?”

Mộ Tri Tửu nhìn hắn nói: “Người qua đường.”

Ở nơi mà không ai có thể nhìn thấy, chỗ sâu trong đôi mắt đen láy của người nam nhân đang cuộn trào cảm xúc không biết tên, đôi mắt đen trầm xuống vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào nữ hài, dường như có thể biết nói chuyện.

Mộ Tri Tửu hơi hơi tránh đi ánh mắt hắn, thấy hắc y nhân lui sang một bên, hạ lệnh tiếp tục lên đường, cho đến khi đi ngang qua Bách Dật Phong, nữ hài liếc mắt nhìn hắn, trên người vết thương chồng chất, trên khuôn mặt tuấn lãng cũng nhuốm vết máu.

Mộ Tri Tửu bỗng nhiên dừng lại, rũ mắt nhìn chăm chú vào hắn nói: “Ngươi là người phương nào?”

Đôi mắt đỏ ngầu vừa tối tăm của nam nhân không khỏi khiến người ta không rét mà run, ngẩng đầu nhìn nữ hài, bỗng nhiên câu môi cười tà tứ, “Phu quân…. của nàng.”

Mộ Tri Tửu nhàn nhạt cùng hắn đối diện, mi mắt cong cong cười đến thiên chân vô tà*, “Phu quân này, có chút chưa đạt yêu cầu đâu.”

*天真无邪 [Tiānzhēn wú xié]: Ngây thơ hồn nhiên.

Bách Dật Phong hơi thu lại ý cười, tùy tay ném kiếm đi, nhìn vào đôi mắt nữ hài nói: “Lại mài giũa mài giũa?”

Mộ Tri Tửu khẽ cười một tiếng, tầm mắt dừng ở trên mặt nam nhân, khi nhìn thấy nốt ruồi nơi khóe mắt nam nhân, đôi mắt đẹp khẽ động, tựa như câu nhân.

Hắc y nhân thấy bọn họ trò chuyện, liền thúc giục nói: “Mau chóng rời khỏi nơi này.”

Bách Dật Phong dù bị vây khốn nhưng một chút cảm giác uy hiếp quẫn bách đều không có, vẫn vân đạm phong khinh* đứng ở giữa đám hắc y nhân, như là chắc chắn nữ hài nhất định sẽ ra tay tương trợ.

*云淡风轻 [yún dàn fēng qīng]: Mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp. Xuất phát từ thơ Trình Hạo- Xuân nhật ngẫu thành: Vân đạm phong khinh cận ngọ thiên, Bàng hoa tùy liễu quá tiền xuyên. Hay được mượn để biểu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh.

****

欢迎! 欢迎 来到我的blog!

Thật ra hiện tại mình bận cày job nên cũng khá ngại nhảy hố nhưng vì truyện này đọc văn án hay quá nên mình quyết định nhảy hố luôn. Mặc dù gần 30 tuổi đầu rồi nhưng mà mình rất thích đọc truyện ngôn tình và mình cũng rất kén truyện nữa. Do đó lần này mình tập tành edit truyện với vốn tiếng Trung ít ỏi kèm kinh nghiệm hơn chục năm đọc truyện ngôn tình của mình thì mình sẽ cam kết edit hết truyện luôn.

Đặc biệt ở Blog của mình đã set khóa copy cho nên mình không set pass gì cả (với lại mình cũng lười cài đặt pass lắm) và mình edit truyện là vì thích truyện cũng như muốn share một chút sở thích của mình cho các bạn có niềm yêu truyện ngôn tình giống mình cho nên mình không có mục đích thương mại hay làm gì trên mục truyện của mình cả. Truyện mình edit trên blog toàn bộ đều là miễn phí cả vì cùng là dân thích đọc truyện nhưng lại là thành viên của gia tộc họ Đỗ cho nên mình rất hiểu cảm giác của các bạn muốn đọc truyện mà không cần trả phí. Ai muốn reup thì inbox mình nha, chỉ cần gắn link blog mình là được, mình không cần yêu cầu gì khác đâu.

Do đó, hoan nghênh các bạn đến với Blog của mình. Và nếu các bạn có ý kiến đóng góp gì về truyện mình đang edit thì cứ để lại ở phần bình luận nhé, hoặc một lời động viên cũng được. Bởi có lời động viên dù nhỏ nhặt cũng khiến mình vui và có cảm hứng edit nữa nè. Với lại, các bạn có truyện nào hay mà đang convert thì cũng mạnh dạng đề xuất với mình nhé.

Một lần nữa cảm ơn bạn Sam – Khoảng không đã giới thiệu truyện cho mình.


← Danh mục truyệnDanh mục truyệnChương sau →

Leave a Reply

error: Content is protected !!