Chương 71. “Rất soái”
Có đám người Trấn Viễn Tướng Quân ủng hộ, tình cảnh của Lục Hoán ở trong triều đình cũng không khó khăn, ngược lại như được đà, dần dần hình thành một thế lực mới ngoại trừ Thái tử cùng Ngũ hoàng tử.
Trước lúc hắn đi Thừa Châu, liền đã có rất nhiều môn khách nghĩ trăm phương ngàn kế đầu nhập vào trong phủ hắn, đợi hắn lại lập đại công tại Thừa Châu, tại Kim Loan Điện khiến cho long nhan cực kỳ vui mừng, sau đó quan viên mỗi ngày đều đến nhà bái phỏng nhiều đến mức muốn đạp phá cánh cổng.
Đám người này đưa tới đại lễ cũng là trăm ngàn dạng, đưa tặng búp trà Vân Vụ*, kim điêu san hô châu báu thì cũng thôi đi, đằng này còn có người đưa tới thợ thủ công, muốn thay hắn cải tạo Hoàng tử Phủ. Lục Hoán yêu thích yên tĩnh, đương nhiên là không thích một đám người mỗi ngày hướng về trong phủ di chuyển giả sơn, thế là đem người hết thảy chặn ở ngoài cửa.
*云雾毫尖 [Yúnwù háojiān]: Là một trong thập đại danh trà của Trung Quốc, thường được làm cống phẩm cho Hoàng đế. Cảm nhận đầu tiên là vị ngọt thịt (unami) nhẹ và hoàn toàn không thấy vị chát hay đắng nào của trà xanh. Khí trà bốc lên ngào ngạt, uống một hớp lớn dù đang nửa đêm khuya vẫn thấy tỉnh hẳn cả người. Hương hoa thoang thoảng, mùi khói mong manh, mùi lá cây, cỏ mới cắt. Nước trà màu vàng xanh rất nhạt, nước dầy, tannin lưu lại trong khoang miệng nhiều. Hậu vị nhẹ nhưng dài, một chút sau lên vị ngọt, cổ họng hơi khô. Uống nguội vị ngọt lên rõ hơn, ngửi ly trà nguội mùi khói ngọt rất rõ.
Hoàng thượng ngược lại đối với cái này vô cùng vừa lòng, quy định của Yến quốc cũng không nhất thiết phải truyền ngôi cho trưởng tử, luôn luôn là năng giả cư chi*, mới ra tới một người như lão Cửu, có thể cùng đám người Thái tử cùng Ngũ hoàng tử đấu trí, chưa chắc đã là chuyện không tốt, ít nhất có thể khiến cho Thái tử càng thêm chuyên tâm vào triều chính, không còn cho rằng không có năng lực mà có thể nhẹ nhõm có được thiên hạ.
*能者居之 [Néng zhě jū zhī]: Trích từ câu nói của Lão Tử, nghĩa là người tài giỏi mới được ngồi vào vị trí thích hợp một cách tốt đẹp, và chỉ người có năng lực mới có thể chiếm được vị trí này. Chỉ những người tài đức vẹn toàn mới có thể chiếm được địa vị này, người không có phẩm hạnh đương nhiên sẽ bị mất chức.
Mà Lục Hoán thông qua Binh Bộ Thượng Thư truyền đạt lên Hoàng thượng ngày sinh tháng đẻ của mình, sau đó Hoàng hậu nơi đó bị Hoàng thượng từ chối gặp, biết được nếu như thử lại chuyện thông qua tuyển phi mà sắp xếp người đi vào bên cạnh Lục Hoán, sợ rằng sẽ chọc giận đến Hoàng thượng, thế là không thể làm gì khác hơn đành tạm thời coi như không có gì.
Lục Hoán sau khi khôi phục thân phận Cửu hoàng tử, đám quan viên trong kinh thành tới cửa bàn bạc hôn sự cũng không phải là ít, nhưng Hoàng hậu cùng với Thái tử phe bên kia không có động tĩnh gì, nên đám người muốn đạp phá ngưỡng cửa Cửu Hoàng Tử Phủ, cũng dần dần biến mất.
……
Trong phủ Lục Hoán, cuối cùng cũng có thể thanh tịnh được một đoạn thời gian.
Nhân cơ hội này, hắn xử lý rất nhiều chính vụ, lại dành thời gian ở trong hệ thống tiếp nhận nhiệm vụ mới.
Gần đây ở trong kinh thành xảy ra sự kiện mấy tên giặc cỏ làm loạn dẫn đến ăn trộm ăn cướp.
Nguyên bản những thứ này nếu như là phát sinh ở các châu, thì chỉ tính là vụ án dân sự thông thường, nhưng bởi vì phát sinh ở dưới chân thiên tử, lại thêm trước đó mấy ngày lúc Thái hậu tiến dâng lễ Phật vừa vặn gặp phải, suýt chút nữa bị kinh sợ mà ngất đi, cho nên Hoàng đế liền giao trách nhiệm xuống cho chúng quan viên, mau chóng xử lý chuyện này.
Đem mấy tên giặc cỏ bắt vào đại lao, đó chỉ là một chuyện vô cùng đơn giản, Kinh Triệu Doãn phái mấy người liền có thể xử lý được.
Nhưng nếu như là muốn giải quyết căn bản tận gốc vấn đề này, vẫn còn phải tra rõ mấy cái sòng bạc lớn cùng nơi bướm hoa trong kinh thành, thương nhân người Hồ lui tới rất nhiều, cùng với bên ngoại thành quản lý hỗn loạn. Do đó đám giặc cỏ làm loạn phần lớn ẩn núp ở bên ngoài thành.
Phạm vi lúc này không thể nói là nhỏ nữa.
Nhưng mà cho dù có tra rõ mấy địa phương này, trước khi đám giặc cỏ còn chưa làm loạn, thì cũng không phân biệt ra được đến rốt cuộc ai là dân thường, ai là kẻ xấu.
Thường xuyên qua lại, Hình Bộ cùng với Kinh Triệu Doãn không đưa ra nổi chủ ý nào, trên Kim Loan Điện ầm ĩ loạn thành một đoàn.
Mà chỉ ngắn ngủi hai ngày, trong kinh thành lại lần nữa xảy ra hai vụ án mạng.
Hệ thống ban bố nhiệm vụ thứ mười bảy chính là có quan hệ với chuyện này: 【Xin mời tiếp nhận nhiệm vụ thứ mười bảy: Trong kinh thành án mạng liên tiếp phát sinh, gây nên sự sợ hãi trong bách tính, xin vui lòng mau sớm nghĩ ra biện pháp, giảm tỷ lệ phạm án, đồng thời phổ biến đến các châu! Lượng vàng khen thưởng +3000, điểm thưởng + 15. 】
Lục Hoán sau khi tiếp nhận nhiệm vụ này, nhất thời cũng không có làm hành động gì thiếu suy nghĩ. Trước hết để cho thuộc hạ đi Đại Lý Tự một chuyến, cuốn sách hồ sơ phạm nhân phạm phải án mạng bị bắt vào trong đại lao mang tới, tra một chút nguyên nhân là vì cái gì.
Thời gian gần đây Ngũ hoàng tử có ý định cùng hắn tranh đoạt, chuyện này trên mặt nổi Hoàng đế đã giao cho Ngũ hoàng tử đi làm. Cho nên trên mặt nổi hắn là không thể đi tra án, bởi vậy, hắn đặc biệt để cho thuộc hạ đi đến phủ Binh Bộ Thượng Thư, vòng vo vài đường mới lấy được cuốn sách.
Đợi đến khi cuốn sách được trình lên, Lục Hoán bỏ ra một đêm công phu, lật xem một lần, đại khái cũng có một chút đầu mối.
Trước hừng đông, hắn cho người đem cuốn sách đưa trở về, đồng thời phân phó cho hạ nhân một ít chuyện.
……
Túc Khê mở điện thoại di động lên nhìn thấy hắn đang xử lý chính vụ, cũng biết hắn đại khái là đang điều tra nhiệm vụ thứ mười bảy.
Túc Khê lười biếng, cũng không có dự định tham dự. Ngược lại mặc kệ xảy ra chuyện gì, hắn cũng có biện pháp xử lý rất tốt. Trước đó Túc Khê đối với mọi chuyện đều rất khẩn trương, đều muốn giúp đỡ, là bởi vì tâm thái mẹ già, luôn cảm thấy đối với đứa con yêu không yên lòng, sợ hắn bị thương. Nhưng kể từ khi ở Bắc biên cương đánh một trận xong, Túc Khê phát hiện hắn với mấy chuyện này đã không thể nào cần mình nữa rồi.
Nhất là bây giờ tại kinh thành, cho dù bọn người Ngũ hoàng tử cùng Thái tử nhìn đứa con yêu tỏ rõ sự khó chịu, nhưng dưới chân thiên tử cũng không có khả năng ám sát. Mà đấu trí, bọn hắn nơi nào chơi lại đứa con yêu, chưa chắc là ai xử đẹp ai đây. Bởi vậy càng không có cơ hội cho Túc Khê bận tâm.
Thời điểm tại Bắc biên cương cô còn vì điều này mà khổ sở phiền muộn, cảm thấy đứa con yêu không còn cần mình, nhưng mà hiện tại Túc Khê đã rất thuận lợi từ tâm thái fan mẹ ruột chuyển thành fan bạn gái — Bạn trai có năng lực có trách nhiệm còn cần gì mình lo lắng nữa đây?! Cứ liếm nhan nhiều hơn không đã sao?!
Hơn nữa trên thực tế, xem cung đấu trong phim truyền hình Túc Khê cảm thấy rất thích đấy, nhưng mà thật sự để cho cô tham dự vào, cô là một mặt mộng bức thấy đầu óc mình không quá đủ, bởi vậy ngược lại trong nhà chỉ cần một nửa gánh vác đầu óc thông minh, còn cô một nửa bên này lãnh trách nhiệm làm cá muối là được.
……
Công chuyện của Lục Hoán bên này còn cần phải chờ đợi, hắn cũng không phải là mỗi ngày đều vào triều, bởi vậy vào ngày hôm đó thời điểm ban ngày, buổi sáng hắn xử lý xong chính vụ, sau đó liền tự cho mình tan việc, giao phó cho lính gác ở bên ngoài đừng cho người tiến vào, chính mình dự định đi nghỉ ngơi, nhưng lúc xoay người lại, liền đi tới chỗ Túc Khê bên này.
Cha mẹ Túc đều không có ở nhà, Túc Khê đang ở trong phòng lặng lẽ mở hộp chuyển phát nhanh, nhìn thấy Lục Hoán, hai mắt liền tỏa sáng, thần thần bí bí mà nói với hắn: “Mau tới, giúp ta mở gói hàng.”
Lục Hoán vén áo bào ngồi xuống bên người cô, đem cái hộp đặt ở trước mặt vòng vo một chút, mắt nhìn địa chỉ giao hàng. Địa chỉ giao hàng ở tận ngoài hai tỉnh, cách nhà Túc Khê cơ hồ đến mấy ngàn cây số, hắn không khỏi cảm khái nói: “Mới ngày hôm trước mua vào, hôm nay liền đã đến, thật không ngờ lại nhanh đến vậy.”
Túc Khê buông cái kéo trong tay xuống, nhìn về phía hắn: “Lục Hoán, làm sao chàng biết ta hôm trước mua? Chàng lại nhìn lén ta!”
Video call chính là có điểm này, tùy thời tùy chỗ có thể nhìn thấy đối phương.
Thời điểm Túc Khê vừa biết Lục Hoán chỉ cần vừa mở màn sân khấu ra liền có thể nhìn thấy mình, gương mặt nóng bỏng đến không chịu được, mấy ngày đầu còn liên tiếp kiên trì rửa mặt, mỗi ngày trên ghế sa lon quy quy củ củ ngồi, cố gắng hết sức làm girl nền nã.
Nhưng mà còn không có kiên trì được bốn ngày, cô liền không kiên trì nổi nữa….. Duy trì hình tượng thật con mẹ nó quá mệt mỏi…. Cô vẫn là khôi phục lại bộ dáng lười nhác nằm trên ghế sa lon ăn khoai tây chiên.
Vì thế, cô bức bách Lục Hoán không được tùy lúc tùy chỗ mà mở ra màn sân khấu nhìn mình nữa, nếu như là nhìn, nhất định phải sớm nói cho mình, ít nhất để cho mình xông vào phòng vệ sinh bôi chút mỹ phẩm lên mặt aaaa!
Lục Hoán không nghĩ tới chính mình không cẩn thận lỡ miệng, lập tức nghẹn lời.
Túc Khê tức muốn nổ phổi: “Hơn nữa còn là lúc đang thượng triều!”
Cô mua quần áo cho Lục Hoán, muốn cho hắn một cái bất ngờ, không muốn để cho hắn từ màn sân khấu nhìn thấy, cho nên đặc biệt chọn thời điểm hắn vào triều không có khả năng mở ra màn sân khấu mà đặt đơn.
Lục Hoán vừa đem hộp chuyển phát nhanh ở trước mặt tay không xé mở, một bên ngước mắt nhìn, có chút ủy khuất nói: “Trên Kim Loan Điện đám bách quan cứ nói tới nói lui, thật sự là khiến cho người ta nhức đầu.”
Làm cho não hắn cứ vang ong ong, hắn chỉ muốn mở màn sân khấu ra nhìn nàng một cái xem nàng đang làm cái gì, tìm chút thanh tĩnh.
Túc Khê đem hộp chuyển phát nhanh ném qua một bên, đem mười mấy món quần áo bên trong lấy ra, ảo não nói: “Nhưng như thế này hoàn toàn không có cách khiến cho chàng vui mừng.”
Lục Hoán nhìn thấy cô lấy quần áo ra, lập tức ngoài ý muốn mở to hai mắt, lộ ra vui mừng nhướng mày biểu lộ, ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Khê, đây là mua cho ta sao?!”
Túc Khê: “……”
Túc Khê bị hắn làm ra vẻ ánh mắt sáng lấp lánh mà bật cười, hướng trên bả vai hắn đập xuống: “Tốt, đừng có mà giả bộ.”
Lục Hoán thấy cô cười, thế là cũng cười lên.
Hắn nhìn thấy Túc Khê ngồi xổm trên mặt đất, nhịn không được đem cô kéo lên, nói: “Ngồi ở trên giường đi, cẩn thận bị tê chân.”
Hắn không nói Túc Khê còn không có cảm nhận được, thế mà vừa đứng dậy quả nhiên cảm thấy hai chân đều tê rần, liền đặt mông ngồi xuống giường, nhưng mà càng là ngồi xuống, từ ngón chân cho đến đầu gối càng là giống như bị từng chỗ từng chỗ tê dại, Túc Khê nhịn không được hít vào một hơi.
“Quả nhiên bị tê rồi sao?” Lục Hoán lại đỡ cô đứng dậy, để cho cô đi hai bước, đợi đến khi cô khôi phục lại một chút, sau đó mới để cho cô ngồi xuống giường, thuận thế ở trước mặt cô ngồi xổm xuống, tay trái ấn lấy mắt cá chân cô, tay phải thì đem dép lê của cô tháo ra, nhẹ nhàng xoa bóp vào huyệt dũng tuyền trong lòng bàn chân cô.
Túc Khê có chút ngượng ngùng, nhưng lực đạo hắn không nặng không nhẹ, cảm giác rất sảng khoái, phảng phất ngay cả chứng đau bụng kinh nhiều năm liền đều có thể hòa dịu, cô không khỏi quay mặt sang một bên.
Qua một lúc sau Túc Khê rút bắp chân ra, nói với hắn: “Chàng nhanh mặc thử xem.”
Lục Hoán quay đầu nhìn thấy quần áo nằm đầy đất, trong lòng rung động, quay đầu lại hỏi cô: “Hóa ra hôm đó nàng đo kích cỡ cho ta, là vì cái này.”
“Nếu không thì vì cái gì?” Túc Khê cười nói.
Lục Hoán vẫn như cũ ngồi xổm ở trước mặt cô: “Thời điểm ta còn ở tại Ninh Vương Phủ, bỗng nhiên có một ngày nhìn thấy trong tủ quần áo cũ nát lại có nhiều hơn một đống áo khoác được xếp vào, khi đó ta liền nghĩ, không biết là ai núp trong bóng tối giúp ta. Lúc đó ta cho dù có như thế nào đi chăng nữa cũng là nghĩ không ra là người của một thế giới khác, cũng tưởng tượng không ra dung mạo của nàng.”
Hắn nói lời này, ánh mắt Túc Khê liền không nhịn được rơi vào một mảng nhỏ xương quai xanh đang bị lộ ra từ vạt áo của hắn, nơi đó còn có nhàn nhạt vết sẹo do roi để lại. Túc Khê cười nói: “Nói bậy, chàng cho rằng lúc đó ta không biết tâm lý của chàng sao, chàng rõ ràng là cảnh giác cực kỳ, cảm thấy người tặng đồ cho chàng là đại phôi đản.”
Lục Hoán nghe cô nói lời này, lại mỉm cười.
Túc Khê thấy nụ cười đẹp mắt của hắn, tâm thần trở nên rạo rực, nhưng đồng thời lại có chút chua xót, cô dang hai tay, nói với Lục Hoán: “Ôm một chút.”
Túc Khê làm một bước nhảy vọt, Lục Hoán không có phản ứng kịp, vành tai đột nhiên đỏ lên: “Vì sao đột nhiên lại muốn ôm?”
Túc Khê thẹn quá hóa giận: “Nhanh lên, ôm hay không ôm, không ôm thì thôi bỏ đi.”
Lời cô còn chưa dứt, Lục Hoán liền đột nhiên đứng dậy, cúi người ôm cô, Túc Khê ngồi ở trên giường, bị hắn ép tới nên hơi hơi ngửa ra sau, eo có chút khó chịu, phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Lục Hoán cảm giác được, thế là trở mình, ở trên giường xuôi theo đó mà ngồi xuống, giữ lấy eo Túc Khê, dễ dàng đem cô đặt lên đùi mình.
Hắn ôm Túc Khê thật chặt, đem đầu chôn vào cổ Túc Khê.
Túc Khê cảm giác như dán vào người thiếu niên của mình, trái tim ở trong lồng ngực nhảy lên, cảm nhận được hắn đang vui vẻ cùng an ủi, không hề liên quan đến bất luận dục vọng gì, hắn cũng chỉ là đơn thuần mà ôm duy nhất một mình cô mà thôi. Tay của Túc Khê đặt ở trên cổ Lục Hoán, nói: “Đều đã đi qua.”
Lục Hoán lắc đầu, nói: “Không cần an ủi ta, ta cũng không cảm thấy khi đó khổ cực gì.”
Túc Khê: “Vì sao?”
Lục Hoán: “Trước năm 14 tuổi chỉ là chịu một chút đau khổ trên da thịt mà thôi, hơn nữa ta hiện tại cũng đã sớm không còn nhớ rõ từng trải qua cái gì nữa rồi, ta cảm giác nhân sinh của ta bắt đầu ngay từ lúc trong màn đêm gió tuyết ấy, trong ấm trà của ta đột nhiên có nhiều nước mà bắt đầu. Sau khi trải qua hỉ nộ ái ố kia mới bắt đầu rõ ràng. Đến nỗi lúc trước — Lúc trước ở bên trong Ninh Vương Phủ có bao nhiêu người, hình dạng như thế nào, ta nửa điểm cũng không lưu tâm. Có điều, nếu như là có thể, màn sân khấu sớm xuất hiện ở trước mặt ta một chút thì tốt.”
Túc Khê không hiểu, từ trong lồng ngực Lục Hoán đem đầu ngẩng lên, nhìn hắn.
Lục Hoán cũng cúi đầu xuống, chăm chú nhìn cô, mỉm cười: “Muốn giúp nàng chạy mấy lần 800m, vụng trộm hướng về trong túi nàng nhét nhiều tiền tiêu vặt.”
“Tiền tiêu vặt?!” Túc Khê lập tức mắt sáng rực lên: “Nói lời giữ lời! Ta mua quần áo cho chàng bỏ ra thật nhiều tiền, nhanh nghèo rồi.”
Lục Hoán đưa tay vươn vào trong ngực móc móc, bỗng nhiên móc ra một tấm thẻ của Ngân hàng Xây dựng Trung Quốc ra, đưa cho cô.
Túc Khê nhất thời như lạc trong sương mù.
Lục Hoán: “Ta có thẻ căn cước, mở nhà, đây là thẻ ngân hàng, bên trong chắc có –”
Lục Hoán để cho người ta hỗ trợ đầu cơ trục lợi một chút ngân lượng cùng với một số bảo thạch không phân rõ được niên đại, bán xong toàn bộ tiền đều cho vào trong tấm thẻ này, hắn không nhớ kỹ có mấy chữ số, nhưng mà hẳn là có sáu chữ số trở lên.
Hắn nói: “Chắc có một chút tiền, mật mã là sinh nhật nàng, nàng hôm khác đi xem một chút.”
Túc Khê lập tức từ trên người hắn nhảy dựng lên, hai con mắt hưng phấn mà lấp đầy $$, đúng nha, cô như thế nào không nghĩ tới, Lục Hoán chỉ cần tùy tiện mang một ít thứ từ cổ đại tới, đều có thể bán được một khoản tiền — Hệ thống game chắc chắn là cha ruột của hắn đi, dựa vào cái gì mà chỉ cần hai trăm điểm là hắn có thể xuyên qua, mà chính mình còn phải đợi đủ đến 300 điểm mới có thể đi qua à nha!
“Mua điện thoại di động!” Túc Khê lôi Lục Hoán đi ra ngoài, hào hứng nói: “Có tiền chúng ta đi mua cái điện thoại nha, ta trước tiên dạy cho chàng nhiều công năng của điện thoại di động, chàng đừng học theo Hoắc Kính Xuyên, ta sợ hắn đem chàng dạy hư.”
Lục Hoán cười cười, bất đắc dĩ nói: “Trước tiên thay quần áo đã.”
“Đúng đúng đúng.” Túc Khê đã bị khoản tiền của phi nghĩa xuất hiện ngoài ý muốn mà làm cho đầu óc choáng váng.
Cô đắc ý mà nắm vuốt thẻ, nói: “Chàng nhanh đổi đi, ta xoay người sang chỗ khác!”
“Mặc thứ nào?” Lục Hoán nhìn một đống quần áo nằm trên đất còn chưa có mở ra, những thứ áo khoác ngắn tay này trong mắt hắn nhìn không khác nhau gì lắm, cũng không phân biệt được kiểu dáng quần áo.
“Hôm nay nhiệt độ giống như hạ xuống…..” Túc Khê xoay người sang chỗ khác, chọn cho hắn lấy một kiện bộ áo khoác màu đen bộ xương màu đen kỵ sĩ, một chiếc quần sáng màu, tiếp đó một đôi giày thể thao màu trắng. Cô tràn đầy phấn khởi mà đưa cho hắn, tiếp đó liền đóng cửa phòng đi ra, ở bên ngoài thúc giục hắn nhanh chóng thay đồ, Túc Khê có chút hưng phấn — Lại đến khâu mà cô thích nhất, đó là khâu nhìn bạn trai mặc thường phục.
Một lát sau, cửa phòng mở ra.
Lục Hoán đem một đống gói trên mặt đất thu dọn một chút, đặt ở chân giường, tiếp đó đem hộp chuyển phát nhanh đóng gói áp thành một đống, mang theo ra.
“Đổi xong rồi?” Ánh mắt Túc Khê sáng quắc mà nhìn hắn.
Làn tóc đen của hắn tựa như thác nước, thực sự quá dài, cái này một chốc cũng không thể cắt được, dù sao cũng còn phải trở lại Yến quốc đi xử lý chính vụ. Thế là chỉ có thể từ ở trong hộp lấy ra mũ lưỡi trai, đội trên đỉnh đầu. May mắn mũi hắn lại rất cao, một gương mặt anh tuấn để cho người ta sẽ không nhận sai giới tính.
Túc Khê lần đầu tiên nhìn thấy Lục Hoán ăn mặc dạng này, chiều cao 1m85 mặc thêm cái áo khoác lớn, cùng với giày thể thao màu trắng sạch sẽ, vai rộng chân dài, nhìn giống như là idol trẻ tuổi đi trên sàn catwalk vậy, cho dù đứng ở nơi nào trong đám đông, đều tuyệt đối là hạc giữa bầy gà.
“Như thế nào?” Lục Hoán thấy Túc Khê nhìn không chớp mắt, có chút co quắp, hắn rốt cuộc là không thể nào quen mặc với trang phục ở triều đại này, nhất là trước ngực có hai cái đầu lâu khô thật lớn đang tỏa sáng lấp lánh ngay trước ngực, không biết là cái thẩm mỹ gì, nhưng hết lần này tới lần khác là Túc Khê mua, hắn không thể biểu hiện ra thành kiến.
“Rất soái.” Túc Khê mắt sáng lên.
Lục Hoán ở trong lòng biết nàng yêu thích có một nửa ước chừng là bởi vì khuôn mặt của mình, đương nhiên là nguyện ý ở trước mặt nàng đem khuôn mặt lộ ra.
Nhưng hắn không thích bị người bên ngoài vây xem, thế là khẽ nhíu mày, cân nhắc có nên ra ngoài mua một cái khẩu trang.
Nhưng mà lời này còn chưa kịp hỏi ra, chỉ thấy Túc Khê bỗng nhiên tung tăng hướng vào trong ngực hắn chạy tới, lập tức nhào vào trong lồng ngực hắn.
“Ô ô ô rất đẹp trai, ta rất thích.” Túc Khê ôm eo của hắn không buông tay, cái đầu ở trong ngực hắn cọ qua cọ lại.
Lục Hoán: “……”
Hắn mới muốn nói gì đó, liền hoàn toàn đã quên.
……
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Túc Khê ngắm nhìn Lục Hoán: Rất soái!
Lục Hoán ( Lâng lâng) (Hất cằm lên) (☆ ω ☆ *)
Túc Khê xem nam chính trong phim trên TV: Ồ, định mệnh, quá soái!
Lục Hoán:……
← Chương trước | Danh mục truyện | Chương sau → |