Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 82 (Thượng)

Chương 82. “Lục – Nhất định phải cưới được Túc Khê – Hoán”

Cửu hoàng tử lên ngôi, bách tính Yến quốc truyền nhau khắp chốn, tưng bừng vui ca.

Lúc Cửu hoàng tử vẫn chỉ là một vị hoàng tử dân gian, liền đã có rất nhiều truyền thuyết….. Nào là ở miếu Vĩnh An trị bệnh cứu người, nào là truyền thuyết đưa công nghệ cao thần bí dẫn dắt các trang trại cả nước phát triển, hay truyền thuyết cứu trợ thiên tai ba châu, cho mượn 3 vạn thạch lương thực tích công đức vĩ đại, rồi chuyện lẻn vào hẻm núi nơi quân địch cứu người chiến thắng trở về, cho đến dẫn dắc đại quân Bắc biên cương chống đỡ kinh thành bị Nhị hoàng tử vây khốn âm mưu làm phản.

Từng cọc từng cọc sự kiện cộng lại, có dũng có mưu, nhân hậu thương dân, là một vị hoàng đế mà Yến quốc cho đến nay, khi đăng cơ chiêu cáo thiên hạ, để cho bách tính mừng rỡ khôn xiết.

Tân đế vốn được lòng dân, huống chi thời điểm đại xá thiên hạ, hắn còn tuyên bố phương sách kế hoạch giảm bớt thuế má lao dịch, những thứ này liền khiến cho bách tính quanh năm sống trong tình cảnh khổ không thể tả nhìn thấy một tia hy vọng mới. Thế là Tân đế Diễn Thanh từ lúc lên ngôi vua cho đến nay, toàn bộ Yến quốc đều ở trong không khí khắp chốn mừng vui cùng khao khát.

Văn võ bá quan lỡ đứng sai phe, e ngại đến cực điểm, lo lắng Tân đế sau khi ổn định ngai vàng, thì việc đầu tiên đó là bắt bọn hắn khai đao, lấy tội danh âm mưu làm phản mà xét nhà cửu tộc, thế là suốt ngày thấp thỏm lo âu. Mà đổi lại đám người vốn nguyên bản đi theo Binh Bộ Thượng Thư đứng ở phe Lục Hoán, lúc này lưng cuối cùng cũng đứng thẳng lên, giương mắt mong ngóng mà chờ đợi thăng quan tiến chức.

Nhưng mà, lại không ngờ tới phương sách mà Tân đế chủ trương thực hiện so với các vị Hoàng đế trước kia đều khác biệt, đứng sai phe trừ phi tình tiết nghiêm trọng, thì cũng không có trừng phạt quá nhiều, còn đứng ở phe hắn bên kia, thật sớm bắt đầu nịnh bợ hướng Cửu Hoàng Tử Phủ, đi đưa lễ vật, hắn cũng hoàn toàn không có ý tứ trọng dụng. Tân đế chế định quy định hoàn toàn mới về tuyển chọn đề bạt quan viên, duy hiền là nâng, duy tài thì dùng.

Chỉ ngắn ngủi trong vòng nửa tháng, giữa các quan viên có biến động cực kỳ lớn.

Nguyên bản ngoại thích của đảng Thừa tướng bởi vì lôi kéo Ngự lâm quân trợ giúp lập mưu làm phản bị khép tội vào tù, Binh Bộ Thượng Thư được thăng lên làm Hiện Kim Hoàng Đế*, mà tướng sĩ lúc trước theo Lục Hoán từ Bắc biên cương trở về, thì vào Bộ Binh.

*现今皇帝 [Xiànjīn huángdì]: Cái này mình cũng không biết là chức gì luôn nên để nguyên văn bản của tác giả nhé @@

Nhị hoàng tử vào tù, Ngũ hoàng tử ngược lại là cảm thấy Lục Hoán đang ở đây, không có chút cơ hội lật bàn nào, thế là thức thời là trang tuấn kiệt, xin làm một cái Vương gia nhàn tản, nhưng Binh Bộ Thượng Thư cùng với Lục Hoán lại nhất trí cho rằng, Ngũ ca mặc dù có chút liều lĩnh, nhưng mà ở trong chính vụ vẫn là hết sức có năng lực, thế là đem hắn lưu tại kinh thành, phong làm Hiền Cần Vương, còn phải ôm không ít việc.

Mà Trấn Viễn Tướng Quân sau khi thấy hết thảy đều đã kết thúc, thế là quyết định cáo lão hồi hương. Quê nhà của ông ở Chương Châu, nên chủ động xin điều nhiệm về làm Tri phủ Chương Châu, ngày đó trước khi đi, Lục Hoán tự mình đi tiễn ông. Quen biết nhau một thời gian, mặc dù ngay từ lúc đầu Trấn Viễn Tướng Quân đối với Lục Hoán làm khó dễ ít nhiều, nhưng mà thời điểm tại Bắc biên cương, cũng đối với Lục Hoán có ơn dìu dắt vô cùng, nếu không có Trấn Viễn Tướng Quân cùng Binh Bộ Thượng Thư dốc sức tương trợ, Lục Hoán leo lên đế vị, thực sự cũng không dễ dàng như vậy.

Trấn Viễn Tướng Quân lúc trước tại Bắc biên cương tham gia chiến trận, thì tóc mai hai bên đã hơi pha sương, mà bây giờ càng là đầu đầy hoa râm, ông ấy nhìn chăm chú vào Lục Hoán, hết sức cảm khái, nghĩ nghĩ, nói: “Cùng Ngô hoàng quen biết đã 3 năm.”

Lục Hoán: “Là có 3 năm.”

Lần đầu gặp mặt vẫn là tại yến tiệc trong hoàng cung, Lục Hoán lúc đó chỉ là một đứa con thứ tầm thường ở trong Ninh Vương Phủ từ núi Thu Yến chiến thắng trở về, thành kiến trong lòng của Trấn Viễn Tướng Quân rất lớn, cố ý không tiếp chén rượu của hắn, chẳng qua khi đó Lục Hoán cũng chỉ có mười lăm tuổi chỉ biết cười một tiếng.

Nhớ lại những chuyện này, Trấn Viễn Tướng Quân không khỏi cảm khái thời gian dần trôi qua, nói với Lục Hoán: “Mong rằng Hoàng thượng vẫn giữ vững sơ tâm ngày đó a.”

Sơ tâm trong ý ông, chính là thời điểm tại Bắc biên cương, có một ngày trong lúc Lục Hoán làm nhiệm vụ phòng thủ, bắt gặp ven đường có người chết rét, liền trở lại trong trướng, bảo các tướng sĩ đem tất cả quần áo có thể chống lạnh chút ít đều phân phát cho những bách tính kia. Bao gồm cả Lục Hoán, cũng cùng nhau mang đi.

Khi đó Trấn Viễn Tướng Quân còn chưa có từ chỗ Binh Bộ Thượng Thư nơi đó biết được, Lục Hoán chính là thân phận Cửu hoàng tử Diễn Thanh, nhưng mà trong lòng đột nhiên sinh sôi nảy nở ý nghĩ muốn nâng đỡ hắn tiến chức. Vốn cho rằng đây là một cái quá trình khá dài, nhưng mà nhờ vào thân phận Cửu hoàng tử cao quý, kế vị ngược lại là trở nên thuận lý thành chương mà tiếp nhận. Hiện giờ hết thảy đều đã hoàn thành, hắn đối với Tân đế lại rất là yên tâm, giữ lại ông cái bộ xương già này làm giám quốc dường như cũng không có tác dụng gì.

Lục Hoán nhìn chăm chú Trấn Viễn Tướng Quân, ngưng trọng nói: “Ắt hẳn không phụ hy vọng của Tướng quân, mong rằng Tướng quân bảo trọng thân thể.”

Trấn Viễn Tướng Quân sau đó liền rời kinh, bởi vì nguyên do không có dòng dõi, nên không có mang quá nhiều nhân mã, lại cũng không có quá nhiều gia tài.

Lục Hoán trước đó nhận được rất nhiều sự trợ giúp từ Trấn Viễn Tướng Quân, cho nên lúc đưa tiễn Trấn Viễn Tướng Quân, trong lòng tự nhiên cũng có chút thẫn thờ, nhưng mà còn có một đống lớn chính vụ dang dở đang chờ xử lý, cho nên cũng không có nhiều thời gian cân nhắc nhiều như vậy nữa.

Đem văn võ bá quan theo công luận mà thưởng phạt, sau khi tiến hành suy nghĩ một hồi lâu điều nhiệm, còn có tri phủ các nơi. Trong hoàng cung thị vệ, hoạn quan cũng đang chờ đợi cần được chỉnh đốn, cùng với hai tháng rưỡi sau đó đại điển đăng cơ cũng cần gấp rút trù bị, Lục Hoán đem những việc này giao cho Hộ Bộ Thượng Thư đi giải quyết.

Lần này đại quân có thể thuận lợi vào kinh, mặc dù là Ngũ hoàng tử bỏ gian tà đi theo chính nghĩa mở cổng thành, nhưng mà trong đó chưa hẳn là không có công Hộ Bộ Thượng Thư ở giữa hòa giải. Mà nữ nhi của Hộ Bộ Thượng Thư trước kia là được Lục Hoán cứu trở về, cho nên hắn từ đầu tới cuối luôn đối với Lục Hoán còn có một phần kính ý.

Các châu trong Yến quốc được đại xá, kinh thành phi thường náo nhiệt, mặc dù là ngày nắng nóng, thế nhưng vẫn là phồn hoa rực rỡ tựa như Tết Nguyên Tiêu.

Trong kinh thành chỉ duy nhất một nơi trong thời gian này không dễ chịu không gì bằng Ninh Vương Phủ, cả đám người Trữ Vương phi một bên sợ hãi Tân đế sẽ tìm lỗi đến xét nhà, còn ở một bên khác lại hối hận không thôi, nếu như sớm biết vị thiếu niên ở tại củi viện trước đây sẽ có ngày hôm nay, trong một sáng leo lên ngôi vị Cửu ngũ chí tôn, trở thành Tân đế của Yến quốc, bọn hắn cho dù có như thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không khắc nghiệt với hắn.

Bị giáng chức đến vùng đất xa xôi, Trữ vương lúc này cuối cùng cũng nhịn không được mà đưa tin trở về, trong thư tất cả đều là một chút chửi mắng Lão phu nhân cùng với Trữ vương phu nhân đã giúp không được gì thì không nói, mà đằng này còn ảnh hưởng tới sĩ đồ của mình, đơn giản là mắng đàn bà vô dụng. Vốn cho là bị giáng chức chẳng qua là chuyện mấy năm, nhiều lắm cũng là mười mấy năm thôi a, cơ mà lần này thì tốt rồi, vĩnh viễn không về được kinh thành.

Trữ vương về không được, Lão phu nhân một cái bộ xương cốt già cỗi đi xe mệt mỏi có thể sẽ ngủm củ tỏi ở giữa đường, cho nên cũng không có biện pháp mà đi, nghĩ đến có thể trước khi chết còn không được thấy mặt nhi tử một lần, Lão phu nhân suýt chút nữa hai chân tréo nguẫy, ngất đi.

Đương nhiên, hết thảy những chuyện này đều là nói sau.

Thái thượng hoàng được đưa đi đến Hành cung Vân Châu, ở nơi đó một đời tưởng nhớ Khanh Quý Nhân.

Mà trong kinh thành, sử quan cũng chính thức bắt đầu biên soạn ghi chép xong chiến tích Tân đế Diễn Thanh.

……

Hai tháng sau văn võ bá quan cùng dân chúng liền phát hiện, Yến quốc có một vị Hoàng đế tốt, không ham mê sắc đẹp, không thích vàng bạc châu báu, phàm là ai hướng về trong cung tiễn đưa mỹ nhân, không chỉ bị Hoàng thượng vấn trách, hơn nữa lúc trở về không hiểu làm sao mà trên cổ sẽ có dấu vết tựa như bị quỷ bóp qua một dạng, phảng phất như có người đang nổi giận đùng đùng cách một lớp màn hình nhéo đám bọn hắn.

Mà bọn hắn đưa tới mỹ nhân không những bị vặn, vị Tân hoàng này ngược lại còn phảng phất như thập phần vui vẻ, sắc mặt lộ ra sự vui vẻ, tựa hồ có chút đắc ý.

Đám quan chức:……

Tân hoàng có tật xấu gì chăng?!

Nhưng mà, vị Hoàng đế này thế nhưng dần dần bị nghe đồn là vô cùng thích ngủ.

Mỗi ngày rời khỏi Kim Loan điện, xử lý xong chính vụ sau đó, liền cho đám người rời đi, chỉ để lại thân vệ, tại Đại Minh Cung ngủ lại chính là ngủ từ trưa cho đến nguyên một đêm, ngay cả bữa tối cũng đều không cần.

Lần này trong kinh thành lại truyền đi chuyện thần kỳ, nhao nhao cho rằng, Tân hoàng có phải hay không là đang tu tiên.

Nhưng cho dù có như thế nào đi chăng nữa, Tân hoàng thượng vị ngắn ngủi trong vòng hai tháng, Yến quốc đã rực rỡ hẳn lên, có không khí vui tươi phồn vinh, hắn là một vị minh quân có chiến tích rõ rệt nhất trong lịch sử Yến quốc.

……

Ba tháng sau nghi thức Tân đế được tổ chức đơn giản, bởi vì Yến quốc trong thời kỳ còn có rất nhiều việc phải làm, cho nên hết thảy đều giản lược, bởi vậy cũng không phô trương lãng phí. Túc Khê mặc dù không thể tham gia, nhưng mà cũng thông qua màn hình mà xem quá trình Lục Hoán lên ngôi một cách say sưa ngon lành, cô còn phát máy chiếu lên trên tường, gọi Hoắc Kính Xuyên cùng Cố Thấm đến xem.

Hoắc Kính Xuyên cùng Cố Thấm cũng muốn điên lên rồi, chỉ vào máy chiếu: “Cái vị Hoàng đế trẻ kia như thế nào mà càng xem càng thấy giống Lục Hoán?! Còn cái gì mà Diễn Thanh, đây không phải là tên trên thẻ căn cước của Lục Hoán sao? Lục Hoán đi quay phim?”

Túc Khê cũng sắp cười điên rồi, “Ừa ừa” nói: “Trong nhà cậu ấy đầu tư cho cậu ấy làm một bộ phim ngắn.”

Hoắc Kính Xuyên & Cố Thấm:……

Quả nhiên là phú nhị đại, thật mẹ nó, tốt nghiệp trung học kỷ niệm bọn hắn nhiều lắm là chụp cái ảnh đồng phục nghệ thuật, còn cái người này ha thì quay chụp bộ phim ngắn lễ đăng cơ đại điển làm kỷ niệm.

Đợi đã —

Hoắc Kính Xuyên nghi ngờ nói: “Vì cái gì mà trên đỉnh đầu của Lục Hoán treo lên một hàng chữ: Lục – mười tám tuổi tại Yến quốc đã có thể lấy vợ sinh con – Hoán thế kia?”

Túc Khê đang hết sức vui mừng, muốn nói chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy Lục Hoán đang hướng về phía khoảng không chân trời mà đi chợt nâng mắt lên, dường như là ý thức được bọn họ đang nhìn hắn, thế là vô cùng bất ngờ không kịp đề phòng, hàng chữ trên đỉnh đầu của Lục Hoán kia bỗng nhiên đã biến thành —

“Lục – Nhất định phải cưới được Túc Khê – Hoán”

Túc Khê:……

Hoắc Kính Xuyên & Cố Thấm:……

Coi một cái bộ phim ngắn mà cũng bị ép ăn thức ăn cho chó, làm hồ bằng cẩu hữu của Túc Khê thật sự tuyệt đối là không dễ dàng mà.

Túc Khê giật mình, lập tức mặt đỏ tới tận mang tai mà từ trên ghế salon nhảy dựng lên, cô hiện tại xem như là biết lúc đó vì sao mà dòng ghi chú trên đỉnh đầu của Lục Hoán đột nhiên từ “đứa con yêu” biến thành “Lục – Mười bảy tuổi tại Yến quốc đã có thể lấy vợ sinh con – Hoán” rồi, hóa ra cùng hệ thống căn bản không hề liên quan với nhau, là Lục Hoán tự chính mình đổi!

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

Leave a Reply

error: Content is protected !!