Phiên ngoại 1. “Ta chỉ thích nàng”(Một chút thiết lập)
Khi Túc Khê từ chỗ Lục Hoán biết được, 《 Con đường đế vương》 cái game này là một cỗ máy thời gian, mà kiểu cỗ máy thời gian cùng với được thêm vào hệ thống rất có thể là từ bốn mươi năm sau hai người bọn họ cùng nhau đem cái game này đưa trở về năm 2020 khi mình vẫn còn đang học lớp Cao Nhị hiện ra ở trước mặt.
Không giỏi môn khoa học tự nhiên, cho nên logic của Túc Khê cũng có chút hỗn loạn cho nên thành công bị Lục Hoán làm cho đơ não.
“Nhưng vì sao lại là ta?” Túc Khê có chút xoắn xuýt ở điểm này.
Cô nhìn Lục Hoán từ trên xuống dưới cho dù mặc hay không mặc quần áo đều vô cùng tuấn mỹ, hắn cho dù là tóc dài ngọc trâm hay là tóc ngắn đen như mực, đi ở trong khuôn viên trường Đại học đều sẽ thu hút ánh nhìn, trong lòng cô thật sâu sinh ra cảm giác phiền muộn.
So với bạn trai trên có thể thống trị đất nước, dưới có thể thi nghiên cứu sinh viết luận văn, chính mình ngoại trừ dáng dấp cũng ưa nhìn, làn da rất trắng, nhìn chung là có chút bình thường.
“Chỉ có thể là nàng.” Lục Hoán từ trên giường ngồi xuống, từ phía sau lưng bao bọc lấy Túc Khê, đem cái cằm chống đỡ ở trên cổ nàng, nghiêm túc nói: “Bởi vì cho dù là ta đây năm mười lăm tuổi năm đó còn ở trong Ninh Vương Phủ, hay ta của hiện tại, hay là ta của bốn mươi năm sau, tâm duyệt cũng chỉ có nàng duy nhất một người.”
Bởi vì là mùa đông, trong phòng được sưởi ấm, Lục Hoán lôi kéo ổ chăn trên bờ vai mình, đem Túc Khê ở trong ngực trên người chỉ mặc bộ quần áo ngủ đai đen ôm ấp lấy, da thịt hai người cọ xát vào nhau, tựa như là hai con vật nhỏ rúc vào nhau giữa mùa đông.
Máy tạo độ ẩm màu quýt chậm rãi bốc sương mù, tản mát ra hương quýt thơm ngát.
“Ta chỉ thích nàng.”
Lục Hoán chỉ sợ Túc Khê suy nghĩ lung tung, cắn bờ vai của cô, thấp giọng nói: “Nàng đừng làm lơ ta.”
“Trong mắt ta, tóc nàng dễ nhìn, bờ môi dễ nhìn, ngón chân cũng mượt mà xinh đẹp.”
“Tính cách nàng ôn nhu thẳng thắn, điều đáng quý nhất chính là, so với người khác nàng tốt gấp nghìn lần gấp vạn lần, so với ta cũng tốt gấp nghìn lần vạn lần, ta đương nhiên là cảm thấy so với nàng, ta mới có hơi quá bình thường. ”
Ước chừng bởi vì yêu người kia quá mức sâu đậm, cho nên ít nhiều đều sẽ sinh ra một chút cảm xúc tự ti. Túc Khê nghĩ như vậy, Lục Hoán hóa ra cũng sẽ nghĩ như vậy, hắn cũng sẽ sợ Túc Khê gặp được người so với hắn sống động lại thú vị, tiếp đó liền sẽ cảm thấy hắn vẻn vẹn chỉ là một cái người tới từ cổ đại, là cái đồ nhà quê ngay cả hoạt động giải trí gì cũng không biết.
Trái tim Túc Khê rung động, quay đầu lại, lại bị Lục Hoán hôn một cái.
Sau một nụ hôn có chút nghẹt thở, cô ngồi gọn ở trong lồng ngực Lục Hoán, tùy ý để hắn ôm lấy bả vai của mình, nhưng trong lòng vẫn là không hiểu lắm.
“Thế nhưng là, thời điểm mới bắt đầu ban đầu, chúng ta làm sao biết mà liên hệ với nhau?”
“Ý của ta là.” Túc Khê có chút buồn cười nói: “Vì sao không phải là dì chơi mạt chược ở dưới lầu liên hệ với chàng, hay là cái cô nữ minh tinh trên áp phích quảng cáo xinh đẹp động lòng người liên hệ với chàng?”
“Mà các chàng ở Yến quốc, có rất nhiều người ở vào trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, Nhị ca chàng luôn luôn không được sủng ái, cũng là Hoàng tử xuống dốc, vì sao mà giao diện ban đầu game của ta không phải là ở tại gian phòng của Nhị ca chàng nhỉ?”
Lục Hoán lắng nghe mà khuôn mặt đều sắp tái rồi, chua xót nói: “Nàng còn đang đối với Nhị ca ta có ý nghĩ xấu? Ngọn đèn kia…..”
“Dừng lại, dừng lại!” Túc Khê che lấy đầu, cảm thấy sọ não ê hết luôn rồi: “Chuyện nhỏ như hạt thóc lép năm xửa năm xưa mà Lục Hoán chàng vẫn còn nhắc lại nữa!”.
“Ta lúc đó đem cái kia xem như là tín vật đính ước, kết quả quay đầu liền thấy nàng cũng đưa cho Nhị ca ta, tiếp đó nàng liền biết mất, tâm tình của ta nàng có thể tưởng tượng được hay sao.” Lục Hoán sâu kín nói, tựa như là trừng phạt, ôm chặt người trong ngực, lại nhịn không được cúi đầu xuống, trên cánh môi cô cắn một cái.
Túc Khê vốn là muốn mắng hai câu, nhưng mà bị hắn dần dần xâm nhập hôn cho thần hồn điên đảo, lập tức choáng váng, đã quên chính mình vừa muốn nói cái gì.
Mùa đông này, hai người một mực dính như cháo mà cùng một chỗ, rõ ràng ngoại trừ Lục Hoán lên triều, Túc Khê lên lớp, thì cũng không có chuyện gì, hẳn chính là cảm thấy thời gian dần trôi tương đối chậm, nhưng bởi vì hai người ở cùng một chỗ, thời gian vậy mà giống như trôi qua thật nhanh, thời gian trôi qua dần lắng đọng lại, trong hồi ức tất cả đều là khuôn mặt của đối phương.
Làn da khô ráo ôm ấp dính vào nhau, ấm áp mà thoải mái, rèm cửa hơi hơi khép lại, bên ngoài bông tuyết tung bay.
Trong phòng chỉ có một chùm ánh sáng mờ ảo của bông tuyết truyền từ ngoài cửa sổ vào, cùng với tia sáng tản ra từ đèn quýt.
Túc Khê thỏa mãn đến mức suýt ngủ quên.
Nhưng lục Hoán ăn xong nửa ngày giấm, ngược lại là chủ động nói lên chính sự: “Ta đoán, có thể cùng với nàng từ lúc nhỏ tương đối xui xẻo có liên quan.”
Túc Khê lập tức có chút thanh tỉnh, xoay người lại nhìn hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn: “Hửm? Có ý tứ gì?”
“Ta từ trong miệng của một vài phương sĩ dân gian Yến quốc nghe nói, cái gọi là Long khí, nói chung là khí của đất trời dọc theo sơn mạch, cũng được gọi là khí Âm Long, giới hạn trong núi sông ngòi, sinh ra ở trong sơn mạch, nhưng mà nếu muốn trở thành thiên tử nhân gian, còn cần phải nhận được sự giao hợp của khí Dương Thủy, chỉ có như vậy khí âm dương Thái Cực lưỡng nghi mới có thể giữ vững được địa vị của chân long thiên tử.”
Túc Khê bị hắn tuông ra một tràng cổ ngữ có chút rơi vào hôn mê, hôn phía dưới cằm của hắn, nói: “Chàng nói tiếng người đi.”
Lục Hoán: “Có nghĩa là, Hoàng đế thông thường không ngồi vững đế vị, muốn ngồi vững vàng trên đế vị thì cũng phải là chân long thiên tử mới được. Mẫu phi ta cũng không phải là người có phúc, bát tự của ta cũng rất mỏng manh, nhưng mà ta cuối cùng lại trở thành Hoàng đế, ngay dưới sự hãm hại nhiều lần của Trữ Vương phi, an an toàn toàn mà sống đến mười bốn mười lăm tuổi, có lẽ nguyên nhân sâu xa, là mượn phúc khí từ nàng.”
Túc Khê: “Chính là có thể là ta đem vận khí phân chia cho chàng?!!”
Lục Hoán có chút cứng họng, chột dạ nói: “Ta chỉ là phỏng đoán như vậy ――”
Lời còn chưa nói hết, Túc Khê nắm chặt ống tay áo ngắn ngủn của hắn, điên cuồng lay động: “A a a Lục Hoán chàng có biết hay không ta từ nhỏ uống có chút nước lạnh cũng đều tê hết cả răng, ăn mì tôm thì tìm không thấy gói gia vị, đi ra ngoài vứt túi rác mà có đôi khi cái túi rác còn từ thùng đựng rác quăng ngược rơi xuống đầu ta……”
Lục Hoán vô cùng đau lòng, không biết phải làm sao, không thể làm gì khác hơn là đem Túc Khê ôm vào trong ngực: “Có ta trở về sau, ta sẽ không để cho nàng chịu khổ nữa.”
Túc Khê mặc dù chửi bậy như vậy, nhưng mà cũng chỉ là mắng vốn vài câu thôi, trên thực tế cô căn bản cũng không có hối hận gì. Cho dù lỡ như suy đoán của Lục Hoán là đúng, cô từ nhỏ sở dĩ gặp xui xẻo như vậy, là bởi vì đem vận may phân chia cho Lục Hoán, Lục Hoán đem vận rủi phân chia cho mình một nửa, cô cũng chỉ là trong lòng lặng lẽ có chút đau lòng mà thôi ――
Lúc trước khi gặp được cô, đứa con yêu trải qua biết bao nhiêu đắng cay a, cô căn bản là không có cách nào tưởng tượng nổi, Lục Hoán khi còn nhỏ, Lục Hoán thời kỳ niên thiếu, rốt cuộc là làm sao mà có thể vùng vẫy trong vũng bùn như vậy, không có ăn có mặc ngủ không đủ ấm căn bản chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là hắn khi đó căn bản không nhìn thấy ánh sáng, lẻ loi độc hành mà bên cạnh lại không một ai làm bạn.
May mắn thay có thể đem vận khí tốt chia cho hắn một ít, che chở hắn bình an mà trưởng thành.
Túc Khê đem cả khuôn mặt vùi vào trong lồng ngực của Lục Hoán, trong lòng chua xót không thôi.
May mắn thay về sau cô từ trong màn hình mà thấy được hắn.
…….
Bàn tay Lục Hoán rơi vào đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng vuốt vuốt, cũng nói với cô: “May mắn nàng đã đến, nếu không có nàng, ta sẽ không là ta hôm nay.”
Sẽ không buông bỏ ân oán, có lẽ sẽ giày vò hơn một trăm nhân khẩu trong Ninh Vương Phủ.
Cũng sẽ không khoan hậu với thuộc hạ, chỉ vì chưa từng có người nào tử tế với hắn.
Có thể cũng sẽ không cười, chưa từng có ngày sinh nhật, không ôm ấp bất luận cái chờ mong cùng mong đợi gì.
Lục Hoán sở dĩ là Lục Hoán, là bởi vì có Túc Khê.
……
Nếu không phải muốn hỏi tại sao là Túc Khê, thì có lẽ đây cũng là nguyên nhân.
Nếu đổi thành một cái người khác, không hiểu ý cam tâm tình nguyện đem vận khí phân chia cho người kia nhiều năm, sẽ không ở trong tình cảnh vô cùng xui xẻo mười mấy năm mà vẫn còn lạc quan đối đãi sinh hoạt, càng sẽ không bởi vì thương hại hắn, nổi giận đùng đùng đi đá vào mông mấy cái lũ tiểu nhân kia, cũng sẽ không một đường bồi hắn trưởng thành, đau lòng hắn, bảo vệ hắn.
Nếu như đổi thành người khác, Lục Hoán sẽ không thể trở thành Lục Hoán.
Cho nên Túc Khê nàng không hề tầm thường chút nào ――
Có lẽ cô rất bình thường.
Nhưng đối với Lục Hoán mà nói, là bảo vật vô giá duy nhất trên thế giới này.
…….
← Chương trước | Danh mục truyện | Chương sau → |