Từ tiết mục hoang dã cầu sinh bắt đầu – Chương 5

Chương 5. Trịnh đại thiếu: Nụ cười dần đông cứng lại

Thật không dễ dàng gì mà chịu đựng được cho đến hừng đông, Trình Tiêu cùng Hứa Vi mang đôi mắt quầng thâm thật lớn, như là cải thìa bị cuồng phong tàn phá qua thật đáng thương.

Tựa như hai chú gà con sợ tới mức run bần bật.

Thật vất vả phục hồi tinh thần lại, bọn họ rốt cuộc mới nhớ tới mấy đồ vật còn sót lại ở xung quanh liền điên cuồng tìm kiếm.

Nhưng mà hiển nhiên, Trình Tiêu cùng với Hứa Vi đành phải thất vọng rồi.

Lều trại bị gió to cuốn đi mất, đồ hộp rơi rớt tan tác, cuối cùng chỉ miễn cưỡng tìm trở về năm sáu hộp, những cái còn sót lại không biết tung tích nơi nào.

Thùng nước ngọt lớn cũng bị thổi ngã xuống đất, thân thùng bị bể, nước ngọt còn thừa bên trong cũng không còn được bao nhiêu. Nhìn tới cảnh này, Trình Tiêu cùng với Hứa Vi tim như bị đao cắt.

Đúng là người chỉ có lúc mất đi mới biết quý trọng, bọn họ tựa như bây giờ, nơi nào còn như lúc trước hào phóng đem đi rửa tay?

Không còn đồ ăn thì người còn có thể cầm cự được năm sáu ngày, nhưng nếu là không có nước ngọt, nhiều nhất là cầm cự được ba ngày.

Đặc biệt là loại thời tiết hè nóng oi bức như thế này, mỗi ngày đều cần phải bổ sung một lượng lớn nước mới có thể đảm bảo không bị mất nước, không có nước ngọt thì chỉ biết chết càng nhanh.

“Không sao không sao, Trịnh Diêu ngay từ đầu không phải cũng không có nước sao, cô ấy đều có thể làm được, chúng ta cũng có thể.” Ra vẻ nhẹ nhàng nhún vai, Trình Tiêu thoạt nhìn như lấy lại sự tự tin tràn đầy.

Đương nhiên, nếu như xem nhẹ biểu tình của hắn đang mất tự nhiên mà nói, vậy cũng xem như có vài phần mức độ đáng tin.

Miệng ngoài mặt thì nói như vậy, nhưng vô luận là Trình Tiêu cũng được, hay là Hứa Vi cũng ổn, đều đem Trịnh Diêu coi làm cọng rơm cứu mạng.

Xem Trịnh Diêu làm như thế nào, bọn họ có thể cũng học theo.

Ngay từ đầu Trình Tiêu còn có chút miễn cưỡng, nhưng theo thời gian trôi qua, hắn dần dần, cũng dẹp bỏ luôn cái điểm ngượng ngùng này.

Hai người liếc mắt một cái thật chính xác nhìn vào chiếc điện thoại đang cầm trong tay, mắt trông mong chờ Trịnh Diêu tỉnh lại.

Ngủ thật ngon, a… Thật là hâm mộ mà……

Đúng 7 giờ, Trịnh Diêu chậm rãi mở to mắt.

Sau đó theo thói quen luyện tập nửa canh giờ, cô rõ ràng cảm nhận được từ chỗ đan điền của mình đang truyền đến từng trận ấm áp.

Sợi cực mỏng tựa như dòng nước ấm từ gân mạch khắp nơi trong toàn thân đến đan điền, lại từ đan điền lưu chuyển đến khắp nơi, lực lượng cuồn cuộn không ngừng, thân thể Trịnh Diêu dần dần trở nên nhẹ nhàng lên.

Tứ chi vốn dĩ cứng đờ, hiện giờ cũng đã trở nên linh hoạt hơn rất nhiều.

Thực hiện các động tác khó khăn như hạ eo phỏng chừng cũng không còn là vấn đề nữa.

Thân thể càng mềm dẻo, sức mạnh cùng sức chịu đựng càng tăng, càng có lợi đối với công việc hành động ám sát của Trịnh Diêu.

“Cô ấy đang làm gì vậy, như thế nào vẫn còn bất động?” Trịnh Diêu vẫn không nhúc nhích đứng ở chỗ đó, nhưng khiến cho Trình Tiêu lo lắng không thôi.

Hôm nay làm sao kiếm thức ăn, cô hãy cho tôi một câu trả lời chắc chắn a!

Ở bên này thời điểm Trình Tiêu xém chút nữa liền quỳ xuống thỉnh cầu, Trịnh Diêu rốt cuộc cũng động đậy.

Hai người đang trên bờ vực suy sụp tinh thần đột nhiên chấn động.

Bão táp qua đi, trong biển không ít thứ đều sẽ bị dạt vào bờ biển.

Nếu không nhanh chân chạy trốn, liền nhanh chóng sẽ bị mắc cạn, sau đó chết đi.

Chỉ cần kiên nhẫn một chút, tổng thể liền có thể phát hiện ra.

Trịnh Diêu thực nhanh chóng từ trong một cái ổ cỏ bị sụp lôi ra một con mực có mấy cái xúc tu rũ xuống.

Dứt khoát lưu loát đem nó cắt ra, sau đó treo vào một chỗ hong gió, Trịnh Diêu lại tiếp tục tìm kiếm con mồi tiếp theo.

Trình Tiêu cùng với Hứa Vi cũng học theo, tuy rằng quá trình có bấy nhiêu gian khổ, nhưng rốt cuộc cũng có chút thu hoạch.

Cho dù là một chú cá biển nhỏ lớn cỡ một cái bàn tay, cũng làm cho bọn họ kích động không thôi.

“Nhìn xem, cũng rất đơn giản mà.” Trình Tiêu nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Một chút cũng không khó.”

Hứa Vi cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Trịnh Diêu cũng tốn không sai biệt lắm tầm một tiếng, tổng cộng nhặt một con cá biển, một con bạch tuộc, một con mực. Miễn cưỡng cũng không tính là phong phú, trong đó bạch tuộc trải qua một đêm phân hủy, đã có chút mùi ươn.

Ở trong địa phương này, dưới loại tình huống này, Trịnh Diêu cũng không dám mạo hiểm ăn nó đâu.

Nhưng thật ra Trình Tiêu cùng Hứa Vi hai người dựa theo biện pháp của cô, phát hiện không ít thứ.

Trong đó Hứa Vi còn nhặt được hai con sao biển, một con cá biển cùng một ít tôm biển, cũng đủ cho bọn họ ăn hết một ngày hôm nay.

“Quả nhiên, một người luôn là không có đạt hiệu suất cao bằng hai người.” Lời nói ra như vậy, chính là ăn cắp cách làm của người khác, cuối cùng thành một cái cục diện như vậy, kỳ thật vẫn là khiến cho người ta cảm thấy rất không dễ chịu.

Trình Tiêu có chút vui vẻ lại có chút rối rắm.

Đúng vào lúc này, trên màn hình Trịnh Diêu đột nhiên cởi giày.

“Cô ấy muốn làm gì?”

Trình Tiêu hỏi, cũng là thắc mắc của cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp.

【 Cô ta muốn làm gì? 】

【 Không phải là muốn xuống nước đi? 】

Người thường đối với biển vĩnh viễn có loại sợ hãi trước thiên nhiên, nếu như muốn bơi lội, mọi người ai ai cũng đều tận lực không hướng sát về khu vực biển sâu.

Biển rộng lớn mênh mông thật sự là quá khủng bố, cho dù là một cơn lốc xoáy nho nhỏ, động một chút đều có thể lấy đi tính mạng con người.

Nhìn dòng nước từng chút từng chút tràn quá đỉnh đầu Trịnh Diêu, ở bên ngoài màn hình cư dân mạng dường như cảm thấy hô hấp của chính mình cũng trở nên khó khăn theo.

Da đầu Trình Tiêu tê rần: “Này… Này không đến mức đi?”

Còn không phải là kiếm đồ ăn ít đi chút sao, đâu cần đến nỗi phải đua đòi như vậy?

Hứa Vi ở một bên cũng không khỏi toát mồ hôi hột thay cho Trịnh Diêu.

Thấy Trịnh Diêu đã biến mất trong một khoảng thời gian càng ngày càng lâu, hai vị minh tinh cùng cư dân mạng cũng bắt đầu luống cuống.

【 Này… Này đã được mười phút rồi đi? 】

【 Cụ thể một chút, 12 phút 30 giây. 】

Người bình thường nín thở hai ba phút cũng đã không chịu được, nín thở lâu như vậy, sợ là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?

“Nhanh tay gọi điện thoại cho đạo diễn, để cho đội cứu viện tới cứu người!” Trong cơn hoảng loạn, Trình Tiêu hoàn toàn đã quên trong lúc chờ thuyền cứu viện tới, cơ thể của Trịnh Diêu đã sớm lạnh toát rồi.

Nhưng mà ba người bọn họ cách xa nhau như vậy, dù cho có tâm, thì cũng đành bất lực.

Chỉ có thể lo lắng suông.

Ai mà biết được cách này hiện tại cũng vô dụng thôi, điện thoại của đạo diễn cũng đột nhiên gọi không thông.

Giọng nói biểu hiện đối phương không có tín hiệu.

“…… Mờ!” Trình Tiêu nhịn không được thô tục mắng một câu.

“Đã 15 phút 35 giây…” Một bên Hứa Vi lẩm bẩm.

Nhưng lúc này trên mặt biển vẫn như cũ là gió êm sóng lặng, tựa như là cái gì cũng chưa hề phát sinh.

Chẳng lẽ cơn bão tối hôm qua không sao, cái Trịnh Diêu liền ở chỗ này mà chết đi?

Thật nếu là như thế này, cũng là quá kịch tính rồi.

Phút thứ 19, trong lúc tất cả mọi người đành cam chịu Trịnh Diêu có thể đã bị hải lưu cuốn đi hoặc là chết đuối, cô đột nhiên nhô đầu lên.

“Hô ——” Chút chút nội lực này chỉ đủ kiên trì một khoảng nhiêu đây. Nếu chủ nhân của khối thân thể này có thể siêng năng luyện tập, hoặc nếu nội lực nhiều hơn một chút mà nói, cô cũng không đến mức ở trong nước chỉ duy trì cỡ một chén trà nhỏ đâu.

Trịnh Diêu đối với nguyện vọng khôi phục lại nội lực càng thêm cấp thiết.

Lúc này cô cũng không biết, cư dân mạng ở bên ngoài màn hình đều xem mà choáng váng.

【 Mau nói cho mình biết, kỷ lục nín thở ở dưới nước trên thế giới là bao nhiêu đi! 】

【22 phút. 】

Xem bộ dáng nhẹ nhàng kia của cô, tựa hồ là còn chưa tới điểm cực hạn. Nói cách khác, tương lai cô còn có thể dư sức phát triển thêm được nữa.

Trịnh Diêu đây là có mang cá sao?!

Đây là chuyện mà con người có thể làm được hả?!

Trước mắt bao người, Trịnh Diêu dưới chân bơi bơi, chỉ trong chốc lát, cô liền đã trở về bờ.

Cùng lúc đó, đồ vật trong lồng ngực cô cũng lụp bụp rớt đầy đất.

Năm con bào ngư vàng đen to cỡ lòng bàn tay, cái thứ có màu đen, cho nên đó là ——

Nhím biển Pulcherrimus chính tông.

Hứa Vi đã từng ăn qua trong các nhà hàng cao cấp trong nước, một con cũng có giá hơn một trăm tệ, lại còn không thể đảm bảo được độ tươi mới.

Mà hiện tại, dưới chân Trịnh Diêu lại có một đống.

Nhìn xuống chút nữa, cô ấy không khỏi co giật khóe miệng.

Một con tôm hùm còn đang tung tăng nhảy nhót.

Thật là sự là thái quá mà.

【 Ai mà nói có thợ lặn ở dưới nhét vào tay cô ta, tui liền tin. 】

【 Thực sự là thái quá mà. 】

【 Thợ lặn: Đừng oan uổng chế, nhiều như vậy là chế hổng có nhét vào nhanh được như vậy đâu. 】

Đám nhím biển này không đễ bắt.

Trịnh Diêu dùng chủy thủ cạy ra trước hai cái nếm thịt tươi bên trong, cảm giác được chủy thủ bảo bối của mình mặt trên dính nước thải từ nội tạng của nhím biển, Trịnh Diêu đau lòng đến hỏng rồi, liền chạy nhanh đến chỗ lông thỏ xám đã xử lý tốt lau lau, rất sợ làm cho nó hỏng luôn.

【 Cô tỉnh giùm cái, ở dưới chân cô có một đống, tùy tiện lấy ra một cái đều có thể mua được mười tám cái đồ chơi này đấy. 】

Bọn họ như thế nào cũng nghĩ không ra, một cái con dao có 19 đồng bao gồm ship như thế nào mà cô lại hiếm lạ đến như vậy.

Trịnh Điêu thế nhưng là không nghe được bọn họ nói chuyện, sợ để thừa hải sản sẽ nhanh hỏng, cô tìm được cây cọ, lấy một ít lá cây, ngón tay làm như bay, chỉ trong chốc lát, một cái lồng mới mẻ liền ra lò.

Đem hải sản còn thừa lại cất vào cái lồng ném xuống biển, Trịnh Diêu ước tính có thể để được ba ngày.

Tổng cảm thấy việc xuống biển cũng không phải là chuyện đáng ngại gì nữa, việc trước mắt của cô đó là hiện chỉ có một bộ quần áo như vậy, trước khi quần áo mới được làm ra, lỡ mặc hỏng rồi sẽ không tốt tí nào.

Sau khi suy nghĩ đến chuyện này, Trịnh Diêu lại đem cái lồng còn dư cho thịt cá vào, rồi thả xuống chỗ đá ngầm khác biệt so với mấy chỗ khác.

Nếu vận khí mà tốt, về sau liền thường xuyên có hải sản để ăn rồi.

Nếu như không có bắt được con cá lớn nào, thì bắt được đủ cho một bữa ăn ngon thì vẫn dư sức.

Trình Tiêu cùng với Hứa Vi cũng học theo.

Kết quả chưa đến một lát liền trợn tròn mắt.

Bọn họ đến tột cùng là đã bỏ lỡ một bước nào?

Động tác của cô nhanh như vậy, là sợ chúng tôi học được sao? (T.T)

【…… Nhìn Tiêu Tiêu cùng Vi Vi lúc này, ta tựa cảm thấy phảng phất như nhìn thấy được chính mình.】

【 Cái cảm giác quen thuộc này thật là đáng chết mà. 】

【 Phải nói một điều, lúc mị xem video làm đồ thủ công cũng y chang như vậy luôn ó. 】

“Cái này…”

“Đơn giản……?”

Nghe được Hứa Vi nói, Trình Tiêu bỗng nhiên nhớ tới lúc trước chính mình có nói, trong chốc lát, cả một khuôn mặt liền nghẹn đỏ bừng.

【 Cười ẻ, căn bản là học không tới. 】

“Mau nhìn, cô ấy đi rồi.” Trình Tiêu quyết định giả ngu, lực chú ý của Hứa Vi quả nhiên thành công bị dời đi rồi.

【 Ủa không phải có đồ ăn rồi mà, cô ta còn muốn lăn lộn cái gì nữa vậy? 】

Thực nhanh chóng, mọi người liền có đáp án.

【Nguồn nước! Cô ấy đây là muốn đi tìm nguồn nước! 】

Trái dừa tuy là tốt, nhưng chung quy cũng không thể thay thế nước ngọt chân chính.

Đặc biệt là nếu uống lâu dài, quá liều thì có thể làm thương tổn đến dạ dày, rất nguy hiểm.

Hơn nữa trái dừa cũng không có khả năng một năm bốn mùa đều có, Trịnh Diêu thích trước tiên làm công tác chuẩn bị, cho nên nước ngọt là ắt không thể thiếu.

Thời điểm cô vừa mới tới liền có quan sát qua, cây cối xung quanh phá lệ xanh um tươi tốt, chỉ dựa vào nước mưa là tuyệt đối sẽ không có được như vậy.

Hẳn là tòa đảo nhỏ này còn có nguồn nước khác.

Còn có chính là, Trịnh Diêu thật sự là hơi ngán ăn thịt, cô cũng muốn tìm kiếm chút đồ ăn khác nữa.

Ngươi nghe rõ một chút, cái này đang nói chính là tiếng người sao?

May mắn mấy thành viên ở nơi khác không có nghe được suy nghĩ trong lòng cô, bằng không không đánh cô một trận là không được mà.

Trình Tiêu cùng với Hứa Vi thấy thế, lập tức vui vẻ, trong lúc bọn họ theo bản năng muốn đuổi kịp, trạm phát của đạo diễn bên kia rốt cuộc cũng sửa được rồi, rốt cuộc có thể gọi điện thoại lại đây.

Nhưng mà điện thoại kết nối được lúc sau, câu đầu tiên mà đạo diễn nói ra liền khiến cho cả hai người đều ngây ngẩn.

Đạo diễn hỏi bọn họ, có muốn hay không rời khỏi thi đấu.

Tối hôm qua cư dân mạng trong nước chính mắt thấy tính chất nguy hiểm của tiết mục, tổ tiết mục thật sự là không chịu được áp lực.

Muốn rời khỏi sao……

Quả thật, tối hôm qua trải qua một màn đặc biệt là hung hiểm kia, nhưng sau khi hiểm nguy qua đi thì cơ hội cũng là thật sự tới.

Hiện tại tiết mục đã hoàn toàn là cực kỳ hot, nếu bọn họ có thể lộ mặt nhiều hơn, không chừng là có thể xoay người.

Một cơ hội tốt cỡ nào nha…

Tiết mục này tính nguy hiểm quả thực không nhỏ, lúc trước bắt đầu quay chụp thậm chí còn muốn thêm điều khoản, con người ai cũng đều muốn giữ mạng, dưới loại tình huống này mà còn đến tham gia, hoặc là minh tinh ít fans, hoặc là đã từng hot một thời gian, nhưng sau đó lại flop sấp mặt.

Trình Tiêu liền thuộc về vế sau.

Hắn còn trông cậy vào tiết mục này có thể giúp hắn một lần nữa hot trở lại.

Cắn răng một cái, Trình Tiêu liền đưa ra đáp án: “Không.”

Lại nhìn Hứa Vi, cũng đựa ra sự lựa chọn giống nhau.

Ba người còn lại cũng tương tự như vậy.

Cho nên tiết mục vẫn sẽ tiếp tục

“Đạo diễn, vẫn còn thiếu một người.” Nhà sản xuất nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.

“Ý ông là nói đến Trịnh Diêu?” Đạo diễn vẫn là bộ dáng không để ý đến: “Ông lại không thấy được sao, hiện tại toàn bộ tiết mục đều dựa vào một mình cô ta chống đỡ đấy, người khác thì có thể rút lui, nhưng riêng cô ta thì càng không được.”

Cho nên làm như không biết mà không thông báo một chút sao?

Nhà sản xuất nhịn không được đáy lòng phát lạnh.

Cùng lúc đó, trong nước ——

Trịnh Bác Viễn dạo gần đây ở trong công ty lăn lộn chính là như cá gặp nước, các loại thanh âm nịnh nọt, làm cho hắn có chút lâng lâng.

Thời gian hai ngày trôi qua, sau khi hơi bình tĩnh được một chút, hắn rốt cuộc cũng nhớ tới cái đứa em họ suốt ngày vâng vâng dạ dạ kia.

Từ lúc an bài sắp xếp lúc sau, hắn liền không có chú ý đến, cũng không biết đối phương như thế nào rồi, có bị tổ tiết mục đá bay hay chưa nữa.

“A Diêu đâu, gần nhất vẫn còn ổn sao?” Trịnh Bác Viễn làm ra vẻ mặt quan tâm, không chút nào nhìn ra được một bộ mặt lòng lang dạ sói.

“Ngài còn không biết đâu?” Thực tập sinh đứng đối diện biểu tình có chút quái dị, nhận thấy được ngữ khí của chính mình có chút không tốt, sợ cấp trên hiềm nghi, cô ta vội vàng mở ra bảng hot search, đem di động của mình đưa qua.

“Chúc mừng nha Trịnh giám đốc, Trịnh tiểu thư cô ấy hiện tại đã hot nha!”

Giọng nói vừa rơi xuống, trong nháy mắt, khóe miệng tươi cười của Trịnh Bác Viễn lập tức liền đông cứng lại.

Tác giả có lời muốn nói:

Trịnh Diêu: Có kinh hỉ không, bất ngờ không?

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

Leave a Reply

error: Content is protected !!