Truyện Nhóc con đoàn sủng của mẹ kế 70 – Chương 1

Chương 1. Ninh gia

Trưa hè, cái nắng như thiêu như đốt.

Đến giờ ăn cơm, từng nhà đều khói bếp lượn lờ nghi ngút.

Ninh gia.

Mùi thức ăn bốc lên trong phòng bếp, tiếng thìa va chạm vào đáy nồi, cùng mama Tô Hân Nghiên hét lên: “Tại Tại, cơm làm xong rồi, đi gọi mấy anh con về nhà ăn cơm.”

“Dạ.” Ninh Tại Tại đang ngồi xổm ở cửa đếm kiến lên tiếng, vỗ vỗ cái mông dính đầy bụi của bé đứng lên, bước chân ngắn nhỏ, nhanh như chớp liền chạy ra ngoài.

“Anh, mama kêu các anh về nhà ăn cơm nga!”

Chạy đến khoảng đất trống bên dòng suối nhỏ, Ninh Tại Tại dồn hết khí đan điền rống lên một hơi, nãi thanh nãi khí mà đánh gãy tràng cảnh hai thanh kiếm đang giương lên, đứng đối diện với đám người.

Không khí hiện trường đang ngưng đọng.

Đứng dẫn đầu đối diện là tên tiểu tử béo chỉ vào Ninh Tại Tại bất mãn nói: “ Ninh Hàn, mày hẹn tui tao đánh nhau như thế nào còn dắt theo đứa con nít hôi sữa ra nữa!”

Ân oán giữa mấy đứa trẻ lớn bọn chúng không liên lụy đến mấy đứa bé.

“Làm sao? Sợ chút nữa bị tao đánh cho khóc, bị em gái tao cười nhạo?” Ninh Hàn cười lạnh một tiếng, trào phúng đối thủ đồng thời còn không quên phất phất tay về phía sau, bày ra khí thế hào khí vạn trượng rồi quay ra em gái hắn nói: “Đợi chút, vội gì.”

“Nga.” Ninh Tại Tại ngoan ngoãn mà theo tiếng.

Cô bé ngay tại chỗ trực tiếp tìm một tảng đá lớn, rắc một cái ngồi lên, còn thuận tay hái được một đóa hoa đỏ thẫm, trút bỏ đài hoa, trực tiếp hút hai ngụm qua khe hở, mật hoa ngọt ngào lập tức trào ra toàn bộ trong khoang miệng.

Ninh Tại Tại không biết cái bông hoa đo đỏ này tên gọi là gì, nhưng bé biết loại hoa này có thật nhiều mật hoa ngọt ngào, có thể trực tiếp ăn như đồ ăn vặt.

Hút xong một đóa lại một đóa.

Vừa ngậm cánh hoa vừa nhìn “Hai cánh quân đang đối chọn” trước mắt.

Trên thực tế chính là hùng hài tử* kéo bè kéo lũ đánh nhau.

*熊孩子 [Xióng háizi]: từ ngữ internet, chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, không hiểu chuyện. (đại loại như quỷ con, ranh con gì đó…)

Tụi con nít đánh lộn cũng không có ra chiêu thức gì, ngươi đánh ta một quyền, ta cào ngươi một chút, sau đó một bên đau đến khóc ngao ngao, một bên lại rưng rưng a a kêu tiếp tục lao về phía trước, thề sẽ báo thù cho chính mình.

Cuối cùng, cuộc đối đầu giữa hai cánh quân biến thành một trận hỗn chiến lớn, dù sao cũng không biết ai đánh ai, kệ cứ đánh là được rồi.

“Ca ca cố lên! Cố cố cố lên……”

Ninh Tại Tại một tay cầm một đóa hoa đỏ thẫm, không ngừng múa may hướng anh trai nhà mình mà cổ vũ cố lên, giọng nói như sữa tràn đầy phấn khích, khuôn mặt nhỏ nhắn đều kích động đến đỏ bừng.

“Anh cả còn chưa có đánh xong?”

Trong lúc hưng phấn, một cái đầu đột nhiên xuất hiện bên cạnh bụi hoa, dọa Ninh Tại Tại nhảy dựng.

Bé “Nha” một tiếng, thân hình nhỏ nhắn nghiêng một cái, giống như một cục thịt, ục ục lăng ngã xuống đất, dính một thân bùn đất.

“Em gái!” Từ bụi hoa chui ra cậu nhóc đang vội vàng cất cuốn sách, bước nhanh tiến lên hai bước, đôi tay kẹp Ninh Tại Tại dưới nách, muốn đem cô bé bế lên.

Dùng sức một chút!

Ôm…… Ôm bất động……

Hắn dừng một chút, thu tay lại, hơi hơi nhướng mày, vẻ mặt ngưng trọng đánh giá Ninh Tại Tại một vòng từ tên xuống, trọng điểm dừng ở tay nhỏ chân nhỏ bụ bẫm của cô bé, bừng tỉnh gật đầu: “Béo.”

Cho nên hắm mới ôm em gái béo không di chuyển.

“Không béo, mama nói trẻ con là phải mũm mĩm.” Ninh Tại Tại phồng lên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt, mở to đôi mắt như quả nho trừng mắt nhìn anh hai của bé, nghiêm túc phản bác.

“Chính là béo.” Nhưng mà Ninh Hàng nghiêm túc vẫn kiên trì với ý kiến của mình: “Em 4 tuổi rồi, không phải trẻ con.”

Không phải trẻ con liền không phải là trẻ con mũm mĩm, thật logic.

Thế  nhưng lại khiến cho cô bé Ninh Tại Tại tức điên, một đoàn bánh xe nhỏ tự mình chống mà bò dậy, hai tay chống nạnh, cô bé đang cố phản bác anh hai nhà mình về suy luận béo phì. Anh cả làm xong chuyện mang một thân đầy bùn đất, bụi tro đi tới.

“Xong việc, về nhà ăn cơm.”

Anh cả Ninh vỗ vỗ bụi trên người, vung tay lên hướng về nhà, các em trai em gái liền ngoan ngoãn im lặng mà đi theo.

Ninh Hàng tự giác dắt tay nhỏ của em gái, một cái tay khác còn cầm chắc cuốn sách thân yêu của mình.

Hắn nghiêng đầu trên dưới đánh giá bùn đất trên người em gái một chút, rốt cuộc nhịn không được, đem sách tạm thời giao cho anh cả cầm, chính mình giúp đỡ em gái đem bùn đất trên người phủi sạch sẽ.

Còn may, dính lên đều là đất khô, vỗ vỗ chút liền rớt hết.

Ninh Tại Tại ngoan ngoãn đứng yên một chỗ, để anh hai phủi sạch lúc sau, chân ngắn nhỏ lộc cộc đuổi kịp, vừa đi vừa tò mò mà ngẩng đầu nhỏ đặt câu hỏi: “Anh cả, anh đánh thắng hả?”

Đôi mắt to trong veo tràn đầy mong đợi, có thể thấy được trong đáy lòng cô có bao nhiêu kỳ vọng về đáp án thắng lợi kia.

Ninh Hàn đơn giản không có làm em gái mình thất vọng.

Hắn đắc ý ngẩng đầu, kiêu ngạo nói: “Em thấy qua anh cả em đánh nhau thua bao giờ chưa?”

Kia xác thật là chưa thấy qua.

Trước kia bà ngoại một nhà mang theo cậu mợ tới cửa đoạt lương thực, anh cả chính là giúp đỡ mama đem bọn họ tất cả đều bắt cưỡng chế rời đi đâu.

Ba người đi trên bờ ruộng, hướng phương hướng về nhà mà đi, nhà bọn họ sống ở một nơi tương đối hẻo lánh, ở cuối thôn, cùng người trong thôn giống nhau, cũng đều là những ngôi nhà bình thường chẳng qua là nhà ngói đất bùn nung mà thành.

“Đứa nhỏ nhà Ninh gia, mang theo em trai em gái về nhà ăn cơm đi a.” Nửa đường gặp gỡ Trần đại thẩm cười theo chân bọn họ chào hỏi.

Vào lúc này, thẩm ấy hẳn là muốn đưa cơm cho mọi người trong nhà còn đang bận rộn việc đồng áng.

“Dạ, trong nhà làm cơm xong rồi, vừa mới thúc giục trở về.” Ninh Hàn dẫn em trai em gái của mình, rất ra dáng làm anh cả.

“Thật hiểu chuyện, không giống tên khỉ ốm nhà cô, mỗi ngày không biết đi chỗ nào, đến giờ ăn cơm còn không thấy bóng dáng, thật là ăn cơm không tích cực, đầu óc có vấn đề.”

Trần đại thẩm oán giận một tiếng, thấy trời đã không còn sớm, sợ chậm đói đến người trong nhà, vội bước nhanh chân hướng đồng ruộng bên kia chạy đến.

Hiện tại đang là thời kỳ đồng áng, cả làng đang hối hả thu hoạch thóc lúa, từng nhà chỉ cần là có người có thể lao động, tất cả đều phải ra đồng gặt lúa, ngay cả đứa nhỏ cũng cầm theo cái giỏ tre nhỏ, đi theo sau người lớn nhặt bông lúa.

Ninh Hàn giữa trưa cùng đám nhỏ kéo bè kéo lũ đánh nhau, kia vẫn là đã làm xong việc đồng lúa mới bớt thời giờ đi đánh nhau, vì mục đích chính là tranh giành địa bàn.

Phải biết rằng, mấy đứa nhỏ trong thôn lấy rổ nhặt được bông lúa trên cơ bản đều là cam chịu có thể tự mang về nhà, gặp đứa nào siêng năng cần mẫn, hơn 10 ngày nửa tháng sau, để cho trong nhà nhiều thêm 2 bữa cơm khô không thành vấn đề.

Muỗi tuy nhỏ, nhưng mà cũng là thịt*.

*蚊子虽小,那也是肉 [Wénzi suī xiǎo, nà yěshì ròu] : ít nhưng mà còn hơn không có.

Nhưng trong thôn đồng ruộng nhiều như vậy, huống chi người lớn thu hoạch lúa trên cơ bản đều thu hoạch thật sự sạch sẽ, có thể nhặt được bông lúa sẽ ít hơn, cho nên chỉ có thể ở trên nhiều cánh đồng nhặt bông lúa, liền đồng nghĩa với việc thu hoạch nhiều hơn.

Vì tranh chút đồ ăn này, trong thôn bọn nhỏ chia ra làm hai phe, không ít lần đánh nhau.

Ninh Hàn đã mười hai tuổi, vóc người cao lớn, hiện tại xem như là nửa trụ cột trong nhà, có thể đi theo người lớn kiếm chút công việc đồng án nghiêm túc.

Hắn cơ bản không cần thiết cùng đám nhóc tì kia đi tranh, nhưng ai bảo đối phương không biết cách làm người đây?

Nên càng muốn tìm tên Đại Béo 14 tuổi chuyên bắt nạt mấy đứa nhỏ yếu.

Này, là vì bảo vệ đàn em dưới trướng, cũng vì giữ gìn lợi ích của em trai em gái nhà mình, thân anh cả hắn phải xắn tay vào làm.

Đánh đến khi Đại Béo kia cùng một đám tè ra quần, dành về một mảng địa bàn lớn.

Nghĩ vậy, Ninh Hàn đắc ý mà nhếch lên khóe miệng, dẫn em trai em gái ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi nhanh hướng về nhà, nhanh đến nỗi cha mẹ cũng nhận không ra mà nện bước.

Mới đến gần nhà, đã nghe một cỗ mùi thơm đồ ăn nồng đậm, trong đó là hương vị thịt rất rõ ràng.

Huynh muội ba người ý tưởng giống nhau mà che lại cái bụng đang ục ục vang lên, hai mắt sáng lấp lánh, gấp không chờ nổi mà hướng trong nhà đi vào

Đương chạy còn nhỏ giọng hoan hô.

“Mẹ làm thịt!”

“Nhanh lên về nhà ăn thịt!”

“Thịt thịt!” Ninh Tại Tại đi theo hai anh trai cùng nhau cũng nhỏ giọng mà kêu.

Giọng như muỗi kêu, giống như ăn trộm.

Hiển nhiên mấy huynh muội đều được trưởng bối trong nhà giáo dục, biết trong nhà có đồ tốt cũng không thể lớn tiếng ồn ào, miễn để cho bị người nghe thấy, muốn tới cướp đi.

Chạy trốn lại mau, Ninh Hàn cùng Ninh Hàng đều không quên mang theo đứa em gái chân ngắn cũn chạy không mau theo.

Tiểu Tại Tại bị hai anh trai mỗi người một bên, cơ hồ là bị khiêng vọt vào cửa, chân ngắn nhỏ còn treo trên không hai lần.

Bước vào phòng, liền thấy mama đang bưng hai đĩa đồ ăn được xào tốt từ trong phòng bếp đi ra, bày lên chiếc bàn gỗ vuông trong gian nhà chính.

Quay đầu thấy bọn nhỏ đã trở lại, Tô Hân Nghiên ôn nhu mà cười cười: “Đã trở lại, mama cũng đun nước xong, mau chạy nhanh đi rửa tay tới ăn cơm.”

“Dạ ~”

Các bạn nhỏ kéo dài giọng đáp lại, chen chúc chạy tới phòng bếp, ngồi xổm trong chậu đã pha sẵn nước lạnh để rửa tay.

Rửa tay xong trở về, liền thấy trên bàn ăn có thêm một cái tay lén lén lút lút, duỗi cái tay giơ hề hề của mình ra muốn trộm thịt ăn.

Tiểu Tại Tại lập tức chính nghĩa mà đứng ra cáo trạng: “Mama, anh ba ăn vụng thịt thịt, hắn không rửa tay!”

Vốn dĩ xoay người đi xới cơm Tô Hân Nghiên lập tức quay đầu nhìn lại đây, ánh mắt cô vẫn là như vậy bình thản ôn nhu, nhưng mà lại khiến cho Ninh Hiên chưa rửa tay tính ăn vụng nổi lên một thân da gà.

Trực giác có nguy hiểm.

Vèo một cái, thân ảnh nhỏ bên bàn ăn đều biến mất.

Trong phòng bếp ngay sau đó truyền ra âm thanh nước bắn ra mạnh mẽ vang lên từ nhà bếp, còn có chút vệt nước tràn ra cửa bếp.

“Mama xem, con rửa tay rồi.”

Ninh Hiên một thân ướt dầm dề mà từ trong phòng bếp đi ra, đưa ra hai bàn tay trắng nõn sạch sẽ tựa như hiến vật quý cho Tô Hân Nghiên xem.

“……” Tô Hân Nghiên nhìn bộ dáng đứa con thứ ba kia, nhất thời lâm vào trầm mặc, vẫn là Ninh Hàn ngay thẳng nói ra sự tức giận trong đáy lòng cô.

“Em đây là thuận tiện tắm rửa một cái?”

“Tắm tắm.” Tiểu Tại Tại ngây thơ mờ mịt mà nói theo đuôi.

Cô bé tuổi còn nhỏ, liền thích học người ta nói, cũng không cần biết lời này là ý gì.

“Mấy đứa đi ăn trước, mẹ đi giúp Tiểu Hiên tìm bộ quần áo thay.”

Tô Hân Nghiên dặn dò mấy bọn nhỏ một tiếng, sau đó mang theo đứa con thứ ba hướng trong phòng đi.

Tuy nói mùa hè nhiệt độ không khí cao, nhưng ăn mặc quần áo ướt cũng thực dễ dàng cảm lạnh, ở cái thời đại đặc biệt này nhìn chung là thiếu ăn mặc khó, thuốc càng khó mua, cô cũng không dám để bọn trẻ sinh bệnh.

Mama tạm thời rời đi, Ninh Hàn chính là lão đại.

Hắn tự giác đảm đương trách nhiệm, dắt em trai em gái ngồi vào bàn ăn cơm.

Tô Hân Nghiên đã xới cơm được một nửa, hắn liền xới tiếp, đơm cho mỗi đứa một bát cơm tràn đầy, ngay cả tiểu Tại Tại cũng không giảm, còn cho bé nhiều thêm một chút, sợ cơm không đủ, để em gái đói.

“Mau ăn, ăn xong còn phải xuống ruộng nhặt bông lúa.”

Ninh Hàng gắp cho em gái một khối thịt thật to, lại chan nước thịt, đưa cho cô bé cái muỗng tự chính mình cầm, múc cơm ăn.

Ninh gia ngày thường một tuần chỉ có thể ăn nổi một bữa thịt, thời buổi đồng áng bận rộn hiếm có ngày nào được ăn thịt, nên bọn nhỏ cực kỳ quý trọng.

Tô Hân Nghiên làm ba món ăn, một món là canh cà chua trứng gà, một món là thịt heo xào khoai tây, còn có một đĩa dưa muối.

Thật ra số lượng thịt cũng không nhiều lắm, nhưng trải qua sự khéo tay nấu nướng của Tô Hân Nghiên, tất cả khoai tây đềm ngấm nước thịt, ăn lên có hương vị thịt, tựa như là ăn một nồi thịt.

Ninh Tại Tại nắm cái muỗng đút chính mình một ngụm cơm thịt thịt, ăn đến gương mặt phình phình, như là một chú hamster nhỏ đang ăn cơm, còn không quên khích lệ: “Ngon ngon!”

“Đem thức ăn trong miệng nuốt xuống rồi nói.” Tô Hân Nghiên đã bước ra, Ninh Hiên còn ở trong phòng chính mình tự thay quần áo.

Một lát sau, một tiểu soái ca dung mạo tinh xảo từ trong phòng đi ra, lắc lư trong mắt Tô Hân Nghiên, làm cho cô không khỏi âm thầm cảm thán.

Vị đạo diễn tương lai này lớn lên so với minh tinh còn đẹp trai hơn, mới còn nhỏ tuổi mà đã trổ mã thành như vậy, về sau không biết yêu nghiệt cỡ nào.

Một lòng cảm thán nên Tô Hân Nghiên không chú ý tới, Tiểu Tại Tại nghiêng đầu nhỏ nhìn chằm chằm mặt cô một lát.

Tựa như là đang xem thứ gì đó.

 

← Danh mục truyệnDanh mục truyệnChương sau →

Leave a Reply

error: Content is protected !!