Từ tiết mục hoang dã cầu sinh bắt đầu – Chương 2

Chương 2. Thỏ đáng yêu, chính là để ăn

【 Có lẽ đó là thứ duy nhất có thể dùng để phòng thân đi, tôi có thể hiểu được. 】

Cẩn thận nhét lại con dao găm, rồi tự đeo vào mình, Trịnh Diêu hít một hơi thật sâu, tiếp tục lục lọi.

Cơ mà trong mắt cư dân mạng chính là cô chỉ tùy tiện lắc lắc hai cái, sau đó con dao găm kia đã hoàn toàn không thấy tăm hơi.

Quần, không có.

Trên áo, cũng không có.

【Emmmm… mấy người có thấy cô ta đem con dao găm giấu ở đâu không? 】

【… Không có. 】

Dưới con mắt thánh soi của cư dân mạng, cũng không phát hiện ra một chút dấu vết.

【 Gặp quỷ mịa rồi. 】

Trịnh Diêu cũng mặc kệ những cái này, chẳng mấy chốc cô lại tìm một đồ vật hữu dụng khác.

Mấy “tấm vải bố” mỏng không rõ chất liệu, to cỡ bàn tay, ấn động chốt mở có thể chiếu sáng đồ vật, cùng với một sợi dây thừng và một chiếc hộp nhỏ trông cưng cứng, chính là không có gì.

【… Cũng thật quá thảm rồi. 】

【 Mị cũng công nhận là có chút quá đáng. 】

Mấy tờ tiền, 1 tấm thảm giữ ấm, một cái đèn pin năng lượng mặt trời, dây thừng còn có điện thoại vệ tinh.

Trang bị đơn sơ như vậy, người không chuyên nghiệp căn bản là cũng không thể sống sót, chứ càng nói đến chi là ở lại cả một tháng.

Có điều, lấy danh tiếng nhân phẩm cùng với kỹ năng diễn xuất của Trịnh Diêu, vẫn có một số ít người lên tiếng bênh vực cô, hầu hết mọi người đều mong cô xui xẻo, càng xui thì họ lại càng vui mừng.

Trịnh Diêu cũng không biết hiện có nhiều người như vậy đối với mình có ác ý, chỉ là nhạy bén quay đầu lại.

Cũng không biết vì cái gì, từ sau khi cô tỉnh dậy, cứ có cảm giác mơ hồ bị theo dõi.

Lấy kinh nghiệm nhiều năm của Trịnh Diêu, lại không nghĩ đó là ảo giác.

Nhất định đang có một đôi mắt ẩn giấu trong bóng tối từng thời khắc nhìn cô chằm chằm!

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Trịnh Diêu cũng không có đi nhìn xung quanh.

Theo suy nghĩ của cô, sau lưng người nọ sẽ lộ ra dấu vết, lúc này cũng không cần phải vội vàng.

Đối với những thứ trong túi này… Trịnh Diêu quả thực vừa lòng, không thể nào hài lòng hơn.

Từ lúc 6 tuổi năm đó bắt đầu tiếp nhận huấn luyện, cô chưa bao giờ thấy được trang bị đầy đủ hết như vậy.

Tướng quân phụ trách huấn luyện cưỡi ngựa ném bọn họ vào khu rừng rậm đầy băng tuyết và lạnh giá, chỉ những người còn sống sót cuối cùng mới có đủ tư cách được tiến vào bồi dưỡng, còn những người chết…. Ai thèm để ý chứ.

Dù sao thì cũng chỉ là một đám nô lệ thấp hèn mà thôi.

Làm như vậy mục đích chính là dạy bọn họ phải biết lợi dụng hết thảy những thứ có thể tận dụng, cho dù là một chút dấu vết nhỏ nhất cũng không được buông tha.

Trịnh Diêu là một trong những người xuất sắc nhất từ đầu chí cuối, cuối cùng trở thành thanh đao tốt nhất đi bên cạnh quân vương.

Khâm Vương thậm chí còn tự nhận rằng, có cô như có vạn kỵ binh.

Từ năm 16 tuổi bắt đầu hành nghề cho đến 25 tuổi bị bắt và chết đi, trong 9 năm, toàn bộ Thiết ưng vệ dưới sự tiếp quản của cô đã trở thành tổ chức tình báo lớn nhất trong thiên hạ, cũng là tổ chức đáng sợ nhất.

Vào thời điểm huy hoàng nhất, tựa như hôm nay Triệu Vương mặc áo lót màu gì, không quá 3 ngày công phu, bàn dân thiên hạ 9 nước đều biết.

Bản thân Trịnh Diêu vẫn giữ nguyên tắc giấu mình ở chỗ tối, rất ít người từng thấy rõ diện mạo thật sự của cô, nhưng mà, cô xuất quỷ nhập thần, thủ đoạn khôn lường nên làm cho 8 nước chư hầu còn lại phải khiếp sợ.

Sợ một ngày nào đó vừa lơ đãng liền chết ở dưới ám khí của cô.

Cô có thể là cung nhân, vũ nữ, ca cơ thậm chí là nội thị thái giám, hay cũng có thể là người bán rong, Công Tôn vương hầu, quả thực làm người khó lòng phòng bị.

Chỉ là những cái này, hiện giờ như là mây khói thoáng qua.

Tuy rằng không biết cái “miếng vải bố” mong mỏng kia gọi là gì, Trịnh Diêu đem tay đặt vào trong chốc lát liền nóng lên, hẳn là đồ có thể dùng để giữ ấm.

Mặc kệ là huấn luyện cũng được, hay là làm cái gì khác cũng xong, tình hình trước mắt, quan trọng nhất vẫn là lấp đầy cái bụng.

Nhưng mà dường như chú ý tới cơ thể này tựa hồ có gì đó không ổn, Trịnh Diêu không khỏi bắt mạch một phen.

Tim đập quá mạnh, đầu váng mắt hoa, cơ thể mệt mỏi nặng nề, mạch đập nhanh, hẳn là sốt kèm theo các triệu chứng như tà phong xâm nhập vào thân thể.

Ngay cả nhiệt độ cơ thể, so với thời điểm bình thường còn cao hơn một chút.

Nếu là trước đây, Trịnh Diêu thậm chí không cần phải uống thuốc, chỉ cần vận động nội lực trong cơ thể mấy vòng thì liền khỏi.

Chỉ là hiện tại đừng có nói chi đến nội lực, ngay cả khí lực còn không nâng lên được.

Chỉ có thể dưỡng từ từ.

Trịnh Diêu cũng đã từng tiếp xúc với biển lớn, cho nên đối với cảnh tượng trước mắt cũng không tính là xa lạ.

Nhìn thoáng qua đỉnh đầu cây dừa, Trịnh Diêu phỏng đoán, hẳn là tháng 7, tháng 8, mà khi cô chết, lại là tháng 12 lạnh nhất.

Trong lòng hơi hơi có chút chùng xuống, có điều thật nhanh liền bị Trịnh Diêu áp xuống.

Xung quanh có nhiều trái dừa như vậy, thật ra tạm thời không cần phải lo lắng đến vấn đề nguồn nước. Lấy tình huống thân thể hiện tại chính mình, chỉ biết xuống nước sẽ càng không xong.

Dần dần, cô đem ánh mắt nhìn về rừng cây ngay phía sau bãi biển.

【 Hít hà ——】

【 Cô ta cứ như vậy mà đi vào? 】

【 Lá gan cũng lớn quá lớn đi, mị chính là nghe nói tổ tiết mục còn chưa có đem mấy động vật sống bên trong dọn dẹp sạch đâu nha. 】

Giờ phút này, tổ làm phim cách xa biển hàng chục hải lý hiển nhiên cũng chú ý tới điểm này.

Đạo diễn nhịn không được nhíu mày: “Sao lại thế này, không phải đã cùng cô ta nói qua, không được tiến vào phía trong rừng sâu sao?”

Hải đảo đương nhiên cũng không phải thực sự là hoang đảo, dù sao thì đây cũng chỉ là một chương trình quay chụp tiết mục, ai ai cũng không muốn nháo ra mạng người.

Hòn đảo này là một cái đảo nhỏ thuộc tư nhân, đạo diễn thông qua nhân mạch, thật vất vả mượn được, vị phú hào kia sau khi mua cũng không đến xử lý qua, ngay cả chủ nhân của cả đảo cũng thật sự không biết tình huống bên trong như thế nào.

Vì bảo đảm an toàn, tổ làm phim trước đó có làm vạch đỏ ngăn lại.

Mà hiện tại, Trịnh Diêu rõ ràng đã vượt qua ranh giới.

Nhà sản xuất* không nói tiếng nào.

*制片人[Zhì piàn rén]: Cái này gọi là producer. Nói chung là chịu trách nhiệm hoàn toàn trong việc điều phối kịch bản, chuẩn bị sơ bộ, hình thành đoàn phim (bao gồm ký kết hợp đồng tuyển diễn viên , ê-kíp và thiết bị quay phim), hạch toán kinh phí quay phim, rà soát tài chính; thực hiện sản xuất phim và hậu kỳ; hỗ trợ nhà đầu tư phân phối trong và ngoài nước và phân phối trong và ngoài nước Đơn đăng ký tham gia giải thưởng và các công việc khác.

Nhà sản xuất này khác với Nhà sản xuất 出品人[ Chūpǐn rén] này nhé. Nhà sản xuất này tương đương với chủ tịch (nhà đầu tư, pháp nhân công ty hoặc người có thẩm quyền) và nhà sản xuất giống như chủ tịch (phụ trách tình hình tổng thể), yêu cầu kiến ​​thức về cuốn sách , thị trường, thành lập đoàn, và thực hiện Quay phim sản xuất, hậu kỳ, phân phối và chiếu phim. Quan trọng hơn là kiểm soát ngân sách, kiểm soát lịch quay thời gian quay,… để bộ phim hoặc bộ phim truyền hình có thể được hoàn thành trong thời gian và ngân sách hợp lý. Trong quá trình quay phim, mọi động thái của nhà sản xuất dễ ảnh hưởng đến chất lượng của toàn bộ phim và là một vị trí không thể thiếu.

Bạn ngay cả đồ ăn cũng không chuẩn bị cho người ta, người ta không tự chính mình đi tìm lấy còn có thể làm gì?

“Cố ý?” Đạo diễn chỉ có thể nghĩ như vậy, sau đó liền có chút cáu kỉnh xoa xoa điện thoại di động, trong lúc nhất thời do dự mà nghĩ có nên hay không bắt đầu chuẩn bị thuyền cứu viện.

“…Bỏ đi.” Cuối cùng hắn vẫn là từ bỏ.

Cứ đợi đã, đợi thêm 1 hay 2 tiếng cô ta cũng chưa chết đâu.

Nhà sản xuất thấy thế, trừ bỏ thở dài cũng không có biện pháp khác.

*

“Cũng không biết những người khác đều như thế nào.” Sau khi cơm nước xong xuôi, Trình Tiêu trong một nhóm 6 thành viên nhịn không được cảm thán một tiếng, ngầm có chút đắc ý rõ ràng.

Không có biện pháp, ai bảo hắn là Âu Hoàng* đây, bên trong nhóm sáu người, hắn rút thăm được số tốt nhất.

* 欧皇 [ōu huáng]: Chính là kiểu người vừa ra cửa tùy tiện nhặt một cái tờ giấy, mà cũng trúng được 500 vạn ý.

Chỉ cần một ít đồ hộp bao lớn bao nhỏ, tiết kiệm một chút cũng đủ cho hắn ăn được 10 ngày nửa tháng.

Hứa Vi, một đồng đội khác của hắn ta, khóe miệng không khỏi giật giật, nhưng bởi vì ánh mắt của Trình Tiêu quá sáng, không thể nói nhiều thêm cái gì.

“… Cậu thu liễm một chút.” Hứa Vi bất đắc dĩ.

Trình Tiêu ho nhẹ một tiếng, sau đó chậm rì rì lấy ra di động.

Đúng vậy, di động. Thậm chí hắn còn trang bị cục pin sạc năng lượng mặt trời, cùng với, hòn đảo nhỏ hắn đang ở còn cách gần đất liền nhất.

Chỉ cần dò đúng vị trí, thậm chí còn có thể bắt được mạng.

So với nghỉ phép cũng không có gì khác nhau.

Quả nhiên, bốn thành viên khác so từng người từng người thì càng thảm hơn.

Vốn dĩ bộ dáng nhàn nhã của tên Trình Tiêu này thực sự khiến người ta chán ghét, nhưng không có biện pháp, fans thì lại thích.

Fans quả thực yêu cái bộ dáng đắc ý dạt dào của hắn ta.

“Ý? Đây không phải là Trịnh Diêu sao, cô ấy như thế nào lại đi vào rừng?” Hứa Vi nhịn không được cúi người sát lại gần.

“Cô ấy còn chưa ăn sao?”

“Cô ấy còn không có ăn cơm sao?”

Tổ làm phim cấp cho một chút xíu xiu đồ đạc, có thể có cơm ăn mới là lạ á.

Bởi vì bốn phía đều có camera vây kín, Trình Tiêu cũng không có đem câu này nói ra.

“Tôi cảm thấy cô ta cứ như thế này, vẫn là nhân lúc còn sớm từ bỏ thì tốt hơn.” Trình Tiêu nói tuy rằng không quá xuôi tai, nhưng lại là lời nói thật.

Hứa Vi thở dài, kỳ thật cô ta cũng cảm thấy những lời Trịnh Diêu nói chưa chắc là lời nói thật lòng, có khả năng là thật sự có người cố ý làm khó cô.

Chỉ là thân ở trong giới giải trí, không ai muốn chọc phải phiền toái, thấy được cũng xem như không nhìn thấy.

“Chờ đã, trong tay cô ấy đang cầm cái gì vậy?” Ngay lúc Hứa Vi đang suy nghĩ lung tung, Trình Tiêu ở bên cạnh cũng nhịn không được mà kêu lên.

Trước màn hình, Trịnh Diêu đã biến mất không sai biệt lắm gần một giờ lại lần nữa xuất hiện.

Trong tay cô là một nhúm lông xù xù, nhìn kỹ, hình như nó còn đang động đậy.

“………… Con thỏ???!!!”

【Ngọa tào, cô ta như thế nào làm được? 】 Làn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp cũng nổ tung chảo.

Nhưng mà cho dù là bọn họ tò mò đến ruột gan cồn cào, thắc mắc này cũng sẽ không có đáp án.

Trịnh Diêu cũng có chút kinh hỉ.

Công không ngờ tới cái đảo nhỏ này tưởng chừng vô cùng bình thường, thế nhưng lại có đồ ăn dự trữ phong phú đến như vậy.

Vốn dĩ Trịnh Diêu đã làm tốt tư tưởng để bụng đói, ai ngờ rằng vào rừng không bao lâu, cô liền chú ý tới vùng đất bùn khác thường chung quanh.

Đó là dấu vết của động vật nhỏ hoạt động, cùng với… một ít phân tươi.

Sau khi thay thân đổi xác, một thân ném phi đao đều sa sút không ít, thiếu chút nữa để cho nó chạy thoát.

Trịnh Diêu trước tiên là nhẹ nhàng vuốt ve con thỏ xám bị thương trong tay, chờ cho đối phương dần dần thả lỏng, tay cô hơi hơi run lên, dứt khoát mà lưu loát cắt đi yết hầu của con thỏ xám nhỏ.

Vết máu tươi phun ra ngay lập tức làm vấy bẩn nền cát sạch sẽ.

【 Ài, nữ nhân chính là mềm lòng… Ôi DM! 】 Người xem ở ngoài màn hình đều khiếp sợ.

Cái loại mà một bên vừa mỉm cười một bên vừa thành công thu tính mạng, hành động đến cùng là sao mà làm được!?

Trình Tiêu cùng Hứa Vi phòng cách vách nhịn không được sờ sờ cổ.

Phải biết rằng hai người bọn họ chính là cổ gà cũng không dám giết nha, kiểu như… nhìn đến cá trích cũng đều bó tay, không biết cách xử lý, thật sự là đám thanh niên vô dụng bất tài.

Chà, một màn vừa rồi có thể nói là thập phần có sức ảnh hưởng.

【… Đây có thực sự là bạch liên hoa mà chúng ta biết? 】

【 Không bộc phát trong im lặng, nhưng chết trong lặng lẽ. 】

“Giết con thỏ mà thôi.” Trình Tiêu ra vẻ thoải mái: “Cô ta lại không có đồ vật đánh lửa, căn bản không thể bỏ trong miệng mà ăn.”

Tổ làm phim bố trí đạo cụ để lại cho cô tất cả đều là tuyệt lộ.

Giọng nói mới phát ra không bao lâu, bằng mắt thường có thể thấy được sương khói đang nổi lên, sau đó, “Đằng” một tiếng, một ngọn lửa màu cam xuất hiện.

Trình Tiêu: “……”

Hứa Vi: “……”

Nhìn hai thanh gỗ bình thường kia trong tay cô gái, cư dân mạng lại lâm vào trầm tư.

Hóa ra… còn có thể đánh lửa như thế.

Trình Tiêu: “… Có lửa thì thế nào, không có muối thì cũng không thể ăn.”

Trịnh Diêu nhặt một ít vỏ dừa dưới gốc cây dừa, sau khi rửa sạch sẽ lại đặt trên đống lửa dùng như niêu đất.

Dùng dao nhỏ đem da con thỏ hoàn chỉnh lột ra, chờ sau khi nước biển trong gáo dừa sôi lên, qua mấy lần, sau khi toàn bộ con thỏ đều đã lên mùi, Trịnh Diêu liền bắt đầu cho nó vào, đặt trên ngọn lửa nướng.

Có thể là bởi vì trên đảo thiên địch không nhiều lắm, hơn nữa con thỏ sinh sôi nẩy nở nhanh chóng, Trịnh Diêu vừa săn được một em vừa mập vừa to, chưa đến một lát mỡ bên trong liền bắt đầu trào ra.

【 Ừng ực. 】

“Ừng ực.”

Hứa Vi cùng người xem bên ngoài đồng thời nuốt nuốt nước miếng.

Trình Tiêu ý đồ muốn vãn hồi phẩm giá: “Có đồ ăn thì cũng vô dụng thôi, nước mới là nguồn sống.”

Trịnh Diêu có bệnh trong người, hiện tại không có bao nhiêu sức lực, nên không có biện pháp leo lên trên cây dừa hái đi trái dừa tươi, chỉ đành tạm gác chọn giải pháp thứ hai.

Đơn giản trên mặt đất cũng có không ít trái dừa rơi xuống.

Chọn lựa một lúc lâu, cô tìm thấy một quả dừa hơi hơi đổi màu nhưng hoàn hảo vẫn còn nguyên vẹn.

—— Trịnh Diêu nhưng là luyến tiếc cái quả rẻ tiền này làm tổn thương bảo bối quý giá của mình.

Quả nhiên, nước dừa bên trong được bảo quản rất tốt, hoàn toàn sạch trong, cũng không có bị biến chất gì.

Lấy gáo dừa khô làm thành một cái bát, Trịnh Diêu vừa ăn một ngụm thịt thỏ nướng vừa uống nước dừa.

Cuộc sống sinh hoạt như vậy quả thực đối với cô mà nói tựa như thần tiên, xung quanh càng là như tiên cảnh.

Chẳng cần nhọc lòng cái gì, cái gọi là cuộc sống thần tiên chẳng qua là cũng chỉ như thế mà thôi.

Cái gì? Ngươi hỏi săn thú có mệt hay không?

Chỉ cần một cái phi đao này, sao mà mệt.

Hứa Vi sâu kín nhìn về phía Trình Tiêu.

Trình Tiêu hít sâu một hơi: “Cơm nước xong xuôi thì sẽ đi ngủ! Không có lều trại không có túi ngủ, tôi xem cô ta làm thế nào mà ngủ được!”

Nước đủ thịt no, cảm giác thể lực khôi phục một ít, Trịnh Diêu không khỏi có chút buồn ngủ.

Đánh một cái ngáp dài, cô lục ra một bó dây thừng.

Trong ánh mắt càng dại ra của đám người, Trịnh Diêu lặng lẽ rời xa bờ biển, tìm ba cái cây hình thành thế cây vạc hình tam giác

Dùng dây thừng quăng qua quăng lại vòng vài vòng, liền làm ra một cái võng đơn giản.

Lại trải ra lá chuối tây mềm mại, giúp giữ ấm lại phòng ẩm, còn không cần phải lo lắng đám động vật nhỏ tập kích, còn có thêm cái mùi vị của đồng hoang cỏ nội.

emmmmmm……

Sao cứ có cảm giác cô ta tới nơi này giống như là đang ở nhà an yên tự tại thế???

Một loạt hành động cùng hô hấp vô cùng tự nhiên.

Trình Tiêu ý đồ vãn hồi lần cuối, giãy giụa: “Tôi ——”

Một loạt cư dân mạng: 【 Im đi ông êyyyy! 】

Tác giả có điều muốn nói:

Trịnh Diêu: Vớ vẩn, nhà chụy làm gì mà được thoải mái như thế này!

*Truyện Từ tiết mục hoang dã cầu sinh bắt đầu – Chương 2 được Edit bởi Ăn chơi gì Team, chúc bạn đọc tận hưởng phút giây thú vị. Bạn nào có nhu cầu reup xin vui lòng liên hệ với Team và khi đăng vui lòng cam kết để nguồn kèm link giúp Team, Team sẽ gửi file văn bản để bạn tiện reup.

 

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

Leave a Reply

error: Content is protected !!