Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 72

Chương 72. Thông thường là vô cùng vô cùng yêu thích người kia.

Không như Yến quốc ở bên kia của Lục Hoán, hẹn hò còn có thể đi dạo phố nhìn son phấn xem hoa hí kịch thả đèn sông, ở thời hiện đại đám tình nhân hẹn hò chỉ đơn giản là đi ăn cơm xem phim, đi KTV hát hai ba bài, quả là nhàm chán đến cực điểm.

Bình thường bạn cùng lớp hẹn Túc Khê đi ra ngoài đều là làm những thứ này, Túc Khê đều không hứng thú mấy, cảm thấy còn không bằng nằm ở nhà ngủ nướng cho sướng. Nhưng hiện tại cô mới biết được, không phải mấy chuyện này quá nhàm chán, mà là con người ta cùng nhau vui đùa quá quen, tựa như ngày nào cũng đều ăn cơm trắng, trong trường học thì mỗi ngày sớm chiều ở chung thì cũng thôi đi, nghĩ còn muốn hẹn ra ngoài sao, nơi nào còn khiến cho người ta xách nổi hứng thú chứ?

Nhưng mà cùng với người mình yêu thích ở chung một chỗ làm chút gì đó, cảm nhận về mấy cái kia cũng liền hoàn toàn khác biệt.

Túc Khê lôi kéo Lục Hoán đi trung tâm thương mại, trước thang cuốn tự động, hai người dừng chân lại.

Lục Hoán mặc dù đã bỏ ra thời gian nửa năm, đối với văn minh hiện đại có chút nghiên cứu, nhưng mà dù sao thì thời gian cũng không đủ dư dả, mấy đồ ở trong cao ốc cũng chỉ là vội vàng lướt qua, còn chưa có cẩn thận nghiên cứu qua thang cuốn loại này vậy mà có thể mang người chậm rãi hướng lên.

Hắn không khỏi một chân đạp lên, qua mấy giây sau, cái chân còn lại mới bước đi lên.

Đuôi lông mày hắn nhướng lên, đối với động năng của thang cuốn cuốn mình đi lên ra chiều hứng thú.

Túc Khê chỉ là nhìn thấy bộ dáng này của hắn, đều cảm thấy đáng yêu, chăm chú nhìn say sưa ngon lành, hứng thú dạt dào.

Còn nơi nào cảm thấy nhàm chán nữa đây? Chỉ hận thời gian không đủ dùng, đến lúc đó hắn lại phải trở về Yến quốc đi làm việc, không thể cùng với cô đi đến trường.

Ước chừng cũng bởi vì là ngày đi làm, người ở trung tâm thương mại cũng không nhiều lắm, nhưng mà chỗ hai người đi qua, nhân viên bán hàng cùng mấy vị khách nhịn không được nhao nhao hướng về phía Lục Hoán cùng với Túc Khê mà nhìn. Chỉ cảm thấy hai người này như hạc giữa bầy gà, chàng trai cao lớn tuấn mỹ, cô gái thì da trắng đáng yêu, đứng chung một chỗ vô cùng hút mắt người ta. Mặc dù mái tóc dài của nam sinh ở dưới mũ lưỡi trai có chút kỳ lạ, nhưng không biết vì sao, khi nữ sinh kia đứng ở bên cạnh hắn, đôi mắt cong cong, liền biến cảm giác kỳ lạ này trở nên thật kỳ diệu.

Thang máy có tay vịn tự động đi lên, Túc Khê cùng với Lục Hoán sóng vai đến tiệm trà sữa Nayuki* đi đến.

*奈雪的茶 [Nài xuě de chá]: Tiệm trà sữa khá nổi tiếng tại Trung Quốc với hơn 60 chi nhánh, có trụ sở chính tại Thâm Quyến được lập ra bởi hai vợ chồng trẻ, Nayuki đi tiên phong trong mô hình dòng sản phẩm kép “trà + bánh mềm kiểu Âu”, sử dụng trà, sữa tươi và trái cây tươi để pha chế các loại trà sữa. Tiệm trà này tập trung vào đối tượng phụ nữ trẻ từ 20-35 tuổi và được người tiêu dùng trẻ đón nhận.

Túc Khê muốn cho Lục Hoán đến từ cổ đại cũng có thể nếm thử mỹ thực hiện đại bên này của cô, uống ngon đặc sắc nhất đương nhiên là các loại trà sữa.

Đi trước mặt bọn họ xem ra cũng là một cặp đôi từ trong trường học đi ra, hai người còn dính chặt lấy nhau, còn mặt áo hoodie đôi. Lục Hoán đưa tay ép ép vành nón, nhìn chằm chằm quần áo hai người một lớn một nhỏ nhiều lần, lại nhìn Túc Khê một cái, ánh mắt lóe lên nghi hoặc, vẫn còn có loại thao tác này?

Ở Yến quốc dù sao thì trang phục giữa nam nữ cũng khác biệt rõ ràng, chưa từng có nam tử cùng nữ tử mặc một dạng quần áo một lớn một nhỏ giống nhau.

Túc Khê bị ánh mắt cầu mong cực kỳ muốn biết của Lục Hoán chọc cho trong lòng cảm thấy vui vẻ, nhịn không được hướng bên cạnh hắn tới gần thêm một chút, tiếp đó quay đầu ra, làm bộ như không có việc gì…. Ôm lấy cánh tay của hắn.

Sau khi xác nhận quan hệ, cái chuyện dắt tay ôm ấp rõ ràng hẳn là một chuyện rất tự nhiên, nhưng ước chừng hai người cũng đều là tân thủ nên còn ngây ngô, dẫn đến lần đầu tiên làm, hết thảy đều giống như là động tác thả chậm —

Một sự ám muội trong cái chớp mắt này, đi ngang qua khắp các cửa hàng bốn phía, mặc quần áo, đều vì vậy mà đã biến thành một mảnh ký ức sống động trong trí nhớ.

“……” Tay chân Lục Hoán phải tạm dừng một chút, mới cố gắng khôi phục lại bước đi bình thường.

Trái tim trong lồng ngực của hắn đập thình thịch không ngừng vang lên trong màng nhĩ, vừa mới ở trong nhà Túc Khê đột nhiên nhào lên ôm lấy hắn, chỉ là ôm một lát, hắn cũng đã phải mất một đoạn đường mới phục hồi tâm tình, mà hiện tại, Túc Khê còn trực tiếp dùng hai cánh tay tựa như gấu túi ôm cây trúc đang kéo lấy cánh tay hắn, có lẽ, đại khái — hẳn là sẽ ôm rất lâu?

Ngón tay thon dài của Lục Hoán buông thõng bên người, khẩn trương siết chặt, vừa run rẩy lại vừa vui vẻ theo dòng máu nóng mà tràn lên đỉnh đầu, giống như bị điện giật.

Hắn ho khan một cái, cố gắng để cho mình trở nên tự nhiên một chút.

Nhưng mà ngày thường thì giữ cân bằng vô cùng tốt trên có thể mang binh cưỡi ngựa dưới có năng lực kéo trường cung nhưng lúc này tứ chi lại có chút không được bình thường, đi đứng không quá thuận.

Cùng với….. Khóe miệng không kiềm được mà giương lên.

Túc Khê cũng có một chút khẩn trương, dù sao trước mặt mọi người mà đi. Nhưng mà trở ngại là cái vị Cửu điện hạ bên người quá coi trọng lễ nghi phiền phức, rõ ràng rất muốn cùng mình thân cận một chút, lúc nào thì mới có thể giống như những cặp đôi khác thoải mái nắm tay dung dăng dung dẻ đây.

Cô cũng không có một chút kinh nghiệm nào, nhưng mà cho dù miệng cọp gan thỏ, cũng làm bộ dáng như không có việc gì rất nhuần nhuyễn.

Thế là cô đem cánh tay Lục Hoán ôm chặt hơn nữa.

Cánh tay Lục Hoán bị siết đến có chút đau, nhưng đôi mắt đen láy vô cùng sáng ngời, trong lòng tựa như mặt trời rực rỡ mà tỏa nắng.

Hai người ngầm hiểu lẫn nhau, vành tay hồng hồng, cố gắng giả vờ làm ra vẻ rất tự nhiên, đi vào tiệm trà sữa.

Túc Khê chỉ chỉ vào mấy cái đồ uống trong menu, đối chiếu với hình ảnh, hướng về phía Lục Hoán mà giới thiệu: “Đây là trân châu, đây là thạch dừa, đây là lớp váng sữa, đều là những thứ có thể cho thêm vào trong trà sữa. Trà sữa ngược lại cũng không phải hoàn toàn là sữa bò cho thêm trà vào, tóm lại chàng có thể hiểu đơn giản là một loại thức uống có kỹ thuật tạo hương vị đặc biệt. Chàng muốn uống cái gì, có rất nhiều hình ảnh của món ở trên menu này, chàng xem.”

Lục Hoán chăm chú nhìn cô: “Nàng muốn uống cái gì?”

Túc Khê không chút do dự nói: “Dâu tây phô mai bá khí*.” Cô uống cả trăm lần món này vẫn không hề thấy ngán.

*霸气芝士草莓 [Bàqì zhīshì cǎoméi]: Một trong những món nước được ưa chuộng cực kỳ tại Nayuki. Mình đính kèm hình bên dưới nhé!

Tôi nuôi lớn một hoàng tử bệnh tật – Chương 72

Lục Hoán quay đầu nói với nhân viên phục vụ: “Hai ly Dâu tây phô mai bá khí, một ly ít đường không đá, một ly khác tùy ý, đa tạ.”

Túc Khê không khỏi mỉm cười, đến cái thế giới này đã lâu, ngay cả cách gọi trà sữa như thế nào hắn cũng đều đã học xong.

Hai nhân viên phục vụ cũng là nam sinh, ngẩng đầu nhìn hắn, có chút bị chiều cao 1m85 của hắn mà kinh ngạc — Kỳ thực thân cao này cũng không tính là quá bất ngờ, dù sao thì thời buổi hiện giờ dinh dưỡng tốt, con trai có dáng dấp cao lớn cũng là lẽ thường tình.

Nhưng không biết có phải là do lưng của cậu chàng đang mặc áo khoác màu đen đội mũ lưỡi trai này phá lệ kiên cường hay không, toàn thân có loại khí chất trăng tròn trên lưng ngựa giương cung cầm kiếm, đến mức khiến cho người ta cảm thấy hắn đặc biệt cao lớn, hơn nữa mặc dù thần sắc hắn ôn hòa, đôi mắt lộ ra ý cười, nhưng hắn đứng ở nơi đó, trong lúc vô hình liền đã có cảm giác áp bách.

Hai nhân viên phục vụ đem phiếu nhỏ đưa cho Túc Khê, còn chưa có kịp phản ứng lại, thì Lục Hoán liền lôi kéo Túc Khê đến một chỗ trong góc ngồi xuống.

Bởi vì người không nhiều lắm, hai ly dâu tây phô mai rất nhanh đã được làm xong.

Lục Hoán đi lấy.

“Đây là ống hút.” Túc Khê kiên nhẫn dạy hắn.

Mấy cái vật nhỏ này, cho dù Lục Hoán trước đây chưa từng thấy qua, nhưng mà lần đầu nhìn thấy, một chút liền thông hiểu. Ngón tay hắn thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, đem bao bì ống hút trước mặt Túc Khê xé ra, dứt khoát cắm vào trong ly dâu tây phô mai ít đường không đá, lập tức đưa cho cô, cảm thán nói: “Khoa học kỹ thuật thật đúng là thay đổi sinh hoạt.”

Túc Khê lười biếng mà lấy tay nâng má, nhìn hắn: “A.”

Lục Hoán đưa tới bên miệng cô.

Túc Khê uống một ngụm, con mắt cười cong cong.

Mặc dù người được phục vụ chu đáo là Túc Khê, nhưng thần sắc của Lục Hoán so với cô còn cao hứng hơn, tinh thần cực kỳ phấn chấn, dường như là hận không thể vọt tới quầy, lại mua một ngàn ly, từng ly từng ly giúp cô bỏ ống hút vào.

“Chàng uống nhanh nha.” Túc Khê bưng ly mình qua, nhắc nhở hắn.

Lục Hoán lúc này mới nếm thử một miếng.

Túc Khê trông đợi nhìn hắn, hỏi: “Như thế nào?”

“Lần đầu tiên nếm, có chút ngọt, không có vị trái cây.” Lục Hoán nhận xét: “Tuy nhiên ta rất thích.”

Túc Khê cao hứng nói: “Đoán chừng chàng uống không được, lần sau tới lại mang chàng nếm thử vị khác, còn có, chúng ta ở đây có rất nhiều món ăn ngon uống ngon, còn có nồi lẩu, nướng thịt, sushi, tiệc buffet– Tất cả chàng đều chưa ăn qua đâu nha, cũng có thể lần lượt đi nếm thử.”

Những thứ này đối với Lục Hoán mà nói xác thực đều là mới lạ, có điều hắn từ trước tới nay đối với mỹ thực món ngon không có quá nhiều dục vọng, bởi vậy lúc nghe thấy những cái này thần sắc của hắn một mực như thường, hắn chỉ là ưa thích cùng với Túc Khê cùng nhau làm mà thôi, cho dù là làm cái chuyện gì đi nữa.

Mà Túc Khê một mình kể một mình nói đến mức có chút phát thèm, cô nhìn thấy Lục Hoán một mực mang ý cười rực rỡ mà nhìn cô, có chút ngượng ngùng lau khóe miệng.

Trước đó nghe người khác nói thời điểm yêu đương cho dù làm cái việc nhỏ gì cũng đều cảm thấy vui vẻ, Túc Khê còn khịt mũi coi thường, nhưng mà bây giờ lại phát hiện hóa ra thật đúng là như vậy.

Tới trung tâm thương mại mua cốc trà sữa ngồi xuống uống, vốn chỉ là một chuyện vô cùng qua quýt bình dị, thế nhưng bởi vì làm chuyện này cùng một chỗ với Lục Hoán, chuyện bình thường, cũng đủ để cho cô cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Trong lòng giống như là có một chú mèo tinh nghịch đang tiến vào, thời điểm cô nhìn thấy Lục Hoán, nhạy bén cầm cái đuôi gãi một cái vào lòng cô, để cho trong lòng cô ngưa ngứa một chút, còn những lúc khác thì lại lười biếng nằm sấp thành một đống, để cho cô mỗi phút mỗi giây đều có loại cảm giác thỏa mãn.

Uống trà sữa xong nguyên bản là định đi xem phim, nhưng mà Túc Khê nhìn thấy hôm nay cũng không có phim gì hay, thế là hủy bỏ kế hoạch này, ngược lại chờ khi khác có bộ phim hay chiếu ra, lại đem Lục Hoán từ thế giới kia kéo qua, cũng được.

Thế là hai người tản bộ đi trở về.

Vừa vặn dọc theo đường đi Túc Khê có thể giới thiệu với Lục Hoán đủ loại kiến trúc thành phố, viện bảo tàng mỹ thuật, cửa hàng handmade, lối đi bộ, đèn xanh đèn đỏ các loại.

Lần trước Lục Hoán phải vội vội vàng vàng, lại không có xác định rõ cơ chế xuyên qua, nên Túc Khê cũng không có tâm tình đi dạo, nhưng hiện tại hết thảy đều đã kết thúc, biết hắn tùy thời có thể đi tới thế giới của cô, cô cũng trở nên khoan thai hơn.

Lục Hoán cũng giống vậy, mặc dù vẫn cùng với thế giới này chưa hòa hợp nhau, rất nhiều kỹ xảo yêu nhau hắn cũng không hiểu, nhưng hắn nhìn thấy ô tô chạy như bay qua, liền vô thức đi sát lề đường ô tô, đem Túc Khê bảo vệ ở bên trong.

Đợi đến chỗ có vành đai xanh, hắn mang theo Túc Khê đi vào bên trong.

Những thứ này hoàn toàn là vô sự tự thông.

Cuối hè đầu thu, bầu trời xanh thẳm không một gợn mây, thời tiết mát mẻ không nóng bức, vừa vặn, có điều đi một hồi cũng cảm thấy mệt mỏi.

Lục Hoán nhịn không được dừng bước, quay đầu nhìn Túc Khê, Túc Khê còn cầm ly trà sữa dâu tây phô mai còn chưa có uống xong, uống một ngụm, hỏi: “Sao thế?”

“Còn cách nhà một đoạn nữa, ta cõng nàng nhé?” Mặc dù là ngữ khí hỏi, thế nhưng vành tai của Lục Hoán lại ửng đỏ, trong con ngươi là vẻ trông đợi.

Hắn đã sớm muốn làm như vậy, thời điểm còn ở thế giới bên kia — Túc Khê để cho hắn tập chống đẩy – hít đất, hắn liền đã muốn làm như vậy.

Về sau mới biết được, hắn căn bản không có cõng qua Túc Khê, lúc đó đặt ở trên lưng chẳng qua là một đầu ngón tay của Túc Khê, hắn ở trong mắt Túc Khê lúc đó còn là một cái dạng người lùn tay ngắn chân nhỏ…..

Chỉ là ngẫm lại, Lục Hoán đã cảm thấy có chút kiệt sức.

Hắn cố gắng hết sức không thèm nghĩ mấy chuyện mất mặt này nữa, không đợi Túc Khê có phản ứng, liền ôm lấy eo của cô, đem cô nhấc lên để ở trên bậc thang của làn cây xanh, tiếp đó quay người ở trước mặt cô ngồi xổm xuống, khí định thần nhàn* mà làm một cái trung bình tấn.

*气定神闲 [Qì dìngshén xián]: Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã.

Lục Hoán nhất định phải cõng nàng, để cho nàng cung kính không bằng tuân mệnh.

Túc Khê cười hì hì nhảy lên lưng hắn: “Tiếp ổn ta nha!”

Cô nhảy lên, trọng lượng cũng không nhẹ, nhưng Lục Hoán đón lấy thật vững vàng, cũng không một chút lung lay, hai cánh tay nắm chặt đầu gối của cô, đem cô yên yên ổn ổn mà cõng trên lưng.

Tiếp đó, thiếu niên sải bước, bước đi như bay. Tựa như là để chứng minh điều gì đó, nên bước đi cực nhanh lại vững vàng vô cùng.

Túc Khê cầm đồ uống cùng chiếc mũ của hắn, vô thức dùng hai cánh tay vòng qua cổ hắn, cổ hắn cứng đờ, hô hấp chậm một giây, lúc này mới tựa như quay tới quay lui mà đạt được mục đích, thoáng thả chậm cước bộ.

Túc Khê ghé vào trên lưng hắn, cười thành tiếng.

Lần chống đẩy kia không thể đem bộ ba “tốc độ, khí lực, động tác” thể hiện thành công, hắn khẳng định muốn nghĩ cách thể hiện lại, vẫn là phương pháp quen thuộc của tụi con trai rắm thúi mà.

“Cười cái gì.” Lục Hoán nghe thấy tiếng cười của Lục Hoán, vành tai không khỏi cũng có chút hồng hồng.

Chẳng lẽ nàng đã phát hiện được hắn từ mấy cái phim truyền hình kia của nàng ở trong đó học được chiêu này? Hắn thấy vị nam tử kia cưỡi xe gắn máy chạy thật nhanh, liền có thể khiến cho nữ tử ở sau lưng ôm eo. Thế là hắn liền ghi tạc trong lòng.

Túc Khê ôm cổ của hắn, dùng cái tay trống không vuốt vuốt cái lỗ tai đã đỏ bừng của hắn, cười ha ha nói: “Không có gì, chính là cảm thấy chàng thật đáng yêu.”

Lục Hoán không cảm thấy vui vẻ: “Đường đường chính chính là nam nhi thân chín thước sao có thể dùng ‘đáng yêu’ để mà  hình dung?

Còn không bằng giống như lúc trước dùng từ ‘soái’ để hình dung, hai chữ ‘đáng yêu’ có phần quá nương pháo* rồi, hắn không thích nghe.

*娘炮 [Niáng pào]: Thuật ngữ xuất hiện từ năm 2007, nhằm ám chỉ nam nhân có ngoại hình “mặt hoa da phấn”, tính cách mềm yếu dễ thương giống con gái, cho dù họ vẫn là trai thẳng.

“Khen chàng đã là không tệ rồi, chàng còn lựa ba chọn bốn?” Túc Khê cười nói: “Chàng không phải vừa mới học xong Baidu sao, chàng kéo xuống phía dưới Baidu, một cô gái hình dung một chàng trai đáng yêu, biểu thị cho cái gì?”

Lục Hoán một tay giữ lấy chân Túc Khê, một cái tay khác thì móc ra chiếc điện thoại mới vừa mua, mờ mịt xem lại Baidu.

Tốc độ học tập của hắn rất nhanh, lần đầu tiên dùng di động, gõ chữ vô cùng tốn sức, nhưng mà hiện giờ tốc độ viết chữ đã có thể cùng với người trung niên cao tuổi so đấu một chút. Luyện tập quen nữa sau đó, hẳn là có thể đạt được tốc độ nhanh chóng như Hoắc Kính Xuyên bọn họ.

Hắn vụng về ấn điện thoại xuống, tra một chút.

Chỉ thấy Baidu nói:

“Hình dung một người đáng yêu, thông thường là vô cùng vô cùng yêu thích người kia, thích đến cực điểm, mới có thể nói như vậy.”

Lục Hoán nhìn thấy hàng chữ này, trong lòng ầm ầm một cái, tràn ngập hạnh phúc.

……

Mặt hắn đã đỏ tới tận mang tai lại kích động, nghĩ nghĩ, cước bộ thoáng chậm dần.

Cuối cùng hắn đứng lại một chỗ, hơi hơi quay đầu, dùng giọng điệu cực kì nghiêm túc mà nói với Túc Khê ở sau lưng: “Nhưng ta cho rằng, nàng mới là đáng yêu nhất.”

Túc Khê tự nhận là đám nai con ở trong lòng mình va vào nhau thật nhiều ngày nay, dường như đã luyện thành thiết đầu công, nhưng mà lại mất cảnh giác khi bắt gặp đôi mắt đen như mực lại ôn nhu của hắn, thế là ghé vào trên bả vai hắn, cảm thấy tai hắn đang quét qua gương mặt mình….

Thế là đám nai con trong lòng cô vẫn là nặng trĩu, bịch bịch bịch xổ ra một khuôn mặt đỏ như máu.

Giờ khắc này, Túc Khê ở trong lòng nghĩ, u là trời, cô cũng muốn hôn hôn hắn.

 

← Chương trướcDanh mục truyệnChương sau →

Leave a Reply

error: Content is protected !!