Truyện Nhóc con đoàn sủng của mẹ kế 70 – Chương 5

Chương 5. Mỗi nhà mỗi hộ đất riêng đều dựa theo đầu người mà phân chia

Tiểu Tại Tại ngâm nga một bài hát, trong lòng ôm tập vở nhỏ trên tay như bế em bé, nhảy chân sáo mà theo các anh trai hướng về phía nhà mình mà đi.

Tập vở này của bé là do trưởng thôn gia gia cấp, vì Tiểu Tại Tại thấy việc nghĩa mà hăng hái làm, anh dũng tố giác kẻ ăn trộm lương thực mà khen thưởng.

Tiểu gia hỏa lớn đến như vậy, đây cũng chính là lần đầu tiên trong cuộc đời nhận được phần thưởng, nên cực kỳ cảm thấy mới mẻ.

Giọng ca sữa sữa của đứa nhỏ bay bổng.

Ninh Hàn giúp đỡ em gái cầm cái rổ đựng không tới mấy cái bông lúa, nhìn bộ dáng của bé nhỏ nhắn đáng yêu, trên mặt cũng nhiễm theo mà lộ ra nụ cười mỉm: “Em gái thích vở sao?”

“Thích!” Siêu lớn tiếng.

Tiểu Tại Tại giơ tập vở nhỏ cao cao lên trên tay, đưa cho anh trai xem: “Xinh đẹp.”

Kỳ thật đây chẳng qua cũng chỉ là một cuốn vở phổ thông, hơi mỏng còn chưa đến nửa centimet, so với bàn tay người lớn thì có chút lớn hơn một chút, mặt ngoài hôi hôi, nhìn cảm giác có chút bẩn, cũng không biết là đặt ở một góc xó xỉnh nào đã bao lâu.

Cũng mất công trưởng thôn gia gia có thể từ trong văn phòng của thôn ủy mà đem cuốn vở này lôi ra.

Khen thưởng này cũng không đáng giá gì, thế nhưng ở trong mắt Tiểu Tại Tại, lại tựa như vật báu vô giá, so với viên kim cương mỹ lệ nhất mà mama từng nói qua còn muốn xinh đẹp hơn.

Thế giới của đứa nhỏ chính là đơn thuần như vậy.

“Em gái nói thích, chờ anh ba lớn lên về sau có thể làm việc kiếm tiền, mua cho em nhiều nhiều sách vở xinh đẹp hơn.” Ninh Hiên lanh lợi mà phủ đầu anh cả đưa ra lời hứa hẹn với em gái.

“Được nha được nha.” Tiểu Tại Tại liên tục gật gật cái đầu nhỏ.

“Ý? Lão nhị đâu?”

Ninh Hàn đi tới phát hiện có người rớt đội, theo thói quen mà định quay đầu tìm kiếm, quả nhiên thấy Ninh Hàng chính là một bên lấy tốc độ ốc sên bò mà chậm rì rì bước đi, một bên thì lật quyển sách ra xem như ngửi thấy mùi ngon.

Quả nhiên, cái tên mọt sách này lại chỉ lo xem quyển sách bảo bối của hắn nữa rồi.

“Anh hai anh hai, nhanh lên đi nga, Tại Tại rất đói, chúng ta nhanh về nha ăn cơm cơm.”

Đều không cần Ninh Hàn phải nhắc, Tiểu Tại Tại lập tức lon ton mà chạy trở về, tay nhỏ lôi kéo vạt áo của anh hai liền kéo đi về phía trước, bắt hắn phải tăng tốc độ, đuổi theo hai người đằng trước.

Bốn anh em bọn họ đồng loạt về đến nhà, không có gì bất ngờ xảy ra mà nhìn thấy trong nhà một mảnh hiu quạnh, không một bóng người.

“Mama đâu?” Tiểu Tại Tại nãi thanh nãi khí lớn tiếng hỏi.

“Mama còn ở bệnh viện chiếu cố bà nội.” Ninh Hàn nói.

Trước đó vài ngày bà nội sinh bệnh, mama nói có chút nghiêm trọng, cần phải phẫu thuật, cho nên mấy ngày này cô đều bôn ba hai đầu, bên này chiếu cố xong bọn nhỏ còn phải chạy đến bệnh viện trấn trên mà chiếu cố bà nội, mỗi ngày đều đến khuya mới về đến nhà.

Sợ em trai em gái đói bụng, Ninh Hàn vào phòng bếp, thuần thục mà tìm đồ ăn mà mama giữa trưa cất giữ tốt, toàn bộ đều đặt trong lồng hấp lớn.

Bắt nồi lên chưng, nóng liền có thể ăn.

Ninh Hàng ở bên cạnh không biết từ lúc nào đã buông sách vở ra, đi tới lấy bình thủy đổ vào chậu một chút nước nóng, lại pha thêm chút nước lạnh vào, xác nhận nhiệt độ nước vừa phải, liền tiếp đón em trai em gái chơi ở ngoài viện đến điên rồi tiến vào rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.

Tiểu Tại Tại mang một đầu mồ hôi nóng mà chạy vào, còn có chút thở hổn hểnh.

Bé vừa mới cùng anh ba chơi trò mèo bắt chuột, quậy ầm ĩ nên có chút mệt.

“Mau tới rửa tay rồi ăn cơm.”

“Dạ.” Tiểu Tại Tại ngồi xổm ở một bên chậu nước, vo thành một cục bánh trôi, tay nhỏ ở trong nước ấm vẫy vẫy, trong miệng còn nhắc lại khẩu quyết mà mama dạy rửa tay: “Lòng bàn tay trước, sau mới là mu bàn tay……”

Sau khi đã rửa tay sạch sẽ, Ninh Hàn cũng vừa lúc đem đồ ăn nóng hôi hổi đặt ở trên bàn.

Mặc dù trong nhà không có người lớn, nhưng mà mấy đứa nhỏ bắt đầu ăn cơm cũng quy quy củ củ, nhìn ra là được người nhà dạy dỗ qua.

Thời điểm Trần Đại Xuyên tới cửa liền thấy một màn này.

“Đang ăn cơm hả.”

Nghe thấy tiếng người, Ninh Tại Tại theo bản năng quay đầu hướng về phía cửa mà nhìn, thấy rõ là có người đến, ngoan ngoãn kêu một tiếng: “Chú Đại Xuyên.”

“Ai~, mấy đứa cứ ngoan ngoãn ăn cơm, chú chính là tới đưa sổ chấm công cho mẹ mấy đứa.”

Trần Đại Xuyên ngăn cản động tác của Ninh Hàn đang muốn đứng dậy tiếp đón anh ta, rất quen thuộc mà tự rảo bước tiến vào trong phòng, đem cuốn sổ chấm công trong tay đặt ở trên bàn mà Tô Hân Nghiên vẫn thường viết chữ.

Tô Hân Nghiên là kế toán của Trần gia thôn.

Nguyên bản liền xem như là kế toán, tới ngày mùa cũng đều phải xuống ruộng làm việc.

Nhưng bà nội Ninh gần đây lại phát sinh bệnh nặng, phải đi bệnh viện trấn trên làm phẫu thuật.

Làm con dâu, nam nhân phụ trách gia dình lại đi bộ đội không ở nhà, mà Ninh gia là hộ ngoại lai chạy nạn, ở địa phương này càng không có thân thích gì, mấy đứa nhỏ lại còn nhỏ, không chỉ giúp không được gì mà khả năng còn có thể kéo chân sau, tự nhiên sẽ khiến cô vất vả một chút.

Suy xét đến tình huống đặc thù của Ninh gia, cũng là vì chiếu cố người nhà quân nhân, thư ký cùng trưởng thôn tính toán, liền đặc biệt cho phép Tô Hân Nghiên trước khi bà nội Ninh xuất viện thì không cần phải xuống ruộng làm việc.

Công việc kế toán thì cũng có thể lưu lại đến buổi tối về nhà lại hoàn thành, chỉ cần công tác không phạm lỗi là được.

Trần Đại Xuyên chính là con trai của thư ký thôn, anh ta mấy ngày nay đều bị ông cụ thân sinh nhà mình cắt cử tới đưa cuốn sổ chấm công, để cho Tô Hân Nghiên ghi chép tính công.

Thuận tiện giúp đỡ chăm sóc mấy đứa nhỏ nhà Ninh gia một chút.

Rốt cuộc người lớn không có ở nhà, mà đứa nhỏ lớn nhất cũng chỉ mới mười hai tuổi, Ninh gia lại sống ở nơi hẻo lánh, cách bọn họ gần nhất cũng hơn 200m, nếu lỡ xảy ra chuyện gì, cũng không dễ gì giúp được.

Cho nên sau khi đặt sổ chấm công xuống, anh ta cũng không có trực tiếp trở về nhà, ngược lại mà nhìn xung quanh, đi đến xách cái thùng gỗ lên đến bên cạnh cái giếng nước trong sân, lấy đầy một thùng nước rồi đến phần đất riêng của Ninh gia giúp bọn nhỏ tưới nước.

Bọn nhỏ còn đang ăn cơm đấy.

Thời điểm nhà người ta đang ăn cơm ở trong nhà, nếu cứ luôn ngồi ở đó mà nhìn chằm chằm thì cũng không lễ phép cho lắm, không khỏi cảm thấy xấu hổ, thế là Trần Đại Xuyên dứt khoát liền tự tìm cho mình một chút việc vặt mà làm.

Một đường đi về phía trước anh ta không có chú ý đến có một cái đuôi nhỏ theo phía sau.

Chờ cho đến khi đặt thùng gỗ xuống, đang chuẩn bị lấy gáo hồ lô tưới nước, lúc này mới nhìn thấy Tiểu Tại Tại không biết từ lúc nào đã theo lại đây.

“Tại Tại hỗ trợ, tưới nước nước.”

Thấy mình bị phát hiện, thế là Tiểu Tại Tại lập tức trưng ra một nụ cười thật tươi thật ngọt ngào.

“……” Trần Đại Xuyên chỉ biết câm nín.

Tưới nước là giả, mà nghịch nước mới là thật đi?

Phát hiện tâm tư nhỏ của mình bị nhìn thấu, Tiểu Tại Tại lại ngây ngô cười khúc khích.

Thấy tiểu gia hỏa xem ra là muốn ăn vạ ở chỗ này không chịu đi rồi, anh ta cũng lười mất thêm một chuyến đưa bé trở về mà tiếp tục tưới nước, chỉ có thể dặn dò cô nhóc không được dẫm lên rau, liền cứ để bé chơi như thế nào thì chơi đi.

Chủ yếu là phần đất riêng của Ninh gia cũng không lớn, tưới một thùng nước cũng không tốn bao nhiêu sức, anh ta đành tưới xong sớm một chút rồi mang theo cô nhóc trở về.

Trong thôn mỗi nhà mỗi hộ đất riêng đều dựa theo đầu người mà phân chia.

Không tính đến Ninh Viễn Hành đi bộ đội ở xa, Ninh gia hiện tại có sáu nhân khẩu, dựa theo quy định, một người có thể phân nửa phần đất riêng của mình, cộng lại với nhau vừa vặn là 3 phần đất.

Ba phần đất cũng chính là hơn 200 mét vuông, Trần Đại Xuyên làm việc nhanh nhẹn, một vòng tưới xong đều không đến mấy phút.

“Tại Tại, đi nào.”

“Đến rồi, chú Đại Xuyên đợi đợi cháu.”

Nghe thấy chú Đại Xuyên kêu mình, Tiểu Tại Tại liền lập tức đem hai tay khép lại hứng nước rưới vào một búp cải trắng ở bên cạnh, sau đó chuyển bước chân ngắn nhỏ đuổi kịp người lớn đang mang theo thùng gỗ rời đi.

Thời điểm Trần Đại Xuyên đưa Tiểu Tại Tại trở về nhà, vừa vặn gặp được Tô Hân Nghiên đang từ trấn trên trở về.

Vừa nhìn thấy mama, hai mắt của Tiểu Tại Tại sáng ngời.

Bé lập tức giống như một viên đạn nhỏ, chạy nhanh như bay bổ nhào vào trên đùi mama, hai cánh tay nhỏ chặt chẽ mà ôm lấy, ngẩng đầu nhỏ lên, đôi mắt to mang sóng nước lấp lánh chớp chớp, uốn cái thân hình nhỏ nhắn của mình làm nũng.

“Mama mama ~ Mama đã về rồi, Tại Tại rất nhớ mama nga.”

Tiểu gia hỏa nói ngọt tựa như bôi mật.

“Mama cũng nhớ Tại Tại nhà ta nha, Tại Tại hôm nay có ngoan hay không nào, có hay không nghe lời anh trai?” Tô Hân Nghiên mặt mày có vẻ mỏi mệt, nhưng vẫn cố lên tinh thần dỗ con gái.

Cô nhất thời đã quên, cô gái nhỏ nhà mình có thể đọc được tâm tư mà cô che giấu, Tiểu Tại Tại dù còn nhỏ nhưng cũng không bỏ qua tin tức quan trọng này.

Thế là bàn tay nhỏ nới lỏng, Tiểu Tại Tại cũng không nháo mama nữa.

“Tại Tại ngoan, nghe lời.” Bé trả lời mama câu hỏi vừa mới rồi.

Biết con gái nhìn ra được cái gì, Tô Hân Nghiên cũng nhanh chóng thu liễm biểu tình trên mặt mình, trước vội vàng đem đứa nhỏ nhà mình trở về phòng, còn mình thì vô cùng cảm kích mà nói lời cảm tạ Trần Đại Xuyên.

“Anh Đại Xuyên, cảm ơn anh, mấy ngày nay nhà của chúng tôi lại gây thêm phiền toái cho anh rồi.”

“Không phiền toái, đều là người cùng thôn, nên hỗ trợ lẫn nhau, nào phải cảm tạ làm chi.” Trần Đại Xuyên cười to, đem thùng gỗ đã hết nước đưa lại cho Tô Hân Nghiên, rồi rời đi.

Thấy anh ta phải đi, Tô Hân Nghiên vội gọi lại.

“Anh Đại Xuyên, đợi chút!”

Trần Đại Xuyên theo bản năng mà dừng bước chân, ngay sau đó trong tay đã bị nhét một cái rổ nặng trĩu.

Anh ta cúi đầu nhìn lên, đây là một rổ mận lớn.

Đây chính là vừa mới rồi Tô Hân Nghiên âm thầm dặn dò cô gái nhỏ mình đi kêu đứa con trai lớn mang ra.

“Cái này nhưng mà không được!” Trần Đại Xuyên vội vàng muốn đem rổ mận này trả lại, liền bị Tô Hân Nghiên kiên quyết mà đẩy trở về.

“Cây mận trong sân nhà tôi gần đây kết sai quả, người trong nhà chúng tôi đều ăn không hết, nhiêu này gửi cho anh Đại Xuyên mang về đưa cho bọn nhỏ thêm chút đồ ăn vặt đi, yên tâm, không đáng giá mấy đồng tiền đâu, chủ yếu là mấy ngày này anh cũng giúp nhà chúng tôi không ít, tôi cũng không có thứ tốt nào khác, chỉ có thể hái chút quả mận đại biểu cho lòng biết ơn.”

Lời nói đều cũng đã nói đến mức này, Trần Đại Xuyên cũng không đẩy trở về nữa, chỉ có thể mang vẻ mặt ngượng ngùng xen lẫn ý mừng mà đem quả mận nhận lấy.

“Thế cũng được, quả mận này tôi liền mang về, ngay mai đem cái rổ cho cô.”

“Được, anh cứ đi thong thả a.”

Tiễn Trần Đại Xuyên, Tô Hân Nghiên quay đầu nhìn lại, liền thấy ở phía sau cánh cửa nhà mình một hai ba bốn, ló ra bốn cái đầu nhỏ đang tò mò.

Cô nhất thời buồn cười, đi qua từng cái đầu mà vò một phen.

“Mama, mama đừng có sờ đầu con!” Tự nhận là đã trưởng thành, Ninh Hàn bất mãn mà né tránh, khuôn mặt anh tuấn cũng bắt đầu ửng đỏ.

“Anh cả thẹn thùng xấu hổ.”

Một giây nhìn thấu tâm tư anh cả nhà mình Tiểu Tại Tai không lưu tình chút nào mà chọc thủng hắn, còn phát ra một tiếng cười nhạo nghịch ngợm.

Tiểu cô nương “Hì hì hì…….” Cười đến vui sướng, lúm đồng tiền nơi khóe miệng cũng đều lộ ra.

Kết quả vui quá hóa buồn, bị anh cả thẹn quá hóa giận mà bắt được, dỗi hờn mà thọc lét vào nách, Tiểu Tại Tại sợ nhột liền lập tức sợ hãi liên tục xin tha.

Quá nhột, trong thanh âm hỗn loạn không nén nổi tiếng cười.

“Em không dám ha ha ha, ha ha không dám, anh trai thả em ra ha ha….”

Giọng trẻ con mềm mại thanh thúy vang vọng trong sân, để trong nhà có thêm chút náo nhiệt.

Tô Hân Nghiên không đi quản mấy đứa nhỏ cãi nhau ầm ĩ, cô đi một vòng trong sân, lại đi quanh nhà một chuyến.

Vốn là muốn đem mấy công việc vặt làm cho xong, không nghĩ tới lại phát hiện gà đã được cho ăn, đất đã được tưới nước, chén đã được rửa, nhà cửa gọn gàng từ trong ra ngoài, không cần cô phải động đến cái gì nữa.

Không cần đoán, cô cũng biết mấy cái này đó đều là nhờ bọn nhỏ giúp cô làm.

Quay đầu thấy mấy đứa nhỏ còn đang ở trong sân cười giỡn chơi đùa, ánh mắt dần dần cũng trở nên mềm mại.

Tuy rằng lúc trước là giữa đường bị bắt làm mẹ, nhưng cô cũng không hối hận vì đã chăm sóc tốt mấy đứa nhỏ này.

Bao năm trôi qua, cũng đều trở thành con do mình sinh ra…..

 

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

Leave a Reply

error: Content is protected !!