Từ tiết mục hoang dã cầu sinh bắt đầu – Chương 3

Chương 3. Cô ta là Bug à?

Sáng sớm, khi tia nắng đầu tiên chiếu rọi xuống địa cầu, Trịnh Diêu đúng giờ tỉnh dậy.

Cảm nhận được triệu chứng phong nhiệt* tựa hồ biến mất không ít, cô theo bản năng thở nhẹ một hơi.

*风热 [Fēng rè]: Phong nhiệt là tên một loại bệnh, là sự kết hợp giữa phong và nhiệt, biểu hiện lâm sàng là sốt nặng, lạnh nhẹ, ho, khát, chất lưỡi đỏ, vỏ hơi vàng, mạch nổi, miệng khô, đỏ mắt, đau họng, chảy máu,…. Là do tà hàn phong nhiệt, phổi khí không hòa. 

Vô luận là lúc nào chỗ nào, thân thể khoẻ mạnh vĩnh viễn là quan trọng nhất.

Một bên tháo sợi dây cho vào ba lô, một bên Trịnh Diêu nhịn không được tự hỏi, đã đến lúc xây một cái ngôi nhà gỗ rồi.

Tháng 7, tháng 8 đúng là mùa mưa, tối hôm qua là vận may cô tốt, trời không mưa. Nhưng vận may của cô sẽ không có khả năng kéo dài được lâu như vậy.

Võng nằm tuy là tốt, nhưng chung quy cũng không phải là kế lâu dài.

Huống chi trời cũng sắp mưa.

Đứng trên đá ngầm, nhìn về phía bầu trời xa xa, một lúc sau, Trịnh Diêu mới ngưng trọng thu hồi ánh mắt.

Cơ mà lúc này người xem lại không biết trong lòng cô đang nghĩ gì.

Hơn 5 giờ, đối với đại bộ phận dân đi làm mà nói còn chưa đến giờ rời giường, nhưng mà đối với dân cú đêm…. Umh, thôi kiên trì một chút xíu, xem xíu nữa liền ngủ.

Mấy cái phòng phát sóng trực tiếp người xem thưa thớt, ngẫu nhiên có một hai làn đạn thổi qua, nhìn chung đều giống nhau vô cùng quạnh quẽ.

【 Cô ta đang làm gì á? 】

【 Ai mà biết được. 】

Cư dân mạn ngáp liên miên nhìn trong màn hình cô gái như một đứa ngốc đang đứng trên mỏm đá ngầm.

Một lúc thật lâu thì cô gái động đậy, nhưng càng làm cho người xem cảm thấy thật khôi hài.

Giờ phút này cái tư thế của cô có thể nói là muốn quái dị bao nhiêu thì liền có bấy nhiêu quái dị.

【 Phốc ——】

【 Đây là cái gì? Cosplay thành bướm đêm rung rinh à? 】

【 Bướm đêm rung rinh: Cảm ơn, tôi có cảm giác bị xúc phạm. 】

Trải qua một loạt hành động tối hôm qua, cư dân mạng trước màn hình đối với cô gái kia thay đổi cách nhìn tốt một chút xíu, nhưng sự kiện bị bôi đen lúc trước, chung quy là không tránh được bị châm chọc mỉa mai.

Một giờ sau, Trịnh Diêu chậm rãi mở to mắt.

Thân thể này tư chất cũng trung bình, khả năng phối hợp tính cũng ở mức trung bình, so với thân thể lúc trước của cô thì không có biện pháp so sánh.

Ngay cả một ít rèn luyện căn bản, hiệu quả đạt được cũng chẳng ra làm sao.

Có điều cuối cùng tốt xấu gì cũng đem các khớp xương trên cơ thể đều được vận động.

Các bài tập rèn luyện trước đây yêu cầu căn cốt quá cao, hiển nhiên là không thích hợp với tình huống hiện giờ cho khối thân thể này.

Nếu như mạnh mẽ ép tập luyện mà nói, chỉ sợ cả đời cố gắng cũng không nhập môn được.

Cũng may cái đầu hồ lô của Trịnh Diêu cũng chứa rất nhiều thứ, cái này không được, vậy thì triển cái khác.

Trịnh Diêu từ trước đến nay là kiểu người cầm lên được thì cũng buông xuống được, không có chút nào hoài niệm với những gì đã qua, chỉ trong chốc lát, cô liền tiếp cận đến mục tiêu mới ——

Một cuộn sách thẻ tre không có tên, sau khi phá bỏ Ngô quốc, từ trong bảo khố của hoàng cung cướp đoạt đến tay.

Theo phân tích của cục Văn thư Thiết ưng vệ, mặt trên ghi lại nội dung hiệu quả của tẩy kinh phạt tủy*, theo lý giải thông thường thì lúc đầu không lộ rõ, càng về sau thì càng thấy sự lợi hại, càng thích hợp với người có căn cốt cực kỳ kém để xoay chuyển tình thế.

*易筋伐髓 [Yì jīn fá suǐ]: Trong tác phẩm của Kim Dung, Tẩy kinh phạt tủy là một trong tứ đại thần công do Tổ Sư Đạt Ma sáng tạo ra, mạnh nhất trong 72 tuyệt Kỹ, được Tổ Sư Đạt Ma viết lúc tuổi về già. Đó là thời điểm Tổ Sư Đạt Ma chuyên tâm tu hành và dùng bí kíp đó để tu luyện tinh thần, tư tưởng.

Từ lúc luyện tập sau đó, thì nội lực càng tinh thâm, toàn thân cứng cáp, gân mạch đều thay đổi từng chút một, cuối cùng là đạt tới sự hoàn mỹ.

Chỉ mới ở mức độ nhập môn cấp độ dễ thôi đã khó tinh thông, nhiều người luyện tập cả đời, cũng chỉ đạt tới mức độ trung bình.

Nhưng đối với Trịnh Diêu mà nói, cái này căn bản không là vấn đề.

Có kinh nghiệm lần đầu, chẳng sợ các bài luyện tập cơ bản khác biệt quá lớn, Trịnh Diêu cũng một đường hạ bút thành văn*.

*信手拈来 [xìnshǒuniānlái]: ám chỉ một cách thoải mái và thành thạo khi viết bài hay làm một việc gì đó, không cần suy nghĩ nhiều.

Cái gọi là một đường thông, trăm đường thông, đúng là như thế.

Điều chỉnh tốt hơi thở, từ mỏm đá ngầm nhảy xuống, nhất tâm nhị dụng*, thời điểm một bên khống chế nội lực luân chuyển trong cơ thể, một bên Trịnh Diêu bổ trái dừa, đem thịt thỏ nướng hôm qua còn thừa làm bữa sáng luôn.

*一心二用 [Yīxīn èr yòng]: Một lúc có thể làm hai công việc.

Mùa này đúng lúc là thời điểm tài nguyên dưới biển phong phú nhất, đặc biệt thích hợp đi xuống biển bắt hải sản.

Trải qua một điêm triều lên triều xuống, trên bãi biển để lại rất rất nhiều sinh vật biển bị mắc cạn.

Trịnh Diêu cơ bản chỉ cần liếc mắt một cái, liền biết trên bờ cát những cái lỗ trống nhỏ kia cất giấu dạng đồ vật gì.

Dưới đôi mắt sắc bén của cô, một số dấu vết rất nhỏ cũng có thể bị cô bắt lấy được, căn bản là đào một cái thật chuẩn xác, cơ hồ không có lúc nào bị thất bại.

【… Trăm triệu lần không nghĩ tới, tui thế mà lúc này, thời gian này, đi coi người ta livestream đi biển bắt hải sản. 】

Emmm… Tâm tình phức tạp quá.

Trịnh Diêu thậm chí còn ở khe đá ngầm móc ra một con cua cực lớn áng chừng nặng 7 lạng*!

*七两 [Qī liǎng]: 700 gram

“Phốc ——” Đạo diện đang đánh răng buổi sáng thiếu chút nữa đem một ngụm nước trong miệng phun ra.

【Lừa gạt, tuyệt đối là lừa gạt mà?! 】

【 Đoàn làm phim chó má dám nói là trực tiếp đâu? Cái này mà nói là trực tiếp! 】

Đạo diễn oan uổng muốn chết.

Có như vậy trong nháy mắt, thậm chí hắn cũng hoài nghi có phải hay không có người lén mở cửa sau cho cô.

Nhưng mà làm sao có thể được đây? Ai ai cũng cách xa hòn đảo này hơn 20 hải lý đấy!

Sau khi tỉnh dậy, đạo diễn đúng là có khổ nói không nên lời mà.

Mặc kệ cư dân mạng mắng hăng say cỡ nào, hiệu quả tiết mục ở đằng đó, nhân khí vẫn như cũ là một đường thẳng tiến.

Nhưng mà thời điểm mọi người hứng thú bừng bừng, Trịnh Diêu đột nhiên dừng lại, sau đó cầm chiến lợi phẩm của chính mình…

Cái loại cảm giác chỉ còn một bước nữa là thành công lại đột nhiên dừng lại thật khó chịu cùng đè nén, ai trải qua cũng đều biết.

【…… Tiếp tiếp, tiếp tục bắt nữa đi mà!!! 】

【 Tui vừa mới nhìn thấy một con cua khác chui vào khe nứt, cô cứ tùy tiện đào đào liền bắt được á? 】

【 Ông đây khó chịu rồi, thật sự. 】

Thậm chí chẳng phải là đồ của mình, chính là nhìn thấy nó mất đi vẫn là cảm thấy tâm như đao cắt.

Ai ai cũng đều là anh hùng bàn phím tựa như Tư lệnh nước suối* vậy.

*泉水指挥官 [Quánshuǐ zhǐhuī guān]: Là một thuật ngữ trong game Liên minh huyền thoại League of Legends, Dota. Vì thể loại game này lấy bối cảnh trở về nước suối sau khi chết chờ hồi sinh, một số người chơi bị giết trong game chờ phục sinh và muốn xem tình hình chiến đấu của đồng đội thì có thể tham gia chat bằng giọng nói hoặc gõ phím một cách điên cuồng để hướng dẫn đồng đội cách thao tác. Kiểu này trông giống như là chỉ huy, nhưng trông khá là ngốc nghếch.

Đương lúc nhìn thấy Trịnh Diêu từ bỏ bãi biển lớn như vậy để chỉ nhặt lấy một tảng đá vỡ, nhiều giang cư mận đều nghẹn họng trân trối.

Cục đá có con mịa gì tốt mà nhặt, nhanh chạy đi bắt cua a!

【 Đợi đã, hình như có chút không thích hợp nha. 】

【 Là ảo giác của mị hả? Sao mị như thế nào mà cảm thấy cục đá không thấy đâu nữa rồi? 】

【 Mày có bị mù không! Gì mà cục đá không thấy, rõ ràng là nước dâng lên đem cục đá ngập trong đó rồi! 】

Trong vài phút ngắn ngủi, nước biển mãnh liệt cuốn từng cơn sóng, lực thật mạnh mẽ, trực tiếp liền đem mép đá ngầm bên cạnh đập vỡ.

Đá vụn rơi vào trong nước cuồn cuộn, chìm nghỉm, cuối cùng biến mất không thấy.

Không dám tưởng tượng, nếu mà có người ở đó, hiện tại không biết là cảnh tượng như thế nào.

Làn đạn đang chạy trong phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên lại một trận trầm mặc.

Một lúc thật lâu sau, ai ai cũng khô khan cười trừ: 【 A ha… Nói giỡn đi……】

Ừ, là trùng hợp thôi.

Tuyệt đối là trùng hợp!

*

Trình Tiêu ngay từ đầu cũng không có đem hành động của Trịnh Diêu để vào mắt.

Đánh bắt sao, hai chữ này, nói ra cũng thật nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế căn bản không hề dễ dàng như vậy.

Những ngư dân lão làng sống ở biển vài thập niên rồi còn chưa nắm bắt kịp thời điểm, chứ chưa nói đến kẻ tay mơ như Trịnh Diêu.

Thẳng đến khi hắn trơ mắt nhìn đến cô gái trong màn hình đem các loại ốc biển nhặt lên cứ y như đi nhặt rác, thậm chí còn nhặt được con cua bự bỏ vào trong túi, Trình Tiêu mới phát hiện chính mình sai quá sai.

…… Chẳng lẽ nói là trí nhớ của hắn có vấn đề?

Khi còn nhỏ mẹ hắn có dẫn hắn đi du lịch, thời điểm đi biển bắt hải sản chính là cực kỳ khó a!

Buông di động, trầm tư một hồi lâu, Trình Tiêu đột nhiên cảm thấy chính mình cũng có thể làm được.

“Hở? Cậu muốn đi đâu đấy?” Ra sức đánh răng, Hứa Vi nhìn thấy người hợp tác với mình quơ chân múa tay một đường chạy như điên đến bãi biển, bộ dáng hưng phấn không khác gì nhặt được vàng, lập tức liền hoảng sợ.

Nửa giờ sau, thời điểm chờ Hứa Vi đuổi tới, chỉ thấy Trình Tiêu cầm một cái thùng không, thất hồn lạc phách đứng ở nơi đó, trong miệng còn lẩm nhẩm lầm nhầm nói cái gì.

“Không có khả năng… Không nên a……”

Trịnh Diêu làm được, như thế nào hắn lại làm không được đây?

Đừng nói là đào hải sản, Trình Tiêu khiếp sợ phát hiện, hắn thậm chí còn nhìn không ra lỗ khí ốc biển để lại.

Rõ ràng trên màn hình rõ ràng như vậy mà……

Hứa Vi nhìn nhìn Trình Tiêu, lại nhìn nhìn cái thùng không trong tay hắn, hỏi: “Cậu tới nơi này… Là vì lấy nước hả?”

“Bá” khuôn mặt Trình Tiêu liền đen thui

Phòng phát sóng trực tiếp 【 Ha ha ha 】 Một tràn cười không dứt.

Cuối cùng lăn lộn hơn một giờ, hai người liền ở trên đá ngầm moi một chút hàu sống còn có nghêu sò, ngược lại, cũng không quá nghèo nàn.

Càng nghĩ càng cảm thấy bực mình, Trình Tiêu lại lần nữa mở ra phát sóng trực tiếp ở phòng cách vách

Lại phát hiện cách vách, người nọ đang ở… Chặt cây???

“Cái rìu của cô ta…” Trình Tiêu nhíu mày, kết quả nhìn kỹ, chỗ đó là cái rìu nhưng không phải rìu, rõ ràng là một cây gỗ, ở trên buộc lại một khối đá.

Có nên nói hay không đây, cái rìu đá này trông giản dị thế nhưng mà rất sắc bén, chẳng qua phải mất chút công sức, cái thân cây to bằng bắp chân cứ như vậy ngã xuống.

Trịnh Diêu liền lôi kéo, mới đưa đầu gỗ đến phía sau một tảng đá cao chưa đầy 3 trượng*.

*3 trượng 三丈 [ Sān zhàng]: 1 trượng = 4,7 mét, 3 trượng = 14.1 mét

Dựa theo hướng gió, nơi này là miệng cản gió, có khối đá lớn che chắn, cơ hồ sẽ không bị gió thổi đến.

Trình Tiêu nhìn thật lâu, mới nhìn ra được chân tướng: “Mẹ ơi, cô ta đây là muốn xây nhà?”

Hứa Vi cũng nhịn không được tò mò, cũng ghé đầu lại: “Tôi nhìn với, tôi nhìn với.”

Trình Tiêu đưa điện thoại di động xoay một chút góc độ, thuận miệng khẩu nghiệp: “Ngay cả cây đinh cũng không có, cô ta như thế nào……”

Lời còn chưa nói xong, liền thấy biểu tình của Hứa Vi có chút quỷ dị.

Trình Tiêu đột nhiên nhớ tới chính mình ngày hôm qua liên tiếp bị vả mặt, thanh âm vô thức nhỏ xuống.

“Khụ.”

Sự thật chứng minh, may mắn Trình Tiêu kịp thời im miệng.

Thời điểm Trịnh Diêu xây nhà gỗ thật sự không cần một cái đinh nào.

Bởi vì ở thời đại kia của cô, căn bản liền không cái gọi là đinh này.

Trên màn hình, chỉ thấy cô đẽo một cái đầu gỗ ở chỗ này, lại tạc cái tạo hình ở đầu kia, sau đó giống như ghép gỗ, các đầu gỗ gắn kết với nhau, thế nhưng cứ như vậy mà lại gắn chặt gắt gao vào nhau.

Trình Tiêu cùng Hứa Vi nhìn mà ngây người.

“Cô cô cô cô…”

Trình Tiêu vẻ mặt không thể tưởng tượng: “Cô ta là Bug à???”

Đều là người như nhau, sao lại có thể ưu tú đến như thế.

Có điều ngay từ đầu Trịnh Diêu cũng rất bình thường, thời điểm ghi hình cũng rất tinh tế, nhưng mà về sau, không biết là do mất kiên nhẫn hay sao mà dần dần trở nên qua loa.

Một chương trình nghỉ phép trong nhà gỗ nhỏ ở mức độ cơ bản, cũng bị cô làm cho rối tung lên.

Ảo tưởng của Hứa Vi chợt tan biến, nhịn không được nghẹn ra một câu: “…… Đáng tiếc.”

Trình Tiêu càng là nhe răng trợn mắt: “Cứ dựng bậy bậy không được sao, thật không biết xây lên làm cái gì.”

Vừa đúng lúc này, Trịnh Diêu đem một cây gỗ cuối cùng đặt lên, sau đó ở trên nóc nhà phủ thật dày một tầng lá chuối tây được bện tốt, thuận tiện còn đè lên mấy tảng đá.

Nhưng mà còn cảm thấy chưa đủ, Trịnh Diêu cuối cùng trực tiếp đem nóc nhà cùng mấy cây cọc gỗ buộc chặt lại với nhau, rồi buộc lại trên tảng đá chắn gió.

Hô……

Một hồi bận rộn, thì trời cũng gần tối.

Lúc này Trịnh Diêu nói một câu làm cho tất cả mọi người cảm thấy mơ màng ——

“Lúc này không cần phải lo lắng buổi tối mưa to.”

Cô vốn dĩ còn muốn đắp mái ngói, dùng cục đá xây lên, dựng thành một cái nhà ngói, ai mà biết được thời gian căn bản không đủ, cho nên cũng chỉ có thể tạm thời trước như vậy.

“Chắp vá tạm vậy.” Trịnh Diêu nhỏ giọng nói thầm.

Nhìn vẻ mặt không hài lòng của cô gái, lại nhìn thấy ngôi nhà gỗ không chút nào kém cỏi so với phòng ở homestay, cư dân mạng lại không khỏi lâm vào trầm tư.

Đến nỗi Trình Tiêu, nhìn lên bầu trời xanh trên đỉnh đầu, rồi lại tìm kiếm dự báo thời tiết một chút, hắn không khỏi bĩu môi,

Hôm nay trời có thể mưa? Còn mưa to?

Gạt người.

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

Leave a Reply

error: Content is protected !!