Chương 1. Xuyên qua – Vũ khí ma thuật có thể sánh ngang với đệ nhất kiếm
“Đạo, đạo diễn, chúng ta làm như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Người vừa lên tiếng một bên nhìn máy quay, một bên xem kế hoạch hỏi, trong lòng hắn có chút không đành lòng.
Dù sao thì, kia cũng chỉ là một đứa trẻ trạc tuổi con gái mình.
Mặc dù thanh danh của đối phương trong giới giải trí cũng không quá tốt, nhưng mà cũng không đến mức….
Đạo diễn nghe xong liền xua tay: “Có liên quan gì? Chúng ta không phải có cài đặt vệ tinh trên điện thoại sao, nếu như cô ta chịu không nổi nữa, thì sẽ tự mình bấm vào, đến lúc đó chúng ta cho người đi tiếp đón cô ta không phải xong rồi?”
Trịnh đại thiếu muốn chính là hiệu quả này, tổ tiết mục của bọn họ nhận tiền từ Trịnh đại thiếu, tự nhiên sẽ giúp đem chuyện của Trịnh đại thiếu đi hoàn thành.
Huống hồ, chỉ là cắt giảm một vài bộ phận vật tư thôi, chứ đâu phải là không cho chút nào.
Mục đích của Trịnh đại thiếu cũng chỉ là cho cô ta một chút giáo huấn, thật không cần thiết phải phát sóng.
“Nhưng mà……” Nhưng mà nói như vậy, không phải thanh danh của đối phương rất kém sao?
Sợ rằng ngày quay tiết mục đầu tiên kết thúc qua loa, người xem chỉ biết cười nhạo vào bộ dáng cô ta phát tính tình đại tiểu thư còn có ăn không hết khổ, càng cảm thấy cô ta thật mềm yếu vô dụng. Hiện tại mọi người đều cực kì phẫn nộ, đến lúc đó phỏng chừng khắp nơi lại tràn ngập lời mắng chửi.
“Không có nhưng mà nhưng nhị gì hết.” Đạo diễn vung bàn tay lên: “Cô ta tưởng dựa vào tiết mục của chúng ta để tẩy trắng, chúng ta lại không có nghĩa vụ phối hợp với cô ta.”
Chưa kể, lần này lại nhận tiền.
“Lão Lưu, ông bảo vệ cô ta như vậy, người không biết còn tưởng rằng cô ta là khuê nữ nhà ông nữa đấy.”
Đạo diễn bên ngoài tỏ vẻ trêu đùa, kỳ thật ngầm nói ông ta không cần xen vào việc của người khác, thành công làm biên đạo Lưu ngậm miệng.
Ở trong tổ làm phim, chung quy vẫn là đạo diễn lớn nhất.
Thời điểm đi ra khỏi phòng giám sát, trong lòng biên đạo Lưu không khỏi có chút ưu sầu, một đứa trẻ chưa đến 20 tuổi, lại một mình một người lưu lạc hoang đảo, ngay một cái tổ đội chung quanh đều không có một người nào, đoàn phim phân phát vật tư đến tay cũng ít đáng thương.
Lập tức trời đã tối rồi, làm thế nàomới có thể trôi qua được đây a!
Hy vọng đạo diễn trong lòng có chừng mực, thời điểm phái thuyền cứu viện đi qua, đừng để chờ đợi kéo dài đi……
Một bên khác.
Cô gái đang ở dưới cây dừa, ôm cánh tay ngồi cũng được nửa ngày rồi.
Gió biển càng trở nên lạnh, từng đợt thổi tới khiến cô không khỏi run bần bật.
Nghĩ đến lúc trước bị đưa đến hải đảo, minh tinh khác thì mang vật tư bao lớn bao nhỏ, nhìn lại cái ba lô nhỏ đến đáng thương ở bên cạnh mình, cô gái rốt cuộc hoàn toàn tuyệt vọng.
Không cần mở ra, cô đại khái là có thể đoán được các loại đồ dùng bị cắt xén nhiều đến bao nhiêu.
Còn có nhân viên công tác khi đưa cho cô, đáy mắt kia tràn đầy ý cười ác ý.
Nhiều năm như vậy! Nhiều năm như vậy!
Cho dù nhiều năm như vậy trôi qua, cô đã là người trưởng thành rồi, cái gì nên từ bỏ, cái gì không nên bỏ cô cũng đều từ bỏ hết rồi, lại như cũ trốn không thoát sự khống chế của người nọ.
Thậm chí tham gia tiết mục này, hắn đều có thể ở trong đó động tay động chân, phảng phất đang nói, cho dù cô có chạy đến nơi nào, ông đây đều sẽ ở cách đó không xa nhìn cô nha, cô đừng có mơ tưởng, mong ước có được một ngày lành.
Loại chuyện này thật khiến cho người ta thở không thông, thật sự có thể đem người bức điên.
Dần dần, trong mắt cô gái không còn ánh sáng nữa.
Nếu có khả năng, cầu mong đem những thống khổ của chính mình, hoàn lại gấp mười lần gấp trăm lần trả cho người kia, nếu được cô nguyện ý trả bằng bất luận cái giá nào.
Càng không sợ, là tính mệnh của cô.
Hơi thở tàn dần, thời khắc cuối cùng ngã xuống, trong lòng cô gái, chỉ còn lại một cái nguyện vọng như vậy.
Mãnh liệt, cơ hồ có thể đem bầu trời hôm nay đốt cho cháy rụi.
Nhưng mà cách màn hình, người xem lại không cảm giác được tâm tình của cô gái, càng không cảm nhận được giờ phút này cô gái đang suy yếu cùng tuyệt vọng.
【 Cô ta đang làm gì vậy, sao mị cứ thấy cô ta như con ngốc vậy? 】
《 Khiêu chiến hoang dã 》 là chương trình truyền hình thực tế duy nhất ở trong nước, từ khi bắt đầu quay cho đến bây giờ đã là kỳ thứ ba rồi.
Chỉ là tiết mục huy hoàng như thế này, cũng tới ngày sa sút, tới kỳ thứ ba rồi, độ hot cũng dần đi xuống.
Cho nên tổ chế tác cũng dứt khoát ra chiêu tàn nhẫn, lúc này chơi lớn, tốt xấu gì cũng xem như vãn hồi lại một ít nhiệt độ.
Hệ quả của hành động này chính là thu hút được sự theo dõi lớn chưa từng thấy từ cư dân mạng.
Người xem nhiều, thanh âm châm chọc tự nhiên cũng nhiều lên.
Bọn họ đã sớm bị cô gái ở trước mắt này, cũng chính là một loạt hành động của Trịnh Diêu làm cho nôn nao.
Được hai tiếng rồi, cô động đậy đi chứ!
【 Thời điểm trước khi lên đường không phải cô ta nói đã làm rất nhiều bài luyện tập sao? Sao lại ở thời khắc mấu chốt này mà tuột dây xích*?! Liền ngồi một chỗ ôm đầu gối cái gì cũng không làm là có ý gì??? 】
* 刻掉链 [ Kè diào liàn]: Đây là một câu nói trong phương ngữ Đông Bắc , có nghĩa là một thời điểm quan trọng hoặc một việc quan trọng hơn đã không được thực hiện tốt, hoặc nó đã bị ” đập vỡ “. Trong ngữ cảnh sử dụng, nó thường được dùng với “key”, ví dụ: tuột dây xích khi tới hạn thì thật là chán nản. Bởi vì từ ngữ sinh động và vui tươi hơn nên hiện nay đã mở rộng phạm vi sử dụng thông qua các phương tiện truyền thông tin tức, Internet, và đã thâm nhập vào ngôn ngữ gia đình.
【 Lại là như vậy, lúc nào cũng như vậy! Ngu thì chết! 】
【 Thông cảm chút đi, rốt cuộc cũng chỉ mới 19 thôi, vẫn còn là một đứa trẻ mà. 】
【 19 rồi mà còn xem là con nít nữa sao…… Trong lúc nhất thời chế đây cũng không phân rõ lầu trên là fan hay là anti đây. 】
Mặc kệ là fan hay anti, tóm lại ở chỗ này lâu như vậy thì cũng không phải là lựa chọn tốt.
Cũng có người không phải fan mà cũng không phải anti chỉ đơn thuần là người qua đường nhíu mày.
Phải biết rằng sớm muộn gì trên bờ biển độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày chính là cực kỳ lớn, cho dù là mùa hè thì cũng giống nhau. Mặt trời cũng sắp khuất núi, ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm, tuy rằng không đến mức đông chết, nhưng cũng tuyệt đối là không hề dễ chịu.
Cảm mạo phát sốt thậm chí là viêm phổi, đều có khả năng phát sinh.
Đang lúc cư dân mạng cũng cực kỳ hoài nghi Trịnh Diêu tham gia tiết mục này không đến nửa ngày thì bị loại, cô cuối cùng cũng động đậy.
Cách màn hình, mọi người cũng không có chú ý tới ánh mắt của cô gái trong nháy mắt có biến hóa, chỉ thấy cô đột nhiên đứng lên.
【 Động rồi động rồi! Rốt cuộc cũng động! 】
【 Từ từ… Cô ta đang làm gì vậy? 】
Trịnh Diêu cơ hồ là mở mắt ra, trong nháy mắt liền phát hiện bản thân không ở trong thân thể của mình.
Đầu tiên, nội lực của cô không thấy, tiếp đến, thân thể được rèn luyện hơn hai mươi năm không có khả năng đơ đơ như vậy.
Quan trọng nhất chính là, vì để thuận tiện thay đổi thân phận không đến mức bị lộ, cô cũng sẽ không để cho trên tay mình lưu giữ vết chai bắt mắt có tính nhận biết như vậy. Trịnh Diêu bất động thanh sắc nhéo nhéo vào vị trí ngón giữa tay phải.
Cưng cứng, nhô ra…. Ít nhất 10 năm sử dụng mới có hiệu quả như vậy.
Trịnh Diêu theo bản năng phỏng đoán thân phận của khối thân thể này.
Đối với người thường mà nói, tay phải là tay thuận, sẽ phụ trách đại bộ phận hoạt động sinh hoạt.
Nhưng suy nghĩ một vòng, Trịnh Diêu cũng không rõ được.
Đũa tre cũng tạo thành dấu vết như vậy, nhưng mà không có người nào vẫn luôn cầm chiếc đũa đến 10 năm, nếu mà là bút tre, viết lên sách cũng khó khăn, cũng không tiện lợi bằng bút lông, cho nên cũng không có khả năng.
Chẳng lẽ nói… Là ám khí? Nhưng mà là cái ám khí dạng gì mới có thể tạo thành dấu vết như vậy đây?
Xem ra, chính mình bám vào thân thể người này tựa hồ cũng không phải là một người bình thường.
Chưa nói đến vết chai ở ngón giữa tay phải, chỉ đơn giản là bàn đến làn da tinh tế của cơ thể này, đều không phải người trong gia đình bình thường có thể dưỡng ra được, phải cỡ phi tần vương tôn cũng nên.
Tầm mắt Trịnh Diêu nhìn về cánh tay, sau đó dừng lại.
Nhưng mà nói con cháu vương tôn thế gia mà nói, ăn mặc như thế này cũng là quá mức tùy tiện rồi, bên trong đám phi tần vương tôn, vô luận nam nữ cũng đều không thể mặc như thế.
Tay của Trịnh Diêu vô thức trượt lên bộ quần áo mình đang mặt bây giờ, lại đột nhiên dừng tiếp.
Đã đi qua chín nước, cô chưa bao giờ gặp qua chất vải nào như vậy, từng thớ từng thớ, lại mềm mại thoải mái như thế.
Đặc biệt là khi gió thổi qua, rất dễ dàng phác họa ra vòng eo mảnh khảnh. Đến nỗi nội thất bên trong càng như có càn khôn, vật liệu may cực kỳ tinh xảo bao bọc lấy bộ vị mấu chốt, không cần nghiệm chứng, Trịnh Diêu hoàn toàn có thể tưởng tượng được cởi áo bên ngoài ra, bên trong là dụ hoặc cực hạn cỡ nào.
…… Là quý tộc xuống cấp bồi dưỡng ra, trang bị ám khí tối tân nhất?
Nhưng một thân trang phục như thế này, càng giống như là huấn luyện đặc biệt, sau này sẽ đưa đến mấy vị quan to chức quý.
Nhưng nếu thật là như thế, thân thể này rõ ràng lại không có dấu vết của ca vũ được huấn luyện qua hàng năm.
Mâu thuẫn, thật sự là mâu thuẫn.
Trịnh Diêu muốn nắm giữ càng nhiều tin tức, vì thế lợi dụng lúc không có ai, liền bắt đầu xem đồ đạc tùy thân mà chủ nhân cỗ thân thể này mang theo.
—— Balo bị vứt bỏ ở một bên.
【…… Lúc này mới nhớ tới kiểm tra ba lô, cô ta là đang nghiêm túc sao? 】
【Emmmm… Tổ tiết mục cũng thật quá đáng đi, cư nhiên chỉ cho một chút đồ đạc như vậy. 】
【 Cười ẻ, này rõ ràng là chính cô ta tự rút thăm mà đến, là vận may của cô ta không tốt, cùng tổ tiết mục có quan hệ gì? Hộ hoa cũng không phải là hộ hoa như vậy nha? 】
【 Bên trong như thế nào mà ngay cả đồ đánh lửa cũng không có? 】
【 Muốn khóc rồi…. muốn khóc rồi… muốn khóc rồi! 】
Cư dân mạng lấy sự hiểu biết của mình về Trịnh Diêu, giây tiếp theo cô tuyệt đối sẽ khóc sướt mướt, một bộ dáng bạch liên hoa ủy khuất đến không chịu nổi đây.
Giống như có người cố ý chỉnh cô như vậy.
Mỗi lần đều là như thế này, một chút trách nhiệm cũng không có.
“Đấy đấy đấy……” Xem đi, quả nhiên là như thế mà!
Nhìn thấy cô gái đột nhiên dừng lại, cúi đầu, bả vai không ngừng run run, trong lòng cư dân mạng cũng một trận chán chường.
Nhưng mà chân tướng sự việc lại hoàn toàn không giống như bọn họ tưởng tượng.
Trịnh Diêu đang cố hết sức kìm chế cơn ngứa đang vọt trong cổ họng, ngăn cho mình không khỏi bật cười thành tiếng.
Vốn dĩ cho rằng nhiều năm như vậy qua đi, đã không có gì có thể làm cho bản thân xuất hiện cảm xúc dao động rõ ràng như vậy.
Nhưng rõ ràng là, Trịnh Diêu cô đã sai rồi.
Trong lúc bóc cái vỏ túi bên ngoài, nhìn thấy đồ vật bên trong, cô chung quy vẫn là không thể kìm nén được cơn kích động.
Dùng gián điệp có năm loại: có Nhân gián, có Nội gián, có Phản gián, có Tử gián, có Sinh gián. Khi năm hạng gián điệp ấy cùng khởi sự, không ai biết được các đường lối dò xét hiểm hóc của họ như thế mới là thần bí, đáng gọi là vật báu của vua loài người vậy.* (1)
Tử gián đối với cô mà nói, cũng chẳng qua chỉ là chuyện đổi một tầng thân phận.
Trịnh Diêu phụng mệnh giết qua rất nhiều người, bởi vậy đối yêu cầu về vũ khí là cực kỳ cao.
Vừa phải sắc bén, nhẹ nhàng, rắn chắc, quan trọng nhất chính là, vừa có thể giấu kín, bằng không một khi bị phát hiện, liền đồng nghĩa với việc nhiệm vụ thất bại.
Cho nên lúc trước mãi cho đến khi bị bắt tự sát, cô cũng chưa tìm được binh khí tiện tay thích hợp, cơ bản là sau hai lần dùng thì phải đổi.
Vương thượng thật ra đã đáp ứng với cô, sau khi đánh hạ Triệu quốc, liền làm chủ đem thiên hạ đệ nhất kiếm mà Triệu Vương vẫn luôn trân quý ban cho cô.
Tuy rằng thiên hạ đệ nhất kiếm không thể ẩn giấu được, nhưng Trịnh Diêu vẫn là cực kỳ chờ mong, có thể thấy được cô đối binh khí khát vọng cỡ nào.
Ai mà ngờ, mới rời khỏi Vương thượng không bao lâu, ngay sau đó cô liền ngoài ý muốn bị bắt.
Lúc tự sát, Trịnh Diêu vẫn còn tiếc nuối.
Mà giờ đây, cô thế mà lúc thay đổi thân thể dưới tình huống này lại phát hiện được thần binh bực này!
Lưỡi dao sắc bén, không biết dùng phương pháp nào chế tác nên thân đao đen nhánh…… Trịnh Diêu nhẹ nhàng cắt thử một chút đai đeo ba lô.
Cô cũng chưa dùng lực gì cả, cái đai đeo liền theo tiếng mà đứt đoạn.
Trịnh Diêu nắm chủy thủ trong tay nhịn không được hơi hơi phát run.
Cho dù là vừa mới tỉnh lại, khi phát hiện chính mình mượn xác hoàn hồn, cô đều không xúc động đến như vậy.
【 Đợi đã, cô ta hình như đang cười! 】
【 Làm sao có thể…… Ngọa tào, là thật sự! 】
Sau này, bản thân mình tuyệt đối sẽ không bởi vì lý do “Ánh đao lóe sáng” mà bị đối tượng ám sát phát hiện.
Cái nhan sắc này, trời ơi, sao có thể dung nhập hoàn mỹ trong đêm tối đến như vậy, quả thực là chủy thủ mơ ước trong mộng của cô.
Theo cô biết, trong số các binh khí đương thời đang được sở hữu, có thể đạt tới loại phẩm chất này, cũng chỉ cỡ 3 ngón tay.
Mặc dù thiên hạ đệ nhất kiếm trong tay Triệu Vương, cũng chưa chắc có thể cùng nó ganh đua cao thấp.
Trịnh Diêu làm sao mà không kích động cho được?
Thế cho nên thiếu chút nữa trên mặt lộ ra sự vui mừng.
Chỉ là cô dù có nhạy bén như thế nào cũng không hề nghĩ đến, từng nhất cử nhất động của chính mình, thế nhưng sẽ bị cư dân mạng ở ngoài dặm khơi xem ở trong mắt.
Một nhóm giang cư mận thì trơ mắt nhìn cô gái trong màn hình cẩn thận cầm lấy chủy thủ kia, sau khi dùng thử thì lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, cuối cùng tựa như đối đãi với người yêu thân mật nhất của mình, nhẹ nhàng, từ tốn đen khuôn mặt của chính mình dán lên.
【………………】
【… Chỉ là một cái con dao quân dụng, cũng chả phải là mặt hàng có thương hiệu gì, làm quá dữ? 】
Trong khi đó mấy thành viên ở phòng phát sóng trực tiếp cách vách nhiều lượt views nhất lấy ra đều là rìu chuyên nghiệp mà bộ đội dã chiến hay dùng, ngoài ra còn được trang bị đầy đủ hết công năng dã ngoại.
Hoàn toàn đối lập, bên này thật sự là keo kiệt đến đáng thương.
【 Cho nên ở phương diện tinh thần cô ta không có bệnh gì phải không? 】
Tác giả có điều muốn nói:
Sau này, Nữ chính nhìn thanh bảo vật trị giá có 19 tệ cộng thêm phí ship 9 tệ, lâm vào trầm tư.
(1) Dùng gián điệp có năm loại: có Nhân gián, có Nội gián, có Phản gián, có Tử gián, có Sinh gián. Khi năm hạng gián điệp ấy cùng khởi sự, không ai biết được các đường lối dò xét hiểm hóc của họ như thế mới là thần bí, đáng gọi là vật báu của vua loài người vậy.
Câu này trong bài được chọn lọc từ “Binh pháp Tôn Tử – Dùng gián điệp”
————————————Đường phân cách tuyến———————————————–
Thiên 13: Dùng gián điệp
Tôn Tử nói:
Phàm dấy binh mười vạn, đi xa ngàn dặm, tính chung các phí tổn của trăm họ, sự cung phụng của các nhà công. mỗi ngày lên tới ngàn lạng vàng; trong ngoài phải náo động, nhân dân chịu vất vả vì việc phu dịch ở dọc đường, bỏ bê công việc làm ăn, lên tới bảy mươi vạn nhà.
Kéo dài đến nhiều năm để tranh thắng lợi trong một ngày,mà lại không dám ban tước lộc,không dám thưởng trăm lạng vàng để dùng gián điệp, đến nỗi không biết tình hình quân địch, đó là hạng người hết sức bất nhân: người ấy chẳng đáng làm chủ tướng cuả mọi người, chẳng đáng làm tôi phò chúa,không thể làm chủ đựơc sự thắng lợi vậy!
Cho nên các bậc vua sáng tướng tài, sở dĩ dấy binh thắng địch, thành công hơn người, đó là nhờ biêt trước vậy.
Biết trước đây, không phải nhờ quỷ thần mách bảo, không phải nhờ so sánh các việc tương tự mà tìm biết được, phải nhờ người mà biết được tình hình của quân địch.
Dùng gián điêp thì có năm loại: Nhân gián( hương gián), Tử gián, Nội gián; Sinh gián, Phản gián.
Khi năm hạng gián điệp ấy cùng khởi sự, không ai biết được các đường lối dò xét hiểm hóc của họ như thế mới là thần bí, đáng gọi là vật báu của vua loài người vậy.
Nhân gián, là nhân lấy người làng bên nước địch để dùng làm gián điệp.
Nội gián là nhân lấy quan lại của địch để dùng làm gián điệp.
Phản gián là nhân lấy gián điệp của địch để dùng làm gián điệp cho mình.
Tử gián là ta phô trương các vật trả giá ngoài, báo cho gián điệp của ta biết để truyền tin cho địch;
Sinh gián là hạng gián điệp trở về được để báo cáo tình hình.
Trong ba quân, xét chung những người thân thiết với tướng suý thì không ai thân thiết cho bằng gián điệp,xét chung những kẻ được thưởng thì không ai được thưởng nhiều cho bằng gián điệp, xét chung các việc bí mật thì không việc nào bí mật cho bằng gián điệp. Không phải là bậc thánh trí thì không dùng được gián điệp, không phải là bậc nhân nghĩa thì không sai khiến được gián điệp,không tinh vi khéo léo thì không biết được thực tình nhờ gián điệp
Vi diệu thay! Vi diệu thay! Không có việc gì mà không dùng gián điệp.
Gián điệp của địch chưa do thám ta xong mà ta nghe biết trước rồi, thì gián điệp của địch và kẻ cáo giác cho ta biết đều phải giết chết.
Khi muốn đánh quân nào, đều phải biết rõ người tướng trấn giữ, các người thân tín của người tướng, người tiếp khách, người gác cửa, người giữ nhà(quản gia), tên họ của từng người, đều phải kiếm gián điệp của ta tìm tòi mà biết cho đủ.
Tìm cho ra gián điệp mà địch sai tới do thám ta, lấy điều lợi mà dụ dỗ họ, dẫn dắt họ, cho họ ăn ở: như thế có thể dùng họ làm phản gián cho ta được.
Nhờ họ làm phản gián mà ta biết tình hình của nước địch, do đó kiếm được hương gián và nội gián bên nước địch để mà lợi dụng.
Nhân sự phản gián mà biết địch hình, cho nên khiến tử gián bày đặt việc dối trá để đến cáo giác với quân địch.
Nhân sự phản gián mà biết địch tình, cho nên có thể sai phái sinh gián đi về đúng kì hạn.
Năm việc gián điệp nói trên, nhà vua phải biết đủ.
Biết đủ là nhờ ở phản gián, cho nên phản gián không thể không hậu đãi. Ngày xưa khi nhà Ân khởi nghĩa thì ông Y Doãn ở bên đất nhà Hạ để dò xét; khi nhà Chu khởi nghĩa thì ông Lã Vọng ở bên đất nhà Ân dò xét. Chỉ bậc vua sáng, tướng tài mới có thể dùng bậc Thượng Trí làm gán điệp nên đều thành công lớn. đó là điều cốt yếu của việc binh bị, ba quân nhờ cậy vào đó mà hành động.
*Lời bình Ăn chơi gì Team: Ta edit cái này mà xoắn não luôn, vì nữ chính là từ cổ đại xuyên không đến hiện đại lẽ ra là dùng danh xưng “nàng” cơ mà mình nghĩ vì bối cảnh hiện đại nên mình thống nhất theo từ “cô” cho dễ hiểu. Sau này những từ khó hiểu ở cổ đại, phần nào có thể hiện đại hóa được mình sẽ cố gắng dịch sát nghĩa còn phần cổ đại mà hiện đại không thể thể hiện rõ mình sẽ giữ nguyên để đảm bảo không đi quá xa ý đồ của tác giả.
← Danh mục truyện | Danh mục truyện | Chương sau → |