Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 83 (Hạ)

Chương 83. “Phần thưởng duy nhất chính là, nàng”

Hơn một tháng trước, thành tích thi tuyển sinh Đại học vừa công bố, trước khi Túc Khê tra điểm số thì sợ hết hồn hết vía, sợ mình cùng với thành tích của Lục Hoán chênh lệch quá lớn, cuối cùng không có cách nào cùng học chung một trường Đại học, cô bước từ trong nhà ra ngoài, cầm mã số dự thi đi tới căn hộ, mở máy tính chỗ Lục Hoán ra.

Sau khi một tia sáng trắng lóe lên, Lục Hoán cũng từ Đại Minh cung đến đây, không để ý tới việc đi thay quần áo trên người, hắn cúi người xuống, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía trang giao diện trên laptop mà Túc Khê mở ra: “Ra sao rồi?”

“Tiêu rồi, ta thật sự khẩn trương.”  Túc Khê đưa tờ giấy mã số dự thi ra ngay cả tay cũng đều run nhè nhẹ, đưa một nửa, nhịn không được quay đầu lại nhìn Lục Hoán: “Chúng ta đối chiếu đáp án, điểm số hẳn là rất gần nhau đúng không?”

“Sẽ không có vấn đề gì mà.” Lục Hoán xoa xoa đỉnh đầu của cô, cười nói: “Nếu không thì để ta tra?”

“Nhanh nhanh nhanh, chàng tới!” Túc Khê thực sự quá khẩn trương, từ trên ghế đứng dậy, trực tiếp đem Lục Hoán đẩy tới trên ghế.

Cô đứng ở phía sau lưng Lục Hoán, ghé vào trên lưng hắn, hai tay nhịn không được khẩn trương ôm cổ của hắn, đem cả khuôn mặt cũng chôn ở trên bả vai hắn: “Hu hu hu, lỡ như không có cách nào báo lên cùng chung một trường thì sao.”

“Trẫm không cho phép khả năng này tồn tại.” Lục Hoán nói như đinh đóng cột.

Túc Khê “phốc phốc” bật cười thành tiếng, tâm tình khẩn trương xua tan ít nhiều, chỉ là vẫn không dám ngẩng đầu lên nhìn, trái tim đập liên hồi.

Lục Hoán đưa tay trái nắm chặt tay của cô, còn tay phải thì nhanh chóng ở trên bàn phím gõ mã số dự thi vào, trải qua một năm học tập, hắn đối với laptop đã sử dụng một cách thuần thục.

Mã số dự thi rất nhanh liền nhập vào, nhưng mà có lẽ là nhân dân cả nước đều cùng nhau tra thành tích, trên màn hình hình loading chuyển động vô cùng chậm chạp, khiến cho người ta sốt hết cả ruột.

“Ra rồi.” Lục Hoán bỗng nhiên nói: “Nàng thi……”

Lời hắn còn chưa nói hết, liền bị Túc Khê che lấy miệng: “Chàng trước đừng nói, chàng tiếp tục tra một chút của chàng, điểm số ra rồi thì lại nói cho ta!”

Lục Hoán mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên ngón tay của Túc Khê một cái, tiếp tục nhập mã số dự thi của mình vào.

Túc Khê thật sự rất khẩn trương, cảm giác một ngày này so với lúc thi còn khẩn trương hơn, mặc dù sau khi thi có đối chiếu đáp án, nhưng mà trong lòng lúc nào cũng tràn đầy cảm giác không xác định, cô đem đầu chôn ở trên bờ vai của Lục Hoán, giống như cá ướp muối cả mình đều căng thẳng….

Mùa hè rất nóng, khắp nơi đều là ẩm ướt, trên trán của Lục Hoán cũng có một tầng mồ hôi trong suốt, nhưng mà trên thân thể nam sinh mười tám tuổi lại tràn ngập một loại tinh thần sạch sẽ phấn chấn, khiến cho trái tim Túc Khê dần dần an định lại.

“Tốc độ đường truyền chậm như vậy sao?” Ngay lúc Túc Khê ôm cổ Lục Hoán sắp buồn ngủ, bỗng nghe thấy bên tai nói: “Nàng sáu trăm bốn mươi mốt, còn ta sáu trăm ba mươi tám.”

Túc Khê không dám tin ngước mắt, nhìn chằm chằm vào website: “Ta thế mà cao như vậy?!”

“Thành tích của Tiểu Khê luôn rất tốt mà.” Lục Hoán nghiêng đầu nhìn cô, ngữ khí cùng trong con ngươi đen nhánh đều có chút kiêu ngạo.

Túc Khê liền cao hứng đến điên rồi, nhanh chóng nhảy dựng lên gọi điện thoại cho cha mẹ Túc, sau khi kết nối xong, Túc Khê a a a mà thét lên một lúc, tiếp đó lại vội vàng vàng gọi điện thoại cho Hoắc Kính Xuyên cùng Cố Thấm, Lục Hoán mỉm cười nhìn cô, tâm tình cũng hết sức kích động, nhưng mà cố gắng nhịn xuống, lộ ra bộ dáng tương đối trầm ổn.

Chờ Túc Khê sau khi thông báo cho tất cả mọi người, trái tim vẫn là đập rất nhanh, căn bản không cách nào dừng lại được, cô nói với Lục Hoán: “Có thể học cùng một trường! Lần này hoàn toàn không có vấn đề nha! Điểm số chuyên ngành khác nhau thì không giống nhau, nhưng mà điểm số của chúng ta đều thật cao nha, hạn chế cũng không lớn lắm!”

“Đúng vậy a.” Lục Hoán tiến lên một bước, nhịn không được đem cô bế lên, hướng về phía phòng khách mà đi, tính toán lên kế hoạch sau này.

“Học cùng một trường Đại học, mỗi ngày buổi chiều có thể cùng nhau đi học, có điều tiết học buổi sáng ta không thể phân thân, nếu như Tiểu Khê nàng có rảnh rỗi, sợ rằng phải làm phiền nàng ghi chép lại cho ta rồi, đến lúc đó cũng không cần trọ ở trường, giống như hiện tại ở bên ngoài trường Đại học thuê một căn hộ, tốt nhất là chỉ có một gian phòng –”

Nói được nửa câu, vành tai của Lục Hoán liền ửng đỏ, cảm thấy mình có phần quá không có quân tử một chút, chóp mũi của hắn có chút ngứa, nhịn không được ở trong vòng tay của Túc Khê cọ cọ.

Nhưng mà vạn vạn không nghĩ tới Túc Khê so với hắn còn hưng phấn hơn, con mắt lóe sáng lấp lánh mà nhìn chăm chú vào hắn: “Ta cảm thấy rất tốt nha!”

Lục Hoán: “…… Khụ khụ.”

……

Thành tích sau khi tra xong, Túc Khê trở về cùng cha mẹ Túc thương lượng một chút, lại cùng với Lục Hoán ngồi xếp bằng trên mặt đất cùng nhau nghiên cứu, quyết định sau cùng muốn báo danh vào trường Đại học thật tốt, phải là một trường Đại học trọng điểm hạng nhất kép*.

*双一流 [Shuāng yīliú]: Đại học hạng nhất kép còn có cái tên là Double First Class, là một chính sách giáo dục đại học do Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa thực hiện từ năm 2015 , với mục tiêu xây dựng một quốc gia hùng mạnh trong giáo dục đại học vào giữa thế kỷ 21. Ngày 21 tháng 9 năm 2017, Bộ Giáo dục đã công bố danh sách các trường cao đẳng và đại học, tổng số 42 trường đại học hạng nhất và 465 ngành hạng nhất từ ​​140 trường đại học được lựa chọn.

Túc Khê báo danh là khoa lịch sử, còn Lục Hoán thì báo danh vào chuyên ngành máy tính, thành tích của Hoắc Kính Xuyên vẫn luôn ổn định, lần này điểm số chỉ so với hai người thì thấp hơn một chút, thế là cuối cùng cũng cùng với hai người đi học chung một trường, có điều chuyên ngành học là quản lý kinh doanh.

Mà thành tích của Cố Thấm so với cả nhóm thì không có tốt như vậy, có điều lúc thi Đại học phát huy cũng coi như ổn định, cuối cùng là báo danh vào một trường Đại học khác cùng thành phố.

Mùa hè ở nơi này, hết thảy coi như đều kết thúc.

……

Vào đại học sau khi tựu trường, Túc Khê cùng với Lục Hoán ở cùng nhau, trên đầu mang theo cái nón giấy, đem căn phòng thuê tốt quét dọn sạch sẽ.

Lục Hoán vẫn luôn có thói quen mang theo đồ đạc đi theo bên mình, hiện tại, ngoại trừ Túc Khê đã từng đưa cho hắn ngọn đèn kia, những vật khác kể cả son phấn, toàn bộ hắn đều mang tới, cất hết vào trong phòng trống.

Túc Khê chê cười hắn xem đèn lồng là vật bất ly thân, hắn còn ngượng ngùng nói đây chính là tín vật đính ước.

Túc Khê:……???

Thời điểm đưa tặng đèn lồng cho ngươi thì ngươi chỉ là một đứa nhóc thôi nhá, cũng chưa có thích ngươi được không?

Nhưng mà lời này Túc Khê chỉ có thể để ở trong lòng, nếu như mà nói ra, Lục Hoán lại mang hai con mắt ửng đỏ mà nhìn chăm chú vào cô mất.

Trước khi chính thức nhập học, Hoắc Kính Xuyên cùng Cố Thấm chạy tới cọ một bữa cơm, lần này đến phiên hai người này đi mua nguyên liệu nấu lẩu. Bọn họ còn chưa có tới, thế là Túc Khê cùng với Lục Hoán đem mọi thứ quét dọn tốt, đồng thời tắm rửa một cái, bởi vì còn chưa kịp mua ghế salon, cho nên tạm thời chỉ có thể ngồi ở trên sàn nhà.

Tiết trời ngày hè chói chang, bên ngoài nắng như thiêu như đốt, trong phòng bởi vì có điều hòa, nhưng là vô cùng mát mẻ.

Túc Khê cầm trên tay một cây kem, ngồi trên sàn nhà, ngẩng đầu nhìn Lục Hoán đang lau sạch tóc, hỏi: “Chàng lại tặng đồ cho cha mẹ ta nữa sao?”

“Một ít nhân sâm, sứ giả Tây vực lúc tiến cung tiến cống đồ vật, đối với cơ thể người trung niên có chỗ tốt.” Lục Hoán: “Huống chi, thỉnh thoảng đưa tặng một vài thứ, đợi cho thời điểm phụ mẫu nàng phát hiện là ta tặng, liền có thể biết, ta đã theo đuổi Tiểu Khê ngày này qua ngày khác bấy lâu, ta muốn, như thế này bọn họ sẽ nhẹ nhõm hơn một chút khi giao nàng cho ta.”

 “Còn có chàng sửa bậy tên là chuyện gì xảy ra?” Túc Khê buồn cười hỏi, có đôi khi buổi sáng, Lục Hoán thượng triều bên kia, cô phải thông qua điện thoại nhìn một chút Lục Hoán ở trên Kim Loan Điện tiến triển như thế nào, lúc nào bãi triều, thuận tiện nấu chút cơm, kết quả cứ luôn nhìn thấy một dòng chữ màu đỏ cực lớn “Lục – Nhất định phải cưới được Túc Khê – Hoán” lắc lư ở trước mặt, thực sự là sáng chói lóa khiến cho tinh thần người ta hoảng hốt.

“Xóa ngay cho ta!”

“Nhiều lắm là cái tên có thể chỉnh nhỏ một chút.” Lục Hoán có chút ủy khuất, đi đến phía sau cô, cùng cô ngồi ở trên sàn.

Túc Khê nhích về phía sau: “Thật không đổi?”

Lục Hoán nâng một chân lên, thuận tiện để cho cô dựa vào trong ngực hắn, chăm chú nhìn cô: “Nàng nếu như là đáp ứng, liền có thể từ bỏ.”

Túc Khê nháy mắt mấy cái: “Đổi thành cái gì?”

“Tướng công a, trượng phu a, cái gì, cũng đều có thể…..” Lục Hoán cố nén vành tai đang đỏ lên, cố gắng trấn định mà nói.

Túc Khê nhìn dáng vẻ của hắn, suýt chết cười, ngược lại là trong chốc lát nghĩ không ra chính mình vừa mới muốn nói gì, cô đang muốn cố gắng suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm có chút ngập ngừng của Lục Hoán trên đỉnh đầu: “Túc Khê, ta học xong, nàng ngẩng đầu.”

“Hở? Chàng học được cái gì…. Ngô!!!” Túc Khê nhất thời ngẩng đầu, Lục Hoán liền cúi thấp đầu xuống, một nụ hôn rơi vào ở giữa môi cô —

Môi của Lục Hoán triền miên chà đạp lên cánh môi của cô, êm ái, ôn nhu, chậm rãi cạy mở đôi môi của cô, có chút động tình, lại có chút thỏa mãn, tiến về phía cô mà cắn mút.

Đầu của Túc Khê không thể không ngửa về phía sau, cuối cùng chống đỡ không nổi nằm ở trong ngực hắn, hô hấp có chút gấp gáp.

Mà hắn lại tiếp tục cúi đầu xuống, tiến quân thần tốc.

Hơi thở sạch sẽ rơi vào trong khoang mũi Túc Khê, là tóc vừa mới gội, là áo sơ mi trên người Lục Hoán, cũng là kem lạnh chua ngọt mà cô vừa ăn xong.

Bên tai là tiếng ve kêu ngày hè, tiếng ong ong của máy điều hòa không khí, nhưng mà đây hết thảy dần dần tách ra khỏi màng nhĩ.

Cuối cùng chỉ để lại âm thanh trái tim của thiếu niên đang ôm chính mình vào trong ngực, cuồng loạn như lúc mới gặp.

……

……

Lúc Lục Hoán ở trong gian củi viện tứ phía lọt gió kia, chỉ một cái nhìn rất ư là bình thường, thế nhưng trong một cái ban đêm ấm nước dịch chuyển một cách thần kỳ, hết thảy mọi chuyện từ đó mà bắt đầu.

Khi hắn xuyên qua rừng trúc, cước bộ càng lúc càng nhanh, hô hấp càng ngày càng gấp rút mà trở lại củi viện, lúc trông thấy ngọn đèn kia ở dưới mái hiên, chính là lần đầu tiên nhất thời tim đập nhanh.

Túc Khê có đôi khi sẽ nhớ đến, nếu như năm đó thời điểm mùa đông nằm viện, không có mở ra cái game kia, cô cùng với Lục Hoán sẽ có tương lai như thế nào đây?

Nhưng mà về sau mới phát hiện, không có loại khả năng này, bởi vì, cho dù có như thế nào đi chăng nữa thì quanh đi quẩn lại, tất nhiên cô sẽ gặp phải Lục Hoán.

Mà đối với Lục Hoán mà nói, hắn từ trước tới giờ không cho phép khả năng này tồn tại.

……

Ở phía sau hai người, màn sân khấu của Lục Hoán chẳng biết từ lúc nào lại nhảy ra một cái nhiệm vụ cuối cùng, cũng là một cái nhiệm vụ duy nhất không có điểm thưởng.

Nhưng mà, người sáng tạo ra hệ thống biết, nhiệm vụ này cho dù không có điểm thưởng, thế nhưng Lục Hoán cũng sẽ liều mạng mà đi hoàn thành.

……

【Mời tiếp nhận nhiệm vụ thứ hai mươi mốt: Vui lòng trong bốn mươi năm nghiên cứu chế tạo ra, hoặc ủy thác nhà khoa học nghiên cứu chế tạo ra ‘hệ thống số 001’, đem hắn đưa trở về ngày 7 tháng 12 năm 2020, cho vào trong điện thoại di động của thiếu nữ Túc Khê. Lượng vàng khen thưởng là 0, điểm thưởng là 0.】

【Phần thưởng duy nhất chính là, nàng.】

Bởi vì tâm duyệt nàng, cho nên mỗi một cái luân hồi đều muốn tìm được nàng, mỗi một cái thế giới song song cũng đều phải nhìn thấy nàng.

Mỗi một cái bốn mươi năm sau, ta đều cho 40 năm trước tự mình ban bố cùng một cái nhiệm vụ thứ hai mươi mốt,

Biết rằng nhiệm vụ kia đã không còn điểm số hay là khen thưởng tiền tài nữa.

Nhưng mà mỗi một cái ta đều không chút nghi ngờ, trẻ tuổi ta vẫn sẽ liều lĩnh mà đi hoàn thành.

———————————————- END————————————————

Vậy là mình lấp hố truyện này rồi, mừng muốn gớt nước mắt luôn (ಥ﹏ಥ)…. Còn mấy chương phiên ngoại nữa, mọi người comment chút gì đó cho mình có động lực đi nà, dạo này mình bị dí deadline dữ lắm luôn đó.

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

Leave a Reply

error: Content is protected !!