Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 78

Chương 78. Đạp nhập Tuyên Vũ Môn, tọa ủng Thái Cực Cung, trở thành hoàng đế Yến quốc. 

Nửa tháng kể từ khi khai giảng Cao Tam, trên bảng đen bắt đầu đếm ngược ngày thi đại học, ngay ở cổng trường cũng treo lên băng rôn biểu ngữ với tiêu đề  “Hôm nay bạn không học, ngày mai bạn bốc gạch”, tất cả mọi người đều cảm thấy bầu không khí dần dần trở nên khẩn trương.

Thế là từ nhà ăn cho đến lầu dạy học, bước chân của học sinh đều trở nên vội vàng hẳn lên, rất nhiều người lúc nghỉ trưa cũng không chợp mắt, dứt khoát ở trong lớp học làm đề.

Lục Hoán đến ngôi trường này, cái lớp này, mới có nửa tháng đầu đã dẫn tới ngàn vạn chủ đề bàn tán, rất nhiều nữ sinh lớp khác đều chạy tới nhìn hắn, số người đến gần cũng không biết đếm bao nhiêu.

Nhưng mà sự tươi mới của nửa tháng đầu dần trôi qua, mọi người dần dần đối với ban này có thêm một anh chàng đẹp trai đã tập mãi thành thói quen.

Thứ nhất là, ngôi trường này là trường chuyên cấp ba, các học sinh vẫn là lấy việc học làm chủ, đều tương đối có tự chủ. Thứ hai là, mặc dù có người nhân cơ hội bắt chuyện đến gần, nhưng Lục Hoán cũng không phản ứng lại, so với Túc Khê hắn còn cảnh giác vạn phần.

Thế là nửa tháng sau, bạn cùng lớp nhìn thấy Lục Hoán lại đang giúp Túc Khê trực nhật lau tấm bảng đen, cũng đã bình tĩnh lại.

Túc Khê cùng với Lục Hoán cùng nhau bước vào lớp học, một tuần này dạy hắn những thứ ở hiện đại, từ tập thể dục theo đài cho đến chơi mạt chược, chơi người sói cùng trượt patin, Lục Hoán học cái gì cũng đều rất nhanh, lại thêm trừ phi Yến quốc ở bên kia có chuyện gì, thì phần lớn hắn đều ở chỗ này, có đầy đủ thời gian, thế là cùng nhau chờ đợi tháng ngày dần qua…..

Hắn càng lúc càng giống với một chàng thanh niên của thế kỷ hai mươi mốt, cũng là càng ngày càng hòa nhập vào thế giới này hơn.

Lúc vừa tới thế giới này, hắn nhất thời không quen với với việc đón xe taxi. Ngồi trên chiếc xe ngựa bốn bánh phảng phất có cảm giác dường như đang trôi dạt trên mặt đất, thế giới quan của Lục Hoán tựa như bị đả kích cực lớn.

Nhưng sau này quen thuộc, Lục Hoán liền nhịn không được bắt đầu nghiên cứu đủ loại kiểu xe hơi.

Có vẻ đây là sở thích mà đại khái toàn bộ con trai đều không thể kiểm soát được, đối với mấy loại đồ vật máy móc có sự yêu quý mãnh liệt.

Hắn còn đặt trên mạng mua về robot quét rác cùng một số mô hình, dùng để mở ra xem bên trong rốt cuộc là có cấu tạo gì.

Thời điểm cuối tuần được rảnh rỗi, không có làm bài tập, Túc Khê ôm máy tính bảng ngồi ở trên ghế sô pha xem phim truyền hình, hắn ngồi ở bên cạnh tháo ra lắp lại rồi lại tháo ra — Túc Khê có chút hâm mộ hắn, bởi vì trước đó chưa từng tiếp xúc với nền văn minh hiện đại, cho nên hiện tại hắn đang ở đây, cảm thấy đồ vật mới lạ thật là nhiều.

Có mấy thứ đồ ở trong mắt Túc Khê cùng với Hoắc Kính Xuyên bọn họ nhìn thì bình thường không có gì mới lạ, tỉ như quạt sưởi ấm, hắn đều nhịn không được đem dây phát nhiệt ở bên trong tháo ra nhìn một chút.

Đã như thế, thế giới của Túc Khê đối với Lục Hoán mà nói, có quá nhiều chỗ có thể tìm tòi nghiên cứu.

Cùng Túc Khê làm bạn, rất nhanh, Lục Hoán đã không còn giống như lúc đầu, cùng thế giới này không hợp nhau nữa.

Ngoại trừ khi nói chuyện hay hành động, đối nhân xử thế, vẫn giữ lấy phong tục Yến quốc, hắn đi tới chỗ nào, người trên đường phố đều chỉ cho rằng hắn là giáo thảo từ một chỗ trường trung học nào đó, hoặc là tiểu minh tinh nơi nào.

Đối với cái này, không thể không nói suy nghĩ ở trong lòng Túc Khê là cực kỳ thực tế.

Lúc trước khi hai thế giới còn chưa thể tiến hành kết nối, lòng cô sinh ra rất nhiều lo lắng, thế nhưng là về sau phát hiện, hóa ra cô lo lắng cũng vô ích.

Không tồn tại chuyện hai thế giới vĩnh viễn không cách nào gặp mặt như vậy nữa. Bởi vì hắn sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ để đi tới thế giới của cô.

Cũng không còn tồn tại chuyện hắn đứng ở trong thế giới của cô, không hợp nhau, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là cùng cô mỗi người đi một ngả như suy nghĩ. Bởi vì hắn sẽ cố gắng dung nhập, cố gắng ở một cái thế giới hoàn toàn xa lạ lấy phương thức sinh hoạt của người bình thường. Mà phàm là hắn làm việc gì, cuối cùng cũng sẽ đều thành công.

Lục Hoán hắn xưa nay sẽ không để cho cô lo được lo mất, hay lo lắng sợ hãi gì nữa.

Đứa con yêu lấy hình dáng bánh bao nhỏ, từ một nhân vật 2D, chậm rãi dùng thời gian để lấp đầy trong lòng cô trở thành một người có máu có thịt, có nhiệt độ.

Cũng là thẳng cho đến khi hắn đi tới thế giới của cô, cô mới ý thức được những điều này….. Hắn không chỉ là người thời điểm có tâm sự trên đỉnh đầu sẽ hiện ra, lúc cao hứng trên đỉnh đầu có icon mặt trời, thời điểm mất hứng đỉnh đầu sẽ có mây đen dày đặc, mà là một người sống sờ sờ đứng trước mặt mình. Là một thiếu niên có phẩm chất tốt đẹp vô ngần, ôn nhu lại thẳng thắng, bướng bỉnh nhưng kiên trì.

Túc Khê mỗi ngày nhìn thấy Lục Hoán đều cảm thấy trái tim mình vô cùng ấm áp, hết sức an tâm thỏa mãn.

Phảng phất vừa có sức mạnh, lại có dũng khí. Cho dù tương lai có vật đổi sao dời như thế nào đi chăng nữa, cũng đều không đủ gây nên sợ hãi.

……

Hôm nay là cuối tuần, con mèo Ba Tư mà Túc Khê đặt trước cuối cùng cũng giao tới, mèo nhỏ được đặt trong một chiếc lồng, bởi vì được xe taxi chở tới, cho nên đại khái là bị dọa sợ, meo meo mà kêu.

Túc Khê kích động muốn điên, nói với cha mẹ Túc mình đi đến nhà Cố Thấm làm bài tập, kỳ thật thì cô trước đó đã ở ngay tại căn hộ bên này chờ đợi, cô đem chiếc lồng cùng chú mèo xách tới ban công, trên ban công đã sớm chuẩn bị bồn cát cùng bát đồ ăn cho mèo.

Chiếc lồng vừa mở ra, chú mèo nhỏ mập mạp cảnh giác nhìn xem bốn phía, ục ịch ục ịch mà đi ra, nhúm mỡ trên bụng nhỏ cũng rục rịch theo.

Trái tim Túc Khê đều manh hóa rồi! Nổi tâm muốn ôm một chút, kéo kéo sờ sờ cái đầu nhỏ, xoa xoa bóp bóp khuôn mặt béo của nó.

Lục Hoán từ bên ngoài mua xong rau trở về nhìn thấy một màn này, bắt gặp Túc Khê đem mèo ôm vào trong ngực lại sờ lại hôn, cho dù cánh cửa bên cạnh truyền đến tiếng vang, hắn đã trở về cô cũng không nghe thấy. Lục Hoán đổi giày đi tới, Túc Khê còn đang kích động mà bóp bóp đệm thịt chân mèo…. Lục Hoán nhịn không được ho một tiếng, hỏi cô: “Ta mua tôm, giữa trưa ăn tôm nhé?”

Túc Khê ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ngạc nhiên gọi hắn tới: “Nhanh nhanh nhanh, đặt cho nó một cái tên nào.”

Lục Hoán đặt đồ ăn ở trong phòng bếp, đi tới, ngồi xuống trước mặt cô cùng con mèo, vén tay áo lên vừa định ôm mèo, đã thấy con mèo kia đột nhiên xù lông, nhát gan mà rút về bên trong lồng.

“……” Lục Hoán lườm nó một cái, nói: “Đặt tên là Đảm Tiếu đi.”

*胆小 [Dǎn xiǎo]: Nghĩa là Nhát gan.

“Đừng sợ, người khác cũng rất tốt, không có hung dữ nè.” Túc Khê cười nói với chú mèo.

Cô đưa tay vào, vuốt ve đầu mèo nhỏ, ngẫm nghĩ trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn Lục Hoán, quyết định dứt khoát: “Kêu là Đảm Đại vậy đi.”

*胆大 [Dǎn dà]: Nghĩa là Dũng cảm.

Lục Hoán liếc mắt nhìn con mèo nhỏ đang co lại thành một đoàn ở bên trong lồng: “….. Nàng xác định sao?”

Đảm Đại rất nhanh liền sáp nhập vào sinh hoạt trong căn hộ này, nhưng không hiểu vì sao, nó có chút e sợ Lục Hoán, phàm là Lục Hoán phát hiện ra, nó đều nhanh chóng cụp đuôi lủi đi mất, lục Hoán gọi một tiếng tên của nó, nó liền cấp tốc trốn vào trong ngực Túc Khê.

Đối với cái này, Túc Khê cùng với Lục Hoán đều khá hoang mang. Đại khái là hai cái sinh vật nam tính ở chung cùng dưới một mái hiên mà bất hòa đi.

Túc Khê thường khuyên Lục Hoán đút cho Đảm Đại nhiều hơn, cùng nó thân cận thật tốt một phen, nhưng mà phàm là Lục Hoán rót đồ ăn vào trong chén, nó một mực không chịu ăn. Cuối cùng bất đắc dĩ vẫn là Túc Khê tới đút, Lục Hoán chỉ có thể đi dọn phân.

Trấn Viễn Tướng Quân và Hoàng thượng, cùng với bách tính Yến quốc, nơi nào có thể nghĩ đến Cửu hoàng tử của bọn họ trên mặt nổi thì muốn đi canh giữ Hoàng Lăng, nhưng trên thực tế là mỗi ngày đều đang ở một cái thế giới khác, tự hạ thấp địa vị mình mà ngồi xổm xuống dọn phân cho duy nhất một con thú bốn chân đâu.

Lục Hoán dự đoán quả nhiên không sai, Túc Khê lần đầu nuôi mèo, nguyên một tuần đều ở trong trạng thái hưng phấn, hận không thể đem mèo ôm vào trong phòng cùng nhau ngủ.

Một tuần lễ có 7 ngày thì trong đó có đến 6 ngày, Lục Hoán gõ cửa gọi Túc Khê rời giường, lúc đẩy cửa ra, đều phát hiện tên mèo mập mạp kia hài lòng phơi cái bụng, nằm ngủ trên đỉnh đầu Túc Khê.

Mèo béo lười biếng mở mắt ra, phát hiện lại là hắn cái dã thú hai chân tiến vào, thế là nó liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt kia vô cùng khoe khoang.

 “……”

Cả khuôn mặt của Lục Hoán đều đen.

Vốn là hai người mỗi tối đều sóng vai dựa vào nhau ngồi trên ghế sô pha, mình làm chuyện chính sự, từ khi con mèo béo này đến, ròng rã nguyên một tuần đều chiếm cứ đùi Túc Khê, khoan thai tự đắc liếm láp móng vuốt.

Hết lần này tới lần khác, Túc Khê còn bị nó làm cho manh đến tâm can đều phát run.

Lục Hoán liếc mắt nhìn thân hình con mèo béo mập nhìn không ra được khúc eo nào, khí áp cả người có chút thấp, buồn bực suy nghĩ, cuối cùng có chỗ nào đáng yêu.

Hắn thực sự nhịn không được, nhanh chuẩn hung ác mà nắm vào phần da cổ phía sau con mèo béo, chặn cái mông của nó, đuổi nó ra khỏi ghế sô pha.

Mèo béo ủy khuất blah mà nhảy lên bàn trà, hướng về phía Túc Khê “meo ô” một tiếng.

Túc Khê vừa mới rồi còn đang vuốt ve mèo bỗng nhiên hai tay lập tức trống trơn, nhìn về phía Lục Hoán: “Chàng làm gì đó?”

Lục Hoán so với mèo càng ủy khuất hơn, ngã vào trên người cô, đầu gối lên đùi cô, cầm lấy cái đề thi ở trên bàn trà đưa cho Túc Khê, nói: “Có đề không biết làm.”

Có đề không biết làm cái này thế nhưng là chuyện lớn nha! Túc Khê lập tức chuẩn bị trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch: “Đề nào?!”

Sau khai giảng có tiến hành thi tháng qua một lần, lần đầu tiên kiểm tra Lục Hoán thi không tốt lắm, dù sao thì cho dù hắn có thông minh trời sinh như thế nào đi chăng nữa thì cũng không có khả năng trong thời gian ngắn mà đen toàn bộ nội dung cấp ba học được hết như vậy.

Trăm triệu lần không nghĩ tới, đứa con yêu tại Yến quốc mặc dù là học bá, nhưng đi tới nơi này đối với mỗi môn học đều có chút không thích ứng, xem ra ông trời mở cho hắn bàn tay vàng cũng không có khoa trương lắm.

Còn bị Hoắc Kính Xuyên chế giễu hắn là học tra! Túc Khê nhớ tới đều muốn nện cho Hoắc Kính Xuyên một trận.

Cô đã sớm muốn tìm một thời gian, giúp Lục Hoán bổ túc.

Túc Khê vội vàng tiếp nhận đề thi cùng bút, trước tự mình tính toán một lần rồi giảng cho hắn.

Cứ như vậy Túc Khê đem mèo béo hoàn toàn quên sạch sành sanh.

Lục Hoán một tay ôm eo Túc Khê, khẽ liếc mắt nhìn về con mèo béo đang nằm dưới đất không xa kia mà nhếch lên khóe môi.

Mèo béo:……

Có bệnh a.

Hai tháng sau, Lục Hoán cùng Đảm Đại trong lúc vô hình tranh giành tình nhân mới dần dần chuyển biến tốt đẹp, Đảm Đại đem Lục Hoán mỗi ngày dọn phân cho nó coi ở trong mắt, cuối cùng cũng chịu từ trên đầu gối Túc Khê nhảy xuống, nhảy đến trên đầu gối Lục Hoán bên này, cùng Lục Hoán hơi thân cận một chút.

Mà tâm tính Túc Khê cũng coi như từ lúc mới bắt đầu cuồng nhiệt, chuyển biến sang tâm tính nuôi mèo bình thường. Mỗi ngày đối với mèo béo mập ôm ôm hôn hôn cũng không còn thường xuyên nữa, bắt đầu phân bổ cho Lục Hoán. 

Đám mây đen trên đỉnh đầu Lục Hoán rốt cuộc cũng chuyển thành ngôi sao.

……

Túc Khê giảng giải cho Lục Hoán cách dùng mấy cái phần mềm luyện nghe, app giảng giải toán học trên điện thoại di động. Sau đó Lục Hoán liền dành một thời gian dài tập trung vào đó. Hắn so với bất kỳ ai cũng đều khắc khổ hơn, phần lớn các bạn học bao gồm cả Túc Khê dù đã lên Cao Tam nhưng vẫn còn muốn ngủ một giấc thẳng cẳng, muốn nằm trên giường một chút, nhưng hắn đã quen hành quân đánh giặc, cho nên chưa từng có cái thói quen này.

Hắn mỗi ngày chăm chỉ không ngừng, bật đèn làm đề thi.

Tự mình làm xong một lần, còn muốn giám sát Túc Khê làm một lần.

Thế là thời điểm thi cuối kỳ, so với lần đầu tiên hắn kiểm tra, đã tiến bộ nhảy vọt về chất.

Hắn có tên trong top 113, vừa vặn đứng trước Hoắc Kính Xuyên.

Lần này Hoắc Kính Xuyên không cười nổi được nữa.

Mà Túc Khê vốn lười biếng đã quen, thành tích thi trên dưới cũng đều nằm trong top ba mươi, dưới sự giám sát của hắn cùng với ép buộc làm đề thi, khổ không thể tả, nhưng kết quả là vượt mong đợi, cô thi cuối kỳ vậy mà thành tích là cao nhất từ trước tới nay, đứng thứ hai.

Cha mẹ Túc đều sợ ngây người.

Thời tiết dần trở nên lạnh, tuyết cũng bắt đầu rơi xuống, trường học giống như tòa tháp ngà, không lo không nghĩ, để cho Lục Hoán trải qua một đoạn thời gian cực kỳ khó quên.

Lên Cao Tam thì không có kỳ nghỉ đông.

Do đó thời điểm ăn tết được lấy làm kỳ nghỉ đông chỉ có bảy ngày, mà bảy ngày này Túc Khê cũng không có cách nào ở lại căn hộ, nhất đinh phải về nhà.

Thế là Lục Hoán liền giúp cô thu thập xong đồ đạc, định đưa cô trở về.

Sau đó quay về bên kia, hắn hoàn toàn như trước đây mà mỗi đêm trở lại hành cung Thai Sơn lộ mặt. Nửa năm này hắn sao chép kinh văn đã chất thành một chồng, hắn đã sớm an bài hai cái hạ nhân mang ra để trong một cung điện khác.

Thai Sơn ở bên này cung có tuyết rơi, bay lả tả, trên mái cong tuyết đọng thành băng.

Lục Hoán nửa năm này không có cắt tóc lại, mái tóc đã dài đến mang tai được Túc Khê giúp hắn ghim lên, sau khi trở lại Yến quốc bên này, vừa vặn có thể buộc quan. Hắn thay đổi thành tú long trường bào, mở ra cửa điện đóng lại đã lâu, ra ngoài giao phó công chuyện cho Vũ Lâm vệ.

Nhưng còn chưa đi được hai bước, chợt nghe trên sườn núi có âm thanh ra roi thúc ngựa, là người từ trong kinh thành đến.

Vô cùng đột nhiên, đêm này từ trong kinh thành truyền đến một tin tức quan trọng.

Sự tình nửa năm trước lợi dụng thương nhân người Hồ rửa tiền làm lớn chuyện, lúc đó Thái tử chỉ là bị cấm túc, nhưng mà từ tin tức truyền đến mà nói, nửa năm này Nhị hoàng tử lại động tay động chân, cuối cùng là phe Ngũ hoàng tử sắp xếp ngán chân, đem chuyện Thái tử công bố cho mọi người —

Mà vừa vặn một tháng trước, Thái Châu bị Thái tử đút túi riêng lại lần nữa gặp thiên tai, dân ca thán oán hận, trong lúc nhất thời triều đình không khống chế được.

Trong triều lại có người đề nghị, phế Thái tử, để bình ổn sự phẫn nộ trong lòng dân chúng.

Phong thư này là Binh Bộ Thượng Thư sai người truyền tới, nên không phải là giả, Lục Hoán tại hành cung Thai Sơn chờ đợi nửa năm, tin tức ngăn cách, nhưng mà tin tức này truyền đến nơi này của hắn, lại cũng không tính là quá muộn. Hiện tại vào ngay lúc này trên Kim Loan Điện hiện đang tranh cãi nảy lửa.

Thần sắc hắn không một chút thay đổi, tròng mắt có chút mờ mịt, quay người trở về trong điện, trước đem tin tức để cho ngọn nến đốt đi.

Nếu như hắn nhớ không lầm, gần đây tại màn sân khấu nhìn thấy nhiệm vụ thứ mười chín chính là thiết lập hệ thống giáo dục, phổ biến đọc sách, tiến hành trợ cấp dân sinh, thiết lập học đường tại các quận huyện, xúc tiến người dân Yến quốc khai trí.

Mà nhiệm vụ thứ hai mươi chính là —

Đạp nhập Tuyên Vũ Môn, tọa ủng Thái Cực Cung, trở thành hoàng đế Yến quốc.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Liên tục vài ngày sau trong đêm khuya thanh vắng, cửa phòng của một gian trong đó mở ra, chàng trai mặc quần áo ngủ dài tay nào đó được Túc Khê xưng là 【 Ôn nhu thẳng thắn】 lặng yên không một tiếng động đi tới, cầm trong tay một túi đồ ăn vặt cho mèo béo mập vừa mới mua (Túc Khê thường chỉ cho mèo béo mỗi ngày ăn một con cá khô thôi).

Hắn đi chân đất ngồi xổm trên mặt đất, dụ dỗ mèo béo tới, trong tay lấy ra ba con cá khô nhỏ, hạ giọng nói với con mèo béo: “Thương lượng, mỗi đêm 3 con cá khô, ngày mai kiên trì nguyên một ngày không được nhảy vào trong ngực nàng.”

Mèo béo vừa thèm lại vừa sợ, nhanh chóng ngậm cá khô từ trong tay hắn, trốn vào ban công.

…….

Vì hòa bình của cái nhà này, béo ta liếm láp nghĩ thầm, ngày mai sẽ đem chủ nhân nhường cho tên tiểu tử này một ngày đi!

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

One comment

  1. aaaaa thế là sắp lấp hố một bộ truyện

Leave a Reply

error: Content is protected !!