Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 80

Chương 80. Yến Sóc Năm Canh Tý  Mùng 6 Tháng 5

Lục Hoán cũng đã hiểu một chút về thời điểm ăn Tết qua lại ân tình của thế giới này. Từ mùng Hai đến mùng Ba Túc Khê muốn cùng phụ mẫu cùng nhau đi đến nhà thân thích chúc Tết, thời điểm đến mùng Bốn, hắn liền có thể lấy thân phận bạn học mà đi đến nhà Túc Khê bái niên.

Một người tới cửa có phần sẽ khiến cho cha mẹ Túc hoài nghi. Thế là Túc Khê liền gọi điện thoại cưỡng ép đem Hoắc Kính Xuyên từ trong chăn dựng dậy, để cho hắn cùng với Lục Hoán cùng nhau đi tới.

Cửa bị gõ vang, mẹ Túc đang mang đôi tay ướt hướng về phía tạp dề xoa xoa, từ phòng bếp ra ngoài mở cửa, liền thấy được hai cái nam sinh lớn tướng mặc áo lông đứng ở bên ngoài.

Trong đó có một cái là từ nhỏ mà nhìn lớn lên, Tiểu Hoắc đương nhiên không cần phải nói tới. Còn một cái khác có làn da trắng trẻo, khôi ngô tuấn tú, nhìn khá là quen mắt, mẹ Túc nhớ đi nhớ lại mới nhớ ra chính là chàng trai thời điểm tựu trường hỗ trợ xách vali.

Bà vội vàng cười tủm tỉm để cho hai người đi vào: “Mau vào, ở nhà chúng ta ăn cơm trưa nhé.”

 “Vâng ạ.” Hoắc Kính Xuyên sau khi đổi giày liền tự nhiên đi vào, trực tiếp tiến vào phòng bếp, hỏi: “Dì Túc, giữa trưa ăn cái gì nha, có khoai tây sợi xào không ạ?”

Lục Hoán còn đứng ở cửa ra vào, hướng về phía mẹ Túc cười cười, tiếp đó đưa hai cái túi xách mà tự mình mang tới đưa cho bà: “Dì, một chút lễ vật nhỏ, chúc mừng năm mới.”

“Làm gì mà còn mang quà tới nữa?!” Mẹ Túc ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng vẫn là vô thức đưa tay mở túi xách ra, kết quả biểu cảm lập tức trở nên kinh hỉ vô cùng — Trong đó có một cái túi xách tay bên trong lại là một bộ mạt chược.

Mà tay nghề của người làm cái bộ mạt chược này thập phần tinh xảo, mỗi một thẻ bài đều hết sức bóng loáng óng ánh, sờ trong tay có một loại cảm giác gieo vào chất ngọc tốt, ở dưới ngọn đèn còn tỏa sáng.

Mẹ Túc trong nháy mắt hoài nghi đây có phải hay không là từ ngọc mà điêu khắc thành, nhưng mà lại nghĩ, nào có đứa nhỏ nào mà đưa quà mừng năm mới, thế mà đưa tặng món đồ quý trọng như vậy.

Mà đổi thành một cái túi xách khác bên trong là một bầu rượu, bình đựng rượu không quá giống như loại rượu Mao đài loại bình thủy tinh hiện đại, mà giống như là cái loại ở trong phim truyền hình đào ra rượu hoa đào, tóm lại mùi thơm sắp tràn ra ngoài, hấp dẫn đến mức cha Túc từ thư phòng phải chạy ra ngoài.

Mẹ Túc cũng không thể nào nhận, nói với Lục Hoán: “Cảm tạ bạn học Tiểu Lục, nhưng mà món quà này của cháu có phần cũng quá quý trọng a?!”

Lục Hoán: “Không đắt không đắt, cũng chỉ là một chút đặc sản quê nhà, ta đi đến nhà những bạn học khác chúc Tết cũng mang theo lễ vật giống nhau.”

Mẹ Túc nghe hắn nói như vậy, mới yên lòng.

Quay đầu liền cho hắn bao lì xì một ngàn tệ, nói: “Cho cháu.”

Nguyên bản mẹ Túc cho bạn bè của Túc Khê bao lì xì cũng là một cái bao từ một đến hai trăm, có nghĩa là, ngoại trừ Hoắc Kính Xuyên cùng Cố Thấm hàng năm sẽ thêm một chút, còn những bạn học khác tới cửa chúc Tết thì số lượng cũng đều tương đối nhỏ.

Nhưng mà bà cảm thấy hai phần quà mừng của Lục Hoán này nói thế nào cũng là một phần tâm ý, còn chưa biết giá cả bao nhiêu, bà cũng không quá biết hàng, đánh giá một chút liền trực tiếp đưa một bao lì xì một ngàn, tiền mặt cũng không quá đủ, còn từ chỗ bao lì xì của Túc Khê cùng với Hoắc Kính Xuyên mà rút bớt ra mấy trăm tệ nhét vào.

Túc Khê có, Hoắc Kính Xuyên cũng có, thế là Lục Hoán cũng liền nhận lấy.

Nhưng mà chờ cha mẹ Túc đi đến phòng bếp bận rộn, ba người mới tụ tập tại gian phòng của Túc Khê đem bao lì xì của riêng mình mở ra xem —

Túc Khê tám trăm, Lục Hoán một ngàn, Hoắc Kính Xuyên hai trăm.

Túc Khê:…..

Hoắc Kính Xuyên:…..

Hắn nhảy dựng lên làm bộ mặt tức giận nhìn về phía Lục Hoán:“ Trước đây cậu không đến, dì đều cho tớ năm trăm, năm nay cậu như thế nào mà lại nhiều như vậy?!”

“Nhà mi hay quá nha, hàng năm tới nhà của ta ăn nhờ ở đậu cọ tiền mừng tuổi! Có nhiều như vậy mà nhà mi còn không biết dừng?!” Túc Khê mặc dù ở trong lòng cũng đang ai thán tiền mừng tuổi năm nay làm sao lại ít đi hơn mấy trăm, lão mẹ lại đem tiền của mình móc ra đưa cho Lục Hoán! Nhưng chính là không thể để cho Hoắc Kính Xuyên nhăm nhe vào Lục Hoán, lập tức đứng về phía Lục Hoán bên kia, “Lục Hoán tới cửa mang theo quà cáp, một bộ Lam Ngọc làm thành bài, mỗi tấm cũng là bảo vật có một không hai, còn nhà mi thì mang cái gì, nhà mi mỗi năm liền mang cái miệng theo thôi đó nhá!”

“Lam Ngọc, mà lại còn là bảo vật có một không hai? Tớ không tin.” Hoắc Kính Xuyên khịt mũi cười nói: “Phú nhị đại như cậu cũng không có khả năng mang đồ cổ đến đây đâu?!”

Túc Khê liếc nhìn Lục Hoán một cái, cười đầy ẩn ý, Lục Hoán cũng cười mà không nói gì.

Lục Hoán giỏi nhất chính là điêu khắc một chút bản gỗ khắc nhỏ, có thể khắc sinh động như thật, những thứ này Túc Khê cũng đã được mở mang qua, ở trên ngọc điêu khắc đối với hắn mà nói cũng không phải có độ khó cao gì, nhưng mà bởi vì chỉ có mấy ngày, hắn liền không có tự tay đi làm, mà là giao cho thuộc hạ, để cho thuộc hạ tìm mấy người thợ chạm trổ, dựa theo bản vẽ liền làm ngày đêm không ngơi nghỉ, như vậy mới đem một bộ bài điêu khắc hoàn chỉnh ra tới.

“Không nên có hơi một tí liền liếc mắt đưa tình được không, tớ còn ở đây này!” Hoắc Kính Xuyên đơn giản không thèm nhìn nữa, hận không thể vọt vào đem hai người tách ra.

Lục Hoán nhàn nhạt nhìn Hoắc Kính Xuyên nói: “Cũng không phải đồ vật quý giá gì, một chút tâm ý thôi.”

Túc Khê: “Đúng vậy! Cậu đưa tặng cái gì sao? Tâm ý cũng không có!”

Hoắc Kính Xuyên: “……”

Lục Hoán lại đem bao lì xì một ngàn tệ mà mẹ Túc đưa cho hắn toàn bộ lấy ra, đưa cho Túc Khê: “Tất cả đều cho nàng.”

Ánh mắt Túc Khê sáng rực lên, trước đó hàng năm cũng là 1200, năm nay xem ra là Tái ông thất mã* sao biết không phải phúc nha, bị lão mẹ bòn rút đi 400, nhưng là lại được Lục Hoán trả lại 1000, năm nay lại có 1800! Phát tài to rồi!

塞翁失马 [Sàiwēngshīmǎ]: Thành ngữ “Tái Ông thất mã” được dùng để an ủi người đang gặp khó khăn. Họa có thể biến thành phúc, và phúc có thể trở thành họa. 

“……” Hoắc Kính Xuyên tức ná thở, lẩm bẩm không muốn ăn thức ăn cho chó, quay đầu đi xem TV.

Mà ở bên trong phòng bếp, mẹ Túc ở một bên nhặt rau, khóe miệng cười toe toét, cha Túc ở một bên rót một chút rượu, ngửi ngửi, cũng là yêu thích không nỡ buông tay. Vị bạn học này của Túc Khê tặng quà làm sao mà lại hợp ý đến như vậy nhỉ? Mẹ Túc yêu thích chơi mạt chược, còn ông thì thích uống chút ít rượu.

Mẹ Túc len lén liếc mắt nhìn ba đứa nhỏ đều ở trong phòng, nhịn không được nhỏ giọng nói với cha Túc: “Tôi cảm thấy ấy, Tiểu Lục mới tới kia, giống như là yêu thích Khê Khê nhà chúng ta.”

Cha Túc không quá vui vẻ khi củ cải trắng nhà mình bị nhổ đi, nâng cốc bình thả xuống, nói: “Bà chỉ biết ghép cặp tầm bậy tầm bạ, đứa nhỏ người ta quan hệ bạn học thuần khiết không được sao?”

“Thuần khiết nha, bọn nhỏ nhìn đều rất thuần khiết, nhưng mà ánh mắt của thằng nhóc nhìn Khê Khê nhà chúng ta, rõ ràng không giống nhau, vừa rồi trước khi tiến vào phòng ngủ, tôi nhìn thấy đứa bé kia còn đặc biệt đem Tiểu Hoắc ngăn ở bên ngoài, để cho Khê Khê thu thập đồ đạc xong xuôi, mới để cho Tiểu Hoắc đi vào.”

 “Cái này có thể đại biểu cho cái gì?”

Mẹ Túc thần thần bí bí hạ giọng nói: “Phòng của con gái lúc nào cũng có một chút đồ đạc tán loạn muốn thu thập gọn gàng thì mới có thể để cho người ta tiến vào nha, đứa nhỏ này thật là tinh tế đó, hơn nữa thoạt nhìn bộ dáng đối với Tiểu Hoắc tiến vào phòng của Khê Khê rất có ý kiến.”

 “Tôi phục bà rồi.” Cha Túc tiếp nhận rau đã được xử lý xong, bắt đầu xào rau, vừa nói: “Một cái động tác nhỏ mà có thể phân tích ra nhiều như vậy, bà cứ như Sherlock Holmes ý.”

 “Phụ nữ lúc nào cũng mẫn cảm một chút, tôi cảm giác ánh mắt của Tiểu Lục nhìn Khê Khê cùng với ông năm đó nhìn tôi cũng chính là một dạng như vậy.” Mẹ Túc liếc mắt nhìn cha Túc lúc này đã thành trung niên phát phúc, bổ sung thêm câu: “Đương nhiên, ánh mắt của Khê Khê so với tôi tốt hơn nhiều, đứa nhỏ này từ đầu đến chân đều bỏ xa ông vạn lần.”

Vội vàng không kịp chuẩn bị mà bị đâm một đao, cha Túc: “……”

Mẹ Túc cùng với mẹ của Hoắc Kính Xuyên lúc trước yêu thích đem Túc Khê cùng với Hoắc Kính Xuyên từ nhỏ cùng nhau lớn lên mà đẩy thuyền. Nhưng lúc này mẹ Túc cẩn thận so sánh hai chàng trai Lục Hoán cùng Hoắc Kính Xuyên, càng nghĩ càng thấy, Tiểu Hoắc xác thực rất ưu tú, nhưng mà so cùng với Tiểu Lục vẫn chưa bằng a.

Nhìn Tiểu Hoắc bước vào cửa còn nguyên cái đầu ổ gà kia, xem ra chính là ở nhà nằm ở trong chăn không chịu rời giường mà chơi game. Nhưng Tiểu Lục thì không giống nhau, một thân cao chân dài, áo len màu đen, mũ lót một lớp lông, sạch sẽ. Trước tiên không đề cập tới tướng mạo Tiểu Lục đã muốn thắng được Tiểu Hoắc một cái cấp bậc rồi, ngược lại con trai trọng điểm không phải ở chỗ tướng mạo, chỉ là so về trình độ lễ phép, Tiểu Lục so với Tiểu Hoắc lễ phép hơn nhiều. Hắn vào cửa đã biết tặng quà, còn Tiểu Hoắc đâu, vừa vào cửa liền hướng về phía phòng bếp mà chạy — Cái này căn bản không có trông cậy hắn làm giúp việc nhà mà.

Hơn nữa nghe nói, thi cuối kỳ, thành tích của Tiểu Lục cũng đứng trước Tiểu Hoắc.

Cái này còn có gì mà kén chọn nữa? Tiểu Lục quá là hoàn mỹ rồi.

Lúc trước mẹ Túc nhìn Hoắc Kính Xuyên dùng ánh mắt mẹ vợ mà nhìn con rể, khuê mật nhìn con trai của khuê mật, cảm thấy Tiểu Hoắc đứa nhỏ này coi như không tệ, nhưng đại khái khi đó là bởi vì chung quanh không có người nào cùng hắn so sánh a. Bây giờ có Tiểu Lục, mọi thứ đều mạnh hơn hắn, mẹ Túc lập tức nhìn lại Hoắc Kính Xuyên ở nhà mình ăn nhờ ở đậu lại không có thuận mắt như vậy nữa–

Nhìn thấy hắn còn một mình một cõi độc chiếm cái ghế salon, nắm thật chặt cái điều khiển từ xa, cái khay đĩa trái cây vừa mới trưng ra, thế mà lập tức liền trống không.

Không được.

Mẹ Túc lắc đầu thẳng, Tiểu Hoắc không được, bà quay xe, Tiểu Lục tốt hơn.

Mẹ Túc ở trong lòng cứ như vậy mà âm thầm bố trí, mà lúc này cái người đang ở trên ghế salon xem phim hoạt hình vừa cười tựa như gà trống gáy sáng Hoắc Kính Xuyên căn bản vốn không hề hay biết gì, căn bản không biết mình ở trong lòng mẹ Túc từ vị trí người ứng cử cho chức con rể lập tức luân lạc thành bạn bè bình thường của Túc Khê. Mà lúc này Túc Khê cùng với Lục Hoán ở trong phòng cũng đồng dạng không biết, chỉ là cảm giác sau khi bọn họ đi ra, mẹ Túc liền niềm nở đến cực điểm.

Lúc ăn cơm càng không ngừng gắp thức ăn cho Lục Hoán, bảo là để cho Tiểu Lục ăn nhiều một chút.

Tỷ lệ đại khái là như thế này — gắp một đũa cho Túc Khê, một đũa cho Hoắc Kính Xuyên, còn cho Lục Hoán là ba đũa.

Bình thường ở nhà họ Túc đều có thể hưởng thụ được hai đũa, Hoắc Kính Xuyên lập tức có cảm giác tựa như là bị đưa vào lãnh cung, lạnh buốt cả người.

Sau khi cơm nước xong xuôi, cùng nhau xem TV, phân bố chỗ ngồi trên ghế salon cũng xuất hiện sự biến hóa rõ ràng. Trước đó Hoắc Kính Xuyên đến nhà họ Túc, cũng là cùng với Túc Khê, mẹ Túc cùng nhau ngồi ở chính giữa trên ghế salon dài đối diện với chiếc TV, còn người không có địa vị nhất trong gia đình cha Túc thì một người một mình ngồi ở trên ghế salon cách hai người bọn họ thật xa.

Nhưng không biết vì sao, năm nay thế mà vị trí ngồi ở trên chiếc ghế salon dài đã biến thành Lục Hoán cùng với Túc Khê, còn Hoắc Kính Xuyên thì bị đuổi tới chỗ ngồi của cha Túc. Vị trí này xem tiết mục Xuân Vãn đều phải nghiêng đầu, cổ mỏi đến muốn mạng.

Hắn cùng với cha Túc liếc mắt nhìn nhau, nước mắt đều muốn chảy xuống.

Lục Hoán nhưng là thập phần thụ sủng nhược kinh, đại khái là chưa từng có cảm thụ qua sự ấm áp của gia đình như thế này, dẫn đến việc mẹ Túc càng không ngừng châm trà cho hắn, đưa quả quýt mời hắn ăn, hắn lại có chút không biết làm sao mà đáp lại, nhìn Túc Khê mấy lần, Túc Khê sau khi bảo hắn mau ăn, hắn mới lột vỏ quýt…. Đưa cho Túc Khê.

Túc Khê:……

Mẹ Túc:……

Hoắc Kính Xuyên:…… Cái lùm mía, tiểu tử này quá biết nịnh hót, khó trách đem vị trí của hắn ở nhà họ Túc đánh rơi mất!

Lúc trước còn không thể đi tới thế giới này, thời điểm chỉ có thể thông qua màn sân khấu mà nhìn, Lục Hoán liền cảm giác không khí vui vẻ hòa thuận ở trong nhà Túc Khê. Có lẽ cũng chỉ có gia đình cha mẹ yêu thương nhau như thế này, cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng đều cùng nhau vượt qua khó khăn, mới có thể dưỡng dục ra được Túc Khê có tính cách như vậy.

Khi đó cha mẹ Túc có lẽ còn chưa biết hắn, nhưng hắn đã sớm đối với cha mẹ Túc thập phần hiểu rõ, bởi vậy lần đầu gặp mặt đã cảm thấy vô cùng thân thiết. Hiện tại cuối cùng cũng có thể ngồi ở trong nhà của Túc Khê…. Lục Hoán nhìn chén trà nóng chậm rãi bốc lên hơi nước, cảm thấy trong lòng thỏa mãn một hồi.

Sau khi mùng Bốn đáp lễ nhau xong, mẹ Túc liền căn gặn Lục Hoán tới chơi nhiều hơn nữa, bà vô cùng nhiệt tình, hoàn toàn không biết mấy ngày nay thời điểm cửa phòng của Túc Khê đóng chặt làm bài tập, Lục Hoán đều ở đây tại một bên khác của bàn đọc sách cùng nhau làm bài.

Lại xuống mấy trận tuyết, Lục Hoán cùng Túc Khê, Hoắc Kính Xuyên, Cố Thấm một nhóm, ở trong công viên đắp người tuyết chơi ném tuyết.

Vốn là ném tuyết lẫn nhau, nhưng không biết vì cái gì mà cuối cùng diễn biến lại biến thành ai hướng về phía Túc Khê ném tuyết lên người, liền bị Lục Hoán đập lại. Hết lần này tới lần khác Lục Hoán ném quả cầu tuyết tinh chuẩn không sai lệch một li, tỷ lệ chính xác hoàn toàn chính là 100 phần trăm, Hoắc Kính Xuyên cùng Cố Thấm đều bị ném đến thảm thương, đầu đầy tuyết, mũ trong cổ toàn bộ cũng đều là tuyết, nhịn không được cả giận nói: “Ui! Lục Hoán thật là tệ nha, bật hack à? Không chơi nữa!”

Túc Khê hoàn toàn bị bài trừ ở bên ngoài chiến cuộc, vừa buồn cười lại phiền muộn, nói với Lục Hoán: “Còn có để cho ta tham gia hay không?!”

Lục Hoán không thể làm gì khác hơn là ra khỏi, hắn vừa lui ra, chiến cuộc liền khôi phục cân bằng, ba người lại tiếp tục quậy phá.

Nhưng thiếu niên ngồi xổm ở bên khóm hoa, áo lông mũ chụp che kín đầu, đôi mắt xinh đẹp đen như mực nhìn chằm chằm cô, làm một bộ dáng đáng thương, Túc Khê lại không đành lòng, chủ động ra khỏi: “Tớ cũng không chơi nữa, đánh tới đánh lui cũng chẳng hay ho gì, quần áo đều ướt đẫm hết rồi, dứt khoát đi đắp người tuyết đây.”

“Cậu chỉ biết che chở cho cậu ta.” Hoắc Kính Xuyên không còn gì để nói nữa rồi, quay đầu về phía Cố Thấm chửi bậy nói: “Nếu không thì hai đứa mình cũng góp thành một đôi, cứ như vậy lúc hai người bọn họ kết hôn, nhà chúng ta chỉ cần đưa tặng một phần tiền mừng thôi.”

Cố Thấm có chút chậm ba nhịp, sửng sốt một chút, khuôn mặt ngay lập tức đỏ bừng, một cước đạp tới: “Biến a.”

Trong công viên, bốn cái người tuyết song song, hai cái nằm cạnh nhau một chút, còn hai cái khác thì cách nhau thật xa.

Bởi vì sau khi chồng thật tốt, Lục Hoán nhất định phải đem hắn chen vào giữa Túc Khê cùng với Hoắc Kính Xuyên, chen tới chen lui, cuối cùng đem hắn cùng với Túc Khê đơn độc cách hai người này thật xa.

Tuyết bay đầy trời, phía dưới thì cãi nhau ầm ĩ, một năm này cứ như vậy liền đi qua.

Cái này đồng dạng là lần đầu tiên Lục Hoán trải qua một năm mới đúng nghĩa. Lúc trước thời điểm ở trong Ninh Vương Phủ nhìn xem phố xá hẻm nhỏ ở bên ngoài giăng đèn kết hoa, chưa từng nghĩ đến bên cạnh có người vui vẻ, có bằng hữu, còn có trưởng bối sẽ quan tâm đến mình, ném tuyết đắp người tuyết những chuyện này mặc dù bình thường, nhưng mà đối với Lục Hoán chưa bao giờ nắm giữ được mà nói, lại có một ý nghĩa hoàn toàn khác.

Kinh thành Yến quốc ở bên kia tiếp tục đang trong thế giằng co, chuyện Thái tử còn chưa có triệt để kết luận.

Lục Hoán một mặt tiếp tục chờ đợi, một mặt cùng với Túc Khê ở cùng nhau, mùng Bảy liền đi đến trường học bắt đầu học lại.

Đầu xuân sau đó Lục Hoán có để cho Binh Bộ Thượng Thư đề nghị thiết lập cơ cấu giám sát buôn bán bên ngoài, sự tình đã có manh mối, trên thân Thái tử mặc dù có xảy ra đại sự, nhưng Hoàng thượng dù sao cũng là muốn bảo trụ Thái tử, thế là từ nguyên tiết cho đến khai xuân, nghĩ hết biện pháp mà đem cái sự kiện tham ô khi quốc nạn lúc trước kia đẩy lên trên người tên thương nhân người Hồ đến từ Tây Vực, cứ như vậy mâu thuẫn giữa Yến quốc cùng với thông thương mậu dịch với các nước khác cũng liền xuất hiện, Binh Bộ Thượng Thư kiên trì không ngừng nghỉ dâng tấu cử động lần này, thế là Hoàng đế liền có cùng ý thuận nước đẩy thuyền.

Cùng với khi trước cấm đi lại ban đêm một dạng, việc thành lập cơ quan giám sát buôn bán bên ngoài cũng tương tự như vậy đó là trước tiên lựa chọn mấy cái châu quận bắt đầu làm thử. Nếu muốn phổ biến đến toàn bộ Yến quốc, thì trong vòng nửa năm cũng không cách nào hoàn thành được.

Nhưng một đạo thánh chỉ ban bố sau đó, Lục Hoán ở bên này hệ thống liền nhảy ra thông báo nhiệm vụ thứ mười tám đã hoàn thành, thế là vô cùng thuận lợi, cuối cùng điểm thưởng tích lũy đến 233 điểm, khoảng cách 300 điểm còn một đoạn lớn nữa, nhưng mà có quan hệ với nhiệm vụ thứ mười sáu giảm bớt thuế má lao dịch vô luận dù có tiến triển cấp tốc như thế nào đi chăng nữa, cũng ít nhất cần thời gian 3 năm để hoàn thành. Vì vậy mà ở phương diện liên quan đến 300 điểm này, Lục Hoán cùng với Túc Khê cũng không có gấp gáp, dù sao thì có cấp bách nôn nóng cũng không có tác dụng gì.

Lúc trước Lục Hoán có đưa ra mấy phương sách, cũng là thông qua Binh Bộ Thượng Thư để hoàn thành, trong một năm này, ngược lại để Binh Bộ Thượng Thư ở trong triều đình cùng với kinh thành tích lũy không ít uy vọng. Lúc trước Bộ Binh chẳng qua cũng chỉ là Lục Bộ bên trong Nhất Bộ, nhưng bây giờ lại nghiễm nhiên trở thành Lục Bộ đứng đầu.

Lục Hoán duy trì tần suất mỗi ngày đều từ mạng lưới nhân mạch thu hoạch tin tức kinh thành, tiếp tục lưu lại ở bên này tiếp tục học Cao Tam.

Chỉ là học kỳ trước thì mấy ngày trở về một chuyến hành cung Thai Sơn cũng được, còn học kỳ này lại bởi vì thế cục kinh thành biến ảo khó lường nên mỗi đêm không thể không trở về một lần.

Học kỳ này việc học lại rõ ràng nặng thêm, mỗi ngày chồng chất ở trên bàn học là bài thi khoa trương nặng tới mấy cân, Túc Khê có chút ăn không tiêu, thời điểm lên lớp tự học thường xuyên bởi vì ngủ không đủ giấc mà ngủ gật.

Lục Hoán lại nhờ vào tố chất thân thể khỏe mạnh, so với người bên ngoài thì càng có nhiều tinh lực hơn, đuổi kịp bọn họ.

Trong bàn học của Túc Khê ngoại trừ sách vở là chất đủ loại đồ ăn vặt, còn trong bàn của hắn thế nhưng là một ít chăn lông cùng gối đầu, Túc Khê thực sự nhịn không được mệt rã rời, hắn liền lặng lẽ đắp cho Túc Khê một cái mền, chờ thầy giáo tuần tra đi tới, lại vội vàng gọi Túc Khê tỉnh dậy.

Trời mưa gần hết cả một cái mùa xuân. Thành tích của Lục Hoán lúc này cuối cùng cũng ổn định trở lại, từ xếp hạng hơn 100 dần dần hướng đuổi kịp về phía trước, thời điểm tháng 4 đếm ngược đề thi lần thứ ba đã thi được thứ hạng hơn 20.

Lúc này Hoắc Kính Xuyên gọi hắn ra ngoài chơi bóng rổ, hắn cũng không đi, vì muốn cùng Túc Khê thi đậu chung một trường Đại học, cho nên hết sức chăm chú tập trung lao vào học tập.

Túc Khê cũng một bên củng cố kiến thức của mình, thực hành chiến thuật đề hải*, lại vừa giúp hắn ôn tập từ đầu đến đuôi.

* 题海战术 [Tí hǎi zhànshù]: Hơi khá giống với cách học vẹt, có nghĩa là hoàn thành một nhiệm vụ nào đó (bài kiểm tra hoặc thi đại học) bằng cách luyện tập thật nhiều bài tập có liên quan mà không tính đến chất lượng và hiệu quả. Nhưng những người mong muốn thành công đều hiểu rằng chỉ cần tôi luyện tập nhiều hơn, tôi có thể đạt được một kết quả nhất định.

Tuy nhiên mục đích thực sự của chiến thuật này đó chính là sự hiểu biết, là một quá trình tích lũy kinh nghiệm dần dần. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết để đạt được những hiệu quả này là phải suy nghĩ và đúc kết nhiều hơn như trong các chiến thuật trên biển, để các chiến thuật trên biển phát huy được hiệu quả.

Công bằng mà nói, chiến thuật đề hải thực sự có thể cung cấp đủ kinh nghiệm làm câu hỏi và cách đối phó với các kỳ thi, nhưng nó không phù hợp như một cách giải quyết các vấn đề trong cuộc sống. Các chiến thuật đề hải có thể nâng cao hiệu quả làm bài, củng cố kiến ​​thức, mở rộng tư duy và thực hành hoàn thiện. Do đó mục đích ban đầu của chiến thuật đề hải là: tiêu tốn nhiều thời gian, thực hiện một số lượng lớn bài tập có mục đích, có kế hoạch, hướng dẫn và phản ánh, củng cố kiến ​​thức và cải thiện tốc độ câu hỏi thông qua việc liên tục quét các điểm kiến ​​thức và các loại câu hỏi.

Nguồn gốc của chiến thuật đề hải đó là khi ai đó học hỏi kinh nghiệm từ những người học giỏi, thì những bạn học giỏi thường nói rằng họ học giỏi là nhờ làm nhiều câu hỏi bài tập hơn, chính điều này đã dẫn đến một số người hiểu nhầm về chiến thuật đề hải.

Túc Khê còn có một chút đắc ý, đó chính là đứa con yêu mặc dù thông minh, làm rất nhiều chuyện đều vô cùng lợi hại, thế nhưng mà một năm học được tri thức mới, vẫn là kém xa tít tắp cô cái loại khổ học từ mười hai năm đèn sách đi. Nhưng mà lập tức tưởng tượng, cái này cũng đâu có ý tốt gì ha! Hắn chỉ dùng thời gian một năm liền có thể thi đứng top hai mươi mấy, chính mình cố gắng mười hai năm, thứ hạng tốt nhất vẫn là top 2?!

Túc Khê cảm giác gấp gáp luôn rồi, thế là cũng càng thêm cố gắng quyết tâm.

Cuối tháng năm, cùng năm Đại Yên Canh Tý năm con chuột tiết Tiểu Mãn*, Thái tử bị vạch tội càng ngày càng nhiều, ngày 29 tháng 4, Thái tử bị phế, dời ra khỏi Đông cung, ở tại Hoàng Tử Phủ.

小满 [Xiǎomǎn]: Theo dân gian, tiết Tiểu mãn (小满; Xiao- man; Grain Buds) kéo dài từ ngày 20 hoặc 21 tháng 5 đến mùng 5 tháng 6 và đứng ở vị trí thứ tám trong 24 tiết khí của cung Hoàng đạo. Tiết Tiểu mãn được phổ biến ở các nước phương Đông bắt đầu từ năm 104 trước Công nguyên nhằm phản ánh sự thay đổi của các mùa trong năm. Đây cũng là thời điểm Mặt trời tạo với đường xích đạo một góc 60 độ. Tiết Tiểu mãn (grain buds) nghĩa là lúc hạt thóc vào đòng ngậm sữa. Đây cũng là thời điểm mà dân gian thường tổ chức các nghi lễ văn hóa, làm vườn và thực hành lối sống lành mạnh lúc giao mùa.

Lời kêu ca giảm đi không ít, nhưng trên Kim Loan Điện lại càng thêm gió giật sấm rền.

Thái tử bên này vừa lui, vị trí Đông cung để trống, đời Đông cung tiếp theo chỉ sợ cũng phải chính thức giám quốc. Văn võ bá quan không thể không từ chỗ Nhị Hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử ở giữa đứng phe, nhưng mà Cửu hoàng tử cũng đã hơn mười tháng từ Thai Sơn không có truyền đến bất cứ tin tức gì. Nhị hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử minh tranh ám đấu càng ngày càng nghiêm trọng.

Tin tức từ kinh thành liên tiếp truyền đến, Lục Hoán mấy đêm liền không ngủ, đều phải đi đến Yến quốc bố trí sự tình, điều này sẽ dẫn đến việc sắp thi Đại học, thế nhưng trên người hắn lại là sự vụ nặng nề.

Túc Khê kỳ thực rất lo lắng, nhưng mà lúc này cũng chỉ có thể chống đỡ một hơi, đem khoảng thời gian này vượt qua, đợi cho đến khi thi Đại học xong, đại cục trong kinh thành ổn định, mới thật sự có thể buông lỏng một hơi. Quá trình này phải nói thật sự có chút khó khăn, nhưng chỉ cần hắn cùng cô cùng nhau hướng về phía trước cố gắng thì liền tốt.

Mùa hè nóng bức, quạt điện ở trên đỉnh đầu phát ra tiếng ong ong, Túc Khê cùng với Lục Hoán cùng nhau lắng tai nghe, dây tai nghe màu trắng hai người mỗi người một cái, từ chỗ cổ ẩn vào, tiếng ve mùa hè ở bên ngoài ồn ào không thôi, thế nhưng ở trong phòng tự học học sinh lại phá lệ yên tĩnh, hai người cũng thập phần yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng đưa tay lên một chút để chọn đáp án. Sau khi nghe xong phần nghe, Lục Hoán tiếp tục cúi xuống làm đề, Túc Khê giúp hắn tiết kiệm thời gian, đem phần nghe của hắn cùng nhau sửa lại.

Chữa bài xong, Túc Khê có chút kinh ngạc nhỏ giọng nói: “Chàng lần này thế mà chỉ sai có một câu.”

“Có ban thưởng sao?” Lục Hoán khẽ hỏi.

Đầu hắn hơi dựa vào một chút, nói thì thầm, sắc mặt của Túc Khê lập tức có chút hơi hồng, thúc giục nói: “Nhanh, tiếp tục làm bài thi, đem tờ này làm xong sau đó nói với ta, ta giúp chàng đối chiếu đáp án.”

Lục Hoán giương khóe môi gật gật đầu.

Cách một lúc Túc Khê lột hai viên kẹo, một viên đưa cho hắn, có vị thanh mát, có thể nâng cao tinh thần, ngay lúc mùa hè tiếng ve kêu ồn ào tựa như một hồi gió mát lành.

Đêm này, thời điểm Lục Hoán đi tới hành cung Thai Sơn, lại một lần nữa nhận được tin tức từ Binh Bộ Thượng Thư nơi đó.

Đúng như Lục Hoán sở liệu, Nhị hoàng tử đã bắt đầu động thủ.

Trước đó một ngày, cổng Chu Tước đột nhiên bị phong tỏa.

Lúc trước ở trong Hoàng cung liền truyền tới tin tức, Hoàng đế tại Ngự hoa viên ngã xuống, không biết là bởi vì bị cảm nắng, hay là bởi vì đoạn thời gian trước Thái y đoán được có dấu hiệu trúng gió. Gần nửa năm qua Hoàng đế bởi vì sự tình Thái tử mà hết lòng lo lắng, long thể một mực không thể nào tốt lên, mấy ngày trước tại Kim Loan Điện liền đã có trọng thần thúc giục nhanh chóng lập Thái tử mới phụ trợ giám quốc. Thế nhưng mà Hoàng thượng lại thật lâu chưa hạ quyết định. Hôm sau Hoàng đế liền hạ một đạo thánh chỉ, để cho Cửu hoàng tử Diễn Thanh đang canh giữ Hoàng Lăng đã được một năm quay trở về.

Mà đạo thánh chỉ này, lại không thể ra khỏi Kinh thành.

May mắn thay Hoàng thượng đã sớm sở liệu, viết ra hai đạo thánh chỉ, một đạo cưỡi ngựa ra khỏi kinh thành, còn một đạo thì giao cho thái giám bên cạnh, ba ngày sau rời Hoàng cung giao cho Binh Bộ Thượng Thư.

Mà ở tại đây sau đó, cổng Chu Tước liền phong tỏa, Ngự lâm quân trọng binh trấn giữ, nói là tra trong Hoàng cung mất đi chỉ dụ cùng với có người hạ độc Hoàng thượng, toàn bộ quan viên đều không được đi vào.

Trong kinh thành rất nhiều quan viên kháng nghị, nhưng mà đại bộ phận gia quyến quan viên vào cung dự tiệc tiết Khinh Chu sau đó liền chưa có trở về, trong lúc nhất thời chúng quan viên cũng không dám hành động gì thiếu suy nghĩ. Thủ lĩnh Ngự lâm quân chẳng biết từ lúc nào đã trở thành người của Nhị hoàng tử, mấy ngày này ở ngoài cổng Chu Tước mười hai canh giờ luân phiên tuần tra, kẻ nào tự tiện xông vào thì phải chết.

Ngũ hoàng tử rõ ràng cũng không ngờ rằng Nhị hoàng tử lại gan to bằng trời dám làm như thế, trực tiếp vội vàng không kịp chuẩn bị mà bắt đầu khởi sự, Ngũ hoàng tử mang binh cùng nhau giằng co, nhưng mà Nhị hoàng tử lại đem mẫu phi của Ngũ hoàng tử đẩy ra đứng trên cửa thành.

Đây cũng là trong thời gian ngắn ngủi mấy ngày này, trong kinh thành phát sinh biến cố cực lớn.

Đám người Binh Bộ Thượng Thư sớm phòng ngừa chu đáo, gia quyến đều đưa ra khỏi kinh thành, lúc này ngược lại là còn chưa chịu ra tay, nhưng mà rất nhiều đồng liêu đều ở đây dưới sự khống chế của Ngự lâm quân, lúc này nhất định cũng có người đi tới Bắc biên cương, mang binh tới cứu Hoàng đế.

Nhưng mà, lúc này dưới tình thế nghiêm trọng, toàn bộ kinh thành đều đã bắt đầu bị phong tỏa, đến nỗi một con ruồi cũng không bay ra được.

……

Lục Hoán lúc nhận được tin thì màn đêm đã buông xuống, lúc đó liền an bài mình cùng với Vũ Lâm vệ tại hành cung Thai Sơn đưa ra một chút phương sách. Phần lớn người thì vẫn lưu lại Thai Sơn, chỉ có Lục Hoán cùng với sáu người nữa mặc vào đấu bồng màu đen, quần áo đơn giản cưỡi ngựa, chia làm ba đội nhân mã, bí mật hối hả hướng về phía Bắc biên cương nơi trú đóng của binh lực Yến quốc mà chạy tới.

Nhưng mà trên đường đi vẫn bị tắm máu trong đám sát thủ chuyên nghiệp

Cuộc ám sát này sớm đã ở trong dự liệu của Lục Hoán, Nhị hoàng tử ở trong kinh thành chỉ sợ là đã sớm hạ lệnh, người từ trên Thai Sơn xuống, một người sống cũng không cần lưu. Những người này cùng hắn trước khi xuống núi, Lục Hoán đã phân phó qua, nếu như có chuyện gì phát sinh đi chăng nữa, không cần phải thề sống thề chết mà đi bảo vệ mình, cũng không cần phải đi tới Bắc biên cương, trực tiếp cởi bỏ một thân y phục Vũ Lâm vệ, lẩn vào trong dân chúng mà trốn qua một kiếp.

Cuộc ám sát này đương nhiên là thành công.

Ba ngày sau trên đường sông vận chuyển lương thực lơ lửng một cỗ thi thể, gương mặt đã bị sưng phù hoàn toàn biến dạng, trong ngực có ngọc bài của Cửu hoàng tử, sau đó được bẩm báo đến kinh thành, toàn bộ kinh thành đều cho rằng Cửu hoàng tử đã chết, cả nước cùng chịu tang.

Thế nhưng kỳ thực đó lại là một bộ thi thể của tử tù có thân hình tương tự với Lục Hoán, sớm vào nửa năm trước, thời điểm Lục Hoán làm công tác chuẩn bị, liền cho người tìm đến đưa tới hành cung Thai Sơn, đáp ứng thu xếp tốt với người nhà tử tù.

Nhị hoàng tử ở trong kinh thành hoàn toàn không hề hay biết điểm này, chỉ biết là mình đã trừ khử được đại họa lớn nhất, sau đó hoàng vị cuối cùng cũng dễ như trở bàn tay.

Mẫu phi của Ngũ hoàng tử bị cưỡng ép, nên không thể không lui nhường một bước.

Lập tức, trong kinh thành liền ra chiếu thư, Hoàng đế nói rằng tuổi đã suy, Nhị hoàng tử nhân ái khoan hậu, có thể vì Yến quốc mang đến phúc lợi, tùy ý nhường ngôi cho hắn.

Lúc trước trong kinh thành cùng với Hoàng cung toàn bộ đều phong tỏa, cũng chỉ là bí mật thực hiện, cho nên Nhị hoàng tử hoàn toàn có thể phủi sạch quan hệ, nhưng chiếu này vừa ra, dã tâm của Nhị hoàng tử muốn đoạt được ngôi vị Hoàng đế liền rõ rành rành. Thời điểm ám sát lúc đó, người ở trên lưng ngựa thật sự là Lục Hoán, làm bộ bị thương rơi xuống sông cũng là hắn, chỉ là từ nơi này hắn liền trực tiếp trở về trong căn hộ cùng với Túc Khê, Nhị hoàng tử lại từ trong sông vớt người lên, chính là tử tù kia thế vào.

Chỉ có đợi đến khi Nhị hoàng tử ra tay tiếp nhận chiếu thư, sau đó Lục Hoán mới có thể danh chính ngôn thuận mang binh hồi kinh, lấy danh hộ giá.

Thế là, chiếu thư hạ xuống ba ngày sau, lúc kinh thành nghị luận bàn tán ầm ĩ, tình thế liền đột nhiên thay đổi, ở ngoài thành rõ ràng là đại quân từ Bắc biên cương trở về, trùng trùng điệp điệp một mảnh, uy phong lẫm liệt.

Cửu hoàng tử, thực sự không chết.

Cửu hoàng tử tất nhiên không có chết, vì cái gì mà Giám quốc Nhị hoàng tử lại nói hắn đã chết rồi. Cửu hoàng tử trong tay rõ ràng có chiếu thư triệu hồi do Hoàng đế tự tay viết, vì cái gì mà lúc trước trước khi thi thể tìm được, Nhị hoàng tử lại nói hắn không có chiếu hồi kinh.

Thế là đành phải ra một cái kết luận, Nhị hoàng tử lòng lang dạ thú, giam giữ Hoàng đế ở trong Hoàng cung.

Lục Hoán dẫn đại quân vào dẹp loạn, bắt đầu trở nên danh chính ngôn thuận, thậm chí thuận lý thành chương ở trong miệng bách tính, trên sử sách đã biến thành một anh hùng lập đại công. Trước uy áp của đại quân, Ngự lâm quân ở trong Hoàng cung không có chút sức chống cự nào, Ngũ hoàng tử thậm chí vì mẫu phi trong Hoàng cung, cũng chủ động nội ứng ngoại hợp, mở cổng thành, cho đại quân đi vào. Năm Canh Tý ngày mùng 5 tháng 5, triều cục rung chuyển, Nhị hoàng tử bị giam ngục, trở thành tù nhân.

Yến quốc lòng dân quy về một mối, chính là hướng về Cửu hoàng tử Diễn Thanh mang đại quân cứu quốc.

Muốn làm Hoàng đế kỳ thực rất đơn giản, xử người đứng đầu, liền có thể soán vị, nhưng cái khó chính là dân tâm quy thuận, cùng với phải giữ vững Hoàng vị này đến mấy chục năm.

Người thứ nhất muốn làm Hoàng đế, là mưu phản, là soán vị. Thì mưu phản vĩnh viễn danh bất chính, ngôn bất thuận, sớm muộn gì cũng sẽ có người tạo phản.

Nhưng người thứ hai đem người thứ nhất hạ xuống, thế nhưng lại là hộ quốc.

Hoàng đế xác thực tuổi đã cao, đang đợi một cái cơ hội thoái vị, chỉ là Nhị hoàng tử kìm nén không được, nên sớm đã động thủ. Tuy nhiên Nhị hoàng tử cũng không thể không động thủ, Hoàng đế cho dù không đem Hoàng vị truyền cho Lục Hoán, ở phía dưới còn có Ngũ hoàng tử so với hắn cao hơn một nước, hắn không có cơ hội.

Lục Hoán chờ đợi nửa năm, cuối cùng nhận thấy tình cảnh bèo nước gặp nhau này nhị ca vẫn là động thủ, liền cũng không thể không thuận nước đẩy thuyền, khiến cho hắn trở thành bàn đạp. Phong ba ngắn ngủi chỉ trong mấy ngày, lại khiến cho dân chúng Yến quốc kinh hoảng đến độ trước nay chưa từng có mà cùng nhau ủng hộ Cửu hoàng tử.

Yến Sóc năm Canh Tý ngày mùng 6 tháng 5, Thái thượng hoàng chính thức ban bố thánh chỉ. Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Tiếp tục sử dụng niên hiệu Yến Sóc, Cửu hoàng tử thông minh hơn người, được trời phù hộ, Trẫm nay truyền vị, sử kỳ đăng cơ làm đế, vọng kỳ minh quân, làm cho bách tính Yến quốc an cư lạc nghiệp. Khắp chốn mừng vui, giảm thuế 3 năm.

Yến Sóc năm Canh Tý ngày mùng 6 tháng 5, là ngày 6 tháng 6 của Túc Khê bên này.

Lục Hoán lúc dẫn dắt cận vệ tiến vào Đại Minh cung, đại điển đăng cơ cho ba tháng chuẩn bị trong đó chọn một ngày tốt khác cử hành, hết thảy mọi chuyện cuối cùng cũng đã được định.

Rất nhiều chuyện cần phải xử lý, tỷ như còn cần Y cục đo đạc kích cỡ mà gấp gáp chế tạo long bào mới, văn võ bá quan chờ đợi luận công ban thưởng, tuyển bạt đề vị, bách tính thì còn đang chờ đợi chuyện Nhị hoàng tử cùng với đồng đảng mưu phản cho một cái giải thích làm rõ, còn lão Hoàng đế bị trúng gió sắp dời vào hành cung nữa.

Thời điểm nhiều chuyện bị trì hoãn đang chờ được hoàn thành, Lục Hoán ở trên Kim Loan Điện thương nghị xong công việc sau đó, trước tiên lệnh cho Yến quốc đại xá ba ngày, ba ngày sau lại lên triều.

Ba ngày này kinh thành phi thường náo nhiệt, chỉ biết là tựa hồ nghênh đón một vị minh quân nguyện ý giảm bớt thuế má, nhưng lại không hề hay biết, ngày hôm sau, vị minh quân này liền hỏa tốc mang theo balo chạy tới trường thi thi tuyển sinh Đại học.

……

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

Leave a Reply

error: Content is protected !!