Truyện Nhóc con đoàn sủng của mẹ kế 70 – Chương 4

Chương 4. Miệng có thể gạt người, nhưng tâm thì sẽ không.

“Oan uổng, oan uổng quá, đây đều là hiểu lầm, ta không có trộm lương thực, các ngươi hiểu lầm rồi!” Nắm cỏ dại trong miệng bị gỡ xuống, tên Nhị Lưu Tử lập tức gân cổ lên kêu oan.

Mặc kệ như thế nào đi chăng nữa, hắn tuyệt đối không thể thừa nhận hành vi phạm tội của chính mình.

Đáng tiếc tất cả mọi người xung quanh đều mắt lạnh trừng hắn, không một chút nào dao động.

Trong thôn Đại đội trưởng đứng đầu càng là hừ lạnh một tiếng: “Đều bị bắt tại trận còn kêu oan cái gì?”

Đồng thời tận đáy lòng đối với tên Nhị Lưu Tử trộm lương thực hận cực kỳ,

Tên hỗn đản này là Đại đội của mình quản, thứ hắn trộm cũng chính là lương thực từ ruộng đồng của lữ đoàn mình, cuối cùng mặc kệ tên Nhị Lưu Tử này sẽ bị xử phạt như thế nào, bản thân mình cũng không thể thoát được tránh nhiệm có liên quan.

Đến lúc đó bị lãnh đạo mắng vốn mới là nhẹ.

Tưởng tượng đến đây, sắc mặt của Đại đội trưởng càng khó xem.

Tiểu Tại Tại sợ hãi mà nhìn sắc mặt đen thùi lùi của Đại đội trưởng, yên lặng khẩn trương mà nắm chặt tay anh hai, nắm đến nỗi dường như muốn đem thân mình giấu trốn.

Bé hơi sợ.

Mặc kệ là chuyện hay vật gì cũng đều có tính hai mặt, có ưu điểm ở mặt này thì càng có khuyết điểm ở mặt kia.

Thuật đọc mặt này mặc dù là năng lực thần kỳ nhưng cũng không ngoại lệ.

Nó cố nhiên có thể khiến cho người ta dễ dàng nhìn thấu nội tâm người khác, nhưng nhân tâm lại là phức tạp, có người thiện lương ôn nhu, tự nhiên cũng có người tà ác tàn bạo.

Loại người trước thì không cần đề cập đến, nhưng loại người sau lại là ép buộc trực tiếp nhìn thấy mặt đen tối của con người, trốn không thể trốn, tránh thì càng không thể tránh. Nếu không có một nội tâm kiên cường mà dũng cảm, thực dễ dàng bị ác ý mãnh liệt này đánh tan.

Ninh Tại Tại sinh ra liền sở hữu thuật đọc mặt, cho nên ngay khi bé còn nhỏ tuổi phải bị bắt trực diện nhìn cảm xúc mặt trái của người khác.

Phẫn nộ, sợ hãi, ghen ghét, tham lam……

Điều này đối với một đứa nhỏ không hề có ý chí phòng bị mà nói thì quá khó chấp nhận rồi, Tiểu Tại Tại trước kia mỗi lần khóc lớn, trên cơ bản đều là bị dọa cho khóc.

Ở trong mắt người không hiểu rõ, sẽ cho rằng bé là một đứa nhỏ có tính khí, một khi khóc lên liền rất khó dỗ.

Chỉ có mama thân sinh Tô Hân Nghiên, lại biết bí mật của đứa con gái, tiểu bảo bối nhà mình vẫn luôn bị những thứ đáng sợ mà hù dọa, sao có thể dễ dàng dỗ tốt như vậy đây?

Cho nên vì thể xác và tinh thần khỏe mạnh của con gái bé bỏng của mình mà cố gắng suy nghĩ, Tiểu Tại Tại khi còn nhỏ, Tô Hân Nghiên trên cơ bản rất ít khi đem bé cho ra khỏi cửa.

Hằng ngày càng sẽ tận tâm tận lực mà dạy dỗ bé, bồi dưỡng tính cách lạc quan cùng kiên cường của bé.

Người vui vẻ, trong nội tâm cũng đồng dạng mạnh mẽ.

Cho nên, hiện tại Tại Tại dũng cảm, cũng không phải là Tại Tại nhát gan trước kia nữa.

Bé tuy rằng vẫn là có một chút hơi sợ, nhưng là sẽ không còn động bất động liền khóc nhè nha!

Tiểu Tại Tại một bên nhỏ giọng nhắc chính mình: “Tại Tại phải dũng cảm, dũng cảm.”, một bên nắm tay nhỏ, lấy hết can đảm, chậm rãi tiến về phía tước …… Nửa cm.

“Ở đây oa.”

Vừa mới lấy hết can đảm thân hình nhỏ bé của tiểu gia hỏa liền run lên, lập tức như trái bóng cao su thả hết hơi, lại lúng túng hề hề mà trốn ở phía sau anh trai.

Chỉ lộ ra một nửa cái đầu, một đôi mắt to nhút nhát sợ sệt nghi hoặc mà nhìn về thôn trưởng gia gia không biết khi nào đã đi đến chỗ anh em bọn họ.

Trưởng thôn Trần gia thôn là Trần Đại Hà ngồi xổm trước mặt Tiểu Tại Tại, trên gương mặt già nua đã ngăm đen trải rộng năm tháng phong sương tận lực lộ ra một nụ cười ôn hòa tươi cười, có ý đồ trấn an cảm xúc của đứa nhỏ.

“Đừng sợ, gia gia liền muốn hỏi cháu một chuyện thôi.”

“Chuyện?” Tiểu Tại Tại cúi đầu, bất tri bất giác, nửa cái thân mình đều ngả ra dò xét.

Lòng hiếu kỳ của tiểu gia hỏa còn rất nặng nha.

Trần Đại Hà dùng vấn đề trẻ nhỏ có thể nghe hiểu được mà hỏi bé:“ Vừa mới rồi, cháu là người đầu tiên nhìn thấy Nhị Lưu Tử, cháu cùng mọi người nói nói, cháu nhìn thấy Nhị Lưu Tử đang làm gì?”

Thân là trưởng thôn, hắn đối với mỗi người trong thôn đều phụ trách, ở sự tình trước khi chưa có chân chính xác định, Trần Đại Hà không muốn tùy tiện định tội cho ai.

Nếu người ta thật là bị oan uổng thì phải làm sao bây giờ?

Cho nên vẫn là đến đem sự tình nói cho rõ ràng.

“Trộm lương thực.” Tiểu Tại Tại tiếng nói tuy còn trẻ con, lại lộ ra sự khẳng định không thể nghi ngờ.

Những người khác khả năng còn bởi vì chỉ nhìn thấy Nhị Lưu Tử từ trong đống cỏ khô lấy ra lương thực, không tận mắt nhìn thấy hắn từ ruộng trộm đồ mà có chút do dự.

Nghĩ có lẽ là hắn phát hiện những người khác trộm lương thực, giấu ở bên trong đống cỏ khô, lúc này mới diễn ra cảnh chim hoàng tước sau đó thì sao?

Nhưng Tiểu Tại Tại chính là thật sự đọc được tâm tư của Nhị Lưu Tử, cho nên thực sự khẳng định hắn chính là trộm lương thực.

Miệng có thể gạt người, nhưng tâm thì sẽ không.

Lúc này vừa nghe Tiểu Tại Tại đáp lời , mọi người còn chưa có phản ứng, Nhị Lưu Tử liền giành trước gào khan lên.

“Nha đầu thúi, mày đừng có nói bậy! Tuổi còn nhỏ học gì không học, lại đi học nói dối. Ta rõ ràng là thấy có người ăn trộm hướng đống cỏ khô bên trong tàng giấu lương thực, lúc này mới nghĩ muốn đem tang vật này moi ra nộp lên. Thư ký, Trưởng thôn, Đại đội trưởng, mấy người đều phải tin tưởng ta a, ta chính là người mà các ngươi nhìn từ nhỏ đến lớn, sao có thể sẽ làm loại chuyện thiếu đạo đức như này?”

Một bên biện giải cho chính mình, một bên hắn còn lấy mắt giận dữ trừng trừng Tiểu Tại Tại, dường như là bé trộm lương thực của nhà hắn vậy.

Mới vừa nghe được động tĩnh, từ bên ngoài chen vào Ninh Hàn lập tức liền khó chịu.

Trong tay xách theo cái lưỡi hái, hướng em gái nhà mình mà chắn trước mặt, trừng ngược trở về: “Ngươi lại trừng liếc mắt một cái nữa thử xem?!”

Bộ dáng kia, phảng phất như đang uy hiếp Nhị Lưu Tử, nếu hắn dám lại hù dọa em gái mình, Ninh Hàn liền móc mắt hắn.

Không nghĩ tới Ninh Hàn tuổi còn nhỏ mà khí thế lại hung dữ như vậy, Nhị Lưu Tử bị dọa cho héo gan, ngượng ngùng mà dịch xa tầm mắt.

Lúc này, một vị nữ thanh niên trí thức đứng dậy.

Cô chính là một trong hai nữ thanh niên trí thức có lòng hiếu kỳ tương đối lớn, gọi là Hứa Thốn Ni, năm nay 17 tuổi, là tháng trước mới từ trong thành phố xuống nông thôn được cử đến Trần gia thôn.

Hứa Thốn Ni mới đến, đối với đại đa số người trong thôn đều không quen thuộc, cho nên so với Trưởng thôn bọn họ, càng có thể đứng ở góc độ khách quan mà nhìn rõ vấn đề.

“Nếu không phải có tật giật mình, Nhị Lưu Tử có thể thoải mái hào phóng mà nói cho mọi người biết tình hình thực tế, không nhất thiết trốn chạy.”

“Ta…… Ta……” Tròng mắt Nhị Lưu Tử chột dạ mà xoay tròn, nhất thời không thể nghĩ ra được cái cớ, lắp bắp mà nói không nên lời.

Trần Đại Hà vừa thấy hắn như vậy, đáy lòng chính là trầm xuống.

Hắn ta còn chưa có mở miệng, vị Thư ký bên cạnh vẫn luôn không nói gì liền lên tiếng trước: “Chúng ta trước đi tới nhà hắn lục soát xem, nhìn xem có hay không còn trộm những lương thực khác.”

Ngày mùa đã tiến vào giai đoạn kết thúc, xem bộ dáng thuần thục của Nhị Lưu Tử này, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết rất có thể đây không phải là lần đầu tiên, cho nên nhà hắn có khả năng rất lớn còn cất giấu những loại lương thực bị trộm khác.

Thật bất hạnh, Thư ký vừa vặn đi ngang qua thôn, cũng là hòa vào đám đông vây xem Nhị Lưu Tử từ động của đống cỏ khô kia lấy ra lương thực từng nhất cử nhất động, chỉ là lúc ấy Nhị Lưu Tử vội vã chạy trốn, không chú ý tới hắn.

Bằng không hiện tại khả năng cũng sẽ không nói ra nhiều lời biện giải vô ích như vậy.

Trong thôn, Thư ký là người lớn nhất.

Vị lãnh đạo lớn nhất đều đã lên tiếng, mọi người lập tức câm miệng, ngoan ngoãn làm theo.

Trong đám người có vài người đàn ông dáng cao lớn, áp giải Nhị Lưu Tử, cùng dắt nhau đến nhà hắn.

Một đám người mênh mông cuồn cuộn đi qua, đưa tới rất nhiều người không rõ nguyên do cũng đến vây xem.

“Đây là làm cái gì, lương thực trong ruộng không thu hoạch sao?” Một ông đang gặt lúa híp híp mắt, kỳ quái mà nhìn làn sóng người đang đi tới.

“Nhị đại gia, ngươi là không biết……”

Nghe thấy cụ ông nghi vấn, có một người đang kích động lập tức từ trong đội ngũ cuối cùng thoát ly ra, cùng những người không biết chuyện gì phát sinh thuật lại sự tình vừa trải qua.

Cụ ông càng nghe hàng lông mày nhăn đến càng chặt, lửa giận dâng cao.

Hắn quăng ngã cái lưỡi hái trong tay, ngay cả lúa mạch cũng không thu, nổi giận đùng đùng mà nhanh đuổi theo đội ngũ đằng trước: “Cái thằng nhãi ranh Nhị Lưu Tử kia dám trộm lương thực trong thôn, đây chính là trộm mệnh của chúng ta, đi! Ông già ta đây đến nhìn xem, cái đứa tạo nghiệt này lòng dạ đen tối cỡ nào?”

Trong thôn có không ít người cùng ông cụ giống nhau, mọi người sôi nổi gia nhập đội ngũ, kết quả chờ cho tới khi đến nhà Nhị Lưu Tử, số người vây xem đã nhiều hơn gấp đôi.

Tay trái Tiểu Tại Tại nắm lấy anh cả tay phải bắt lấy tay anh hai, bên cạnh còn có anh ba đi theo, được các anh trai bảo hộ đến kín mít, mà đứng ở vị trí trước đám người.

Chỗ này vốn dĩ là địa điểm xem diễn tốt nhất, nhưng bé lại rũ mắt, không dám nhìn lên trên.

Người quá nhiều, từng gương mặt trên đó tâm tư càng nhiều.

Mama nói, bé còn quá nhỏ, thời điểm đối diện có rất nhiều gương mặt người không thể phân biệt được mà nói, cũng vô pháp mà xem nhẹ bỏ qua được, dễ dàng làm cho đầu đau.

Cho nên khi nhìn thấy tình huống này liền dứt khoát đừng đi xem, không xem liền không có việc gì.

Nhìn không thấy không có sao nha, bé còn có lỗ tai.

Tiểu Tại Tại dựng hai lỗ tai lên nghe tin tức, thực mau liền nghe được người trong thôn vào nhà Nhị Lưu Tử lục soát ra một bao lớn lương thực mới, chứng cứ vô cùng xác thực, hắn lại muốn hoa ngôn xảo ngữ* mà chống chế nhưng đã không thể thực hiện được nữa.

*花言巧语 [Huāyánqiǎoyǔ]: Ban đầu dùng để chỉ những từ hoặc cách diễn đạt ngông cuồng và mơ hồ, sau này dùng để chỉ những từ đạo đức giả và hoa mỹ dùng để lừa dối mọi người.

Biết chính mình toang rồi, sắc mặt Nhị Lưu Tử trắng bệch mà quỳ trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết, không ngừng mà hướng về phía mọi người xung quanh dập đầu cầu xin.

“Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ta không nên bị ma quỷ ám ảnh đi trộm lương thực của mọi người, ta hứa về sau sẽ không dám nữa, cầu xin mọi người cho ta một cơ hội. Thư ký, Trưởng thôn, cầu xin các người, ta chỉ là quá đói bụng, đói đến không chịu nổi nên mới nổi lên ý xấu, ta có thể chuộc tội, tùy tiện để các người phạt như thế nào ta cũng đều có thể, chỉ cần không đem ta đưa đến địa phương kia, lúc này đây hãy tha thứ cho ta, mọi người ở đây đều xem như là hương thân phụ mẫu ta, ta sai rồi, cầu xin các người……”

Không trách tại sao Nhị Lưu Tử lại sợ hãi như vậy.

Hành vi của hắn, nói nhẹ, thì đó là ăn trộm lương thực, nói nặng, thì đó chính là xâm phạm tài sản tập thể, cắt cái đuôi Xã hội chủ nghĩa*.

*割社会主义尾巴 [Gē shèhuì zhǔyì wěibā]:  Một thuật ngữ chính trị của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, bao gồm nội dung như bãi bỏ đất tư nhân của nông dân và các doanh nghiệp gia đình.

Đây là vấn đề nhân phẩm tác phong, càng là phạm tội, là phải bị bắt đi ngồi tù, khả năng nghiêm trọng hơn là ăn cây súng*.

木仓子 [Mù cāng zi]: Từ Hán Việt là Mộc Thương Tử, mình nghĩ là cây súng ống với bán súng bằng gỗ.

Hắn nhớ tới trước kia có nghe nói qua một sự kiện.

Có hai người đói đến thật sự chịu không nổi, bám víu vào chiếc xe chở lương thực, ăn sống mấy hạt gạo, đã bị kéo đi, Nhị Lưu Tử cả người càng run lên, sợ tới mức thiếu chút nữa mất khống chế.

Hắn mới ngoài hai mươi tuổi, còn chưa có cưới vợ, thật sự không muốn chết a!

“Thư ký, ngài xem chuyện này làm sao bây giờ?”

Có người nhìn tình trạng thê thảm của Nhị Lưu Tử, nhịn không được có chút mềm lòng, nhưng trộm lương thực là chuyện lớn, lại không nghĩ đơn giản như vậy mà buông tha cho hắn, chỉ có thể khó xử mà nhìn về phía người có thể làm chủ trong thôn.

“Trước đem Nhị Lưu Tử trói lại, chúng tôi thương lượng kỹ lại rồi nói.”

Nhóm cán bộ thôn tụ tập ở một bên thương lượng hình thức xử phạt Nhị Lưu Tử.

Mọi người đều an tĩnh mà chờ đợi kết quả, không ai phát hiện, Tiểu Tại Tại trộm giương mắt lên, lại nhanh chóng cụp xuống, nhấp nhấp miệng.

Bé đã biết kết quả.

Không tốt cũng không xấu.

Chuyện này xử trí kỳ thật là dựa theo quyết định bởi nhóm cán bộ thôn, nếu muốn nghiêm trị, liền dứt khoát đem người trói lại, không hề câu nệ mà khai trừ hoặc là đưa đến Cục Cảnh Sát, kết cục của Nhị Lưu Tử đều sẽ không có tốt đẹp gì.

Nếu như niệm tình cũ mong một sự nhịn chín sự lành, khiến cho hắn bồi thường, lại trừ điểm xử phạt cho xong việc, hoặc là tìm cái cớ đưa đến nông trường cải tạo lao động.

Nhóm cán bộ thôn sau khi thương lượng liền đưa ra quyết định xử phạt đối với Nhị Lưu Tử, Trưởng thôn ra tuyên bố: “Nhị Lưu Tử đến bồi thường lương thực mà hắn đã trộm đi, cũng lấy danh nghĩa tác phong không tốt mà đưa đi nông trường cải tạo lao động ba năm.”

Xử phạt này mọi người đều có thể tiếp thu, cũng liền không có ai phản đối.

Lao động cải tạo ba năm……

Nhị Lưu Tử thộn mặt ra, ánh mắt lộ ra sự tuyệt vọng, nhưng rốt cuộc cũng không dám nói cái gì.

Làm khổ sai ba năm so với mất mạng vẫn tốt hơn.

 

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

Leave a Reply

error: Content is protected !!