Chương 2. Thuật đọc nét mặt
Ninh Tại Tại có một bí mật nhỏ.
—— Bé biết thuật đọc nét mặt!
Ba từ cuối cùng kia là bé nghe được từ trong miệng mana của mình.
Đây là khả năng mà khi sinh ra bé đã có, dùng theo lời của mama nói để giải thích, bé giống như một nhân vật trong tiểu thuyết, có thể thông qua nét mặt, có thể đọc hiểu được đáy lòng người kia lúc ấy đang suy nghĩ cái gì.
Ví dụ như một cái sơ đồ giải đọc hình quạt cái gì mà một phần ưu thương, hai phần tươi đẹp, ba phần phiền muộn vậy.
Sơ đồ hình quạt cũng là cái từ mới mẻ bé nghe được từ trong miệng mama, cụ thể là cái dạng cây quạt gì bé cũng không thực sự hiểu rõ nữa, liền biết nếu gặp thấy tình huống tương tự thì có thể hình dung như vậy.
Đương nhiên, thuật đọc nét mặt cũng không phải vạn năng.
Thông qua thí nghiệm của mama, tiểu Tại Tại biết, những người trời sinh mặt than*, hoặc là kiểu người mà mama nói ‘ hỉ nộ không hiện ra sắc mặt ’, thì bé sẽ không đọc ra được tâm tư của người ta.
*面瘫 [Miàntān]: Một dạng như mặt liệt.
Rốt cuộc đều không biểu hiện ở trên mặt, sao mà xem ra cho được?
Đơn giản phần lớn thời gian, khả năng thiên phú này đều rất hữu dụng, chỉ có điều đây chính là bí mật nhỏ giữa bé cùng mama, không thể nói cho người khác.
Mama nói, nếu như để cho người khác biết được bí mật nhỏ của bé, bé sẽ bị người xấu bắt đi, còn phải làm thành lão chuột bạch bị cắt thành từng mảnh từng mảnh nhỏ, sẽ không còn được gặp lại người trong nhà nữa.
Lời đe dọa này đối với bạn nhỏ mà nói thì thực dọa người, cho nên đến nay bí mật chỉ còn là bí mật.
Đang lúc ăn cơm, tiểu Tại Tại phát hiện mama lại nhìn về phía anh ba nói linh tinh cái gì mà tương lai của anh là muốn trở thành đạo diễn lớn, nghiêng đầu nhìn nhìn, liền vô thức cảm thấy hết hứng thú mà cúi đầu tiếp tục lùa cơm.
Loại tình huống này đã xuất hiện lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần về cốt truyện tương lai, nào có bằng cơm cơm thơm?
Chỉ là vừa ăn, tiểu Tại Tại lại bất giác mà ngẩng đầu nhìn lên mặt mama.
Trôi nổi ở phía trên đầu, chữ vàng nhạt cùng với hiệu ứng âm thanh còn chưa có biến mất đâu.
Mama biết cái bí mật nhỏ của tiểu Tại Tại, tiểu Tại Tại cũng biết bí mật lớn của mama.
Mama bé là một người xuyên sách.
Cái thân phận này là mama tự mình nói, tiểu Tại Tại 4 tuổi hiển nhiên còn chưa có thể lý giải được từ ngữ xa lạ này có hàm nghĩa gì.
Chỉ biết rằng mama là đến từ một nơi rất xa rất xa, xa tới tương lai luôn, xa lắm.
Cho nên mama biết tương lai xảy ra thật nhiều thật nhiều chuyện.
Chẳng hạn như anh cả tương lai là kẻ đi săn cá sấu của ngành bất động sản.
Anh hai là ông trùm khoa học kỹ thuật.
Anh ba là đạo diễn lớn.
Thành thật mà nói, ba cái nghề này, tiểu Tại Tại một cái cũng đều không hiểu là có ý gì.
Cũng chỉ có thể dựa vào hiểu biết cơ bản nhất của một đứa trẻ mà tự chính mình giải đáp.
Anh cả về sau hẳn là ở trong phòng cho cá sấu ăn.
Anh hai…… Chăm gà?
Anh ba…… Chỉ huy người chơi trò chơi nhà nhà* ?
*过家家 [Guò jiā jiā]: Được dịch từ tiếng Anh – House, còn được gọi là “chơi nhà” hay “chơi lớn lên”, là một trò chơi truyền thống của trẻ em. Đó là một hình thức để tin rằng người chơi đảm nhận vai trò của một gia đình hạt nhân. Vai trò phổ biến bao gồm cha mẹ, trẻ em, trẻ sơ sinh và vật nuôi. Trò chơi thường liên quan đến đạo cụ, như đồ ăn đồ chơi.
Mà mama của bé hiện tại cũng không phải là mama trước kia.
Cũng không đúng, không thể nói như vậy, có mama hiện tại thì mới có tiểu Tại Tại, mama trước kia không có sinh ra tiểu Tại Tại.
Nghe mama hiện tại nói, mama trước kia rất xấu, cầm tiền ba ba, khi dễ các anh trai, ngược đãi các anh trai, không cho các anh trai ăn cơm cơm, buộc các anh trai làm việc, còn sẽ đánh người!
Mama hư còn để cho thời thơ ấu của các anh trai hình thành bóng ma tâm lý thật lớn, cho nên chờ về sau các anh trai cũng lớn, baba cũng đã trở lại, mama hư cũng lạnh nhạt.
Lạnh nhạt, lại là một cái từ tiểu Tại Tại cũng không hiểu.
Có điều mama nói không có sao, bé bây giờ còn nhỏ, rất nhiều chuyện không hiểu là đương nhiên, chờ về sau lớn liền hiểu.
Mama nói, mama hư kia là một nữ phụ pháo hôi độc ác trong sách, hiện tại là mama tốt xuyên qua, tiểu Tại Tại là kết tinh tình yêu của mama tốt cùng baba.
“Phát ngốc cái gì đấy, nhanh ăn cơm nào.”
Tô Hân Nghiên mới vừa xoay đầu liền thấy nữ nhi lại đang nhìn mặt mình mà ngẩn người, biết tiểu gia hỏa lại đắm chìm vào khả năng thiên phú của mình đây mà, lấy tay gõ gõ mặt bàn, nhắc nhở đứa nhóc tập trung ăn cơm.
Đứa nhỏ mà không chịu ăn cơm, về sau chính là sẽ không cao lớn.
Tiểu Tại Tại hoàn hồn vội vội vàng vàng cầm cái muỗng hướng trong miệng mà lùa lùa, trong chén không biết khi nào lại có nhiều ra thêm một ít thịt thịt cùng đồ ăn, không cần đoán, khẳng định là các anh trai của bé gắp cho.
Đã sớm chú ý tới một màn này, khóe môi Tô Hân Nghiên nhếch lên, lộ ra một mặt tươi cười vui vẻ.
Thiệt tình đổi thiệt tình.
Không uổng công cô thiệt tình đối đãi ba cái đứa nhỏ này như vậy vài năm, hiện tại bọn nhỏ trưởng thành, hiểu chuyện, cũng biết hiếu thuận cô, còn giúp đỡ chiếu cố em gái.
Tô Hân Nghiên đời trước là vì cứu một đứa bé mà gặp tai nạn xe cộ.
Trước khi qua đời, cô đã từng xem qua một quyển tiểu thiết dòng văn niên đại thời Dân quốc, sau đó bị hành động của nữ phụ pháo hôi cùng họ cùng tên với cô mà tức giận hết mức.
Bị tiểu thuyết thực sự làm ảnh hưởng đến tâm tình, lúc này mới nghĩ muốn đi ra khỏi cửa đến siêu thị mua một chút đồ ăn vặt về nhà lai rai.
Ai biết nửa đường xảy ra sự kiện ngoài ý muốn như vậy, liền xuyên vào trong thế giới tiểu thuyết, trở thành nữ phụ pháo hôi ác độc đến tán tận lương tâm khiến cô tức giận kia.
Cô còn nhớ rõ lúc ấy chính mình vừa mới xuyên qua, vừa mở mắt, liền thiếu chút nữa bị ba cái bánh bao vây quanh ở mép giường, khóc đến đáng thương hề hề như muốn lại lần nữa tiễn đưa cô đi về nơi xứ xã vậy.
Chờ cô hiểu rõ tình cảnh của chính mình……
Tâm tình kia thật là một lời khó nói hết.
Thời điểm cô xuyên qua năm ấy là 1967, chiến tranh vừa mới qua đi chưa đến mấy năm, rất nhiều người thậm chí còn chưa có từ trong thảm họa kia bình phục lại, cơm còn là ăn không đủ no, ngày qua ngày trôi qua thật sự quá gian nan.
Mà nguyên chủ thân thể này của cô, chính là ở trong bối cảnh này đây, thiếu chút nữa bị người trong nhà vì sống trong cảnh khốn cùng tuyệt vọng mà bán cho một lão già què chân làm vợ, chỉ với 5 cân lương thực làm lễ dạm hỏi.
Cũng nhờ vào vận may của nguyên chủ, trước hôm xuất giá nghe lén được tin tức này liền suốt đêm chạy trốn, còn nửa đường gặp gỡ nam chính là một thân quân nhân đang trên đường trở về quê nhà, cầu xin đối phương giúp cô ta thoát hiểm, cởi bỏ hung hiểm sau đó lại nói đối phương làm tổn hại thanh danh của cô ta, sống chết ăn vạ phải gả cho hắn.
Cũng nhờ nam chính nhân phẩm tốt, dưới loại tình huống này cư nhiên nguyện ý phụ trách.
Đương nhiên người ta cũng có suy tính cho chính mình.
Lúc ấy vợ trước của nam chính cũng đã lâm bệnh qua đời hơn một năm, chính là đứa con trai nhỏ nhất chỉ mới lớn hai tuổi, trong nhà mẹ già thân thể lại không tốt, bệnh nặng trên giường.
Nhà bọn họ là thời trẻ chạy nạn đến đây, trừ bỏ hai mẹ con không có người thân khác, mà hắn lại hàng năm ở trong doanh ngũ, không chăm lo được cho gia đình, xác thực là cần phải cưới một người vợ nữa về nhà hỗ trợ chiếu cố gia đình.
Tình cờ đụng phải nguyên chủ xem như là cơ duyên xảo hợp.
Có điều người ta cũng không có lừa dối cô ta, trước khi cưới cũng đã nói rõ tình huống trong nhà của mình, xem cô ta có chính mình nguyện ý gả hay không.
Nếu nguyện ý, cô ta đáp ứng yêu cầu hỗ trợ chiếu cố cho gia đình nhà trai, cũng theo đó, đối phương cũng sẽ đảm đương trách nhiệm của một người chồng, không đề cập tới những cái khác, ít nhất làm cho vợ ăn no mặc ấm vẫn là có thể bảo đảm.
Trong thời đại này, ăn no mặc ấm, đã là lời hứa hẹn tốt nhất.
Theo Tô Hân Nghiên thấy, đây được xem như là một cọc giao dịch hôn nhân minh bạch và rõ ràng, nam chính không chỉ không có nợ nần gì nguyên chủ, còn xem như là có ân với cô ta, cứu cô ta ra khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng.
Nhưng mà đầu óc nguyên chủ cũng không biết là nghĩ như thế nào.
Gả cho nam chính về sau, cô ta cư nhiên tin vào đám sài lang người nhà mẹ đẻ kia mê hoặc, đương giúp Đỡ Đệ Ma*.
*扶弟魔 [Fú dì mó]: Đề cập đến một gia đình có nhiều con, thường là do ảnh hưởng của dòng họ, đứa em trai của gia đình nhiều con đó sẽ được hưởng hết thảy. Thậm chí là chu cấp toàn bộ tiền bạc cho đứa em trai đó.
Không chỉ có dùng sức mình đem hết đồ đạc về nhà mẹ để trợ cấp cho đám em trai của cô ta, còn chiếm đoạt tiền trợ cấp của nam chính gửi về nhà, khắt khe với con riêng, khi dễ mẹ chồng.
Dù sao hết thảy chuyện độc ác có khả năng làm được, tất cả đều được cô ta làm triệt để.
Để không khỏi bị lòi đuôi cáo, cô ta còn lấy an nguy của mẹ chồng cùng đám con riêng, ra sức uy hiếp đe dọa, buộc bọn họ ở trước mặt nam chính mà nói tốt cho mình.
Mà nam chính bị che mắt đã nhiều năm, chờ đến khi rốt cuộc phát hiện thời điểm không thích hợp, thì mọi chuyện đã quá muộn rồi.
Không chỉ có mẹ già bệnh nặng mà qua đời một cách thê lương, ba đứa con trai cũng bị bạo hành còn mắc phải vấn đề tinh thần ở nhiều mức độ khác nhau.
Đứa thứ hai còn xém chút không còn nữa, sau này dù có được cứu trở về cũng bị tàn phế mức độ nhẹ.
Liền tính sau đó nguyên chủ bị đưa vào ngục giam, kết cục thê thảm thì có thể như thế nào nữa?
Người chịu quá nhiều tổn thương cùng với bị hại cả đời, vô pháp chữa khỏi.
Xem xong bản tiểu thuyết này, thẳng đem Tô Hân Nghiên tức giận đến nỗi đầu cùng ngực đều đau, cảm giác tam quan chính mình đã bị khiêu chiến nghiêm trọng.
Nhưng phàm là người bình thường có chút lương tri, đều sẽ không làm ra chuyện phát rồ như vậy.
Kết quả trăm triệu lần không thể tưởng tượng được, cô cư nhiên xuyên qua, mà lại xuyên vào trong thân thể của cái nữ phụ pháo hôi ác độc như vậy, xuyên qua tuyến thời gian vừa lúc chính là hai người vừa mới kết hôn nửa tháng sau.
Tô Hân Nghiên còn nhớ rõ nội dung trong sách.
Có thể là tác giả không muốn để cho nữ phụ pháo hôi ác độc làm bẩn nam chính của mình, cho nên nguyên chủ sau khi kết hôn còn chưa kịp cùng nam chính viên phòng*, đối phương đã bị quân đội khẩn cấp thông tri triệu tập, hơn nữa là một năm không về.
* 圆房 [Yuánfáng]: Chỉ người cô dâu cùng chú rể bắt đầu cuộc sống vợ chồng.
Cũng chính là tại đây một năm, dần dần nuôi lớn dã tâm của nguyên chủ, càng làm cho người nhà mẹ đẻ nguyên chủ từng chút từng chút tẩy não cô ta, làm cho cô ta càng ngày càng bộc lộ rõ bộ dáng ác độc.
Hoặc là nói, lộ ra gương mặt thật.
Còn tốt, thời điểm cô xuyên qua còn rất sớm.
Là lúc vừa mới được gả vào cửa nửa tháng, nguyên chủ còn đang trong thời gian ngụy trang.
Cô ta còn trang bị một bộ dáng thành thật thiện lương, đối xử với mẹ chồng cùng đám con riêng tuy không phải nói là chiếu cố chu đáo, xong chuyện nên làm thì cũng có làm.
Mà vào một buổi sáng nọ, thời điểm nguyên chủ nấu cơm cho cả một nhà không cẩn thận trượt chân, đập đầu, kết quả vừa tỉnh lại, trong cơ thể liền thay hồn đổi người.
Muốn nói không khó chịu là không có khả năng.
Chính mình vui vẻ làm một thanh niên 3 tốt ở thế kỷ 21, kết quả lại xuyên thành một nữ phụ pháo hôi ác độc, trở thành mẹ kế của ba đứa nhỏ, còn chưa biết chồng mình có hình dáng như thế nào.
Niên đại này ngày qua ngày càng khó khăn tựa như ngâm mình trong hoàng liên* khổ không nói lên lời.
*黄莲 [Huáng lián]: Là một vị thuốc Bắc, cực kỳ đắng, trong tiếng Trung thì khổ nghĩa là đắng. Một kiểu chơi chữ khá thú vị.
Chính là còn có biện pháp nào nữa đây?
Vì để sống sót, Tô Hân Nghiên chỉ có thể nỗ lực thích ứng hoàn cảnh sinh hoạt bất chợt thay đổi của mình.
Đơn giản kiếp trước cô là một cái cô nhi, nguyên bản ở thế giới kia không có vướng bận gì, hoàn cảnh sinh hoạt sớm đã được giác ngộ học cách trở nên kiên cường cùng lạc quan.
Sau khi xuyên qua Tô Hân Nghiên dụng tâm quản lý gia đình, tận tâm chiếu cố mẹ chồng, dùng tình yêu giáo dục mấy đứa con riêng, làm cho đời sống sinh hoạt từng chút từng chút một tốt lên mỗi ngày, còn cùng nam chính một năm sau trở về dần dần có cảm tình.
Thế cho nên sau khi xuyên qua được hai năm lại có tiểu Tại Tại.
Nguyên chủ lúc chết cũng chưa hề cùng nam chính viên phòng, càng không thể sinh đứa nhỏ nào khác, cho nên Tô Hân Nghiên thực sự khẳng định, tiểu Tại Tại chính là kết tinh tình yêu của chính mình cùng chồng.
Cơ mà kết tinh này có chút điểm đặc biệt.
Vừa sinh ra liền có được bàn tay vàng mà cô không có.
Hiểu con không bằng mẹ, đứa bé có điểm dị thường gì, luôn là không thể gạt được người mẹ, đặc biệt là thời điểm đứa bé còn chưa hiểu cách che giấu.
Kỳ thật thời điểm tiểu Tại Tại mấy tháng tuổi, Tô Hân Nghiên liền phát hiện bé thực thích nhìn chằm chằm vào mặt người khác. Nhưng khi đó cô còn cho rằng đứa nhỏ ngây thơ bị lòng hiếu kỳ quấy phá, cho nên không có kiên trì chú ý.
Thẳng đến khi tiểu Tại Tại hơn hai tuổi, sau khi biết nói chuyện, chỉ vào mặt cô, nãi thanh nãi khí hỏi: “Mama, mặt mặt, có chữ viết, biết nói ha……”
Tiểu Tại Tại đang hỏi trên mặt mama như thế nào có chữ viết, còn có thể nói?
Cô lúc này mới kinh ngạc phát hiện ra con gái nhà mình không giống người thường.
Từ đó về sau, Tô Hân Nghiên đã trải qua một đoạn thời gian rất là khẩn trương.
Không phải là sợ hãi việc bị khả năng thiên phú của con gái nhìn thấu bí mật xuyên qua của mình, mà là sợ hãi bí mật của đứa nhỏ bại lộ, bị người bắt lấy làm chuột bạch tiến hành thí nghiệm nghiên cứu.
Hơn nữa khi đó chính quyền đang thực hiện chủ trương bài trừ mê tín phong kiến.
Con gái như vậy, rất khó nói sẽ không bị người có tâm nhận ra được, mang đến tai họa.
Cho nên từ đó về sau, chuyện đầu tiên mà Tô Hân Nghiên cơ hồ mỗi ngày tỉnh lại, chính là ngầm nhắc nhở đứa trẻ nhà mình ra ngoài không để mảy may lộ ra bất kì điều gì khác thường. Ngay cả các anh trai, bà nội hay baba đều không cho bé tiết lộ một câu, muốn gắt gao bảo vệ bí mật này cho bằng được.
Mặc kệ đứa nhỏ bao lớn, bé đều phải học được cách tự bảo hộ chính mình!
Còn may, tiểu Tại Tại tuy rằng tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện, nhưng mà bé cũng thực ngoan ngoãn nghe lời.
← Chương trước | Danh mục truyện | Chương sau → |