Chương 79. Tân niên (Yêu thương hàng ngày)
Binh Bộ Thượng Thư vội vàng phái người đi truyền tin cho Lục Hoán, nhất định là hy vọng Lục Hoán mau chóng quay về triều, triều cục hiện tại đang rung chuyển, Thái tử lâm vào cục diện bị phế, bên dưới thì dân chúng oán giận, Hoàng thượng nói không chừng vì để dẹp yên chuyện này, thật sự đem Thái tử phế đi! Đến lúc đó Lục Hoán không có ở trong triều, thập phần bị động, cũng chỉ còn lại có Nhị hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử tranh vị trí Thái tử này.
Mà một khi để cho một trong hai người bọn hắn ngồi lên, tương lai Lục Hoán muốn lật đổ bọn hắn, cũng khó, dù sao thì hai vị này một người có thể nhịn còn một người thì có dũng, so với rùa đen rúc đầu Thái tử đều mạnh hơn nhiều.
Cho dù Lục Hoán không có tâm tư với vị trí Đế vương, hai người này bất cứ người nào lên làm Hoàng đế, cũng sẽ không giữ lại hắn.
Hắn cùng với phế Thái tử khác biệt, không còn Thừa tướng, phế Thái tử liền đỡ không nổi tường, nhưng Lục Hoán lại chính là người có sức uy hiếp lớn, mặc cho người nào làm Hoàng đế đều cũng sẽ không cho phép loại uy hiếp này tiếp tục chờ đợi ở trong kinh thành.
Nói gần nói xa, Lục Hoán hiện giờ đã không có đường lui nữa rồi.
Nhưng, Lục Hoán bây giờ mà trở về thế nhưng lại là danh bất chính, ngôn bất thuận. Canh giữ Hoàng Lăng một năm, không chiếu thì không thể hồi kinh, nếu như trắng trợn trở về, dã tâm của sói rõ rành rành, chỉ sợ lại để cho Nhị hoàng tử bắt được nhược điểm. Còn nếu như là vụng trộm trở về — chuyện này cũng đơn giản, nhưng ở trong kinh thành một chỗ đặt chân cũng không có, lộ mặt, thì vẫn là danh bất chính, ngôn bất thuận.
Kế sách hiện giờ, cũng chỉ có thể đành chờ đợi một cái cơ hội thích hợp, lại quang minh chính đại mà trở về.
Muốn làm Hoàng đế, tốt nhất là không có bất kỳ vết nhơ gì, mới có thể thu phục dân tâm, bách tính mới có thể quy thuận.
Nếu như hồi âm, chỉ sợ giữa đường sẽ bị kẻ có tâm chặn lại, chính mình cho dù không hồi âm, Binh Bộ Thượng Thư làm quan nhiều năm, cũng sẽ biết nên làm như thế nào để tự động bảo toàn. Thế là, Lục Hoán đêm nay đồng thời không có hồi âm, mà là yên tĩnh chờ đợi sự tình tiếp tục phát triển, lần trước để cho Nhị hoàng tử ngư ông đắc lợi, lần này, hắn quyết tâm để cho Nhị hoàng tử liền trở thành bọ ngựa bắt ve sầu*, lấy giỏ trúc mà múc nước.
*螳螂捕蝉 Trích nguyên câu Đường Lang Bộ Thiền Hoàng Tước Tại Hậu (Bọ Ngựa Bắt Ve Hoàng Tước Phía Sau), nghĩa là đứng ở phía sau để làm hại người khác vì lợi nhuận. Tuy nhiên kẻ đó lại không biết rằng có người đang theo dõi mình.
Yến quốc lại trải qua một mùa đông giá rét.
Thai Sơn tuyết lớn một mảnh trắng xóa, kéo dài không dứt, trong khi đó thế cục trong kinh thành như sấm giật chớp rền, thiên biến vạn hóa.
Lục Hoán căn dặn hai Vũ Lâm vệ tương đối thân cận mỗi ngày đem tin tức tìm hiểu đưa vào trong điện, sau đó liền đóng cửa không ra ngoài.
Từ lúc hắn ở đây không gửi bất luận cái hồi âm gì, Binh Bộ Thượng Thư thế nhưng là rất nóng ruột.
Binh Bộ Thượng Thư ở một bên cảm thấy Lục Hoán ước chừng có mưu đồ riêng, hắn không cần vì Lục Hoán mà lo lắng nữa, nhưng mà ở một bên khác lại cảm thấy khó tránh khỏi sốt ruột với thái độ tiêu cực của Lục Hoán, hoàn toàn không có một chút tâm tư nào đối với cung Thái Cực.
Hắn cùng với Trấn Viễn Tướng Quân ngay từ đầu cũng không rõ ràng về lập trường, thẳng cho đến khi Lục Hoán khôi phục lại thân phận Cửu hoàng tử, sau khi đám người dẫn quân từ Bắc biên cương trở về, hắn cùng với Trấn Viễn Tướng Quân mới đứng trên Kim Loan Điện, nhiều lần đứng về phía Lục Hoán, bây giờ đã hoàn toàn là phe phái của Cửu hoàng tử, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, Lục Hoán không ngồi trên vị trí kia, bọn hắn những người này tiếp nhận vận mệnh cũng sẽ không tốt hơn.
Cứ coi như không vì cái này, vì bách tính thiên hạ, hắn cũng hy vọng Lục Hoán có thể leo lên vị trí kia, giúp cho thiên hạ Yến quốc thái bình.
Mệnh quan triều đình đều ở trong kinh thành, đại quân Trấn Viễn đã trở về tứ phương đóng giữ từng nơi, từ kinh thành cho đến hoàng cung, hết thảy Minh Đức, Chu Tước, Hàn Thiên ba đạo cửa thành, không phải thời kì chiến loạn, đại quân không vào được kinh thành, mà một khi đã vào kinh thành, liền sẽ bị đổ cho tội mưu phản.
Binh Bộ Thượng Thư lo lắng thế cục kinh thành đột nhiên sinh biến, thế là trước tiên sớm đem gia quyến thân thuộc của mình cùng với của Trấn Viễn Tướng Quân an bài ra khỏi cửa thành.
……
Túc Khê cũng không nghĩ đến phụ đạo nguyên một buổi sau đó, Yến quốc lại xảy ra một chuyện lớn như vậy, lúc cô mở điện thoại di động lên, một đám nhân vật bách tính chen chen chúc chúc một mảnh, tự tập ở ngoài cửa Chu Tước, hướng về triều đình chờ lệnh, phế trừ Thái tử. Tuy trong chuyện này ở giữa khẳng định có kẻ châm ngòi, cố ý khích lên sự phẫn nộ của dân chúng, nhưng cuối cùng, nếu không phải là Thái tử thừa dịp quốc loạn ở giữa kiếm lời bỏ túi riêng, nơi nào sẽ gây ra chuyện lớn như vậy?
Hiện giờ trên Kim Loan Điện đâm lao thì đành phải theo lao, phế trừ Thái Tử thì dao động đến nền tảng lập quốc, còn không phế Thái tử chỉ sợ dân tâm bất ổn.
Lục Hoán từ Thai Sơn bên kia trở về, sau khi ở trong phòng thay quần áo xong xuôi đi ra, Túc Khê nhịn không được cầm điện thoại di động đi tìm hắn: “Chàng định làm như thế nào?”
May mắn chuyện này không phải phát sinh ở trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, chứ nếu không thì đứa con yêu ngay cả thi Đại học liền không cần thi nữa rồi.
Chú mèo béo ưỡn lưng dùng đệm thịt ở lòng bàn chân túm lấy chân Túc Khê, cô nhẹ nhàng đem nó đá sang một bên, thầm nói: “Trời ạ, Nhị hoàng tử Yến quốc các chàng quả thật có độc, ta lúc trước còn tưởng rằng hắn ta thật sự là một cái người đàng hoàng đấy, lại không nghĩ tới là một tay ẩn giấu.”
“Đúng vậy a, đa mưu túc trí.” Lục Hoán rõ ràng còn băn khoăn sự kiện săn bắn ở núi Thu Yến trước kia: “Loại người này thiết lập có phải hay không rất tuấn tú? Nàng còn lưu lại ngọn đèn cho hắn đấy.”
Túc Khê:……
Đi theo chế xem phim truyền hình nên đã biết nhiều rồi đó hả, còn biết ‘thiết lập nhân vật’.
Lục Hoán nhìn chằm chằm tay Túc Khê, sâu kín hỏi: “Nàng dùng cái tay nào giúp hắn xức thuốc? Xoa như thế này à….”
“Chàng muốn làm gì?” Túc Khê vội vàng lấy tay trái nắm tay phải, đem tay mình giấu ở sau lưng: “Loại giấm này mà chàng cũng ăn, ta cũng không phải vì hắn mới đi cứu hắn, chàng ngay từ sớm đã biết rõ ta là vì chàng…”
Lời còn chưa kịp nói hết, Lục Hoán tiến đến phía sau bắt lấy tay của cô, Túc Khê vô thức lùi về sau thối lui, lùi đến bên tường đến mức không thể lui được nữa, bị Lục Hoán Kabedon một cái, hắn kéo tay của cô lên, hướng về phía trên lồng ngực của mình xoa một chút.
Túc Khê:……
Lục Hoán lúc này mới cao hứng trở lại, nói: “Người khác có ta cũng phải có.”
Túc Khê: “Bệnh thần kinh ha! Ta ngay từ lúc bắt đầu sớm nhất còn ở bên trong Ninh Vương Phủ búng vào mông hai tên hạ nhân đấy, chàng muốn cũng có một chút không?”
Nói xong cô thật sự nhéo một cái vào mông của vị thiếu niên trước mặt.
Sắc mặt của Lục Hoán trong nháy mắt xuất hiện vẻ đặc sắc:……
Nói đùa chứ, trọng điểm bây giờ là thế cục trong kinh thành, Túc Khê quả thực vì Lục Hoán mà lo lắng. Nhưng Lục Hoán tính thời gian một chút, hiện giờ còn chưa đến lúc.
Bất kể bây giờ Nhị hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử ai chiếm thượng phong, đến lúc đó muốn tranh đoạt vị trí Thái tử, đều nhất định phải khiến cho Hoàng thượng hạ một đạo thánh chỉ. Hoàng thượng sẽ không dễ dàng đem vị trí Thái tử cho bất cứ người nào trong số bọn hắn, văn võ bá quan nguyên bản là đứng vào phía phe phái khác biệt, cũng sẽ không dễ dàng quy thuận bất kỳ người nào bọn hắn, như vậy đến lúc đó trong đám bọn họ, người thắng nhất định chỉ có một con đường — Xúi giục.
Lục Hoán chỉ cần chậm rãi chờ đợi kỳ biến thì liền có thể.
“Đợi đến tình hình lại hỗn loạn một chút, ta lại đi thu thập cục diện rối rắm.” Lục Hoán nói.
Nghe hắn nói như vậy, trái tim Túc Khê mới thoáng buông xuống một chút, ngược lại mặc kệ như thế nào, hắn cũng không dễ dàng bị thương được, còn có mình cùng hệ thống ngón tay vàng nữa mà.
Nhưng mà cái gì đến thì cũng sẽ đến, Túc Khê phải về nhà ăn Tết, ròng rã bảy ngày, không được gặp mặt.
Cho Đảm Đại ăn xong, Lục Hoán mang theo vali của Túc Khê, tiễn đưa cô về nhà. Kỳ thực cũng chỉ cách mấy con phố mà thôi, nhưng không biết vì sao, Túc Khê cực kỳ không nỡ, trong lòng cảm thấy vắng vẻ. Nhất là, giao thừa cùng với mùng Một khẳng định Lục Hoán ở trong nhà, chỉ có thể một người tự mình trải qua cái Tết. Hắn trước đó mỗi cuối năm cũng là một người cô độc, Túc Khê kỳ thực rất muốn bầu bạn cùng hắn bước qua năm mới.
Dưới lầu. Trên trời từng tán tuyết mảnh tinh tế bay lả tả.
Mặc dù là ban ngày, nhưng bởi vì ánh mặt trời không quá sáng, đèn đường tự động vẫn mở ra.
Lục Hoán đứng ở trước mặt Túc Khê, đeo khăn quàng cổ cho cô: “Trở về gọi điện thoại cho ta, ngày mai cũng phải gọi điện cho ta, giao thừa tiếp tục gọi điện thoại cho ta.”
Túc Khê nói: “Ngày mai ta hẳn là có thể chạy đến, đến lúc đó tới công viên gần đấy gặp nhau.”
“Được, ta chờ nàng!” Ánh mắt Lục Hoán sáng rực lên, hắn đang muốn nói ra lời này, nhưng lại lo lắng Túc Khê cảm thấy hắn dễ bám người, thấy Túc Khê nói ra trước, hắn cảm thấy trong lòng giống như một phiến trứng lòng đào đang chảy ra, nói: “Nàng phải nhớ kỹ mặc nhiều quần áo, ấm áp một chút.”
“Ừa ừa, ăn Tết bảy ngày, chàng cũng phải nhớ kỹ làm đề nhiều vào, chàng đi kinh thành bên kia đoán chừng phải chậm trễ rồi, lại bắt đầu học cũng chỉ còn lại có một cái học kỳ thôi đó.” Túc Khê dặn dò: “Còn có, cho Đảm Đại ăn no nữa, đừng có mà thừa dịp ta không ở đây, liền cắt xén lương thực của nó đâu đấy.”
Lục Hoán chua xót nói: “Nàng chỉ quan tâm con mèo béo đó ăn uống như thế nào, ngay cả ta ở chỗ này cũng chỉ là đốc thúc ta học tập, thế thì còn mấy thứ khác cũng không quan tâm phải không?”
Túc Khê nhìn hắn, bỗng nhiên nói: “Ta thật không nỡ xa chàng, nếu không thì theo ta cùng trở về đi.”
Lục Hoán mừng như điên nói: “Chuyện này là thật sao, Tiểu Khê có phải nàng thừa nhận ta rồi sao? Ta bây giờ liền đi lên thu dọn đồ đạc –”
Túc Khê bị ngữ khí nghiêm túc của hắn mà làm cho sợ hết hồn, lời còn chưa nói hết, thế là tích tích kêu xe tới.
Túc Khê nhanh chóng chuồn đi, tựa như một tên nam nhân cặn bã không chịu trách nhiệm, cười ha hả nói với hắn: “Đừng có mà nằm mơ, chờ tốt nghiệp nha, có điều mùng Bốn chàng cũng có thể tới nhà ta lấy thân phận bạn học đến làm khách!”
Lục Hoán có chút u oán, nhưng vẫn là nhịn không được cười lên, nhanh chóng đem vali của cô bỏ vào cốp xe, sau đó cũng lên xe.
Túc Khê vốn cho là có thể liền chuồn đi, ai biết được hắn còn đuổi theo lên đến tận xe, thế là sợ hãi thất kinh nói: “Lục Hoán chàng định làm gì, thật đúng là phải đi gặp cha mẹ ta sao?”
“Tiễn đưa nàng trở về.” Lục Hoán bất đắc dĩ nói, “Ta hiểu mà, đương nhiên sẽ không làm khó xử nàng, chuyện đi gặp phụ mẫu nàng thì chờ sau khi tốt nghiệp lại nói.”
Túc Khê lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực một cái.
Lục Hoán nắm chặt tay của cô.
Xe dưới ánh đèn neon chầm chậm di chuyển, trên đường phố không khí ăn tết rất ư là nhộn nhịp, khắp nơi giăng đèn kết hoa, Lục Hoán cũng là lần đầu tiên nhìn thấy năm mới của cái thế giới này, mặc dù không như Tết Nguyên Tiêu của bọn hắn bên kia phố xá kinh thành nhốn nháo đầy người, đủ loại cửa hàng rực rỡ muôn màu, nhưng là càng thêm phồn hoa. Xe chạy một đường, hắn nhìn ra ngoài,Túc Khê giới thiệu với hắn ven đường bày ra một chút pháo hoa cùng pháo nổ.
Lục Hoán đột nhiên nhớ tới chuyện săn bắn ở núi Thu Yến sau đó, nàng biến mất ròng rã 8 ngày không thấy, lúc xuất hiện ở trên đỉnh đầu của mình thả cái pháo hoa lóa mắt kia, làm cho hắn suốt đời khó quên.
Không biết pháo hoa ở cái thế giới này lại là cảnh đẹp cỡ nào.
Nghĩ như vậy, hắn cùng với nàng còn có rất nhiều chuyện còn chưa làm, chờ đợi cả một đời trôi qua mà chậm rãi hoàn thành.
Túc Khê hy vọng xe chạy chậm một chút, như vậy thì có thể cùng với Lục Hoán nói nhiều thêm một lát, nhưng mà cho dù chậm đến cỡ nào đi chăng nữa, cũng chính là cách có mấy con phố, xe rất nhanh liền đã tới tiểu khu, Túc Khê không thể không đẩy cửa xuống xe.
Lục Hoán thay cô đem vali từ phía cốp xe xách đi ra, tiễn đưa cô đến khu vực lân cận của tòa nhà đơn vị.
Lục Hoán nói với cô: “Buổi tối gặp.”
Túc Khê kinh ngạc: “Buổi tối?”
Lục Hoán chỉ chỉ vào điện thoại di động ở trong túi cô, nói: “Nàng đừng quên, có cái này, buổi tối tắm rửa xong thì bảo ta, ta đi đến chỗ nàng nơi đó, cùng một chỗ làm bài tập a.”
“A, ta suýt nữa thì quên mất!” Túc Khê còn tưởng rằng ít nhất phải hai ba ngày không được gặp mặt đâu đấy. Nhưng mà cái màn sân khấu của Lục Hoán bên kia có thể điều chỉnh được giao diện mở đầu, lúc trước hắn liền đem giao diện mở đầu điều chỉnh trở thành căn hộ bên kia, bằng không thì trong khoảng thời gian này, mỗi lần đều xuất hiện ở trong gian phòng mình, nhất định là không có cách nào tránh khỏi mắt của cha mẹ Túc.
Hắn nhưng cũng có thể điều chỉnh giao diện, như vậy hắn ở bên kia, chỉ cần trước quay về hành cung Thai Sơn, sau đó lại đem giao diện điều chỉnh đến gian phòng của mình, chẳng phải là buổi tối có thể nhẹ nhõm tiến vào gian phòng của mình rồi sao? Tiếp đó chờ lúc lão mẹ của mình đi tới cửa, hắn chỉ cần đột nhiên biến mất trở lại Yến quốc —
Còn có thể chơi như vậy?!
Túc Khê mừng rỡ vui sướng vô cùng: “Chàng vừa mới rồi tại sao không nói?!” Còn làm hại cô cho là vài ngày không thấy được hắn, vô cùng mất mát.
Lục Hoán vốn là vừa định nói, nhưng là thấy Túc Khê cúi thấp đầu, dáng vẻ rầu rĩ, hắn mới cảm giác được, Túc Khê cũng sẽ bởi vì hắn không ở bên, mà nhớ đến hắn.
Lần này Túc Khê yên tâm, đắc ý mà nói: “Vậy được rồi, ta lên đây, buổi tối gặp.”
Cô vừa nói vừa lui về sau, nhanh chóng đến dưới khu chung cư mới quay người hướng về phía trước, nhưng sau khi mang cái vali tiến vào tòa nhà, cô lại nhịn không được quay đầu, đã thấy tuyết bay lả tả rơi xuống, Lục Hoán vẫn đứng tại dưới đèn đường, xa xa mà nhìn theo cô, hai tay của hắn đút vào trong túi áo lông màu đen, bởi vì tóc lại thật dài, cho nên đội thêm mũ lưỡi trai, cho dù cách xa như vậy, vẫn có thể trông thấy mặt mũi hắn sáng như sao, ánh mắt chỉ rơi vào trên người mình.
Hắn thấy mình quay đầu nhìn, há to miệng, giống như là nhắn nhủ câu gì, nhưng mà đã cách một đoạn, Túc Khê nghe không rõ.
Không biết vì cái gì, trong lòng Túc Khê trào dâng lên một hồi cảm giác nhớ nhung mãnh liệt dứt bỏ không được, cái này còn chưa có tách ra đâu, thế mà cũng đã bắt đầu nhớ, bốn bề vắng lặng, cô đem vali cứ như vậy mà ném lại ở dưới tòa chung cư, bỗng nhiên lại quay ngược trở lại.
Đẩy cánh cổng dưới tòa chung cư ra, đi từng bước tới, rồi bỗng nhiên chạy thật nhanh.
Trong đôi mắt đen như mực của Lục Hoán mang theo ý cười, trước khi cô như một quả bom xông về phía trước, liền dang hai tay ra ôm lấy, thế là Túc Khê nhảy bổ vào trong ngực hắn.
“Chàng mới vừa nói cái gì?” Túc Khê nhón chân lên, kéo cổ của hắn.
Lục Hoán vòng quanh eo của Túc Khê, một cái tay khác thì vuốt vuốt tóc của cô, nói với cô: “Ta nói –”
Túc Khê nhướng tai lên, vành tai có chút nóng lên, cô luôn cảm thấy khẩu hình vừa mới rồi, giống như là ba chữ nào đó.
“Ta yêu nàng.” Lục Hoán hơi hơi rũ mắt, nhìn thẳng vào mắt cô. Hắn nói ra lời này tựa như là có chút khó mà mở miệng, vành tai hơi nóng, nhưng hắn vẫn gắt gao ôm lấy eo Túc Khê không buông.
Sắc mặt Túc Khê đỏ lên như máu, cô liền biết: “Thôi bỏ đi ta lên rồi.”
Lục Hoán: “Được.”
Hắn dùng lực mà ôm chặt Túc Khê, đầu vùi ở giữa cổ cô một hồi, mới buông lỏng cô ra.
Túc Khê lưu luyến không rời mà hướng về phía tòa chung cư đi vào trong, thẳng đến khi biến mất ở trong thang máy, Lục Hoán cũng không rời khỏi.
Cô lôi kéo vali đứng ở trong thang máy, nhớ tới vẻ mặt nghiêm túc vừa mới rồi của Lục Hoán, khóe miệng bất tri bất giác cười không ngậm được miệng, có một dì đi vứt rác xong cùng cô bước vào thang máy, kỳ quái nhìn Túc Khê một cái, hỏi: “Cô gái nhỏ, yêu đương rồi?”
Túc Khê đột nhiên trở nên thẹn thùng, cười ngây ngô hai cái, đợi đến khi thang mái ngừng lại ở tầng nhà mình, liền vội vàng lôi kéo vali xông ra ngoài.
Sau khi trọ ở trường, cô bình thường cũng sẽ một tuần trở về nhà một lần, bởi vậy mà cha mẹ Túc thấy cô trở về nhà, căn bản một chút biểu tình gì cũng không có, lão cha thì ở tại phòng bếp đun nước, còn lão mẹ ngồi ở trên ghế salon đan áo len, nhìn cô một cái: “Đã về rồi? Vừa vặn, giúp cha mi tưới hoa đi, ổng bận quá không ngơi tay được.”
Túc – Phảng phất không phải con ruột – Khê: “……”
Túc Khê để hành lý xuống, oán niệm bộc phát mà cầm lấy bình nước tưới hoa hướng về phía ban công mà đi, cô không có ý định liếc mắt nhìn xuống dưới.
Dưới lầu, xác nhận sau khi cô về đến nhà, chàng thanh niên cao lớn hai tay đút vào trong túi áo, vẫn còn đứng ở nơi đó chưa rời đi, thấy cô xuất hiện ở trên ban công, hắn tay chân vụng về học theo bộ phim truyền hình mà Túc Khê thích xem, hai tay giơ qua đỉnh đầu, hướng về phía Túc Khê mà làm một cái trái tim thật to.
Túc Khê nhìn thấy hắn, lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tuyết trắng một chút, mỉm cười nghĩ thầm, cảm thấy mình đại khái là trúng độc rồi, làm sao lại càng ngày càng yêu thích hắn như vậy chứ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đồ ăn khiến cho mèo thon thả, còn đồ ăn vặt khiến cho mèo béo phì.
Trước Tết Túc Khê phát hiện lớp thịt trên bụng của Đảm Đại càng ngày càng nhiều, sờ vào thì mềm nhũn, vui mừng khôn xiết.
Qua sang năm trở lại căn hộ, lại đột nhiên phát hiện, mèo béo lập tức gầy xuống! Mặc dù thân hình đon đả cân xứng, nhưng mà cái bụng nhỏ đã không còn.
Chuyện gì xảy ra?
Mèo béo nhìn chằm chằm Lục Hoán, meo ô meo ô lên án — Chủ nhân đi bảy ngày, con hàng này thế mà bảy ngày đều hổng cho nó linh thực ăn khuya! Meo, cái thú hai chân giúp việc vặt này? Đối với nó chỉ có lợi dụng chứ không hổng có tâm!
Lục Hoán: ==
Túc Khê: Nó đang nói cái gì?
Lục Hoán: Đại khái là đang cảm kích ta nghiêm ngặt khống chế thức ăn của nó đi, cho nó ăn quá tốt rồi a.
—
真对不起!Thật sự xin lỗi các bạn vì tuần vừa rồi mình chậm ra chương mới, vì mình phải dọn dẹp chuyển về quê rồi, rời xa Sài Gòn rồi nên mình vừa lu bu lại không có tâm trạng lắm. Bắt đầu từ hôm nay thì mình hứa sẽ siêng nhé!
← Chương trước | Danh mục truyện | Chương sau → |