Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 73

Chương 73. Bộ dáng cũng được, nhưng mà không có đẹp bằng Lục Hoán

Lục Hoán sau khi tìm đọc xong mấy vụ án cướp bóc cùng với ẩu đả đả thương người phát sinh ở trong kinh thành dạo gần đây, theo trực giác liền cảm thấy mấy án kiện này có chút khác thường.

Nếu như dựa theo mấy người mà Đại Lý Tự đã tróc nã bắt về quy án kia, án kiện này hẳn là không hề có điểm nào giống nhau, chẳng qua là mấy cái loạn dân ở những địa phương khác nhau vào thời điểm khác nhau bỗng nhiên khởi loạn mà thôi, này ai đoán trước được lần nổi loạn tiếp theo lại sẽ phát sinh ở địa phương nào đâu, muốn nói có đối sách gì, thì e rằng chỉ có thể nhắc nhở bá tánh chú ý an toàn mà thôi.

Nhìn thì như không hề có liên hệ gì, nhưng trong đó lại có một cái chi tiết có chút kỳ quái, khiến cho Lục Hoán chú ý — Trong đó có hai cái án kiện mà kẻ phạm tội dựa theo ghi chép của Đại Lý Tự, tình cảnh trong nhà nghèo khó đến mức tuyệt vọng, nhưng địa điểm phạm tội lại ở bên trong chợ phía Tây kinh thành.

Trong kinh thành có hai cái chợ lớn, chia làm chợ Đông và chợ Tây.

Khu chợ phía Tây có một con đường vận chuyển bằng sông, xưa nay cùng thương nhân người Hồ qua lại rất nhiều, dần dà, chợ phía Tây chuyên bán đồ vật cơ hồ toàn bộ đều là một ít kỳ trân dị thú, vàng bạc châu báu các loại với giá trên trời, chỉ có người trong Hoàng cung cùng với đại quan quý nhân mới có thể mua nổi.

Mà bên khu chợ phía Đông thì mọi con phố đều xuyên qua, mới là nơi mà bá tánh trong thành mua sắm giao dịch, tổ chức hội đèn lồng, là địa phương tụ tập náo nhiệt.

Đất đai ở chợ phía Tây khá cao, chỉ có phủ đệ của các trọng thần triều đình mới có thể an trí tại đây. Lúc trước Lục Hoán ở trong Ninh Vương Phủ, người của Ninh Vương Phủ xuống dốc, phủ đệ cũng đành phải dời đến nơi phía Đông tương đối hẻo lánh.

Nói cách khác, phần lớn bá tánh bình dân đều ưa thích ra ngoại thành mua hàng ngon giá rẻ, mặc dù trong tay còn tính có chút ngân lượng, vẫn xem như là một nửa người giàu có ở trong kinh thành, nhưng phần lớn cũng là hướng chợ phía Đông mà đi, thu mua một ít vật tư. Rốt cuộc phần lớn người hay lui tới phía Tây đều là con cháu quan quý, nếu như không cẩn thận va chạm, không có mệnh để đền.

Bởi vậy, hai cái người phạm tội này rõ ràng nhà chỉ có bốn bức tường, nhưng lại gây sự ở chợ phía Tây, liền cảm thấy rất kỳ quái.

Ngày phạm tội hôm đó bọn họ đi chợ phía Tây là làm gì đây.

Lục Hoán sai thuộc hạ bí mật đi tra xét hai người này. Nhưng tra lại không phải là ngày đó án kiện phát sinh, theo lời mà nhóm lão bản quán rượu cùng với tiệm pháo hoa xung quanh chợ phía Tây nói. Chuyện này Đại Lý Tự hẳn là đã tra qua, mới có thể đem người phạm tội tróc nã quy án. Mà đám người này cũng cực kỳ dễ dàng mà bị mua chuộc, hỏi lại một lần nữa cũng là uổng phí công phu. Hắn cho người đi tra chính là mấy cái án kiện phát sinh ngày đó, tất cả người ra ra vào vào mà chợ phía Tây sở hữu.

Lượng người ở chợ phía Tây đông đảo, quản lý cũng không tính là nghiêm khắc, điểm này cực kỳ khó tra, cần phải yêu cầu người của Hộ Bộ phối hợp. Cho nên phải trải qua hai ngày hồ sơ mới được Lục Hoán bắt tới tay. Hắn cho thuộc hạ đem án kiện phát sinh ngày đó, đều trong đám người ở chợ phía Tây mà chọn lựa ra. Như vậy trải qua sàng lọc, liền từ trong mấy vạn người chọn ra lấy 198 người.

Trong số 198 người này, có mấy người khiến cho Lục Hoán chú ý.

Trong đó có có một cái thương nhân người Hồ đội cái mũ nhọn mặc trường bào, dáng mũi cao, là thương nhân đến từ Tây Vực hai tháng trước vận chuyển gỗ cùng thảm đi vào kinh thành, tới kinh thành cũng được mấy lần, nhưng gần hai tháng nay lại không hề có bất luận cái ghi chép giao dịch gì.

Lục Hoán đi tới phủ Binh Bộ Thượng Thư một chuyến. Người tới từ Tây Vực bước vào ranh giới Yến quốc đều cần phải có giấy thông quan, rồi lại phải trải qua sự tiến hành đánh giá từ các tướng sĩ đóng giữ, nếu như gây rối, sẽ không dễ dàng mà tiến nhập vào lãnh thổ Yến Quốc. Bởi vậy bảng đánh giá của tên thương nhân người Hồ này hẳn cũng được Binh Bộ Thượng Thư tiếp nhận.

Binh Bộ Thượng Thư vội vàng dẫn hắn đi đến khố phòng, sai hai cấp dưới tốn không ít công phu, mới từ trong đống giấy tờ thông quan tồn đọng, mà tìm ra ghi chép đánh giá của tên thương nhân người Hồ này. Chỉ thấy tướng sĩ vùng Bắc biên cương đánh giá tên này có tính tình táo bạo, hai mắt như chim ưng, giám định và thưởng thức sức mạnh của hắn.

……

Binh Bộ Thượng Thư biết được Lục Hoán gần đây đang âm thầm cho người điều tra việc này, thấy hắn khép lại quyển sổ thông quan, liền xoay người đóng cửa lại, hỏi hắn: “Cửu điện hạ, như thế nào?”

“Chỉ sợ việc này Đại Lý Tự sẽ không đơn giản mà tra ra được.” Lục Hoán nói.

Như vậy trải qua một phen điều tra sau đó, đáy lòng hắn đối với chuyện giặc cỏ gần đây ở trong kinh thành gây án, cơ hồ có những suy đoán hoàn toàn khác nhau.

Hắn nhíu mày, nói với Binh Bộ Thượng Thư: “Hai tên gây án trước đây chưa bao giờ đi qua chợ phía Tây, lại cố tình tại chợ phía Tây làm vấy bẩn rồi giết hại hai tiểu thương nữ tử, hẳn chỉ là kẻ chết thay.”

Binh Bộ Thượng Thư nghe xong, nói: “Dưới chân thiên tử phạm tội bất đồng với tại châu quận mà phạm tội, người phá án vốn dĩ chính là phải dùng đầu óc mà phá án, huống hồ trước đó vài ngày Thái hậu bị va chạm, Hoàng thượng giận tím mặt, ra lệnh cưỡng chế phải mau chóng điều tra rõ việc này, tróc nã phạm nhân bỏ tù. Nếu như là có người dám can đảm bao che, thì chính là gánh cái danh phạm thượng khi quân. Đầu sóng ngọn gió, lại có ai dám có gan lớn như vậy?!”

Lục Hoán liếc nhìn Binh Bộ Thượng Thư một cái.

Binh Bộ Thượng Thư tuy lời này nói ra là câu hỏi, nhưng trong lòng hắn đã hướng một góc rồi.

Chuyện này ở trong kinh thành nháo đến ồn ào huyên náo, trước mắt là Ngũ hoàng tử cùng Đại Lý Tự đang điều tra. Hiện tại Đại Lý Tự đã đem tất cả người phạm án đều tróc nã về quy án, rồi báo cho triều đình, nhưng kỳ thật chỉ toàn là bắt kẻ chết thay hoặc gánh tội thay. Hoàng thượng bên kia còn tưởng rằng sự tình đã được giải quyết, tạm thời long nhan có chút vui sướng, cảm thấy Đại Lý Tự làm việc vô cùng có hiệu suất.

Nhưng mà nếu điều tra sâu hơn một chút, khẳng định là phát hiện bắt sai người rồi, tên thương nhân người Hồ kia phía sau lưng có người bao che. Hoàng thượng tuổi đã tứ tuần, tuy rằng bỏ bê triều chính, nhưng cũng không phải là cái người ngu dốt, nếu không cũng không ngồi lên ở cái vị trí này, bị hắn phát hiện chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Mà mặc dù đã qua nửa tháng còn chưa phát hiện ra, nhưng nhất định sẽ có người đến trước mặt hắn mà đâm thọc, làm cho hắn phát hiện.

Đến lúc đó chuyện này hoặc là do Đại Lý Tự sai lầm thiếu sót mà bắt sai người, hoặc là Đại Lý Tự bị mua chuộc bao che cho tên thương nhân người Hồ kia mà mưu hại bá tánh vô tội.

Ngũ hoàng tử lúc này cũng không thể thoái thoác tội của mình.

Hoàng thượng dưới cơn thịnh nộ, hẳn là sẽ cách chức Đại Lý Tự, cấm chân Ngũ hoàng tử.

Nhưng nếu sự tình thật sự chỉ đơn giản như vậy, ngược lại liền kỳ quái.

Lục Hoán nói: “Ta tra xét tên thương nhân người Hồ này, thấy hắn gần hai tháng nay đến kinh thành chưa từng có bất luận cái giao dịch gì, quan hệ thực sạch sẽ, cơ hồ tra không ra được hắn là người của ai, chỉ là năm trước khi sinh nhật Thái tử, hắn ta vừa vặn đi ngang qua phủ, mang đến kỳ trân dị bảo đi vào chúc thọ. Nếu không có tra đến, hắn cùng với Thái tử liền chỉ có một tầng quan hệ này.”

Hắn có thể tra ra được một tầng này, Hoàng thượng cũng có thể điều tra ra.

Binh Bộ Thượng Thư nói: “Ý của Ngài, chẳng lẽ là Thái tử cùng với tên thương nhân người Hồ này cùng nhau mưu hại Ngũ hoàng tử? Nhưng Thái tử không phải là loại người đa tâm, loại chuyện này, nếu không phải Thừa tướng bên kia làm, ngược lại càng giống như là Ngũ hoàng tử ra khổ nhục kế, đem chính mình thiết kế đi vào vừa vặn lật đổ Thái tử.”

“Ngươi suy đoán không có sai, nhưng chứng cứ trước mắt còn khuyết thiếu, ai cũng không thể xác định tên thương nhân người Hồ này là người của ai, nói là của một vài người khác ở trong Hoàng cung thì cũng chưa chắc là không thể.

Binh Bộ Thượng Thư nói: “Nhị hoàng tử luôn luôn điệu thấp, không nhiều người lui tới, Tam hoàng tử tuy rằng thanh sắc khuyển mã*, nhưng cũng đồng dạng là kiểu người nhìn không thấu tâm tư, nói là người của hai vị này, thật ra cũng không phải là không có khả năng. Nhưng hiện giờ–”

声色犬马 [Shēngsè quǎnmǎ]: Thanh: thanh âm, tiếng ca, nhạc thanh, nói về ca múa; sắc: sắc đẹp, nữ sắc, cuộc sống xa xỉ; khuyển: kẻ giàu có ăn chơi, ngoạn cẩu, lấy nuôi cẩu làm vui vẻ; mã: kỵ mã, lấy ngoạn mã làm thú vui. “Thanh sắc khuyển mã” ám chỉ cách sống thối nát dâm nhạc của giai cấp thống trị trước đây.

Binh Bộ Thượng Thư được nhắc nhở, đột nhiên giật mình một cái, hiện giờ cây to đón gió không phải chính là Lục Hoán sao?! Nếu như đến lúc đó dựa theo sự phỏng đoán của hai người bọn họ, Hoàng thượng bắt đầu điều tra chuyện này, tên thương nhân người Hồ này đột nhiên cứ một mực khẳng định là do Lục Hoán làm, chuyện liền sẽ thành lớn! Cái này thật sự là rất có khả năng. Thái tử tuy rằng là người duy nhất cùng với thương nhân người Hồ có quan hệ trực tiếp, nhưng mấy vị hoàng tử ở trong triều đình, lại chỉ có duy nhất một mình Lục Hoán ở ngoài Hoàng cung vả lại còn có một tầng thân phận phú thương, lỡ như nói là tên thương nhân người Hồ này tại Bắc biên cương cùng Lục Hoán có liên hệ, cũng có thể bắt chước làm ra một ít chuyện.

Đến lúc đó, cho dù có điều tra ra tên thương nhân người Hồ này là ai — Hoặc là nói tên thương nhân người Hồ này cứ một mực chắc chắn, hắn là người của ai, như vậy vị hoàng tử kia đều sẽ trở thành kẻ mượn đao giết người, mưu hại Thái tử, úp nồi cho Ngũ hoàng tử.

Đến lúc đó liền không biết Hoàng thượng sẽ tin ai.

Binh Bộ Thượng Thư nghĩ đến đây, mồ hôi liền lạnh ròng ròng, nói: “Ta thật không nghĩ tới một kiện giặc cỏ gây án trong kinh thành, thế nhưng có thể dẫn ra nhiều như vậy. Hiện giờ cũng không có quá nhiều chứng cứ, cũng không tra ra được là ai thiết hạ kế này.”

Suy nghĩ kỹ lại, thế nhưng lại có cảm giác Thái tử, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử mấy vị này đều có khả năng. Mà nếu không phải hắn cùng với Trấn Viễn Tướng Quân hiểu rõ bản tính của Lục Hoán, chỉ sợ sẽ cảm thấy Lục Hoán là người có hiềm nghi lớn nhất. Rốt cuộc, một hòn đá ném hai con chim mà đem Thái tử cùng Ngũ hoàng tử kéo xuống nước, chỉ còn lại một người có danh vọng lớn nhất trong kinh thành, như vậy xem ra, Lục Hoán sẽ là người được lợi nhất.

Hắn nghĩ được như vậy, chỉ sợ đến lúc đó Hoàng thượng cũng nghĩ như vậy.

Tuy không có chứng cứ cho thấy chuyện này là nhắm về phía Lục Hoán, nhưng theo suy đoán của Lục Hoán, hắn đã hồi kinh cũng đã hơn 4 tháng. Trừ bỏ Thái tử cùng Hoàng hậu bên kia muốn mượn chuyện tuyển phi sắp xếp người bên cạnh hắn không thành, mặt khác vài vị Hoàng tử chỉ sợ cũng từng có ý đồ an bài cơ sở ngầm tiến vào trong phủ hắn, chỉ là đóng giữ trong phủ hắn luôn là Vũ Lâm Quân từ Bắc biên cương trở về, cơ sở ngầm căn bản không tiến vào được. Bốn tháng qua đi, kẻ núp trong bóng tối ngay từ đầu không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng đến bây giờ, đã không kìm nén được mà bắt đầu động thủ.

Lục Hoán đối với chuyện tranh đấu này không một chút hứng thú nào, thật sâu cảm giác không thú vị, nhưng nếu binh tới, thì đương nhiên là phải chặn rồi.

Hắn nói với Binh Bộ Thượng Thư: “Tạm thời trước không đi quản chuyện này là do ai thiết kế, mà nên phá cục diện thì hơn.”

Hắn bảo Binh Bộ Thượng Thư hôm sau khi thượng triều, tại Kim Loan Điện đề xuất ra mấy biện pháp — Đem các khu vực quản lý ở chợ Đông, chợ Tây phân chia rõ ràng, cũng đặt thử giới nghiêm cấm đi lại ban đêm, đợi cho mặt trời khuất núi, từ Đại Lý Tự dẫn đầu, Lục Bộ mỗi bộ phái ra nhân thủ, ở trong kinh thành tuần tra. Nếu như thời điểm cấm đi lại ban đêm, bắt được người khả nghi phạm án, nhẹ thì đánh gậy, nặng thì chém đầu.

Trừ bỏ lúc trước chuyện giặc cỏ gây án, trong kinh thành ngẫu nhiên xảy ra chuyện phạm tội cũng thực sự không ít, đề cử này có thể giảm tỷ lệ phạm án đến một mức độ nhất định.

Nếu như đề cử này ở trong kinh thành làm thử phát hiện có hiệu quả, thì có thể thi hành đến các châu.

Trên Kim Loan Điện lúc Binh Bộ Thượng thư đưa ra đề cử này, có quan viên tán đồng, cảm thấy cái đề xuất này có thể giữ trật tự trị an ở một mức độ cực lớn, cũng có quan viên mạnh mẽ phản bác, cho rằng chuyện cấm đi lại ban đêm ảnh hưởng dân sinh, tạm thời còn không có biện luận ra nguyên do.

Chuyện này thì tạm thời mặc kệ, Lục Hoán hôm sau xin nhờ Vân Thái Úy, mang mấy quan viên đi đến chợ phía Tây bàn bạc công chuyện — Hoặc là nói, làm bộ dáng giả bộ bàn chuyện.

Vân Thái Úy cùng Thừa tướng là đối thủ. Vân Thái Úy một khi đi đến đó trước, Thừa tướng ở bên kia nhất định sẽ tìm mọi cách hỏi thăm hắn cùng với mấy cái quan viên kia đang bí mật mưu đồ chuyện gì.

Trọng trách phá cục diện này, liền dừng lại ở trong chính đảng của Thái tử, đó là Thừa tướng người duy nhất có đầu óc còn tính là thanh tỉnh.

……

Lục Hoán sau khi an bài một ít chuyện, sau đó chậm rãi chờ đợi sự tình phát triển.

Trừ bỏ việc này, lúc trước nhiệm vụ thứ mười sáu, đề cao giảm thuế nô dịch, cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai là có thể giải quyết được, còn cần một cái cơ hội. Lục Hoán muốn sớm nhanh chút đạt tới 300 điểm, vì thế xử lý chính vụ càng thêm thức khuya dậy sớm.

Có điều Túc Khê bên này đang nghỉ hè, chờ thêm một thời gian nữa cô học Cao Tam, cơ hội hẹn hò của hai người cũng không còn nhiều nữa.

Vì thế Lục Hoán mỗi ngày nhanh chóng xử lý xong chính vụ, đều sẽ trực tiếp xuyên đến chỗ Túc Khê bên này.

Cuối mùa hè, kỳ nghỉ hè dài dai dẳng cũng sắp đi qua, mấy ngày cuối mùa phá lệ nóng oi bức, tại tiểu khu của Túc Khê, cùng lúc đó tại phủ đệ của Lục Hoán, đều cùng vang lên cái âm thanh ồn ào huyên náo. Hoắc Kính Xuyên năn nỉ Túc Khê một đoạn thời gian thật dài, Túc Khê không chống đỡ được hắn năn nỉ ỉ ôi, thế là đành gọi Lục Hoán tới cùng đám bọn họ chơi bóng rổ.

Sân bóng rổ ở trong trường, sau khi nghỉ hè, khu dạy học không có cách nào đi vào, thế nhưng mà trường học vẫn có thể tiến vào được.

Hoắc Kính Xuyên nhìn thấy Lục Hoán hai mắt liền sáng lên, liền đi qua chào hỏi: “Lục huynh, tớ nhớ cậu sắp chết rồi!”

Đội bóng của bọn họ thời gian trước có một thành viên bị gãy chân, nên vẫn luôn thiếu người, dẫn tới mấy nam sinh trong lớp hơn nửa tháng nay đều không có đánh bóng rồi. Thật ra thì sớm liền muốn kêu người bên đội bóng khác tới, nhưng mà giao tiếp lẫn nhau không quá quen thuộc, dễ dàng phát sinh xung đột.

Mà Lục Hoán quả thực là nhân tuyển thích hợp nhất. Thân hình hắn cao lớn, có thể chế trụ người đối diện, nhưng mà chơi bóng rổ hắn lại là tay mới, sẽ không làm lu mờ sự nổi bật của chính mình —

Hoắc Kính Xuyên lén lút mà nghĩ như vậy, còn ở một bên thì liếc nhìn về phía đám nữ sinh đang dần dần tụ tập xung quanh sân thể dục, bàn tính nhỏ ở trong lòng đánh thật vang dội.

Lục Hoán mang một khuôn mặt đại soái ca tuấn tú, có thể hấp dẫn thật nhiều nữ sinh xinh đẹp tới, nhưng đợi lát nữa bắt đầu chơi bóng rổ, mấy cô nàng kia liền sẽ phát hiện, người này tuy rằng lớn lên soái. Nhưng mà chơi bóng rổ hoàn toàn chính là cái tay mơ, còn không bằng người đứng sau hắn, kỹ thuật chơi bóng rổ so với tên đẹp trai như hắn còn ai ngoài Hoắc Kính Xuyên Cao Nhị Ban 16 – Chính là mình đây.

Cứ như vậy, ánh mắt của mấy cô gái kia tất nhiên toàn bộ sẽ đều tập trung ở trên người mình.

Hoắc Kính Xuyên đắc ý dào dạt mà đắm chìm trong mộng đẹp của chính mình, ánh mắt nhìn về phía Lục Hoán liền càng thêm thân thiện.

Lục Hoán đem mái tóc dài đen nhánh buộc lại, đỉnh đầu đội mũ lưỡi trai, mặc áo ngắn tay Crayon Shin-chan do Túc Khê chọn cho, họa tiết trên đó là hình ông bố Nohara Hiroshi, lộ ra đường cong tuyệt đẹp, cánh tay trắng nõn lại rắn chắn.

Tuy rằng ăn mặc có chút trẻ trâu, nhưng biểu tình trên mặt lại lãnh khốc, lập tức liền hấp dẫn mấy nữ sinh đi đến trường lấy đồ ở gần sân thể dục.

Rất nhiều người vây đến sân bóng rổ, còn gửi tin nhắn cho bạn bè của mình sau đó liền thét chói tai.

Hoắc Kính Xuyên tuy rằng cùng tuổi với Lục Hoán, nhưng Hoắc Kính Xuyên từ nhà kính mà lớn lên, nơi nào so với Lục Hoán chính là tiểu hồ ly ở trong tranh đấu mà vươn lên.

Lục Hoán đại khái có thể đoán được tâm tư của Hoắc Kính Xuyên, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười. Có điều Hoắc Kính Xuyên đối với Túc Khê ngày thường quan tâm rất nhiều, nhưng sau khi Lục Hoán xác định hắn không phải là người có thể uy hiếp đến mình, liền đối với hắn cũng có vài phần thiện ý.

Hắn hướng về phía Hoắc Kính Xuyên gật gật đầu, nói: “Hoắc huynh, giảng giải cho ta quy tắc đi, phiền toái rồi.”

Hoắc Kính Xuyên đã quen với phương thức nói chuyện nền nã của hắn, liền giảng giải cho hắn 3 phần gồm bóng, ném rổ, các loại phạm luật. Mà mấy đội viên khác đều dùng ánh mắt như khám phá đại lục mới mà nhìn hắn.

Túc Khê mặc áo ngắn váy ngắn, ôm áo khoác che ở trước người, giữ một thùng nước khoáng đứng ở bên cạnh sân thể dục. Cố Thấm liền đứng ở bên cạnh cô.

Túc Khê có chút khẩn trương, lần trước ở trong trung tâm thương mại nhìn thấy có người mặc áo hoodie đôi, sau đó Lục Hoán liền năn nỉ cô quẹt thẻ cho hắn, mua hai cái.

Năn nỉ ỉ ôi thật lâu, Túc Khê liền mua hai cái áo Crayon Shin-chan, cái trên người mình là Nohara Misae*.

*美伢 [Měi yá]: Mẹ của cậu bé Shin.

Lục Hoán tuy rằng không quen biết hai cái nhân vật phim hoạt hình này, nhưng mà đôi mắt thì sáng rực vô cùng, hiển nhiên là rất cao hứng, Túc Khê thấy hắn vui vẻ như vậy, cũng liền tùy ý hắn, đi theo hắn mặc áo đôi mà đến.

Nhưng mà vạn vạn không nghĩ tới sân thể dục hôm nay lại nhiều người như vậy, Túc Khê có tật giật mình, gương mặt nóng lên, dùng áo khoác đem họa tiết trước người che chắn.

Mấy cô gái kia nhìn chằm chằm vào Lục Hoán đôi mắt đã tỏa sáng, nghị luận sôi nổi, nhưng Cố Thấm đã gặp qua Lục Hoán vài lần, lực miễn dịch cũng tăng thêm vài phần, tầm mắt liền như vậy cũng không nhìn thêm nữa.

Cô ở bên cạnh Túc Khê nhỏ giọng bát quái về mấy chuyện trước khi nghỉ hè: “Nghe nói cái tên giáo thảo đưa cho cậu vé xem phim thế là ngày hôm sau, liền chơi trò cũ mời nữ sinh ở trường cách vách đi xem phim.”

“Phải không?” Túc Khê một bên bởi vì chiếc áo đang mặc ở trên người có chút khẩn trương, một bên nhìn chằm chằm sân bóng, sợ Lục Hoán lần đầu tiên chơi bóng rổ, lỡ bị đụng tới, liền không thể nào mà nghe vào tai mấy lời Cố Thấm nói.

Cố Thấm đối với tên kia lòng tràn đầy căm phẫn, tiếp tục bát quái, nói: “Hiện giờ nam sinh sao đều là như vậy nhỉ, tớ thấy tên kia căn bản không phải là thích, chỉ là tiêu khiển mà thôi, may mắn Khê Khê cậu ngày đó không cùng hắn đi xem điện ảnh, bằng không sẽ biến thành trò cười.”

Đăng nói nói kể kể, tầm mắt Cố Thấm bỗng nhiên rơi xuống trên người nữ sinh đang mặc một chiếc áo len dài đứng ở bên cạnh sân thể dục, đột nhiên nhéo cánh tay Túc Khê: “Dm, Túc Khê cậu mau nhìn, nữ sinh kia thật xinh đẹp nha.”

So với đề tài vừa rồi, Túc Khê hiển nhiên đối với cái này liền nổi lên hứng thú, lực chú ý của cô thoáng bị dời đi, đôi mắt tức khắc “Ba” một cái liền sáng rực, nắm lấy tay Cố Thấm, hỏi: “Chỗ nào chỗ nào?”

“Đằng kia.” Cố Thấm duỗi tay chỉ, nói: “Không biết váy của cậu ấy mua ở chỗ nào nhỉ, dáng người thật tốt, tớ phỏng chừng là xuyên không mà đến đó, Khê Khê cậu thật ra cũng có thể thử phong cách này nha, không cần cả ngày ăn mặc giản dị như vậy.”

Túc Khê không chớp mắt mà nhìn chằm chằm cô nàng kia, tán thưởng nói: “Quả thật là xinh đẹp, mái tóc đen dài thẳng cũng thật đẹp nha, trước kia ở trong trường tụi mình không có gặp qua nhỉ, có phải ở trường cách vách không ta…. Cậu đi hỏi thăm một chút…..”

Lời này cô còn chưa kịp nói xong, không biết làm sao lại cảm thấy có một cỗ khí lạnh căm căm ở trên người mình.

Cô theo bản năng từ nơi phát ra mà nhìn lại, liền thấy trên sân bóng rổ còn chưa bắt đầu, mấy người khác còn đang làm nóng người, Lục Hoán ở một bên làm nóng người, chuyển động cánh tay, một bên thì sâu kín nhìn mình.

Túc Khê:……

Cô liền đột nhiên nhớ tới Lục Hoán hành quân đánh giặc, thính giác thị lực đều cực kỳ tốt, ngay cả cách xa 10 mét như vậy, hắn đều có thể nghe thấy.

Lời nói còn chưa kịp đến bên miệng, đột nhiên biến thành điên cuồng thả rắm cầu vồng: “Không đúng! Dáng người cũng được, nhưng mà không có đẹp bằng Lục Hoán! Lớn lên tuy là rất đẹp, nhưng tớ cảm thấy còn không có xuất sắc như Lục Hoán!

Cố Thấm:……?

Biểu tình của Lục Hoán liền giãn ra, nhưng trong lúc làm nóng người, vẫn luôn cố ý mà vô tình che chắn tầm mắt của Túc Khê nhìn về phía chị gái nhỏ kia.

Túc Khê:……

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

Leave a Reply

error: Content is protected !!