Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 74

Chương 74. Ta sẽ đến lớp của nàng, với tư cách là một học sinh chuyển trường.

Hoắc Kính Xuyên thật sự không biết Lục Hoán từ cái khe núi nào đi ra, thậm chí ngay cả quy tắc ba phút phạt bóng cũng là lần đầu tiên nghe được! Hắn qua loa lấy lệ mà nghĩ, sau khi nói đại khái một lúc, phát hiện Lục Hoán còn nghe hết sức chuyên chú — Chẳng lẽ Lục Hoán nói với hắn ‘Không biết chơi bóng rổ’ kỳ thực không phải là khiêm tốn, mà thật sự là không biết sao?!

Mình đích thật là muốn gọi tới một soái ca không biết chơi bóng rổ tới phụ trợ mình, thế nhưng là không phải muốn gọi người đến cản trở đâu à!

Biểu cảm của Hoắc Kính Xuyên lập tức hết sức khó nói nên lời.

Hắn nhìn Lục Hoán nhịn không được hỏi: “Tớ có một cái vấn đề từ rất sớm đã muốn hỏi, cậu có phải là từ cái triều đại nào đó mà chuyển kiếp tới hay không?”

Lục Hoán liếc nhìn Hoắc Kính Xuyên một cái, không chút hoang mang mà từ trong túi quần móc ra thẻ căn cước của mình.

Hoắc Kính Xuyên thấy hắn móc ra một cái thẻ tựa như lấy ra cái bảo bối gì, không khỏi tiến tới dòm ngó, Lục Hoán tại đỉnh đầu hắn khí định thần nhàn nói: “Người thành phố, già trẻ không gạt.”

Hoắc Kính Xuyên:……

Trong lòng của hắn: Ta tin ngươi gian tà hơn! Người thành phố chỗ nào mà tiếng địa phương đều nghe không hiểu?!

Chửi bậy thì chửi bậy, trận bóng rổ còn chưa mở màn, Hoắc Kính Xuyên cùng đám đồng đội vây quanh Lục Hoán, để cho Lục Hoán trước tiên thử ném bóng vào rổ xem sao — Chờ một lúc đưa ra chiến lược đem hắn sắp xếp vào vị trí nào.

Lục Hoán đã hiểu rõ quy tắc, đơn giản là dưới sự bao vây của quân địch, đem bóng rổ ném vào cái khung bên kia. Lúc tiếp nhận bóng rổ, hắn chỉ là cảm thấy thực sự quá nhẹ, bên trong giống như là chứa đầy hơi, cầm ở trong tay không hề có một chút cảm giác nặng nào. So với trường thương, cung tiễn, có thể nói là nhẹ như không.

Như vậy, chỉ cần đem lực đạo thả nhẹ, bằng không chỉ sợ sẽ ném một phát ra tới ngoài trường, khiến cho người ta chỉ trích.

Nghĩ như vậy, Lục Hoán lùi về sau hai bước, đem bóng rổ nắm chặt ở trong lòng bàn tay.

Cánh tay hắn buông thõng, nhưng mà dường như quả bóng rổ có lực hấp dẫn gì đó, gắt gao nằm gọn ở trong tay hắn.

Đồng đội đứng bên cạnh Hoắc Kính Xuyên nói: “Cậu mang tới vị soái ca nhìn bộ dáng không giống như là không biết chơi à nha! Một tay giữ bóng rổ như vậy không phải ai cũng có thể làm được! Ngay cả cậu cũng không làm được đến vậy đâu.”

“……” Hoắc Kính Xuyên ôm cánh tay, biểu cảm trên mặt có chút không thể tin được: “Con bà nó, tớ cũng hoài nghi cậu ta còn đang lừa tớ đây này……”

Còn chưa có nói xong, Lục Hoán nhấc tay một cái, ngón tay liền nhẹ nhàng điểm một cái.

Ném bóng.

Quả bóng rổ kia vẽ ra một đường trên không trung chính xác mà tạo thành đường vòng cung không hề sai lệch.

Còn chưa có rơi vào trong vòng rổ, người ở trên sân bóng đều biết cú ném này hết sức chuẩn.

Người ở bên ngoài sân cũng mở to hai mắt, vừa muốn lớn tiếng khen: “Bóng tốt –”

Nhưng ai mà ngờ được vừa mới lớn tiếng khen hay cứng rắn nói ra khỏi miệng, quả bóng kia tiến vào, nhưng mà sau đó lại đập trên mặt đất bắn ngược trở lại, trực tiếp đem vòng rổ đập bay ra ngoài! Đinh ốc trên bảng bóng rổ đều bị nới lỏng, đùng đùng mà rơi khắp nơi trên mặt đất!

Chưa đầy mấy giây, “bịch” một tiếng, khung bóng rổ cũng rơi trên mặt đất!

……

Quả bóng rổ lăn trên mặt đất mấy vòng, tựa như vũ khí có lực sát thương cực lớn, đám người xung quanh nhao nhao hoảng sợ tránh né, cuối cùng, nó mới bay về phía bụi cỏ ở xa xa.

Có người nhặt lên, giơ lên về phía đám người Hoắc Kính Xuyên bên này nói: “Rách rồi.”

Bóng rổ nó đã nứt toác ra.

Đám người đứng trên sân bóng rổ:…….

Đám người vây xem ở bên ngoài sân bóng rổ:……

Túc Khê:…..

Hoắc Kính Xuyên hít một ngụm khí lạnh, xông về phía Túc Khê nói: “Bà từ chỗ nào mà quen biết loại nhân vật trâu bò này hả? Vừa nhấc nhẹ tay, bóng rổ đều bị đập rách ra! Quả bóng rổ này là ủy viên thể dục của lớp tụi mình mang tới, hơn 100 tệ đó!”

Túc Khê: “……”

Lục Hoán nhìn đôi bàn tay của mình, khẽ nhíu mày một cái, cũng ý thức được lực đạo của chính mình vẫn còn quá lớn. Nguyên do cũng thực đơn giản, cho dù là giương cung hay là ghìm ngựa, hoặc là ở trên sân tập huấn ném trường thương, đều cần khí lực lớn khiêng một ngàn cân đá, hắn mấy năm này đã quen thuộc thành tự nhiên. Vừa mới thông suốt nên đã cố gắng đem lực đạo thả nhẹ, cũng không có ngờ được quả bóng này cùng với cái vòng rổ lại như ngọn liễu trong gió, không chịu nổi một kích.

Lời nói này nếu tự nhiên nói ra thì thật đáng đánh đòn, cho nên Lục Hoán chủ động xin lỗi: “Trận bóng này ta bồi.”

Trước mắt bao người, hắn gánh vác trách nhiệm mà đi tới tòa dạy học mang đến một cái bàn, đặt ở phía dưới bảng bóng rổ, sau đó nhặt mấy cái đinh cùng với vòng rổ lên, tay không đem vòng rổ đặt vào.

Còn dùng chút lực vặn rồi vặn.

Bị hắn vặn qua, vòng rổ nguyên bản hơi có chút dãn ra liền lập tức vững chắc như thành đồng, chỉ sợ trường học có sập thì vòng rổ cũng sẽ không rơi.

Túc Khê dở khóc dở cười, nói với Hoắc Kính Xuyên:  “Cậu thông cảm một chút, Lục Hoán trời sinh thần lực, trước đó lại chưa từng chơi bóng rổ, mọi thứ đều coi như có lần đầu đi ha, lại cho một cơ hội nữa nè.”

Hoắc Kính Xuyên không tin lắm vào cô, rất sợ kế tiếp bọn hắn chơi bóng rổ, bị Lục Hoán đánh bọn hắn.

May mắn thay mấy tên con trai chơi bóng rổ đều không tính toán chuyện này, ngược lại là sợ hãi thán phục đến cực điểm, thế là vây quanh Lục Hoán muốn nhìn kỹ xem một chút cánh tay của hắn lớn lên như thế nào — Rõ ràng cơ bắp cũng không quá khoa trương à nha, nhìn thật thon dài trắng nõn, thậm chí so với hai tên to con trong đám bọn hắn lại gầy gò hơn rất nhiều, nhưng tại sao lại có lực bộc phát có thể đập hư được bảng bóng rổ như vậy?

Có người đề nghị: “Lục huynh, cậu đi xa một chút, cách ba phần ném thử xem, nói không chừng xa một chút liền có thể nhẹ nhàng ném trúng.”

Lục Hoán lại nhặt quả bóng rổ, đi cách ba phần phía ngoài.

Lần này hắn hơi hơi thu liễm, đem lực đạo thả càng nhẹ, cơ hồ là dùng ngón tay bắn ra.

Một đường vòng cung hoàn mỹ, sau đó —

“Bịch!” Bóng rổ quả quyết tiến vào vòng khung. Lần này cường độ khống chế vừa vặn, quả bóng rổ từ trên mặt đất vẫn như cũ đàn hồi mang theo lực đạo như thế chẻ tre, nhưng mà ở trên không trung tốc độ đang tăng lập tức giảm về không, ngay lúc sắp tiếp xúc đến vòng rổ, tốc độ cũng thay đổi về không, một lần nữa trở xuống mặt đất.

Trên bãi tập mấy người thấy cảnh này đều choáng váng.

Người lớn lên đẹp trai quả nhiên không đi đường thường. Một hai khinh thường ném, mà phải cách ra xa 3 phần mới có thể ném trúng.

Hàng lông mày của Lục Hoán thoáng thả lỏng, cảm giác trên cơ bản đã biết mình nên dùng loại lực đạo nào, hắn có chút hăng hái mà nhặt quả bóng rổ lên, hướng về phía đám người Hoắc Kính Xuyên nói: “Có thể bắt đầu.”

Nói thật, nội tâm Hoắc Kính Xuyên không tin Lục Hoán có thể đảm đương hậu vệ hay bất kỳ vị trí tiên phong nào, dù sao thì hắn ngay cả ném vào rổ cũng là mới học —

Nhưng mà trăm triệu lần không nghĩ tới, mới được nửa trận, thao tác của Lục huynh lại mạnh như hổ.

Cho dù là phòng thủ hay là tấn công mạnh mẽ cũng như chỉ vừa mới biết luyện ném rổ, hắn cơ hồ hoàn toàn không có một góc chết nào.

Phàm là hắn đứng ở vị trí phòng thủ, mấy người ở đội bóng đối phương xông đến đều không có biện pháp đột phá, ngược lại còn bị hắn dễ dàng đưa tay tới, mang bóng đoạt đi.

Mà phàm là hắn tấn công mạnh mẽ, ngay cả đồng đội bên này của mình cũng không cần luôn, một mình hắn liền có thể xông phá tuyến phòng thủ của mấy người bên đội bóng đối phương, tung ra cú ba điểm.

Nửa trận đấu, Hoắc Kính Xuyên nghe âm thanh cổ vũ kịch liệt ở bên ngoài sân, vẻ mặt hốt hoảng.

Hắn chạy tới chạy lui, bóng đều chưa sờ qua cái nào, hoài nghi mình đây là không phải tới chơi bóng rổ, mà là tới chạy bộ. Cái này thật con mẹ hắn căn bản vốn không cần chính mình nữa a, Lục huynh một người một đội đã đủ rồi.

Nghỉ giữa trận. Hắn cùng nguyên một đám người chạy thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa, còn trên trán Lục Hoán một chút mồ hôi cũng không có, nhẹ nhàng thư thái, nhìn cũng không thấy phiền hà gì, lại còn muốn đi đến bên cạnh Túc Khê vặn nước khoáng.

Hoắc Kính Xuyên nhìn thấy ánh mắt mấy nữ sinh ở bên ngoài sân đã hoàn toàn bị Lục Hoán hấp dẫn, sầu muốn thúi ruột.

Cái này so với trong tưởng tượng của hắn hoàn toàn không giống đi!

Trên sân bóng mấy tên con trai khác cũng giống vậy, bọn hắn chuyên tới trường học chơi bóng rổ là vì cái gì, chính là vì nghe đám con gái cổ vũ cho một tên soái ca không quen biết sao? Như thế này còn không bằng đến cái sân bóng rổ rách rưới ở gần tiểu khu mà đánh đâu. Bọn hắn muốn xúi giục Hoắc Kính Xuyên, bảo Hoắc Kính Xuyên đi tới chỗ Lục Hoán thương lượng một chút, nửa trận sau cũng đừng cho cái tên cao phú soái này tiếp tục ra sân nữa a. Nếu không làm vậy liệu bọn hắn có còn đường sống gì nữa không.

Có điều Hoắc Kính Xuyên còn chưa có xúi giục, Lục Hoán nhìn sắc trời, liền chủ động nói hắn muốn thay người rồi.

Hắn nói: “Sắc trời đã tối, ta phải đưa Tiểu Khê về nhà.”

Sợ chậm một chút nữa phụ mẫu Túc Khê trở về, hai người sẽ không dễ dàng mà đi vào gian phòng của Túc Khê.

Hoắc Kính Xuyên lúc này mới thở phào một hơi, lần đầu cảm giác được Túc Khê cũng có chút tác dụng, nói với cô: “Nhanh nhanh nhanh, đem thủy thủ đại lực* nhà cậu mang về đi.”

*大力水手 [Dàlì shuǐshǒu]: Là nói về Thủy thủ Popeye là một nhân vật hoạt hình hư cấu được tạo ra bởi E. C. Segar. Popeye xuất hiện trong truyện tranh, phim hoạt hình chiếu trên ti vi và chiếu ngoài rạp. Nhân vật thủy thủ này nổi tiếng với hình ảnh khoe cơ bắp với món rau chân vịt.

Túc Khê lườm hắn một cái: “Hữu sự Chung Vô Diệm, vô sự Hạ Nghênh Xuân*, chính nhà mi quấy rầy đòi hỏi để Lục Hoán nhà ta chơi bóng rổ.”

*有事钟无艳,无事夏迎春 [Yǒushì zhōng wú yàn, wú shì xià yíngchūn]: Ý của câu thành ngữ này chỉ việc người khác có việc cần mới tìm tới mình, không có việc cần thì vứt bỏ mình một nơi.

Cô quay đầu hỏi Cố Thấm: “Muốn cùng nhau trở về không?”

Tâm tư của Cố Thấm lúc này hoàn toàn dồn vào trên người chị gái nhỏ đẹp mắt đứng ở ngoài sân, cho nên qua loa lấy lệ mà nói với cô: “Các cậu về trước đi ha, tớ ở lại nhìn một lát.”

Vừa vặn Túc Khê cũng sợ cùng Cố Thấm cùng nhau đi về sẽ lộ tẩy, sợ đợi một lúc Cố Thấm phát hiện cô thế mà đem Lục Hoán đưa vào cổng nhà cô, vậy coi như sẽ rất lúng túng.

Cô lôi kéo Lục Hoán hướng về phía cổng trường mà đi.

Lục Hoán ham học ham hỏi: “Thủy thủ đại lực là vật gì?”

Túc Khê nói với hắn: “Là một cái nhân vật trong phim hoạt hình, nhân vật chính ăn rau chân vịt, khí lực liền sẽ trở nên rất lớn.”

Lục Hoán mỉm cười: “Như thế xem ra, nàng chính là rau chân vịt.”

Túc Khê nhất thời không hiểu hắn là có ý gì, cùng hắn sóng vai hướng về cổng trường đi được mấy bước mới phản ứng lại, ý tứ của hắn là, nếu như mình không có ở đấy hắn sẽ không chơi nghiêm túc như vậy, sẽ không đến nỗi điên cuồng cho vào mấy quả bóng rổ, mỗi một cái đều không cho đám người Hoắc Kính Xuyên, kết quả bị đồng đội đuổi đi.

Gương mặt của Túc Khê lập tức nóng lên.

Lục Hoán muốn nói lại thôi, nhìn cô một cái.

Túc Khê có chút buồn cười, nói: “Quá soái. Ngoại trừ quả bóng đầu tiên đem vòng rổ đập bể, lúc sau chơi bóng rổ rất đẹp trai! Ta liền chưa từng gặp qua ai so với chàng đẹp trai hơn!”

Lục Hoán lúc này mới vừa lòng thỏa ý.

Lấy cấp bậc nhan sắc của Lục Hoán loại này, chạy một vòng trong trong trường, không có ai dám mạnh dạn đi lên muốn xin WeChat, là chuyện tuyệt đối không thể nào. Hai người từ sân tập đi đến cổng trường, một đoạn đường ngắn ngủi này, chạy tới xin WeChat khoảng chừng có đến mấy nhóm người.

Cho dù Lục Hoán làm như không thấy, nhưng nhiều lần cũng đủ khó chịu rồi.

Túc Khê ở trong lòng chửi bậy, cô rõ ràng đứng bên cạnh Lục Hoán mà, vì sao mấy em gái nhỏ này đều làm như không thấy, coi như cô đã chết rồi sao?! Cô nhịn không được đem áo khoác che chắn ở trước người ném cho Lục Hoán, khí thế hung hăng nói: “Cầm giùm ta.”

Áo đôi vừa hiện ra, quả nhiên, mấy người muốn đến đây xin WeChat đều biến mất. Ánh mắt kinh diễm xung quanh đã biến thành đối với Túc Khê mà cực kỳ hâm mộ, cùng với phảng phất như có như không có chút đáng tiếc.

Túc Khê:……

……

Mặc dù Hoắc Kính Xuyên nói là cũng không tiếp tục tìm Lục Hoán chơi bóng rổ, để tự chịu ngược đãi nữa, nhưng mà miệng thì chối đây đẩy nhưng thân thể lại rất thành thật, mấy ngày kế tiếp lại đến năn nỉ Túc Khê đem Lục Hoán đến chơi mấy lần nữa.

Chỉ có điều địa điểm chơi bóng rổ không còn là trường học, mà là khu vực gần tiểu khu.

Bị một đám cô bác chú dì vây xem, Hoắc Kính Xuyên cùng với mấy nam sinh khác như tận hưởng món ăn đúng vị, cuối cùng cũng có thể hưởng thụ khoái cảm mà Lục Hoán dẫn bọn hắn đi ngược sát đồng đội đối phương.

……

Cùng lúc đó, ở trong kinh thành dưới mặt hồ nước phẳng lặng lại có cuồn cuộn sóng ngầm.

Thừa tướng biết được Vân Thái Úy cùng với mấy quan viên sau khi bãi triều liền tự mình đi một chuyến đến Túy Hoa Lâu ở chợ phía Tây, trong phủ của Vân Thái Úy cùng với mấy tên quan viên dạo gần đây cũng không có đại sự cưới gả hay đám tang gì, lại vô cứ ở bên ngoài phủ tụ họp, hành tung còn cố ý không muốn để cho người biết, không biết là đang bí mật mưu sự gì. Thừa tướng không yên lòng, thế là gọi cho cơ sở ngầm trong phủ đi nhìn chằm chằm.

Nhưng mà nhìn chằm chằm vào chuyện này, lại khiến cho Thừa tướng chằm chằm ra được chuyện lớn.

Cơ sở ngầm của hắn báo lên với hắn, có trà phường gần Túy Hoa Lâu ở dưới có tư nhân mở sòng bạc, có vị thương nhân người Hồ tính khí rất lớn, thắng liền đem tiền toàn bộ ôm vào trong ngực, nếu như thua liền hướng về phía người thắng tiền hắn vừa đấm vừa đá.

Lần này đánh tới là thứ tử của Sâm Châu Tri phủ đang đi học tại Kinh thành.

Thứ tử Sâm Châu Tri Phủ này cũng không tính là kẻ vô danh tiểu tốt, dựa theo đạo lý thì đáng lẽ phải ồn ào cực lớn, đem tên thương nhân người Hồ này đuổi bắt lại, nhưng chẳng biết tại sao, tên thương nhân người Hồ này là một kẻ thường dân, sau lưng vậy mà dường như là có chỗ dựa vững chắc, đến mức thứ tử Sâm Châu Tri Phủ rơi vào đường cùng, trong đêm chạy trốn khỏi kinh thành.

Sự tình quan thương cấu kết tại kinh thành cũng không ít. Trong triều đình có quan viên muốn rửa tiền, liền sẽ thông qua một ít thương nhân.

Mà một vài thương nhân ở trong đó, thì thương nhân người Hồ đến từ Tây Vực chính là nhân tuyển thượng hạng.

Bởi vì….. Đám thương nhân người Hồ này tới lui tự nhiên, làm xong chuyện, sau đó chỉ cần một tờ giấy thông quan liền có thể rời khỏi kinh thành, khiến cho người ta bắt không được bất kỳ cái chứng cứ nào.

Cho nên, có vài tên thương nhân người Hồ dựa vào ngọn núi lớn dạng này, liền cho rằng chính mình ở trong kinh thành có thể hoành hành, không coi tính mệnh bá tánh kinh thành ra gì.

Thừa tướng nghe xong người trong cơ sở ngầm báo lên, phản ứng đầu tiên chính là tên thương nhân người Hồ này nhất định là có vấn đề, từ chỗ hắn tìm hiểu ngọn nguồn mà tra, nói không chừng có thể bắt được quan viên nào đó ăn hối lộ trái pháp luật.

Hơn nữa việc này nói không chừng cùng chuyện giặc cỏ trong kinh thành đả thương người mà Ngũ hoàng tử cùng Đại Lý Tự đoạn thời gian gần đây đang xử lý hẳn là có liên quan.

Nếu như điều tra ra được Ngũ hoàng tử bao che tội nhân, vừa vặn có thể nhân cơ hội này làm suy yếu thế lực của hắn ở trong kinh thành, mà cho dù có điều tra ra cùng với Ngũ hoàng tử không có quan hệ gì đi chăng nữa, thì cũng là một kiện công lao, có thể thuận nước đẩy thuyền mà ghi điểm cho phe Thái tử. Hai năm này Thái tử mặc dù được phong làm chủ Đông cung, nhưng mà địa vị thực sự bất ổn, so với lão Ngũ cùng với lão Cửu được Hoàng đế mang về, Thái tử có thể nói là không có chút chiến tích nào, Thừa tướng cũng sợ cứ thế mãi, địa vị Đông cung sẽ bị dao động.

Thế là hắn liền phái người bí mật đi tra.

Lại không ngờ tới, tra tới tra lui, tên thương nhân người Hồ này vậy mà lại cùng Thái tử có chút liên quan.

Chẳng lẽ có người ở sau lưng tên thương nhân người Hồ, mượn thương nhân người Hồ cùng với sòng bạc rửa tiền, âm thầm ra tay đem thứ tử Sâm Châu Tri Phủ đuổi ra khỏi kinh thành, là Thái tử hay sao?

— Cái này sao có thể?

Thừa tướng là vạn vạn sẽ không hề tin tưởng, hắn cũng không phải là không tin Thái tử là người trung liêm vô song, không có khả năng không làm ra chuyện ăn hối lộ, mà là không tin người có đầu óc đơn giản, tính cách bó tay bó chân không quả quyết như Thái tử, sẽ chu toàn vạn phần đem thứ tử Sâm Châu Tri Phủ đuổi ra khỏi kinh thành, lại còn xử lý gọn gàng, giá họa cho mấy người mà Đại Lý Tự bắt được kia.

Việc này, nhất định là có người dự định ra tay với Thái tử, hãm hại Thái tử.

Thừa tướng vừa phân tích như thế, thì đứng ngồi không yên.

Hắn trước tiên để cho thân tín đi Đông cung truyền tin, trong thư cũng nói một cách mơ hồ.

Thái tử ngay trong đêm liền hồi âm, tuyên bố mình tuyệt đối cùng với mấy chuyện này không có quan hệ, cữu cữu đừng tin lầm lời đồn của tiểu nhân.

Thừa tướng lúc này mới hoàn toàn yên lòng.

Hắn sợ đến lúc đó Hoàng đế cũng tra ra được chuyện này, phán tội Thái tử cùng với tên thương nhân người Hồ kia cấu kết cùng nhau. Thái tử xác thực cùng với chuyện này không có quan hệ, nhưng cái khó ở chỗ có người đang nhất định giá họa hắn a! Thế là Thừa tướng ngay trong đêm hôm đó liền vào cung, quyết định đánh đòn phủ đầu đem chuyện này thông báo lên Hoàng thượng. Mặc kệ là ai ở trong bàn cờ này, trước phải đem Thái tử đi ra mới được.

Việc này, Lục Hoán mượn tay của Thừa tướng, cuối cùng dẫn đến chỗ Hoàng đế nơi đó.

Sâm Châu thâm sơn cùng cốc, thiếu ăn thiếu mặc, thế mà thứ tử Sâm Châu Tri phủ ở giữa công danh cùng vàng bạc lại lựa chọn vế sau, mang theo một túi bạc mà Trọng Cam Bình cho hắn, ngay trong đêm rời khỏi kinh thành. Đáng lẽ người như hắn phải đối đầu với tên thương nhân người Hồ kia, thế mà lại nơm nớp lo sợ tỏ ra yếu thế, Thừa tướng mới có thể sinh nghi, mới sẽ đi tra. Hắn là một miếng mồi mà Lục Hoán ném ra.

Đêm nay, Hoàng đế tức giận.

Tức giận thứ nhất là vì ngay ở dưới chân thiên tử lại có người có gan dám cấu kết thương nhân người Hồ rửa tiền đút túi riêng. Tức giận thứ hai là Ngũ hoàng tử cùng Đại Lý Tự tra án, lại không hề bắt được kẻ chân chính đả thương người, lại chỉ bắt mấy kẻ chết thay quy án, còn có người cả gan dám ở dưới mí mắt Hoàng thượng mà thay xà đổi cột. Tức giận thứ ba là chuyện này rõ ràng cũng không phải chỉ đơn giản như vậy, chắc chắn là có liên quan đến các Hoàng tử ở giữa chém giết hãm hại lẫn nhau.

Hoàng đế trước tiên liền cắt quyền hạn của Ngũ hoàng tử cùng Đại Lý Tự điều tra chuyện này, để cho thủ lĩnh Vệ Lâm Quân bên người tự mình đi tra.

Vốn chỉ là một chuyện nhỏ, lại đột nhiên dây dưa kéo ra một sự kiện lớn như vậy, trong lúc nhất thời, đám quan viên trong kinh thành người người đều cảm thấy bất an, chỉ sợ đứng sai phe. Nhất là người của chính đảng Ngũ hoàng tử. Cho dù người ở phía sau lưng thương nhân người Hồ không phải là Ngũ hoàng tử đi chăng nữa, nhưng mà tội danh Ngũ hoàng tử tra án không tận sức là không thể nào tránh khỏi.

Ngũ hoàng tử ở trên Kim Loan Điện sắc mặt không dễ nhìn lắm.

Nhưng lúc này đang sờ vào vảy ngược của Hoàng đế, không có quan viên nào dám lên phía trước trấn an.

……

Hoàng đế bên này sắp xếp người điều tra, trong kinh thành có vài tên quan nghe được phong thanh, nhịn không được lén lén lút lút tới cửa bái phỏng Lục Hoán.

Dù sao thì, lúc trước cảm thấy người có hy vọng nhất leo lên vị trí kia, không phải Thái tử thì cũng chính là Ngũ hoàng tử, nhưng chuyện này vừa ra, lại làm cho người ta đánh giá cảm thấy vị Cửu hoàng tử điện hạ bất động thanh sắc này có thể mới là hy vọng lớn nhất.

Cho dù không thể như đám người Trấn Viễn Tướng Quân trước kia sẵn sàng đứng ở phía sau hắn, nhưng tạm thời ôm chân Phật, hoặc là nói mất bò mới lo làm chuồng nên cũng đi phụ họa một hai, có lẽ cũng có thể mang đến một chút tác dụng thì sao.

Chỉ là Cửu Hoàng Tử Phủ hết thảy không thấy.

Lục Hoán đối với chuyện này thì không quan tâm. Ngoại trừ vào triều, xử lý chính vụ, chính là chờ ở trong tẩm điện đi đến chỗ Túc Khê bên kia.

Mà mỗi lần như vậy, đều tuyên bố với bên ngoài là do mệt mỏi nên sớm đi ngủ.

Có lẽ là số lần hắn ngủ thực sự quá nhiều, không biết như thế nào, thế là trong kinh thành dần truyền nhau Cửu hoàng tử từ nhỏ được nuôi dưỡng ở Trường Xuân Quan, cơ thể suy yếu, sắc mặt trắng bệch, lại thêm lúc ở Bắc biên cương bị thương chưa lành, cả ngày khí lực không đủ…..

Tin tức này truyền đi, đám quý nữ trong kinh thành đánh chủ ý lên Lục Hoán, cũng nhao nhao lui bớt mấy phần…… Cho dù có là thiên hoàng quý tộc, mà phu quân tương lai là một cái người không được thì cũng không tốt lắm a.

Tuy mấy cái tin đồn này loạn thất bát tao, hoang đường đến cực điểm, nhưng tất nhiên là có lợi cho Lục Hoán, Lục Hoán đối với mấy lời đồn này mắt nhắm mắt mở.

Hắn đem chuyện này kể cho Túc Khê, Túc Khê cười đau bụng.

Cô nhịn không được liếc mắt nhìn xuống phía dưới.

Khuôn mặt Lục Hoán có chút đen: “…… Ta được.”

……

Sau mười ngày, trong kinh thành bỗng trở mình một phát xảy ra chuyện lớn, khiến cho văn võ bách quan khiếp sợ không thôi, sôi trào nghị luận.

Hóa ra là án giặc cỏ nửa tháng trước đã tra ra được manh mối.

Đám quan viên đằng sau dây dưa đông đảo, trong đó cầm đầu là Thái tử, lại cùng thương nhân người Hồ cấu kết, trong phủ vơ vét của cải vô số!

Mà tên thương nhân người Hồ này ở chợ phía Tây mấy lần cáo mượn oai hùm mà đả thương người, lại không hề có quan viên nào đi đuổi bắt, bởi vì có Thái tử hỗ trợ thay xà đổi cột, khiến cho Đại Lý Tự bỏ sót mà bắt mấy kẻ chết thay.

Ngũ hoàng tử tra án không tận sức, quả thật bỏ sót mà bắt mấy người trong sạch. Kinh thành hiện giờ dân chúng kêu ca sôi trào, thỉnh nguyện vọng thứ nhất: Để cho Đại Lý Tự thả người vô tội thế mạng; thỉnh nguyện vọng thứ hai: Thiên tử phạm pháp cũng phải chịu tội như thứ dân.

Hoàng đế vì giập tắt cơn giận dữ của dân chúng, liền đem tên thương nhân người Hồ đến từ Tây Vực mang đi xử tử bất luận tội gì, đồng thời lấy đi chưởng ấn của Thái tử, lệnh cưỡng chế cấm túc hắn hối lỗi, Ngũ hoàng tử phá án không tận sức, phạt bổng lộc một năm! Ngoài ra đám quan viên có hành vi tham ô vơ vét của cải, tình tiết nghiêm trọng phạm cửu tộc, tình tiết nhẹ thì bãi bỏ chức quan.

Đám quan viên này phần lớn là cùng Thái tử, dòng tộc của Thừa tướng có chỗ dây dưa. Lúc này đảng Thái Tử tổn thất nặng nề.

Mà Thừa tướng vì nể tình chủ động cáo lên chuyện này, tránh thoát được một kiếp tra xét nhà cửa.

……

Chuyện này lúc ở trên Kim Loan Điện từ thủ lĩnh Vệ Lâm Quân của Hoàng thượng đi tra án cáo tri, sau khi tra ra được manh mối, Thừa tướng căn bản không dám tin tưởng. Hắn ở trên Kim Loan Điện hô to: “Thái tử tính tình trung liêm, tuyệt đối không phải người vơ vét của cải, chuyện này nhất định là đổ tội hãm hại!”

Chủ yếu là hắn không tin người có đầu óc ngu si như Thái tử lại có thể làm ra chuyện rửa tiền vơ vét của cải như vậy, cái chuyện thay xà đổi cột một chuỗi này ngay cả giọt nước cũng không lọt.

Huống chi đêm đó trước khi hắn dành thời gian đi tiến cung, rõ ràng còn để cho thân tín đi đến Đông cung truyền tin qua, Thái tử đối với chuyện này hỏi gì cũng không biết.

Nhưng mà Hoàng đế lại vô cùng tức giận, đem lời khai chứng cứ cùng với sổ sách thiếu hụt của đợt thiên tai năm ngoái ném trước mặt hắn: “Chứng cứ vô cùng xác thực, Thừa tướng còn muốn vì Thái tử nói chuyện sao?!”

Thừa tướng lật hết những sổ sách kia, chân đều mềm nhũn.

……

Trong kinh thành trời mưa rất to, sắc trời âm u, bởi vì chuyện phát sinh gần đây, không người nào cả gan lượn trước mặt Hoàng thượng để gặp xúi quẩy, mấy người phe Thái tử thậm chí còn cáo bệnh không ló mặt, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại.

Vật chứng đều có, Vệ Lâm Quân từ chỗ Phủ Thái tử tìm thấy được rất nhiều tài sản vàng bạc mà hắn thừa cơ lúc cứu trợ thiên tai từ năm ngoái mà thu giữ được, đã không thể cứu chữa được nữa. Thừa tướng sau khi bước ra từ Kim Loan Điện, cùng với Hoàng hậu kèm theo mấy người còn lại của đảng Thái tử đâm ra thù ghét sâu đậm — Dù sao thì, là hắn đêm khuya tiến cung, tố giác chuyện này. Thế này thì làm sao mà giải thích được đây?

Thừa tướng không cách nào mà giải thích được, hắn ôm một ngụm uất khí, trong cơn tức giận mà ngã bệnh, nằm ở trên giường ròng rã ba ngày không có gượng dậy nổi.

Hắn từ đầu đến cuối vẫn không tin sức một mình Thái tử, có thể làm ra được những chuyện này.

Cho dù sự tình vơ vét của cải là do Thái tử làm đi chăng nữa, nhưng mà chuyện thay xà đổi cột, tìm đến kẻ chết thay, hãm hại Ngũ hoàng tử làm việc không tận sức lại là chuyện gì xảy ra?

Hoàng thượng cũng không suy nghĩ một chút, Thái tử ngu xuẩn đến đáng giận, làm sao mà có được đầu óc bậc này đây?

Sau lưng nhất định có người động tay động chân, thế nhưng là ai đây — Lão Ngũ? Lão Nhị? Hay là Cửu hoàng tử.

Trực giác của Thừa tướng cho rằng trong đêm đó truyền tin đến Thái tử, e rằng căn bản không có truyền đến trên tay Thái tử, hắn chỉ sợ là bị ai đổi trắng thay đen. Lúc này Thái tử đã bị cấm túc, không có người có thể đi Đông cung, thành ra hắn không có cách nào đến hỏi Thái tử.

Có điều còn có tên thân tín kia — Hắn lúc này mới nhớ tới đem tên thân tín truyền tin kia gọi đến, nhưng lại không ngờ tới, sắc mặt tên hạ nhân trắng bệch mà xông tới quỳ trước mặt hắn, nói là tên thân tín kia tối hôm qua trượt chân, lúc đi tuần tra thì đã chết đuối ở trong sông.

Thừa tướng suýt chút nữa không có đứng dậy nổi. Manh mối liền như vậy mà bị gián đoạn.

……

Hạt mưa tựa như hạt châu mà rơi tí tách, tạt qua khắp các nơi trong kinh thành, tẩy đi vết máu người đã chết tại khu chợ phía Tây. Chuyện chấn kinh toàn bộ trong kinh thành vẫn còn đang lên men trong đám quan viên, chỉ là không người nào dám công khai thảo luận.

Đêm khuya hôm đó, một màn kiệu nhỏ màu xanh khiêm tốn dừng tại trắc môn của Cửu hoàng tử phủ.

Hạ nhân Cửu hoàng tử nguyên bản tuân theo mệnh lệnh của Lục Hoán, cho dù là ai đến đây, hết thảy đều làm như không thấy, cũng không đi thông truyền.

Nhưng người trong màn kiệu nhỏ kia chỉ lộ ra một cái bàn tay, cầm lệnh bài đưa ra, mấy hạ nhân tại cổng ra vào liền lập tức do dự, qua một lúc sau, vội vàng đi bẩm báo.

Khoảng chừng đốt nửa nén nhang, hạ nhân đi trở ra, hết sức lo sợ mà hướng về phía người trong kiệu: “Điện hạ hiện đang ngủ, Nhị điện hạ, mời Ngài hãy trở về.”

Người trong kiệu đang mỉm cười khóe miệng lập tức có chút cứng đờ, ánh mắt sau đó liền trở nên lạnh lùng.

Một lát sau, kiệu nhỏ màn xanh liền dẹp đường hồi phủ.

……

Chuyện này từ đầu đến cuối, nói đơn giản cũng rất đơn giản.

Lục Hoán đi gặp Binh Bộ Thượng Thư hôm đó liền đoán được.

Tên thương nhân người Hồ trước sau cùng mình, Thái tử, cùng với Ngũ hoàng tử đều có dính dáng, duy chỉ có một người triệt để không hề thấy tăm hơi, đó chính là ai?

Nguyên nhân gây ra chuyện này đó là ở trong kinh thành mấy cái bách tính bình dân đêm khuya liên tiếp vô tội bị giết hại, trong lần đó, có một cỗ thi thể nằm nguyên một đêm, vừa vặn đụng phải Thái hậu cải trang đi dâng hương lễ Phật, khiến cho Thái hậu chấn kinh, một mực bị bệnh không dậy nổi. Hoàng thượng lúc này mới nổi giận, lệnh cho Ngũ hoàng tử cùng Đại Lý Tự đi tra rõ chuyện này.

Ngũ hoàng tử cũng không phải cái tên ngu dốt gì, đã sớm tra ra được chuyện này hẳn là cùng phe Thái tử có liên quan. Nhưng hắn lựa chọn án binh bất động, dựa theo Thái tử bên kia lộ ra manh mối, buông thả thương nhân người Hồ, đem mấy kẻ chết thay tróc nã quy án.

Mà hắn cũng không phải là buông tha cho Thái tử, mà chỉ là đang chờ đợi chuyện này lên men, chờ khi dân chúng kêu ca làm lớn chuyện, đến lúc đó lại đem chân tướng dẫn xuất ra, bẩm báo Hoàng thượng bên kia, đem bộ phận vây cánh của Thái tử tham ô vơ vét của cải mà tố giác.

Bằng không, chỉ có chết mấy người, làm sao mà có thể lật đổ Thái tử đây? Hoàng thượng chỉ mong chuyện lớn biến thành nhỏ chuyện nhỏ hóa không.

Dưới khí thế kêu ca mạnh mẽ sôi trào, chửi rủa đến dưới chân thiên tử, triều đình không có cách nào giải thích, Hoàng thượng mới có thể nổi trận lôi đình.

Chỉ là Ngũ hoàng tử lại không nghĩ tới, không đợi hắn đem chuyện này để kết thúc công việc, liền đột nhiên nhảy ra Thừa tướng ngay đêm khuya tiến cung, khiến cho mọi chuyện sắp đặt sớm bị lộ.

Sắc mặt Ngũ hoàng tử khó coi, cứ như vậy, hắn ngay cả một cái công gì cũng không lập được. Còn phải làm người câm ăn hoàng liên, đã biến thành một tên ngu xuẩn “đầu óc hồ đồ, bắt nhầm người, hành sự không tận sức”.

Bị Hoàng thượng phạt bổng lộc của hắn.

Có điều khiến cho tâm tình của Ngũ hoàng tử cảm thấy thật tốt đó là, Thái tử bị cấm túc như vậy, còn không biết ngày tháng năm nào có thể quay về triều chính được nữa. Ngay cả ấn Thái tử cũng đều bị tước đoạt, xem ra Hoàng thượng cực kỳ tức giận.

Hắn chỉ duy nhất không hiểu là, Thừa tướng luôn luôn đứng ở phe Thái tử, vì sao lại đột nhiên phản bội?

Hắn không rõ, Hoàng hậu cùng với toàn bộ vây cánh còn lại của Thái tử cũng đều không rõ, vì vậy mà cùng với Thừa tướng cơ hồ là đoạn tuyệt qua lại, có ngăn cách.

…….

Nhưng mà, chuyện này, Thừa tướng lúc đứng trên Kim Loan Điện có nói trúng một điểm, đầu óc của Thái tử vô cùng bình thường, là người không thể nào mà giải quyết hoàn mỹ như vậy.

Thái tử tham tài, Nhị hoàng tử điệu thấp, Tam hoàng tử ham mê nữ sắc, Ngũ hoàng tử ham thích tranh công.

Năm ngoái thừa dịp thời điểm thiên tai vơ vét lượng lớn của cải, chuyện này thật sự là do Thái tử làm, sổ sách cùng chứng cứ mà Vệ Lâm Quân lật ra cũng vô cùng xác thực. Đầu xuân sau đó, Thái tử nhịn không được mà liên lạc với thương nhân người Hồ, mượn tay thương nhân người Hồ mà rửa tiền, cũng là xác thực như vậy.

Chỉ có điều, tất cả những chuyện phát sinh tiếp đó, liền cùng với Thái tử không có một chút quan hệ.

Nhị hoàng tử tra được chuyện Thái tử vơ vét tiền tài sau đó, liền bố cục ủ mưu thật lâu. Tên thương nhân người Hồ kia trước khi vào thành, hắn đã bí mật trói lại vợ con của hắn, để cho tên thương nhân người Hồ phải nghe theo sự điều động của hắn. Chuyện này ngược dòng tìm hiểu đến thời điểm tên thương nhân người Hồ trước khi vào thành, thật sự không có hành tung của hắn, căn bản không tra ra được. Mà tên thương nhân người Hồ kia trên mặt nổi chính là người được Thái tử chọn trúng để rửa tiền, nhưng trên thực tế là chính Nhị hoàng tử đưa đến trước mặt Thái tử.

Thái tử ngủ đông qua một mùa đông, thật vất vả tìm được một cánh cửa đột phá để rửa tiền, lại thêm tên thương nhân người Hồ này có năng lực làm việc cực mạnh, cho nên liền mấy tháng trước tổ chức yến tiệc, mời tới để hợp mưu.

Thái tử chỉ làm chuyện này.

Kế tiếp chuyện tìm được kẻ trong sạch đi chết thay, Thái hậu gặp phải thi thể, tất cả đều là do Nhị hoàng tử âm thầm bày bố. Bởi vì, cùng Ngũ hoàng tử một dạng, cũng là muốn gây nên ca thán, đợi đến khi thời điểm kêu ca đã đủ, lại nhất cử vạch trần chuyện này, như vậy mới khiến cho Thái tử có thể chết càng nhanh.

Nguyên bản ở bên trong kế hoạch của hắn, người phá vỡ chuyện này hoặc là Ngũ hoàng tử, hoặc là Lục Hoán.

Nếu như là Ngũ hoàng tử, hắn liền có thể khiến cho Thái tử rơi đài, Ngũ hoàng tử cùng phe Thái tử kết xuống huyết hải thâm cừu.

Nếu như là Lục Hoán phá vỡ, hắn không chỉ có thể khiến cho Thái tử rơi đài, còn có thể để cho Ngũ hoàng tử gánh cái danh hành sự không tận sức, còn có thể để cho Lục Hoán cùng phe Thái tử kết xuống cừu hận.

Cho dù có như thế nào đi chăng nữa, ngao cò tranh nhau, hắn đều có thể ngồi mát ăn bát vàng.

Nhưng mà thời điểm hắn đem người khác làm quân cờ, lại không ngờ tới, Lục Hoán đã đi trước hắn một bước.

Lục Hoán đem người của Thừa tướng dẫn tới Túy Hoa Lâu ở khu chợ phía Tây, đem thanh đao này chuyển tới trong tay Thừa tướng.

Lục Hoán kỳ thực cũng chỉ làm một bước này, vẫn là tương đối tự vệ. Hắn gặp qua Hoàng đế, kỳ thực hiểu rất rõ bản tính của Hoàng đế, muốn nói tới cơ sở ngầm, cơ sở ngầm của Hoàng tử phủ liệu có nhiều bằng vị trong Hoàng cung kia sao. Ở trong kinh thành, cho dù là làm cái gì, đều khó có khả năng qua mắt được Hoàng đế.

Bởi vậy, giữa đường thay đổi tin tức của Thừa tướng, kỳ thực chính vị trong Hoàng cung kia.

Bản thân Thái tử có thể không tin, nhưng tập trung tinh thần muốn để cho Thừa tướng rơi đài, làm suy yếu mối quan hệ giữa Thừa tướng cùng với phe Thái tử, kỳ thực chính là Hoàng đế.

Hoàng đế thấy Lục Hoán đem Thừa tướng đưa tới cửa, thế là thuận thế đẩy thuyền, đem chuyện tố giác này chụp mũ lên đầu Thừa tướng. Sau đó Thái tử cho dù có như thế nào đi chăng nữa, phe Thái tử cùng Thừa tướng ở giữa xem như là đã kết một mối thù lớn, đến mức đem Thái tử, Thừa tướng, Hoàng hậu, vây cánh Thái tử một đoạn dây thừng này chia làm bốn năm phần.

……

Tuy nhiên, ở phía Nhị hoàng tử bên này, ước chừng cho rằng Lục Hoán là người cuối cùng hạ đao, bởi vậy hôm nay đặc biệt đến đây, muốn nhìn một chút phải chăng có chỗ liên minh hay không.

Nhị hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Thừa tướng, phe Thái Tử tất cả đều nhìn cục diện này khá mơ hồ.

Hoàng thượng cùng với Lục Hoán bên này ước chừng chỉ duy nhất còn hai người biết rõ đầu đuôi câu chuyện.

Hoàng thượng ngược lại là không đả động đến Nhị hoàng tử, Lục Hoán ước chừng có thể suy xét đến suy tính trong lòng hắn, cũng không phải bởi vì không muốn, mà là chuyện này dây dưa đã quá lớn, nếu như là lại liên lụy một vị hoàng tử nào đi vào, chỉ sợ mặt mũi Hoàng tộc tổn thất quá nặng.

Thời điểm Lục Hoán ở chỗ này yên lặng suy đoán Thánh ý.

Hoàng thượng cũng đang ở trong cung Đại Minh, hướng về bức họa Khanh Quý Nhân, cũng đồng dạng cảm thấy lão Cửu thật khó lường — Trong chuyện này Lục Hoán có làm gì sao? Hắn chẳng hề làm gì cả, nếu như tinh tế phân tích, thậm chí còn không có cách nào trị tội hắn. Bởi vì hắn chỉ đơn giản là truyền một câu nói cho Vân Thái Úy: Nghe nói Túy Hoa Lâu uống rượu ngon, chi bằng Vân Thái Úy mời mấy vị quan viên đi nếm thử, bạc thì bản điện hạ thanh toán.

Chẳng lẽ bởi vì một câu mời như vậy, lại đi trị tội hắn sao?

Nhưng chính là dùng một câu mời như vậy, hắn lại Tứ lượng bạt thiên cân* đem lão Nhị cùng lão Ngũ vốn dĩ tính toán cuốn trên người hắn liền bị đưa ra ngoài, đồng thời cũng hướng mũi đao ra phía ngoài.

*四两拨千斤 [Sìliǎngbōqiānjīn]: “Tứ lượng bạt thiên cân” (bốn lạng địch ngàn cân) là một trong những nguyên lý căn bản của Thái Cực Quyền. Đặc trưng là động tác nhỏ biến hóa lớn, lấy nhu khắc cương (dĩ nhu chế cương), mượn sức dùng sức để đạt được hiệu quả cao nhất. Dĩ nhiên, nguyên lý tứ lượng bạt thiên cân không chỉ được áp dụng trong võ thuật.

Thậm chí, Hoàng thượng còn hoài nghi hắn đã phỏng đoán ra được ý tứ của mình, cho nên mới sẽ chọn trúng Thừa tướng.

Trong cung Đại Minh, cũng không rõ được cảm xúc Hoàng thượng.

……

Chỉ trong vòng ngắn ngủi có mấy ngày, trong kinh thành xảy ra rất nhiều chuyện lớn. Thái tử bị cấm túc ba ngày sau thì Thái hậu bị kinh sợ cũng lìa trần tại Khôn Ninh Cung. Cả nước thương tiếc.

Trong kinh thành mưa to mấy ngày liền, người Hoàng Thất đề nghị chọn mặt gửi vàng cử một người đứng ra vì Thái hậu mà đi canh giữ Hoàng Lăng.

Hoàng thượng trong đám người chọn tới, chọn lui thì trúng Lục Hoán. Thánh chỉ ban xuống, duy chỉ có Cửu hoàng tử hiện tại chưa có thê thất, lại thêm Cửu hoàng tử có lòng đại hiếu nhân từ, do đó phá vỡ quy tắc của Yến quốc Hoàng tử sau hai mươi tuổi mới có thể phong tước, phong làm Yến Thanh Vương, giữ đạo hiếu tròn một năm.

Ý chỉ vừa ban xuống sau đó, cả triều văn võ đều chấn kinh, tại sao là phái Cửu hoàng tử người mà đoạn thời gian gần đây ở trong kinh thành danh vọng cực lớn đi canh giữ Hoàng Lăng? Đây không phải là bị giáng chức sao?

Trấn Viễn Tướng Quân cùng Binh Bộ Thượng Thư trên triều đình cố hết sức khuyên can, nói là Cửu hoàng tử tuổi còn nhỏ, nên phái một người khác trong Hoàng tộc đến canh giữ Hoàng Lăng.

Nhưng mà Hoàng thượng lại khăng khăng như vậy, lệnh cho Lục Hoán bảy ngày sau liền theo linh cữu xuất phát.

Trấn Viễn Tướng Quân cùng Binh Bộ Thượng Thư cũng không hề hay biết, chuyện canh giữ Hoàng Lăng, chính là Lục Hoán chủ động gặp Hoàng thượng mà đưa ra chủ ý. Suy nghĩ của hắn rất đơn giản, chỉ một năm mà thôi, một năm này Túc Khê đi thi Đại học, chính mình muốn thi đậu Đại học ở thế giới kia, tốt nhất là đi bên cạnh nàng đọc một năm sách. Trong một năm này nếu như chính vụ nhiều, chỉ sợ cũng không thể thuận lợi học xong Cao Tam.

Trừ cái đó ra, lần trước chính mình vì hoàn thành nhiệm vụ thứ mười bảy, e rằng bị Hoàng thượng có chút cảnh giác, lúc này tạm thời tránh mũi nhọn là chuyện tốt.

Lần này, Hoàng thượng liền đoán không ra suy nghĩ của Lục Hoán, nhưng mà trong lòng hắn cảm thấy, lão Cửu đi giữ đạo hiếu một năm cũng là chuyện tốt.

Thái tử, Nhị hoàng tử, Ngũ hoàng tử ở giữa tranh đấu sóng ngầm phun trào, không phải một hồi là có thể kết thúc. Lão Cửu sau khi hồi kinh, cục diện sau đó càng thêm hỗn loạn. Lão Cửu chỉ đơn giản đem mấy huynh đệ khác tất cả đều đùa bỡn trong lòng bàn tay. Chờ lão Nhị cùng lão Ngũ kịp phản ứng lại, nhất định sẽ liên thủ, đối phó hắn.

Tâm lý Hoàng thượng hiện đang rất mâu thuẫn, một bên hắn không hy vọng bất luận kẻ nào ngấp nghé vị trí của mình, một bên khác hắn biết rất rõ ràng nhất định phải tuyển chọn ra một người thích hợp để thừa kế.

Hắn một bên cảm thấy Diễn Thanh ở giữa trong đám Hoàng tử, lại phù hợp với trọng trách gánh vác thiên hạ hơn, nhưng ở một bên khác lại có chút kiêng kị nhi tử mười mấy năm sau mới nhận về này.

Mà hiện tại Lục Hoán lại chủ động đưa ra đề xuất đi canh giữ Hoàng Lăng một năm, không thể nghi ngờ gì nữa để cho Hoàng đế thoáng nhẹ nhàng thở ra, lập tức đồng ý.

……

Sự tình canh giữ Hoàng Lăng còn đang tranh chấp, Túc Khê ở bên này mấy ngày nay gấp rút làm bài tập, nên không có thời thời khắc khắc mở điện thoại di động ra nhìn, nên còn không biết.

Kỳ nghỉ hè nóng bức sắp kết thúc, cô đang vì một chuyện khác mà đau đầu.

Tối hôm qua trong group lớp của cô nhảy ra một đầu tin tức, nói là dựa theo truyền thống, Cao Tam thống nhất phải trọ ở trường.

【Còn có ba ngày nữa đến khai giảng, mời các bạn làm tốt công tác tư tưởng cho phụ huynh, đợi đến hôm khai giảng cùng ngày, mang một chút hành lý cùng vật dụng hàng ngày tới trường học, chủ nhiệm lớp sẽ ở tại phòng học chờ đợi các bạn, thống nhất phân chia phòng ngủ ở trong trường/ mỉm cười】

Cái này đích xác là truyền thống của trường Túc Khê, chỉ là trước khi nghỉ học, thầy cô giáo có nói chính sách năm nay có thể thay đổi, không nhất định trọ ở trong trường, thế là Túc Khê cùng Cố Thấm hai người không chút nào để ý, nhưng lại không nghĩ tới, kỳ nghỉ hè sắp kết thúc rồi, trường học cũng suy nghĩ kỹ càng, vẫn là chốt trọ ở trường.

Cha mẹ Túc có chút không yên lòng, sau khi đi công tác trở về, liền bất mãn nói: “Làm cái gì mà lại đột nhiên muốn trọ ở trường rồi, chế độ dinh dưỡng ở nhà ăn trong trường có thể theo kịp sao? Đều lên Cao Tam rồi, lỡ như dinh dưỡng không đầy đủ thì làm sao bây giờ?”

Túc Khê ngược lại là đối với chuyện trọ ở trường này hoàn toàn có thể lý giải, nói: “Có thể cũng là bởi vì Cao Tam, trường học muốn đuổi kịp thời gian.”

Cha mẹ Túc ngẫm nghĩ, điều này cũng đúng, cho dù bọn họ sau này mua phòng ở mới cách trường học chỉ có mấy con phố, không còn giống như chỗ khu Tam Hoàn bên kia xa như vậy, nhưng Túc Khê mỗi ngày đều đi học, thời gian đi trên đường quả thực tiêu tốn quá nhiều. Hơn nữa trong nhà lại có TV có Wifi, chuyên tâm vào học tập cũng không quá thực tế.

Bọn họ thương lượng một phen sau đó, đem chữ ký ký vào. Mẹ Túc thừa dịp còn chưa khai giảng, đi mua vật dụng hàng ngày cho Túc Khê.

Chuyện ở trọ trong trường này Túc Khê hoàn toàn không có dị nghị, cô chỉ âu sầu một chuyện —

Cô đi đến trường học ở, Lục Hoán mỗi lần tới đây thì phải làm sao đây, mở đầu giao diện lại còn là gian phòng của cô nữa. Lục Hoán sớm muộn gì cũng bị lão cha lão mẹ mình bắt bỏ bao.

Cái giao diện mở đầu này, có biện pháp nào thay đổi không nhỉ?

Nhưng mà muốn thay đổi mà nói, thì đổi đi chỗ nào? Cô sau này ở lại trường học, khẳng định cùng với ba nữ sinh khác trong lớp ở chung một phòng ký túc xá, không có phòng đơn, chắc chắn không có khả năng để cho Lục Hoán đột ngột xuất hiện ở trong ký túc xá của mình à nha —

Vấn đề lớn phát sinh rồi.

Trước đêm tựu trường, tiếng ve ở trên cây của tiểu khu râm ran mà réo lên không ngừng, vô cùng ồn ào.

Bài tập trong kỳ nghỉ hè đã làm xong, ở trên mạng tải về mấy bộ tài liệu Cao Tam, rồi xuống tiệm in dưới tiểu khu in ra, chậm rãi xem trước chuẩn bị bài.

Nhiệt độ không khí dần dần đã trở nên mát mẻ, cô không có mở điều hòa, mà là mở cửa sổ ra, hơn 10 giờ đêm gió mát phất phơ, đem bài thi đóng lại.

Túc Khê lấy cùi chỏ chặn đề thi, có chút nóng nảy, nguyên nửa ngày không lọt vô đầu nội dung bài chuẩn bị.

Cô còn đang suy xét chuyện ở trọ trong trường sau này, vấn đề Lục Hoán bây giờ phải làm sao đây.

Trừ cái này, Cao Tam, chính mình chắc chắn cũng không thể thường xuyên dùng di động, cho dù cha mẹ Túc không quá quản, nhưng mà Túc Khê đối với chính mình cũng phải có tinh thần trách nhiệm, vẫn là nên đem toàn bộ lực chú ý tập trung vào học tập.

Cô ngược lại là có thể tranh thủ thời gian ăn cơm trưa mỗi ngày, cùng Lục Hoán gặp mặt một lần.

Chỉ cần cho Lục Hoán một bộ chìa khóa nhà mình thì liền có thể, lúc ấy cha mẹ cũng không ở nhà, Lục Hoán có thể trực tiếp thông qua phòng của mình mà ra vào.

Nhưng mà — Ài ~.

Túc Khê cảm thấy, nói như vậy sợ rằng cơ hội gặp mặt sẽ ít đi rất nhiều. Cái này còn chưa có biệt ly đâu, nhưng mà cô liền đã cảm thấy tư vị thấp thỏm không thôi.

Cô trước kia cũng không có cân nhắc quá nhiều chuyện tương lai cùng với Lục Hoán sau này.

Cũng không thể nói như vậy, cô thực ra cũng có suy xét qua một chút…. Cô vốn cho rằng, cô ở bên này thuận lợi thông qua thi Đại học, học xong Đại học cùng với nghiên cứu sinh, hẳn là sẽ tìm công việc, ngẫu nhiên về nhà thăm hỏi cha mẹ. Mà Lục Hoán bên kia vào triều xử lý chính vụ, cùng đi làm cũng không có cái gì khác nhau, đợi đến khi cô và hắn đều tan việc, có thể cùng một chỗ làm rất nhiều chuyện.

Trên phương diện kinh tế cũng không cần lo lắng, ở bên kia tùy thời có thể đem một chút bạc mang ra. Mà mặc dù có một ngày hắn không mang ra ngoài được thì mình cũng có thể kiếm tiền nuôi sống hắn.

Nhưng mà đột nhiên xuất hiện chuyện trọ ở trường khiến cho Túc Khê phát hiện, chính mình vẫn là nghĩ thật đơn giản.

Kế hoạch của mình lúc trước, tương đương với việc hoàn toàn đem chia Lục Hoán làm người của thế giới kia, hắn ở thế giới này tác dụng chỉ là chờ đợi ở bên cạnh mình, làm bạn cùng với mình.

Nhưng trên thực tế, Lục Hoán nếu như sinh hoạt ở bên này, cũng sẽ cần bạn bè ở bên này, giao tiếp qua lại. Hắn sau khi rời khỏi đây, sẽ có người hỏi hắn làm công việc gì, tốt nghiệp từ nơi nào. Nếu như những kinh nghiệm này hắn hoàn toàn không có mà nói, như vậy cùng với thế giới của mình liền sẽ vĩnh viễn tồn tại cảm giác không hợp nhau mà ngăn cách…..

Càng quan trọng hơn chính là, đến lúc đó cha mẹ mình bên kia nên nói như thế nào đây?

Túc Khê cắn ngòi bút, có chút vò đầu bứt tai.

Cô yêu thích Lục Hoán, giống như đêm hôm đó cô đã cam kết như vậy, cho dù có xảy ra chuyện gì, cô cũng sẽ không cùng hắn tách ra. Cha mẹ không đồng ý? Đó là vấn đề ghê gớm gì sao? Hắn không có trình độ của thế giới này sao? Đó cũng không phải là vấn đề gì nha, chỉ cần hai người ở bên nhau, chậm rãi giải quyết là được rồi.

Nghĩ như vậy, Túc Khê cũng hạ bút xuống, quyết định trước tiên không làm đề thi nữa, cô mở điện thoại di động ra, dự định thừa dịp cha mẹ Túc đã tắm xong tiến vào phòng ngủ, nhỏ giọng kêu gọi Lục Hoán thương lượng một chút.

Kết quả dường như có tâm linh tương thông, Lục Hoán bỗng nhiên xuất hiện ở trong phòng cô.

Túc Khê sợ hết hồn, hạ giọng: “Chàng như thế nào lại đột nhiên đến đây?”

“Nàng ngày mai sắp khai giảng, ta muốn đưa nàng đi nơi đó.” Lục Hoán cũng hạ giọng nói.

Hắn quen cửa quen nẻo đi đến dưới giường Túc Khê lôi ra một cái thùng giấy nhỏ tới, bên trong chứa một chút quần áo của hắn ở thế giới này.

“Bây giờ?” Túc Khê xem điện thoại: “Cũng sắp đến 11h rồi.”

Lục Hoán mặc trên người một thân trường bào màu trắng, vải buộc tóc cũng là màu trắng, Túc Khê phản ứng lại, hẳn là hai ngày trước Thái hậu qua đời, hắn còn đang giữ đạo hiếu, buổi tối mới có thể trở lại Hoàng tử phủ, cũng không biết là hôm nay giữ đạo hiếu cả ngày như vậy, có bị đói hay không.

Túc Khê lập tức nói: “Chàng có đói bụng không, ta đi nấu một chút mì sợi nha?”

“Không đói bụng.” Lục Hoán sờ lên đầu cô, nói: “Chỉ là ngày hôm nay thực sự không thể phân thân, cho nên chỉ có thể mới tới vào lúc này.”

Hắn cầm quần áo, nhìn chăm chú vào Túc Khê.

Gương mặt Túc Khê lập tức nóng lên, xoay người quay sang chỗ khác, cái gì cũng không nhìn nữa.

Hiện giờ cha mẹ Túc đều ở phòng ngủ chính, chính mình mà ra khỏi cửa phòng sẽ làm ra động tĩnh, Lục Hoán sẽ không dễ dàng thay quần áo, dù sao thì mình quay người đi cũng giống vậy.

Túc Khê hỏi hắn: “Đi chỗ nào? Sẽ không trở về quá muộn sao?”

Lục Hoán: “Chỉ một lúc thôi.”

Túc Khê nhìn áo ngủ trên người mình, lại liếc nhìn ra ngoài cửa phòng, có loại cảm giác tung tăng đi ăn trộm. Cô nhỏ giọng nói: “Thế nhưng mà chúng ta làm sao ra ngoài đây, từ gian phòng đến cửa lớn, sẽ phát ra tiếng động.”

Lục Hoán từ trên ghế dựa cầm lên chiếc áo khoác của cô, giống như cho đứa trẻ mặc quần áo giúp cô mặc vào, Túc Khê thuận theo duỗi tay ra.

“Như vậy thì sẽ không phát ra âm thanh.” Lục Hoán cúi người, mò lên đầu gối của cô, đem cô bế ngang lên. Trước lạ sau quen, lần đầu tiên ôm kiểu công chúa vành tai Lục Hoán trở nên đỏ hồng, còn vô cùng thấp thỏm, sợ mạo phạm đến Túc Khê, nhưng bây giờ một đường quen thuộc nên nghiễm nhiên xem nhẹ, tiến đến bên tai Túc Khê nói: “Ta đi đường rất nhẹ nhàng.”

Túc Khê vừa khẩn trương lại kích động, gật đầu một cái.

Lục Hoán quả nhiên đi đường rất nhẹ nhàng, ngoại trừ lúc đóng cửa phát ra một tiếng vang nhỏ, cơ hồ khiến người ta không phát hiện ra được gì, chớ nói chi là ngủ ở trong phòng ngủ chính mà có thêm tiếng ngáy chấn động rung trời của cha mẹ Túc.

Hắn thuần thục cầm theo chìa khóa, nhét vào trong túi tiền của mình.

Hai người đi ra khỏi tiểu khu.

Lục Hoán đón một chiếc xe taxi, một đường đi về phía trước.

Túc Khê phát hiện hắn vậy mà để cho tài xế lái đến trước trường học của mình.

Đối diện với trường học là một cư xá cao cấp, vốn bởi vì khu vực tốt, cũng rất đắt đỏ, thêm vào đó là vì khu phòng học mà tăng giá lên rất nhiều. Nếu như Túc Khê nhớ không lầm, ở đây hẳn là 3 vạn một mét vuông.

Trong lòng Túc Khê ẩn ẩn dự liệu được cái gì, càng ngày càng kích động.

Lục Hoán mang cô đi theo vào, ấn vào thang máy một con số tòa lầu trong đó, tiếp đó đứng ở trước mặt một căn hộ, từ một bên túi khác móc ra chìa khóa, mở cửa.

Cửa vừa mở ra, thanh đèn cảm ứng chỗ huyền quan hiện ra, là một căn hộ bố trí kiểu Mỹ sáng sủa sạch sẽ.

Túc Khê có chút sợ giẫm lên làm dơ nền nhà, cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, hưng phấn mà hoảng sợ nói: “Chàng thuê từ lúc nào vậy?”

“Là mua.” Lục Hoán nhướng đôi lông mày lên, có chút đắc ý, nhưng cùng lúc đó lại có chút thấp thỏm, sợ Túc Khê cự tuyệt, nghĩ nghĩ, hắn nói: “Còn có một chuyện muốn nói cho nàng.”

Túc Khê xoay người lại nhìn hắn, cảm thấy chuyện mà hắn nói đến vô cùng nghiêm túc, đột nhiên lại có loại dự cảm không tốt, chỉ sợ hắn nói ra cái gì mà không bao giờ đến nữa chẳng hạn, nhưng lại không nghĩ tới.

Lời nói tiếp đó của Lục Hoán khiến cho cô lập tức đối với sinh hoạt sau này chờ mong tới cực điểm.

Hắn có chút nôn nóng mà nhìn chăm chú Túc Khê, nói: Ta sẽ đến lớp của nàng, với tư cách là một học sinh chuyển trường..”

Túc Khê sửng sốt hai giây, cảm thấy hết sức không chân thực, nhịn không được tiến lên hai bước, nhéo nhéo mặt của hắn — Là thật sự. Thế nhưng mà nói như thế nào cũng là mê sảng a.

Lục Hoán lập tức mỉm cười, lập tức đem cô bế lên, trên không trung xoay một vòng, chờ hô hấp của Túc Khê bất ổn mà buông ra, sau đó hắn cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn vào giữa đôi lông mày của Túc Khê, hai mắt nhìn chăm chú vào cô, nói: “Ta hiểu rõ băn khoăn của nàng. Ta ở bên kia hướng về triều đình đưa ra thỉnh cầu canh giữ Hoàng Lăng một năm.”

“Thế nhưng mà canh giữ Hoàng Lăng, có quá lạnh lẽo hay không? Trong phim truyền hình canh giữ Hoàng Lăng không phải đều là một mình dâng đèn trước tượng Phật…..” Túc Khê lập tức cảm thấy trong lòng chua xót, nói không nên lời là xúc động hay là đau lòng.

Cô đem Lục Hoán ôm chặt hơn một chút.

Lục Hoán ở trong lòng tự nhủ, không thể thường xuyên nhìn thấy nàng mới chính là lạnh lẽo đấy.

Nhưng hắn không nói, hắn hài lòng mà cảm nhận được Túc Khê bởi vì đau lòng, đem hắn ôm chặt lấy, làn tóc dài đen mượt quét vào cổ hắn, mềm mại mà ấm áp.

Vạn vật yên tĩnh, vạn nhà lên đèn, lại thêm một nhà.

Trước đó Lục Hoán chưa từng cảm nhận qua tư vị của nhà, nhưng hắn nghĩ, hiện tại hắn có rồi. Cho dù là ở trong thế giới này, hay là ở trong thế giới kia. Có nàng thì nơi đó mới là nhà.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Lục Hoán: Phải lên Đại học mới được a, không có văn bằng Đại học nhạc phụ nhạc mẫu nhất định sẽ cự tuyệt ta vào cửa.

Túc Khê: Sắp ở trong trường yêu sớm, đột nhiên khẩn trương.jpg


Chương này dài lắm quý dzị ơi, dài hơn 10500 chữ lận T_T

 

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

Leave a Reply

error: Content is protected !!