Truyện Nhóc con đoàn sủng của mẹ kế 70 – Chương 3

Chương 3. Nhặt được một rổ đổi cho ba viên đường

Sau khi cả nhà đã ăn no, Ninh Hàn giúp đỡ mama thu dọn chén đũa, Ninh Hàng cùng với Ninh Hiên, Tại Tại ba con lật đật tay nhỏ kéo tay nhỏ, từng đứa xách theo một cái giỏ tre nho nhỏ, chuẩn bị xuống ruộng nhặt bông lúa.

Mama chính là nói, nhặt được một rổ đổi cho ba viên đường.

Cái này thế mà liên quan đến vấn đề ăn vặt của ba đứa nhỏ, không thể chấp nhận được sự lười biếng!

Ngồi xổm ở cửa bếp rửa chén, Tô Hân Nghiên ngắm nhìn thân ảnh của cô con gái nhỏ sắp bước ra khỏi ngưỡng cửa, vội cất giọng nhắc nhở bé:“Tại Tại, đem mũ mũ mang lên, bé gái phơi đen thì sẽ không xinh đẹp nữa.”

“Mũ mũ, mũ mũ của con ở đâu?”

Được mama vừa nhắc nhở, Tại Tại theo bản năng mà hướng trên đầu sờ sờ, trống không, lúc này mới phát hiện chính mình đã quên đội mũ, vội vội vã vã mà tìm lung tung khắp nơi.

“Em gái anh giúp em tìm.” Ninh Hiên lôi kéo anh hai cùng nhau hỗ trợ giúp em gái đi tìm mũ.

Mắt thấy ba con ruồi con tựa như mất đầu ở trong sân lượn lờ vài vòng, đôi mắt cũng chỉ biết hướng trên mặt đất mà liếc, cũng không biết nhìn lên cái đầu, Tô Hân Nghiên bất đắc dĩ nhắc nhở.

“Mấy đứa ngẩng đầu nhìn một cái.”

“Chỗ nào đâu? Chỗ nào đâu?”

“Không nhìn thấy nha.”

“Mũ mũ không thấy.”

Ba đứa nhỏ cùng giơ cái đầu nhỏ lên, tựa như mấy con Macmot* thăm dò hang động vậy, kết quả trái xem phải nhìn, chính là ba cái đỉnh mũ rơm nhỏ ẩn sau cửa một cách hoàn hảo.

Truyện Nhóc con đoàn sủng của mẹ kế 70

*土拨鼠 [Tǔ bō shǔ]: Macmot châu Mỹ tên khoa học là Marmota monax, chúng ăn cỏ, trái cây, rau cải và ngũ cốc. Quanh năm, chúng kiếm ăn hầu như chỉ vào ban ngày. Khi mùa xuân về, macmot cũng có lúc ra vào khỏi hang “vui chơi” vào ban đêm. Trong tự nhiên, macmot châu Mỹ sợ nhất là cáo. Nhưng con vật dễ thương này cũng rất thông minh, lém lỉnh. Chúng biết trốn tránh kẻ thù bằng cách đào và sống trong hang có nhiều cửa thoát hiểm. Hang thường được “thiết kế” ở những nơi có nhiều đá hoặc rễ cây.

Tô Hân Nghiên: “……”

Này là ba cái tiểu đầu đất nha.

Cuối cùng vẫn là Ninh Hàn giúp mama lau xong cái nồi nhìn không được, lau lau tay đứng dậy đi giúp các em trai em gái lấy mũ cỏ.

Ba chiếc mũ, ba kích cỡ khác nhau, tất cả đều được Tô Hân Nghiên căn cứ theo ba cái đầu lớn nhỏ của bọn nhỏ mà dùng cỏ lau bện cho.

Ninh Hàn dò số đội mũ, mỗi đứa một cái đội thật tốt cho bọn hắn, lúc này tựa như đuổi đám vịt con mà đem đám tiểu gia hỏa này đưa ra khỏi cửa.

Trước khi đi còn không quên cùng mama chào tạm biệt một tiếng:“Mama, con dẫn bọn hắn bắt đầu đi làm việc.”

“Tốt, con cũng nhớ đem mũ đội lên.”

Giữa trưa hè, mặt trời như thiêu đốt, nếu như không làm tốt biện pháp chống nắng, có thể bị thiêu toát một tầng da.

Huống chi làn da đứa nhỏ kiều nộn, càng phải chú ý đến.

Hiện tại không có kem chống nắng gì, Tô Hân Nghiên chỉ có thể từ cách chống nắng vật lý mà xuống tay.

*

Mang theo các em trai em gái ra đồng, Ninh Hàn hướng về mảnh ‘giang sơn’ mà giữa trưa hắn đã vất vả đánh hạ vung tay lên, dũng cảm nói: “Bên này đều là địa bàn của chúng ta, cứ việc nhặt!”

“Xông lên, nhặt bông lúa đi!” Ninh Hiên cùng Tại Tại hai cái dáng nho nhỏ mang theo vẻ mặt hưng phấn mà chạy ra, thay vì nhặt bông lúa cùng với ai, không bằng nói là được chạy nhảy mà phấn khích.

“Ninh Hàng, chú ý em trai em gái.” Dặn dò em hai một tiếng, Ninh Hàn liền chạy đi tìm đại đội trưởng làm việc.

Hắn giờ đây đã có thể đi theo người lớn cùng nhau kiếm công điểm, tuy rằng tuổi không lớn, nhưng thân hình hắn cao, sức lực lớn, làm việc lại nhanh nhẹn, một ngày làm việc cũng có thể lấy bảy tám cái công điểm, không thua gì so với người lớn.

“…… Nga.” Ninh Hàng phản ứng chậm chạp nửa nhịp lời nói cũng chưa kịp nói xong, liền không thấy bóng dáng anh cả nhà mình đâu.

Hắn mê mang mà trái phải nhìn xem, mắt thấy hai cái bóng dáng nho nhỏ trên cánh đồng kia càng vui vẻ càng chạy xa, vội xách theo ấm nước mà mama cấp cho chạy theo sau.

“Đừng chạy loạn, khát phải nhớ tìm anh lấy nước uống nha.”

Không ai để ý đến hắn.

“Bông lúa mạch…… Bông lúa mạch…… Ở nơi nào nha ở nơi nào……”

Ninh Tại Tại một bên lẩm bẩm, một bên ngồi xổm tìm kiếm bông lúa còn sót ở bên dưới đồng ruộng đã được thu hoạch qua.

Bé tìm thật sự cẩn thận, nhưng nhặt nhạnh cả buổi, trong cái giỏ nhỏ cũng chỉ có 6 cọng lúa mì nằm đáng thương hề hề. Trong đó còn có một nửa đều là bông lép, căn bản không có mấy bông còn hạt.

Mặt trời trên đỉnh đầu vẫn luôn không ngừng phát ra tia lửa, rất nhiều người đều mang một thân mồ hôi ướt đẫm, quần áo sớm đã ướt sũng.

Tiểu Tại Tại cũng vậy, khuôn mặt nhỏ phủ một tầng mồ hôi, đỏ ửng.

Bé ngồi xổm một lúc lâu thì bị tê chân, vốn định chậm rãi đứng lên, kết quả lại bị té một cái ngã phịch ngồi luôn ở trên mặt đất.

Bị ngã ngốc, Tiểu Tại Tại theo bản năng mà ngẩng đầu, bẹp một cái miệng nhỏ, ủy khuất mà muốn tìm anh trai nhà mình.

Anh trai không tìm thấy, ngược lại thấy được Nhị Lưu Tử lén lén lút lút, vẻ mặt sốt ruột mà lẻn vào đống cỏ khô trước đó không xa.

【Mới vừa nghe lén được đại đội trưởng lát nữa muốn dẫn người tới đem đống cỏ khô dọn đi, bên trong còn cất giấu lương thực mà mình thừa dịp làm việc trộm tới đâu, phải nhanh chóng chạy đến dời đi, miễn cho bị phát hiện liền toang.】

“!”

Đôi mắt Tiểu Tại Tại mở tròn tròn.

Bé đọc được, tâm tư nhỏ trên mặt Nhị Lưu Tử.

Thuật đọc nét mặt của Ninh Tại Tại sở dĩ gọi là thuật đọc nét mặt, mà không phải cái gì mà thuật nhìn mặt đọc tâm, chính là bởi vì bé thật sự ‘đọc” từ biểu lộ trên mặt của người khác mà ra tới đủ loại tin tức.

Cảm xúc, trạng thái, động tác, tiềm thức vâng vâng…

Hết thảy những manh mối cực kỳ cực kỳ nhỏ đều sẽ được hai mắt bé tự động thu thập chỉnh hợp ra, lại dùng hình thức đọc, trực tiếp truyền nhập vào đại não.

Mà cái gọi là ‘đọc’ này, chính là trực tiếp đọc, tựa như có người ở trong cái đầu nhỏ của bé ở bên trong hỗ trợ đọc những dòng chữ đó, cũng không bị giới hạn trong sự hiểu biết của Tiểu Tại Tại.

Chẳng sợ bé chỉ mới 4 tuổi, cũng chẳng sợ bé còn không quen biết mấy chữ kia, nhưng bé chính là có thể đọc ra được tâm tư của đối phương được biểu hiện ra ngoài.

Có điều đọc ra được có thể lý giải hay không, cái này liền cùng với người hiện đại xem văn ngôn cổ đại cũng tựa như nhau, mỗi cái chữ đều nhận thức được, nhưng tổ hợp ở bên nhau là ý gì, lại là mỗi người một ý.

Cũng may, tựa như Nhị Lưu Tử đem tâm tư nhỏ trong lòng biểu hiện ra ở trên mặt rõ ràng đến như vậy, Tiểu Tại Tại chỉ có thể đại khái hiểu sơ sơ ý tứ kia.

Nhị Lưu Tử trộm lương thực của đội!

Đây chính là điều mà ngay cả đứa nhỏ 4 tuổi cũng biết là tội cực kỳ nghiêm trọng.

Cũng không rảnh lo ủy khuất, Tiểu Tại Tại lập tức bò dậy, quay đầu liền lộc cộc chạy đi tìm anh hai đứng cách đó không xa.

Ninh Hàng ở đồng ruộng cách vách, cùng một đám nhóc choai choai, còn có nhóm thanh niên trí thức trong thôn cùng nhau đào đậu phộng.

Việc này tương đối thoải mái một chút, nhưng một ngày nhiều lắm cũng chỉ có thể lấy được năm cái công điểm.

Hắn còn có trọng trách chăm sóc em trai em gái, cho nên một bên đào, một bên mà ngẩng đầu, nhìn xem em trai em gái ở cách đó không xa.

Lúc này, Tiểu Tại Tại chạy tới, hắn liền phát hiện.

Cho rằng em gái xảy ra chuyện gì, hắn vội ném đậu phộng mới đào một nửa xuống, chạy tới quan tâm nói: “Làm sao vậy? Bị sâu cắn?”

Trong đất sâu nhiều, răng tốt, cho dù là quần dài áo dài tay cũng rất khó đảm bảo có thể tránh được mấy con sâu tập kích.

Em gái trời sinh làn da nộn trắng hồng, lại sợ đau sợ ngứa, bị cắn một ngụm sẽ khó chịu đến khóc nhè.

Nghĩ đến điều này, Ninh Hàng vội nhìn về phía đôi mắt em gái.

Hốc mắt không hồng, cũng không có nước mắt, còn may không có khóc.

Tiểu Tại Tại ngày thường không thích khóc, nhưng mà vừa khóc lên liền khó dỗ, ngay cả Ninh Hàng vốn lạnh lùng ổn trọng cũng sợ bé.

“Không có sâu cắn Tại Tại, khác…… Chuyện khác.” Tiểu Tại Tại lôi kéo ống tay áo của anh hai, tay nhỏ chỉ vào đống cỏ khô ở bờ ruộng bên kia, ý bảo hắn qua xem đi.

Âm thanh sữa sữa đầy sốt ruột.

Ninh Hàng mắt lộ ra nghi hoặc, tuy rằng không biết em gái bảo mình qua đó làm gì, nhưng vẫn là mang bé theo cùng nhau đi qua xem xét.

Đứng sát vào, hắn lập tức liền nhạy bén phát hiện điều không thích hợp.

Cố ý vòng đến đống cỏ khô phía sau, quả nhiên, trong đống cỏ khô có nhiều cái động, một đôi đế giày to lộ đầu ngón cái còn để ở ngoài động.

Người ở bên trong thì nhích tới nhích lui, nhìn không ra hắn là ai, cũng không biết hắn đang làm gì, nhưng cái này cũng không gây trở ngại hai cái huynh muội Ninh gia trầm mặc đứng xem.

Nhị Lưu Tử vất vả mà từ đống cỏ khô bên trong đào ra non nửa túi lương thực được hắn cẩn thận giấu vào, người hắn vốn dĩ đã nóng ra đầy mồ hôi, giờ lại dính cỏ khô, toàn thân nhớp nháp lại ngứa ngáy mà khó chịu, thầm mắng chửi chính mình.

Nếu đã phạm vào tính lười, sớm biết rằng liền không dùng cách này.

Cứ đem trộm lương thực trực tiếp mang về nhà giấu đi có tốt hơn không, không ai có thể phát hiện, lại an an toàn toàn.

Kết quả cũng không biết chính mình lúc ấy cọng dây thần kinh nào trong đầu không đúng, liền bởi vì bỏ qua hai đoạn đường, cư nhiên còn nghĩ buổi tối tan tầm lại đến thuận tay mang về nhà.

Hiện tại thì hay rồi, đừng nói chờ đến buổi tối, chậm một chút nữa sẽ bị người phát hiện ra!

Tuy nói là sẽ không nhất định tra được tới trên người hắn, nhưng hắn cũng không thể trơ mắt nhìn, bản thân thật vất vả trộm lương thực tới tay lại bị người khác đem đi đi?

Nhị Lưu Tử chổng mông, thở hỗn hà hổn hển mà đem lương thực kéo ra.

Cũng không phải nói nửa túi lương thực kia nặng bao nhiêu, rốt cuộc cũng cỡ có hai nắm tay, chủ yếu là tư thế này quá kỳ quặc, không dễ phát lực.

Thật vất vả bò ra ngoài, hít hà không khí mới mẻ bên ngoài, Nhị Lưu Tử nhẹ nhàng thở ra.

“Bên trong sắp nghẹn chết ta, ý? Trời sao tối đen như vậy.”

Nghi hoặc mà giương mắt nhìn lên, mặt trời chói lọi còn treo ở trên trời, nhưng vì cái gì mà ở bên người hắn lại tối thui như vậy?

Nga, hóa ra là nhiều bóng người như vậy.

Bóng dáng sao, có chút tối cũng là bình thường.

Nhị Lưu Tử vẻ mặt bình tĩnh mà bò dậy, vỗ vỗ cọng cỏ trên đầu trên người, giơ tay tự tin mà hướng về một đống người đang đứng trước mắt mà chào hỏi: “Hắc, mọi người buổi chiều tốt a.”

Dứt lời, hắn liền cầm theo túi lương thực trên tay mà quay đầu chạy.

Giây tiếp theo, sau lưng lập tức bộc phát ra giọng trẻ con cực kỳ vang dội: “Hắn trộm lương thực!”

Ninh Hiên gào lên, Ninh Tại Tại cũng đi theo ồn ào: “Trộm, đại phôi đản*!”

*大坏蛋 [Dà huàidàn]: Người xấu, kẻ xấu, quả trứng thối

Ninh Hàng nhìn mấy người lớn còn đang đứng phát ngốc ở xung quanh, nhíu nhíu mi, bình tĩnh mà nhắc nhở nói: “Hắn muốn bỏ chạy, không bắt sao?”

Như vừa trong mộng mới tỉnh lại, đám người lớn lập tức một bên kêu có người trộm lương thực một bên đuổi theo.

Thực mau toàn bộ Thẩm gia thôn đang yên bình đã bị đánh vỡ, mọi người đang làm việc trên ruộng đồng đều bị kinh động lên, hùng hổ mà gia nhập vào đội ngũ bắt trộm lương thực.

Đầu năm nay, lương thực chính là liên quan đến mệnh một nhà già trẻ.

Đặc biệt là lương thực bị trộm đi vẫn thuộc về thuế lương của mọi người, là tài sản của tập thể nhân dân.

Hiện tại có người to gan lớn mật mà trộm mệnh của bọn họ, tài sản bọn họ, cũng khó trách mọi người phẫn nộ thành như vậy.

Lực lượng quần chúng phẫn nộ là cực kỳ lớn mạnh.

Chưa đến nửa giờ, Nhị Lưu Tử đã bị trói gô mà ném ở sân phơi lúa Trung Ương, xung quanh một vòng thôn là cán bộ cùng các thôn dân, nhón thanh niên trí thức đều đứng ở một bên xem náo nhiệt.

Tiểu Tại Tại là người đầu tiên phát hiện ra, được anh hai dắt tay đi tới làm chứng.

Nói đến đây cũng là Nhị Lưu Tử xui xẻo.

Trộm lương thực bị Tiểu Tại Tại phát hiện ra thì không nói, còn bị bé gọi tới một đám người vây xem, bị bắt tại trận, căn bản không có biện pháp chống chế.

Kỳ thật ngay từ đầu Tiểu Tại Tại chỉ gọi tới một mình anh hai nhà mình.

Lại không dự đoán được anh ba nhìn thấy tung tích bọn họ cũng liền đi theo, sau đó hai người vốn dĩ đang đào đậu phộng, nữ thanh niên trí thức có lòng hiếu kỳ tương đối mạnh cũng cùng lại đây. Những người khác nhìn thấy bọn họ một đống người vây quanh không biết là đang xem cái gì, cũng liền chạy tới vây xem.

Kết quả một đám mang theo một đám, liền như vậy mạnh mẽ hình thành tình cảnh vây xem hiện trường phạm tội.

Người tận mắt nhìn thấy quá trình này cũng không biết nên nói cái gì.

Chỉ có thể nói, Nhị Lưu Tử quá là xui xẻo đi.

À không, là người làm ra chuyện xấu cuối cùng sẽ gặp báo ứng.

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

2 Comments

  1. sếp aaaa
    bộ này cực phẩm rồiiiii

Leave a Reply

error: Content is protected !!